Edit: Tiểu Tuyền Beta: Hạ
Bên chỗ Thái phu nhân, nha hoàn hầu hạ trong nhà đều tránh sang phòng ngoài, Thái phu nhân đang nghiêng người dựa trên gối to màu đen nhỏ giọng nói chuyện cùng Nhị phu nhân: “. . . . . . Hoàng thượng muốn xử trí Dương gia. Nghe giọng điệu của lão Tứ, lần này chỉ sợ dính líu không ít.”
Nhị phu nhân không kinh ngạc, dùng chùy mỹ nhân đấm bắp chân cho Thái phu nhân: “Hoàng thượng càng phóng túng Dương gia, thì lúc xử trí lại càng nặng. Huống chi những năm gần đây Hoàng thượng một lòng muốn thúc đẩy mở rộng phát triển các chính sách chính trị, cơ quan ngành nghề mới.. Chuyện của Dương gia, đúng lúc cho Hoàng thượng một cái cớ. Bằng không, giống như cựu thần Lâm các lão mà Tiên đế đã từng dùng trước đây vậy, chẳng qua chỉ phản đối mở cấm biển thôi, cuối cùng cũng không thể vì thế mà cách chức ông ấy? Cũng phải nói đến, cũng chỉ có Liễu các lão là mắt tinh sáng đầu óc tinh tường. Tự mình xin thôi không làm quan cáo lão về quê. Chí ít lúc về già còn được an thái thanh nhàn.”
Thái phu nhân thở dài một hơi : “Ta chỉ sợ chuyện này dính líu quá lớn, đến lúc đó trong kinh thành lại có một trận lay động không yên.”
Nhị phu nhân nghe lời này liền nở nụ cười: “Con thấy, là nương sợ có người đến trước mặt mình cầu tình , tới lúc đó nương giúp cũng không được, mà không giúp cũng không xong, sẽ lâm vào thế khó xử, đúng không?”
“Con thật là quỷ tinh ranh!” Thái phu nhân nhìn Nhị phu nhân cười, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo mấy phần cưng chiều.
“Đó cũng là thói quen của nương mà.” Nhị phu nhân để chùy mỹ nhân xuống, đứng dậy rót thêm ít nước nóng vào chén trà hơi nguội của Thái phu nhân, “Nương xem, có muốn con giúp nương đi truyền tin không?”
Thái phu nhân có chút do dự.
“Thế tử gia của nhà họ Hoàng trong hai năm qua cũng kiếm được đầy bồn đầy bát, ” Nhị phu nhân ngồi xuống bên người Thái phu nhân, nhẹ giọng nói, “Nếu con người không có lòng thỏa mãn tự cho là đã đủ, thì dù có nương giúp cậu ấy lần này, cũng khó bảo đảm cậu ta lần sau lại làm tiếp.”
Thái phu nhân khẽ gật đầu: “Vậy con hãy giúp ta đi đến Hoàng gia một lần nhé.”
Nhị phu nhân cười đáp vâng, rồi giúp Thái phu nhân đắp chăn: “Nương cứ nghỉ ngơi một chút đi. Những chuyện này, nương đừng bận tâm quá nhiều. Bên ngoài đã có Hầu gia rồi, trong lòng Hầu gia hiểu rất rõ.”
Thái phu nhân nghe vậy thì trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Thật vất vả mới dỗ được Cẩn ca nhi đi ngủ, trên mặt Thập Nhất Nương cũng khó nén mặt mỏi mệt , nàng bảo Thu Vũ: “Ta đi nghỉ một lát, nếu có chuyện gì, ngươi lập tức tới gọi ta!”
Ngày mùng một đầu năm, mặc dù mọi người chúc tết chẳng qua là đưa danh thiếp đến cho người gác cổng các nhà, nhưng cũng khó đảm bảo là có người thân đến cửa thăm hỏi.
Thu Vũ thấp giọng đáp “Vâng” , rồi hầu hạ Thập Nhất Nương đi ngủ.
Đợi lúc nàng tỉnh lại, trong nhà đã thắp đèn rồi.
Thập Nhất Nương nhanh chóng ngồi dậy: “Bây giờ là giờ nào rồi? Cẩn ca có khóc ầm ĩ không? Hầu gia còn chưa về phòng sao? Bên Thái phu nhân có động tĩnh gì không?”
Thu Vũ ở trước giường hầu hạ thấy Thập Nhất Nương nóng lòng hỏi, thì vội nói: “Hiện tại là qua đầu giờ dậu ba khắc. Lục thiếu gia vừa tỉnh lại thì bú sữa, bậy giờ đang ngủ ạ. Vừa rồi Ngô thái y của Thái y viện cũng đã tới, bắt mạch cho Lục thiếu gia, nói mạch tượng Lục thiếu gia bình thường, trầm ổn có lực, rất tốt. Rồi kê thang thuốc kiện vị bổ tỳ*. Bởi chưa đưa cho phu nhân xem qua, cho nên còn chưa đi sắc thuốc. Hầu gia cũng chưa về phòng. Bên chỗ Thái phu nhân cũng không có động tĩnh gì hết!” Nói tới đây, sắc mặt Thu Vũ ngưng trọng, giọng nói cũng nhỏ lại mấy phần, “Chỉ có điều, lúc phu nhân vừa ngủ không bao lâu, Nhị phu nhân đã ra khỏi cửa, nghe người bên mã phòng nói, Nhị phu nhân phải đi Vĩnh Xương Hầu phủ. Vừa mới trở lại. Còn có bên chỗ Hầu gia, buổi chiều đã kêu Văn di nương đi đến thư phòng bên ngoài.”
(*)kiện vị bổ tỳ: Có lợi cho tiêu hóa (vị), lá lách (tỳ)
Thập Nhất Nương sửng sốt.
Mùng một đầu năm, Nhị phu nhân đã đi đến Hoàng gia, ở chỗ đấy nấn ná chút thời gian. Còn Từ Lệnh Nghi lại đem Văn di nương gọi vào thư phòng bên ngoài. . . . . .
Nàng nhớ đến thái độ khác thường hôm nay của Từ Lệnh Nghi và Thái phu nhân .
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
Khẳng định có liên quan đến việc Từ Lệnh Nghi đầu năm bái kiến hoàng thượng.
“Bảo Tú Liên múc nước vào đi!” Thập Nhất Nương ngẫm nghĩ một lát rồi mang giày, “Sai người đi ngoại viện lần nữa, xem xem khi nào thì Hầu gia về phòng —— cũng đến bữa tối rồi.” Rồi lại sai bảo Thu Vũ, “Là thuốc thì có ba phần độc. Nếu Lục thiếu gia không có chuyện gì, thuốc cũng không cần sắc đâu.”
Thu Vũ cười đáp “Vâng” , Ngọc Mai đã đem xiêm y sưởi ấm trên chậu than mang qua đó, cùng tiểu nha hoàn hầu hạ Thập Nhất Nương mặc quần áo.
Từ Lệnh Nghi trở lại: “Ngô thái y nói Cẩn ca nhi không có chuyện gì. Buổi chiều con có khóc rống lên không?”
“Thu Vũ nói vừa bú sữa xong thì nằm ngủ.” Thập Nhất Nương tự mình búi một búi tóc đơn giản, “Thiếp đang định đi xem một chút.”
Từ Lệnh Nghi đợi nàng trang điểm xong, liền cùng nàng đi noãn các thăm con.
Vạn Tam tức phụ canh giữ ở một bên, đang thiêu thùa may vá, Cẩn ca nhi ngủ rất say.
Từ Lệnh Nghi lúc này mới gật đầu, trở về nội thất.
Thu Vũ đi vào hỏi bày cơm ở đâu.
Hai vợ chồng liền đi sang phòng tiệc tại gian phía đông ăn cơm tối, rồi chuyển qua nội thất uống trà.
Thập Nhất Nương liền cười hỏi Từ Lệnh Nghi: “Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thái tử điện hạ đã thưởng những thứ gì thế ạ?”
“Chỉ là chút ít vàng bạc ngọc ngà, vải vóc hương liệu mà thôi.” Từ Lệnh Nghi hơi lơ đễnh, “Còn có thể có chủng loại mới gì?!” Nói tới đây, thì dùng nắp chung gạt bỏ lá trà nổi trên mặt nước, tay bỗng khẽ dừng lại một chút, rồi nói, ” Hai ngày nữa Bạch tổng quản sẽ đem đồ ban thưởng cho nàng đưa vào đây.”
Thập Nhất Nương cười gật đầu, liền có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Hầu gia, phu nhân, mấy vị di nương tới đây vấn an.”
“Mời các nàng vào đi!” Thập Nhất Nương vừa nói, khóe mắt vừa liếc về phía Từ Lệnh Nghi, liền phát hiện khóe miệng hắn hơi trầm xuống, sắc mặt có chút bình thản. Mà Văn di nương sau khi đi vào, hai đầu lông mày lại lộ ra mấy phần thấp thỏm, nói cũng rất ít, ngược lại đều do Dương thị khuấy động không khí.
“. . . . . . Hai ngày trước còn có tuyết rơi, gần tết rồi, ngược lại trời quang mây tạnh hơn. Thiếp thấy toàn bộ hoa cúc, hoa mai trong hậu hoa viên đã nở hết rồi. Hầu gia và phu nhân lúc rảnh rỗi thì có thể đi thưởng mai. Thiếp không có việc gì làm, cũng đã vẽ bức tranh mai vàng.”
Từ Lệnh Nghi cũng không lên tiếng, sắc mặt vẫn nghiêm nghị như ngày thường, lẳng lặng uống trà, cũng không nhìn mấy vị di nương một cái. Văn di nương lại càng lộ ra vẻ lo lắng không yên.
Thập Nhất Nương cùng các di nương hàn huyên hai câu rồi không nói nữa cũng không thay đổi sắc mặt, bưng trà uống. Sau đó nhìn thấy hình như Văn di nương thở phào nhẹ nhõm, thần sắc hòa hoãn không ít, khom gối hành lễ lui xuống.
Ngày hôm sau, Thập Nhất Nương dẫn theo bọn nhỏ đi đến ngõ Cung Huyền.
Vợ chồng Tiễn Minh còn chưa tới. La Tứ phu nhân mặc một chiếc áo khoác ngắn dài tay màu đỏ thẫm phía dưới có họa tiết cảnh xuân, nở nụ cười dịu dàng đón họ vào nhà..
Vương Trạch và Thập Nhị Nương đã đến. Một người mặc áo choàng xanh ngọc lụa hàng châu, khí độ trầm ổn; một người mặc chiếc áo ngắn nhỏ điểm xuyết hoa mẫu đơn màu đỏ tươi. Một trước một sau đứng đó, như cảnh đẹp ý vui của kim đồng ngọc nữ.
Thập Nhất Nương không khỏi âm thầm gật đầu.
Thập Nhị Nương thì đỏ mặt tiến lên hành lễ với nàng.
Bên kia La Tứ phu nhân đã thấy bọn nhỏ tiến lên gọi “Tứ cữu cữu” , “Thập Nhị cô phụ*” .
(*)cô phụ: chú chồng của dì, của cô.
Mừng lì xì, được tiền lì xì, người lớn và, trẻ con đều vui sướng. Có điều La Chấn Thanh ở trước mặt Từ Lệnh Nghi có chút khúm na khúm núm gọi dạ bảo vâng, cũng coi như là một thiếu sót nho nhỏ. May mắn là có Anh Nương bé bỏng, vừa hoạt bát vừa đáng yêu, cười nói nhiệt tình cùng Từ Tự Truân, Từ Tự Giới nói chuyện, Từ Lệnh Nghi nhìn cũng không khỏi lộ ra mấy phần nụ cười hân hoan , trêu chọc cô bé hỏi: “Cây trúc đào cùng cây lựu có hoa giống nhau, vậy hoa cây nào sẽ giống hoa ngọc trâm(1) ?”
Anh Nương lẽ thẳng khí hùng nói: “Đương nhiên là hoa bạch hạc (2) ạ.”
(1) Hoa ngọc trâm: Một giống hoa họ nhà lan. Hay còn gọi là lyly amazon, lan trâm ngọc. Một vòi hoa thường có 4 bông với cánh trắng tinh khiết, đài nhụy xanh lơ và mùi thơm thì vô cùng ngọt ngào hấp dẫn. (Hạ :Nhà mình có hoa này, giờ mới biết em nó tên gì@@)
(2) Hoa bạch hạc: Họ nhà lan, hay còn gọi là hoa lan sếu trắng (gọi nôm na là sếu. Mỹ miều trong văn thơ là hạc tiên), lan kiến cò. Hoa rất đẹp màu trắng, có hình dạng giống con hạc đang dang cánh bay .
(1) & (2) Các bạn có thể search trên google để hiểu rõ hơn.
Hoa bạch hạc là tên gọi khác của hoa ngọc trâm?
Từ Lệnh Nghi cười to, trên khuôn mặt của Vương Trạch cũng chứa đầy ý cười.
La Chấn Thanh thì lại cảm thấy mất mặt, gương mặt đỏ bừng lên khiển trách Anh Nương: “Nói lung tung những gì thế? Là ai nói với con? Hoa bạch hạc chính là hoa ngọc trâm.”
Anh Nương cũng có nhút nhát, trốn ở phía sau La Tứ phu nhân .
“Trẻ con, có thể biết những thứ này cũng đã không tệ rồi.” Từ Lệnh Nghi dường như rất thích Anh Nương, cười giải vây cho bé, lại nói, “Điểm này rất giống Thập Nhất cô cô của con, rất thích hoa hoa cỏ cỏ .” Sau đó đối nói với Anh Nương, “Nhà chúng ta có một noãn phòng, trồng rất nhiều hoa. Đến lúc đó đến nhà chúng ta chơi nhé.”
Anh Nương nhìn phụ thân một cái, không dám lên tiếng.
La Tứ phu nhân liền trừng mắt lườm La Chấn Thanh một cái, cười nói: “Chờ mấy ngày nữa, lễ trăm ngày của Cẩn ca nhi, sinh nhật của Giới ca nhi, chúng ta cũng phải đến để góp náo nhiệt thêm.”
Từ Tự Giới nghe thấy La Tứ phu nhân nhắc tới sinh nhật của mình, liền nhỏ giọng nói với Từ Tự Truân ở bên cạnh: “Đệ sinh mùng ba tháng ba đó!.” Dáng vẻ rất chi là đắc ý.
Người lớn đang nói chuyện. Từ Tự Truân nhỏ giọng ý bảo Từ Tự Giới đừng lên tiếng.
La Tứ phu nhân thấy bọn nhỏ câu nệ, liền cười nói: “Sao Ngũ cô gia và Ngũ cô còn chưa đến vậy nhỉ? Ta có làm món dạ dày thủy tinh(1) sở trường, muốn mời mọi người nếm thử xem món ăn toàn hộp (2) ta làm như thế nào đây.”
(1)dạ dày thủy tinh (dạ dày thạch anh): Nguyên liệu gồm dạ dày bò 200g, măng tây 100g, hành tây 10g, muối, mì chính, đường, dầu vừng, tỏi, xì dầu. Đầu tiên là làm sạch dạ dày bò, rồi bỏ vào nước nóng đun sôi 10 -15p hoặc hơn cho dạ dày chín. Trộn dầu vừng, tỏi đã giã nhuyễn, muối, mì chính, đường, xì dầu vào tạo thành hỗn hợp. Dạ dày chín vớt ra đĩa để nguội. Thái măng tây, hành tây thành lát rồi bỏ vào nồi nước sôi cho chín tái, vớt ra đĩa. Thái dạ dày hình con chì cùng măng tây, hành tây bỏ vào hỗn hợp vừa pha chế, trộn đều. Cuối cùng xúc ra đĩa và ăn.
(2)Toàn hộp: thức ăn được đựng trong một cái hộp, tráp. Giống cái đĩa hộp hình hoa 5 -6 cánh mà tết gia đình hay bày ra đựng bánh kẹo. hướng dương.
Trong ngày lễ, ăn toàn hộp, là tập tục của Giang Nam.
Hộp đỏ thẫm mạ vàng, cùng màu đen của nước sơn hòa lẫn, mở ra bên trong chia làm mười hai ngăn, sau đó trong mỗi ngăn đều bỏ một chút thức ăn, coi như là đồ ăn sáng.
Trong kinh thành cũng có tiệm ăn chuyên làm món ăn Giang Nam, mọi người cũng không thấy xa lạ. Trong lúc chờ hai vợ chồng Tiễn Minh đến, thì chủ đề của mọi người đã chuyển tới món ăn Giang Nam và Yên Kinh, khác nhau thế nào.
Từ Lệnh Nghi là người có kiến thức rộng rãi , Vương Trạch là người thận trọng từ lời nói đến việc làm, La Chấn Thanh hướng về phía Từ Lệnh Nghi mà khiếp đảm chột dạ , Từ Lệnh Nghi bình thường nói ít nhất hôm nay ngược lại thành đề tài trung tâm.
Thập Nhất Nương nhìn không khỏi buồn cười. Cuối cùng Tiễn Minh cùng Ngũ Nương mang theo Hâm ca cũng đã tới.
Tiễn Minh mặc một chiếc áo khoác dài màu đỏ thẫm có hoa văn năm con dơi nâng chữ thọ ở phía dưới áo. Nhìn qua vẫn giống dáng vẻ tao nhã lễ độ năm xưa, Hâm ca mặc một chiếc áo ngắn nhỏ màu đỏ tươi có hoa văn quả bầu hồ lô ở viền, vẫn là bộ dạng hiếu động như ngày thường, vừa vào cửa đã kéo tay Anh Nương. Chỉ có Ngũ Nương, mặc dù mặc một chiếc áo khoác dài dày màu đỏ chót có in hình hoa văn chữ Vạn chi chít ở phía dưới và phía trên áo, cài trâm phân tâm mãn trì kiều*, sắc mặt Ngũ Nương toát ra vẻ hơi chán nản. Lúc nhìn thấy Thập Nhất Nương, tâm trạng có chút xấu hổ ngượng ngùng.
(*)phân tâm mãn trì kiều: tên gọi của cây trâm, được chạm trổ hình 1 ao sen với ý nghĩa xinh đẹp đến nỗi người nhìn vào mê mẩn mất tập trung. Ngoài ra còn có trâm vàng phượng hoàng quấn mẫu đơn phân tâm, trâm ngọc chim công mẫu đơn phân tâm
Nhìn dáng vẻ này, có thể biết được Tiễn Minh đã “nói chuyện” với Ngũ Nương rồi!
Thập Nhất Nương cùng La Tứ phu nhân không khỏi trao đổi ánh mắt một cái, cười tiến lên làm lễ chào hỏi với Ngũ Nương.
Thập Nhị Nương cũng có chút mắc cỡ, sau khi lễ nghĩa xong liền kéo tay Ngũ Nương : “Ngũ tỷ này, cây trâm phân tâm mãn trì kiều thật là xinh đẹp. Không biết là nhờ sư phó nhà ai làm thế? Muội thấy thế nào cũng phải đến năm, sáu lượng!”
“Năm, sáu lượng cái gì?.” Ngũ nương nhìn Thập Nhị Nương, ánh mắt có chút khinh thường, “Chỉ là rỗng ruột thôi, năm, sáu lượng cũng làm không ra mãn trì kiều phân tâm lớn như vậy—— ít ra cũng phải mười hai lượng.”
“Muội đã nói mà, làm sao lại xinh đẹp như vậy được?!.” Thập Nhị Nương cẩn thận từng li từng tí nịnh nọt Ngũ nương, “Muội vừa đến Yên Kinh , cái gì cũng không biết. Không giống Ngũ tỷ, ở Yên Kinh lâu rồi, cửa hàng nào bán vải hoa màu sắc đẹp, nhà ai làm giày đẹp. . . . . . Những thứ này là chuyện trong cuộc sống sinh hoạt ở nhà, sau này cần phải nhờ Ngũ tỷ chỉ bảo cho muội nhiều một chút mới được.”
Ngũ Nương nghe thấy thế khóe miệng khẽ nhếch, đang định nói gì đó, thì bên kia đang mừng tuổi cho mấy đứa bé, Tiễn Minh đã quăng qua ánh mắt bén nhọn. Ngũ Nương mấp máy miệng, bỏ tay Thập Nhị Nương ra, đi ra dắt tay Hâm ca : “. . . Sao còn không biết hành lễ cho các ca ca?”
La Tứ phu nhân liền lôi kéo ống tay áo của Thập Nhất Nương, nhỏ giọng rỉ tai: “Các cô nương nhà chúng ta, một người so với một người càng thông minh hơn.”
Thập Nhất Nương cười gật đầu.
Lấy tuổi tác của Thập Nhị Nương, nếu như mình (Thập Nhất Nương) không phải là người của hai thế giới, đổi lại là mình, cũng chưa chắc làm tốt hơn Thập Nhị Nương được.
Bên chỗ Thái phu nhân, nha hoàn hầu hạ trong nhà đều tránh sang phòng ngoài, Thái phu nhân đang nghiêng người dựa trên gối to màu đen nhỏ giọng nói chuyện cùng Nhị phu nhân: “. . . . . . Hoàng thượng muốn xử trí Dương gia. Nghe giọng điệu của lão Tứ, lần này chỉ sợ dính líu không ít.”
Nhị phu nhân không kinh ngạc, dùng chùy mỹ nhân đấm bắp chân cho Thái phu nhân: “Hoàng thượng càng phóng túng Dương gia, thì lúc xử trí lại càng nặng. Huống chi những năm gần đây Hoàng thượng một lòng muốn thúc đẩy mở rộng phát triển các chính sách chính trị, cơ quan ngành nghề mới.. Chuyện của Dương gia, đúng lúc cho Hoàng thượng một cái cớ. Bằng không, giống như cựu thần Lâm các lão mà Tiên đế đã từng dùng trước đây vậy, chẳng qua chỉ phản đối mở cấm biển thôi, cuối cùng cũng không thể vì thế mà cách chức ông ấy? Cũng phải nói đến, cũng chỉ có Liễu các lão là mắt tinh sáng đầu óc tinh tường. Tự mình xin thôi không làm quan cáo lão về quê. Chí ít lúc về già còn được an thái thanh nhàn.”
Thái phu nhân thở dài một hơi : “Ta chỉ sợ chuyện này dính líu quá lớn, đến lúc đó trong kinh thành lại có một trận lay động không yên.”
Nhị phu nhân nghe lời này liền nở nụ cười: “Con thấy, là nương sợ có người đến trước mặt mình cầu tình , tới lúc đó nương giúp cũng không được, mà không giúp cũng không xong, sẽ lâm vào thế khó xử, đúng không?”
“Con thật là quỷ tinh ranh!” Thái phu nhân nhìn Nhị phu nhân cười, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo mấy phần cưng chiều.
“Đó cũng là thói quen của nương mà.” Nhị phu nhân để chùy mỹ nhân xuống, đứng dậy rót thêm ít nước nóng vào chén trà hơi nguội của Thái phu nhân, “Nương xem, có muốn con giúp nương đi truyền tin không?”
Thái phu nhân có chút do dự.
“Thế tử gia của nhà họ Hoàng trong hai năm qua cũng kiếm được đầy bồn đầy bát, ” Nhị phu nhân ngồi xuống bên người Thái phu nhân, nhẹ giọng nói, “Nếu con người không có lòng thỏa mãn tự cho là đã đủ, thì dù có nương giúp cậu ấy lần này, cũng khó bảo đảm cậu ta lần sau lại làm tiếp.”
Thái phu nhân khẽ gật đầu: “Vậy con hãy giúp ta đi đến Hoàng gia một lần nhé.”
Nhị phu nhân cười đáp vâng, rồi giúp Thái phu nhân đắp chăn: “Nương cứ nghỉ ngơi một chút đi. Những chuyện này, nương đừng bận tâm quá nhiều. Bên ngoài đã có Hầu gia rồi, trong lòng Hầu gia hiểu rất rõ.”
Thái phu nhân nghe vậy thì trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Thật vất vả mới dỗ được Cẩn ca nhi đi ngủ, trên mặt Thập Nhất Nương cũng khó nén mặt mỏi mệt , nàng bảo Thu Vũ: “Ta đi nghỉ một lát, nếu có chuyện gì, ngươi lập tức tới gọi ta!”
Ngày mùng một đầu năm, mặc dù mọi người chúc tết chẳng qua là đưa danh thiếp đến cho người gác cổng các nhà, nhưng cũng khó đảm bảo là có người thân đến cửa thăm hỏi.
Thu Vũ thấp giọng đáp “Vâng” , rồi hầu hạ Thập Nhất Nương đi ngủ.
Đợi lúc nàng tỉnh lại, trong nhà đã thắp đèn rồi.
Thập Nhất Nương nhanh chóng ngồi dậy: “Bây giờ là giờ nào rồi? Cẩn ca có khóc ầm ĩ không? Hầu gia còn chưa về phòng sao? Bên Thái phu nhân có động tĩnh gì không?”
Thu Vũ ở trước giường hầu hạ thấy Thập Nhất Nương nóng lòng hỏi, thì vội nói: “Hiện tại là qua đầu giờ dậu ba khắc. Lục thiếu gia vừa tỉnh lại thì bú sữa, bậy giờ đang ngủ ạ. Vừa rồi Ngô thái y của Thái y viện cũng đã tới, bắt mạch cho Lục thiếu gia, nói mạch tượng Lục thiếu gia bình thường, trầm ổn có lực, rất tốt. Rồi kê thang thuốc kiện vị bổ tỳ*. Bởi chưa đưa cho phu nhân xem qua, cho nên còn chưa đi sắc thuốc. Hầu gia cũng chưa về phòng. Bên chỗ Thái phu nhân cũng không có động tĩnh gì hết!” Nói tới đây, sắc mặt Thu Vũ ngưng trọng, giọng nói cũng nhỏ lại mấy phần, “Chỉ có điều, lúc phu nhân vừa ngủ không bao lâu, Nhị phu nhân đã ra khỏi cửa, nghe người bên mã phòng nói, Nhị phu nhân phải đi Vĩnh Xương Hầu phủ. Vừa mới trở lại. Còn có bên chỗ Hầu gia, buổi chiều đã kêu Văn di nương đi đến thư phòng bên ngoài.”
(*)kiện vị bổ tỳ: Có lợi cho tiêu hóa (vị), lá lách (tỳ)
Thập Nhất Nương sửng sốt.
Mùng một đầu năm, Nhị phu nhân đã đi đến Hoàng gia, ở chỗ đấy nấn ná chút thời gian. Còn Từ Lệnh Nghi lại đem Văn di nương gọi vào thư phòng bên ngoài. . . . . .
Nàng nhớ đến thái độ khác thường hôm nay của Từ Lệnh Nghi và Thái phu nhân .
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
Khẳng định có liên quan đến việc Từ Lệnh Nghi đầu năm bái kiến hoàng thượng.
“Bảo Tú Liên múc nước vào đi!” Thập Nhất Nương ngẫm nghĩ một lát rồi mang giày, “Sai người đi ngoại viện lần nữa, xem xem khi nào thì Hầu gia về phòng —— cũng đến bữa tối rồi.” Rồi lại sai bảo Thu Vũ, “Là thuốc thì có ba phần độc. Nếu Lục thiếu gia không có chuyện gì, thuốc cũng không cần sắc đâu.”
Thu Vũ cười đáp “Vâng” , Ngọc Mai đã đem xiêm y sưởi ấm trên chậu than mang qua đó, cùng tiểu nha hoàn hầu hạ Thập Nhất Nương mặc quần áo.
Từ Lệnh Nghi trở lại: “Ngô thái y nói Cẩn ca nhi không có chuyện gì. Buổi chiều con có khóc rống lên không?”
“Thu Vũ nói vừa bú sữa xong thì nằm ngủ.” Thập Nhất Nương tự mình búi một búi tóc đơn giản, “Thiếp đang định đi xem một chút.”
Từ Lệnh Nghi đợi nàng trang điểm xong, liền cùng nàng đi noãn các thăm con.
Vạn Tam tức phụ canh giữ ở một bên, đang thiêu thùa may vá, Cẩn ca nhi ngủ rất say.
Từ Lệnh Nghi lúc này mới gật đầu, trở về nội thất.
Thu Vũ đi vào hỏi bày cơm ở đâu.
Hai vợ chồng liền đi sang phòng tiệc tại gian phía đông ăn cơm tối, rồi chuyển qua nội thất uống trà.
Thập Nhất Nương liền cười hỏi Từ Lệnh Nghi: “Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thái tử điện hạ đã thưởng những thứ gì thế ạ?”
“Chỉ là chút ít vàng bạc ngọc ngà, vải vóc hương liệu mà thôi.” Từ Lệnh Nghi hơi lơ đễnh, “Còn có thể có chủng loại mới gì?!” Nói tới đây, thì dùng nắp chung gạt bỏ lá trà nổi trên mặt nước, tay bỗng khẽ dừng lại một chút, rồi nói, ” Hai ngày nữa Bạch tổng quản sẽ đem đồ ban thưởng cho nàng đưa vào đây.”
Thập Nhất Nương cười gật đầu, liền có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Hầu gia, phu nhân, mấy vị di nương tới đây vấn an.”
“Mời các nàng vào đi!” Thập Nhất Nương vừa nói, khóe mắt vừa liếc về phía Từ Lệnh Nghi, liền phát hiện khóe miệng hắn hơi trầm xuống, sắc mặt có chút bình thản. Mà Văn di nương sau khi đi vào, hai đầu lông mày lại lộ ra mấy phần thấp thỏm, nói cũng rất ít, ngược lại đều do Dương thị khuấy động không khí.
“. . . . . . Hai ngày trước còn có tuyết rơi, gần tết rồi, ngược lại trời quang mây tạnh hơn. Thiếp thấy toàn bộ hoa cúc, hoa mai trong hậu hoa viên đã nở hết rồi. Hầu gia và phu nhân lúc rảnh rỗi thì có thể đi thưởng mai. Thiếp không có việc gì làm, cũng đã vẽ bức tranh mai vàng.”
Từ Lệnh Nghi cũng không lên tiếng, sắc mặt vẫn nghiêm nghị như ngày thường, lẳng lặng uống trà, cũng không nhìn mấy vị di nương một cái. Văn di nương lại càng lộ ra vẻ lo lắng không yên.
Thập Nhất Nương cùng các di nương hàn huyên hai câu rồi không nói nữa cũng không thay đổi sắc mặt, bưng trà uống. Sau đó nhìn thấy hình như Văn di nương thở phào nhẹ nhõm, thần sắc hòa hoãn không ít, khom gối hành lễ lui xuống.
Ngày hôm sau, Thập Nhất Nương dẫn theo bọn nhỏ đi đến ngõ Cung Huyền.
Vợ chồng Tiễn Minh còn chưa tới. La Tứ phu nhân mặc một chiếc áo khoác ngắn dài tay màu đỏ thẫm phía dưới có họa tiết cảnh xuân, nở nụ cười dịu dàng đón họ vào nhà..
Vương Trạch và Thập Nhị Nương đã đến. Một người mặc áo choàng xanh ngọc lụa hàng châu, khí độ trầm ổn; một người mặc chiếc áo ngắn nhỏ điểm xuyết hoa mẫu đơn màu đỏ tươi. Một trước một sau đứng đó, như cảnh đẹp ý vui của kim đồng ngọc nữ.
Thập Nhất Nương không khỏi âm thầm gật đầu.
Thập Nhị Nương thì đỏ mặt tiến lên hành lễ với nàng.
Bên kia La Tứ phu nhân đã thấy bọn nhỏ tiến lên gọi “Tứ cữu cữu” , “Thập Nhị cô phụ*” .
(*)cô phụ: chú chồng của dì, của cô.
Mừng lì xì, được tiền lì xì, người lớn và, trẻ con đều vui sướng. Có điều La Chấn Thanh ở trước mặt Từ Lệnh Nghi có chút khúm na khúm núm gọi dạ bảo vâng, cũng coi như là một thiếu sót nho nhỏ. May mắn là có Anh Nương bé bỏng, vừa hoạt bát vừa đáng yêu, cười nói nhiệt tình cùng Từ Tự Truân, Từ Tự Giới nói chuyện, Từ Lệnh Nghi nhìn cũng không khỏi lộ ra mấy phần nụ cười hân hoan , trêu chọc cô bé hỏi: “Cây trúc đào cùng cây lựu có hoa giống nhau, vậy hoa cây nào sẽ giống hoa ngọc trâm(1) ?”
Anh Nương lẽ thẳng khí hùng nói: “Đương nhiên là hoa bạch hạc (2) ạ.”
(1) Hoa ngọc trâm: Một giống hoa họ nhà lan. Hay còn gọi là lyly amazon, lan trâm ngọc. Một vòi hoa thường có 4 bông với cánh trắng tinh khiết, đài nhụy xanh lơ và mùi thơm thì vô cùng ngọt ngào hấp dẫn. (Hạ :Nhà mình có hoa này, giờ mới biết em nó tên gì@@)
(2) Hoa bạch hạc: Họ nhà lan, hay còn gọi là hoa lan sếu trắng (gọi nôm na là sếu. Mỹ miều trong văn thơ là hạc tiên), lan kiến cò. Hoa rất đẹp màu trắng, có hình dạng giống con hạc đang dang cánh bay .
(1) & (2) Các bạn có thể search trên google để hiểu rõ hơn.
Hoa bạch hạc là tên gọi khác của hoa ngọc trâm?
Từ Lệnh Nghi cười to, trên khuôn mặt của Vương Trạch cũng chứa đầy ý cười.
La Chấn Thanh thì lại cảm thấy mất mặt, gương mặt đỏ bừng lên khiển trách Anh Nương: “Nói lung tung những gì thế? Là ai nói với con? Hoa bạch hạc chính là hoa ngọc trâm.”
Anh Nương cũng có nhút nhát, trốn ở phía sau La Tứ phu nhân .
“Trẻ con, có thể biết những thứ này cũng đã không tệ rồi.” Từ Lệnh Nghi dường như rất thích Anh Nương, cười giải vây cho bé, lại nói, “Điểm này rất giống Thập Nhất cô cô của con, rất thích hoa hoa cỏ cỏ .” Sau đó đối nói với Anh Nương, “Nhà chúng ta có một noãn phòng, trồng rất nhiều hoa. Đến lúc đó đến nhà chúng ta chơi nhé.”
Anh Nương nhìn phụ thân một cái, không dám lên tiếng.
La Tứ phu nhân liền trừng mắt lườm La Chấn Thanh một cái, cười nói: “Chờ mấy ngày nữa, lễ trăm ngày của Cẩn ca nhi, sinh nhật của Giới ca nhi, chúng ta cũng phải đến để góp náo nhiệt thêm.”
Từ Tự Giới nghe thấy La Tứ phu nhân nhắc tới sinh nhật của mình, liền nhỏ giọng nói với Từ Tự Truân ở bên cạnh: “Đệ sinh mùng ba tháng ba đó!.” Dáng vẻ rất chi là đắc ý.
Người lớn đang nói chuyện. Từ Tự Truân nhỏ giọng ý bảo Từ Tự Giới đừng lên tiếng.
La Tứ phu nhân thấy bọn nhỏ câu nệ, liền cười nói: “Sao Ngũ cô gia và Ngũ cô còn chưa đến vậy nhỉ? Ta có làm món dạ dày thủy tinh(1) sở trường, muốn mời mọi người nếm thử xem món ăn toàn hộp (2) ta làm như thế nào đây.”
(1)dạ dày thủy tinh (dạ dày thạch anh): Nguyên liệu gồm dạ dày bò 200g, măng tây 100g, hành tây 10g, muối, mì chính, đường, dầu vừng, tỏi, xì dầu. Đầu tiên là làm sạch dạ dày bò, rồi bỏ vào nước nóng đun sôi 10 -15p hoặc hơn cho dạ dày chín. Trộn dầu vừng, tỏi đã giã nhuyễn, muối, mì chính, đường, xì dầu vào tạo thành hỗn hợp. Dạ dày chín vớt ra đĩa để nguội. Thái măng tây, hành tây thành lát rồi bỏ vào nồi nước sôi cho chín tái, vớt ra đĩa. Thái dạ dày hình con chì cùng măng tây, hành tây bỏ vào hỗn hợp vừa pha chế, trộn đều. Cuối cùng xúc ra đĩa và ăn.
(2)Toàn hộp: thức ăn được đựng trong một cái hộp, tráp. Giống cái đĩa hộp hình hoa 5 -6 cánh mà tết gia đình hay bày ra đựng bánh kẹo. hướng dương.
Trong ngày lễ, ăn toàn hộp, là tập tục của Giang Nam.
Hộp đỏ thẫm mạ vàng, cùng màu đen của nước sơn hòa lẫn, mở ra bên trong chia làm mười hai ngăn, sau đó trong mỗi ngăn đều bỏ một chút thức ăn, coi như là đồ ăn sáng.
Trong kinh thành cũng có tiệm ăn chuyên làm món ăn Giang Nam, mọi người cũng không thấy xa lạ. Trong lúc chờ hai vợ chồng Tiễn Minh đến, thì chủ đề của mọi người đã chuyển tới món ăn Giang Nam và Yên Kinh, khác nhau thế nào.
Từ Lệnh Nghi là người có kiến thức rộng rãi , Vương Trạch là người thận trọng từ lời nói đến việc làm, La Chấn Thanh hướng về phía Từ Lệnh Nghi mà khiếp đảm chột dạ , Từ Lệnh Nghi bình thường nói ít nhất hôm nay ngược lại thành đề tài trung tâm.
Thập Nhất Nương nhìn không khỏi buồn cười. Cuối cùng Tiễn Minh cùng Ngũ Nương mang theo Hâm ca cũng đã tới.
Tiễn Minh mặc một chiếc áo khoác dài màu đỏ thẫm có hoa văn năm con dơi nâng chữ thọ ở phía dưới áo. Nhìn qua vẫn giống dáng vẻ tao nhã lễ độ năm xưa, Hâm ca mặc một chiếc áo ngắn nhỏ màu đỏ tươi có hoa văn quả bầu hồ lô ở viền, vẫn là bộ dạng hiếu động như ngày thường, vừa vào cửa đã kéo tay Anh Nương. Chỉ có Ngũ Nương, mặc dù mặc một chiếc áo khoác dài dày màu đỏ chót có in hình hoa văn chữ Vạn chi chít ở phía dưới và phía trên áo, cài trâm phân tâm mãn trì kiều*, sắc mặt Ngũ Nương toát ra vẻ hơi chán nản. Lúc nhìn thấy Thập Nhất Nương, tâm trạng có chút xấu hổ ngượng ngùng.
(*)phân tâm mãn trì kiều: tên gọi của cây trâm, được chạm trổ hình 1 ao sen với ý nghĩa xinh đẹp đến nỗi người nhìn vào mê mẩn mất tập trung. Ngoài ra còn có trâm vàng phượng hoàng quấn mẫu đơn phân tâm, trâm ngọc chim công mẫu đơn phân tâm
Nhìn dáng vẻ này, có thể biết được Tiễn Minh đã “nói chuyện” với Ngũ Nương rồi!
Thập Nhất Nương cùng La Tứ phu nhân không khỏi trao đổi ánh mắt một cái, cười tiến lên làm lễ chào hỏi với Ngũ Nương.
Thập Nhị Nương cũng có chút mắc cỡ, sau khi lễ nghĩa xong liền kéo tay Ngũ Nương : “Ngũ tỷ này, cây trâm phân tâm mãn trì kiều thật là xinh đẹp. Không biết là nhờ sư phó nhà ai làm thế? Muội thấy thế nào cũng phải đến năm, sáu lượng!”
“Năm, sáu lượng cái gì?.” Ngũ nương nhìn Thập Nhị Nương, ánh mắt có chút khinh thường, “Chỉ là rỗng ruột thôi, năm, sáu lượng cũng làm không ra mãn trì kiều phân tâm lớn như vậy—— ít ra cũng phải mười hai lượng.”
“Muội đã nói mà, làm sao lại xinh đẹp như vậy được?!.” Thập Nhị Nương cẩn thận từng li từng tí nịnh nọt Ngũ nương, “Muội vừa đến Yên Kinh , cái gì cũng không biết. Không giống Ngũ tỷ, ở Yên Kinh lâu rồi, cửa hàng nào bán vải hoa màu sắc đẹp, nhà ai làm giày đẹp. . . . . . Những thứ này là chuyện trong cuộc sống sinh hoạt ở nhà, sau này cần phải nhờ Ngũ tỷ chỉ bảo cho muội nhiều một chút mới được.”
Ngũ Nương nghe thấy thế khóe miệng khẽ nhếch, đang định nói gì đó, thì bên kia đang mừng tuổi cho mấy đứa bé, Tiễn Minh đã quăng qua ánh mắt bén nhọn. Ngũ Nương mấp máy miệng, bỏ tay Thập Nhị Nương ra, đi ra dắt tay Hâm ca : “. . . Sao còn không biết hành lễ cho các ca ca?”
La Tứ phu nhân liền lôi kéo ống tay áo của Thập Nhất Nương, nhỏ giọng rỉ tai: “Các cô nương nhà chúng ta, một người so với một người càng thông minh hơn.”
Thập Nhất Nương cười gật đầu.
Lấy tuổi tác của Thập Nhị Nương, nếu như mình (Thập Nhất Nương) không phải là người của hai thế giới, đổi lại là mình, cũng chưa chắc làm tốt hơn Thập Nhị Nương được.
/755
|