Edit: Tiểu Tuyền Beta: Hạ
Sáu, bảy trăm vạn lượng bạc, ngoại viện của Từ Lệnh Nghi thiếu tiền, lúc nguy hiểm đó, thậm chí Nhị phu nhân đã bán sản nghiệp lót dưới đáy hòm của mình đi. Chẳng qua không biết là Nhị phu nhân đã bán sản nghiệp trước lúc làm ăn hay là sau đó?
Thập Nhất Nương nghĩ ngợi một chút, rồi từ từ nói: “Nghe giọng điệu của ngươi nói, là sau khi Hoàng thượng lên ngôi, Hầu gia đã chủ động cắt đứt chuyện làm ăn. Vậy phụ thân ngươi không nói gì sao?”
Đáy mắt Văn di nương hiện lên một tia nghi hoặc, liền nhớ lại nói: “Năm đó phụ thân nô tỳ còn muốn cùng Hầu gia làm ăn thêm hai năm nữa, nhưng Hầu gia ý đã quyết lại phải đi Miêu Cương đánh giặc, chuyện này phụ thân nô tỳ cũng không có cưỡng cầu nữa.”
Hàng năm một triệu lượng bạc, nói muốn dừng là dừng. . . . . .
Một số suy đoán trước đây dần dần nổi lên mặt nước.
“Có phải từ đó về sau, Văn gia liền dựa vào hàng dệt kim Giang Nam để làm ăn buôn bán hay không?” Nàng nhìn Văn di nương.
Văn di nương không có trả lời ngay. Sắc mặt nàng khẽ thay đổi, trầm mặc một lúc lâu, mới thấp giọng đáp một câu “Phải ạ!” .
Thập Nhất Nương giúp nàng cẩn thận thăm dò: “Trước đây Văn gia chỉ là thương gia bình thường, mà Hầu gia hàng năm cũng có thể thu lợi trăm vạn. Nhưng từ lúc Hầu gia bảo Văn gia giải tán chuyện buôn bán về sau, mà Văn gia có thể nhận được hợp đồng buôn hàng dệt kim Giang Nam. Ta đang suy nghĩ, không biết là vận khí Hầu gia không tốt? Hay là vận khí Văn gia quá tốt? Nếu như Hầu gia còn tiếp tục làm ăn cùng Văn gia, sợ rằng thu lợi nhuận hàng năm không chỉ dừng lại ở trăm vạn đúng không?”
Trong lòng Văn di nương rối loạn đến không xong.
Nàng vẫn cho rằng phụ thân bởi vì đã lấy được hợp đồng buôn hàng dệt kim Giang Nam, mà Hầu gia lại muốn giải tán, vì giữ được lợi ích lớn hơn nữa cho gia tộc, nên mượn mình giật giây, nhân cơ hội cùng Hầu gia giải tán , nếu không phải thế, thì sao lại. . . . . .
Nghĩ tới đây, trong mắt của Văn di nương lộ ra hoảng sợ!
Hoặc là, mình căn bản đã nghĩ sai rồi.
Nàng nâng mí mắt nhìn lại Thập Nhất Nương.
Ánh mắt Thập Nhất Nương bình tĩnh tĩnh lặng, lại mạnh mẽ như núi Thái Sơn dù có sụp đổ trước mặt cũng không thay đổi, Văn di nương không khỏi nắm tay của Thập Nhất Nương: “Lúc nô tỳ còn ở nhà mẹ đẻ, chuyện mà phụ thân vẫn nhớ mãi không quên chính là buôn hàng dệt kim Giang Nam. Tháng mười một, ông ấy cùng Hầu gia hủy đi làm ăn, thì tháng hai năm sau đã giành được mối buôn bán hàng dệt kim Giang Nam. Người khác không biết, nhưng nô tỳ biết rõ, đừng nói một năm một triệu lượng, cho dù kiếm hai, ba triệu lượng cũng không quá. Phụ thân là người khôn khéo, sau khi cùng Hầu gia giải tán, đã từng nhờ người tới nói khéo giúp ông với Hầu gia, nhưng lúc ấy Hầu gia cũng chỉ nói câu ‘ Ta không thích hợp chuyện làm ăn ’…, phụ thân liền bỏ cuộc, cùng với cách làm việc của phụ thân quả thật khác một trời một vực. Sau đó nô tỳ biết phụ thân nắm được hợp đồng buôn hàng dệt kim Giang Nam, còn tưởng rằng phụ thân là vì độc bá cửa làm ăn này. Cảm thấy phụ thân làm như vậy nguy hiểm quá lớn —— phải biết rằng, những người như nhà chúng nô tỳ, thì chỉ cần một huyện lệnh là có thể cho nhà chúng nô tỳ khuynh gia bại sản, phụ thân có Hầu gia là cây to mà không dựa, lại giải tán với Hầu gia. Trải qua sự kiện này, nô tỳ còn từng nhắc nhở qua với phụ thân. Lúc ấy phụ thân chỉ cười nói, sẽ không bạc đãi Hầu gia . Đến tháng sáu, thì sai người tặng ngân phiếu hai mươi vạn lượng . . . . . .”
Nghe được câu này, sắc mặt Thập Nhất Nương biến đổi. Nàng cầm ngược tay của Văn di nương: “Hầu gia có nhận không?”
Văn di nương rụt rè nhìn Thập Nhất Nương, ấp úng nói: “Không, không nhận. Là nô tỳ nhận.”
Thập Nhất Nương nghẹn lời.
Qua một hồi lâu mới nhỏ giọng trách mắng: “Sao di nương lại hồ đồ như vậy!”
“Nô tỳ cũng vì cảm thấy bất công cho Hầu gia.” Văn di nương thấp giọng biện giải một câu, nhưng rốt cuộc chột dạ, lại lẩm bẩm, “Dù sao, cũng không có nhận bao nhiêu, hàng năm chỉ thu hai mươi vạn lượng mà thôi. So với năm đó, chỉ là một cọng lông trên mình của chín con bò thôi. . . . . .”
Chuyện đã tới nước này, nói nhiều lời cũng vô ích. Thập Nhất Nương quan tâm chính là những chuyện khác.
” Chuyện di nương nhận tiền, Hầu gia biết không?”
“Mấy năm đầu Hầu gia không ở nhà nên không biết.” Văn di nương nhỏ giọng nói, “Sau khi biết rồi thì có nói với nô tỳ, nếu thật sự thích làm ăn, chi bằng tự mình mở cửa hàng. Cầm cổ phần trên danh nghĩa như vậy, nếu như Văn gia có chuyện gì đến trước mặt Hầu gia cầu xin, chưa chắc Hầu gia có thể làm được mọi chuyện. Nô tỳ, nô tỳ liền tự mình mở cửa hàng. . . . . .”
Đầu óc Thập Nhất Nương xoay chuyển cực kỳ nhanh.
Lúc trước Từ Lệnh Nghi cũng nói, Hoàng thượng muốn thu thập Dương gia. Tiếp theo sẽ phải tiến cung lo mọi chuyện, còn Nhị phu nhân đã thay mặt Thái phu nhân lén đi gặp gỡ Vĩnh Xương hầu, Từ Lệnh Nghi một mình đi gặp Văn di nương yêu cầu nàng ta đem toàn bộ chuyện làm ăn chấm dứt. . . . . . Văn di nương làm ăn nhiều năm như vậy, đối với việc những nhà công khanh ở Yên Kinh lén kiếm tiền như thế nào hẳn là biết rất rõ ràng?
Nàng hỏi Văn di nương: “Hoàng gia Vĩnh Xương hầu, đang làm ăn buôn bán gì thế?”
Văn di nương không biết tại sao lúc này Thập Nhất Nương lại hỏi đến cái này, như vậy thì có ích lợi gì? Nên lấy làm khó hiểu nói: “Nhà họ có một mỏ đá, làm ăn cùng Công bộ. Một năm cũng có thể kiếm chừng năm mươi vạn lượng.”
Thập Nhất Nương khẽ bất ngờ. Nàng vốn tưởng rằng Hoàng gia là làm ăn ở trong quân đội.
“Không phải nói phần lớn làm ăn của công bộ là Dương gia ôm đồm à, vậy Hoàng gia làm sao mà được?”
Nói đến chuyện mình am hiểu, trên mặt Văn di nương liền có thêm mấy phần thần thái: “Dương gia cũng chính là tay trái vào tay phải ra, dựa vào tên của mình để kiếm tiền, một mặt từ nhà khác lấy hàng, một mặt thì nhận làm ăn của Công bộ, trên thực tế thì một phân tiền vốn cũng không xuất ra. Hơn nữa còn có thể đem khoản tiền Công bộ thanh toán xong, tạm thời không để cho những thương gia cung cấp hàng hóa kia quyết toán, mà cầm ở trong tay dùng trước mấy ngày. Vì thế nhà họ vì vậy còn cho vay nặng lãi, hơn nữa còn có tiếng là tốt nhất, làm ăn lớn nhất Yên Kinh —— Không chỉ có lãi suất thấp, hơn nữa bất luận ngươi muốn mượn bao nhiêu đều có thể vay bấy nhiêu. Mấy năm qua, chuyện quản gia, Hoàng lão hầu gia đều giao cho thế tử gia. Nhưng dù sao Hoàng gia cũng chỉ có hư danh để sống thôi. Thế tử gia mấy năm đầu kinh doanh cũng rất khó khăn, còn từng hướng Hầu gia vay bạc để xoay chuyển. Cũng không biết tại sao, đột nhiên lại cùng Dương gia dính líu, bắt đầu cung ứng vật liệu đá cho Dương gia, nên cuộc sống mấy năm gần đây mới dư dả .”
Thập Nhất Nương nghe xong thì thoáng trầm tư, một lần nữa đem lời Văn di nương nói rõ hơn: “Mùng một đầu năm, sau khi Hầu gia từ trong cung đi ra ngoài, Thái phu nhân lập tức sai Nhị phu nhân đưa tặng thức ăn cho Hoàng gia, sau đó Hầu gia lại gọi di nương đi nói chuyện. Văn di nương là người thông minh, hãy giúp ta thử nghĩ xem, chuyện này có thể có liên hệ gì với nhau hay không? Ta nghe người ta nói, mấy năm gần đây Văn gia đang cùng Dương gia tranh giành hợp đồng làm ăn của phủ Nội vụ . Chẳng qua là không biết tiến triển như thế nào rồi?. . . . . . Còn nữa, hàng năm Văn gia tặng hai mươi vạn lượng bạc kia, thì những năm này, Hầu gia hẳn là làm không ít chuyện cho Văn gia đúng không? Không biết hai năm gần đây Văn gia có còn giống như trước kia, có chuyện gì là sẽ tới cầu xin Hầu gia hay không. . . . . .?”
Văn di nương nghe xong, thái dương liền đổ mồ hôi .
Giọng nói của Văn di nương nhỏ như muỗi kêu: “Nô tỳ liền thấy lạ. . . . . . Từ sau khi phụ thân qua đời, Tam ca tại sao nhiều lần khất nợ đưa bạc cho nô tỳ, có đôi khi còn bảo nô tỳ đến trước mặt Hầu gia cầu Hầu gia giúp đỡ làm một, hai chuyện thì mới đưa bạc qua đây. . . . . . Sau hai chuyện này thì càng ít đến cửa. Tam tẩu làm việc, khẩu khí cũng càng lúc càng lớn. Có đôi khi còn thốt ra câu nói ‘Không được thì trả tiền ’. . . . . .” Nói tới đây, Văn di nương đột nhiên đứng lên, “Không được, chuyện này nô tỳ phải bảo Thu Hồng đi hỏi thăm một chút, xem Văn gia rốt cuộc có nhận chuyện làm ăn của phủ Nội vụ không. . . . . .?”
Thập Nhất Nương thì nghĩ tới tiền căn hậu quả của chuyện này.
Lúc trước Từ Lệnh Nghi cũng biết Hoàng thượng muốn thu thập Dương gia rồi, nên mùng một sau khi gặp Hoàng thượng xong mới bảo Văn di nương giải tán làm ăn, còn cho Văn di nương một thời hạn nhất định, có phải là Hoàng thượng đã nói cái gì đó hay không? Hoặc là Hoàng thượng báo cho Từ Lệnh Nghi gì đó? Bằng không, tại sao lại gấp như vậy? Hơn nữa, Từ Lệnh Nghi rất ghét người bên cạnh tiếp nhận chuyện làm ăn của phủ Nội vụ , nếu như Văn gia cùng Dương gia có cấu kết gì, lấy phong cách làm việc của Từ Lệnh Nghi, không thể nào không biết. Nếu biết rồi, cũng không thể không báo cho một câu.
Mà sau khi Văn di nương biết tính nghiêm trọng của việc này rồi, lại không hoài nghi Văn gia có tiếp nhận chuyện làm ăn của phủ Nội vụ hay không, mà lại sai Thu Hồng đi hỏi thăm có tiếp nhận mối làm ăn của phủ Nội vụ. Nói cách khác, Văn gia đã làm ăn với phủ Nội vụ, hơn nữa còn là không để ý đến phản đối của Từ Lệnh Nghi về chuyện đang làm ăn với phủ Nội vụ.
Thập Nhất Nương kéo cánh tay của Văn di nương lại: “Sau khi phụ thân di nương qua đời, có phải Tam ca của di nương làm đương gia hay không? Hắn và Hầu gia qua lại có thân thiết không?”
Văn di nương sửng sốt, suy nghĩ một chút, sắc mặt có chút trắng bệch nói: “Không phải là Tam ca không muốn cùng Hầu gia qua lại, mà là Hầu gia, không thích chào đón người Văn gia lắm . . . . . . Mấy lần Tam ca ăn nói khép nép muốn gặp Hầu gia, nhưng Hầu gia đều sai người chặn Tam ca ở ngoài cổng. . . . . .”
Thập Nhất Nương nghe vậy cười khổ, nói: “Nếu như Văn gia không phải làm ăn lớn như vậy, thì Tam ca của di nương bị Vĩnh Bình hầu ngăn ở ngoài cổng, chỉ sợ cũng sẽ không cảm thấy mình là kẻ thấp kém đã cúi đầu cầu khẩn nhiều lần?”
Sắc mặt Văn di nương biến đổi.
Thập Nhất Nương nhìn Văn di nương, nhẹ giọng nói: “Việc đã đến nước này, Hầu gia đều không quản được rồi, huống chi là di nương. Di nương vẫn nên nghe lời Hầu gia nói đi…, nhanh chóng đem cửa hàng đó giải tán đi! Về phía Văn gia, di nương chỉ cần làm hết bổn phận mà con gái phải làm là được. Có một số việc, di nương cũng đừng có cưỡng cầu nữa. Về phần phải sắp xếp những người giúp việc kia như thế nào, chi bằng di nương mời Hầu gia tới cố gắng thương lượng một chút. . . . . .”
Lời của Thập Nhất Nương còn chưa nói xong, nước mắt to như hạt đậu của Văn di nương đã rơi xuống: “Mẹ nô tỳ. . . . . . đều do các ca ca phụng dưỡng. . . . . . Còn có nhũ nương, nô tỳ bảo bà ở lại Yên Kinh, bà ấy không chịu, nhất quyết phải trở về hầu hạ mẹ nô tỳ. . . . . . Còn có huynh đệ – con của nhũ nương nô tỳ, cũng theo bà ấy trở về Dương Châu. . . . . .” Nói tới đây, lại càng thương tâm, cuối cùng che mặt khóc rống lên.
Thập Nhất Nương bất đắc dĩ thở dài, cho Văn di nương thêm thời gian một chung trà để khóc. Sau đó vỗ vỗ bả vai Văn di nương: “Việc này không nên chậm trễ. Di nương phải sớm tính toán !”
Văn di nương ngẩng đầu, lớp trang điểm bị khóc mà bù lu bù loa.
Vẻ mặt Văn thị mờ mịt nức nở nói: “Vậy, nô tỳ nên làm cái gì bây giờ?” Đã là bộ dạng lòng người đại loạn.
Thập Nhất Nương không biết rốt cuộc chuyện này đã phát triển đến tình trạng như thế nào rồi, Từ Lệnh Nghi tính toán như thế nào, nên tất nhiên không tiện quyết định. Chỉ có thể nói: “Nếu không, chúng ta mời Hầu gia tới nhé? Có một số việc, ba mặt một lời, trong lòng di nương có băn khoăn gì, nên làm như thế nào, cũng có thể tính toán . . . . . .”
Văn di nương vừa nghe vậy, thì gật đầu như gà con mổ thóc, như bắt được cành cây cứu mạng, nắm tay Thập Nhất Nương: “Phu nhân, toàn bộ đều do phu nhân quyết định.” Vừa nói, nước mắt lại rơi như mưa mà khóc lên, “Phu nhân, đại ân đại đức này, nô tỳ cả đời cũng sẽ không quên đâu. . . . . .”
Thập Nhất Nương xấu hổ. Không khỏi tự giễu. Bị cả đời nhớ thương , cũng không phải là chuyện vui vẻ gì đâu nhé. . . . . .
Nàng xoay người gọi Tân Cúc, bảo Tân Cúc sai Phương Khê đi mời Từ Lệnh Nghi tới đây.
Từ Lệnh Nghi tới còn nhanh hơn so với tưởng tượng của nàng. Nhìn thấy Văn di nương đang ở đây, ban đầu hắn có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
Nhìn dáng vẻ này, hẳn là đoán được nguyên nhân Văn di nương đến đây.Thập Nhất Nương rót cho Từ Lệnh Nghi chén trà, rồi đi đến tấm bình phong chuẩn bị tránh ra, Từ Lệnh Nghi lại gọi nàng ở lại: “Có một số việc, nàng cũng nên nghe!”
Sáu, bảy trăm vạn lượng bạc, ngoại viện của Từ Lệnh Nghi thiếu tiền, lúc nguy hiểm đó, thậm chí Nhị phu nhân đã bán sản nghiệp lót dưới đáy hòm của mình đi. Chẳng qua không biết là Nhị phu nhân đã bán sản nghiệp trước lúc làm ăn hay là sau đó?
Thập Nhất Nương nghĩ ngợi một chút, rồi từ từ nói: “Nghe giọng điệu của ngươi nói, là sau khi Hoàng thượng lên ngôi, Hầu gia đã chủ động cắt đứt chuyện làm ăn. Vậy phụ thân ngươi không nói gì sao?”
Đáy mắt Văn di nương hiện lên một tia nghi hoặc, liền nhớ lại nói: “Năm đó phụ thân nô tỳ còn muốn cùng Hầu gia làm ăn thêm hai năm nữa, nhưng Hầu gia ý đã quyết lại phải đi Miêu Cương đánh giặc, chuyện này phụ thân nô tỳ cũng không có cưỡng cầu nữa.”
Hàng năm một triệu lượng bạc, nói muốn dừng là dừng. . . . . .
Một số suy đoán trước đây dần dần nổi lên mặt nước.
“Có phải từ đó về sau, Văn gia liền dựa vào hàng dệt kim Giang Nam để làm ăn buôn bán hay không?” Nàng nhìn Văn di nương.
Văn di nương không có trả lời ngay. Sắc mặt nàng khẽ thay đổi, trầm mặc một lúc lâu, mới thấp giọng đáp một câu “Phải ạ!” .
Thập Nhất Nương giúp nàng cẩn thận thăm dò: “Trước đây Văn gia chỉ là thương gia bình thường, mà Hầu gia hàng năm cũng có thể thu lợi trăm vạn. Nhưng từ lúc Hầu gia bảo Văn gia giải tán chuyện buôn bán về sau, mà Văn gia có thể nhận được hợp đồng buôn hàng dệt kim Giang Nam. Ta đang suy nghĩ, không biết là vận khí Hầu gia không tốt? Hay là vận khí Văn gia quá tốt? Nếu như Hầu gia còn tiếp tục làm ăn cùng Văn gia, sợ rằng thu lợi nhuận hàng năm không chỉ dừng lại ở trăm vạn đúng không?”
Trong lòng Văn di nương rối loạn đến không xong.
Nàng vẫn cho rằng phụ thân bởi vì đã lấy được hợp đồng buôn hàng dệt kim Giang Nam, mà Hầu gia lại muốn giải tán, vì giữ được lợi ích lớn hơn nữa cho gia tộc, nên mượn mình giật giây, nhân cơ hội cùng Hầu gia giải tán , nếu không phải thế, thì sao lại. . . . . .
Nghĩ tới đây, trong mắt của Văn di nương lộ ra hoảng sợ!
Hoặc là, mình căn bản đã nghĩ sai rồi.
Nàng nâng mí mắt nhìn lại Thập Nhất Nương.
Ánh mắt Thập Nhất Nương bình tĩnh tĩnh lặng, lại mạnh mẽ như núi Thái Sơn dù có sụp đổ trước mặt cũng không thay đổi, Văn di nương không khỏi nắm tay của Thập Nhất Nương: “Lúc nô tỳ còn ở nhà mẹ đẻ, chuyện mà phụ thân vẫn nhớ mãi không quên chính là buôn hàng dệt kim Giang Nam. Tháng mười một, ông ấy cùng Hầu gia hủy đi làm ăn, thì tháng hai năm sau đã giành được mối buôn bán hàng dệt kim Giang Nam. Người khác không biết, nhưng nô tỳ biết rõ, đừng nói một năm một triệu lượng, cho dù kiếm hai, ba triệu lượng cũng không quá. Phụ thân là người khôn khéo, sau khi cùng Hầu gia giải tán, đã từng nhờ người tới nói khéo giúp ông với Hầu gia, nhưng lúc ấy Hầu gia cũng chỉ nói câu ‘ Ta không thích hợp chuyện làm ăn ’…, phụ thân liền bỏ cuộc, cùng với cách làm việc của phụ thân quả thật khác một trời một vực. Sau đó nô tỳ biết phụ thân nắm được hợp đồng buôn hàng dệt kim Giang Nam, còn tưởng rằng phụ thân là vì độc bá cửa làm ăn này. Cảm thấy phụ thân làm như vậy nguy hiểm quá lớn —— phải biết rằng, những người như nhà chúng nô tỳ, thì chỉ cần một huyện lệnh là có thể cho nhà chúng nô tỳ khuynh gia bại sản, phụ thân có Hầu gia là cây to mà không dựa, lại giải tán với Hầu gia. Trải qua sự kiện này, nô tỳ còn từng nhắc nhở qua với phụ thân. Lúc ấy phụ thân chỉ cười nói, sẽ không bạc đãi Hầu gia . Đến tháng sáu, thì sai người tặng ngân phiếu hai mươi vạn lượng . . . . . .”
Nghe được câu này, sắc mặt Thập Nhất Nương biến đổi. Nàng cầm ngược tay của Văn di nương: “Hầu gia có nhận không?”
Văn di nương rụt rè nhìn Thập Nhất Nương, ấp úng nói: “Không, không nhận. Là nô tỳ nhận.”
Thập Nhất Nương nghẹn lời.
Qua một hồi lâu mới nhỏ giọng trách mắng: “Sao di nương lại hồ đồ như vậy!”
“Nô tỳ cũng vì cảm thấy bất công cho Hầu gia.” Văn di nương thấp giọng biện giải một câu, nhưng rốt cuộc chột dạ, lại lẩm bẩm, “Dù sao, cũng không có nhận bao nhiêu, hàng năm chỉ thu hai mươi vạn lượng mà thôi. So với năm đó, chỉ là một cọng lông trên mình của chín con bò thôi. . . . . .”
Chuyện đã tới nước này, nói nhiều lời cũng vô ích. Thập Nhất Nương quan tâm chính là những chuyện khác.
” Chuyện di nương nhận tiền, Hầu gia biết không?”
“Mấy năm đầu Hầu gia không ở nhà nên không biết.” Văn di nương nhỏ giọng nói, “Sau khi biết rồi thì có nói với nô tỳ, nếu thật sự thích làm ăn, chi bằng tự mình mở cửa hàng. Cầm cổ phần trên danh nghĩa như vậy, nếu như Văn gia có chuyện gì đến trước mặt Hầu gia cầu xin, chưa chắc Hầu gia có thể làm được mọi chuyện. Nô tỳ, nô tỳ liền tự mình mở cửa hàng. . . . . .”
Đầu óc Thập Nhất Nương xoay chuyển cực kỳ nhanh.
Lúc trước Từ Lệnh Nghi cũng nói, Hoàng thượng muốn thu thập Dương gia. Tiếp theo sẽ phải tiến cung lo mọi chuyện, còn Nhị phu nhân đã thay mặt Thái phu nhân lén đi gặp gỡ Vĩnh Xương hầu, Từ Lệnh Nghi một mình đi gặp Văn di nương yêu cầu nàng ta đem toàn bộ chuyện làm ăn chấm dứt. . . . . . Văn di nương làm ăn nhiều năm như vậy, đối với việc những nhà công khanh ở Yên Kinh lén kiếm tiền như thế nào hẳn là biết rất rõ ràng?
Nàng hỏi Văn di nương: “Hoàng gia Vĩnh Xương hầu, đang làm ăn buôn bán gì thế?”
Văn di nương không biết tại sao lúc này Thập Nhất Nương lại hỏi đến cái này, như vậy thì có ích lợi gì? Nên lấy làm khó hiểu nói: “Nhà họ có một mỏ đá, làm ăn cùng Công bộ. Một năm cũng có thể kiếm chừng năm mươi vạn lượng.”
Thập Nhất Nương khẽ bất ngờ. Nàng vốn tưởng rằng Hoàng gia là làm ăn ở trong quân đội.
“Không phải nói phần lớn làm ăn của công bộ là Dương gia ôm đồm à, vậy Hoàng gia làm sao mà được?”
Nói đến chuyện mình am hiểu, trên mặt Văn di nương liền có thêm mấy phần thần thái: “Dương gia cũng chính là tay trái vào tay phải ra, dựa vào tên của mình để kiếm tiền, một mặt từ nhà khác lấy hàng, một mặt thì nhận làm ăn của Công bộ, trên thực tế thì một phân tiền vốn cũng không xuất ra. Hơn nữa còn có thể đem khoản tiền Công bộ thanh toán xong, tạm thời không để cho những thương gia cung cấp hàng hóa kia quyết toán, mà cầm ở trong tay dùng trước mấy ngày. Vì thế nhà họ vì vậy còn cho vay nặng lãi, hơn nữa còn có tiếng là tốt nhất, làm ăn lớn nhất Yên Kinh —— Không chỉ có lãi suất thấp, hơn nữa bất luận ngươi muốn mượn bao nhiêu đều có thể vay bấy nhiêu. Mấy năm qua, chuyện quản gia, Hoàng lão hầu gia đều giao cho thế tử gia. Nhưng dù sao Hoàng gia cũng chỉ có hư danh để sống thôi. Thế tử gia mấy năm đầu kinh doanh cũng rất khó khăn, còn từng hướng Hầu gia vay bạc để xoay chuyển. Cũng không biết tại sao, đột nhiên lại cùng Dương gia dính líu, bắt đầu cung ứng vật liệu đá cho Dương gia, nên cuộc sống mấy năm gần đây mới dư dả .”
Thập Nhất Nương nghe xong thì thoáng trầm tư, một lần nữa đem lời Văn di nương nói rõ hơn: “Mùng một đầu năm, sau khi Hầu gia từ trong cung đi ra ngoài, Thái phu nhân lập tức sai Nhị phu nhân đưa tặng thức ăn cho Hoàng gia, sau đó Hầu gia lại gọi di nương đi nói chuyện. Văn di nương là người thông minh, hãy giúp ta thử nghĩ xem, chuyện này có thể có liên hệ gì với nhau hay không? Ta nghe người ta nói, mấy năm gần đây Văn gia đang cùng Dương gia tranh giành hợp đồng làm ăn của phủ Nội vụ . Chẳng qua là không biết tiến triển như thế nào rồi?. . . . . . Còn nữa, hàng năm Văn gia tặng hai mươi vạn lượng bạc kia, thì những năm này, Hầu gia hẳn là làm không ít chuyện cho Văn gia đúng không? Không biết hai năm gần đây Văn gia có còn giống như trước kia, có chuyện gì là sẽ tới cầu xin Hầu gia hay không. . . . . .?”
Văn di nương nghe xong, thái dương liền đổ mồ hôi .
Giọng nói của Văn di nương nhỏ như muỗi kêu: “Nô tỳ liền thấy lạ. . . . . . Từ sau khi phụ thân qua đời, Tam ca tại sao nhiều lần khất nợ đưa bạc cho nô tỳ, có đôi khi còn bảo nô tỳ đến trước mặt Hầu gia cầu Hầu gia giúp đỡ làm một, hai chuyện thì mới đưa bạc qua đây. . . . . . Sau hai chuyện này thì càng ít đến cửa. Tam tẩu làm việc, khẩu khí cũng càng lúc càng lớn. Có đôi khi còn thốt ra câu nói ‘Không được thì trả tiền ’. . . . . .” Nói tới đây, Văn di nương đột nhiên đứng lên, “Không được, chuyện này nô tỳ phải bảo Thu Hồng đi hỏi thăm một chút, xem Văn gia rốt cuộc có nhận chuyện làm ăn của phủ Nội vụ không. . . . . .?”
Thập Nhất Nương thì nghĩ tới tiền căn hậu quả của chuyện này.
Lúc trước Từ Lệnh Nghi cũng biết Hoàng thượng muốn thu thập Dương gia rồi, nên mùng một sau khi gặp Hoàng thượng xong mới bảo Văn di nương giải tán làm ăn, còn cho Văn di nương một thời hạn nhất định, có phải là Hoàng thượng đã nói cái gì đó hay không? Hoặc là Hoàng thượng báo cho Từ Lệnh Nghi gì đó? Bằng không, tại sao lại gấp như vậy? Hơn nữa, Từ Lệnh Nghi rất ghét người bên cạnh tiếp nhận chuyện làm ăn của phủ Nội vụ , nếu như Văn gia cùng Dương gia có cấu kết gì, lấy phong cách làm việc của Từ Lệnh Nghi, không thể nào không biết. Nếu biết rồi, cũng không thể không báo cho một câu.
Mà sau khi Văn di nương biết tính nghiêm trọng của việc này rồi, lại không hoài nghi Văn gia có tiếp nhận chuyện làm ăn của phủ Nội vụ hay không, mà lại sai Thu Hồng đi hỏi thăm có tiếp nhận mối làm ăn của phủ Nội vụ. Nói cách khác, Văn gia đã làm ăn với phủ Nội vụ, hơn nữa còn là không để ý đến phản đối của Từ Lệnh Nghi về chuyện đang làm ăn với phủ Nội vụ.
Thập Nhất Nương kéo cánh tay của Văn di nương lại: “Sau khi phụ thân di nương qua đời, có phải Tam ca của di nương làm đương gia hay không? Hắn và Hầu gia qua lại có thân thiết không?”
Văn di nương sửng sốt, suy nghĩ một chút, sắc mặt có chút trắng bệch nói: “Không phải là Tam ca không muốn cùng Hầu gia qua lại, mà là Hầu gia, không thích chào đón người Văn gia lắm . . . . . . Mấy lần Tam ca ăn nói khép nép muốn gặp Hầu gia, nhưng Hầu gia đều sai người chặn Tam ca ở ngoài cổng. . . . . .”
Thập Nhất Nương nghe vậy cười khổ, nói: “Nếu như Văn gia không phải làm ăn lớn như vậy, thì Tam ca của di nương bị Vĩnh Bình hầu ngăn ở ngoài cổng, chỉ sợ cũng sẽ không cảm thấy mình là kẻ thấp kém đã cúi đầu cầu khẩn nhiều lần?”
Sắc mặt Văn di nương biến đổi.
Thập Nhất Nương nhìn Văn di nương, nhẹ giọng nói: “Việc đã đến nước này, Hầu gia đều không quản được rồi, huống chi là di nương. Di nương vẫn nên nghe lời Hầu gia nói đi…, nhanh chóng đem cửa hàng đó giải tán đi! Về phía Văn gia, di nương chỉ cần làm hết bổn phận mà con gái phải làm là được. Có một số việc, di nương cũng đừng có cưỡng cầu nữa. Về phần phải sắp xếp những người giúp việc kia như thế nào, chi bằng di nương mời Hầu gia tới cố gắng thương lượng một chút. . . . . .”
Lời của Thập Nhất Nương còn chưa nói xong, nước mắt to như hạt đậu của Văn di nương đã rơi xuống: “Mẹ nô tỳ. . . . . . đều do các ca ca phụng dưỡng. . . . . . Còn có nhũ nương, nô tỳ bảo bà ở lại Yên Kinh, bà ấy không chịu, nhất quyết phải trở về hầu hạ mẹ nô tỳ. . . . . . Còn có huynh đệ – con của nhũ nương nô tỳ, cũng theo bà ấy trở về Dương Châu. . . . . .” Nói tới đây, lại càng thương tâm, cuối cùng che mặt khóc rống lên.
Thập Nhất Nương bất đắc dĩ thở dài, cho Văn di nương thêm thời gian một chung trà để khóc. Sau đó vỗ vỗ bả vai Văn di nương: “Việc này không nên chậm trễ. Di nương phải sớm tính toán !”
Văn di nương ngẩng đầu, lớp trang điểm bị khóc mà bù lu bù loa.
Vẻ mặt Văn thị mờ mịt nức nở nói: “Vậy, nô tỳ nên làm cái gì bây giờ?” Đã là bộ dạng lòng người đại loạn.
Thập Nhất Nương không biết rốt cuộc chuyện này đã phát triển đến tình trạng như thế nào rồi, Từ Lệnh Nghi tính toán như thế nào, nên tất nhiên không tiện quyết định. Chỉ có thể nói: “Nếu không, chúng ta mời Hầu gia tới nhé? Có một số việc, ba mặt một lời, trong lòng di nương có băn khoăn gì, nên làm như thế nào, cũng có thể tính toán . . . . . .”
Văn di nương vừa nghe vậy, thì gật đầu như gà con mổ thóc, như bắt được cành cây cứu mạng, nắm tay Thập Nhất Nương: “Phu nhân, toàn bộ đều do phu nhân quyết định.” Vừa nói, nước mắt lại rơi như mưa mà khóc lên, “Phu nhân, đại ân đại đức này, nô tỳ cả đời cũng sẽ không quên đâu. . . . . .”
Thập Nhất Nương xấu hổ. Không khỏi tự giễu. Bị cả đời nhớ thương , cũng không phải là chuyện vui vẻ gì đâu nhé. . . . . .
Nàng xoay người gọi Tân Cúc, bảo Tân Cúc sai Phương Khê đi mời Từ Lệnh Nghi tới đây.
Từ Lệnh Nghi tới còn nhanh hơn so với tưởng tượng của nàng. Nhìn thấy Văn di nương đang ở đây, ban đầu hắn có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
Nhìn dáng vẻ này, hẳn là đoán được nguyên nhân Văn di nương đến đây.Thập Nhất Nương rót cho Từ Lệnh Nghi chén trà, rồi đi đến tấm bình phong chuẩn bị tránh ra, Từ Lệnh Nghi lại gọi nàng ở lại: “Có một số việc, nàng cũng nên nghe!”
/755
|