Edit: Tiểu Tuyền Beta: Hạ “Không có khó chịu nữa ạ?” Trúc Hương nghe trong giọng nói của Thập Nhất Nương mang theo mấy phần vui sướng, nghĩ lại nhất định không phải là chuyện xấu, nhưng phải biết rõ ràng mới được, “Phu nhân, người xem có cần gọi Điền ma ma tới hỏi không?”
“Không cần.” Từ sau khi mang thai, mỗi sáng sớm thức dậy đều bị một luồng khí ngăn ở ngực, hiện tại đột nhiên biến mất , khiến cả người đều cảm giác dễ dàng hơn, cộng thêm Từ Tự Truân tỉnh táo lại, khóe mắt đuôi lông mày của Thập Nhất Nương giãn ra không ít, “Hôm nay đạo trưởng Trường Xuân tới nhà làm pháp sự, mọi người đang bề bộn . Chúng ta một khi ồn ào, mọi người lại phải sang đây thăm ta.”
Trúc Hương cười đáp một tiếng.
Ở tại nơi này của Thái phu nhân có chút bất tiện.
Chỉ mong đợi chuyện này sớm trở lại bình thường, mọi người có thể khôi phục cuộc sống an tĩnh lúc trước.
Từ Lệnh Nghi sáng sớm hôm nay đã phải đi ngoại viện. Thập Nhất Nương sau khi rửa mặt, thì đi đến chỗ Thái phu nhân.
Thái phu nhân đã sớm rời giường, đang ngồi bên kháng nhìn Nhũ Nương bón bữa sáng cho Từ Tự Truân ăn. Nhìn thấy Thập Nhất Nương đi vào, liền cười lên tiếng chào hỏi: “Đến rồi!” Sau đó sai Đỗ ma ma, “Kêu tiểu nha hoàn giữ cửa truyền đồ ăn sáng đi!”
Đỗ ma ma lên tiếng đi ra.
Đem món ngon trong miệng nuốt vào xong, Từ Tự Truân liền kêu lên”Mẫu thân” .
Mới từ trong hôn mê tỉnh lại, cậu bé lộ vẻ có chút tái nhợt, suy yếu.
Thập Nhất Nương cười hỏi Truân ca: “Có khỏe không?”
Từ Tự Truân có chút ngượng ngùng gật gật đầu.
Vì Thái phu nhân khăng khăng nói Từ Tự Truân nhìn lầm rồi. Nếu lời nói dối được nhắc đi nhắc lại một ngàn lần, có đôi khi lời nói dối liên tục sẽ khiến mọi người sẽ tin tưởng, huống chi lúc ấy Từ Tự Truân đang hoảng sợ. Nên bé không hề nói gặp phải quỷ nữa, coi như là cam chịu mình nhìn lầm.
Nhũ Nương cười nói: “Tứ thiếu gia ngày hôm qua ăn hết nửa bát cháo trắng, nửa đêm tỉnh dậy đòi cơm, lại ăn một cái bánh gạo.” Sau đó đem trong cái bát chỉ còn hai thìa cháo trắng cho Thập Nhất Nương xem, “. . . . . . Hơn một nửa bát, chỉ còn chút này.”
Đang nói, Nam Vĩnh tức phụ bế Từ Tự Giới tới đây vấn an Thái phu nhân.
Hai huynh đệ dắt tay nhau, hỏi “Đệ mấy ngày qua có cố gắng đi học hay không?” , Giới ca nhi hỏi lại “Tứ ca có phải đã khỏe lại hay không?” , thấy hai bé huynh hữu đệ cung(*), tâm tình có chút lo lắng của Thái phu nhân rốt cục tan đi.
(*)anh ân cần thân thiện, em ngoan ngoan lễ phép cung kính.
Ăn xong đồ ăn sáng, Từ Tự Cần, Từ Tự Kiệm và Trinh tỷ nhi cũng lục tục đến.
Chuyện Dịch di nương nửa đêm đi dạo quanh sân khiến Từ Tự Truân sợ hãi đã truyền khắp phủ, nên khi Từ Tự Cần, Từ Tự Kiệm nhìn thấy Từ Tự Truân không khỏi có mấy phần ngượng ngùng, Từ Tự Truân thì biểu hiện vô cùng khoan dung: “Vốn là đệ không tốt. Lá gan quá nhỏ. Không liên quan đến Dịch di nương.”
Từ Tự Truân vừa nói như vậy, Từ Tự Kiệm thì còn dễ nói, nhưng Từ Tự Cần lớn hơn lại thấy càng thêm xấu hổ, vội nói: “Cha ta đã viết thư cho Tứ thúc, để cho Tứ thúc toàn quyền xử trí chuyện này. Tứ thúc quyết định đưa Dịch di nương đến Sơn Dương rồi. Sau này sẽ không bao giờ … xảy ra chuyện như vậy nữa”
“Được rồi, được rồi!” Thái phu nhân không hy vọng bọn nhỏ chú ý quá nhiều những chuyện này, bà cười chen lời vào, “Những thứ này đều là chuyện đã qua. Nói rõ ràng là được. Giữa huynh đệ với nhau, không cần để ở trong lòng.” Lại nói, “Hôm nay các con không lên lớp à? Đạo trưởng Trường Xuân ở tại ngoại viện thiết đàn làm Pháp hội cầu phúc cho Truân ca nhi. Các con có muốn đi xem một chút hay không?”
Từ Tự Kiệm nghe thấy ánh mắt sáng lên một cái, sau đó liền buồn bã mất sắc, chậm rãi nói: “Hôm nay còn phải đi học.”
Thái phu nhân thấy vậy cười ha hả nói: “Vậy thì buổi trưa đi xem một chút!”
Từ Tự Kiệm lại cao hứng lên.
Mọi người nói đùa một hồi, Đỗ ma ma liền đưa mấy vị thiếu gia đi ra cửa đến Song Phù viện đi học.
Trinh tỷ nhi dặn dò Từ Tự Truân mấy câu”Cố nghỉ ngơi” … Nói xong, cũng đứng dậy cáo từ.
Nàng từ đầu tới cuối biểu hiện vô cùng trầm mặc.
Thập Nhất Nương âm thầm kỳ quái.
Trinh tỷ nhi bình thường cũng không phải như vậy . . . . . .
Ngũ phu nhân bế Hâm tỷ nhi tới.
“Nương, chúng ta đi xem một chút đạo trưởng Trường Xuân làm pháp sự đi!” Nàng muốn mời Thái phu nhân, “Cũng đúng lúc để cho đạo trưởng Trường Xuân xem tướng cho Hâm tỷ nhi chúng ta.”
Nghe nói đạo trưởng Trường Xuân xem tướng cho người ta là nói duyên phận, ngươi mang ngàn vàng đi mời, ông ấy chưa chắc sẽ xem cho ngươi; nhưng có khi ngươi một văn tiền cũng không lấy ra, mà vô tình chạm mặt, thì ông ấy lại lôi kéo ngươi dài dòng mệt mỏi mà nói một phen. Vì vậy rất nhiều người thích bế con đi xem đạo trưởng làm pháp sự, hy vọng có thể được một, hai câu chỉ điểm của đạo trưởng Trường Xuân.
Thái phu nhân biết Ngũ phu nhân vì lòng muốn cầu phúc cho Hâm tỷ nhi, thì cười nói: “Con cùng Hâm tỷ nhi đi đi! Ta sẽ ở nhà cùng Thập Nhất Nương đánh tú lơ khơ, trò chuyện với Truân ca nhi.”
Từ Lệnh Nghi đem một lớn một nhỏ này giao cho Thái phu nhân, Thái phu nhân là sợ sau khi bà đi, mình và Từ Tự Truân không ai chiếu cố.
Thập Nhất Nương vội nói: “Nương, người rồi cùng Ngũ đệ muội đi đi! Bên này có con rồi!”
Một người phụ nhân tuổi còn trẻ, chạy đến ngoại viện đi xem đạo sĩ lập đàn, Ngũ phu nhân dù sao cũng có chút chột dạ. Nghe vậy liền ở một bên lôi ống tay áo Thái phu nhân làm nũng: “Nương, người hãy theo con đi xem một chút đi!”
Thái phu nhân không khỏi có chút do dự.
Thập Nhất Nương liền cười đẩy Thái phu nhân ra cửa: “Nương đi đi, con và Truân ca nhi cũng ăn uống tự nhiên hơn.”
Chọc cho Thái phu nhân cười ha ha, cùng Ngũ phu nhân đi ngoại viện.
Thập Nhất Nương an vị ở bên kháng, một mặt thiêu thùa may vá, một mặt cùng Từ Tự Truân nói nhàn thoại câu được câu không. Nhũ Nương thì bưng ghế con ngồi ở bên chân Thập Nhất Nương, mượn kim thêu của tiểu nha hoàn giúp Từ Tự Truân may tất.
Vừa nói vừa làm, thoáng chốc Từ Tự Truân đã ngủ thiếp đi.
Lúc này có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Phu nhân, Hổ Phách tỷ tỷ ở bên ngoài chờ người đã lâu rồi.”
Thập Nhất Nương nghe xong thì giật mình, xoay người đi gian phía tây.
Hổ Phách tiến lên kê vào lỗ tai nàng nói: “Dịch di nương nói, có chuyện bí mật liên quan đến Đại cô cô muốn nói cùng người”
“Đại tỷ?” Thập Nhất Nương nghe liền ngẩn ra, “Bí mật?”
“Vâng!” Hổ Phách gật đầu, “Nói là chuyện này mình đã cất giấu trong lòng nhiều năm rồi, sợ lần này không nói, thì không có cơ hội nói nữa, xin phu nhân vô luận như thế nào cũng phải gặp mặt nàng ấy. Bà tử giữ cửa không dám làm chủ, cố ý tới bẩm với nô tỳ.”
Thập Nhất Nương chân mày cau lại.
Tối ngày hôm qua Từ Lệnh Nghi nhận được tin của Tam gia, vốn chuẩn bị sáng sớm hôm nay sẽ đưa Dịch di nương đi Sơn Dương . Nhưng trời vừa sáng, đạo trưởng Trường Xuân đã dẫn một đám đạo sĩ rầm rộ lắc lư đến cửa. Không thể làm gì khác hơn là an bài Dịch di nương ngày mai lên đường.
Nghe khẩu khí này của Dịch di nương, hiển nhiên đã biết Từ Lệnh Nghi an bài.
Vào lúc này, dưới tình huống này, Dịch di nương lại nói muốn nói cho nàng biết một chuyện bí mật có quan hệ đến Nguyên nương. . . . . . Rốt cuộc là thật? Hay là giả đây?
Nếu như là thật, tại sao nàng ta lại lựa chọn lúc này nói ra? Có thể việc này có quan hệ đến chuyện an bài của Từ Lệnh Nghi với nàng ta hay không?
Nếu như là giả dối, nàng ta có cái gì nắm chặc để có thể lừa dối, làm cho mình tin tưởng đây?
Thập Nhất Nương rất do dự.
Từ Lệnh Nghi đã rất rõ ràng nói cho nàng biết, Dịch di nương giữ lại không được, cái gọi là đưa Dịch di nương đi Sơn Dương, căn bản là một câu che dấu tai mắt người khác thôi. Nếu như Dịch di nương nghĩ nói cho nàng biết thật sự, mà nàng không đi, có thể sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội biết được.
Nàng nghĩ đến lúc mình mới vào phủ, thái độ của Thái phu nhân đối với Nguyên Nương, nghĩ tới thành kiến của Từ Lệnh Nghi đối với mình, nghĩ tới sự khinh thị của Nhị phu nhân đối với mình . . . . . . Nguyên Nương, để lại rất nhiều bí mật.
Nếu như là lúc trước, nàng chắc chắn sẽ không đi.
Nàng cảm giác, cảm thấy, chuyện đã qua, nên để nó trôi qua mới tốt.
Nhưng kể từ khi xảy ra chuyện của Đào ma ma, nàng cảm nhận sâu sắc rằng, chuyện trước kia vẫn sẽ từ từ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của nàng.
Nếu như là giả. . . . . .
Thập Nhất Nương khẽ thở dài một cái.
Thật giống như cũng không tổn thất gì?
Không thể không thừa nhận, những lời nói này của Dịch di nương thật là có kỹ xảo.
Thập Nhất Nương mang theo Hổ Phách đi phòng giam Dịch di nương.
Có thể lúc trước quyết định hôm nay đưa Dịch di nương đi, nên Dịch di nương mặc bộ đồ dày màu bã trầu mới tinh, đầu tóc chải thật chỉnh tề, trên người còn thoa nước hoa hoa ngọc trâm nhàn nhạt, nhìn qua mặc dù sạch sẽ, nhưng nước da của Dịch di nương úa vàng, ánh mắt vô thần, khóe miệng càng không ngừng co giật, phảng phất thoáng cái đã già nua khoảng mười tuổi,khó che nổi bộ dáng lụi bại suy sụp.
Nhìn thấy Thập Nhất Nương, ánh mắt của Dịch di nương sáng ngời, lập tức nhào tới.
Bà tử mở cửa cho các nàng có thắt lưng to như thùng nước chắn một cái, vóc người to như cánh cửa chắn ở phía trước Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương vừa thấy hoa mắt, liền nghe thấy”Phịch” một tiếng, Dịch di nương quỳ gối trên mặt đất: “Tứ phu nhân, Tứ phu nhân, ta bị oan uổng , xin phu nhân hãy làm chủ cho ta!”
Bà tử mở cửa nhìn Thập Nhất Nương một cái, hỏi Thập Nhất Nương nên làm cái gì bây giờ?
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu với bà tử.
Bà tử lặng yên lui qua một bên.
Hổ Phách bưng một ghế thái sư đặt ở phía sau Thập Nhất Nương, sau đó lấy khăn ra lau ghế dựa, rồi đưa ánh mắt cho các bà tử giữ cửa.
Bà tử kia sợ Dịch di nương lại phát điên làm bị thương Tứ phu nhân. Nhưng lại nghĩ Tứ phu nhân một mình tới gặp nàng ta, nhất định là có chuyện bí mật muốn nói. . . . . . Do dự chốc lát, cũng cười lui xuống.
Thập Nhất Nương từ từ ngồi ở đến ghế thái sư, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dịch di nương, nhưng không có lên tiếng.
Trong lúc nhất thời, trong phòng im ắng , chỉ có tiếng hít thở hơi có vẻ nặng nề của Dịch di nương.
Dịch di nương không biết Thập Nhất Nương làm thế là có ý gì, nên ánh mắt bắt đầu có chút tránh né, lẩm bẩm: “Tứ phu nhân, ta, ta có chuyện muốn nói cùng người!”
Thập Nhất Nương vẫn không có lên tiếng như cũ, sau một lúc lâu mới từ từ nói: “Có lời gì, đứng lên nói đi!”
“Dạ!” Dịch di nương lắp bắp đứng lên.
“Dịch di nương nói có một chuyện quan hệ đến bí mật của Đại tỷ ta” Thập Nhất Nương lúc này mới từ từ nói, “Không biết là chuyện gì?”
“Tứ phu nhân, nói thật chuyện Tần di nương hạ Vu cổ hại Tứ thiếu gia quả thật không liên quan đến ta. Ta bị oan.” Dịch di nương vừa nói, thần sắc liền kích động lên, Hổ Phách nhìn thấy, bất động thanh sắc mà hướng chỗ Thập Nhất Nương di chuyển qua.”Tần di nương là con sói chứa tà tâm, sớm đã có lòng mưu hại Thế tử gia, khi ta biết được âm mưu của Tần di nương, đã không có cách nào nữa rồi, lúc này ta mới giúp Tần thị tìm Chu Đạo bà. Tứ phu nhân, xin phu nhân niệm tình ta là người không có đọc sách, hồ đồ, nên không biết nặng nhẹ, nói một chút với Hầu gia, làm sao phạt ta cũng được, chỉ là đừng đem ta đưa ra khỏi phủ.” Vừa nói, vừa quỳ trên mặt đất dập đầu, khi ngẩng đầu lên, “Tứ phu nhân, ta van cầu phu nhân, ta van cầu phu nhân!”
Người bình thường sẽ không ai cho là mình có tội.
Thập Nhất Nương ngồi ở chỗ đó bất động như núi, nhìn cái trán nàng ta dập đầu đến nỗi đỏ một mảnh, lúc này mới không nhanh không chậm nói: “Dịch di nương, ta nể tình ngươi đã từng hầu hạ Tam gia một thời gian, đoán chắc ngươi cũng là một người lanh lợi, nên lúc này mới tới. Nói chuyện thì không có liên quan gì đến biết chữ hay không, mà là bằng cớ cụ thể. Ngươi ăn nói lung tung như vậy. Ta xem, ” giọng nói của nàng ngừng lại, “Ngươi cũng không phải là người hiểu chuyện. Lời của ngươi, ta không nghe cũng được.” Vừa nói, liền xoay người muốn rời đi.
Dịch di nương nhìn thấy thì vội vàng đứng lên.
“Tứ phu nhân, Tứ phu nhân!” Nàng tiến lên trước mấy bước, đưa tay đi bắt lấy ống tay áo của Thập Nhất Nương, “Ta không có ăn nói lung tung. Năm đó tất cả mọi người đều nói là lệnh tỷ làm hại Đông di nương đẻ non mà chết. Trên thực tế, chuyện này là Tần di nương làm. Tần thị thừa nước đục thả câu, hại chết Đông di nương, nhưng lại giá họa cho lệnh tỷ, để cho lệnh tỷ cõng tiếng xấu nhiều năm ở trên lưng. . .
“Không cần.” Từ sau khi mang thai, mỗi sáng sớm thức dậy đều bị một luồng khí ngăn ở ngực, hiện tại đột nhiên biến mất , khiến cả người đều cảm giác dễ dàng hơn, cộng thêm Từ Tự Truân tỉnh táo lại, khóe mắt đuôi lông mày của Thập Nhất Nương giãn ra không ít, “Hôm nay đạo trưởng Trường Xuân tới nhà làm pháp sự, mọi người đang bề bộn . Chúng ta một khi ồn ào, mọi người lại phải sang đây thăm ta.”
Trúc Hương cười đáp một tiếng.
Ở tại nơi này của Thái phu nhân có chút bất tiện.
Chỉ mong đợi chuyện này sớm trở lại bình thường, mọi người có thể khôi phục cuộc sống an tĩnh lúc trước.
Từ Lệnh Nghi sáng sớm hôm nay đã phải đi ngoại viện. Thập Nhất Nương sau khi rửa mặt, thì đi đến chỗ Thái phu nhân.
Thái phu nhân đã sớm rời giường, đang ngồi bên kháng nhìn Nhũ Nương bón bữa sáng cho Từ Tự Truân ăn. Nhìn thấy Thập Nhất Nương đi vào, liền cười lên tiếng chào hỏi: “Đến rồi!” Sau đó sai Đỗ ma ma, “Kêu tiểu nha hoàn giữ cửa truyền đồ ăn sáng đi!”
Đỗ ma ma lên tiếng đi ra.
Đem món ngon trong miệng nuốt vào xong, Từ Tự Truân liền kêu lên”Mẫu thân” .
Mới từ trong hôn mê tỉnh lại, cậu bé lộ vẻ có chút tái nhợt, suy yếu.
Thập Nhất Nương cười hỏi Truân ca: “Có khỏe không?”
Từ Tự Truân có chút ngượng ngùng gật gật đầu.
Vì Thái phu nhân khăng khăng nói Từ Tự Truân nhìn lầm rồi. Nếu lời nói dối được nhắc đi nhắc lại một ngàn lần, có đôi khi lời nói dối liên tục sẽ khiến mọi người sẽ tin tưởng, huống chi lúc ấy Từ Tự Truân đang hoảng sợ. Nên bé không hề nói gặp phải quỷ nữa, coi như là cam chịu mình nhìn lầm.
Nhũ Nương cười nói: “Tứ thiếu gia ngày hôm qua ăn hết nửa bát cháo trắng, nửa đêm tỉnh dậy đòi cơm, lại ăn một cái bánh gạo.” Sau đó đem trong cái bát chỉ còn hai thìa cháo trắng cho Thập Nhất Nương xem, “. . . . . . Hơn một nửa bát, chỉ còn chút này.”
Đang nói, Nam Vĩnh tức phụ bế Từ Tự Giới tới đây vấn an Thái phu nhân.
Hai huynh đệ dắt tay nhau, hỏi “Đệ mấy ngày qua có cố gắng đi học hay không?” , Giới ca nhi hỏi lại “Tứ ca có phải đã khỏe lại hay không?” , thấy hai bé huynh hữu đệ cung(*), tâm tình có chút lo lắng của Thái phu nhân rốt cục tan đi.
(*)anh ân cần thân thiện, em ngoan ngoan lễ phép cung kính.
Ăn xong đồ ăn sáng, Từ Tự Cần, Từ Tự Kiệm và Trinh tỷ nhi cũng lục tục đến.
Chuyện Dịch di nương nửa đêm đi dạo quanh sân khiến Từ Tự Truân sợ hãi đã truyền khắp phủ, nên khi Từ Tự Cần, Từ Tự Kiệm nhìn thấy Từ Tự Truân không khỏi có mấy phần ngượng ngùng, Từ Tự Truân thì biểu hiện vô cùng khoan dung: “Vốn là đệ không tốt. Lá gan quá nhỏ. Không liên quan đến Dịch di nương.”
Từ Tự Truân vừa nói như vậy, Từ Tự Kiệm thì còn dễ nói, nhưng Từ Tự Cần lớn hơn lại thấy càng thêm xấu hổ, vội nói: “Cha ta đã viết thư cho Tứ thúc, để cho Tứ thúc toàn quyền xử trí chuyện này. Tứ thúc quyết định đưa Dịch di nương đến Sơn Dương rồi. Sau này sẽ không bao giờ … xảy ra chuyện như vậy nữa”
“Được rồi, được rồi!” Thái phu nhân không hy vọng bọn nhỏ chú ý quá nhiều những chuyện này, bà cười chen lời vào, “Những thứ này đều là chuyện đã qua. Nói rõ ràng là được. Giữa huynh đệ với nhau, không cần để ở trong lòng.” Lại nói, “Hôm nay các con không lên lớp à? Đạo trưởng Trường Xuân ở tại ngoại viện thiết đàn làm Pháp hội cầu phúc cho Truân ca nhi. Các con có muốn đi xem một chút hay không?”
Từ Tự Kiệm nghe thấy ánh mắt sáng lên một cái, sau đó liền buồn bã mất sắc, chậm rãi nói: “Hôm nay còn phải đi học.”
Thái phu nhân thấy vậy cười ha hả nói: “Vậy thì buổi trưa đi xem một chút!”
Từ Tự Kiệm lại cao hứng lên.
Mọi người nói đùa một hồi, Đỗ ma ma liền đưa mấy vị thiếu gia đi ra cửa đến Song Phù viện đi học.
Trinh tỷ nhi dặn dò Từ Tự Truân mấy câu”Cố nghỉ ngơi” … Nói xong, cũng đứng dậy cáo từ.
Nàng từ đầu tới cuối biểu hiện vô cùng trầm mặc.
Thập Nhất Nương âm thầm kỳ quái.
Trinh tỷ nhi bình thường cũng không phải như vậy . . . . . .
Ngũ phu nhân bế Hâm tỷ nhi tới.
“Nương, chúng ta đi xem một chút đạo trưởng Trường Xuân làm pháp sự đi!” Nàng muốn mời Thái phu nhân, “Cũng đúng lúc để cho đạo trưởng Trường Xuân xem tướng cho Hâm tỷ nhi chúng ta.”
Nghe nói đạo trưởng Trường Xuân xem tướng cho người ta là nói duyên phận, ngươi mang ngàn vàng đi mời, ông ấy chưa chắc sẽ xem cho ngươi; nhưng có khi ngươi một văn tiền cũng không lấy ra, mà vô tình chạm mặt, thì ông ấy lại lôi kéo ngươi dài dòng mệt mỏi mà nói một phen. Vì vậy rất nhiều người thích bế con đi xem đạo trưởng làm pháp sự, hy vọng có thể được một, hai câu chỉ điểm của đạo trưởng Trường Xuân.
Thái phu nhân biết Ngũ phu nhân vì lòng muốn cầu phúc cho Hâm tỷ nhi, thì cười nói: “Con cùng Hâm tỷ nhi đi đi! Ta sẽ ở nhà cùng Thập Nhất Nương đánh tú lơ khơ, trò chuyện với Truân ca nhi.”
Từ Lệnh Nghi đem một lớn một nhỏ này giao cho Thái phu nhân, Thái phu nhân là sợ sau khi bà đi, mình và Từ Tự Truân không ai chiếu cố.
Thập Nhất Nương vội nói: “Nương, người rồi cùng Ngũ đệ muội đi đi! Bên này có con rồi!”
Một người phụ nhân tuổi còn trẻ, chạy đến ngoại viện đi xem đạo sĩ lập đàn, Ngũ phu nhân dù sao cũng có chút chột dạ. Nghe vậy liền ở một bên lôi ống tay áo Thái phu nhân làm nũng: “Nương, người hãy theo con đi xem một chút đi!”
Thái phu nhân không khỏi có chút do dự.
Thập Nhất Nương liền cười đẩy Thái phu nhân ra cửa: “Nương đi đi, con và Truân ca nhi cũng ăn uống tự nhiên hơn.”
Chọc cho Thái phu nhân cười ha ha, cùng Ngũ phu nhân đi ngoại viện.
Thập Nhất Nương an vị ở bên kháng, một mặt thiêu thùa may vá, một mặt cùng Từ Tự Truân nói nhàn thoại câu được câu không. Nhũ Nương thì bưng ghế con ngồi ở bên chân Thập Nhất Nương, mượn kim thêu của tiểu nha hoàn giúp Từ Tự Truân may tất.
Vừa nói vừa làm, thoáng chốc Từ Tự Truân đã ngủ thiếp đi.
Lúc này có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Phu nhân, Hổ Phách tỷ tỷ ở bên ngoài chờ người đã lâu rồi.”
Thập Nhất Nương nghe xong thì giật mình, xoay người đi gian phía tây.
Hổ Phách tiến lên kê vào lỗ tai nàng nói: “Dịch di nương nói, có chuyện bí mật liên quan đến Đại cô cô muốn nói cùng người”
“Đại tỷ?” Thập Nhất Nương nghe liền ngẩn ra, “Bí mật?”
“Vâng!” Hổ Phách gật đầu, “Nói là chuyện này mình đã cất giấu trong lòng nhiều năm rồi, sợ lần này không nói, thì không có cơ hội nói nữa, xin phu nhân vô luận như thế nào cũng phải gặp mặt nàng ấy. Bà tử giữ cửa không dám làm chủ, cố ý tới bẩm với nô tỳ.”
Thập Nhất Nương chân mày cau lại.
Tối ngày hôm qua Từ Lệnh Nghi nhận được tin của Tam gia, vốn chuẩn bị sáng sớm hôm nay sẽ đưa Dịch di nương đi Sơn Dương . Nhưng trời vừa sáng, đạo trưởng Trường Xuân đã dẫn một đám đạo sĩ rầm rộ lắc lư đến cửa. Không thể làm gì khác hơn là an bài Dịch di nương ngày mai lên đường.
Nghe khẩu khí này của Dịch di nương, hiển nhiên đã biết Từ Lệnh Nghi an bài.
Vào lúc này, dưới tình huống này, Dịch di nương lại nói muốn nói cho nàng biết một chuyện bí mật có quan hệ đến Nguyên nương. . . . . . Rốt cuộc là thật? Hay là giả đây?
Nếu như là thật, tại sao nàng ta lại lựa chọn lúc này nói ra? Có thể việc này có quan hệ đến chuyện an bài của Từ Lệnh Nghi với nàng ta hay không?
Nếu như là giả dối, nàng ta có cái gì nắm chặc để có thể lừa dối, làm cho mình tin tưởng đây?
Thập Nhất Nương rất do dự.
Từ Lệnh Nghi đã rất rõ ràng nói cho nàng biết, Dịch di nương giữ lại không được, cái gọi là đưa Dịch di nương đi Sơn Dương, căn bản là một câu che dấu tai mắt người khác thôi. Nếu như Dịch di nương nghĩ nói cho nàng biết thật sự, mà nàng không đi, có thể sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội biết được.
Nàng nghĩ đến lúc mình mới vào phủ, thái độ của Thái phu nhân đối với Nguyên Nương, nghĩ tới thành kiến của Từ Lệnh Nghi đối với mình, nghĩ tới sự khinh thị của Nhị phu nhân đối với mình . . . . . . Nguyên Nương, để lại rất nhiều bí mật.
Nếu như là lúc trước, nàng chắc chắn sẽ không đi.
Nàng cảm giác, cảm thấy, chuyện đã qua, nên để nó trôi qua mới tốt.
Nhưng kể từ khi xảy ra chuyện của Đào ma ma, nàng cảm nhận sâu sắc rằng, chuyện trước kia vẫn sẽ từ từ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của nàng.
Nếu như là giả. . . . . .
Thập Nhất Nương khẽ thở dài một cái.
Thật giống như cũng không tổn thất gì?
Không thể không thừa nhận, những lời nói này của Dịch di nương thật là có kỹ xảo.
Thập Nhất Nương mang theo Hổ Phách đi phòng giam Dịch di nương.
Có thể lúc trước quyết định hôm nay đưa Dịch di nương đi, nên Dịch di nương mặc bộ đồ dày màu bã trầu mới tinh, đầu tóc chải thật chỉnh tề, trên người còn thoa nước hoa hoa ngọc trâm nhàn nhạt, nhìn qua mặc dù sạch sẽ, nhưng nước da của Dịch di nương úa vàng, ánh mắt vô thần, khóe miệng càng không ngừng co giật, phảng phất thoáng cái đã già nua khoảng mười tuổi,khó che nổi bộ dáng lụi bại suy sụp.
Nhìn thấy Thập Nhất Nương, ánh mắt của Dịch di nương sáng ngời, lập tức nhào tới.
Bà tử mở cửa cho các nàng có thắt lưng to như thùng nước chắn một cái, vóc người to như cánh cửa chắn ở phía trước Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương vừa thấy hoa mắt, liền nghe thấy”Phịch” một tiếng, Dịch di nương quỳ gối trên mặt đất: “Tứ phu nhân, Tứ phu nhân, ta bị oan uổng , xin phu nhân hãy làm chủ cho ta!”
Bà tử mở cửa nhìn Thập Nhất Nương một cái, hỏi Thập Nhất Nương nên làm cái gì bây giờ?
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu với bà tử.
Bà tử lặng yên lui qua một bên.
Hổ Phách bưng một ghế thái sư đặt ở phía sau Thập Nhất Nương, sau đó lấy khăn ra lau ghế dựa, rồi đưa ánh mắt cho các bà tử giữ cửa.
Bà tử kia sợ Dịch di nương lại phát điên làm bị thương Tứ phu nhân. Nhưng lại nghĩ Tứ phu nhân một mình tới gặp nàng ta, nhất định là có chuyện bí mật muốn nói. . . . . . Do dự chốc lát, cũng cười lui xuống.
Thập Nhất Nương từ từ ngồi ở đến ghế thái sư, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dịch di nương, nhưng không có lên tiếng.
Trong lúc nhất thời, trong phòng im ắng , chỉ có tiếng hít thở hơi có vẻ nặng nề của Dịch di nương.
Dịch di nương không biết Thập Nhất Nương làm thế là có ý gì, nên ánh mắt bắt đầu có chút tránh né, lẩm bẩm: “Tứ phu nhân, ta, ta có chuyện muốn nói cùng người!”
Thập Nhất Nương vẫn không có lên tiếng như cũ, sau một lúc lâu mới từ từ nói: “Có lời gì, đứng lên nói đi!”
“Dạ!” Dịch di nương lắp bắp đứng lên.
“Dịch di nương nói có một chuyện quan hệ đến bí mật của Đại tỷ ta” Thập Nhất Nương lúc này mới từ từ nói, “Không biết là chuyện gì?”
“Tứ phu nhân, nói thật chuyện Tần di nương hạ Vu cổ hại Tứ thiếu gia quả thật không liên quan đến ta. Ta bị oan.” Dịch di nương vừa nói, thần sắc liền kích động lên, Hổ Phách nhìn thấy, bất động thanh sắc mà hướng chỗ Thập Nhất Nương di chuyển qua.”Tần di nương là con sói chứa tà tâm, sớm đã có lòng mưu hại Thế tử gia, khi ta biết được âm mưu của Tần di nương, đã không có cách nào nữa rồi, lúc này ta mới giúp Tần thị tìm Chu Đạo bà. Tứ phu nhân, xin phu nhân niệm tình ta là người không có đọc sách, hồ đồ, nên không biết nặng nhẹ, nói một chút với Hầu gia, làm sao phạt ta cũng được, chỉ là đừng đem ta đưa ra khỏi phủ.” Vừa nói, vừa quỳ trên mặt đất dập đầu, khi ngẩng đầu lên, “Tứ phu nhân, ta van cầu phu nhân, ta van cầu phu nhân!”
Người bình thường sẽ không ai cho là mình có tội.
Thập Nhất Nương ngồi ở chỗ đó bất động như núi, nhìn cái trán nàng ta dập đầu đến nỗi đỏ một mảnh, lúc này mới không nhanh không chậm nói: “Dịch di nương, ta nể tình ngươi đã từng hầu hạ Tam gia một thời gian, đoán chắc ngươi cũng là một người lanh lợi, nên lúc này mới tới. Nói chuyện thì không có liên quan gì đến biết chữ hay không, mà là bằng cớ cụ thể. Ngươi ăn nói lung tung như vậy. Ta xem, ” giọng nói của nàng ngừng lại, “Ngươi cũng không phải là người hiểu chuyện. Lời của ngươi, ta không nghe cũng được.” Vừa nói, liền xoay người muốn rời đi.
Dịch di nương nhìn thấy thì vội vàng đứng lên.
“Tứ phu nhân, Tứ phu nhân!” Nàng tiến lên trước mấy bước, đưa tay đi bắt lấy ống tay áo của Thập Nhất Nương, “Ta không có ăn nói lung tung. Năm đó tất cả mọi người đều nói là lệnh tỷ làm hại Đông di nương đẻ non mà chết. Trên thực tế, chuyện này là Tần di nương làm. Tần thị thừa nước đục thả câu, hại chết Đông di nương, nhưng lại giá họa cho lệnh tỷ, để cho lệnh tỷ cõng tiếng xấu nhiều năm ở trên lưng. . .
/755
|