Edit: Hoa Hạ Không kính trà cho chủ mẫu, thì coi như không hoàn thành nghi lễ. Không hoàn thành nghi lễ, thì không thể coi là thê thiếp của Hầu gia. Đối với người bình thường thì có thể nói như vậy, nhưng Dương thị lại không giống như thế, nàng ta là do Thái hậu hạ ý chỉ ban thưởng.
Tống ma ma đem đầu đuôi tình hình khi ấy kể rõ ràng cho Thập Nhất Nương nghe, Thập Nhất Nương có chút không yên tâm.
Từ Lệnh Nghi là chính khách. Thời gian dài như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ mắc phải bệnh nghề nghiệp. Hắn có thể đa mưu túc trí, có thể nhẫn nhục, nhưng quyết không thể bởi vì cảm tính mà bộc phát, hay là làm việc theo chính tính cách vốn có của mình.
Hắn làm như vậy, nhất định có đạo lý của hắn.
Nhưng Thập Nhất Nương thật sự nghĩ không ra đạo lý gì.
Bất luận sự thật như thế nào, Dương thị là do Thái hậu ban tặng, lại theo đúng nghi thức mà tiến vào đại môn của Từ gia, trong mắt mọi người, Dương thị đã là thiếp thất của Từ Lệnh Nghi. Chẳng lẽ người khác có thể bởi vì chuyện Dương thị không kính trà cho mình (Thập Nhất Nương) mà không thừa nhận nàng ta không phải là thiếp của Từ Lệnh Nghi hắn hay sao? Hay là chờ sau khi Thái hậu quy tiên có thể mượn cớ này mà đuổi Dương thị ra khỏi cửa? Từ Lệnh Nghi lợi dụng sơ hở của nghi lễ hôn lễ như vậy, trừ khiến người Dương gia biết hắn chậm trễ Dương thị mà sinh lòng không vui. Ngoài việc để cho mọi người biết hắn đối với chuyện này bất mãn như vậy, còn có thể có lợi ích gì?
Cho dù hắn chuẩn bị vạn nhất Hoàng thượng không định xem thời điểm Dương gia cùng Dương gia đoạn tuyệt. Nhưng mà bây giờ, chuyện ban thưởng thiếp là do Hoàng thượng đáp ứng, người là do Thái hậu ban, hắn hoàn toàn có thể nhân cơ hội này mà sủng ái Dương thị một phen. Vừa có thể lấy lòng Hoàng thượng, vừa có thể trấn an Thái hậu. Thậm chí đến thời điểm thích hợp nào đó còn có thể lấy cớ này đến trước mặt Hoàng thượng mà ủy khuất kêu oan.
Đúng là được lợi mà còn khoe mẽ!
Đây mới là diện mạo thích hợp của một chính khách.
Nghĩ đến đây, Thập Nhất Nương không khỏi nhìn sang Tống ma ma.
Dưới ánh đèn, lông mày nơi khóe mắt của Tống ma ma trong lúc nói chuyện đều dâng lên niềm vui sướng.
“Tống ma ma”, Thập Nhất Nương không nhịn được mà đánh gãy lời nói của bà, “ Dương di nương vào cửa, là phụng theo ý chỉ.”
Âm thanh hớn hở vui sướng của Tống ma ma bỗng nhiên ngừng lại.
“Chỉ cần đã vào cửa, chính là thiếp thất của Hầu gia.” Thập Nhất Nương nhẹ giọng nhắc nhở bà.
“Nhưng, nhưng mà…” Tống ma ma cảm thấy lời nói Thập Nhất Nương có chút đạo lý, nhưng lại nghĩ đến tình huống khi đó, bà lại cảm thấy lời nói của Thập Nhất Nương không đúng. Nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào, bà nói cũng không ra được, chỉ có thể dựa theo trực giác mà nói, “Nhưng Hầu gia không để Dương di nương kính trà cho phu nhân, chẳng khác nào không thừa nhận nàng ta !”
Đúng vậy, đây chính là chỗ khiến người ta nghĩ không ra!
Kỳ thực nếu không hài lòng, thì đem người ta gạt đến nơi nào đó là được rồi, cần gì phải ở tình huống như vậy mà so đo.
Thập Nhất Nương trăm mối không cách nào giải thích được, cho hạ nhân trong phòng lui xuống, bảo Hổ Phách hầu hạ mình đi ngủ.
Chung sống với nhau càng lâu, nàng càng cảm thấy mình và Từ Lệnh Nghi là hai kẻ giống nhau.
Hai người họ đều hi vọng đạt được quyền lợi lớn hơn từ đó mới đảm bảo cuộc sống của mình có thể tốt hơn. Họ cũng đều nguyện ý gánh vác vì thế mà yêu cầu trách nhiệm và nghĩa vụ. Từ Lệnh Nghi là Vĩnh Bình hầu, vì vậy hắn cần phải chịu trách nhiệm cho gia tộc thịnh vượng, con cháu hưng thịnh, chăm sóc chiếu cố thật tốt mỗi một người trong nhà. Còn Thập Nhất Nương nàng làm phu nhân Vĩnh Bình hầu, cho nên cần phải chịu trách nhiệm chủ trương việc nội chợ trong nhà, hiếu kính thái phu nhân, xử lí thật tốt mối quan hệ chị em dâu, quản lý tốt tiểu thiếp, chăm sóc, chiếu cố con cái cho thật tốt… nhưng suy cho cùng nàng được tiếp nhận nền giáo dục không giống ở đây. Một khi gót chân đứng vững, thì bắt đầu kết giao bằng hữu, mở cửa hàng thêu, kinh doanh của hồi môn, muốn có cuộc sống của riêng mình, thuộc về mình. Còn Từ Lệnh Nghi, dường như chưa có nhìn thấy hắn vì bản thân mà tính toán, hoặc là, hắn đã lo liệu xong rồi, chỉ là mình không biết mà thôi. Hai người , một người ở bên ngoài, hắn ưu việt xuất sắc nàng nhìn không thấu, một người bên trong, chỉ cần hơi có chút gió thổi cỏ lay hẵn đã rõ ràng hiểu ngay rồi …
Đang lúc mông lung suy nghĩ, có người bên tai nàng bĩu môi khẽ gọi “Mặc Ngôn”.
Thập Nhất Nương liền tỉnh giấc mở đôi mắt kèm nhèm.
Trong màn lụa nửa sáng nửa tối, có một đôi con ngươi lập lòe tỏa sáng trước mắt Thập Nhất Nương, như mắt loài báo ở trong rừng sâu tò mò nhìn trộm loài người.
Thập Nhất Nương bị dọa sợ hết hồn, hoàn toàn tỉnh táo không còn buồn ngủ, cơ thể theo bản năng co rụt lại về phía sau: “Hầu gia, chàng muốn làm gì?”
Từ Lệnh Nghi nhìn thấy thần sắc cảnh giác tràn đầy căng thẳng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, bỗng nhiên nghĩ đến những dân nữ trên đường phố bị những tên lưu manh trêu chọc. Hắn rất muốn cười. Nhưng vẫn cố nén, làm mặt lạnh, gằn ra từng chữ một nói: “Ta muốn làm gì…” Mặt hắn chậm rãi áp sát vào Thập Nhất Nương.
Mặt Từ Lệnh Nghi sau khi uống rượu thì đỏ hồng, khi nói chuyện thì nồng nặc hơi rượu, mặc dù mặt hắn nghiêm túc, nhưng trong mắt lại tràn đầy tiếu ý.
Thập Nhất Nương không nhịn được mà cười rộ lên.
Mình sao lại có thể hỏi câu như vậy kia chứ !
Mà Từ Lệnh Nghi nhìn thấy nàng cười như thế, không nhịn nổi nữa, cũng cười theo. Vừa cười vừa kêu Thập Nhất Nương: “Đứng lên, giúp ta thay y phục!”
Thập Nhất Nương lúc này mới phát hiện Từ Lệnh Nghi vẫn mặc cái áo lụa xanh ngọc thụng dài vân văn đoàn hoa hồ. Nhưng đã bị nhăn nhúm hết rồi.
Từ Lệnh Nghi thấy nàng quan sát đánh giá mình như thế, thì “ a” lên một tiếng, cười mắng nói: “Tên gia hỏa Phạm Duy Cương kia, sai người từ Tuyên Đồng tặng ta hai xe đốt dao găm.” Hắn vừa nói, vừa đứng dậy, ánh mắt càng sáng hơn, “Thuận Vương muốn cùng ta đấu rượu, ngược lại bị ta hạ gục. Bây giờ đang nằm ở phòng khách nhà chúng ta kìa!” Trong giọng nói có vài phần đắc ý. Rồi lại gọi nàng, “đến thay y phục cho ta!” thần sắc mang theo mấy phần ngang ngược.
Thập Nhất Nương bỗng nhiên ý thức được______ Từ Lệnh Nghi uống quá nhiều rồi.
Cùng người say rượu nói đạo lý, căn bản chính là tự mình chuốc cực khổ.
Thập Nhất Nương không nói thêm câu nào nữa, dịu dàng đứng lên, một bên gọi tiểu nha hoàn mang nước vào, một bên cùng Từ Lệnh Nghi đi sang tịnh phòng.
Nhìn từ sau lưng, bước đi của Từ Lệnh Nghi rất vững vàng ổn định, nhưng khi vào trong tịnh phòng rồi, hắn ngồi yên trên ghế con không đứng dậy nổi.
Tiểu nha hoàn đi đến thì bị hắn trừng mắt, bị hù dọa đứng yên tại chỗ run lẩy bẩy.
Thập Nhất Nương không thể làm gì khác hơn đi đến hầu hạ hắn rửa mặt.
Từ Lệnh Nghi vẫn rất an tĩnh, ngậm miệng thật chặt, một câu cũng không nói với nàng.
Nàng từng thấy nam nhân say rượu.
Bình thường đều sẽ mượn rượu lấy can đảm nói những điều lúc thanh tỉnh không dám nói, làm những chuyện mà trong khi thanh tỉnh không dám làm.
Giống như tình trạng của Từ Lệnh Nghi như thế này, nàng vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Uống rượu say, một câu cũng không nói, một chuyện cũng không làm.
Nàng hiểu loại cảm thụ này.
Thật giống như bản thân nàng vậy, trên thực tế rất có thể uống rượu, nhưng nàng từ trước đến nay không dám buông thả tửu lượng, thỉnh thoảng chỉ khi nào cần mới chạm qua một chút, nhưng mà nhất định khống chế giới hạn. Chỉ sợ sau khi mình uống say, sẽ nói ra những lời không nên nói, làm những điều không nên làm.
Vừa nghĩ như vậy, ngực Thập Nhất Nương bỗng nhiên cảm thấy rầu rĩ.
Nàng lặng yên giúp Từ Lệnh Nghi thay quần áo, rồi dìu hắn lên giường.
Hổ Phách tiến đến: “Hầu gia trực tiếp trở về chính phòng,” nàng hạ thấp giọng nói, “Không có đến chỗ của Dương di nương.”
Thập Nhất Nương nhìn Từ Lệnh Nghi đang nghiêng người an tĩnh mà ngủ, thoáng do dự, nói: “Thôi thì để Hầu gia nằm ở phòng của ta vậy! Ngươi cùng Văn di nương nói một tiếng. Dương thị bên kia nếu hỏi thì bảo Hầu gia uống say rồi!”
Hổ Phách đáp ứng rồi lui ra.
Thập Nhất Nương giúp Từ Lệnh Nghi kéo kéo góc chăn, lại để cốc nước lạnh lên bàn nhỏ trên ở đầu giường, thổi đèn ngủ tiếp.
Nửa đêm bị người đánh thức: “Mặc Ngôn, Mặc Ngôn, rót chén trà nguội.”
Thập Nhất Nương ngồi dậy đem cốc nước nguội đưa cho hắn.
Từ Lệnh Nghi một hơi uống cạn, rồi trở mình ngủ tiếp.
Thập Nhất Nương sợ hắn một chốc nữa còn muốn uống nước, đứng dậy rót cốc nước sôi.
Bên kia lại ồn ào: “Mặc Ngôn, Mặc Ngôn, nàng chạy đi đâu rồi?”
Thập Nhất Nương đáp lại một tiếng, rồi lên giường.
Mắt Từ Lệnh Nghi cũng không mở, mơ mơ màng màng mò mẫm đem nàng ôm vào ngực, rồi tiếp tục ngủ.
Thập Nhất Nương bị hắn đè ép một nửa, dịch tới dịch lui hơn nửa ngày mới tìm thấy một vị trí thoải mái nhắm mắt ngủ.
Cảm giác vừa có chút buồn ngủ, lại bị hắn đánh thức: “Mặc Ngôn, trà!”
Thập Nhất Nương đứng dậy rót nước cho hắn.
Một buổi tối bị lăn qua lăn lại cứ như vậy mà trôi qua.
Thần sắc Thập Nhất Nương mệt mỏi, Từ Lệnh Nghi cũng không dễ chịu. xoa xoa huyệt thái dương gọi tên tiểu nô đến hỏi Thuận Vương: “Gia hỏa kia đã dậy chưa?”
“Chưa ạ!” gã tiểu nô cẩn thận nói, “Lâm Ba đi mời thái y rồi ạ.”
Từ Lệnh Nghi lại nằm xuống: “Bảo thái y đến cũng kê cho ta hai thang thuốc.”
Tiểu nô vâng lời rồi lui ra.
Thập Nhất Nương sai ngươi hầm cháo loãng: “Hầu gia ăn một chút.”
Từ Lệnh Nghi miễn cưỡng ăn non nửa bát cháo.
Các di nương đến vấn an.
Thập Nhất Nương thấy Từ Lệnh Nghi không có ý định rời giường, liền giúp hắn lót một cái gối ở phía sau, rồi đứng dậy đi ra phòng khách.
Bóng người rộng rãi ở giữa, Thập Nhất Nương liếc mắt nhìn thấy Dương thị.
Có điều niên kỷ mười lăm, mười sáu tuổi, vóc dáng trung bình, dáng người nhanh nhẹn hoạt bát, thú vị. Mặc bộ y phục màu phấn hồng, tóc đen nhánh được búi thắt gọn gàng, trên đầu cài ngân trâm Ngọc Lan Hoa. Da trắng, mặt tròn, lông mày dài đến tóc mai (nguyên văn tác giả viết ), mắt hạnh to, khóe mắt hướng lên trên, sóng mắt lưu chuyển, mang dáng vẻ phong tình quyến rũ. Nhưng nhìn thần sắc nàng ta đoan trang, cử chỉ tao nhã, một bộ dáng nhã nhặn lịch sự của đại gia khuê tú, khiến người khác không nhịn được càng muốn nhìn, muốn biết cô gái này rốt cuộc là quyến rũ hay là thanh nhã.
Mị là không tục (quyến rũ mà không dung tục), Thập Nhất Nương kinh diễm.
Đã hiểu được phòng khách ngày hôm qua thoáng yên lặng là do đâu.
Bên cạnh bỗng nhiên có một người đi ra.
Nàng ấy khom gối hành lễ với Thập Nhất Nương, sau đó cười khanh khách tiến lên chỗ trống phía trước dìu Thập Nhất Nương: “Phu nhân! Người ngồi bên này!” hướng đến thái ỷ ( ghế lớn) trong phòng khách.
Là Kiều Liên Phòng.
Thập Nhất Nương mỉm cười hướng nàng ta khẽ gật đầu, bất động thanh sắc đánh giá nàng ta.
Áo khoác nhỏ hàng trù (tơ lụa) màu hồng nhạt, mái tóc đen được chải búi kiểu Trụy Mã, cài đóa hoa thược dược trắng to bằng miệng cái bát, tai đeo đôi Phỉ thúy màu xanh hình giọt lệ, mang lại vẻ xinh đẹp hoa lệ.
Thập Nhất Nương không khỏi âm thầm thở dài.
Cùng đều là tiểu thiếp hầu hạ, Dương thị đoan trang tươi trẻ, Kiều Liên Phòng căn bản có lợi thế ở phương diện mềm mại, nhu mì. Thế nhưng hiện giờ lại có bộ dáng e sợ người khác không biết đến diễm lệ xinh đẹp của mình…
Thập Nhất Nương ngồi xuống, Kiều Liên Phòng đứng bên cạnh nàng, Văn di nương , Tần di nương cùng Dương thị đứng ở phía trước hành lễ với Thập Nhất Nương. Sau đó Văn di nương chỉ vào Dương thị: “Phu nhân, đây là Dương di nương.”
Dương thị ở trước mặt Thập Nhất Nương quỳ xuống: “Phu nhân, thiếp thân Dương thị, dập đầu với phu nhân.” Sau đó cung kính dập đầu ba cái trước Thập Nhất Nương, hành đại lễ. Lại xoay người gọi một tiếng “Dương ma ma”, tiến vào là một phụ nhân chừng hơn ba mươi tuổi, mặc tỉ giáp màu tịnh lam, bê một khay sơn son thếp vàng, bên trong là hai đôi giày thêu màu đỏ tươi.
“Phu nhân,” Dương thị cầm đôi giày thêu, “Đây là thiếp thân làm cho phu nhân, cũng không biết có vừa chân phu nhân hay không, phu nhân đi thử một chút.”
Hổ Phách tiến lên nhận giày đưa cho Thập Nhất Nương.
Một đôi thêu chim anh vũ ngậm trái đào, một đôi thêu hoa hàn mai lăng nở. Đường thêu tinh tế tỉ mỉ, màu sắc được dùng đẹp đẽ. Nếu là Dương thị làm, vậy nữ công của nàng ấy rất xuất sắc.
“Di nương vất vả rồi!” Thập Nhất Nương bảo Hổ Phách thu lấy giày thêu, “tay nghề thêu thùa rất tốt.” Sau đó chỉ vào Văn di nương: “Văn di nương chắc chắn Dương di nương đã nhận thức, ta cũng không muốn nói nhiều nữa.” Rồi lại chỉ Tần di nương, “Vị này là Tần di nương, mẹ đẻ của Nhị thiếu gia trong phủ chúng ta.”
Kể từ lúc sau khi Từ Tự Dụ đi, Tần di nương cũng ngã bệnh. Thập Nhất Nương miễn cho nàng vấn an sáng chiều, nhưng mỗi ngày nàng vẫn đúng giờ đến vẫn an Thập Nhất Nương. Thập Nhất Nương cũng thuận theo ý nàng. Hai gò má Tần di nương ửng hồng, lộ vẻ ấm ức. Thấy Thập Nhất Nương hướng Dương thị giới thiệu nàng, vội nhìn sang Dương thị cúi chào, ngược lại khiến Dương thị giật mình ngơ ngác, không ngừng theo sát đáp lễ.
Cuối cùng Thập Nhất Nương chỉ vào Kiều Liên Phòng, “Đây là Kiều di nương.”
Cứ như vậy, xác định xong mấy vị di nương lớn nhỏ.
Kiều Liên Phòng mỉm cười hướng Dương thị khe khẽ chép miệng, thần sắc lộ vẻ kiêu ngạo.
Dương thi lơ đễnh, không để bụng, cười khanh khách tiến lên làm lễ ra mắt.
Tống ma ma đem đầu đuôi tình hình khi ấy kể rõ ràng cho Thập Nhất Nương nghe, Thập Nhất Nương có chút không yên tâm.
Từ Lệnh Nghi là chính khách. Thời gian dài như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ mắc phải bệnh nghề nghiệp. Hắn có thể đa mưu túc trí, có thể nhẫn nhục, nhưng quyết không thể bởi vì cảm tính mà bộc phát, hay là làm việc theo chính tính cách vốn có của mình.
Hắn làm như vậy, nhất định có đạo lý của hắn.
Nhưng Thập Nhất Nương thật sự nghĩ không ra đạo lý gì.
Bất luận sự thật như thế nào, Dương thị là do Thái hậu ban tặng, lại theo đúng nghi thức mà tiến vào đại môn của Từ gia, trong mắt mọi người, Dương thị đã là thiếp thất của Từ Lệnh Nghi. Chẳng lẽ người khác có thể bởi vì chuyện Dương thị không kính trà cho mình (Thập Nhất Nương) mà không thừa nhận nàng ta không phải là thiếp của Từ Lệnh Nghi hắn hay sao? Hay là chờ sau khi Thái hậu quy tiên có thể mượn cớ này mà đuổi Dương thị ra khỏi cửa? Từ Lệnh Nghi lợi dụng sơ hở của nghi lễ hôn lễ như vậy, trừ khiến người Dương gia biết hắn chậm trễ Dương thị mà sinh lòng không vui. Ngoài việc để cho mọi người biết hắn đối với chuyện này bất mãn như vậy, còn có thể có lợi ích gì?
Cho dù hắn chuẩn bị vạn nhất Hoàng thượng không định xem thời điểm Dương gia cùng Dương gia đoạn tuyệt. Nhưng mà bây giờ, chuyện ban thưởng thiếp là do Hoàng thượng đáp ứng, người là do Thái hậu ban, hắn hoàn toàn có thể nhân cơ hội này mà sủng ái Dương thị một phen. Vừa có thể lấy lòng Hoàng thượng, vừa có thể trấn an Thái hậu. Thậm chí đến thời điểm thích hợp nào đó còn có thể lấy cớ này đến trước mặt Hoàng thượng mà ủy khuất kêu oan.
Đúng là được lợi mà còn khoe mẽ!
Đây mới là diện mạo thích hợp của một chính khách.
Nghĩ đến đây, Thập Nhất Nương không khỏi nhìn sang Tống ma ma.
Dưới ánh đèn, lông mày nơi khóe mắt của Tống ma ma trong lúc nói chuyện đều dâng lên niềm vui sướng.
“Tống ma ma”, Thập Nhất Nương không nhịn được mà đánh gãy lời nói của bà, “ Dương di nương vào cửa, là phụng theo ý chỉ.”
Âm thanh hớn hở vui sướng của Tống ma ma bỗng nhiên ngừng lại.
“Chỉ cần đã vào cửa, chính là thiếp thất của Hầu gia.” Thập Nhất Nương nhẹ giọng nhắc nhở bà.
“Nhưng, nhưng mà…” Tống ma ma cảm thấy lời nói Thập Nhất Nương có chút đạo lý, nhưng lại nghĩ đến tình huống khi đó, bà lại cảm thấy lời nói của Thập Nhất Nương không đúng. Nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào, bà nói cũng không ra được, chỉ có thể dựa theo trực giác mà nói, “Nhưng Hầu gia không để Dương di nương kính trà cho phu nhân, chẳng khác nào không thừa nhận nàng ta !”
Đúng vậy, đây chính là chỗ khiến người ta nghĩ không ra!
Kỳ thực nếu không hài lòng, thì đem người ta gạt đến nơi nào đó là được rồi, cần gì phải ở tình huống như vậy mà so đo.
Thập Nhất Nương trăm mối không cách nào giải thích được, cho hạ nhân trong phòng lui xuống, bảo Hổ Phách hầu hạ mình đi ngủ.
Chung sống với nhau càng lâu, nàng càng cảm thấy mình và Từ Lệnh Nghi là hai kẻ giống nhau.
Hai người họ đều hi vọng đạt được quyền lợi lớn hơn từ đó mới đảm bảo cuộc sống của mình có thể tốt hơn. Họ cũng đều nguyện ý gánh vác vì thế mà yêu cầu trách nhiệm và nghĩa vụ. Từ Lệnh Nghi là Vĩnh Bình hầu, vì vậy hắn cần phải chịu trách nhiệm cho gia tộc thịnh vượng, con cháu hưng thịnh, chăm sóc chiếu cố thật tốt mỗi một người trong nhà. Còn Thập Nhất Nương nàng làm phu nhân Vĩnh Bình hầu, cho nên cần phải chịu trách nhiệm chủ trương việc nội chợ trong nhà, hiếu kính thái phu nhân, xử lí thật tốt mối quan hệ chị em dâu, quản lý tốt tiểu thiếp, chăm sóc, chiếu cố con cái cho thật tốt… nhưng suy cho cùng nàng được tiếp nhận nền giáo dục không giống ở đây. Một khi gót chân đứng vững, thì bắt đầu kết giao bằng hữu, mở cửa hàng thêu, kinh doanh của hồi môn, muốn có cuộc sống của riêng mình, thuộc về mình. Còn Từ Lệnh Nghi, dường như chưa có nhìn thấy hắn vì bản thân mà tính toán, hoặc là, hắn đã lo liệu xong rồi, chỉ là mình không biết mà thôi. Hai người , một người ở bên ngoài, hắn ưu việt xuất sắc nàng nhìn không thấu, một người bên trong, chỉ cần hơi có chút gió thổi cỏ lay hẵn đã rõ ràng hiểu ngay rồi …
Đang lúc mông lung suy nghĩ, có người bên tai nàng bĩu môi khẽ gọi “Mặc Ngôn”.
Thập Nhất Nương liền tỉnh giấc mở đôi mắt kèm nhèm.
Trong màn lụa nửa sáng nửa tối, có một đôi con ngươi lập lòe tỏa sáng trước mắt Thập Nhất Nương, như mắt loài báo ở trong rừng sâu tò mò nhìn trộm loài người.
Thập Nhất Nương bị dọa sợ hết hồn, hoàn toàn tỉnh táo không còn buồn ngủ, cơ thể theo bản năng co rụt lại về phía sau: “Hầu gia, chàng muốn làm gì?”
Từ Lệnh Nghi nhìn thấy thần sắc cảnh giác tràn đầy căng thẳng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, bỗng nhiên nghĩ đến những dân nữ trên đường phố bị những tên lưu manh trêu chọc. Hắn rất muốn cười. Nhưng vẫn cố nén, làm mặt lạnh, gằn ra từng chữ một nói: “Ta muốn làm gì…” Mặt hắn chậm rãi áp sát vào Thập Nhất Nương.
Mặt Từ Lệnh Nghi sau khi uống rượu thì đỏ hồng, khi nói chuyện thì nồng nặc hơi rượu, mặc dù mặt hắn nghiêm túc, nhưng trong mắt lại tràn đầy tiếu ý.
Thập Nhất Nương không nhịn được mà cười rộ lên.
Mình sao lại có thể hỏi câu như vậy kia chứ !
Mà Từ Lệnh Nghi nhìn thấy nàng cười như thế, không nhịn nổi nữa, cũng cười theo. Vừa cười vừa kêu Thập Nhất Nương: “Đứng lên, giúp ta thay y phục!”
Thập Nhất Nương lúc này mới phát hiện Từ Lệnh Nghi vẫn mặc cái áo lụa xanh ngọc thụng dài vân văn đoàn hoa hồ. Nhưng đã bị nhăn nhúm hết rồi.
Từ Lệnh Nghi thấy nàng quan sát đánh giá mình như thế, thì “ a” lên một tiếng, cười mắng nói: “Tên gia hỏa Phạm Duy Cương kia, sai người từ Tuyên Đồng tặng ta hai xe đốt dao găm.” Hắn vừa nói, vừa đứng dậy, ánh mắt càng sáng hơn, “Thuận Vương muốn cùng ta đấu rượu, ngược lại bị ta hạ gục. Bây giờ đang nằm ở phòng khách nhà chúng ta kìa!” Trong giọng nói có vài phần đắc ý. Rồi lại gọi nàng, “đến thay y phục cho ta!” thần sắc mang theo mấy phần ngang ngược.
Thập Nhất Nương bỗng nhiên ý thức được______ Từ Lệnh Nghi uống quá nhiều rồi.
Cùng người say rượu nói đạo lý, căn bản chính là tự mình chuốc cực khổ.
Thập Nhất Nương không nói thêm câu nào nữa, dịu dàng đứng lên, một bên gọi tiểu nha hoàn mang nước vào, một bên cùng Từ Lệnh Nghi đi sang tịnh phòng.
Nhìn từ sau lưng, bước đi của Từ Lệnh Nghi rất vững vàng ổn định, nhưng khi vào trong tịnh phòng rồi, hắn ngồi yên trên ghế con không đứng dậy nổi.
Tiểu nha hoàn đi đến thì bị hắn trừng mắt, bị hù dọa đứng yên tại chỗ run lẩy bẩy.
Thập Nhất Nương không thể làm gì khác hơn đi đến hầu hạ hắn rửa mặt.
Từ Lệnh Nghi vẫn rất an tĩnh, ngậm miệng thật chặt, một câu cũng không nói với nàng.
Nàng từng thấy nam nhân say rượu.
Bình thường đều sẽ mượn rượu lấy can đảm nói những điều lúc thanh tỉnh không dám nói, làm những chuyện mà trong khi thanh tỉnh không dám làm.
Giống như tình trạng của Từ Lệnh Nghi như thế này, nàng vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Uống rượu say, một câu cũng không nói, một chuyện cũng không làm.
Nàng hiểu loại cảm thụ này.
Thật giống như bản thân nàng vậy, trên thực tế rất có thể uống rượu, nhưng nàng từ trước đến nay không dám buông thả tửu lượng, thỉnh thoảng chỉ khi nào cần mới chạm qua một chút, nhưng mà nhất định khống chế giới hạn. Chỉ sợ sau khi mình uống say, sẽ nói ra những lời không nên nói, làm những điều không nên làm.
Vừa nghĩ như vậy, ngực Thập Nhất Nương bỗng nhiên cảm thấy rầu rĩ.
Nàng lặng yên giúp Từ Lệnh Nghi thay quần áo, rồi dìu hắn lên giường.
Hổ Phách tiến đến: “Hầu gia trực tiếp trở về chính phòng,” nàng hạ thấp giọng nói, “Không có đến chỗ của Dương di nương.”
Thập Nhất Nương nhìn Từ Lệnh Nghi đang nghiêng người an tĩnh mà ngủ, thoáng do dự, nói: “Thôi thì để Hầu gia nằm ở phòng của ta vậy! Ngươi cùng Văn di nương nói một tiếng. Dương thị bên kia nếu hỏi thì bảo Hầu gia uống say rồi!”
Hổ Phách đáp ứng rồi lui ra.
Thập Nhất Nương giúp Từ Lệnh Nghi kéo kéo góc chăn, lại để cốc nước lạnh lên bàn nhỏ trên ở đầu giường, thổi đèn ngủ tiếp.
Nửa đêm bị người đánh thức: “Mặc Ngôn, Mặc Ngôn, rót chén trà nguội.”
Thập Nhất Nương ngồi dậy đem cốc nước nguội đưa cho hắn.
Từ Lệnh Nghi một hơi uống cạn, rồi trở mình ngủ tiếp.
Thập Nhất Nương sợ hắn một chốc nữa còn muốn uống nước, đứng dậy rót cốc nước sôi.
Bên kia lại ồn ào: “Mặc Ngôn, Mặc Ngôn, nàng chạy đi đâu rồi?”
Thập Nhất Nương đáp lại một tiếng, rồi lên giường.
Mắt Từ Lệnh Nghi cũng không mở, mơ mơ màng màng mò mẫm đem nàng ôm vào ngực, rồi tiếp tục ngủ.
Thập Nhất Nương bị hắn đè ép một nửa, dịch tới dịch lui hơn nửa ngày mới tìm thấy một vị trí thoải mái nhắm mắt ngủ.
Cảm giác vừa có chút buồn ngủ, lại bị hắn đánh thức: “Mặc Ngôn, trà!”
Thập Nhất Nương đứng dậy rót nước cho hắn.
Một buổi tối bị lăn qua lăn lại cứ như vậy mà trôi qua.
Thần sắc Thập Nhất Nương mệt mỏi, Từ Lệnh Nghi cũng không dễ chịu. xoa xoa huyệt thái dương gọi tên tiểu nô đến hỏi Thuận Vương: “Gia hỏa kia đã dậy chưa?”
“Chưa ạ!” gã tiểu nô cẩn thận nói, “Lâm Ba đi mời thái y rồi ạ.”
Từ Lệnh Nghi lại nằm xuống: “Bảo thái y đến cũng kê cho ta hai thang thuốc.”
Tiểu nô vâng lời rồi lui ra.
Thập Nhất Nương sai ngươi hầm cháo loãng: “Hầu gia ăn một chút.”
Từ Lệnh Nghi miễn cưỡng ăn non nửa bát cháo.
Các di nương đến vấn an.
Thập Nhất Nương thấy Từ Lệnh Nghi không có ý định rời giường, liền giúp hắn lót một cái gối ở phía sau, rồi đứng dậy đi ra phòng khách.
Bóng người rộng rãi ở giữa, Thập Nhất Nương liếc mắt nhìn thấy Dương thị.
Có điều niên kỷ mười lăm, mười sáu tuổi, vóc dáng trung bình, dáng người nhanh nhẹn hoạt bát, thú vị. Mặc bộ y phục màu phấn hồng, tóc đen nhánh được búi thắt gọn gàng, trên đầu cài ngân trâm Ngọc Lan Hoa. Da trắng, mặt tròn, lông mày dài đến tóc mai (nguyên văn tác giả viết ), mắt hạnh to, khóe mắt hướng lên trên, sóng mắt lưu chuyển, mang dáng vẻ phong tình quyến rũ. Nhưng nhìn thần sắc nàng ta đoan trang, cử chỉ tao nhã, một bộ dáng nhã nhặn lịch sự của đại gia khuê tú, khiến người khác không nhịn được càng muốn nhìn, muốn biết cô gái này rốt cuộc là quyến rũ hay là thanh nhã.
Mị là không tục (quyến rũ mà không dung tục), Thập Nhất Nương kinh diễm.
Đã hiểu được phòng khách ngày hôm qua thoáng yên lặng là do đâu.
Bên cạnh bỗng nhiên có một người đi ra.
Nàng ấy khom gối hành lễ với Thập Nhất Nương, sau đó cười khanh khách tiến lên chỗ trống phía trước dìu Thập Nhất Nương: “Phu nhân! Người ngồi bên này!” hướng đến thái ỷ ( ghế lớn) trong phòng khách.
Là Kiều Liên Phòng.
Thập Nhất Nương mỉm cười hướng nàng ta khẽ gật đầu, bất động thanh sắc đánh giá nàng ta.
Áo khoác nhỏ hàng trù (tơ lụa) màu hồng nhạt, mái tóc đen được chải búi kiểu Trụy Mã, cài đóa hoa thược dược trắng to bằng miệng cái bát, tai đeo đôi Phỉ thúy màu xanh hình giọt lệ, mang lại vẻ xinh đẹp hoa lệ.
Thập Nhất Nương không khỏi âm thầm thở dài.
Cùng đều là tiểu thiếp hầu hạ, Dương thị đoan trang tươi trẻ, Kiều Liên Phòng căn bản có lợi thế ở phương diện mềm mại, nhu mì. Thế nhưng hiện giờ lại có bộ dáng e sợ người khác không biết đến diễm lệ xinh đẹp của mình…
Thập Nhất Nương ngồi xuống, Kiều Liên Phòng đứng bên cạnh nàng, Văn di nương , Tần di nương cùng Dương thị đứng ở phía trước hành lễ với Thập Nhất Nương. Sau đó Văn di nương chỉ vào Dương thị: “Phu nhân, đây là Dương di nương.”
Dương thị ở trước mặt Thập Nhất Nương quỳ xuống: “Phu nhân, thiếp thân Dương thị, dập đầu với phu nhân.” Sau đó cung kính dập đầu ba cái trước Thập Nhất Nương, hành đại lễ. Lại xoay người gọi một tiếng “Dương ma ma”, tiến vào là một phụ nhân chừng hơn ba mươi tuổi, mặc tỉ giáp màu tịnh lam, bê một khay sơn son thếp vàng, bên trong là hai đôi giày thêu màu đỏ tươi.
“Phu nhân,” Dương thị cầm đôi giày thêu, “Đây là thiếp thân làm cho phu nhân, cũng không biết có vừa chân phu nhân hay không, phu nhân đi thử một chút.”
Hổ Phách tiến lên nhận giày đưa cho Thập Nhất Nương.
Một đôi thêu chim anh vũ ngậm trái đào, một đôi thêu hoa hàn mai lăng nở. Đường thêu tinh tế tỉ mỉ, màu sắc được dùng đẹp đẽ. Nếu là Dương thị làm, vậy nữ công của nàng ấy rất xuất sắc.
“Di nương vất vả rồi!” Thập Nhất Nương bảo Hổ Phách thu lấy giày thêu, “tay nghề thêu thùa rất tốt.” Sau đó chỉ vào Văn di nương: “Văn di nương chắc chắn Dương di nương đã nhận thức, ta cũng không muốn nói nhiều nữa.” Rồi lại chỉ Tần di nương, “Vị này là Tần di nương, mẹ đẻ của Nhị thiếu gia trong phủ chúng ta.”
Kể từ lúc sau khi Từ Tự Dụ đi, Tần di nương cũng ngã bệnh. Thập Nhất Nương miễn cho nàng vấn an sáng chiều, nhưng mỗi ngày nàng vẫn đúng giờ đến vẫn an Thập Nhất Nương. Thập Nhất Nương cũng thuận theo ý nàng. Hai gò má Tần di nương ửng hồng, lộ vẻ ấm ức. Thấy Thập Nhất Nương hướng Dương thị giới thiệu nàng, vội nhìn sang Dương thị cúi chào, ngược lại khiến Dương thị giật mình ngơ ngác, không ngừng theo sát đáp lễ.
Cuối cùng Thập Nhất Nương chỉ vào Kiều Liên Phòng, “Đây là Kiều di nương.”
Cứ như vậy, xác định xong mấy vị di nương lớn nhỏ.
Kiều Liên Phòng mỉm cười hướng Dương thị khe khẽ chép miệng, thần sắc lộ vẻ kiêu ngạo.
Dương thi lơ đễnh, không để bụng, cười khanh khách tiến lên làm lễ ra mắt.
/755
|