Edit: Pthu Có người nhắc nhở cho Hổ Phách. Tú Duyên cũng nghe nói.
Nàng không có đem những chuyện này để ở trong lòng.
Mấy người tuổi không chênh nhau nhiều lắm, Hổ Phách là người đắc lực nhất bên người Thập Nhất Nương, ai có thể cưới được Hổ Phách, là người đó có thể một bước lên trời. Không biết có bao nhiêu người nhìn. Mà Thập Nhất Nương từ trước đến giờ đều yêu mến Hổ Phách.
Người tầm thường chỉ sợ cũng sẽ không đồng ý cưới. Tiền đồ hiển nhiên là hào quang vạn trượng. Về phần Hồng Tú. Mặc dù không có núi dựa như Hổ Phách. Nhưng rốt cục cũng là người hầu trong chính phòng. Không thể so với nàng cùng Thu Hồng. Là nha nhoàn bên cạnh di nương. Mà nàng cùng với Thu Hồng lại có chút khác biệt. Văn di nương ở trong phủ nhân duyên tốt. Lại xuất thân từ Văn thị của Dương Châu, đồ tích trữ riêng giàu có. Cho dù ở trong phủ không có chỗ đứng vững đi nữa, vẫn còn có thể đi nương nhờ Văn gia. Mà nàng đây. Cần người không có người, muốn tiền không có tiền, Kiều di nương còn khó khăn vì ngỗ nghịch Thập Nhất Nương, bị đưa đến trong miếu tĩnh tu, ai dám tự mình đi tìm phiền toái, tới gây chuyện với nàng…. Nói không chừng, trong lòng Thập Nhất Nương vừa không thoải mái một chút. Sẽ đem mình kết duyên cho người mù, người mù cũng không phải không có khả năng đâu.
Nghĩ tới đây. Người của nàng không khỏi bất mãn thêm vài phần.
Châu Nhụy ở cửa ngó dáo dác .
“Chuyện gì?” Tú Duyên thả kim thêu ở trong tay xuống, “Không phải đang coi thường…”
Châu Nhụy đi đến. Sắc mặt có chút ngưng trọng: “Tú Duyên tỷ. Di nương ngày hôm nay lại chỉ ăn hết một chén cháo hoa. Non nửa đĩa rau cải thìa.”
Tú Duyên nghe được sắc mặt trầm xuống, bỏ lại kim thêu đi tới phòng Kiều Liên Phòng.
Mái tóc đen nhánh của Kiều Liên Phòng chỉnh chỉnh tề tề mà bó thành một búi tóc viên kế. Mặc một cái áo nhỏ màu xanh lơ nửa mới không cũ, người so với thời điểm lễ mừng năm mới lại gầy đi mấy phần. Biểu hiện trên mặt thay đổi rõ ràng, một đôi mắt to lẻ loi trơ trọi. Lộ ra có chút vô thần.
Canh thừa ở bàn nhỏ trên giường còn không có lấy đi.
Tú Duyên nhìn thoáng qua. Cười tiến lên, hô một tiếng, “Di nương”, chao ôi một tiếng, rồi nói “Ngày hôm nay ta cố ý bảo phòng bếp làm trứng gà đậu hũ cho ngài. Sao ngài lại không ăn, có phải là phòng bếp làm ăn không được ngon hay không?”
Kiều Liên Phòng đã đặt chén xuống: “Ngày hôm nay, mùi tanh của trứng gà rất nặng.”
Ngày hôm trước nói thịt có mùi ngây, ngày hôm qua nói cá có mùi tanh. Hôm nay ngay cả trứng gà cũng có mùi vị rồi….
Trong lòng nàng trầm xuống, cười nói: “Nếu không, ngày mai lại bảo người ta làm canh gà nguyên chất xem sao.”
Kiều Liên Phòng đối với cái này không hề có chút hứng thú nào, đứng dậy đi vào phía trong.
“Cho ta một chén Thanh Hương.” Nàng phân phó Tú Duyên. Ngồi xuống trên giường lớn ở gần cửa sổ, mở quyển 《 pháp Hoa kính 》 đặt ở mặt bàn trên giường lớn ra, nhìn Tú Duyên vui vẻ bắt đầu nhẹ tay nhẹ chân đem trà đặt ở bên người Kiều Liên Phòng. Ánh mắt của Kiều Liên Phòng nhìn chằm chằm vào trang sách, cũng không có ngẩng đầu lên một chút.
Châu Nhụy thấy trong ánh mắt của Tú Duyên lộ ra mấy phần lo lắng, vì Kiều Liên Phòng đã có gần một tháng không có dính tới thức ăn mặn rồi. Mỗi ngày thức dậy từ sớm, lúc không có việc gì làm thì liền đọc kinh thư hoặc là sao chép kinh thư. Giống như là cư sĩ tại gia. Làm cho các nàng nhìn thấy mà sợ hãi ở trong lòng.
Tú Duyên cũng không có biện pháp. Lui đi ra ngoài, chưa từ bỏ ý định mà đem canh trứng gà đậu hũ nếm thử một miếng.
Vừa trơn lại vừa mềm. Vô cùng ngon miệng. Đâu có một chút mùi tanh nào.
“Tú Duyên tỷ, vậy phải làm sao bây giờ a.” Châu Nhụy ở một bên gấp gáp nói. “Nếu không thì, chúng ta nói một chút chuyện ở trong phủ đi? Nói không chừng di nương nghe rồi, sẽ lên tinh thần….”
“Vậy còn không bằng không nói.” Tú Duyên xem thường. “Đào ma ma bị phu nhân đuổi tới trên điền trang, ban đầu người của Thái phu nhân lại dám thay đổi quản sự ở trong phòng của phu nhân. Đồ trang trí đều thu lại rồi…”
Nói chưa hết lời, chỉ sợ vừa nói như thế. Trong lòng di nương lại càng lạnh thêm mấy phần.
“Không phải là cái này.” Châu Nhụy thấp giọng nói, “Ta là nói Hầu gia”
Tú Duyên có chút ngạc nhiên: “Hầu gia? Hầu gia thế nào?”
“Ta nghe Điền ma ma nói. Phu nhân sang tháng sau thì sẽ tốt hơn.” Châu Nhụy nói khẽ, “Đến lúc đó. Hầu gia cũng sẽ không có ngày ngày nán lại ở trong nhà phu nhân như vậy nữa. Phu nhân vừa không có cho Hầu gia thu thông phòng. Đến lúc đó phu nhân nhà chúng ta cũng là có cơ hội rồi.”
Tú Duyên nghe thấy có chút động tâm, ngẩng đầu đang muốn hỏi kỹ càng hơn. Nhưng lại thấy Kiều Liên Phòng lẳng lặng đứng ở trước rèm cửa, cũng không biết là nàng tới từ lúc nào. Nghe được bao nhiêu. “Di nương.” Tú Duyên cùng Châu Nhụy không hẹn mà cùng dừng đề tài này lại, nghị luận sau lưng, đều có một chút không được tự nhiên.
Kiều Liên Phòng bước nhanh đi ra ngoài: “Đến lúc đi cho phu nhân thỉnh an rồi.”
Châu Nhụy vội vàng “A” một tiếng, bước nhanh đuổi theo.
Lúc các nàng vừa đến, Văn di nương, Tần di nương, Dương di nương cũng đã đến rồi.
Kiều Liên Phòng hành lễ xong, yên lặng ngồi ở trên cái ghế con đệm gấm để trống cho nàng, nghe Văn di nương, Dương thị cùng Thập Nhất Nương nói chuyện.
Có gã sai vặt đi vào bẩm: “Phu nhân. Hầu gia nói, ngày mai giờ Dần thì lên đường. Để cho ngài phái ma ma đắc lực đi theo bên người Tứ thiếu gia.”
Thập Nhất Nương gật đầu, gã sai vặt cung kính lui xuống.
Tần di nương tính tính toán toán thời gian, ngày mai là làm xong hai mươi mốt ngày đạo tràng của Nguyên nương rồi, Từ Tự Truân là muốn đi dâng hương cho Nguyên Nương.
Thập Nhất Nương phái Tống ma ma đi.
Từ Lệnh Nghi cùng Từ Tự Truân ở miếu lúc nấn ná một ngày, lúc hoàng hôn mới trở về phủ.
Từ Tự Truân đi tới chỗ ở cũ của Nguyên Nương.
Tán lá của cây sồi xanh trong sân to mà dày dặn, vẫn xanh tươi đáng yêu như cũ, nhưng những châu quang bảo khí sáng rực rỡ bày trí ở trong phòng mẫu thân đã không thấy, chỉ để lại trơ trụi những đồ dùng trong nhà có nước sơn màu đen, cùng với một cái đa bảo (tương tự như cái giá sách, là cái tủ có nhiều ngăn) các màu đen trống rỗng ngăn cách, bên cạnh là cái mành màu xanh da trời nửa mới không cũ đang buông xuống. Làm cho kim loại vốn bóng loáng như gương cũng trở nên buồn bã biến sắc, đã không còn có sự sáng ngời của trước kia. Cả gian phòng giống như là một mỹ nhân tuổi xế chiều chống cự trang điểm. Bỗng nhiên mất đi màu sắc. Cổ kỹ xuống.
Từ Tự Truân đứng ở chính giữa phòng khách. Kinh ngạc mà nhìn năm gian chính phòng đối với hắn mà nói là vô cùng trống rỗng. Im lặng hồi lâu.
Uông ma ma đang đứng ở bên cạnh thấp giọng giải thích: “Tứ phu nhân nói, vài thứ đồ ở đây quý báu vô cùng, lại là đồ mà mẫu thân của Thế tử gia để lại, vạn nhất bị mất một món cũng không phải là chuyện đùa. Cho chúng ta đã cất vào trong kho. Chờ Thế tử gia thành hôn, Lại giao cho Thế tử gia.
Đồ tốt như vậy, nhất định là có người muốn đoạt được.
Từ Tự Truân gật đầu, cũng không biết tại sao. Trong lòng vẫn luôn cảm thấy có chút khó chịu.
Hắn đứng ở trước tấm hình vẽ nửa người của mẫu thân, thật lâu không muốn dời đi.
Ở chỗ của Thái phu nhân ăn cơm tối, mọi người ngồi ở gian phòng phía tây uống trà, Từ Tự Nghi nhắc tới chuyện Từ Tự Cần đi leo núi: “…..Mấy ngày nay đúng là nhiều chuyện vui, Dụ ca lại có việc vui như vậy, huynh đệ các ngươi thương lượng ăn mừng một phen. Cũng là chuyện tốt, dệt hoa trên gấm. Chỉ là trong huynh đệ các ngươi có lớn có nhỏ. Chuyện leo núi đối với Truân ca và Giới ca mà nói là quá cực khổ, ta thấy, hãy để cho Triệu tiên sinh cùng các ngươi đi tới Tây Sơn biệt viện một ngày là được rồi. Mấy người Cần ca muốn leo thì tự mình đi leo núi, Truân ca cùng Giới ca, hai người nhỏ tuổi ở lại trong biệt viện đi dạo là được rồi.”
Mấy người Từ Tự Cần nghe xong, hơi giật mình, không khỏi có chút thất vọng.
Giật mình chính là Từ Lệnh Nghi sao lại biết chuyện này. Còn chuyện lạ, là lại trịnh trọng sắp xếp xong xuôi hành trình, bọn hắn vốn chuẩn bị lấy cớ cùng Từ Tự Dụ đi bái phỏng bạn học. Lén lút chuồn đi chơi một ngày: thất vọng vì chuyện này không chỉ có bị Từ Lệnh Nghi biết được, hơn nữa lại an bài Triệu tiên sinh là ân sư thụ nghiệp cũng cùng đi với bọn hắn. Đến lúc đó bó tay bó chân, còn có cái gì vui sướng thật sao. Nhưng Từ Lệnh Nghi đã mở miệng rồi. Bọn hắn cũng chỉ có thể cúi đầu đáp ứng “Vâng”.
Từ Tự Truân lại âm thầm cao hứng. Biết việc mình cùng mẫu thân nói chuyện đã có dụng.
Hắn không chờ mọi người uống trà giải tán. Hắn đã vội vàng không kịp đem Từ Tự Giới đưa tới chỗ Thập Nhất Nương.
“Mẫu thân mẫu thân.” Từ Tự Truân kéo tay áo Thập Nhất Nương, “Hôm nay phụ thân nói bọn con sẽ đi Tây Sơn.” Lại nói “Nhưng mà. Vẫn chưa nói cho chúng con nướng thịt nữa, ngài lại cùng phụ thân nói chuyện một chút đi.”
Đến lúc đó để cho chúng ta ở sân nhỏ phía sau nướng thịt.
“Thịt nướng có thể.” Thập Nhất Nương suy nghĩ đến bây giờ là mùa xuân “Chỉ có thể ăn một ít khối.”
Từ Tự Truân gật đầu lia lịa bảo đảm.
Dạ dày của hắn không phải là vô cùng tốt, thay vì nói nướng thịt là vì muốn ăn. Còn không bằng nói là vì chơi vui.
“Đến lúc đó ta sẽ phân phó Nhạn Dung giúp con chuẩn bị.” Thập Nhất Nương cười đáp ứng.
Từ Tự Truân đã không còn tiếc nuối. Cao hứng bừng bừng mà trở về, nửa đường đi qua nhà cũ của Nguyên Nương.
Bước chân của hắn không tự giác mà ngừng lại.
“Tứ thiếu gia, chúng ta mau trở về đi thôi.” Hương Trà không thích gian phòng kia. Vừa nghĩ tới những thứ đồ rực rỡ vô cùng vừa mắt kia là thứ mà người chết đã từng dùng qua. Còn bắt nó trang trí giống như là khi còn sống. Trong nội tâm nàng có chút sợ hãi. “Sắc trời đã quá muộn rồi, sáng mai còn phải dậy sớm để đi học đấy.”
Từ Tự Truân không có nghe khuyến cáo của nàng, đi hỏi thăm bà tử già giữ cửa, thấy là Từ Tự Truân, họ lập tức phân phó người đem đèn lồng ở dưới mái hiên đều đốt lên, xách cái đèn cung đình bát giác giúp Từ Tự Truân đi vào nội thất.
Từ Tự Truân ở trước hình ảnh của mẫu thân một lát, lúc này mới trở về chỗ của Thái phu nhân.
Sáng ngày thứ hai, lúc hắn đi thỉnh an Thập Nhất Nương, lộ ra một chút không vui vẻ. Hỏi Thập Nhất Nương: “Bao giờ Đào ma ma trở lại vậy ạ?”
Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.
Cả phòng đầy người. Thế nhưng lại an tĩnh đến mức tĩnh mịch.
Từ Tự Truân lẩm bẩm nói: “Con muốn ăn phục linh cao của Đào ma ma làm.”
“Chờ chân của Đào Thành khá hơn chút, có lẽ sẽ trở về đi.” Thập Nhất Nương cười vỗ vỗ vai Từ Tự Truân. “Buổi trưa lúc con tan học, Ta làm phục linh cao cho ngươi ăn.”
Từ Tự Truân “Dạ” một tiếng, lại cao hứng, cùng Từ Tự Giới thảo luận chuyện hai ngày nữa đi Tây Sơn thì mang những thứ gì đi ăn.
Buổi trưa, Thập Nhất Nương giữ lời làm phục linh cao.
Từ Tự Truân mở ra, thấy ở giữa trắng tinh.
Hắn rũ mắt xuống, cái miệng nhỏ nhắn ăn phục linh cao.
Thập Nhất Nương nhìn ở trong mắt. Bảo người đi hỏi thăm xem phục linh cao của Đào ma ma làm như thế nào.
Lần thứ hai, ở trong phục linh cao có thêm một chút ít nho.
Từ Tự Truân ăn hai cái, từ đó về sau không còn nói đến chuyện muốn ăn phục linh cao nữa.
Mấy hài tử từ Tây Sơn trở lại không có mấy ngày, chính là sinh nhật của Thái phu nhân, sau đó là đưa Từ Tự Du lên đường đi Nhạc An, rồi chuẩn bị quà tặng trong ngày lễ đoan ngọ của tháng năm. Thấy ma ma của Thiệu gia tới thỉnh an. Từng cọc từng cọc, từng kiện từng kiện. Mặc dù không cần Thập Nhất Nương tự thân đi làm. Nhưng cũng không thể hoàn toàn buông tay không hỏi qua. Nàng đành phải mời Nhạn Dung lưu ý Từ Tự Truân nhiều hơn: “….Có chuyện gì. Trước tiên phải tới bẩm báo ta. Đừng nghĩ là chuyện nhỏ. Liền qua loa mà bỏ qua.”
Nhạn Dung cung kính mà xác nhận. Cùng nha hoàn Trà Hương ở bên cạnh Từ Tự Truân đi lại vô cùng thân cận.
Thời gian trong nháy mắt đã đến tháng năm, Dư Hàng bên đó có thư tín tới. Bất kể là La Chấn Thanh hay là Ngũ di nương, giữa những hàng chữ đều lộ ra sự vui sướng vì Thập Nhất Nương mang thai. Từ Lệnh Nghi có chút thở phào nhẹ nhỏm, đem thư giao cho Hổ Phách đặt ở trong thư phòng của mình. Mình ngồi ở bên cạnh giường, nhìn qua bụng dưới có hơi nhô lên của Thập Nhất Nương, cười nói: “Là thứ có phúc khí đấy.” Giọng nói có chút cảm khái.
Thập Nhất Nương sửng sốt..
Từ Lệnh Nghi cười cầm tay của nàng: “Tức khắc đã tới sinh nhật rồi. Có thứ đồ đặc biệt nào mà nàng muốn không?”
Nàng không có đem những chuyện này để ở trong lòng.
Mấy người tuổi không chênh nhau nhiều lắm, Hổ Phách là người đắc lực nhất bên người Thập Nhất Nương, ai có thể cưới được Hổ Phách, là người đó có thể một bước lên trời. Không biết có bao nhiêu người nhìn. Mà Thập Nhất Nương từ trước đến giờ đều yêu mến Hổ Phách.
Người tầm thường chỉ sợ cũng sẽ không đồng ý cưới. Tiền đồ hiển nhiên là hào quang vạn trượng. Về phần Hồng Tú. Mặc dù không có núi dựa như Hổ Phách. Nhưng rốt cục cũng là người hầu trong chính phòng. Không thể so với nàng cùng Thu Hồng. Là nha nhoàn bên cạnh di nương. Mà nàng cùng với Thu Hồng lại có chút khác biệt. Văn di nương ở trong phủ nhân duyên tốt. Lại xuất thân từ Văn thị của Dương Châu, đồ tích trữ riêng giàu có. Cho dù ở trong phủ không có chỗ đứng vững đi nữa, vẫn còn có thể đi nương nhờ Văn gia. Mà nàng đây. Cần người không có người, muốn tiền không có tiền, Kiều di nương còn khó khăn vì ngỗ nghịch Thập Nhất Nương, bị đưa đến trong miếu tĩnh tu, ai dám tự mình đi tìm phiền toái, tới gây chuyện với nàng…. Nói không chừng, trong lòng Thập Nhất Nương vừa không thoải mái một chút. Sẽ đem mình kết duyên cho người mù, người mù cũng không phải không có khả năng đâu.
Nghĩ tới đây. Người của nàng không khỏi bất mãn thêm vài phần.
Châu Nhụy ở cửa ngó dáo dác .
“Chuyện gì?” Tú Duyên thả kim thêu ở trong tay xuống, “Không phải đang coi thường…”
Châu Nhụy đi đến. Sắc mặt có chút ngưng trọng: “Tú Duyên tỷ. Di nương ngày hôm nay lại chỉ ăn hết một chén cháo hoa. Non nửa đĩa rau cải thìa.”
Tú Duyên nghe được sắc mặt trầm xuống, bỏ lại kim thêu đi tới phòng Kiều Liên Phòng.
Mái tóc đen nhánh của Kiều Liên Phòng chỉnh chỉnh tề tề mà bó thành một búi tóc viên kế. Mặc một cái áo nhỏ màu xanh lơ nửa mới không cũ, người so với thời điểm lễ mừng năm mới lại gầy đi mấy phần. Biểu hiện trên mặt thay đổi rõ ràng, một đôi mắt to lẻ loi trơ trọi. Lộ ra có chút vô thần.
Canh thừa ở bàn nhỏ trên giường còn không có lấy đi.
Tú Duyên nhìn thoáng qua. Cười tiến lên, hô một tiếng, “Di nương”, chao ôi một tiếng, rồi nói “Ngày hôm nay ta cố ý bảo phòng bếp làm trứng gà đậu hũ cho ngài. Sao ngài lại không ăn, có phải là phòng bếp làm ăn không được ngon hay không?”
Kiều Liên Phòng đã đặt chén xuống: “Ngày hôm nay, mùi tanh của trứng gà rất nặng.”
Ngày hôm trước nói thịt có mùi ngây, ngày hôm qua nói cá có mùi tanh. Hôm nay ngay cả trứng gà cũng có mùi vị rồi….
Trong lòng nàng trầm xuống, cười nói: “Nếu không, ngày mai lại bảo người ta làm canh gà nguyên chất xem sao.”
Kiều Liên Phòng đối với cái này không hề có chút hứng thú nào, đứng dậy đi vào phía trong.
“Cho ta một chén Thanh Hương.” Nàng phân phó Tú Duyên. Ngồi xuống trên giường lớn ở gần cửa sổ, mở quyển 《 pháp Hoa kính 》 đặt ở mặt bàn trên giường lớn ra, nhìn Tú Duyên vui vẻ bắt đầu nhẹ tay nhẹ chân đem trà đặt ở bên người Kiều Liên Phòng. Ánh mắt của Kiều Liên Phòng nhìn chằm chằm vào trang sách, cũng không có ngẩng đầu lên một chút.
Châu Nhụy thấy trong ánh mắt của Tú Duyên lộ ra mấy phần lo lắng, vì Kiều Liên Phòng đã có gần một tháng không có dính tới thức ăn mặn rồi. Mỗi ngày thức dậy từ sớm, lúc không có việc gì làm thì liền đọc kinh thư hoặc là sao chép kinh thư. Giống như là cư sĩ tại gia. Làm cho các nàng nhìn thấy mà sợ hãi ở trong lòng.
Tú Duyên cũng không có biện pháp. Lui đi ra ngoài, chưa từ bỏ ý định mà đem canh trứng gà đậu hũ nếm thử một miếng.
Vừa trơn lại vừa mềm. Vô cùng ngon miệng. Đâu có một chút mùi tanh nào.
“Tú Duyên tỷ, vậy phải làm sao bây giờ a.” Châu Nhụy ở một bên gấp gáp nói. “Nếu không thì, chúng ta nói một chút chuyện ở trong phủ đi? Nói không chừng di nương nghe rồi, sẽ lên tinh thần….”
“Vậy còn không bằng không nói.” Tú Duyên xem thường. “Đào ma ma bị phu nhân đuổi tới trên điền trang, ban đầu người của Thái phu nhân lại dám thay đổi quản sự ở trong phòng của phu nhân. Đồ trang trí đều thu lại rồi…”
Nói chưa hết lời, chỉ sợ vừa nói như thế. Trong lòng di nương lại càng lạnh thêm mấy phần.
“Không phải là cái này.” Châu Nhụy thấp giọng nói, “Ta là nói Hầu gia”
Tú Duyên có chút ngạc nhiên: “Hầu gia? Hầu gia thế nào?”
“Ta nghe Điền ma ma nói. Phu nhân sang tháng sau thì sẽ tốt hơn.” Châu Nhụy nói khẽ, “Đến lúc đó. Hầu gia cũng sẽ không có ngày ngày nán lại ở trong nhà phu nhân như vậy nữa. Phu nhân vừa không có cho Hầu gia thu thông phòng. Đến lúc đó phu nhân nhà chúng ta cũng là có cơ hội rồi.”
Tú Duyên nghe thấy có chút động tâm, ngẩng đầu đang muốn hỏi kỹ càng hơn. Nhưng lại thấy Kiều Liên Phòng lẳng lặng đứng ở trước rèm cửa, cũng không biết là nàng tới từ lúc nào. Nghe được bao nhiêu. “Di nương.” Tú Duyên cùng Châu Nhụy không hẹn mà cùng dừng đề tài này lại, nghị luận sau lưng, đều có một chút không được tự nhiên.
Kiều Liên Phòng bước nhanh đi ra ngoài: “Đến lúc đi cho phu nhân thỉnh an rồi.”
Châu Nhụy vội vàng “A” một tiếng, bước nhanh đuổi theo.
Lúc các nàng vừa đến, Văn di nương, Tần di nương, Dương di nương cũng đã đến rồi.
Kiều Liên Phòng hành lễ xong, yên lặng ngồi ở trên cái ghế con đệm gấm để trống cho nàng, nghe Văn di nương, Dương thị cùng Thập Nhất Nương nói chuyện.
Có gã sai vặt đi vào bẩm: “Phu nhân. Hầu gia nói, ngày mai giờ Dần thì lên đường. Để cho ngài phái ma ma đắc lực đi theo bên người Tứ thiếu gia.”
Thập Nhất Nương gật đầu, gã sai vặt cung kính lui xuống.
Tần di nương tính tính toán toán thời gian, ngày mai là làm xong hai mươi mốt ngày đạo tràng của Nguyên nương rồi, Từ Tự Truân là muốn đi dâng hương cho Nguyên Nương.
Thập Nhất Nương phái Tống ma ma đi.
Từ Lệnh Nghi cùng Từ Tự Truân ở miếu lúc nấn ná một ngày, lúc hoàng hôn mới trở về phủ.
Từ Tự Truân đi tới chỗ ở cũ của Nguyên Nương.
Tán lá của cây sồi xanh trong sân to mà dày dặn, vẫn xanh tươi đáng yêu như cũ, nhưng những châu quang bảo khí sáng rực rỡ bày trí ở trong phòng mẫu thân đã không thấy, chỉ để lại trơ trụi những đồ dùng trong nhà có nước sơn màu đen, cùng với một cái đa bảo (tương tự như cái giá sách, là cái tủ có nhiều ngăn) các màu đen trống rỗng ngăn cách, bên cạnh là cái mành màu xanh da trời nửa mới không cũ đang buông xuống. Làm cho kim loại vốn bóng loáng như gương cũng trở nên buồn bã biến sắc, đã không còn có sự sáng ngời của trước kia. Cả gian phòng giống như là một mỹ nhân tuổi xế chiều chống cự trang điểm. Bỗng nhiên mất đi màu sắc. Cổ kỹ xuống.
Từ Tự Truân đứng ở chính giữa phòng khách. Kinh ngạc mà nhìn năm gian chính phòng đối với hắn mà nói là vô cùng trống rỗng. Im lặng hồi lâu.
Uông ma ma đang đứng ở bên cạnh thấp giọng giải thích: “Tứ phu nhân nói, vài thứ đồ ở đây quý báu vô cùng, lại là đồ mà mẫu thân của Thế tử gia để lại, vạn nhất bị mất một món cũng không phải là chuyện đùa. Cho chúng ta đã cất vào trong kho. Chờ Thế tử gia thành hôn, Lại giao cho Thế tử gia.
Đồ tốt như vậy, nhất định là có người muốn đoạt được.
Từ Tự Truân gật đầu, cũng không biết tại sao. Trong lòng vẫn luôn cảm thấy có chút khó chịu.
Hắn đứng ở trước tấm hình vẽ nửa người của mẫu thân, thật lâu không muốn dời đi.
Ở chỗ của Thái phu nhân ăn cơm tối, mọi người ngồi ở gian phòng phía tây uống trà, Từ Tự Nghi nhắc tới chuyện Từ Tự Cần đi leo núi: “…..Mấy ngày nay đúng là nhiều chuyện vui, Dụ ca lại có việc vui như vậy, huynh đệ các ngươi thương lượng ăn mừng một phen. Cũng là chuyện tốt, dệt hoa trên gấm. Chỉ là trong huynh đệ các ngươi có lớn có nhỏ. Chuyện leo núi đối với Truân ca và Giới ca mà nói là quá cực khổ, ta thấy, hãy để cho Triệu tiên sinh cùng các ngươi đi tới Tây Sơn biệt viện một ngày là được rồi. Mấy người Cần ca muốn leo thì tự mình đi leo núi, Truân ca cùng Giới ca, hai người nhỏ tuổi ở lại trong biệt viện đi dạo là được rồi.”
Mấy người Từ Tự Cần nghe xong, hơi giật mình, không khỏi có chút thất vọng.
Giật mình chính là Từ Lệnh Nghi sao lại biết chuyện này. Còn chuyện lạ, là lại trịnh trọng sắp xếp xong xuôi hành trình, bọn hắn vốn chuẩn bị lấy cớ cùng Từ Tự Dụ đi bái phỏng bạn học. Lén lút chuồn đi chơi một ngày: thất vọng vì chuyện này không chỉ có bị Từ Lệnh Nghi biết được, hơn nữa lại an bài Triệu tiên sinh là ân sư thụ nghiệp cũng cùng đi với bọn hắn. Đến lúc đó bó tay bó chân, còn có cái gì vui sướng thật sao. Nhưng Từ Lệnh Nghi đã mở miệng rồi. Bọn hắn cũng chỉ có thể cúi đầu đáp ứng “Vâng”.
Từ Tự Truân lại âm thầm cao hứng. Biết việc mình cùng mẫu thân nói chuyện đã có dụng.
Hắn không chờ mọi người uống trà giải tán. Hắn đã vội vàng không kịp đem Từ Tự Giới đưa tới chỗ Thập Nhất Nương.
“Mẫu thân mẫu thân.” Từ Tự Truân kéo tay áo Thập Nhất Nương, “Hôm nay phụ thân nói bọn con sẽ đi Tây Sơn.” Lại nói “Nhưng mà. Vẫn chưa nói cho chúng con nướng thịt nữa, ngài lại cùng phụ thân nói chuyện một chút đi.”
Đến lúc đó để cho chúng ta ở sân nhỏ phía sau nướng thịt.
“Thịt nướng có thể.” Thập Nhất Nương suy nghĩ đến bây giờ là mùa xuân “Chỉ có thể ăn một ít khối.”
Từ Tự Truân gật đầu lia lịa bảo đảm.
Dạ dày của hắn không phải là vô cùng tốt, thay vì nói nướng thịt là vì muốn ăn. Còn không bằng nói là vì chơi vui.
“Đến lúc đó ta sẽ phân phó Nhạn Dung giúp con chuẩn bị.” Thập Nhất Nương cười đáp ứng.
Từ Tự Truân đã không còn tiếc nuối. Cao hứng bừng bừng mà trở về, nửa đường đi qua nhà cũ của Nguyên Nương.
Bước chân của hắn không tự giác mà ngừng lại.
“Tứ thiếu gia, chúng ta mau trở về đi thôi.” Hương Trà không thích gian phòng kia. Vừa nghĩ tới những thứ đồ rực rỡ vô cùng vừa mắt kia là thứ mà người chết đã từng dùng qua. Còn bắt nó trang trí giống như là khi còn sống. Trong nội tâm nàng có chút sợ hãi. “Sắc trời đã quá muộn rồi, sáng mai còn phải dậy sớm để đi học đấy.”
Từ Tự Truân không có nghe khuyến cáo của nàng, đi hỏi thăm bà tử già giữ cửa, thấy là Từ Tự Truân, họ lập tức phân phó người đem đèn lồng ở dưới mái hiên đều đốt lên, xách cái đèn cung đình bát giác giúp Từ Tự Truân đi vào nội thất.
Từ Tự Truân ở trước hình ảnh của mẫu thân một lát, lúc này mới trở về chỗ của Thái phu nhân.
Sáng ngày thứ hai, lúc hắn đi thỉnh an Thập Nhất Nương, lộ ra một chút không vui vẻ. Hỏi Thập Nhất Nương: “Bao giờ Đào ma ma trở lại vậy ạ?”
Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.
Cả phòng đầy người. Thế nhưng lại an tĩnh đến mức tĩnh mịch.
Từ Tự Truân lẩm bẩm nói: “Con muốn ăn phục linh cao của Đào ma ma làm.”
“Chờ chân của Đào Thành khá hơn chút, có lẽ sẽ trở về đi.” Thập Nhất Nương cười vỗ vỗ vai Từ Tự Truân. “Buổi trưa lúc con tan học, Ta làm phục linh cao cho ngươi ăn.”
Từ Tự Truân “Dạ” một tiếng, lại cao hứng, cùng Từ Tự Giới thảo luận chuyện hai ngày nữa đi Tây Sơn thì mang những thứ gì đi ăn.
Buổi trưa, Thập Nhất Nương giữ lời làm phục linh cao.
Từ Tự Truân mở ra, thấy ở giữa trắng tinh.
Hắn rũ mắt xuống, cái miệng nhỏ nhắn ăn phục linh cao.
Thập Nhất Nương nhìn ở trong mắt. Bảo người đi hỏi thăm xem phục linh cao của Đào ma ma làm như thế nào.
Lần thứ hai, ở trong phục linh cao có thêm một chút ít nho.
Từ Tự Truân ăn hai cái, từ đó về sau không còn nói đến chuyện muốn ăn phục linh cao nữa.
Mấy hài tử từ Tây Sơn trở lại không có mấy ngày, chính là sinh nhật của Thái phu nhân, sau đó là đưa Từ Tự Du lên đường đi Nhạc An, rồi chuẩn bị quà tặng trong ngày lễ đoan ngọ của tháng năm. Thấy ma ma của Thiệu gia tới thỉnh an. Từng cọc từng cọc, từng kiện từng kiện. Mặc dù không cần Thập Nhất Nương tự thân đi làm. Nhưng cũng không thể hoàn toàn buông tay không hỏi qua. Nàng đành phải mời Nhạn Dung lưu ý Từ Tự Truân nhiều hơn: “….Có chuyện gì. Trước tiên phải tới bẩm báo ta. Đừng nghĩ là chuyện nhỏ. Liền qua loa mà bỏ qua.”
Nhạn Dung cung kính mà xác nhận. Cùng nha hoàn Trà Hương ở bên cạnh Từ Tự Truân đi lại vô cùng thân cận.
Thời gian trong nháy mắt đã đến tháng năm, Dư Hàng bên đó có thư tín tới. Bất kể là La Chấn Thanh hay là Ngũ di nương, giữa những hàng chữ đều lộ ra sự vui sướng vì Thập Nhất Nương mang thai. Từ Lệnh Nghi có chút thở phào nhẹ nhỏm, đem thư giao cho Hổ Phách đặt ở trong thư phòng của mình. Mình ngồi ở bên cạnh giường, nhìn qua bụng dưới có hơi nhô lên của Thập Nhất Nương, cười nói: “Là thứ có phúc khí đấy.” Giọng nói có chút cảm khái.
Thập Nhất Nương sửng sốt..
Từ Lệnh Nghi cười cầm tay của nàng: “Tức khắc đã tới sinh nhật rồi. Có thứ đồ đặc biệt nào mà nàng muốn không?”
/755
|