Thái phu nhân quỳ trên đệm đỏ thẫm, cung kính dâng hương cho liệt tổ liệt tông Từ gia,rồi dập đầu. Đỗ ma ma tiến đến đỡ Thái phu nhân. “Tình hình bên kia như thế nào rồi?”
Đỗ ma ma đứng bên cạnh Thái phu nhân không dám nói thật, nhỏ giọng nói: “Thái y đã cho dùng thuốc trợ sản.”
Trong lòng Thái phu nhân cũng hiểu rõ.
Nếu như thuốc trợ sản có tác dụng thì lúc này đứa bé đã được sinh ra rồi.
Mánh khóe của thái y thì bà cũng biết.
Nếu như thuốc trợ sản không có tác dụng, thì chỉ có thể dùng thuốc có dược lực mạnh. . . . . . . . . Là người mẹ sống sót, hay là đứa con sống sót. Còn phải xem ý trời đã!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Thái phu nhân ẩm ướt. Tầm mắt không khỏi nhìn về phía bài vị của Nguyên Nương.
Con cố hết sức để cưới được Thập Nhất Nương vào cửa, hôm nay Thập Nhất Nương đang sống chết không rõ. Nếu con trên trời có linh, coi như là vì Truân ca, phù hộ cho con bé bình bình an an, thuận lợi sinh đứa bé nhé!
“Ăn cái gì nào?” Từ Lệnh Nghi vừa mừng vừa sợ. Hắn sợ nhất là Thập Nhất Nương sẽ không phối hợp, vội nói: “Nàng muốn ăn cái gì? Ta sai Vạn ma ma chuẩn bị cho nàng!”
“Cái gì cũng được ạ!” Lúc này, sao còn để ý nữa, chỉ lo là đến lúc đó mình còn sức để sinh hay không thôi.
Thập Nhất Nương nghĩ đến bé con trong bụng bị hành hạ như vậy, cũng không biết tình hình như thế nào rồi. Nhưng việc đã đến nước này, do dự, chỉ khiến cho cả nàng và bé con đều lâm vào cảnh khốn khó gian nan mà thôi. . . . . . . . . . Chỉ có thể không do dự mà lựa chọn, chủ động điều chỉnh tư thế, để cho bà đỡ dùng sức. . . . . . . . . Nhưng tâm lại đau như dao cắt, mắt không khống chế được mà tuôn nước mắt.
Bà đỡ thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Cho phu nhân ngậm sâm đi! Để tinh thần tỉnh táo là được. Không thì, để phu nhân uống chút nước đường đỏ cũng được ạ.”
Nhân sâm tất nhiên là tốt hơn.
Nhưng nhân sâm bổ mạnh không bổ yếu.
Từ Lệnh Nghi phân phó Hổ Phách: “Ngươi đi hỏi Thái y, phu nhân như vậy, có thích hợp để dùng nhân sâm hay không?”
Hổ Phách rất nhanh đã trở lại: “Thái y nói, dùng sâm được cắt lát thành miếng mỏng là tốt nhất.”
Những thứ này đều đã chuẩn bị xong từ lâu.
Điền ma ma vội chạy tới cầm miếng sâm đút cho Thập Nhất Nương ngậm.
Hai bà đỡ khác cũng can đảm hơn, một người tới hỗ trợ, một người quan sát phản ứng của Thập Nhất Nương.
Ánh sáng trong phòng dần tối xuống, bà tử bắt đầu thắp đèn.
Thập Nhất Nương vô lực nằm trong tay Từ Lệnh Nghi, thở hổn hển. Hai bà đỡ giúp xoa nắn cũng chảy mồ hôi đầm đìa.
Từ Lệnh Nghi cầm chiếc khăn trong tay Hổ Phách lau mồ hôi trên trán nàng.
Người ta sinh xong đều sức cùng lực kiệt, huống chi nàng còn chưa sinh xong.
“Tiếp tục như vậy cũng không được!” Thập Nhất Nương cố nén nước mắt, “Bảo thái y cho thiếp dùng thuốc, thiếp sợ tới lát nữa sẽ không còn sức!”
Nhân sâm cũng không có tác dụng, dùng tiếp, chỉ có thể dùng thuốc có dược lực mạnh.
“Nàng nhắm mắt lại nghỉ một chút!” Hắn lấy khăn lau tay cho Thập Nhất Nương. “Nếu thật sự không được, chúng ta sẽ dùng đến thuốc.”
“Hiện tại thiếp cảm thấy không được. . . . . . . .” Thập Nhất Nương lẩm bẩm, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bà đỡ kinh hô: “Hầu gia, phu nhân, tử cung mở rồi.”
Thập Nhất Nương cùng Từ Lệnh Nghi nghe vậy, tinh thần đều tăng lên. Thập Nhất Nương chống khuỷu tay muốn ngồi dậy, gấp đến độ bà đỡ phải đỡ Thập Nhất Nương nằm xuống: “Mau nằm xuống, mau nằm xuống đi ạ.”
Mấy bà đỡ cũng vây quanh tới đây.
Thành giường trải lụa trắng giúp Thập Nhất Nương có chỗ nắm vào để mượn lực. Một bà đỡ đặt vải bông sạch sẽ phía dưới Thập Nhất Nương, còn cầm gối bông thật dày đặt sau lưng Thập Nhất Nương. Từ Lệnh Nghi ngồi ở đó chỉ lộ thêm vẻ vướng chân vướng tay.
Từ Lệnh Nghi dứt khoát đi ra ngoài cho rộng chỗ.
Điền ma ma nhân lúc đó ngồi lên giường, trước tiên là đút miếng nhân sâm cho Thập Nhất Nương, sau đó nói cho nàng cách dùng sức để sinh tiếp như thế nào, so với lúc trước bị hành hạ, thì lúc này thuận lợi hơn nhiều khiến người ta khó mà hiểu được.
Có điều, sau thời gian một nén hương, bà đỡ đã nhìn thấy đầu của đứa bé, ngoại trừ bả vai của đứa trẻ hơi bị vướng một chút, cũng không xuất hiện tình huống khác thường nào.
Sau một tiếng hoan hô vui sướng “Sinh, sinh rồi”, Thập Nhất Nương cảm thấy thân thể chợt nhẹ bẫng.
Nàng còn nhớ kỹ chuyện cắt cuống rốn, vội vã nhắc Hổ Phách: “Kéo, kéo. . . . . .”
Hổ Phách vội vàng hấp tấp đi lấy kéo đến.
Bà đỡ nào dám làm trái, dùng kéo cắt cuống rốn, nắm hai chân bé, đánh vào mông bé hai cái. Đến khi nghe thấy tiếng trẻ con khóc lớn, lúc ấy lo lắng trong lòng mới thả lỏng, ôm lấy bé con vẫn còn vết bẩn đưa cho Từ Lệnh Nghi nhìn: “Chúc mừng Hầu gia. Chúc mừng Hầu gia, là một công tử, là một bé trai!”
Từ Lệnh Nghi nhìn người thằng nhóc dính bẩn đang khóc, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Không khỏi đưa tay xoa xoa đầu tóc ướt nhẹp đen nhánh của nhóc con, nhìn về phía Thập Nhất Nương nói: “Là một bé trai!”
Thập Nhất Nương giống như vừa chạy xong một cuộc thi ma-ra-tông, mặc dù năng lực toàn thân dường như bị mất hết, tứ chi không còn nghe theo sự điều khiển, nhưng tinh thần lại rất phấn khởi, nghe vậy vươn cánh tay: “Cho thiếp nhìn một chút!”
“Phu nhân đừng động!”Bà đỡ chiếu cố nói: “Cuống rốn vẫn còn chưa rơi ra ngoài.”
Từ Lệnh Nghi nghe thấy trong lòng căng thẳng, vội nói: “Có sao không?”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Bà đỡ vừa nói, vừa cười, “Đã rơi xuống rồi.”
Vậy là mẫu tử bình an rồi!
Từ Lệnh Nghi nở nụ cười vui vẻ.
Không khí trong phòng lúc trước thì nặng nề, bây giờ trên mặt mọi người tràn đầy nụ cười vui sướng.
Có tiểu nha hoàn tự giác chạy đi báo tin trước cho Thái phu nhân, Nhị phu nhân và Ngũ phu nhân.
Vạn ma ma thì giúp Hổ Phách chăm sóc Thập Nhất Nương.
Điền ma ma và bà đỡ ôm bé con đi tẩy rửa.
Thập Nhất Nương tuy rất mệt mỏi, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, hỏi Điền ma ma: “Nói là bả vai của thằng bé hơi bị kẹp một chút, ma ma nhìn một chút xem tay của thằng bé có thể cử động hay không?”, lại hỏi “Thằng bé có tật bệnh gì khác hay không?”. Sau đó nàng không nghe thấy tiếng trẻ con khóc, chống khuỷu tay muốn ngồi dậy, “Sao thằng bé lại không khóc nữa?”
Từ Lệnh Nghi nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, thần sắc mệt mỏi, nhấn vai nàng nằm xuốn: “Nàng cứ chăm sóc cho mình đi! Nhóc con bên kia còn có Điền ma ma mà!”
Điền ma ma nghe vậy vội cười nói: “Phu nhân yên tâm, tiểu thiếu gia rất khỏe mạnh. Thấy bọn nô tỳ tắm cho tiểu thiếu gia, khóc cũng không khóc, con mở to mắt đen láy nhìn chúng nô tỳ nữa đấy.”Rồi lại nói tiếp. “Tiểu thiếu gia thật là đáng yêu. Đầu tròn, tóc đen nhánh, ánh mắt trong suốt, da trắng hồng, càng lớn sẽ càng trắng.” Vừa nói, vừa liếc nhìn Từ Lệnh Nghi một cái, “Nô tỳ thấy ngũ quan giống như Hầu gia, còn đầu và nước da thì giống như phu nhân.”
Một bà đỡ khác cũng gật đầu: “Nô tỳ cũng thấy thế. Nô tỳ đã đỡ đẻ nhiều lần như vậy, cũng chưa từng thấy con nhà ai vừa sinh ra đã mở mắt. Tiểu thiếu gia, tinh thần dồi dào. Lúc lớn lên chắc sẽ giống Hầu gia, cũng là một đại tướng quân.”
Mặc dù chỉ là nịnh, nhưng biết được thân thể bé con khỏe mạnh, Thập Nhất Nương không nhịn được mà nở một nụ cười vui mừng, trong lúc đang được lau người bằng khăn ấm đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, đã là nửa đêm.
Từ phía xa truyền đến tiếng trống canh, trong ánh đèn, dáng người cao ráo của Từ Lệnh Nghi đang bế con đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng bất chợt còn cười một cái với bé con vẫn còn đang quấn tã lót.
Thập Nhất Nương nhìn thấy vậy, trong lòng ấm áp, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong, nhẹ nhàng gọi: “Hầu gia, người hầu trong phòng đâu rồi?”
“Nàng tỉnh rồi à!” Nghe tiếng thấy động, Từ Lệnh Nghi bế bé con ngồi xuống bên giường: “Nàng có đói không? Có muốn ăn gì không?”
Nghe hắn nói thế, Thập Nhất Nương cũng cảm thấy hơi đói, nhưng nhìn bé con đang được bao bọc trong chiếc chăn màu đỏ thẫm thêu phúc lộc thọ, nàng một lòng chỉ muốn nhìn thấy bé, chống khuỷu tay lên: “Cho thiếp nhìn một chút!” Thân thể tê tê, cảm giác như phải cố hết sức.
“Nàng mau nằm xuống!” Từ Lệnh Nghi vội nói, “Thái y nói, thân thể nàng vốn yếu. Lần này bị hành hạ như vậy, nếu không điều trị tỉ mỉ hai ba tháng, thì khó lòng mà khôi phục nguyên khí được.”
Vừa nói, vừa bế con đến trước mặt nàng.
Bé con đang ngủ say, thần thái điềm tĩnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, ngũ quan vẫn chưa rõ ràng, nhưng sống mũi cao thẳng, có thể nhìn ra được, giống như Từ Lệnh Nghi, đầu tóc đen nhánh, thật giống như Điền ma ma nói.
Chính là do thằng nhóc này, hành hạ mình đủ mệt!
Thập Nhất Nương nghĩ đến đây, không có chút không thoải mái nào, chỉ cảm thấy ngọt ngào hưng phấn.
Nàng không khỏi cúi người, cẩn thận chạm nhẹ chóp mũi của mình vào má của bé con.
Đột nhiên bị người khác quấy rầy giác ngủ, mặc dù là mẫu thân thơm, nhưng nhóc con này cũng không nể tình đâu nhé, cau cái mũi nhỏ lại, sau đó chu cái miệng nhỏ nhắn ra vẻ khó chịu, đầu cọ cọ vào chiếc chăn một chút, sau đó lại ngủ tiếp.
Thập Nhất Nương cảm thấy trong lòng mềm mại, có thể chảy ra nước.
“Rất thú vị phải không?” Từ Lệnh Nghi nhìn Thập Nhất Nương, khóe mắt lông mày đều ôn nhu mềm mại, cười nói, “Con lúc nãy còn phun bọt khí với ta đấy.” Hắn vừa nói, vừa chỉ khóe miệng bé con. “Ở chỗ này này, be bé, nhỏ nhỏ.”
Trẻ con lúc bình thường bú sữa hoặc là uống nước xong, mép còn dính sữa mới có thể phun bọt khí.
Thập Nhất Nương vội nói: “Con đã ăn gì chưa ạ?”
Con vừa mới ra đời nàng đã mời mấy vú nuôi, nhưng bởi vì sơ nhũ* là tốt nhất, cho nên muốn tìm người có ngày sinh gần với nàng nhất, cho nên vẫn chưa quyết định được người.
(*)Người mới đẻ, mới sin hem bé lần đầu.
“Chưa.” Từ Lệnh Nghi có chút phiền muộn: “Con vẫn luôn ngủ. Đã tìm thử ba vú nuôi cho bé bú sữa. Nhưng thằng bé cũng không chịu bú, Điền ma ma nói, có thể vẫn chưa đói, liền đút cho bé ít nước, thì lại uống hết. Ta thấy, nói không chừng là thằng bé không thích những vú nuôi này. Ta đã căn dặn xuống dưới, sáng mai liền tìm trong phủ một lần nữa.”
Lại nói, “Nàng nằm xuống đi! Bà đỡ nói trên người nàng bị thương, đừng lộn xộn.”
Hắn vừa nói thế, Thập Nhất Nương lại nghĩ tới nha hoàn hầu hạ trong phòng.
Từ Lệnh Nghi cười nói: “Ta cho nha hoàn trực đêm trong phòng nàng đều ngủ bên ngoài, ta sợ các nha hoàn ầm ĩ đến nàng, bảo các nha hoàn đều coi chừng ở bên ngoài rồi.”
Lúc này Thập Nhất Nương mới để ý tới bước chân của Từ Lệnh Nghi lúc nãy rất nhẹ nhàng, căn bản không nghe thấy tiếng gì.
Suy nghĩ một chút, Từ Lệnh Nghi đã gọi “Điền ma ma”, nói “Phu nhân tỉnh!”. Sau đó lại nói chuyện cùng Thập Nhất Nương, “Nương cùng Nhị tẩu và Ngũ đệ muội đều đã đến thăm nàng. Truân ca và Giới ca đều đã đến thăm đệ đệ.” Vừa nói, hắn vừa nở nụ cười, “Cả hai đều rất ân cần, hỏi ta có thể ngủ cùng đệ đệ hay không?”
Nghĩ đến hai huynh đệ Truân ca nhi và Giới ca nhi, Thập Nhất Nương nở nụ cười tái nhợt: “Hai bé thế nào rồi?”
“Rất tốt.” Từ Lệnh Nghi cười nói. “Hai hôm nay đều cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, cùng nhau làm hoa đăng. Không ngờ Giới ca lại có thể hòa hợp ở chung với Truân ca như vậy.” Từ Lệnh Nghi khẽ cảm thán.
Đỗ ma ma đứng bên cạnh Thái phu nhân không dám nói thật, nhỏ giọng nói: “Thái y đã cho dùng thuốc trợ sản.”
Trong lòng Thái phu nhân cũng hiểu rõ.
Nếu như thuốc trợ sản có tác dụng thì lúc này đứa bé đã được sinh ra rồi.
Mánh khóe của thái y thì bà cũng biết.
Nếu như thuốc trợ sản không có tác dụng, thì chỉ có thể dùng thuốc có dược lực mạnh. . . . . . . . . Là người mẹ sống sót, hay là đứa con sống sót. Còn phải xem ý trời đã!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Thái phu nhân ẩm ướt. Tầm mắt không khỏi nhìn về phía bài vị của Nguyên Nương.
Con cố hết sức để cưới được Thập Nhất Nương vào cửa, hôm nay Thập Nhất Nương đang sống chết không rõ. Nếu con trên trời có linh, coi như là vì Truân ca, phù hộ cho con bé bình bình an an, thuận lợi sinh đứa bé nhé!
“Ăn cái gì nào?” Từ Lệnh Nghi vừa mừng vừa sợ. Hắn sợ nhất là Thập Nhất Nương sẽ không phối hợp, vội nói: “Nàng muốn ăn cái gì? Ta sai Vạn ma ma chuẩn bị cho nàng!”
“Cái gì cũng được ạ!” Lúc này, sao còn để ý nữa, chỉ lo là đến lúc đó mình còn sức để sinh hay không thôi.
Thập Nhất Nương nghĩ đến bé con trong bụng bị hành hạ như vậy, cũng không biết tình hình như thế nào rồi. Nhưng việc đã đến nước này, do dự, chỉ khiến cho cả nàng và bé con đều lâm vào cảnh khốn khó gian nan mà thôi. . . . . . . . . . Chỉ có thể không do dự mà lựa chọn, chủ động điều chỉnh tư thế, để cho bà đỡ dùng sức. . . . . . . . . Nhưng tâm lại đau như dao cắt, mắt không khống chế được mà tuôn nước mắt.
Bà đỡ thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Cho phu nhân ngậm sâm đi! Để tinh thần tỉnh táo là được. Không thì, để phu nhân uống chút nước đường đỏ cũng được ạ.”
Nhân sâm tất nhiên là tốt hơn.
Nhưng nhân sâm bổ mạnh không bổ yếu.
Từ Lệnh Nghi phân phó Hổ Phách: “Ngươi đi hỏi Thái y, phu nhân như vậy, có thích hợp để dùng nhân sâm hay không?”
Hổ Phách rất nhanh đã trở lại: “Thái y nói, dùng sâm được cắt lát thành miếng mỏng là tốt nhất.”
Những thứ này đều đã chuẩn bị xong từ lâu.
Điền ma ma vội chạy tới cầm miếng sâm đút cho Thập Nhất Nương ngậm.
Hai bà đỡ khác cũng can đảm hơn, một người tới hỗ trợ, một người quan sát phản ứng của Thập Nhất Nương.
Ánh sáng trong phòng dần tối xuống, bà tử bắt đầu thắp đèn.
Thập Nhất Nương vô lực nằm trong tay Từ Lệnh Nghi, thở hổn hển. Hai bà đỡ giúp xoa nắn cũng chảy mồ hôi đầm đìa.
Từ Lệnh Nghi cầm chiếc khăn trong tay Hổ Phách lau mồ hôi trên trán nàng.
Người ta sinh xong đều sức cùng lực kiệt, huống chi nàng còn chưa sinh xong.
“Tiếp tục như vậy cũng không được!” Thập Nhất Nương cố nén nước mắt, “Bảo thái y cho thiếp dùng thuốc, thiếp sợ tới lát nữa sẽ không còn sức!”
Nhân sâm cũng không có tác dụng, dùng tiếp, chỉ có thể dùng thuốc có dược lực mạnh.
“Nàng nhắm mắt lại nghỉ một chút!” Hắn lấy khăn lau tay cho Thập Nhất Nương. “Nếu thật sự không được, chúng ta sẽ dùng đến thuốc.”
“Hiện tại thiếp cảm thấy không được. . . . . . . .” Thập Nhất Nương lẩm bẩm, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bà đỡ kinh hô: “Hầu gia, phu nhân, tử cung mở rồi.”
Thập Nhất Nương cùng Từ Lệnh Nghi nghe vậy, tinh thần đều tăng lên. Thập Nhất Nương chống khuỷu tay muốn ngồi dậy, gấp đến độ bà đỡ phải đỡ Thập Nhất Nương nằm xuống: “Mau nằm xuống, mau nằm xuống đi ạ.”
Mấy bà đỡ cũng vây quanh tới đây.
Thành giường trải lụa trắng giúp Thập Nhất Nương có chỗ nắm vào để mượn lực. Một bà đỡ đặt vải bông sạch sẽ phía dưới Thập Nhất Nương, còn cầm gối bông thật dày đặt sau lưng Thập Nhất Nương. Từ Lệnh Nghi ngồi ở đó chỉ lộ thêm vẻ vướng chân vướng tay.
Từ Lệnh Nghi dứt khoát đi ra ngoài cho rộng chỗ.
Điền ma ma nhân lúc đó ngồi lên giường, trước tiên là đút miếng nhân sâm cho Thập Nhất Nương, sau đó nói cho nàng cách dùng sức để sinh tiếp như thế nào, so với lúc trước bị hành hạ, thì lúc này thuận lợi hơn nhiều khiến người ta khó mà hiểu được.
Có điều, sau thời gian một nén hương, bà đỡ đã nhìn thấy đầu của đứa bé, ngoại trừ bả vai của đứa trẻ hơi bị vướng một chút, cũng không xuất hiện tình huống khác thường nào.
Sau một tiếng hoan hô vui sướng “Sinh, sinh rồi”, Thập Nhất Nương cảm thấy thân thể chợt nhẹ bẫng.
Nàng còn nhớ kỹ chuyện cắt cuống rốn, vội vã nhắc Hổ Phách: “Kéo, kéo. . . . . .”
Hổ Phách vội vàng hấp tấp đi lấy kéo đến.
Bà đỡ nào dám làm trái, dùng kéo cắt cuống rốn, nắm hai chân bé, đánh vào mông bé hai cái. Đến khi nghe thấy tiếng trẻ con khóc lớn, lúc ấy lo lắng trong lòng mới thả lỏng, ôm lấy bé con vẫn còn vết bẩn đưa cho Từ Lệnh Nghi nhìn: “Chúc mừng Hầu gia. Chúc mừng Hầu gia, là một công tử, là một bé trai!”
Từ Lệnh Nghi nhìn người thằng nhóc dính bẩn đang khóc, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Không khỏi đưa tay xoa xoa đầu tóc ướt nhẹp đen nhánh của nhóc con, nhìn về phía Thập Nhất Nương nói: “Là một bé trai!”
Thập Nhất Nương giống như vừa chạy xong một cuộc thi ma-ra-tông, mặc dù năng lực toàn thân dường như bị mất hết, tứ chi không còn nghe theo sự điều khiển, nhưng tinh thần lại rất phấn khởi, nghe vậy vươn cánh tay: “Cho thiếp nhìn một chút!”
“Phu nhân đừng động!”Bà đỡ chiếu cố nói: “Cuống rốn vẫn còn chưa rơi ra ngoài.”
Từ Lệnh Nghi nghe thấy trong lòng căng thẳng, vội nói: “Có sao không?”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Bà đỡ vừa nói, vừa cười, “Đã rơi xuống rồi.”
Vậy là mẫu tử bình an rồi!
Từ Lệnh Nghi nở nụ cười vui vẻ.
Không khí trong phòng lúc trước thì nặng nề, bây giờ trên mặt mọi người tràn đầy nụ cười vui sướng.
Có tiểu nha hoàn tự giác chạy đi báo tin trước cho Thái phu nhân, Nhị phu nhân và Ngũ phu nhân.
Vạn ma ma thì giúp Hổ Phách chăm sóc Thập Nhất Nương.
Điền ma ma và bà đỡ ôm bé con đi tẩy rửa.
Thập Nhất Nương tuy rất mệt mỏi, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, hỏi Điền ma ma: “Nói là bả vai của thằng bé hơi bị kẹp một chút, ma ma nhìn một chút xem tay của thằng bé có thể cử động hay không?”, lại hỏi “Thằng bé có tật bệnh gì khác hay không?”. Sau đó nàng không nghe thấy tiếng trẻ con khóc, chống khuỷu tay muốn ngồi dậy, “Sao thằng bé lại không khóc nữa?”
Từ Lệnh Nghi nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, thần sắc mệt mỏi, nhấn vai nàng nằm xuốn: “Nàng cứ chăm sóc cho mình đi! Nhóc con bên kia còn có Điền ma ma mà!”
Điền ma ma nghe vậy vội cười nói: “Phu nhân yên tâm, tiểu thiếu gia rất khỏe mạnh. Thấy bọn nô tỳ tắm cho tiểu thiếu gia, khóc cũng không khóc, con mở to mắt đen láy nhìn chúng nô tỳ nữa đấy.”Rồi lại nói tiếp. “Tiểu thiếu gia thật là đáng yêu. Đầu tròn, tóc đen nhánh, ánh mắt trong suốt, da trắng hồng, càng lớn sẽ càng trắng.” Vừa nói, vừa liếc nhìn Từ Lệnh Nghi một cái, “Nô tỳ thấy ngũ quan giống như Hầu gia, còn đầu và nước da thì giống như phu nhân.”
Một bà đỡ khác cũng gật đầu: “Nô tỳ cũng thấy thế. Nô tỳ đã đỡ đẻ nhiều lần như vậy, cũng chưa từng thấy con nhà ai vừa sinh ra đã mở mắt. Tiểu thiếu gia, tinh thần dồi dào. Lúc lớn lên chắc sẽ giống Hầu gia, cũng là một đại tướng quân.”
Mặc dù chỉ là nịnh, nhưng biết được thân thể bé con khỏe mạnh, Thập Nhất Nương không nhịn được mà nở một nụ cười vui mừng, trong lúc đang được lau người bằng khăn ấm đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, đã là nửa đêm.
Từ phía xa truyền đến tiếng trống canh, trong ánh đèn, dáng người cao ráo của Từ Lệnh Nghi đang bế con đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng bất chợt còn cười một cái với bé con vẫn còn đang quấn tã lót.
Thập Nhất Nương nhìn thấy vậy, trong lòng ấm áp, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong, nhẹ nhàng gọi: “Hầu gia, người hầu trong phòng đâu rồi?”
“Nàng tỉnh rồi à!” Nghe tiếng thấy động, Từ Lệnh Nghi bế bé con ngồi xuống bên giường: “Nàng có đói không? Có muốn ăn gì không?”
Nghe hắn nói thế, Thập Nhất Nương cũng cảm thấy hơi đói, nhưng nhìn bé con đang được bao bọc trong chiếc chăn màu đỏ thẫm thêu phúc lộc thọ, nàng một lòng chỉ muốn nhìn thấy bé, chống khuỷu tay lên: “Cho thiếp nhìn một chút!” Thân thể tê tê, cảm giác như phải cố hết sức.
“Nàng mau nằm xuống!” Từ Lệnh Nghi vội nói, “Thái y nói, thân thể nàng vốn yếu. Lần này bị hành hạ như vậy, nếu không điều trị tỉ mỉ hai ba tháng, thì khó lòng mà khôi phục nguyên khí được.”
Vừa nói, vừa bế con đến trước mặt nàng.
Bé con đang ngủ say, thần thái điềm tĩnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, ngũ quan vẫn chưa rõ ràng, nhưng sống mũi cao thẳng, có thể nhìn ra được, giống như Từ Lệnh Nghi, đầu tóc đen nhánh, thật giống như Điền ma ma nói.
Chính là do thằng nhóc này, hành hạ mình đủ mệt!
Thập Nhất Nương nghĩ đến đây, không có chút không thoải mái nào, chỉ cảm thấy ngọt ngào hưng phấn.
Nàng không khỏi cúi người, cẩn thận chạm nhẹ chóp mũi của mình vào má của bé con.
Đột nhiên bị người khác quấy rầy giác ngủ, mặc dù là mẫu thân thơm, nhưng nhóc con này cũng không nể tình đâu nhé, cau cái mũi nhỏ lại, sau đó chu cái miệng nhỏ nhắn ra vẻ khó chịu, đầu cọ cọ vào chiếc chăn một chút, sau đó lại ngủ tiếp.
Thập Nhất Nương cảm thấy trong lòng mềm mại, có thể chảy ra nước.
“Rất thú vị phải không?” Từ Lệnh Nghi nhìn Thập Nhất Nương, khóe mắt lông mày đều ôn nhu mềm mại, cười nói, “Con lúc nãy còn phun bọt khí với ta đấy.” Hắn vừa nói, vừa chỉ khóe miệng bé con. “Ở chỗ này này, be bé, nhỏ nhỏ.”
Trẻ con lúc bình thường bú sữa hoặc là uống nước xong, mép còn dính sữa mới có thể phun bọt khí.
Thập Nhất Nương vội nói: “Con đã ăn gì chưa ạ?”
Con vừa mới ra đời nàng đã mời mấy vú nuôi, nhưng bởi vì sơ nhũ* là tốt nhất, cho nên muốn tìm người có ngày sinh gần với nàng nhất, cho nên vẫn chưa quyết định được người.
(*)Người mới đẻ, mới sin hem bé lần đầu.
“Chưa.” Từ Lệnh Nghi có chút phiền muộn: “Con vẫn luôn ngủ. Đã tìm thử ba vú nuôi cho bé bú sữa. Nhưng thằng bé cũng không chịu bú, Điền ma ma nói, có thể vẫn chưa đói, liền đút cho bé ít nước, thì lại uống hết. Ta thấy, nói không chừng là thằng bé không thích những vú nuôi này. Ta đã căn dặn xuống dưới, sáng mai liền tìm trong phủ một lần nữa.”
Lại nói, “Nàng nằm xuống đi! Bà đỡ nói trên người nàng bị thương, đừng lộn xộn.”
Hắn vừa nói thế, Thập Nhất Nương lại nghĩ tới nha hoàn hầu hạ trong phòng.
Từ Lệnh Nghi cười nói: “Ta cho nha hoàn trực đêm trong phòng nàng đều ngủ bên ngoài, ta sợ các nha hoàn ầm ĩ đến nàng, bảo các nha hoàn đều coi chừng ở bên ngoài rồi.”
Lúc này Thập Nhất Nương mới để ý tới bước chân của Từ Lệnh Nghi lúc nãy rất nhẹ nhàng, căn bản không nghe thấy tiếng gì.
Suy nghĩ một chút, Từ Lệnh Nghi đã gọi “Điền ma ma”, nói “Phu nhân tỉnh!”. Sau đó lại nói chuyện cùng Thập Nhất Nương, “Nương cùng Nhị tẩu và Ngũ đệ muội đều đã đến thăm nàng. Truân ca và Giới ca đều đã đến thăm đệ đệ.” Vừa nói, hắn vừa nở nụ cười, “Cả hai đều rất ân cần, hỏi ta có thể ngủ cùng đệ đệ hay không?”
Nghĩ đến hai huynh đệ Truân ca nhi và Giới ca nhi, Thập Nhất Nương nở nụ cười tái nhợt: “Hai bé thế nào rồi?”
“Rất tốt.” Từ Lệnh Nghi cười nói. “Hai hôm nay đều cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, cùng nhau làm hoa đăng. Không ngờ Giới ca lại có thể hòa hợp ở chung với Truân ca như vậy.” Từ Lệnh Nghi khẽ cảm thán.
/755
|