Triệu tiên sinh đem thư đọc ở trước mặt Hổ Phách, lại ở trước mặt Hổ Phách đem thư đốt bỏ, sau đó cười hướng về phía Hổ Phách nói: “Ngươi trở về nói cho phu nhân, qua vài ngày ta sẽ giản cho thế tử gia nhân sự trong 《 ấu học 》. . Đặc biệt sẽ nói vấn đề ‘Sàm gia, thị trung khả tín hữu hổ; chúng gian cổ hấn, tụ văn khả dĩ thành lôi. Thê phỉ thành cẩm, vị tiềm nhân chi nhưỡng họa; hàm sa xạ ảnh, ngôn quỷ vực chi hại nhân’ những câu như vậy.”
Hổ Phách trở về bẩm báo.
Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhõm.
Từ Tự Truân đã cùng Từ Tự Giới đi hậu hoa viên, đang được một nhóm nha hoàn bà tử chăm sóc để chơi diều.
Đào ma ma mang theo hai tiểu nha hoàn mang theo nước trà, bánh ngọt tới đây.
Từ Tự Truân thấy thế, đầu đầy mồ hôi mà chạy tới.
“Ma ma, ma ma, ngươi đem cái gì tới đây cho ta vậy.”
Đào ma ma bận rộn cầm khăn lau mồ hôi cho Từ Tự Truân.
“Ta làm phục linh cao mà Tứ thiếu gia thích ăn, còn có mân côi tô Ngũ thiếu gia thích ăn .”
Từ Tự Giới theo sát ở phía sau Từ Tự Truân nghe được hoan hô một trận: “Ta cũng có sao?”
“Tứ thiếu gia có, Ngũ thiếu gia của chúng ta hiển nhiên cũng có.” Đào ma ma che miệng cười.
Từ Tự Truân cao hứng mà lôi Từ Tự Giới vào chòi nghỉ mát, ngồi ở trên tấm đệm tinh tinh màu hồng, cạnh bàn đá uống trà, ăn điểm tâm.
Gã sai vặt giúp đỡ hai người kéo dây diều kinh hô một hồi, chỉ thấy con diều Hồ Điệp của Từ Tự Truân cùng với con diều Bách Túc Ngô Công của Từ Tự Giới quấn lại với nhau.
Trong lòng Từ Tự Giới sốt ruột, co cẳng chạy ra ngoài, nha hoàn, bà tử hầu hạ Từ Tự Giới thấy, tất cả cũng đi theo qua đó.
Từ Tự Truân lại bị Đào ma ma kéo lại, vừa cầm khăn lau sạch mồ hôi trên lưng hắn, vừa đau lòng nói: “Tiểu tổ tông của ta. Người nghỉ ngơi một chút. Con diều kia đã có bọn sai vặt chú ý, không có việc gì.” Lại thấp giọng hỏi hắn: “Ca nhi, chuyện Tứ phu nhân tặng hoa, Đỗ ma ma có nhắc tới với Thái phu nhân không?”
Thái phu nhân cũng không có nhắc tới chuyện này trước mặt hài tử, Từ Tự Truân cũng cho rằng Thái phu nhân không biết.
“Không có.” Từ Tự Truân lắc đầu, nghĩ đến Đào ma ma từng chắc chắn Đỗ ma ma biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, nâng lên khuôn mặt tươi cười nói, “Đã bị ma ma nói trúng. Tổ mẫu cũng không nói gì. Mẫu thân lại tìm ta đi nói chuyện. Mẫu thân còn khen ta, nói ta là một thế tử tốt….”
“Vậy sao?” Hắn muốn đem lời của Thập Nhất Nương nói đều nói cho Đào ma ma, đang nói hăng say, lại bị Đào ma ma cười một tiếng cắt đứt, sau đó hỏi một đằng trả lời một nẻo mà nói. “Tứ thiếu gia còn nhỏ, có một số việc không hiểu. Hôm nay, trong nhà là do Tứ phu nhân nắm giữ, Đỗ ma ma cũng tốt, Hỉ Nhi cũng tốt, đều muốn tới dưới tay nàng kiếm miếng cơm ăn. Ta lại không giống như vậy, ta là thị tì của mẹ ngài, ăn chính là của hồi môn của mẹ ngày, mặc chính là của mẹ ngài ban cho, có mấy lời, hiển nhiên cũng chỉ có ta là có thể nói.”
Đề tài này xoay chuyển quá nhanh, lại không thông suốt, Từ Tự Truân nhất thời có chút sững sờ.
Đào ma ma thấy vậy cười nói: “Ca nhi chỉ cần nhớ được, Đào ma ma lòng son dạ sắt, đối với Ca nhi nói lời chân thật là được.”
Từ Tự Truân nhớ tới lời dặn dò của mẫu thân đã qua đời, có chút nghi hoặc gật gật đầu.
Đào ma ma liền cười đứng dậy, nói: “Ca nhi nhanh đi chơi đi. Ta cũng nên trở về rồi. Đến lúc thắp nhang cho Đại cô cô rồi.”
Từ Tự Truân gật đầu, cố gắng nghĩ đến cái bóng dáng dần dần phai màu kia, không có tâm tư chơi đùa.
Hỉ Nhi đứng ở bên ngoài chòi nghỉ mát nhìn thân ảnh Đào ma ma càng lúc càng xa, quay đầu lại nhìn thoáng qua Từ Tự Truân.
Ngày hôm sau đi tới trường học, Từ Tự Kiệm mặt mày hớn hở kể cho các biểu ca nghe chuyện đi đạp thanh gặp được Hàn đại học sĩ mang theo kỹ nữ du ngoạn, Triệu tiên sinh cười bảo hắn nói chuyện chua chát, cùng bốn huynh đệ Từ Tự Cần, Từ Tự Kiệm, Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới nói về nhân sự trong《 ấu học 》.
Triệu tiên sinh than thở ở trong lòng.
Học vấn cũng được, làm người cũng được, phải tiến hành dần theo từng bước, đốt cháy giai đoạn như vậy, hiệu quả khẳng định không tốt.
Sau khi suy nghĩ, để cho gã sai vặt đi nói với Hổ Phách: “Mấy hôm nay đang giảng ấu học, chỉ là Tứ thiếu gia cùng Ngũ thiếu gia tuổi còn quá nhỏ, sợ là khó có thể hiểu rõ được tinh túy ở trong đó.”
Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, nhìn Từ Tự Truân sắp tan học, đem mấy cái tiểu nha hoàn vừa mới vào viện làm người hầu gọi vào làm trò chơi ——để cho bọn họ đứng cách ba, bốn thước, Hổ Phách nhẹ nhàng nói với tiểu nha hoàn đầu tiên đứng ở bên trái nói mấy câu, sau đó lại để cho tiểu nha hoàn kia lại nhẹ nhàng nói với tiểu nha hoàn ở gần sát nàng, cứ như vậy truyền vào nha hoàn đầu tiên ở bên tay phải, lớn tiếng nói ra nàng nghe thấy chính là câu nói gì, sau đó lại để cho nha hoàn đầu tiên bên tay trái nói ra Hổ Phách nói cho nàng biết chính là câu nói gì.
Lời của Hổ Phách đương nhiên là bị truyền đi hoàn toàn thay đổi.
Mấy tiểu nha hoàn chịu đựng sự khó chịu, mọi người đều có vẻ mặt quái dị.
Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới tan học.
Nhìn thấy không khỏi kỳ quái.
Hổ Phách liền cười nhẹ nhàng mà nói cho bọn hắn nghe.
Từ Tự Truân trợn to hai mắt: “Làm sao lại đem lời truyền đi thay đổi thế?”
Thập Nhất Nương chỉ chờ những lời này của hắn, cười ôm Từ Tự Giới: “Nếu không tin, Truân ca nhi thử một chút xem.”
Từ Tự Truân xung phong nhận việc mà đứng ở vị trí người đầu tiên bên trái.
Kết quả dĩ nhiên không cần nói cũng biết.
Hắn cười không ngừng, nói: “Đều là những tiểu nha hoàn này không biết nói chuyện.”
Thập Nhất Nương cười đem Hổ Phách, Lục Vân mấy người đều gọi đến, mọi người từng người một đều lên chơi cái trò chơi này.
Cuối cùng lờinói vẫn bị truyền thay đổi.
Hổ Phách cùng Lục Vân không thể so với mấy tiểu nha hoàn, cười thành một đoàn.
Từ Tự Truân cũng cười xoa bụng ngã vào trong ngực Thập Nhất Nương, dọa mấy người Hổ Phách bận rộn đem hắn kéo dậy: “Ông nội của ta, cẩn thận thân thể của phu nhân, không chịu nổi sự va chạm nhẹ như vậy của ngài.”
Hắn bật cười lau nước mắt, gật đầu.
Thập Nhất Nương liền khiển trách mấy tiểu nha hoàn, không thể miệng lưỡi sinh sự, không thể tin tin vịt ba hoa.
Từ Tự Truân nghe được nhảy dựng lên, nhẫn nại chờ đến lúc Thập Nhất Nương nói dứt lời, mấy tiểu nha hoàn lui xuống, lúc này mới hưng phấn mà nói: “Ta biết Triệu tiên sinh nói chính là cái ý tứ gì rồi. Nói chính là bị truyền đi biến đổi như vậy, cho nên ‘Dao ngôn chỉ vu trí giả’ ”.
*Dao ngôn chỉ vu trí giả ~ lời đồn sẽ bị chặn lại bởi những người có hiểu biết.
Thập Nhất Nương nhân cơ hội cười nói: “Cho nên người thông minh quyết sẽ không nghe được gió thổi cỏ lay liền vội vã có kết luận.”
Từ Tự Truân nặng nề gật đầu.
Sau Triệu tiên sinh lại giảng chuyện xưa 《 tam nhân hành hổ 》, giảng chuyện xưa 《 hàm sa xạ ảnh 》. Lời của Đào ma ma nói, cũng từ từ bị ném ra sau đầu.
Nhưng Thập Nhất Nương lại không có quên.
Vốn là nghĩ, nếu như bà ta bởi vì chuyện ngày giỗ của Nguyên Nương mà phát sinh mấy câu bực tức, nàng cũng không tính. Thế nhưng bà ta lại một lần nữa xúi giục Từ Tự Truân, chuyện này làm cho nàng có chút chán ghét.
Thập Nhất Nương thừa dịp Từ Lệnh Nghi bị Dư Di Thanh mời đi tới trong nhà thương lượng chuyện hôn sự của Dư Thành, thì kêu Lô Vĩnh Quý tới.
“Nhi tử Đào Thành của Đào ma ma mặc dù đang là quản sự trên sơn trang, cùng ngươi đều là thị tì của Đại tỷ, giữa hai người cũng có thể tương đối quen thuộc cùng hiểu biết đi.”
Từ sau lần trước Thập Nhất Nương an bài gã sai vặt thật thà ngu ngốc ngày ngày đi theo bên cạnh hắn, trong lòng của hắn cũng đã rất rõ ràng, Thập Nhất Nương đây là đang ám chỉ hắn, trừ phi hắn cả đời không phạm một chút sai lầm nào, nếu không, Thập Nhất Nương tùy thời có thể làm cho hắn thân bại danh liệt.
Đầu của hắn hơi cúi xuống, âm thanh cung kính đáp: “Tiểu nhân cùng hắn có chút lui tới.”
Thập Nhất Nương cười nói: “Hắn là người như thế nào?”
Lô Vĩnh Quý lựa lời nói: “Điền trang của Đại cô ở trong tay hắn, cách vài năm lại đưa vài mẫu đất, vài năm tiếp, không ngờ so với ban đầu thêm chừng trăm mẫu ruộng tốt. Có khi gặp phải năm tai ương, cũng có thể làm cho người trên điền trang lấp đầy bụng đói, không đến nỗi mở kho phát lương thực.”
Thập Nhất Nương cười nói: “Nói như vậy, cũng là người tài giỏi đấy.”
Lô Vĩnh Quý cười đáp một tiếng “Vâng”.
Thập Nhất Nương gật đầu, nâng chung trà lên không nhanh không chậm mà nhấp một ngụm, lại hỏi:” Không biết hắn cũng có chút ham mê gì?”
Lô Vĩnh Quý ngẩn ra, nâng mí mắt lên dò xét Thập Nhất Nương, ai ngờ lại vừa vặn đụng phải ánh mắt Thập Nhất Nương nhìn sang. Hắn có chút bối rối mà cúi đầu: “Ham mê. . . . . . hình như không có ham mê gì .”
“Người sao lại không có một chút ham mê nào.” Thập Nhất Nương liền cười vuốt ve lên chung trà, “Nói thí dụ như Lô quản sự, thì thích thu thập đồng tiền. Nói thí dụ như ta, thì thích loay hoay một chút hoa cỏ. Ngươi không phải là nói, Đào Thành cứ cách vài năm sẽ phải đưa vài mẫu, nói không chừng, sở thích của Đào Thành chính là mua đất.”
Lô Vĩnh Quý nghe được căng thẳng trong lòng.
Thập Nhất Nương cười cười, cũng im lặng, dùng nắp chung trà lướt nhẹ qua lá trà nổi lên ở trong nước trà, chợt có âm thanh chén sứ đụng vang lên thanh thúy ở trong căn phòng yên tĩnh, làm cho bầu không khí vốn có chút áp lực tăng thêm mấy phần khẩn trương.
Lô Vĩnh Quý thấy tình thế này, biết Thập Nhất Nương không đạt mục đích là sẽ không bỏ qua. Đầu óc của hắn xoay chuyển cực kỳ nhanh.
Đào Thành chẳng qua là một quản sự nho nhỏ mà thôi. Thập Nhất Nương có thể nhớ được tên của hắn, nhất định là bởi vì Đào ma ma.
Chuyện ở bên trong, vĩnh viễn không có đúng sai.
Lô Vĩnh Quý cũng không muốn liên lụy vào.
Hắn giả bộ giống như không biết, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nói: “Đào Thành người này làm việc cẩn thận chặt chẽ. Nếu nói ham mê, chính là thích uống chút ít rượu. Đáng tiếc tửu lượng cũng không phải là rất tốt, mười lần cũng có chín lần say mèm.”
Thập Nhất Nương cười gật đầu, nói: “Nếu Lô quản sự đối với Đào Thành hiểu biết như vậy, ta thấy, có chuyện còn phải mời Lô quản sự ra mặt mới tốt.”
Lô Vĩnh Quý âm thầm kêu khổ ở trong lòng, nhưng cũng không có biện pháp khác. Cười nói: “Tứ phu nhân vốn là tiểu thư của La gia, ta vốn là vú già của La gia. Một bút không viết được hai chữ La. Phu nhân có chuyện gì, ta tự nhiên là không từ chối. Chẳng qua ta là người ngu dốt, có chỗ nào không chu đáo, kính xin Tứ phu nhân thông cảm nhiều hơn.”
Thập Nhất Nương cười nói: “Lại nói tiếp, chuyện này cũng rất đơn giản. Đào Thành kia đã thích rượu, lại mười lần có chín lần uống rượu say. Ta nghĩ, nếu là hắn uống rượu cùng người nói chuyện mua đất, có thể bị người lừa gạt hay không.” Nói xong, nàng cười dịu dàng mà nhìn Lô Vĩnh Quý, “Chuyện này, kính xin Lô quản sự giúp đỡ điều tra một chút mới tốt. Bởi như vậy, cũng miễn cho bị những người khác phát hiện, hư danh tiếng của La gia chúng ta.”
Lô Vĩnh Quý hít một hơi lạnh, sau nửa ngày mới thấp giọng nói: “Nếu là phu nhân phân phó, ta tự nhiên tận tâm tận lực đi làm.”
Thập Nhất Nương rất hài lòng gật gật đầu, bưng trà tiễn khách.
Đã qua hơn nửa tháng, Đào Thành vội vàng hấp tấp vào phủ tới gặp mẫu thân.
Đào ma ma lấy chổi lông gà cài ở trên hương án đánh cho một trận.
Đào Thành ôm đầu: “Ba trăm mẫu ruộng lúa mạch đang mọc tốt đẹp, người nào nghe không động tâm a. Ta làm sao biết tên kia không phải là địa chủ.”
“Ngươi còn dám cãi.” Mình nuôi tự mình biết, “Ngươi có phải là uống rượu cùng người ký khế đất hay không?”
Đào Thành nào dám thừa nhận, cắn răng: “Không có, tuyệt đối không có.”
Việc đã đến nước này, đánh cũng vô dụng, mắng cũng không có tác dụng.
Cơn tức của Đào ma ma đã phát, vừa đi vào trong nội thất, vừa hỏi Đào Thành: “Thiếu bao nhiêu bạc?”
Đào Thành sợ hãi rụt rè mà nói: “Hai, hai nghìn lượng.”
Hổ Phách trở về bẩm báo.
Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhõm.
Từ Tự Truân đã cùng Từ Tự Giới đi hậu hoa viên, đang được một nhóm nha hoàn bà tử chăm sóc để chơi diều.
Đào ma ma mang theo hai tiểu nha hoàn mang theo nước trà, bánh ngọt tới đây.
Từ Tự Truân thấy thế, đầu đầy mồ hôi mà chạy tới.
“Ma ma, ma ma, ngươi đem cái gì tới đây cho ta vậy.”
Đào ma ma bận rộn cầm khăn lau mồ hôi cho Từ Tự Truân.
“Ta làm phục linh cao mà Tứ thiếu gia thích ăn, còn có mân côi tô Ngũ thiếu gia thích ăn .”
Từ Tự Giới theo sát ở phía sau Từ Tự Truân nghe được hoan hô một trận: “Ta cũng có sao?”
“Tứ thiếu gia có, Ngũ thiếu gia của chúng ta hiển nhiên cũng có.” Đào ma ma che miệng cười.
Từ Tự Truân cao hứng mà lôi Từ Tự Giới vào chòi nghỉ mát, ngồi ở trên tấm đệm tinh tinh màu hồng, cạnh bàn đá uống trà, ăn điểm tâm.
Gã sai vặt giúp đỡ hai người kéo dây diều kinh hô một hồi, chỉ thấy con diều Hồ Điệp của Từ Tự Truân cùng với con diều Bách Túc Ngô Công của Từ Tự Giới quấn lại với nhau.
Trong lòng Từ Tự Giới sốt ruột, co cẳng chạy ra ngoài, nha hoàn, bà tử hầu hạ Từ Tự Giới thấy, tất cả cũng đi theo qua đó.
Từ Tự Truân lại bị Đào ma ma kéo lại, vừa cầm khăn lau sạch mồ hôi trên lưng hắn, vừa đau lòng nói: “Tiểu tổ tông của ta. Người nghỉ ngơi một chút. Con diều kia đã có bọn sai vặt chú ý, không có việc gì.” Lại thấp giọng hỏi hắn: “Ca nhi, chuyện Tứ phu nhân tặng hoa, Đỗ ma ma có nhắc tới với Thái phu nhân không?”
Thái phu nhân cũng không có nhắc tới chuyện này trước mặt hài tử, Từ Tự Truân cũng cho rằng Thái phu nhân không biết.
“Không có.” Từ Tự Truân lắc đầu, nghĩ đến Đào ma ma từng chắc chắn Đỗ ma ma biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, nâng lên khuôn mặt tươi cười nói, “Đã bị ma ma nói trúng. Tổ mẫu cũng không nói gì. Mẫu thân lại tìm ta đi nói chuyện. Mẫu thân còn khen ta, nói ta là một thế tử tốt….”
“Vậy sao?” Hắn muốn đem lời của Thập Nhất Nương nói đều nói cho Đào ma ma, đang nói hăng say, lại bị Đào ma ma cười một tiếng cắt đứt, sau đó hỏi một đằng trả lời một nẻo mà nói. “Tứ thiếu gia còn nhỏ, có một số việc không hiểu. Hôm nay, trong nhà là do Tứ phu nhân nắm giữ, Đỗ ma ma cũng tốt, Hỉ Nhi cũng tốt, đều muốn tới dưới tay nàng kiếm miếng cơm ăn. Ta lại không giống như vậy, ta là thị tì của mẹ ngài, ăn chính là của hồi môn của mẹ ngày, mặc chính là của mẹ ngài ban cho, có mấy lời, hiển nhiên cũng chỉ có ta là có thể nói.”
Đề tài này xoay chuyển quá nhanh, lại không thông suốt, Từ Tự Truân nhất thời có chút sững sờ.
Đào ma ma thấy vậy cười nói: “Ca nhi chỉ cần nhớ được, Đào ma ma lòng son dạ sắt, đối với Ca nhi nói lời chân thật là được.”
Từ Tự Truân nhớ tới lời dặn dò của mẫu thân đã qua đời, có chút nghi hoặc gật gật đầu.
Đào ma ma liền cười đứng dậy, nói: “Ca nhi nhanh đi chơi đi. Ta cũng nên trở về rồi. Đến lúc thắp nhang cho Đại cô cô rồi.”
Từ Tự Truân gật đầu, cố gắng nghĩ đến cái bóng dáng dần dần phai màu kia, không có tâm tư chơi đùa.
Hỉ Nhi đứng ở bên ngoài chòi nghỉ mát nhìn thân ảnh Đào ma ma càng lúc càng xa, quay đầu lại nhìn thoáng qua Từ Tự Truân.
Ngày hôm sau đi tới trường học, Từ Tự Kiệm mặt mày hớn hở kể cho các biểu ca nghe chuyện đi đạp thanh gặp được Hàn đại học sĩ mang theo kỹ nữ du ngoạn, Triệu tiên sinh cười bảo hắn nói chuyện chua chát, cùng bốn huynh đệ Từ Tự Cần, Từ Tự Kiệm, Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới nói về nhân sự trong《 ấu học 》.
Triệu tiên sinh than thở ở trong lòng.
Học vấn cũng được, làm người cũng được, phải tiến hành dần theo từng bước, đốt cháy giai đoạn như vậy, hiệu quả khẳng định không tốt.
Sau khi suy nghĩ, để cho gã sai vặt đi nói với Hổ Phách: “Mấy hôm nay đang giảng ấu học, chỉ là Tứ thiếu gia cùng Ngũ thiếu gia tuổi còn quá nhỏ, sợ là khó có thể hiểu rõ được tinh túy ở trong đó.”
Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, nhìn Từ Tự Truân sắp tan học, đem mấy cái tiểu nha hoàn vừa mới vào viện làm người hầu gọi vào làm trò chơi ——để cho bọn họ đứng cách ba, bốn thước, Hổ Phách nhẹ nhàng nói với tiểu nha hoàn đầu tiên đứng ở bên trái nói mấy câu, sau đó lại để cho tiểu nha hoàn kia lại nhẹ nhàng nói với tiểu nha hoàn ở gần sát nàng, cứ như vậy truyền vào nha hoàn đầu tiên ở bên tay phải, lớn tiếng nói ra nàng nghe thấy chính là câu nói gì, sau đó lại để cho nha hoàn đầu tiên bên tay trái nói ra Hổ Phách nói cho nàng biết chính là câu nói gì.
Lời của Hổ Phách đương nhiên là bị truyền đi hoàn toàn thay đổi.
Mấy tiểu nha hoàn chịu đựng sự khó chịu, mọi người đều có vẻ mặt quái dị.
Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới tan học.
Nhìn thấy không khỏi kỳ quái.
Hổ Phách liền cười nhẹ nhàng mà nói cho bọn hắn nghe.
Từ Tự Truân trợn to hai mắt: “Làm sao lại đem lời truyền đi thay đổi thế?”
Thập Nhất Nương chỉ chờ những lời này của hắn, cười ôm Từ Tự Giới: “Nếu không tin, Truân ca nhi thử một chút xem.”
Từ Tự Truân xung phong nhận việc mà đứng ở vị trí người đầu tiên bên trái.
Kết quả dĩ nhiên không cần nói cũng biết.
Hắn cười không ngừng, nói: “Đều là những tiểu nha hoàn này không biết nói chuyện.”
Thập Nhất Nương cười đem Hổ Phách, Lục Vân mấy người đều gọi đến, mọi người từng người một đều lên chơi cái trò chơi này.
Cuối cùng lờinói vẫn bị truyền thay đổi.
Hổ Phách cùng Lục Vân không thể so với mấy tiểu nha hoàn, cười thành một đoàn.
Từ Tự Truân cũng cười xoa bụng ngã vào trong ngực Thập Nhất Nương, dọa mấy người Hổ Phách bận rộn đem hắn kéo dậy: “Ông nội của ta, cẩn thận thân thể của phu nhân, không chịu nổi sự va chạm nhẹ như vậy của ngài.”
Hắn bật cười lau nước mắt, gật đầu.
Thập Nhất Nương liền khiển trách mấy tiểu nha hoàn, không thể miệng lưỡi sinh sự, không thể tin tin vịt ba hoa.
Từ Tự Truân nghe được nhảy dựng lên, nhẫn nại chờ đến lúc Thập Nhất Nương nói dứt lời, mấy tiểu nha hoàn lui xuống, lúc này mới hưng phấn mà nói: “Ta biết Triệu tiên sinh nói chính là cái ý tứ gì rồi. Nói chính là bị truyền đi biến đổi như vậy, cho nên ‘Dao ngôn chỉ vu trí giả’ ”.
*Dao ngôn chỉ vu trí giả ~ lời đồn sẽ bị chặn lại bởi những người có hiểu biết.
Thập Nhất Nương nhân cơ hội cười nói: “Cho nên người thông minh quyết sẽ không nghe được gió thổi cỏ lay liền vội vã có kết luận.”
Từ Tự Truân nặng nề gật đầu.
Sau Triệu tiên sinh lại giảng chuyện xưa 《 tam nhân hành hổ 》, giảng chuyện xưa 《 hàm sa xạ ảnh 》. Lời của Đào ma ma nói, cũng từ từ bị ném ra sau đầu.
Nhưng Thập Nhất Nương lại không có quên.
Vốn là nghĩ, nếu như bà ta bởi vì chuyện ngày giỗ của Nguyên Nương mà phát sinh mấy câu bực tức, nàng cũng không tính. Thế nhưng bà ta lại một lần nữa xúi giục Từ Tự Truân, chuyện này làm cho nàng có chút chán ghét.
Thập Nhất Nương thừa dịp Từ Lệnh Nghi bị Dư Di Thanh mời đi tới trong nhà thương lượng chuyện hôn sự của Dư Thành, thì kêu Lô Vĩnh Quý tới.
“Nhi tử Đào Thành của Đào ma ma mặc dù đang là quản sự trên sơn trang, cùng ngươi đều là thị tì của Đại tỷ, giữa hai người cũng có thể tương đối quen thuộc cùng hiểu biết đi.”
Từ sau lần trước Thập Nhất Nương an bài gã sai vặt thật thà ngu ngốc ngày ngày đi theo bên cạnh hắn, trong lòng của hắn cũng đã rất rõ ràng, Thập Nhất Nương đây là đang ám chỉ hắn, trừ phi hắn cả đời không phạm một chút sai lầm nào, nếu không, Thập Nhất Nương tùy thời có thể làm cho hắn thân bại danh liệt.
Đầu của hắn hơi cúi xuống, âm thanh cung kính đáp: “Tiểu nhân cùng hắn có chút lui tới.”
Thập Nhất Nương cười nói: “Hắn là người như thế nào?”
Lô Vĩnh Quý lựa lời nói: “Điền trang của Đại cô ở trong tay hắn, cách vài năm lại đưa vài mẫu đất, vài năm tiếp, không ngờ so với ban đầu thêm chừng trăm mẫu ruộng tốt. Có khi gặp phải năm tai ương, cũng có thể làm cho người trên điền trang lấp đầy bụng đói, không đến nỗi mở kho phát lương thực.”
Thập Nhất Nương cười nói: “Nói như vậy, cũng là người tài giỏi đấy.”
Lô Vĩnh Quý cười đáp một tiếng “Vâng”.
Thập Nhất Nương gật đầu, nâng chung trà lên không nhanh không chậm mà nhấp một ngụm, lại hỏi:” Không biết hắn cũng có chút ham mê gì?”
Lô Vĩnh Quý ngẩn ra, nâng mí mắt lên dò xét Thập Nhất Nương, ai ngờ lại vừa vặn đụng phải ánh mắt Thập Nhất Nương nhìn sang. Hắn có chút bối rối mà cúi đầu: “Ham mê. . . . . . hình như không có ham mê gì .”
“Người sao lại không có một chút ham mê nào.” Thập Nhất Nương liền cười vuốt ve lên chung trà, “Nói thí dụ như Lô quản sự, thì thích thu thập đồng tiền. Nói thí dụ như ta, thì thích loay hoay một chút hoa cỏ. Ngươi không phải là nói, Đào Thành cứ cách vài năm sẽ phải đưa vài mẫu, nói không chừng, sở thích của Đào Thành chính là mua đất.”
Lô Vĩnh Quý nghe được căng thẳng trong lòng.
Thập Nhất Nương cười cười, cũng im lặng, dùng nắp chung trà lướt nhẹ qua lá trà nổi lên ở trong nước trà, chợt có âm thanh chén sứ đụng vang lên thanh thúy ở trong căn phòng yên tĩnh, làm cho bầu không khí vốn có chút áp lực tăng thêm mấy phần khẩn trương.
Lô Vĩnh Quý thấy tình thế này, biết Thập Nhất Nương không đạt mục đích là sẽ không bỏ qua. Đầu óc của hắn xoay chuyển cực kỳ nhanh.
Đào Thành chẳng qua là một quản sự nho nhỏ mà thôi. Thập Nhất Nương có thể nhớ được tên của hắn, nhất định là bởi vì Đào ma ma.
Chuyện ở bên trong, vĩnh viễn không có đúng sai.
Lô Vĩnh Quý cũng không muốn liên lụy vào.
Hắn giả bộ giống như không biết, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nói: “Đào Thành người này làm việc cẩn thận chặt chẽ. Nếu nói ham mê, chính là thích uống chút ít rượu. Đáng tiếc tửu lượng cũng không phải là rất tốt, mười lần cũng có chín lần say mèm.”
Thập Nhất Nương cười gật đầu, nói: “Nếu Lô quản sự đối với Đào Thành hiểu biết như vậy, ta thấy, có chuyện còn phải mời Lô quản sự ra mặt mới tốt.”
Lô Vĩnh Quý âm thầm kêu khổ ở trong lòng, nhưng cũng không có biện pháp khác. Cười nói: “Tứ phu nhân vốn là tiểu thư của La gia, ta vốn là vú già của La gia. Một bút không viết được hai chữ La. Phu nhân có chuyện gì, ta tự nhiên là không từ chối. Chẳng qua ta là người ngu dốt, có chỗ nào không chu đáo, kính xin Tứ phu nhân thông cảm nhiều hơn.”
Thập Nhất Nương cười nói: “Lại nói tiếp, chuyện này cũng rất đơn giản. Đào Thành kia đã thích rượu, lại mười lần có chín lần uống rượu say. Ta nghĩ, nếu là hắn uống rượu cùng người nói chuyện mua đất, có thể bị người lừa gạt hay không.” Nói xong, nàng cười dịu dàng mà nhìn Lô Vĩnh Quý, “Chuyện này, kính xin Lô quản sự giúp đỡ điều tra một chút mới tốt. Bởi như vậy, cũng miễn cho bị những người khác phát hiện, hư danh tiếng của La gia chúng ta.”
Lô Vĩnh Quý hít một hơi lạnh, sau nửa ngày mới thấp giọng nói: “Nếu là phu nhân phân phó, ta tự nhiên tận tâm tận lực đi làm.”
Thập Nhất Nương rất hài lòng gật gật đầu, bưng trà tiễn khách.
Đã qua hơn nửa tháng, Đào Thành vội vàng hấp tấp vào phủ tới gặp mẫu thân.
Đào ma ma lấy chổi lông gà cài ở trên hương án đánh cho một trận.
Đào Thành ôm đầu: “Ba trăm mẫu ruộng lúa mạch đang mọc tốt đẹp, người nào nghe không động tâm a. Ta làm sao biết tên kia không phải là địa chủ.”
“Ngươi còn dám cãi.” Mình nuôi tự mình biết, “Ngươi có phải là uống rượu cùng người ký khế đất hay không?”
Đào Thành nào dám thừa nhận, cắn răng: “Không có, tuyệt đối không có.”
Việc đã đến nước này, đánh cũng vô dụng, mắng cũng không có tác dụng.
Cơn tức của Đào ma ma đã phát, vừa đi vào trong nội thất, vừa hỏi Đào Thành: “Thiếu bao nhiêu bạc?”
Đào Thành sợ hãi rụt rè mà nói: “Hai, hai nghìn lượng.”
/755
|