Lâm Ba cách cửa sổ đáp: “Trời vừa sáng đã đưa năm nhũ nương (vú nuôi) đến đây, đang ở sau ngoại viện.” “Gọi các nhũ nương vào hết đi!”
Lâm Ba vâng lời đi ra.
Con khóc to khiến Thập Nhất Nương lo lắng ngồi dậy.
“Ta tới đây!” Từ Lệnh Nghi vội kê gối sau lưng cho nàng, bế con vào trong lòng.
Thập Nhất Nương tựa vào gối, nhìn Từ Lệnh Nghi bế con, vừa đi, vừa nhẹ nhàng dỗ.
Thằng bé vẫn khóc mãi không thôi.
Tiếng khóc của bé con vang lớn, khóc đến thương tâm. Ở trong không gian yên tĩnh như thế này cũng có mấy phần kinh tâm động phách.
Chỉ mới được một lúc, Thập Nhất Nương đã cảm thấy một ngày giống như một năm.
Hai đầu lông mày của Từ Lệnh Nghi nhíu lại tỏ vẻ âu lo.
Hồng Văn đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, bị Thu Vũ nhìn thấy rõ ràng. Nàng rón rén đi tới bên cạnh, rỉ tai hỏi: “Sao thế?”
Hồng Văn rụt rè nói: “Có phải là buồn đi tiểu không nhỉ?”
Thu Vũ ngây ngốc. Nghĩ lúc chọn nha hoàn cho Lục thiếu gia, tất cả đều là chọn những người mười ba mười bốn tuổi, ở nhà đều từng trông nom đệ đệ,muội muội, cảm thấy lời của Hồng Văn có thể tin tưởng mấy phần. Suy nghĩ một chút, tiến lên nói nhỏ: “Phu nhân, Hồng Văn nói, Lục thiếu gia có thể là buồn đi tiểu.”
Giờ phút này, Thập Nhất Nương chỉ cầu mong làm sao cho con đừng khóc nữa, vội gọi Từ Lệnh Nghi: “Bế con lại đây cho thiếp xem một chút!”
Từ Lệnh Nghi cũng nghe thấy lời Thu Vũ nói, bế con đặt lên giường.
Hai người có chút vụng về, cởi chăn và tã ra, quả nhiên là đái dầm. Cởi chăn và tã ra, thằng bé ngừng khóc, đôi mắt đen nhánh lặng lẽ nhìn, hai chân quơ loạn xạ. Từ Lệnh Nghi tay chân có chút luống cuống, hỏi Thập Nhất Nương: “Làm thế nào bây giờ?”
Có thể tìm được nguyên nhân vì sao con khóc, tất cả là nhờ có đề nghị của Hồng Văn. Thập Nhất Nương nhìn về phía Hồng Văn.
Hồng Văn bước nhanh về phía trước, nơm nớp lo sợ nói: “Vạn ma ma nói, phải rửa một chút, sau đó lấy một cái tã sạch mới, lại quấn lại một lần nữa.”
Lời còn chưa nói xong, Vạn ma ma đã đi đến, nhìn thấy như vậy không khỏi “ Ôi chao” một tiếng, sau đó xoay người phân phó tiểu nha hoàn một tiếng. Sau khi chuẩn bị đầy đủ, bà lập tức bế bé con, quấn chăn nhỏ thật cẩn thận: “Cẩn thận vẫn hơn, không lại phiền toái.”
Thập Nhất Nương giải thích: “Thằng bé vừa đi tiểu.” Vạn ma ma đã nhìn thấy, cười nói: “Để nô tỳ đi giúp Lục thiếu gia đổi tã.”
Bên kia Hồng Văn đã cầm tã sạch đến từ lâu, vừa kêu tiểu nha hoàn mang nước nóng vào, cùng Vạn ma ma giúp bé đổi tã.
Từ Lệnh Nghi nói: “Như vậy không ổn, nên nhanh chóng quyết định bà vú và ma ma quản sự trong phòng mới phải.”
Vạn ma ma nghe thấy thế trong lòng vừa động. Đang nghĩ đến việc giới thiệu người cho Thập Nhất Nương, đã nghe thấy Thập Nhất Nương nói: “Hầu gia thấy Tân Cúc thế nào? Nàng ấy có kinh nghiệm, làm việc thiếp cũng thấy an tâm.”
Từ Lệnh Nghi cảm thấy Tân Cúc còn trẻ, huống chi lại còn vướng Vạn Đại Hiển.
Hắn kéo chăn giúp Thập Nhất Nương, thấy Vạn ma ma cùng Hồng Văn, Thu Vũ đang chuyên tâm giúp bé con thay tã, thấp giọng nói: “Qua năm nữa. Một lão quản sự nhất đẳng ở ty phòng, lớn tuổi sẽ về quê. Người trong ty phòng cần phải thay đổi. Vạn Đại Hiển hai năm qua làm việc cũng coi như cần cù. Ta chuẩn bị để cho hắn làm quản sự nhị đẳng. . . . . . .” Cứ như vậy, Tân Cúc sẽ thích hợp làm người hầu nội viện, đặc biệt là ở bên cạnh con thứ.
Tuy Thập Nhất Nương có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến việc Vạn Đại Hiển được trọng dụng, cũng cảm thấy có chút mừng vui.
Nghĩ tới giọng điệu của Từ Lệnh Nghi lúc nói chuyện, đoán rằng chuyện này vẫn chưa công bố, cũng bắt chước Từ Lệnh Nghi, thấp giọng cười nói: “Không nghĩ tới Vạn Đại Hiển này cũng có phúc khí như vậy. . . . . . . . . Thiếp chỉ nhất thời nghĩ đến Tân Cúc. Nếu không, cứ chọn ra vú nuôi trước đã rồi hãy tính? Dù sao con vẫn còn nhỏ tuổi. Thời tiết càng ngày càng lạnh, thiếp nghĩ đến cho con tạm thời ở trong noãn phòng. Thiếp nhàn rỗi, có vú nuôi, còn có Tống ma ma, Hổ Phách cùng mấy người Trúc Hương. Chẳng lẽ còn không chăm được một đứa bé? Hầu gia, chàng nghĩ như thế nào?”
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý: “Vậy trước tiên cứ chọn ra nhũ nương đã.” Lại cười nói, “Ăn cơm mới là đại sự!”
Thập Nhất Nương nghe xong cười lên.
Vạn ma ma lại quấn tã chăn cho bé thật kỹ.
Từ Lệnh Nghi nhìn thấy con lại ngủ thiếp đi, không khỏi cười nói: “Thật là yếu ớt, một chút xíu oan ức cũng không chịu được*!” Ánh mắt nhìn về phía Thập Nhất Nương.
(*) Ý anh Nghi là, nhóc con giống tính mẹ.
Sắc mặt Thập Nhất Nương đỏ lên, gắt giọng: “Con tè dầm, không thoải mái, dĩ nhiên là phải khóc rồi.”
Từ Lệnh Nghi cũng chỉ cười.
Mặt Thập Nhất Nương lại càng đỏ hơn.
Vừa đúng lúc Lâm Ba dẫn nhũ nương từ phủ Nãi Tử, thêm ba nhũ nương mà tiểu nha hoàn nhận lúc trước đến. Từ Lệnh Nghi lúc này mới thu lại nụ cười, nói: “Ta đi đến chỗ nương. Trước tiên đặt tên cho con, sau đó lại cùng lão nhân gia thương lượng về lễ tắm ba ngày. Nàng đang ở cữ, không thể không nhờ nương giúp đỡ về mặt xã giao.” Dù sao việc chọn nhũ nương cũng là chuyện của nội viện, Từ Lệnh Nghi tất nhiên không tiện xen vào.
Thập Nhất Nương gật đầu. Đợi sau khi Từ Lệnh Nghi đi rồi, bảo Vạn ma ma gọi mấy nhũ nương đi vào.
Tám nhũ nương xếp thành một hàng, hoàn phì yến gầy*, đều có chung các đặc điểm: khoảng hai mốt, hai hai tuổi; ngũ quan đoan chính, da trắng, ngực lớn.
*Hoàn phì Yến gầy: ý chỉ đủ dáng người béo, gầykhác nhau.
Thập Nhất Nương hỏi các nhũ nương mấy câu, chọn lựa hai người mồm miệng lanh lợi, có ngày sinh nở khá gần với mình, bảo hai nàng thử cho bé con bú sữa.
Thằng bé chỉ muốn ngủ, thật vất vả mới làm cho bé tỉnh được, khó chịu khóc lớn.
Vạn ma ma vội bế bé dỗ.
Trong số nhũ nương có một người gọi là Cố nhũ nương bèn cười nói: “Phu nhân, tiểu thiếu gia đang muốn ngủ, bị đánh thức tất nhiên sẽ cáu. Nếu tiểu thiếu gia đói bụng, tự sẽ tỉnh dậy. Chờ lúc tiểu thiếu gia tỉnh dậy cho bú sữa cũng chưa muộn ạ.”
Thập Nhất Nương vội kêu lên: “Ngươi không biết đâu, thằng bé đã một ngày chưa ăn gì, chỉ uống một hớp nước thôi.”
Cố nhũ nương liền cười nói: “Có thể là vừa mới sinh, khẩu vị vẫn chưa mở. Hay là phu nhân mời đại phu kê cho hai thang thuốc để điều hòa tì vị.”
Thập Nhất Nương thấy nàng nói chuyện hay làm việc đều rất có chủ kiến. Đối với chuyện của trẻ sơ sinh cũng tương đối thành thạo, không khỏi nhìn nhiều hơn vài lần.
Cố nhũ nương mặc áo vải thô màu lam, váy màu đen, quần hơi ngắn, lộ ra giày vải màu đen được giặt sạch sẽ, Thập Nhất Nương âm thầm gật đầu.
Có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Phu nhân, thái y đến”, Thập Nhất Nương bảo Vạn ma ma trước tiên bế bé con ra cho thái y xem một chút. Nhưng Vạn ma ma lại trở lại rất nhanh: “Thái y nói, Ngô đại nhân ở Thái y viện am hiểu về các chứng bệnh của trẻ em.” Thập Nhất Nương suy nghĩ, rồi bảo Thu Vũ cầm đối bài của mình sai quản sự ngoại viện đi mời Ngô đại phu. Chỉ để lại Điền ma ma hầu hạ, sau đó buông màn, đưa cổ tay đã phủ khăn cho thái y chẩn mạch, kê đơn thuốc.
Điền ma ma hầu hạ Thập Nhất Nương uống thuốc.
Nhị phu nhân đỡ Thái phu nhân qua.
Cậu nhóc này khóc xong, lại tỉnh, đôi mắt mở thật to, trong suốt như có thể nhìn thấy bóng người. Thái phu nhân nhìn thấy rất yêu thích, nói: “Vừa rồi lão Tứ đi đến chỗ ta, bảo đặt tên cho cháu nó là Cẩn?”
Thập Nhất Nương cười nói đáp “Vâng, Hầu gia và con đều cảm thấy tên này rất đẹp!”
Nhị phu nhân cười nhàn nhạt.
Đáy mắt Thái phu nhân hiện lên một tia vui mừng, cười a a hướng về phía cậu nhóc nói: “Vậy chúng ta sẽ lấy tên đó nhé, Cẩn ca nhi, con nói có được hay không?”
Cậu nhóc mở cái miệng nho nhỏ phấn hồng ngáp một cái, sau đó lại nhắm mắt, ngủ tiếp.
Thái phu nhân nhìn thấy thế trong lòng mềm mại ôn nhu, nói với Thập Nhất Nương: “Nếu con không chăm sóc được, liền bế đến chỗ ta. Năm sau Truân ca cũng ra ngoại viện ở rồi.”
Thập Nhất Nương bị dọa cho cả người đều là mồ hôi lạnh, vội nói: “Nương cũng lớn tuổi, bé còn quá nhỏ, không khỏi có chút làm ồn phiền toái. Chờ lớn một chút rồi qua đó cũng không muộn.” Sau đó vội chuyển đề tài: “Nghe nói tối hôm qua, Giới ca ngủ ở chỗ nương, không biết có làm ầm ĩ nương không?”
“Không có. Không có!” Thái phu nhân cười nói: “Hai huynh đệ ở chung một chỗ, đều rất nghe lời. Cùng thổi sáo, đọc sách, rồi ngủ. Sáng sớm, Truân ca cũng không để người khác phải gọi, tự mình dậy, còn biết gọi Giới ca dậy. So với ngày thường còn ngoan ngoãn hơn mấy phần.”
Nhị phu nhân cười nói: “Hai huynh đệ ở chung một chỗ, Truân ca là ca ca, tất nhiên không thể giống như lúc trước ở chỗ nương, luôn là một đứa bé rồi.”
Thái phu nhân gật đầu cười, hỏi tình hình của Cẩn ca nhi, biết cậu nhóc vì tè dầm mà khóc lớn một hồi, liền cười nói với Nhị phu nhân: “Con nhìn đứa nhỏ này xem, rất thông minh.” Biết Cẩn ca còn chưa bú sữa, lại sốt ruột, “Tìm thái y khám một chút chưa?”
“Đã sai người đi mời Ngô thái y ở Thái y viện rồi ạ.”
Đang nói chuyện, Ngũ phu nhân bế Hâm tỷ nhi tới.
Hâm tỷ nhi mở to hai mắt, tò mò nhìn Cẩn ca nhi trong lòng Thái phu nhân, thấy tổ mẫu, Nhị bá mẫu, Tứ bá mẫu cùng mẫu thân đều đang nói chuyện, lặng lẽ duỗi đầu ngón tay trắng nõn, nhẹ nhàng chọc vào mặt Cẩn ca nhi. Khóe miệng Cẩn ca nhi mấp máy mấy cái, tiếp tục ngủ. Hâm tỷ nhi cảm thấy thú vị, lại chọt thêm mấy cái vào mặt Cẩn ca nhi. Cẩn ca nhi nhăn nhăn cái mũi, một hồi lâu sau mới giãn ra. Hâm tỷ nhi càng thấy thú vị, lại chọc vào Cẩn ca nhi thêm hai cái nữa. Cẩn ca nhi “Oa oa” khóc lớn lên, ngược lại làm cho Hâm tỷ nhi bị dọa sợ.
Thái phu nhân vội dỗ dành Cẩn ca nhi: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Tỷ tỷ con trêu con thôi!”
Khuôn mặt Ngũ phu nhân ửng đỏ lên, vội ôm Hâm tỷ nhi, cúi đầu giáo huấn tiểu nha hoàn bên cạnh: “Dẫn ngươi theo để ngươi trông Nhị tiểu thư. Ngươi thì hay rồi, chỉ biết ngơ ngác đứng đó nhìn thôi.” Vừa vội vàng nói xin lỗi Thập Nhất Nương, “Trẻ con không hiểu chuyện, mong Tứ tẩu đừng để trong lòng.”
Hâm tỷ nhi vẫn là một đứa trẻ, Thập Nhất Nương sao có thể vì chuyện này mà tức giận được. Nhưng nhìn Cẩn ca nhi vẫn đang khóc, nàng vẫn cảm thấy đau lòng.
“Hâm tỷ nhi bởi vì là yêu thích Cẩn ca nên mới đùa với bé thôi!” Ngũ phu nhân rốt cục có chút ngượng ngùng nói mấy câu, lấy cớ trong phòng có việc, bế Hâm tỷ nhi về.
Xã giao như vậy một hồi lâu, Thập Nhất Nương cảm thấy mệt mỏi, che tay áo ngáp.
Nhị phu nhân nhìn thấy liền nhẹ nhàng kéo tay áo Thái phu nhân, nói đến chuyện lễ tắm ba ngày: “Nương nghĩ danh sách, Tứ đệ muội nhìn xem có cần thêm bớt gì không. Nếu không có, chiều tối sai người đi đưa thiếp mời.” Nói cách khác, đến chiều tối phải làm xong mấy việc này, Thập Nhất Nương cười đồng ý.
Thái phu nhân nói mấy câu “Nhớ nghỉ ngơi”, “Thái y nói như thế nào, đến lúc đó nhớ báo tin cho ta nhé”. . . . Sau đó, đứng dậy đi về cùng Nhị phu nhân.
Thập Nhất Nương buồn ngủ, căn dặn Vạn ma ma: “Ma ma trông nom Cẩn ca nhi cẩn thận, nếu như bé tỉnh, gọi Cố nhũ nương để cho bé bú sữa trước. Nếu như bé không bú, thì để cho những người khác thử một lần.”
Vạn ma ma biết Thập Nhất Nương đây là nhìn trúng nhũ nương họ Cố, cười đồng ý, bế Cẩn ca nhi đến ngồi trên kháng gần cửa sổ.
Thập Nhất Nương mở mắt là có thể nhìn thấy con, yên tâm, dần dần ngủ thiếp đi.
Xì boi: Cẩn ca nhi nghiêng mặt khóc lớn, không chỉ có thế, còn giống như bị nghẹn, kêu lên.
Vạn ma ma bế bé thẳng lên, nhẹ nhàng vỗ lưng bé, bé càng khóc lớn tiếng hơn, vừa khóc, vừa ho.
“Cũng không phải là đi tiểu, cũng không uống nước, bú sữa được hai cái cũng không chịu bú tiếp. Đây rốt cuộc là làm sao? Có phải là còn bị tật bệnh gì khác không?”
Cẩn ca nhi … phun ra chất lỏng màu nâu.
Lâm Ba vâng lời đi ra.
Con khóc to khiến Thập Nhất Nương lo lắng ngồi dậy.
“Ta tới đây!” Từ Lệnh Nghi vội kê gối sau lưng cho nàng, bế con vào trong lòng.
Thập Nhất Nương tựa vào gối, nhìn Từ Lệnh Nghi bế con, vừa đi, vừa nhẹ nhàng dỗ.
Thằng bé vẫn khóc mãi không thôi.
Tiếng khóc của bé con vang lớn, khóc đến thương tâm. Ở trong không gian yên tĩnh như thế này cũng có mấy phần kinh tâm động phách.
Chỉ mới được một lúc, Thập Nhất Nương đã cảm thấy một ngày giống như một năm.
Hai đầu lông mày của Từ Lệnh Nghi nhíu lại tỏ vẻ âu lo.
Hồng Văn đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, bị Thu Vũ nhìn thấy rõ ràng. Nàng rón rén đi tới bên cạnh, rỉ tai hỏi: “Sao thế?”
Hồng Văn rụt rè nói: “Có phải là buồn đi tiểu không nhỉ?”
Thu Vũ ngây ngốc. Nghĩ lúc chọn nha hoàn cho Lục thiếu gia, tất cả đều là chọn những người mười ba mười bốn tuổi, ở nhà đều từng trông nom đệ đệ,muội muội, cảm thấy lời của Hồng Văn có thể tin tưởng mấy phần. Suy nghĩ một chút, tiến lên nói nhỏ: “Phu nhân, Hồng Văn nói, Lục thiếu gia có thể là buồn đi tiểu.”
Giờ phút này, Thập Nhất Nương chỉ cầu mong làm sao cho con đừng khóc nữa, vội gọi Từ Lệnh Nghi: “Bế con lại đây cho thiếp xem một chút!”
Từ Lệnh Nghi cũng nghe thấy lời Thu Vũ nói, bế con đặt lên giường.
Hai người có chút vụng về, cởi chăn và tã ra, quả nhiên là đái dầm. Cởi chăn và tã ra, thằng bé ngừng khóc, đôi mắt đen nhánh lặng lẽ nhìn, hai chân quơ loạn xạ. Từ Lệnh Nghi tay chân có chút luống cuống, hỏi Thập Nhất Nương: “Làm thế nào bây giờ?”
Có thể tìm được nguyên nhân vì sao con khóc, tất cả là nhờ có đề nghị của Hồng Văn. Thập Nhất Nương nhìn về phía Hồng Văn.
Hồng Văn bước nhanh về phía trước, nơm nớp lo sợ nói: “Vạn ma ma nói, phải rửa một chút, sau đó lấy một cái tã sạch mới, lại quấn lại một lần nữa.”
Lời còn chưa nói xong, Vạn ma ma đã đi đến, nhìn thấy như vậy không khỏi “ Ôi chao” một tiếng, sau đó xoay người phân phó tiểu nha hoàn một tiếng. Sau khi chuẩn bị đầy đủ, bà lập tức bế bé con, quấn chăn nhỏ thật cẩn thận: “Cẩn thận vẫn hơn, không lại phiền toái.”
Thập Nhất Nương giải thích: “Thằng bé vừa đi tiểu.” Vạn ma ma đã nhìn thấy, cười nói: “Để nô tỳ đi giúp Lục thiếu gia đổi tã.”
Bên kia Hồng Văn đã cầm tã sạch đến từ lâu, vừa kêu tiểu nha hoàn mang nước nóng vào, cùng Vạn ma ma giúp bé đổi tã.
Từ Lệnh Nghi nói: “Như vậy không ổn, nên nhanh chóng quyết định bà vú và ma ma quản sự trong phòng mới phải.”
Vạn ma ma nghe thấy thế trong lòng vừa động. Đang nghĩ đến việc giới thiệu người cho Thập Nhất Nương, đã nghe thấy Thập Nhất Nương nói: “Hầu gia thấy Tân Cúc thế nào? Nàng ấy có kinh nghiệm, làm việc thiếp cũng thấy an tâm.”
Từ Lệnh Nghi cảm thấy Tân Cúc còn trẻ, huống chi lại còn vướng Vạn Đại Hiển.
Hắn kéo chăn giúp Thập Nhất Nương, thấy Vạn ma ma cùng Hồng Văn, Thu Vũ đang chuyên tâm giúp bé con thay tã, thấp giọng nói: “Qua năm nữa. Một lão quản sự nhất đẳng ở ty phòng, lớn tuổi sẽ về quê. Người trong ty phòng cần phải thay đổi. Vạn Đại Hiển hai năm qua làm việc cũng coi như cần cù. Ta chuẩn bị để cho hắn làm quản sự nhị đẳng. . . . . . .” Cứ như vậy, Tân Cúc sẽ thích hợp làm người hầu nội viện, đặc biệt là ở bên cạnh con thứ.
Tuy Thập Nhất Nương có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến việc Vạn Đại Hiển được trọng dụng, cũng cảm thấy có chút mừng vui.
Nghĩ tới giọng điệu của Từ Lệnh Nghi lúc nói chuyện, đoán rằng chuyện này vẫn chưa công bố, cũng bắt chước Từ Lệnh Nghi, thấp giọng cười nói: “Không nghĩ tới Vạn Đại Hiển này cũng có phúc khí như vậy. . . . . . . . . Thiếp chỉ nhất thời nghĩ đến Tân Cúc. Nếu không, cứ chọn ra vú nuôi trước đã rồi hãy tính? Dù sao con vẫn còn nhỏ tuổi. Thời tiết càng ngày càng lạnh, thiếp nghĩ đến cho con tạm thời ở trong noãn phòng. Thiếp nhàn rỗi, có vú nuôi, còn có Tống ma ma, Hổ Phách cùng mấy người Trúc Hương. Chẳng lẽ còn không chăm được một đứa bé? Hầu gia, chàng nghĩ như thế nào?”
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý: “Vậy trước tiên cứ chọn ra nhũ nương đã.” Lại cười nói, “Ăn cơm mới là đại sự!”
Thập Nhất Nương nghe xong cười lên.
Vạn ma ma lại quấn tã chăn cho bé thật kỹ.
Từ Lệnh Nghi nhìn thấy con lại ngủ thiếp đi, không khỏi cười nói: “Thật là yếu ớt, một chút xíu oan ức cũng không chịu được*!” Ánh mắt nhìn về phía Thập Nhất Nương.
(*) Ý anh Nghi là, nhóc con giống tính mẹ.
Sắc mặt Thập Nhất Nương đỏ lên, gắt giọng: “Con tè dầm, không thoải mái, dĩ nhiên là phải khóc rồi.”
Từ Lệnh Nghi cũng chỉ cười.
Mặt Thập Nhất Nương lại càng đỏ hơn.
Vừa đúng lúc Lâm Ba dẫn nhũ nương từ phủ Nãi Tử, thêm ba nhũ nương mà tiểu nha hoàn nhận lúc trước đến. Từ Lệnh Nghi lúc này mới thu lại nụ cười, nói: “Ta đi đến chỗ nương. Trước tiên đặt tên cho con, sau đó lại cùng lão nhân gia thương lượng về lễ tắm ba ngày. Nàng đang ở cữ, không thể không nhờ nương giúp đỡ về mặt xã giao.” Dù sao việc chọn nhũ nương cũng là chuyện của nội viện, Từ Lệnh Nghi tất nhiên không tiện xen vào.
Thập Nhất Nương gật đầu. Đợi sau khi Từ Lệnh Nghi đi rồi, bảo Vạn ma ma gọi mấy nhũ nương đi vào.
Tám nhũ nương xếp thành một hàng, hoàn phì yến gầy*, đều có chung các đặc điểm: khoảng hai mốt, hai hai tuổi; ngũ quan đoan chính, da trắng, ngực lớn.
*Hoàn phì Yến gầy: ý chỉ đủ dáng người béo, gầykhác nhau.
Thập Nhất Nương hỏi các nhũ nương mấy câu, chọn lựa hai người mồm miệng lanh lợi, có ngày sinh nở khá gần với mình, bảo hai nàng thử cho bé con bú sữa.
Thằng bé chỉ muốn ngủ, thật vất vả mới làm cho bé tỉnh được, khó chịu khóc lớn.
Vạn ma ma vội bế bé dỗ.
Trong số nhũ nương có một người gọi là Cố nhũ nương bèn cười nói: “Phu nhân, tiểu thiếu gia đang muốn ngủ, bị đánh thức tất nhiên sẽ cáu. Nếu tiểu thiếu gia đói bụng, tự sẽ tỉnh dậy. Chờ lúc tiểu thiếu gia tỉnh dậy cho bú sữa cũng chưa muộn ạ.”
Thập Nhất Nương vội kêu lên: “Ngươi không biết đâu, thằng bé đã một ngày chưa ăn gì, chỉ uống một hớp nước thôi.”
Cố nhũ nương liền cười nói: “Có thể là vừa mới sinh, khẩu vị vẫn chưa mở. Hay là phu nhân mời đại phu kê cho hai thang thuốc để điều hòa tì vị.”
Thập Nhất Nương thấy nàng nói chuyện hay làm việc đều rất có chủ kiến. Đối với chuyện của trẻ sơ sinh cũng tương đối thành thạo, không khỏi nhìn nhiều hơn vài lần.
Cố nhũ nương mặc áo vải thô màu lam, váy màu đen, quần hơi ngắn, lộ ra giày vải màu đen được giặt sạch sẽ, Thập Nhất Nương âm thầm gật đầu.
Có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Phu nhân, thái y đến”, Thập Nhất Nương bảo Vạn ma ma trước tiên bế bé con ra cho thái y xem một chút. Nhưng Vạn ma ma lại trở lại rất nhanh: “Thái y nói, Ngô đại nhân ở Thái y viện am hiểu về các chứng bệnh của trẻ em.” Thập Nhất Nương suy nghĩ, rồi bảo Thu Vũ cầm đối bài của mình sai quản sự ngoại viện đi mời Ngô đại phu. Chỉ để lại Điền ma ma hầu hạ, sau đó buông màn, đưa cổ tay đã phủ khăn cho thái y chẩn mạch, kê đơn thuốc.
Điền ma ma hầu hạ Thập Nhất Nương uống thuốc.
Nhị phu nhân đỡ Thái phu nhân qua.
Cậu nhóc này khóc xong, lại tỉnh, đôi mắt mở thật to, trong suốt như có thể nhìn thấy bóng người. Thái phu nhân nhìn thấy rất yêu thích, nói: “Vừa rồi lão Tứ đi đến chỗ ta, bảo đặt tên cho cháu nó là Cẩn?”
Thập Nhất Nương cười nói đáp “Vâng, Hầu gia và con đều cảm thấy tên này rất đẹp!”
Nhị phu nhân cười nhàn nhạt.
Đáy mắt Thái phu nhân hiện lên một tia vui mừng, cười a a hướng về phía cậu nhóc nói: “Vậy chúng ta sẽ lấy tên đó nhé, Cẩn ca nhi, con nói có được hay không?”
Cậu nhóc mở cái miệng nho nhỏ phấn hồng ngáp một cái, sau đó lại nhắm mắt, ngủ tiếp.
Thái phu nhân nhìn thấy thế trong lòng mềm mại ôn nhu, nói với Thập Nhất Nương: “Nếu con không chăm sóc được, liền bế đến chỗ ta. Năm sau Truân ca cũng ra ngoại viện ở rồi.”
Thập Nhất Nương bị dọa cho cả người đều là mồ hôi lạnh, vội nói: “Nương cũng lớn tuổi, bé còn quá nhỏ, không khỏi có chút làm ồn phiền toái. Chờ lớn một chút rồi qua đó cũng không muộn.” Sau đó vội chuyển đề tài: “Nghe nói tối hôm qua, Giới ca ngủ ở chỗ nương, không biết có làm ầm ĩ nương không?”
“Không có. Không có!” Thái phu nhân cười nói: “Hai huynh đệ ở chung một chỗ, đều rất nghe lời. Cùng thổi sáo, đọc sách, rồi ngủ. Sáng sớm, Truân ca cũng không để người khác phải gọi, tự mình dậy, còn biết gọi Giới ca dậy. So với ngày thường còn ngoan ngoãn hơn mấy phần.”
Nhị phu nhân cười nói: “Hai huynh đệ ở chung một chỗ, Truân ca là ca ca, tất nhiên không thể giống như lúc trước ở chỗ nương, luôn là một đứa bé rồi.”
Thái phu nhân gật đầu cười, hỏi tình hình của Cẩn ca nhi, biết cậu nhóc vì tè dầm mà khóc lớn một hồi, liền cười nói với Nhị phu nhân: “Con nhìn đứa nhỏ này xem, rất thông minh.” Biết Cẩn ca còn chưa bú sữa, lại sốt ruột, “Tìm thái y khám một chút chưa?”
“Đã sai người đi mời Ngô thái y ở Thái y viện rồi ạ.”
Đang nói chuyện, Ngũ phu nhân bế Hâm tỷ nhi tới.
Hâm tỷ nhi mở to hai mắt, tò mò nhìn Cẩn ca nhi trong lòng Thái phu nhân, thấy tổ mẫu, Nhị bá mẫu, Tứ bá mẫu cùng mẫu thân đều đang nói chuyện, lặng lẽ duỗi đầu ngón tay trắng nõn, nhẹ nhàng chọc vào mặt Cẩn ca nhi. Khóe miệng Cẩn ca nhi mấp máy mấy cái, tiếp tục ngủ. Hâm tỷ nhi cảm thấy thú vị, lại chọt thêm mấy cái vào mặt Cẩn ca nhi. Cẩn ca nhi nhăn nhăn cái mũi, một hồi lâu sau mới giãn ra. Hâm tỷ nhi càng thấy thú vị, lại chọc vào Cẩn ca nhi thêm hai cái nữa. Cẩn ca nhi “Oa oa” khóc lớn lên, ngược lại làm cho Hâm tỷ nhi bị dọa sợ.
Thái phu nhân vội dỗ dành Cẩn ca nhi: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Tỷ tỷ con trêu con thôi!”
Khuôn mặt Ngũ phu nhân ửng đỏ lên, vội ôm Hâm tỷ nhi, cúi đầu giáo huấn tiểu nha hoàn bên cạnh: “Dẫn ngươi theo để ngươi trông Nhị tiểu thư. Ngươi thì hay rồi, chỉ biết ngơ ngác đứng đó nhìn thôi.” Vừa vội vàng nói xin lỗi Thập Nhất Nương, “Trẻ con không hiểu chuyện, mong Tứ tẩu đừng để trong lòng.”
Hâm tỷ nhi vẫn là một đứa trẻ, Thập Nhất Nương sao có thể vì chuyện này mà tức giận được. Nhưng nhìn Cẩn ca nhi vẫn đang khóc, nàng vẫn cảm thấy đau lòng.
“Hâm tỷ nhi bởi vì là yêu thích Cẩn ca nên mới đùa với bé thôi!” Ngũ phu nhân rốt cục có chút ngượng ngùng nói mấy câu, lấy cớ trong phòng có việc, bế Hâm tỷ nhi về.
Xã giao như vậy một hồi lâu, Thập Nhất Nương cảm thấy mệt mỏi, che tay áo ngáp.
Nhị phu nhân nhìn thấy liền nhẹ nhàng kéo tay áo Thái phu nhân, nói đến chuyện lễ tắm ba ngày: “Nương nghĩ danh sách, Tứ đệ muội nhìn xem có cần thêm bớt gì không. Nếu không có, chiều tối sai người đi đưa thiếp mời.” Nói cách khác, đến chiều tối phải làm xong mấy việc này, Thập Nhất Nương cười đồng ý.
Thái phu nhân nói mấy câu “Nhớ nghỉ ngơi”, “Thái y nói như thế nào, đến lúc đó nhớ báo tin cho ta nhé”. . . . Sau đó, đứng dậy đi về cùng Nhị phu nhân.
Thập Nhất Nương buồn ngủ, căn dặn Vạn ma ma: “Ma ma trông nom Cẩn ca nhi cẩn thận, nếu như bé tỉnh, gọi Cố nhũ nương để cho bé bú sữa trước. Nếu như bé không bú, thì để cho những người khác thử một lần.”
Vạn ma ma biết Thập Nhất Nương đây là nhìn trúng nhũ nương họ Cố, cười đồng ý, bế Cẩn ca nhi đến ngồi trên kháng gần cửa sổ.
Thập Nhất Nương mở mắt là có thể nhìn thấy con, yên tâm, dần dần ngủ thiếp đi.
Xì boi: Cẩn ca nhi nghiêng mặt khóc lớn, không chỉ có thế, còn giống như bị nghẹn, kêu lên.
Vạn ma ma bế bé thẳng lên, nhẹ nhàng vỗ lưng bé, bé càng khóc lớn tiếng hơn, vừa khóc, vừa ho.
“Cũng không phải là đi tiểu, cũng không uống nước, bú sữa được hai cái cũng không chịu bú tiếp. Đây rốt cuộc là làm sao? Có phải là còn bị tật bệnh gì khác không?”
Cẩn ca nhi … phun ra chất lỏng màu nâu.
/755
|