Edit: Sakura Hime “Hắn có cái gì không tốt !” Cam Thái phu nhân cười nói, “Một phần ba sản nghiệp tổ tiên bán của cải lấy tiền mặt đi mua ruộng đất, lên công đường hai ngày này khiến quỹ công thu vào giảm mạnh, liền bán sạch một phần sản nghiệp, đợi đến lúc ở riêng, sản nghiệp tổ tiên của Trung Cần Bá phủ chỉ có còn một phần ba. Ta sợ là hắn nửa đêm tỉnh dậy còn vụng trộm cười cũng nên.”
Thập Nhất Nương xấu hổ.
Cam Thái phu nhân lại nói: “Vụ kiện này có thể kết thúc như vậy, nói cho cùng Lan Đình cũng bở ra không ít công sức.”
Thập Nhất Nương không giải thích được.
“Lan Đình thông minh lanh lợi, tính tình sáng sủa, trượng phu tôn kính, mẹ chồng yêu thích, con đầu lòng là con trai, coi như là ở Lương gia đã đứng vững vững vàng.” Cam Thái phu nhân đem hạt sen đã bóc vỏ để ở trong đĩa nhũ vàng nhỏ đưa cho Thập Nhất Nương, “Ngọt thanh mát lạnh. Muội nếm thử đi.”
Thập Nhất Nương dùng cây tăm xiên một miếng ăn: “Là rất ngọt!”
Cam Thái phu nhân thì tiếp tục lấy đề tài mới vừa rồi: “Cam gia ầm ĩ một hồi như vậy, chỉ có cuộc sống của hai người là bị khổ. Một là Tào Nga. Đến lúc đó chỉ sợ đồ cưới đặt mua cũng không đồng đều. Một người khác là Bá Gia. Không khỏi bị cho rằng người vô năng không đức. Bọn họ và Lan Đình dù sao cũng là cùng một mẹ. Lúc này Lan Đình mới cầu cha chồng ra mặt, nói chuyện với Đại Lý Tự, đem vụ án này sớm ngày kết thúc.”
Thập Nhất Nương chỉ quan tâm Tào Nga: “Vậy đồ cưới của Tào Nga . . . . . .”
“Bá Gia đã nói trước với Lan Đình. Nhà người ta gả nữ nhi như thế nào, hắn sẽ gả muội tử như thế.” Cam Thái phu nhân lột mấy viên hạt sen đặt ở trong đĩa nhũ vàng nhỏ, “Một trăm hai mươi bốn rương đồ cưới, bảo đảm nhét được tràn đầy, quyết không để cho người Tưởng gia nói khó nghe.”
Thập Nhất Nương nhớ tới hai ma ma của Tưởng gia : “. . . . . . Còn có hầu hạ bên người sao?”
“Vẫn còn!” Cam Thái phu nhân vừa nói vừa nở nụ cười, “Trước kia vẫn cảm thấy tính tình Tào Nga hiền hòa, gặp được chuyện như vậy sẽ bị thua thiệt. Không nghĩ tới nàng nói chuyện , hay làm việc mặc dù vô cùng ngay ngắn, nhưng lòng dạ rộng rãi, khí khái nghiêm khắc, cũng làm cho hai vị ma ma kia không dám coi thường, lại còn sinh ra mấy phần kính trọng .” Vừa nói, vừa khe khẽ thở dài, “Nhà chồng có ý khinh thị, nhà mẹ đẻ đã không có người chống đở , mình nếu không tôn trọng mình, chỉ sợ đến lúc đó sẽ không ai để mình vào mắt nữa. Còn không bằng tính khí nghiêm trang, tranh giành chữ ‘ kính ’, còn hơn là hạ thấp mình còn bị người ta coi thường.”
Thập Nhất Nương im lặng.
Còn không có vào cửa, liền đối với cuộc sống tương lai không có hy vọng xa vời. . . . . . giống như một đóa hoa, còn không có nở rộ, đã hiện lên tư thế suy tàn.
Không khí trong phòng thì có chút thương cảm.
Cam Thái phu nhân vội vàng cười dời đi đề tài, hỏi chuyện Tuệ tỷ Nhi sắp lấy chồng: “. . . . . . Nghe nói đầu tiên là sính lễ khiêng đến dài đến cuối con đường cái phía đông, cuối cùng nhiều quá đến nỗi phải chất ra ngoài cửa.”
“Ta cũng vậy nghe nói.” Thập Nhất Nương nghĩ tới phen động tĩnh chiêng trống vang trời lúc ấy của Lâm gia kia, trên mặt liền có nụ cười, “Ta không có đi. Trinh tỷ nhi đi đưa gả cho. Ta cố ý cho Tống ma ma đi theo bên người nàng hầu hạ. Xem một chút thời điểm Tuệ tỷ Nhi gả đi là một tình cảnh như thế nào. Đến lúc đó Trinh tỷ nhi của chúng ta mà gả thì cũng không khác mấy.”
Cam Thái phu nhân nghe gật đầu lia lịa: “Cùng là tiểu thư nhà công khanh, cũng đều là đến Thương Châu. Đồ cưới của Trinh tỷ nhi tuy nói không nhất định phải vượt qua Tuệ tỷ nhi, Nhưng cũng không thể kém.” Lại hỏi nàng, “Là do Văn di nương giúp đở chuẩn bị sao?”
“Ừ.” Thập Nhất Nương cười nói, “Nàng hết sức để ý. Ta coi những thứ đồ chuẩn bị, một món so sánh với một món còn tinh sảo hơn, một món so với một món còn mới mẻ độc đáo hơn. Hầu gia cho một vạn lượng bạc kia chỉ sợ đã chi hết bảy tám phần rồi. Đồ cưới mới đặt mua được một nửa.” Nàng vừa nói, vừa nhấp một hớp nước ô mai, “Ta đang chuẩn bị mấy ngày nữa tìm Văn di nương để xem lại sổ sách, nhìn xem có thể cho Hầu gia bí mật bù tiền không.”
Cam Thái phu nhân nghe cười không ngừng: “Muội ngược đời thật, cho người khác bạc mà không đau lòng.”
Thập Nhất Nương cười nói: “Tiền lời buôn bán chính là làm cho người ta tiêu xài. Không phải là có một câu nói, nếu muốn con cháu thành tài, thì để lại tiền có tác dụng gì. Con cháu bất tài, để tiền cũng vô dụng. Lưu lại một số tiền lớn để hại người, còn không bằng thật sớm tiêu xài, mình dựa vào chính mình đi. Vốn so với của cải nhiều mà ra ngoài ăn chơi lêu lỏng để trắng tay vẫn tốt hơn.”
Cam Thái phu nhân nghe không khỏi tinh tế thưởng thức.
“Không sai.” Nàng trầm ngâm nói, “Muội nhìn Cam gia xem, năm đó cũng là một trong mấy người có công lớn khai quốc. Còn là mấy nhà trung thành một mực với long ân, không có bị quá cái gì khúc chiết. Nhưng muội nhìn hiện tại xem, chỉ sợ ngay cả so với Uy Viễn Hầu phủ cũng kém.”
Năm đó Uy viễn Hầu phủ và Vĩnh Bình Hầu phủ giống nhau từng bị đoạt tước, dù gì Từ gia có một hoàng hậu, một Đại tướng quân, nhưng Lâm gia dựa vào mấy đời kinh doanh, đem một nhà nghèo túng biến thành một trong những Phú hộ ở Yên kinh.
Nói xong lại nghĩ tới mình cũng có một phần cửa hàng của Cam gia, vì vậy đem đề tài này dừng lại, cười hỏi chuyện sinh nhật Thập Nhất Nương : ” hôm nay là ngày sinh nhật của muội không thể mở tiệc chiêu đãi, chẳng phải trôi qua có chút vắng lạnh sao?”
“Cũng không vắng lạnh gì.” Thập Nhất Nương cười nói, “Dụ ca làm cho người ta tặng một thanh chiết phiến nói hắn tự tay viết chữ, Truân ca thì làm một thanh cây sáo tặng, Giới ca thì tặng một lọ thủy tinh đường hắn thích ăn nhất cho ta, Trinh tỷ nhi giúp ta làm hai đôi giày. Mọi người vây tại một chỗ thật cao hứng mà ăn chén mì trường thọ. Hết sức náo nhiệt.”
Cam Thái phu nhân không khỏi lộ vẻ hâm mộ.
Nàng cả đời không có hài tử, thích nhất là hài tử.
“Giới ca cũng biết đưa đồ cho muội sao?”
“Ừ. Là trước kia Thái phu nhân thưởng cho hắn, vẫn tiếc không ăn!”
“Ngày nào đó muội tới đây thì đem hắn mang đến, để cho ta cũng nhìn một cái.” Cam Thái phu nhân cười nói, “Nghe nói lớn lên hết sức xinh đẹp!”
“Mấy người hài tử lớn lên đều xinh đẹp. . . . . .”
Hai người ngươi một câu ta một câu , nói hồi lâu về hài tử, cho đến khi tiểu nha hoàn tới hỏi cơm trưa bày kháng bàn hay ở địa phương nào, lúc này các nàng mới dừng lại đề tài, đi ăn cơm trưa.
Lúc để đũa xuống, thì Cam phu nhân tới chơi.
Nàng chỉ phụng bồi uống trà nói chuyện phiếm.
Thập Nhất Nương thấy nàng dường như có lời muốn nói, liền lấy cớ đi tịnh phòng.
Chẳng qua là do chỗ ở của Cam Thái phu nhân nhỏ, trong phòng im ắng , những lời không nên nghe vẫn nghe được rất rõ ràng.
“Trước đó vài ngày lộn xộn” trong giọng nói của Cam phu nhân mang theo mấy phân kính ý, “Cũng không còn lo lắng vội tới ngài vấn an, ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, có chút không ra thể thống gì. Hôm nay mọi chuyện đã định, thì ra là những quy củ kia cũng nên lập lại mới đúng, ý tứ của Bá Gia, là để cho ta sau này mỗi ngày mang theo bọn nhỏ vấn an ngài hàng ngày, tận tụy giữ hiếu đạo mới đúng.”
Cam Thái phu nhân nghe rất là ngoài ý muốn, chần chờ chốc lát mới nói: “Cũng không cần. Ta là người ở goá, vẫn nên yên tĩnh bình an chút ít mới tốt.”
“Nói cũng không thể nói như vậy, ” thái độ Cam phu nhân rất kiên trì, “Bất kể như thế nào, ngài luôn là mẹ của chúng ta.”
Cam Thái phu nhân thì càng không dám tiếp lời .
Cam phu nhân quýnh lên, định nói: “Chúng ta làm cha mẹ, cũng muốn làm gương tốt cho con gái.”
Cam Thái phu nhân chợt hiểu ra, suy nghĩ một chút, liền nói: “Vậy thì mỗi tháng mùng một mười lắm tới vấn an là được rồi! Đợi ba năm hiếu kỳ qua rồi hãy nói.”
Cam phu nhân thở phào nhẹ nhõm, phụng bồi Cam Thái phu nhân nói mấy câu nói, cùng Thập Nhất Nương lên tiếng chào hỏi, rồi đứng dậy cáo từ.
Cam Thái phu nhân không khỏi giễu cợt mình: “Ta cuối cùng coi là còn có chút tác dụng!”
Thập Nhất Nương cảm thấy lòng chua xót, chỉ có thể an ủi nàng: “Bất kể là bởi vì nguyên nhân gì, có thể đem tỷ làm trưởng bối hiếu kính , tỷ cũng không đáng cùng bọn họ so đo quá nhiều. Thích thì để cho bọn họ tới để vấn an, không thích nói là thân thể không thoải mái thì tốt !”
Cam Thái phu nhân nghe cười to: “Đây là kỹ xảo mà mẹ chồng muội thường dùng sao?”
Thập Nhất Nương đương nhiên không tốt nghị luận, chỉ nhấp miệng cười.
Cam Thái phu nhân liền nhớ lại Thập Nhất Nương đột nhiên tới chơi. Nói: “Xem thần sắc muội nhàn nhã đi chơi, vào cửa cũng chỉ cố lấy ta nói chuyện với muội. Làm sao cũng không có nói trước một tiếng, cứ như vậy vội vã chạy đến nơi này rồi!”
Theo như Lễ, trước khi đến nhà hẳn là chọn ma ma phái đi tới hẹn cái thời gian, tránh cho gặp phải đối phương có chuyện không có phương tiện tiếp đãi hoặc là ra cửa.
“Ta là vì tránh người.” Thập Nhất Nương rất là thản nhiên, ” Phu nhân Kiến Trữ Hầu buổi sáng đột nhiên sai người nói muốn bái phỏng ta, ta không muốn gặp nàng, nên đi tới chỗ tỷ.”
Cam Thái phu nhân nghe ngẩn ra, sau đó lại có chút ít lo lắng.
“Đây cũng không phải là biện pháp a!” Nàng nói, ” Kiến Trữ Hầu phu nhân nếu muốn gặp muội, lần này không được, khẳng định còn sẽ có lần tiếp theo. Hơn nữa nàng cùng muội đồng vai là Hầu phu nhân, cũng là hoàng thân quốc thích, mặc dù từ trước hai người các ngươi không quá nhiều đi lại, nhưng bây giờ có Dương di nương dính dấp trong đó, nàng tới bái phóng muội, cho dù nói là lễ tiết tính bái phỏng của công khanh phu nhân với nhau là bình thường, cũng có thể nói là vì Dương thị đi. Như muội vậy nghe cũng không nghe nàng nói những thứ gì liền tránh đi, không khỏi có chút không phóng khoáng. Nếu là truyền ra cái gì nói muội đang cùng một tiểu thiếp đấu khí … Lời đồn đãi nhảm, làm cho người ta hiểu lầm muội không có tính tha thứ rộng lượng, vậy thì cái được không bù nổi cái mất. Ta xem, hay là muội cứ gặp nàng đi? Nhất định trước hết nghe nàng nói những thứ gì rồi tính toán tiếp.”
“Tỷ tỷ nói những thứ này ta cũng biết.” Thập Nhất Nương ý vị thâm trường nói, “Ta cũng vậy không phải là không có suy nghĩ qua. Ta như vậy, bất quá là hướng mọi người cho thấy thái độ của ta mà thôi.” Nàng vừa nói, vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc, “‘cùng Dương gia làm thành thân thích đứng đắn đi ’, những lời này mặc dù là Phúc Thành công chúa nói, nhưng người Dương gia nghĩ thế nào, người khác lại có ý kiến gì, cũng còn phải bàn luận sau này. Nếu ta cứ không hiểu gì cả mà gặp Kiến Trữ Hầu phu nhân mãi, sẽ bị người có ý xấu truyền ra cái gì ta muốn cùng Dương gia thân thích so với cách nói ‘ muốn làm thành thân thích qua lại ’ … khác nhau, ta sẽ bị nói thành cái gì đây? La gia chúng ta sẽ thành cái gì?” Nói được cuối cùng, trong giọng nói mang theo tàn khốc.
Cam Thái phu nhân nghe nàng nói có đạo lý, không khỏi ánh mắt khẽ tối lại
“Có một số việc, ta quyết không thể đồng ý .” ánh mắt Thập Nhất Nương kiên định.
Cũng phải, nếu như cùng người nhà thân thích của một tiểu thiếp qua lại, chẳng khác gì là bỏ qua quyền lợi chính thất của mình .
Cam Thái phu nhân thở dài một hơi, không khuyên nàng nữa, phân phó tiểu nha hoàn mang khăn tay có mùi thơm đặt ở nghênh gối bên cạnh Thập Nhất Nương: “Là mùi thơm nhẹ, muội ngủ trưa đi. Những thứ chuyện phiền lòng kia đợi lát nữa nghĩ cũng không muộn!”
Thập Nhất Nương vốn chuẩn bị buổi tối trở về, cũng không khách khí, ở trên đại kháng ngủ trưa, xế chiều cùng Cam Thái phu nhân nói chuyện cửa hàng Hỉ Phô: “. . . . . . mặc dù bù hàng không có kiếm bao nhiêu tiền, nhưng buôn bán có ít lời. Yên kinh không ít quan lại biết chúng ta có thể thêu hàng bổ sung cho hoàng cung, nếu có hàng cần bổ sung sẽ tìm Hỉ Phô chúng ta.”
“Thế thì rất tốt a!” Cam Thái phu nhân cười nói, “Nhiều thêm một chuyện làm ăn, cũng là nhiều một khoản thu vào mà!”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Thập Nhất Nương cười nói, “Cho nên để cho Giản sư phó tự mình quyết định. Nếu là giá tiền thích hợp, tiếp nhận cũng không sao.”
Hai người thiên nam địa bắc địa trò chuyện, Thập Nhất Nương ăn cơm tối xong mới trở về
Thập Nhất Nương xấu hổ.
Cam Thái phu nhân lại nói: “Vụ kiện này có thể kết thúc như vậy, nói cho cùng Lan Đình cũng bở ra không ít công sức.”
Thập Nhất Nương không giải thích được.
“Lan Đình thông minh lanh lợi, tính tình sáng sủa, trượng phu tôn kính, mẹ chồng yêu thích, con đầu lòng là con trai, coi như là ở Lương gia đã đứng vững vững vàng.” Cam Thái phu nhân đem hạt sen đã bóc vỏ để ở trong đĩa nhũ vàng nhỏ đưa cho Thập Nhất Nương, “Ngọt thanh mát lạnh. Muội nếm thử đi.”
Thập Nhất Nương dùng cây tăm xiên một miếng ăn: “Là rất ngọt!”
Cam Thái phu nhân thì tiếp tục lấy đề tài mới vừa rồi: “Cam gia ầm ĩ một hồi như vậy, chỉ có cuộc sống của hai người là bị khổ. Một là Tào Nga. Đến lúc đó chỉ sợ đồ cưới đặt mua cũng không đồng đều. Một người khác là Bá Gia. Không khỏi bị cho rằng người vô năng không đức. Bọn họ và Lan Đình dù sao cũng là cùng một mẹ. Lúc này Lan Đình mới cầu cha chồng ra mặt, nói chuyện với Đại Lý Tự, đem vụ án này sớm ngày kết thúc.”
Thập Nhất Nương chỉ quan tâm Tào Nga: “Vậy đồ cưới của Tào Nga . . . . . .”
“Bá Gia đã nói trước với Lan Đình. Nhà người ta gả nữ nhi như thế nào, hắn sẽ gả muội tử như thế.” Cam Thái phu nhân lột mấy viên hạt sen đặt ở trong đĩa nhũ vàng nhỏ, “Một trăm hai mươi bốn rương đồ cưới, bảo đảm nhét được tràn đầy, quyết không để cho người Tưởng gia nói khó nghe.”
Thập Nhất Nương nhớ tới hai ma ma của Tưởng gia : “. . . . . . Còn có hầu hạ bên người sao?”
“Vẫn còn!” Cam Thái phu nhân vừa nói vừa nở nụ cười, “Trước kia vẫn cảm thấy tính tình Tào Nga hiền hòa, gặp được chuyện như vậy sẽ bị thua thiệt. Không nghĩ tới nàng nói chuyện , hay làm việc mặc dù vô cùng ngay ngắn, nhưng lòng dạ rộng rãi, khí khái nghiêm khắc, cũng làm cho hai vị ma ma kia không dám coi thường, lại còn sinh ra mấy phần kính trọng .” Vừa nói, vừa khe khẽ thở dài, “Nhà chồng có ý khinh thị, nhà mẹ đẻ đã không có người chống đở , mình nếu không tôn trọng mình, chỉ sợ đến lúc đó sẽ không ai để mình vào mắt nữa. Còn không bằng tính khí nghiêm trang, tranh giành chữ ‘ kính ’, còn hơn là hạ thấp mình còn bị người ta coi thường.”
Thập Nhất Nương im lặng.
Còn không có vào cửa, liền đối với cuộc sống tương lai không có hy vọng xa vời. . . . . . giống như một đóa hoa, còn không có nở rộ, đã hiện lên tư thế suy tàn.
Không khí trong phòng thì có chút thương cảm.
Cam Thái phu nhân vội vàng cười dời đi đề tài, hỏi chuyện Tuệ tỷ Nhi sắp lấy chồng: “. . . . . . Nghe nói đầu tiên là sính lễ khiêng đến dài đến cuối con đường cái phía đông, cuối cùng nhiều quá đến nỗi phải chất ra ngoài cửa.”
“Ta cũng vậy nghe nói.” Thập Nhất Nương nghĩ tới phen động tĩnh chiêng trống vang trời lúc ấy của Lâm gia kia, trên mặt liền có nụ cười, “Ta không có đi. Trinh tỷ nhi đi đưa gả cho. Ta cố ý cho Tống ma ma đi theo bên người nàng hầu hạ. Xem một chút thời điểm Tuệ tỷ Nhi gả đi là một tình cảnh như thế nào. Đến lúc đó Trinh tỷ nhi của chúng ta mà gả thì cũng không khác mấy.”
Cam Thái phu nhân nghe gật đầu lia lịa: “Cùng là tiểu thư nhà công khanh, cũng đều là đến Thương Châu. Đồ cưới của Trinh tỷ nhi tuy nói không nhất định phải vượt qua Tuệ tỷ nhi, Nhưng cũng không thể kém.” Lại hỏi nàng, “Là do Văn di nương giúp đở chuẩn bị sao?”
“Ừ.” Thập Nhất Nương cười nói, “Nàng hết sức để ý. Ta coi những thứ đồ chuẩn bị, một món so sánh với một món còn tinh sảo hơn, một món so với một món còn mới mẻ độc đáo hơn. Hầu gia cho một vạn lượng bạc kia chỉ sợ đã chi hết bảy tám phần rồi. Đồ cưới mới đặt mua được một nửa.” Nàng vừa nói, vừa nhấp một hớp nước ô mai, “Ta đang chuẩn bị mấy ngày nữa tìm Văn di nương để xem lại sổ sách, nhìn xem có thể cho Hầu gia bí mật bù tiền không.”
Cam Thái phu nhân nghe cười không ngừng: “Muội ngược đời thật, cho người khác bạc mà không đau lòng.”
Thập Nhất Nương cười nói: “Tiền lời buôn bán chính là làm cho người ta tiêu xài. Không phải là có một câu nói, nếu muốn con cháu thành tài, thì để lại tiền có tác dụng gì. Con cháu bất tài, để tiền cũng vô dụng. Lưu lại một số tiền lớn để hại người, còn không bằng thật sớm tiêu xài, mình dựa vào chính mình đi. Vốn so với của cải nhiều mà ra ngoài ăn chơi lêu lỏng để trắng tay vẫn tốt hơn.”
Cam Thái phu nhân nghe không khỏi tinh tế thưởng thức.
“Không sai.” Nàng trầm ngâm nói, “Muội nhìn Cam gia xem, năm đó cũng là một trong mấy người có công lớn khai quốc. Còn là mấy nhà trung thành một mực với long ân, không có bị quá cái gì khúc chiết. Nhưng muội nhìn hiện tại xem, chỉ sợ ngay cả so với Uy Viễn Hầu phủ cũng kém.”
Năm đó Uy viễn Hầu phủ và Vĩnh Bình Hầu phủ giống nhau từng bị đoạt tước, dù gì Từ gia có một hoàng hậu, một Đại tướng quân, nhưng Lâm gia dựa vào mấy đời kinh doanh, đem một nhà nghèo túng biến thành một trong những Phú hộ ở Yên kinh.
Nói xong lại nghĩ tới mình cũng có một phần cửa hàng của Cam gia, vì vậy đem đề tài này dừng lại, cười hỏi chuyện sinh nhật Thập Nhất Nương : ” hôm nay là ngày sinh nhật của muội không thể mở tiệc chiêu đãi, chẳng phải trôi qua có chút vắng lạnh sao?”
“Cũng không vắng lạnh gì.” Thập Nhất Nương cười nói, “Dụ ca làm cho người ta tặng một thanh chiết phiến nói hắn tự tay viết chữ, Truân ca thì làm một thanh cây sáo tặng, Giới ca thì tặng một lọ thủy tinh đường hắn thích ăn nhất cho ta, Trinh tỷ nhi giúp ta làm hai đôi giày. Mọi người vây tại một chỗ thật cao hứng mà ăn chén mì trường thọ. Hết sức náo nhiệt.”
Cam Thái phu nhân không khỏi lộ vẻ hâm mộ.
Nàng cả đời không có hài tử, thích nhất là hài tử.
“Giới ca cũng biết đưa đồ cho muội sao?”
“Ừ. Là trước kia Thái phu nhân thưởng cho hắn, vẫn tiếc không ăn!”
“Ngày nào đó muội tới đây thì đem hắn mang đến, để cho ta cũng nhìn một cái.” Cam Thái phu nhân cười nói, “Nghe nói lớn lên hết sức xinh đẹp!”
“Mấy người hài tử lớn lên đều xinh đẹp. . . . . .”
Hai người ngươi một câu ta một câu , nói hồi lâu về hài tử, cho đến khi tiểu nha hoàn tới hỏi cơm trưa bày kháng bàn hay ở địa phương nào, lúc này các nàng mới dừng lại đề tài, đi ăn cơm trưa.
Lúc để đũa xuống, thì Cam phu nhân tới chơi.
Nàng chỉ phụng bồi uống trà nói chuyện phiếm.
Thập Nhất Nương thấy nàng dường như có lời muốn nói, liền lấy cớ đi tịnh phòng.
Chẳng qua là do chỗ ở của Cam Thái phu nhân nhỏ, trong phòng im ắng , những lời không nên nghe vẫn nghe được rất rõ ràng.
“Trước đó vài ngày lộn xộn” trong giọng nói của Cam phu nhân mang theo mấy phân kính ý, “Cũng không còn lo lắng vội tới ngài vấn an, ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, có chút không ra thể thống gì. Hôm nay mọi chuyện đã định, thì ra là những quy củ kia cũng nên lập lại mới đúng, ý tứ của Bá Gia, là để cho ta sau này mỗi ngày mang theo bọn nhỏ vấn an ngài hàng ngày, tận tụy giữ hiếu đạo mới đúng.”
Cam Thái phu nhân nghe rất là ngoài ý muốn, chần chờ chốc lát mới nói: “Cũng không cần. Ta là người ở goá, vẫn nên yên tĩnh bình an chút ít mới tốt.”
“Nói cũng không thể nói như vậy, ” thái độ Cam phu nhân rất kiên trì, “Bất kể như thế nào, ngài luôn là mẹ của chúng ta.”
Cam Thái phu nhân thì càng không dám tiếp lời .
Cam phu nhân quýnh lên, định nói: “Chúng ta làm cha mẹ, cũng muốn làm gương tốt cho con gái.”
Cam Thái phu nhân chợt hiểu ra, suy nghĩ một chút, liền nói: “Vậy thì mỗi tháng mùng một mười lắm tới vấn an là được rồi! Đợi ba năm hiếu kỳ qua rồi hãy nói.”
Cam phu nhân thở phào nhẹ nhõm, phụng bồi Cam Thái phu nhân nói mấy câu nói, cùng Thập Nhất Nương lên tiếng chào hỏi, rồi đứng dậy cáo từ.
Cam Thái phu nhân không khỏi giễu cợt mình: “Ta cuối cùng coi là còn có chút tác dụng!”
Thập Nhất Nương cảm thấy lòng chua xót, chỉ có thể an ủi nàng: “Bất kể là bởi vì nguyên nhân gì, có thể đem tỷ làm trưởng bối hiếu kính , tỷ cũng không đáng cùng bọn họ so đo quá nhiều. Thích thì để cho bọn họ tới để vấn an, không thích nói là thân thể không thoải mái thì tốt !”
Cam Thái phu nhân nghe cười to: “Đây là kỹ xảo mà mẹ chồng muội thường dùng sao?”
Thập Nhất Nương đương nhiên không tốt nghị luận, chỉ nhấp miệng cười.
Cam Thái phu nhân liền nhớ lại Thập Nhất Nương đột nhiên tới chơi. Nói: “Xem thần sắc muội nhàn nhã đi chơi, vào cửa cũng chỉ cố lấy ta nói chuyện với muội. Làm sao cũng không có nói trước một tiếng, cứ như vậy vội vã chạy đến nơi này rồi!”
Theo như Lễ, trước khi đến nhà hẳn là chọn ma ma phái đi tới hẹn cái thời gian, tránh cho gặp phải đối phương có chuyện không có phương tiện tiếp đãi hoặc là ra cửa.
“Ta là vì tránh người.” Thập Nhất Nương rất là thản nhiên, ” Phu nhân Kiến Trữ Hầu buổi sáng đột nhiên sai người nói muốn bái phỏng ta, ta không muốn gặp nàng, nên đi tới chỗ tỷ.”
Cam Thái phu nhân nghe ngẩn ra, sau đó lại có chút ít lo lắng.
“Đây cũng không phải là biện pháp a!” Nàng nói, ” Kiến Trữ Hầu phu nhân nếu muốn gặp muội, lần này không được, khẳng định còn sẽ có lần tiếp theo. Hơn nữa nàng cùng muội đồng vai là Hầu phu nhân, cũng là hoàng thân quốc thích, mặc dù từ trước hai người các ngươi không quá nhiều đi lại, nhưng bây giờ có Dương di nương dính dấp trong đó, nàng tới bái phóng muội, cho dù nói là lễ tiết tính bái phỏng của công khanh phu nhân với nhau là bình thường, cũng có thể nói là vì Dương thị đi. Như muội vậy nghe cũng không nghe nàng nói những thứ gì liền tránh đi, không khỏi có chút không phóng khoáng. Nếu là truyền ra cái gì nói muội đang cùng một tiểu thiếp đấu khí … Lời đồn đãi nhảm, làm cho người ta hiểu lầm muội không có tính tha thứ rộng lượng, vậy thì cái được không bù nổi cái mất. Ta xem, hay là muội cứ gặp nàng đi? Nhất định trước hết nghe nàng nói những thứ gì rồi tính toán tiếp.”
“Tỷ tỷ nói những thứ này ta cũng biết.” Thập Nhất Nương ý vị thâm trường nói, “Ta cũng vậy không phải là không có suy nghĩ qua. Ta như vậy, bất quá là hướng mọi người cho thấy thái độ của ta mà thôi.” Nàng vừa nói, vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc, “‘cùng Dương gia làm thành thân thích đứng đắn đi ’, những lời này mặc dù là Phúc Thành công chúa nói, nhưng người Dương gia nghĩ thế nào, người khác lại có ý kiến gì, cũng còn phải bàn luận sau này. Nếu ta cứ không hiểu gì cả mà gặp Kiến Trữ Hầu phu nhân mãi, sẽ bị người có ý xấu truyền ra cái gì ta muốn cùng Dương gia thân thích so với cách nói ‘ muốn làm thành thân thích qua lại ’ … khác nhau, ta sẽ bị nói thành cái gì đây? La gia chúng ta sẽ thành cái gì?” Nói được cuối cùng, trong giọng nói mang theo tàn khốc.
Cam Thái phu nhân nghe nàng nói có đạo lý, không khỏi ánh mắt khẽ tối lại
“Có một số việc, ta quyết không thể đồng ý .” ánh mắt Thập Nhất Nương kiên định.
Cũng phải, nếu như cùng người nhà thân thích của một tiểu thiếp qua lại, chẳng khác gì là bỏ qua quyền lợi chính thất của mình .
Cam Thái phu nhân thở dài một hơi, không khuyên nàng nữa, phân phó tiểu nha hoàn mang khăn tay có mùi thơm đặt ở nghênh gối bên cạnh Thập Nhất Nương: “Là mùi thơm nhẹ, muội ngủ trưa đi. Những thứ chuyện phiền lòng kia đợi lát nữa nghĩ cũng không muộn!”
Thập Nhất Nương vốn chuẩn bị buổi tối trở về, cũng không khách khí, ở trên đại kháng ngủ trưa, xế chiều cùng Cam Thái phu nhân nói chuyện cửa hàng Hỉ Phô: “. . . . . . mặc dù bù hàng không có kiếm bao nhiêu tiền, nhưng buôn bán có ít lời. Yên kinh không ít quan lại biết chúng ta có thể thêu hàng bổ sung cho hoàng cung, nếu có hàng cần bổ sung sẽ tìm Hỉ Phô chúng ta.”
“Thế thì rất tốt a!” Cam Thái phu nhân cười nói, “Nhiều thêm một chuyện làm ăn, cũng là nhiều một khoản thu vào mà!”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Thập Nhất Nương cười nói, “Cho nên để cho Giản sư phó tự mình quyết định. Nếu là giá tiền thích hợp, tiếp nhận cũng không sao.”
Hai người thiên nam địa bắc địa trò chuyện, Thập Nhất Nương ăn cơm tối xong mới trở về
/755
|