Thập Nhất Nương không biết trong hồ lô của Tam phu nhân bán thuốc gì, nàng không tiện đánh giá nhận xét gì nhiều nên cười nói: “Vậy thì hay quá, hai ngày trước Thái phu nhân còn hỏi đến hôn sự của Đại thiếu gia . Hôm nay biết hôn sự đã định rồi, không chừng sẽ vui vẻ biết bao.” Lại nói.”Bên chỗ Thái phu nhân, ngươi nhanh đi bẩm một tiếng đi, cũng để cho lão nhân gia người an tâm.” Những thứ khác, không có hỏi nhiều.
Cam Lão Tuyền gia nghĩ tới lúc đến Tam phu nhân dặn dò: , . . . . . . Nói rõ lai lịch của Phương gia cho Thái phu nhân, Nhị phu nhân, Tứ phu nhân cùng Ngũ phu nhân biết. Tránh cho có người cảm thấy chúng ta xa họ liền như không sống nổi. Thậm chí còn nói Cần ca nhi nhà chúng ta là những dạng người gì!”
Cam Lão Tuyền gia cười đáp “Dạ” . Nhưng cũng không vội đi ngay, nói: ” Phương gia đó, là người nhà thế gia ở Hồ Châu. Bá phụ của Phương huyện lệnh chính là Nguyên Đô Sát viện Ngự sử Phương Tùy, Phương đại nhân. Vị Phương tiểu thư này là đích trưởng nữ của Phương huyện lệnh, thuở nhỏ đi theo cô cô đọc sách, không những viết chữ đẹp mà còn am hiểu âm luật.” Nói tới đây, gương mặt của Cam Lão Tuyền gia lộ vẻ kiêu ngạo, “Tứ phu nhân xuất thân Giang Nam chắc biết Phương đại nhân Phương Tùy? Chính là vị Phương đại nhân đã từ quan năm Kiến An năm bốn mươi sáu! Mà cô gia của Phương tiểu thư , nguyên là Lễ bộ thị lang Giang Hoài Dương, Giang đại nhân.”
Thập Nhất Nương không biết. Nhưng lần này Cam Lão Tuyền gia kiêu ngạo như thế kia, nói vậy không phải là danh thần cũng là danh sĩ!
Nàng nhàn nhạt cười nói: “Ta ở Dư hàng, đại môn không ra , cổng trong không bước . Chưa từng nghe nói đến hai vị đại nhân này. Nhưng có thể cùng người nhà thế gia Giang Nam kết hôn, cũnglà một chuyện tốt.”
Cam Lão Tuyền gia thấy bộ dạng Thập Nhất Nương lơ đễnh, hơi có chút thất vọng. Nhưng Thập Nhất Nương đã bưng trà, bà không thể nhiều lời, chỉ đành phải mỉm cười đứng dậy cáo từ, đi sang viện Thái phu nhân.
Buổi tối Từ Lệnh Nghi về. Thập Nhất Nương đem chuyện này nói cho hắn biết.
Từ Lệnh Nghi nghe xong, chân mày liền nhíu lại: “Tại sao lại đặt hôn ước với người nhà này?
“Không tốt ạ?” Thập Nhất Nương nói.”Thiếp nghe khẩu khí của Cam Lão Tuyền gia nói, Phương Tùy và Giang Hoài Dương hình như là người có tiếng tăm lắm!”
“Cũng coi như là có chút danh tiếng.” Từ Lệnh Nghi nói, “Kiến An năm bốn mươi sáu, phò mã nhà An Thành công chúa buôn lậu muối, đã bị Phương Tùy tố cáo. Cuối cùng bị đánh bốn mươi đại bản, đến nay chân bước đi vẫn còn khập khễnh . Về phần Giang Hoài dương, am hiểu âm luật, thi từ, là danh sĩ Giang Nam. Bị dính líu tới án Vu Chung năm đó nên từ quan quy ẩn. . . . . .” Nói đến đây thì chợt dừng lại, nhà họ sao lại đồng ý cửa hôn sự này?”
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng lắc đầu: “Thiếp cũng không biết!”
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, nói: “Thôi, hôn sự nếu định rồi , chúng ta nói cái gì nữa cũng uổng công, huống chi đây là chuyện của Tam ca,chúng ta cũng không tiện nhúng tay.” Lại nói.”Cũng may mùa xuân sang năm Tam ca về kinh rồi, đến lúc đó huynh đệ chúng ta gặp mặt rồi nói sau!”
Sau đó ngồi xuống bên giường, nhìn Cẩn ca đang ngủ say, nhẹ giọng nói: “Con bây giờ cũng đầy tháng rồi, ta thấy, hay là nàng và con chuyển về chính phòng ở sớm một chút đi! Bên đó có phòng ấm, lại có tịnh phòng, bất kể là nàng và con cũng đều thuận tiện hơn.”
Thập Nhất Nương cũng chuẩn bị chuyển về, Cố ma ma ngủ cách một bức bình phong như vậy, nàng thật sự không quen, nên nghe vậy cười nói: “Chi bằng, ngày mai chúng ta lập tức chuyển về nhé!”
“Vậy thì ngày mai nhé!” Từ Lệnh Nghi cười nói.”Ta phái Lâm Ba và Chiếu Ảnh tới giúp cho nàng luôn.”
“Không cần đâu ạ!” Thập Nhất Nương cười nói.”Họ đến, thiếp cảm thấy không tiện lắm —- chỉ ở nhĩ phòng gần một tháng thôi, cũng chỉ có chút đồ cá nhân.”
Từ Lệnh Nghi nghe vậy cũng không lên tiếng nữa, rửa mặt rồi đi ngủ.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có chiếc đèn lồng cung đình đặt ở trong góc tường thỉnh thoảng phát ra hai tiếng hoa đèn nổ “Tách tách”, bầu không khí càng lộ vẻ yên tĩnh hơn.
Từ Lệnh Nghi trở mình, tay liền theo thói quen tiến vào trong vạt áo Thập Nhất Nương.
Vòng eo mảnh khảnh giống như chỉ cần hơi dùng sức sẽ bị gãy đôi. . . . chỉ có thể nhẹ nhàng nắm bầu ngực một cái. . . .so với lúc nàng gầy lại có vẻ đầy đặn hơn chút.
Ý nghĩ trong đầu chợt lóe. Ngón tay cái tự động liền tìm kiếm viên thù du đẫy đà kia, nhẹ nhàng xoa nắn, hơi nóng phả vào cổ nàng trở nên nóng rực.
“Hầu gia. . . . . . , Thập Nhất Nương vặn vẹo uốn éo thân thể không yên. Hờn dỗi đẩy Từ Lệnh Nghi ra.
“Ta biết rồi.” Từ Lệnh Nghi thấp giọng mỉm cười , thơm má nàng một cái, không do dự chút nào mà bỏ ra, ” Mau ngủ đi!” Bàn tay lại lướt xuống eo nàng, phản ứng của cơ thế lại chỉ có thể tùy tâm sở dục bình ổn lại.
Không biết tại sao, Thập Nhất Nương có chút buồn.
Nàng vùi đầu ở trong ngực Từ Lệnh Nghi .
Có một số việc, nàng không có biện pháp giải trừ, nhưng cũng không muốn lửa cháy thêm dầu.
Muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.
Một hồi lâu, tay nàng nhẹ nhàng mà dò vào trong vạt áo Từ Lệnh Nghi . . . . . . Lại bị Từ Lệnh Nghi bắt được.
“Đừng loạn !” Trong giọng nói của hắn mơ hồ mỉm cười.”Mau ngủ đi! Ngày mai còn phải chuyển phòng.”
Thập Nhất Nương chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng bừng.
Nàng không có rút tay ra mà là thuận thế cầm lấy tay của Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng kêu lên “Hầu gia” .
Không khí hết sức ám muội.
Từ Lệnh Nghi thoáng do dự.
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên dưới thân hắn, nàng e lệ xấu hổ lộ ra vẻ vừa cứng nhắc vừa bất đắc dĩ . . . Hắn cầm tay nàng đặt ở thắt lưng của mình, tạo thành tư thế ôm nhau : “Mau ngủ đi!” Vừa nói, giống như đối xử với đứa trẻ, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Thập Nhất Nương âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng luôn cảm thấy mình rất ngốc. Đặc biệt là khi mắt phượng long lanh sáng rực của Từ Lệnh Nghi thâm trầm chăm chú nhìn nàng . Nàng quả thực không biết nên làm thế nào cho tốt đây?. . . . . . không cần hiển nhiên là tốt nhất. . . . . Nhưng tại sao trong lòng lại có chút lo lắng không yên nhỉ!?
Thập Nhất Nương cắn môi.
Vai đột nhiên bị đạp một cái.
Nàng ngoảnh đầu lại, đã nhìn thấy bao tay của Cẩn ca nhi bị tuột rơi trên áo nhỏ, bàn tay nhỏ bé đang để sát miệng, dang dùng một đôi mắt như ngọc đen nhìn nàng.
“Cẩn ca nhi!”
Con dậy lúc nào cũng không biết. . . . . .
Trong lòng Thập Nhất Nương có chút áy náy, đang muốn ngồi dậy, thì Từ Lệnh Nghi ở bên cạn đã ôm Cẩn ca nhi: “Cố ma ma, Cố ma ma. . .”
Cố ma ma khoác xiêm y, chạy chậm vào.
“Hầu gia.” Cố ma ma đón lấy Cẩn ca nhi. Rất thành thục cởi tã đã bị Cẩn ca nhi đái ra, rồi lại bế cậu nhóc ra sau tấm bình phong xi đái.
Trong phòng lại an tĩnh.
Thập Nhất Nương rất lúng túng.
Khi nãy tại sao không nghĩ đến trong phòng còn có Cố ma ma. . . . . . May là. . . Cẩn ca nhi tỉnh, bằng không chẳng phải bị cười chết rồi hay sao!?
Mặt nàng đỏ bừng, xoay người, nằm đưa lưng về phía Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi có chút không hiểu được.
Cúi người quan sát nàng.
Chỉ thấy mặt Thập Nhất Nương đỏ hồng. Lông mi thật dài run rẩy như nhị hoa đón gió.
Hắn nghĩ đến tính nết xấu hổ của nàng . . . Chẳng lẽ là vừa rồi mình cự tuyệt nàng ấy khiến nàng ấy thẹn quá thành giận
Ý nghĩ trong đầu chợt lóe, đột nhiên có chút buồn cười.
Đang ngẫm nghĩ có nên trêu nàng ấy hai câu khong thì Cố ma ma lại rón rén ôm Cẩn ca nho đi vào.
Từ Lệnh Nghi nghĩ tới tiểu tổ tông này có đôi khi chỉ cần vỗ hai cái là ngủ, có đôi khi lại mở to mắt chơi hơn nửa đêm. . . . . . Đứng dậy đón con trai, giống như mọi khi, vừa đi, vừa nhẹ nhàng vỗ ru con ngủ.
Nghe thấy tiếng động, Thập Nhất Nương nghiêng đầu qua.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng dáng cao lớn của Từ Lệnh Nghi bị kéo rất dài, động tác của hăn nhẹ nhàng bế Cẩn ca nhi nằm trong tã lót , hai đầu lông mày đầy hiền hòa.
Ngày hôm sau Thập Nhất Nương chuyển về nội thất trong chính phòng.
Buổi trưa,Từ Tự Truân và Từ Tự Giới chạy tới thăm đệ đệ.
“Mẫu thân, người có phải khỏe rồi không?” Từ Tự Truân kéo bàn tay nhỏ bé Cẩn ca nhi. “Vậy chúng ta có thể cùng nhau giống như trước, mỗi ngày buổi trưa đều ở nơi này của người ăn cơm không?”
Từ Tự Giới cũng nói: “Mẫu thân, con có thể dọn về chưa?”
Thập Nhất Nương cũng chưa khỏe hoàn toàn. Cứ cách năm ngày Lưu Y Chính sẽ tới châm cứu cho nàng , thuốc uống cũng chưa từng gián đoạn.
“Có thể chứ!” Nàng không đành lòng để bọn nhỏ thất vọng. Huống chi bản thân huynh đệ Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới đều có ma ma, nha hoàn hầu hạ, ” Nhưng trước tiên phải được tổ mẫu đồng ý mới được!”
Hai đứa bé đều reo lên.
Cẩn ca nhi nằm trên giường thì cố gắng giương cánh tay lên. Hy vọng có thể đem quả đấm nhỏ của mình đưa đến bên miệng, đáng tiếc mặc đồ quá nhiều, nên vươn tay hồi lâu cũng không có thành công. Miệng mếu lại, ”Oa” một tiếng bật khóc.
Từ Tự Truân vội vàng dỗ Cẩn ca nhi: “Đừng khóc, đệ đừng khóc. Huynh lập tức đi gọi nhũ nương cho đệ nhé.”
Cẩn ca nhi nào hiểu được những lời này, khóc càng lớn tiếng hơn.
Từ Tự Giới không biết từ đâu mò ra viên kẹođường: “Huynh cho đệ ăn kẹo nè, đệ ngàn vạn đừng khóc nữa!”
Thập Nhất Nương bị dọa sợ đến nỗi một thân mồ hôi lạnh, đang muốn đi bế Cẩn ca, Hồng Văn đã nhanh chân bước tới trước một bước bế Cẩn ca nhi: “Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia còn nhỏ, chỉ có thể uống sữa của Cố ma ma thôi. Đồ ăn của các thiếu gia, Lục thiếu gia đều không thể ăn được.” Vừa nói, vừa nhẹ nhàng bế Cẩn nhi lên.
Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhỏm.
Đối với hành động của Hồng Văn không khỏi âm thầm gật đầu.
“Vậy… vậy đệ đệ lúc nào có thể ăn cái này?” Từ Tự Giới có chút thất vọng nói.
Hồng Văn mở miệng định trả lời, Từ Tự Truân đã nói: “Ít nhất phải ba tuổi!”
“Tại sao phải ba tuổi?” Từ Tự Giới giống như một bé cưng tò mò.”Ba tuổi thì cái gì cũng có thể ăn sao?”
Từ Tự Truân gật đầu: “Bởi vì lúc đệ đến nhà của chúng ta, thì cái gì cũng có thể ăn được hết —– huynh còn mang toàn bộ thạch anh đường mà Hoàng hậu nương nương ban thưởng cho đệ mà.”
Thập Nhất Nương có chút ngạc nhiên.
Lúc Từ Tự Giới đến Từ gia, Từ Tự Truân còn chưa đến sáu tuổi, không ngờ Truân ca nhi vẫn nhớ rõ như vậy!
Mà Từ Tự Giới thật giống như đối với trí nhớ lúc trước có chút mơ hồ . Cậu bé nhìn Từ Tự Truân, lộ ra vẻ có chút ngơ ngác mê hoặc.
Thập Nhất Nương vội vàng chuyển chủ đề: “Truân ca, Giới ca, các con không phải là làm đèn lồng nhỏ màu đỏ cho Cẩn ca nhi sao? Mau cầm vào đây để Thu Vũ tìm cách dỗ đệ đệ chơi nào.”
Hai nhóc vừa nghe xong, tranh nhau chạy ra ngoài. Cầm đèn lồng màu đỏ to bằng bàn tay vào, ở trước mặt Cẩn ca nhi đung đưa tới đung đưa lui, chơi đùa với Cẩn ca nhi.
Mắt Cẩn ca nhi nhìn theo chiếc đèn lồng màu đỏ đong đưa qua lại, tạm thời quên mất khóc.
Có tiểu nha hoàn cầm thiếp mời nói: “Phu nhân, ngõ Cung Huyền bên kia đưa thiếp mừng tới ạ.”
Tính toán thời gian đã là trung tuần tháng mười một, thiệp cưới thành thân của Thập Nhị Nương cũng nên chính thức đưa tới.
“Cầm vào đây!” Thập Nhất Nương kêu tiểu nha hoàn đi vào.”Bên Thái phu nhân nhận được tin chưa?”
Tiểu nha hoàn lanh lợi nói: “Đều đã có người tới đưa thiệp mừng cho Thái phu nhân, Nhị phu nhân và Ngũ phu nhân rồi ạ.”
Thập Nhất Nương gật đầu, Thái phu nhân tới.
Thập Nhất Nương vội vàng đứng dậy đón tiếp Thái phu nhân vào phòng.
Thái phu nhân thấy ba cậu nhóc đang chơi chung một chỗ, khẽ cười vui mừng, nói: “Bên Thập Nhị Nương, con có dự định gì không?” Lại nhắc nhở nàng.”Thời gian Nhàn tỷ nhi và Thập Nhị tỷ nhi thành thân cách chưa đến hai ngày!”
“Bên Nhàn tỷ nhi con sẽ tự mình đến tặng cho con bé thêm tiền.” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói, “Về phần bên Thập Nhị muội, không thể không đi một chuyến được ạ
Cam Lão Tuyền gia nghĩ tới lúc đến Tam phu nhân dặn dò: , . . . . . . Nói rõ lai lịch của Phương gia cho Thái phu nhân, Nhị phu nhân, Tứ phu nhân cùng Ngũ phu nhân biết. Tránh cho có người cảm thấy chúng ta xa họ liền như không sống nổi. Thậm chí còn nói Cần ca nhi nhà chúng ta là những dạng người gì!”
Cam Lão Tuyền gia cười đáp “Dạ” . Nhưng cũng không vội đi ngay, nói: ” Phương gia đó, là người nhà thế gia ở Hồ Châu. Bá phụ của Phương huyện lệnh chính là Nguyên Đô Sát viện Ngự sử Phương Tùy, Phương đại nhân. Vị Phương tiểu thư này là đích trưởng nữ của Phương huyện lệnh, thuở nhỏ đi theo cô cô đọc sách, không những viết chữ đẹp mà còn am hiểu âm luật.” Nói tới đây, gương mặt của Cam Lão Tuyền gia lộ vẻ kiêu ngạo, “Tứ phu nhân xuất thân Giang Nam chắc biết Phương đại nhân Phương Tùy? Chính là vị Phương đại nhân đã từ quan năm Kiến An năm bốn mươi sáu! Mà cô gia của Phương tiểu thư , nguyên là Lễ bộ thị lang Giang Hoài Dương, Giang đại nhân.”
Thập Nhất Nương không biết. Nhưng lần này Cam Lão Tuyền gia kiêu ngạo như thế kia, nói vậy không phải là danh thần cũng là danh sĩ!
Nàng nhàn nhạt cười nói: “Ta ở Dư hàng, đại môn không ra , cổng trong không bước . Chưa từng nghe nói đến hai vị đại nhân này. Nhưng có thể cùng người nhà thế gia Giang Nam kết hôn, cũnglà một chuyện tốt.”
Cam Lão Tuyền gia thấy bộ dạng Thập Nhất Nương lơ đễnh, hơi có chút thất vọng. Nhưng Thập Nhất Nương đã bưng trà, bà không thể nhiều lời, chỉ đành phải mỉm cười đứng dậy cáo từ, đi sang viện Thái phu nhân.
Buổi tối Từ Lệnh Nghi về. Thập Nhất Nương đem chuyện này nói cho hắn biết.
Từ Lệnh Nghi nghe xong, chân mày liền nhíu lại: “Tại sao lại đặt hôn ước với người nhà này?
“Không tốt ạ?” Thập Nhất Nương nói.”Thiếp nghe khẩu khí của Cam Lão Tuyền gia nói, Phương Tùy và Giang Hoài Dương hình như là người có tiếng tăm lắm!”
“Cũng coi như là có chút danh tiếng.” Từ Lệnh Nghi nói, “Kiến An năm bốn mươi sáu, phò mã nhà An Thành công chúa buôn lậu muối, đã bị Phương Tùy tố cáo. Cuối cùng bị đánh bốn mươi đại bản, đến nay chân bước đi vẫn còn khập khễnh . Về phần Giang Hoài dương, am hiểu âm luật, thi từ, là danh sĩ Giang Nam. Bị dính líu tới án Vu Chung năm đó nên từ quan quy ẩn. . . . . .” Nói đến đây thì chợt dừng lại, nhà họ sao lại đồng ý cửa hôn sự này?”
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng lắc đầu: “Thiếp cũng không biết!”
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, nói: “Thôi, hôn sự nếu định rồi , chúng ta nói cái gì nữa cũng uổng công, huống chi đây là chuyện của Tam ca,chúng ta cũng không tiện nhúng tay.” Lại nói.”Cũng may mùa xuân sang năm Tam ca về kinh rồi, đến lúc đó huynh đệ chúng ta gặp mặt rồi nói sau!”
Sau đó ngồi xuống bên giường, nhìn Cẩn ca đang ngủ say, nhẹ giọng nói: “Con bây giờ cũng đầy tháng rồi, ta thấy, hay là nàng và con chuyển về chính phòng ở sớm một chút đi! Bên đó có phòng ấm, lại có tịnh phòng, bất kể là nàng và con cũng đều thuận tiện hơn.”
Thập Nhất Nương cũng chuẩn bị chuyển về, Cố ma ma ngủ cách một bức bình phong như vậy, nàng thật sự không quen, nên nghe vậy cười nói: “Chi bằng, ngày mai chúng ta lập tức chuyển về nhé!”
“Vậy thì ngày mai nhé!” Từ Lệnh Nghi cười nói.”Ta phái Lâm Ba và Chiếu Ảnh tới giúp cho nàng luôn.”
“Không cần đâu ạ!” Thập Nhất Nương cười nói.”Họ đến, thiếp cảm thấy không tiện lắm —- chỉ ở nhĩ phòng gần một tháng thôi, cũng chỉ có chút đồ cá nhân.”
Từ Lệnh Nghi nghe vậy cũng không lên tiếng nữa, rửa mặt rồi đi ngủ.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có chiếc đèn lồng cung đình đặt ở trong góc tường thỉnh thoảng phát ra hai tiếng hoa đèn nổ “Tách tách”, bầu không khí càng lộ vẻ yên tĩnh hơn.
Từ Lệnh Nghi trở mình, tay liền theo thói quen tiến vào trong vạt áo Thập Nhất Nương.
Vòng eo mảnh khảnh giống như chỉ cần hơi dùng sức sẽ bị gãy đôi. . . . chỉ có thể nhẹ nhàng nắm bầu ngực một cái. . . .so với lúc nàng gầy lại có vẻ đầy đặn hơn chút.
Ý nghĩ trong đầu chợt lóe. Ngón tay cái tự động liền tìm kiếm viên thù du đẫy đà kia, nhẹ nhàng xoa nắn, hơi nóng phả vào cổ nàng trở nên nóng rực.
“Hầu gia. . . . . . , Thập Nhất Nương vặn vẹo uốn éo thân thể không yên. Hờn dỗi đẩy Từ Lệnh Nghi ra.
“Ta biết rồi.” Từ Lệnh Nghi thấp giọng mỉm cười , thơm má nàng một cái, không do dự chút nào mà bỏ ra, ” Mau ngủ đi!” Bàn tay lại lướt xuống eo nàng, phản ứng của cơ thế lại chỉ có thể tùy tâm sở dục bình ổn lại.
Không biết tại sao, Thập Nhất Nương có chút buồn.
Nàng vùi đầu ở trong ngực Từ Lệnh Nghi .
Có một số việc, nàng không có biện pháp giải trừ, nhưng cũng không muốn lửa cháy thêm dầu.
Muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.
Một hồi lâu, tay nàng nhẹ nhàng mà dò vào trong vạt áo Từ Lệnh Nghi . . . . . . Lại bị Từ Lệnh Nghi bắt được.
“Đừng loạn !” Trong giọng nói của hắn mơ hồ mỉm cười.”Mau ngủ đi! Ngày mai còn phải chuyển phòng.”
Thập Nhất Nương chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng bừng.
Nàng không có rút tay ra mà là thuận thế cầm lấy tay của Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng kêu lên “Hầu gia” .
Không khí hết sức ám muội.
Từ Lệnh Nghi thoáng do dự.
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên dưới thân hắn, nàng e lệ xấu hổ lộ ra vẻ vừa cứng nhắc vừa bất đắc dĩ . . . Hắn cầm tay nàng đặt ở thắt lưng của mình, tạo thành tư thế ôm nhau : “Mau ngủ đi!” Vừa nói, giống như đối xử với đứa trẻ, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Thập Nhất Nương âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng luôn cảm thấy mình rất ngốc. Đặc biệt là khi mắt phượng long lanh sáng rực của Từ Lệnh Nghi thâm trầm chăm chú nhìn nàng . Nàng quả thực không biết nên làm thế nào cho tốt đây?. . . . . . không cần hiển nhiên là tốt nhất. . . . . Nhưng tại sao trong lòng lại có chút lo lắng không yên nhỉ!?
Thập Nhất Nương cắn môi.
Vai đột nhiên bị đạp một cái.
Nàng ngoảnh đầu lại, đã nhìn thấy bao tay của Cẩn ca nhi bị tuột rơi trên áo nhỏ, bàn tay nhỏ bé đang để sát miệng, dang dùng một đôi mắt như ngọc đen nhìn nàng.
“Cẩn ca nhi!”
Con dậy lúc nào cũng không biết. . . . . .
Trong lòng Thập Nhất Nương có chút áy náy, đang muốn ngồi dậy, thì Từ Lệnh Nghi ở bên cạn đã ôm Cẩn ca nhi: “Cố ma ma, Cố ma ma. . .”
Cố ma ma khoác xiêm y, chạy chậm vào.
“Hầu gia.” Cố ma ma đón lấy Cẩn ca nhi. Rất thành thục cởi tã đã bị Cẩn ca nhi đái ra, rồi lại bế cậu nhóc ra sau tấm bình phong xi đái.
Trong phòng lại an tĩnh.
Thập Nhất Nương rất lúng túng.
Khi nãy tại sao không nghĩ đến trong phòng còn có Cố ma ma. . . . . . May là. . . Cẩn ca nhi tỉnh, bằng không chẳng phải bị cười chết rồi hay sao!?
Mặt nàng đỏ bừng, xoay người, nằm đưa lưng về phía Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi có chút không hiểu được.
Cúi người quan sát nàng.
Chỉ thấy mặt Thập Nhất Nương đỏ hồng. Lông mi thật dài run rẩy như nhị hoa đón gió.
Hắn nghĩ đến tính nết xấu hổ của nàng . . . Chẳng lẽ là vừa rồi mình cự tuyệt nàng ấy khiến nàng ấy thẹn quá thành giận
Ý nghĩ trong đầu chợt lóe, đột nhiên có chút buồn cười.
Đang ngẫm nghĩ có nên trêu nàng ấy hai câu khong thì Cố ma ma lại rón rén ôm Cẩn ca nho đi vào.
Từ Lệnh Nghi nghĩ tới tiểu tổ tông này có đôi khi chỉ cần vỗ hai cái là ngủ, có đôi khi lại mở to mắt chơi hơn nửa đêm. . . . . . Đứng dậy đón con trai, giống như mọi khi, vừa đi, vừa nhẹ nhàng vỗ ru con ngủ.
Nghe thấy tiếng động, Thập Nhất Nương nghiêng đầu qua.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng dáng cao lớn của Từ Lệnh Nghi bị kéo rất dài, động tác của hăn nhẹ nhàng bế Cẩn ca nhi nằm trong tã lót , hai đầu lông mày đầy hiền hòa.
Ngày hôm sau Thập Nhất Nương chuyển về nội thất trong chính phòng.
Buổi trưa,Từ Tự Truân và Từ Tự Giới chạy tới thăm đệ đệ.
“Mẫu thân, người có phải khỏe rồi không?” Từ Tự Truân kéo bàn tay nhỏ bé Cẩn ca nhi. “Vậy chúng ta có thể cùng nhau giống như trước, mỗi ngày buổi trưa đều ở nơi này của người ăn cơm không?”
Từ Tự Giới cũng nói: “Mẫu thân, con có thể dọn về chưa?”
Thập Nhất Nương cũng chưa khỏe hoàn toàn. Cứ cách năm ngày Lưu Y Chính sẽ tới châm cứu cho nàng , thuốc uống cũng chưa từng gián đoạn.
“Có thể chứ!” Nàng không đành lòng để bọn nhỏ thất vọng. Huống chi bản thân huynh đệ Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới đều có ma ma, nha hoàn hầu hạ, ” Nhưng trước tiên phải được tổ mẫu đồng ý mới được!”
Hai đứa bé đều reo lên.
Cẩn ca nhi nằm trên giường thì cố gắng giương cánh tay lên. Hy vọng có thể đem quả đấm nhỏ của mình đưa đến bên miệng, đáng tiếc mặc đồ quá nhiều, nên vươn tay hồi lâu cũng không có thành công. Miệng mếu lại, ”Oa” một tiếng bật khóc.
Từ Tự Truân vội vàng dỗ Cẩn ca nhi: “Đừng khóc, đệ đừng khóc. Huynh lập tức đi gọi nhũ nương cho đệ nhé.”
Cẩn ca nhi nào hiểu được những lời này, khóc càng lớn tiếng hơn.
Từ Tự Giới không biết từ đâu mò ra viên kẹođường: “Huynh cho đệ ăn kẹo nè, đệ ngàn vạn đừng khóc nữa!”
Thập Nhất Nương bị dọa sợ đến nỗi một thân mồ hôi lạnh, đang muốn đi bế Cẩn ca, Hồng Văn đã nhanh chân bước tới trước một bước bế Cẩn ca nhi: “Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia còn nhỏ, chỉ có thể uống sữa của Cố ma ma thôi. Đồ ăn của các thiếu gia, Lục thiếu gia đều không thể ăn được.” Vừa nói, vừa nhẹ nhàng bế Cẩn nhi lên.
Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhỏm.
Đối với hành động của Hồng Văn không khỏi âm thầm gật đầu.
“Vậy… vậy đệ đệ lúc nào có thể ăn cái này?” Từ Tự Giới có chút thất vọng nói.
Hồng Văn mở miệng định trả lời, Từ Tự Truân đã nói: “Ít nhất phải ba tuổi!”
“Tại sao phải ba tuổi?” Từ Tự Giới giống như một bé cưng tò mò.”Ba tuổi thì cái gì cũng có thể ăn sao?”
Từ Tự Truân gật đầu: “Bởi vì lúc đệ đến nhà của chúng ta, thì cái gì cũng có thể ăn được hết —– huynh còn mang toàn bộ thạch anh đường mà Hoàng hậu nương nương ban thưởng cho đệ mà.”
Thập Nhất Nương có chút ngạc nhiên.
Lúc Từ Tự Giới đến Từ gia, Từ Tự Truân còn chưa đến sáu tuổi, không ngờ Truân ca nhi vẫn nhớ rõ như vậy!
Mà Từ Tự Giới thật giống như đối với trí nhớ lúc trước có chút mơ hồ . Cậu bé nhìn Từ Tự Truân, lộ ra vẻ có chút ngơ ngác mê hoặc.
Thập Nhất Nương vội vàng chuyển chủ đề: “Truân ca, Giới ca, các con không phải là làm đèn lồng nhỏ màu đỏ cho Cẩn ca nhi sao? Mau cầm vào đây để Thu Vũ tìm cách dỗ đệ đệ chơi nào.”
Hai nhóc vừa nghe xong, tranh nhau chạy ra ngoài. Cầm đèn lồng màu đỏ to bằng bàn tay vào, ở trước mặt Cẩn ca nhi đung đưa tới đung đưa lui, chơi đùa với Cẩn ca nhi.
Mắt Cẩn ca nhi nhìn theo chiếc đèn lồng màu đỏ đong đưa qua lại, tạm thời quên mất khóc.
Có tiểu nha hoàn cầm thiếp mời nói: “Phu nhân, ngõ Cung Huyền bên kia đưa thiếp mừng tới ạ.”
Tính toán thời gian đã là trung tuần tháng mười một, thiệp cưới thành thân của Thập Nhị Nương cũng nên chính thức đưa tới.
“Cầm vào đây!” Thập Nhất Nương kêu tiểu nha hoàn đi vào.”Bên Thái phu nhân nhận được tin chưa?”
Tiểu nha hoàn lanh lợi nói: “Đều đã có người tới đưa thiệp mừng cho Thái phu nhân, Nhị phu nhân và Ngũ phu nhân rồi ạ.”
Thập Nhất Nương gật đầu, Thái phu nhân tới.
Thập Nhất Nương vội vàng đứng dậy đón tiếp Thái phu nhân vào phòng.
Thái phu nhân thấy ba cậu nhóc đang chơi chung một chỗ, khẽ cười vui mừng, nói: “Bên Thập Nhị Nương, con có dự định gì không?” Lại nhắc nhở nàng.”Thời gian Nhàn tỷ nhi và Thập Nhị tỷ nhi thành thân cách chưa đến hai ngày!”
“Bên Nhàn tỷ nhi con sẽ tự mình đến tặng cho con bé thêm tiền.” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói, “Về phần bên Thập Nhị muội, không thể không đi một chuyến được ạ
/755
|