Edit: Hoa Hạ Tuyết Nguyệt Thập Nhất Nương đem chuyện đã xảy ra nhỏ giọng nói cho thái phu nhân nghe, thái phu nhân nghe xong thì hé miệng cười, phân phó bọn nha hoàn bày cơm.
Từ Tự Dụ bận rộn dìu thái phu nhân đi sang phòng phía đông.
Thái phu nhân liền hỏi Từ Tự Dụ: “mùng ba tháng ba năm nay vốn là vì con mà làm, con có bạn thân đồng môn muốn mời không?”
“Không có ạ!” Từ Tự Dụ cười nói, “bạn thân đồng môn của tôn nhi đều ở Nhạc An.”
Ngũ phu nhân nghe vậy cười nói: “Hai ngày trước trưởng tôn Trấn Nam phủ còn tới hẹn con đi đạp thanh. Thế nào, con không định mời hắn đến sao?”
Từ Tự Dụ cười đáp: “Khương tiên sinh ban đầu dặn con đến huyện thi xong thì về Nhạc An, tránh trì hoãn việc học. Con đã chậm trễ lộ trình về Nhạc An rồi, không thể lại bỏ lỡ bài vở được nữa, mấy ngày này đều phải ở nhà đọc sách. Nếu đáp ứng hẹn ước với trưởng tôn Trấn Nam phủ, chỉ sợ sẽ có càng nhiều lời mời, thay vì đem thời gian hao phí* ở trên này, còn không bằng ở nhà đọc thêm được mấy trang sách.” Với bộ dáng không cùng người lui tới giao thiệp.
Ngũ phu nhân có chút giật mình.
Đáy mắt Nhị phu nhân có ý cười thản nhiên.
Thái phu nhân cáp thủ: “Dụ ca nhi của chúng ta nói có lý.”
Vừa nói đoàn người ngồi xuống, bọn nha hoàn nhẹ tay nhẹ chân đã bày xong thức ăn.
Mọi người không lên tiếng nữa, cúi đầu ăn cơm, trong phòng chỉ có âm thanh của đồ sứ va chạm.
Ăn cơm xong, đoàn người chuyển qua gian phòng phía tây uống trà.
Dưới trần nhà treo lồng đèn màu đỏ chót, chiếu trên khuôn mặt vui vẻ của mọi người.
Tự Tự Dụ kể về những điều mắt thấy tai nghe trên đường đi, thái phu nhân cùng mấy hài tử say sưa lắng nghe. Nhị phu nhân bưng chén trà nhẹ nhàng thưởng thức, cũng không lên tiếng. Trinh tỷ nhi cùng Thập Nhất Nương quan tâm, chăm sóc mọi người uống trà, ăn điểm tâm, hoa quả. Ngũ phu nhân có chút không yên lòng, thỉnh thoảng lại sờ trán Hâm tỷ nhi, thấp giọng hỏi nhũ nương tình hình Hâm tỷ nhi _____ Hâm tỷ nhi vừa rồi mới ho khan vài tiếng.
Mặc dù trong phòng có vài tiếng động lớn, nhưng cũng có ấm áp, vui vẻ náo nhiệt.
Mắt thấy sắc trời đã dần dần tối, Nhị phu nhân đứng dậy cáo từ.
Thái phu nhân giữ Thập Nhất Nương ở lại hầu hạ bà an giấc, những người khác đều giải tán ra về.
“Con an tâm mà đi nghỉ ngơi đi.” Thái phu nhân an ủi Thập Nhất Nương, “Phúc Thành công chúa khi trẻ tuổi cũng là có thể nháo ầm ĩ, hiện tại tuổi cũng lớn, đã biết thu liễm không ít. Thái Hậu nương nương nếu là quá phận, Phúc Thành công chúa cũng sẽ không nhẫn nhịn. Lão Tứ cũng không phải ngu ngốc, những đạo lý tiến thoái còn biết nữa là. Hơn nữa có Hoàng thượng ở đây _______ chuyện lớn như vậy Hoàng thượng cũng không thể hồ đồ.”
Chắc là thấy Từ Lệnh Nghi còn chưa về, sợ nàng lo lắng đây mà!
Thập Nhất Nương cười cười ứng thuận, giúp thái phu nhân đắp chăn, thổi đèn bát giác ở đầu giường, đem đèn hình quả dưa ở trên kháng bàn chuyển qua bàn nhỏ, thấy Ngụy Tử ôm chăn đệm đi vào, lúc này mới trở về viện của mình.
Gió đầu mùa xuân ban đêm vẫn còn lưu lại cái giá rét của mùa đông, ánh trăng lưỡi liềm trên bầu trời soi Vĩnh Bình Hầu phủ chìm vào mông lung yên tĩnh. Đèn lồng đỏ chót treo dưới mái hiên theo gió đung đưa, như đứa trẻ bướng bỉnh nô đùa, mắt thấy muốn chạm vào lại tách ra, hoan hoan hỉ hỉ chuyển động không ngừng.
Thập Nhất Nương kéo áo choàng, bước nhanh vào trong phòng.
Bọn tiểu nha hoàn vội vàng tiến lến hầu hạ thay y phục, rửa mặt.
Thập Nhất Nương thay xiêm y ở nhà, khoan khoái gối đầu tựa vào đại kháng cạnh cửa sổ uống trà hoa cúc, nghĩ có nên chờ Từ Lệnh Nghi về hay không, thì tiểu nha hoàn chạy vào báo: “Bạch tổng quản tới!”
Lúc này!
Thập Nhất Nương nghĩ đến chuyện Từ Lệnh Nghi tiến cung……thần sắc hiện lện chút lo sợ mà chính nàng cũng không biết, một bên phân phó tiểu nha hoàn mời Bạch tổng quản tiến vào, một bên khoác thêm áo đi ra phòng khách.
Sắc mặt Bạch tổng quản tái nhợt trắng bệch, vội vàng tiến lên chắp tay thi lễ rồi thở dài nói: “Phu nhân, có ý chỉ của Thái Hậu!”
Thập Nhất Nương trong lòng mơ hồ dâng lên một tia bất an.
“Ta biết rồi!”
Sau đó sai bọn nha hoàn đi báo cho thái phu nhân, Nhị phu nhân và Ngũ phu nhân, còn mình thì gọi Hổ Phách vào, quay về phòng thay lễ phục, vội vã đi đến viện thái phu nhân.
Trong bóng đêm tĩnh lặng, cửa chính của Vĩnh Bình Hầu phủ nặng nề kêu “cót két” chậm rãi mở ra, đèn đuốc hậu viện cũng theo thứ tự mở đại môn mà được thắp sáng lên. Không đến một lúc sau, đèn trên dưới Hầu phủ đã sáng rực.
Thần sắc thái phu nhân trầm ngưng nói: “Lão Tứ còn chưa về?”
“Chưa ạ!” Thập Nhất Nương bừa mở miệng trả lời, Nhị phu nhân đã nói: “Nương không cần lo lắng. Nếu chuyện có liên quan đến Hầu gia, nhất định là thánh ý chứ không phải là ý chỉ.”
Thái phu nhân gật đầu, Ngũ phu nhân tiến lên đỡ thái phu nhân, một đoàn người đi từ sân viện qua phòng khách nhỏ rồi đến chính sảnh.
Đến truyền chỉ chính là Tổng quản nội thị của Từ Ninh Cung. Nhìn thấy nội quyến của Hầu phủ, thần sắc của hắn lộ vẻ mấy phần lúng túng, chắp tay hướng Thái phu nhân vái chào, sau đó mở lụa gấm ngũ thải phượng hoa văn màu vàng đọc:
“Kiến Ninh hầu tộc huynh Dương Trung tam nữ, tuổi nhỏ lễ phép, sớm có nét dịu dàng thùy mị, xuất thân dòng dõi quý tộc giàu sang, nổi danh tài nữ. Nay ban cho Vĩnh Bình hầu Từ Lệnh Nghi làm thị thiếp. Chiêm cát ngày lành tháng tốt vào ngày mười hai tháng ba.”
Âm thanh âm nhu như hòn đá rơi xuống biển rộng lặng lẽ không một tiếng động.
Mà nội thị kia lúc này không được tự nhiên”khụ” một tiếng, cầu trợ như hô lên “Thái phu nhân”
Thái phu nhân mặt mày có chút tái nhợt, hai tay vịn đầu gối quỳ ở nơi đó, hồi lâu cũng không đứng lên.
Ngũ phu nhân thấy vậy trên mặt hiện lên một tia lo sợ, vội vàng nâng thái phu nhân đứng dậy.
Thần sắc Nhị phu nhân thì nghiêm túc.
Ý chỉ đã hạ, không lẽ còn có thể không tiếp nhân? Huống hồ quỳ như thế này cũng không thể giải quyết được vẫn đề! Nếu để truyền tới tai Thái Hậu, ngược lại còn thêm tội danh.
Nàng đưa tay kéo Thập Nhất Nương.
Đây là chuyện của Tứ phòng, chỉ có Thập Nhất Nương nhận ý chỉ rồi, trong lòng thái phu nhân mới có thể xoay chuyển được.
Ai ngờ vừa giơ tay, Thập Nhất Nương quỳ ở trước mặt nàng đã nhẹ nhàng đứng dậy.
“Công công vất vả rồi.” Thập Nhất Nương cười nói tiến tới tiếp nhân ý chỉ, hướng Bạch tổng quản quỳ gối ở ngoài cửa nháy mắt, “Hầu gia vẫn còn ở trong cung, Ngũ gia đang làm nhiệm vụ, chỉ có thể mời công công hạ cố vào trong sảnh đường uống chén trà.”
Thái giám kia nghe thấy vậy liền thở phào một hơi, như ném bỏ được củ khoai lang nóng bỏng tay, mang ý chỉ đưa cho Thập Nhất Nương. Đầu tiên tiến lên vái lạy thái phu nhân: “Thái phu nhân, sắc trời không còn sớm nữa, nô tài phải quay về cung phục mệnh rồi. Ngày khác trở lại thỉnh an thái phu nhân.” Không đợi thái phu nhân trả lời, lại hướng tới Thập Nhất Nương chắp tay thi lễ: “Vĩnh Bình hầu phu nhân, nô tài cáo từ trước.” nói xong hướng tiểu thái giám đi theo bên cạnh đưa mắt ra hiệu, nhấc chân đi ra tiểu viện.
Bạch tổng quản vội đi theo tiến lên phía trước, một bên khom người phụng bồi đưa tiễn ra ngoài, một bên nhét thứ gì đó vào tay thái giám
Liên quan đến sinh tử vinh nhục của Dương gia sau khi Thái Hậu thiên thu (chết). Thái Hậu sẽ không nhượng bộ. Điểm này Thập Nhất Nương đã sớm có sự chuẩn bị. Mà sự tình không biết này đều khiến mọi người lo lắng sợ hãi. Trong nháy mắt nghe được ý chỉ, Thập Nhất Nương có cảm giác như có một chiếc giày tuột ra khỏi chân. Mọi chuyện cũng trở nên yên bình và tĩnh lặng như chưa có gì xảy ra cả.
Nghĩ đến sắc mặt của thái phu nhân, Thập Nhất Nương xoay người đỡ bờ vai hiu quạnh của thái phu nhân: “Nương, để con bồi người trở về!”
Thái phu nhân nắm chặt lấy Thập Nhất Nương vịn vào tay của nàng, khẽ gật đầu.
Ngũ phu nhân lập tức biết ý, khéo léo thả tay, chân tay nhẹ nhàng đứng ở một bên.
Thái phu nhân ngẩng cao đầu nhìn Nhị phu nhân và Ngũ phu nhân, nghiêm nghị nói: “Các ngươi đều đi về phòng nghỉ ngơi đi! Không cần cùng nhau đi theo phụng bồi điên cuồng!”
Lời này cực kỳ tức giận không nể mặt.
Nhị phu nhân và Ngũ phu nhân cúi thấp đầu “Vâng ạ”, đứng tại chỗ đưa mắt nhìn bóng lưng của thái phu nhân và Thập Nhất Nương bị đám nha hoàn, bà tử vây quanh dần dần biến mất ở trước mắt, lúc này từng người mới giải tán về phòng.
Thập Nhất Nương nhìn vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi của thái phu nhân, không muốn thái phu nhân khó xử, nàng nhận lấy chén trà trong tay của Đỗ ma ma đưa cho thái phu nhân: “Không cần quan tâm ý tứ của Hoàng thượng như thế nào, ý tứ của Hầu gia ra sao, ý chỉ của Thái hậu nương nương nếu đã ban xuống, tuyệt đối không có đạo lý thu hồi lại. Bằng không thể diện hoàng thất đặt ở chỗ nào? Uy nghiêm của thiên gia nằm ở đâu chứ? Nương cứ yên tâm, con biết có chừng mực, sẽ cẩn thận mà làm việc, sẽ không để cho người ngoài nhìn vào chê cười Từ gia chúng ta.”
Thái phu nhân nhận chén trà rồi để qua một bên, thật sự là không biết nói lời nào. Nắm chặt tay Thập Nhất Nương thở dài nói: “Con thật là một hài tử hiểu chuyện…” còn muốn nói những thứ khác, nhưng là một câu cũng không nói ra được.
“Nếu đã đồng ý cho người mới vào cửa, ngày quyết định lại gấp, còn một số việc vặt phải làm. Con lại là lần đầu tiên gặp phải chuyện nhu vậy, cũng không biết phải chú ý những thứ gì, chỉ sợ mọi chuyện còn phải nhờ nương chỉ bảo.” Thập Nhất Nương vừa cười vừa đứng dậy, “nương, con hầu hạ người nghỉ ngơi nhé!”
Thái phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu: “con đi nghỉ đi! Ta uống hết chén trà này rồi mới ngủ,”
Đối với Từ gia mà nói chuyện của Dương thị đúng là tránh không kịp. nữ nhi Dương thị vào cửa không phải là chuyện vui gì đáng để ăn mừng cả. Huồng hồ tin tức này bất ngờ như thế, thái phu nhân cũng muốn nghĩ một chút về chuyện tình sau đó.
Thập Nhất Nương cười dặn dò thái phu nhân vài câu đại loại như “nên đi ngủ sớm”, sau đó theo Đỗ ma ma ra cửa.
Hổ Phách thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, thỉnh thoảng còn lộ vẻ trầm tư, một bên động tác nhẹ nhàng lại, một bên dùng ánh mắt sắc bén ngó chừng đám nha hoàn, bà tử, sợ lúc này các nàng tại đây gây tiếng động mà quấy rầy Thập Nhất Nương.
Một đám người lặng yên theo sau Thập Nhất Nương, xuyên qua hành lang gấp khúc, dừng lại ở trước cửa viện.
Thập Nhất Nương đứng ở trên bậc thang đánh giá sân viện được thắp đèn đuốc sáng trưng, một hồi lâu cũng không có lên tiếng.
Đình viện to như thế, chỉ nghe thấy âm thanh “xào xạc” của gió đêm thổi qua ngọn cây.
“Phu nhân!” cửa sân viện là nơi đầu gió, nếu bị nhiễm gió lạnh thì nguy mất, nói không chừng sẽ bị người có tâm nói thành tức giận mà bệnh hoặc là giả bệnh mất. Hổ phách rón ra rón rén tiến lên trước, nhẹ nhàng gọi Thập Nhất Nương, “ Phu nhân có muốn nô tỳ mang áo choàng lại cho người không?”
Hổ Phách là đang khéo léo nhắc nhở nàng nơi này có gió.
Thập Nhất Nương “a” một tiếng, nói: “Không cần. chúng ta đi vào trong phòng thôi!”
Hổ Phách thở phào một hơi.
Liền nghe thấy Thập Nhất Nương nói: “Ngươi nói, người mới vào cửa, là một mình một chỗ ở riêng, hay là cùng chúng ta ở một khu. Theo như đạo lý mà nói, nàng ấy là do thái hậu ban thưởng, không giống với thiếp, một mình ở một nơi riêng cũng là lẽ thường. Nếu là như vậy, thì chỉ có thể ở tại Lưu Danh Ổ của phía tây Hoa viện, chiếu theo đường trang hoặc là Nông Hương quán. Lưu Danh Ổ gần sông, không an toàn lắm, Nông Hương quán lại có chút đơn sơ, sợ người khác nói chúng ta lạnh nhạt, không chu đáo…. Cùng ở với chúng ta thì..,” Thập Nhất Nương vừa nói vừa nhìn lướt qua bốn phía sương phòng. “Như thế nào cũng là thiếp, ở trước tiền viện cũng không được. Ở dãy nhà phía sau? Vậy các ngươi phải làm thế nào? Cùng với các di nương ở đông tiểu viện, Văn di nương lại ở đệ nhất Triêu Nam, không lẽ bảo Văn di nương chuyển đi nơi khác hay sao?” Thập Nhất Nương phân tích thấu triệt, “Thật là chuyện phiền toái!”
Tóm lại phu nhân đang suy nghĩ cái gì vậy? Lúc này sao không phái người đi hỏi thăm rốt cuộc trong cung xảy ra chuyện gì? Hầu gia có an toàn hay không? Lại ở đây còn có lòng để ý nói những thứ này!
Hổ Phách nghe thấy nhất thời tức giận, nửa ngày mới hòa hoãn. Thấp giọng nói: “Những việc này, chung quy là vẫn nên hỏi ý tứ của Hầu gia mới được!”
Thập Nhất Nương thật giống như nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Hổ Phách, gật đầu nói: “Vậy thì đợi Hầu gia trở về quyết định lại rồi làm!” Sau đó bước nhanh vào phòng trong.
Từ Tự Dụ bận rộn dìu thái phu nhân đi sang phòng phía đông.
Thái phu nhân liền hỏi Từ Tự Dụ: “mùng ba tháng ba năm nay vốn là vì con mà làm, con có bạn thân đồng môn muốn mời không?”
“Không có ạ!” Từ Tự Dụ cười nói, “bạn thân đồng môn của tôn nhi đều ở Nhạc An.”
Ngũ phu nhân nghe vậy cười nói: “Hai ngày trước trưởng tôn Trấn Nam phủ còn tới hẹn con đi đạp thanh. Thế nào, con không định mời hắn đến sao?”
Từ Tự Dụ cười đáp: “Khương tiên sinh ban đầu dặn con đến huyện thi xong thì về Nhạc An, tránh trì hoãn việc học. Con đã chậm trễ lộ trình về Nhạc An rồi, không thể lại bỏ lỡ bài vở được nữa, mấy ngày này đều phải ở nhà đọc sách. Nếu đáp ứng hẹn ước với trưởng tôn Trấn Nam phủ, chỉ sợ sẽ có càng nhiều lời mời, thay vì đem thời gian hao phí* ở trên này, còn không bằng ở nhà đọc thêm được mấy trang sách.” Với bộ dáng không cùng người lui tới giao thiệp.
Ngũ phu nhân có chút giật mình.
Đáy mắt Nhị phu nhân có ý cười thản nhiên.
Thái phu nhân cáp thủ: “Dụ ca nhi của chúng ta nói có lý.”
Vừa nói đoàn người ngồi xuống, bọn nha hoàn nhẹ tay nhẹ chân đã bày xong thức ăn.
Mọi người không lên tiếng nữa, cúi đầu ăn cơm, trong phòng chỉ có âm thanh của đồ sứ va chạm.
Ăn cơm xong, đoàn người chuyển qua gian phòng phía tây uống trà.
Dưới trần nhà treo lồng đèn màu đỏ chót, chiếu trên khuôn mặt vui vẻ của mọi người.
Tự Tự Dụ kể về những điều mắt thấy tai nghe trên đường đi, thái phu nhân cùng mấy hài tử say sưa lắng nghe. Nhị phu nhân bưng chén trà nhẹ nhàng thưởng thức, cũng không lên tiếng. Trinh tỷ nhi cùng Thập Nhất Nương quan tâm, chăm sóc mọi người uống trà, ăn điểm tâm, hoa quả. Ngũ phu nhân có chút không yên lòng, thỉnh thoảng lại sờ trán Hâm tỷ nhi, thấp giọng hỏi nhũ nương tình hình Hâm tỷ nhi _____ Hâm tỷ nhi vừa rồi mới ho khan vài tiếng.
Mặc dù trong phòng có vài tiếng động lớn, nhưng cũng có ấm áp, vui vẻ náo nhiệt.
Mắt thấy sắc trời đã dần dần tối, Nhị phu nhân đứng dậy cáo từ.
Thái phu nhân giữ Thập Nhất Nương ở lại hầu hạ bà an giấc, những người khác đều giải tán ra về.
“Con an tâm mà đi nghỉ ngơi đi.” Thái phu nhân an ủi Thập Nhất Nương, “Phúc Thành công chúa khi trẻ tuổi cũng là có thể nháo ầm ĩ, hiện tại tuổi cũng lớn, đã biết thu liễm không ít. Thái Hậu nương nương nếu là quá phận, Phúc Thành công chúa cũng sẽ không nhẫn nhịn. Lão Tứ cũng không phải ngu ngốc, những đạo lý tiến thoái còn biết nữa là. Hơn nữa có Hoàng thượng ở đây _______ chuyện lớn như vậy Hoàng thượng cũng không thể hồ đồ.”
Chắc là thấy Từ Lệnh Nghi còn chưa về, sợ nàng lo lắng đây mà!
Thập Nhất Nương cười cười ứng thuận, giúp thái phu nhân đắp chăn, thổi đèn bát giác ở đầu giường, đem đèn hình quả dưa ở trên kháng bàn chuyển qua bàn nhỏ, thấy Ngụy Tử ôm chăn đệm đi vào, lúc này mới trở về viện của mình.
Gió đầu mùa xuân ban đêm vẫn còn lưu lại cái giá rét của mùa đông, ánh trăng lưỡi liềm trên bầu trời soi Vĩnh Bình Hầu phủ chìm vào mông lung yên tĩnh. Đèn lồng đỏ chót treo dưới mái hiên theo gió đung đưa, như đứa trẻ bướng bỉnh nô đùa, mắt thấy muốn chạm vào lại tách ra, hoan hoan hỉ hỉ chuyển động không ngừng.
Thập Nhất Nương kéo áo choàng, bước nhanh vào trong phòng.
Bọn tiểu nha hoàn vội vàng tiến lến hầu hạ thay y phục, rửa mặt.
Thập Nhất Nương thay xiêm y ở nhà, khoan khoái gối đầu tựa vào đại kháng cạnh cửa sổ uống trà hoa cúc, nghĩ có nên chờ Từ Lệnh Nghi về hay không, thì tiểu nha hoàn chạy vào báo: “Bạch tổng quản tới!”
Lúc này!
Thập Nhất Nương nghĩ đến chuyện Từ Lệnh Nghi tiến cung……thần sắc hiện lện chút lo sợ mà chính nàng cũng không biết, một bên phân phó tiểu nha hoàn mời Bạch tổng quản tiến vào, một bên khoác thêm áo đi ra phòng khách.
Sắc mặt Bạch tổng quản tái nhợt trắng bệch, vội vàng tiến lên chắp tay thi lễ rồi thở dài nói: “Phu nhân, có ý chỉ của Thái Hậu!”
Thập Nhất Nương trong lòng mơ hồ dâng lên một tia bất an.
“Ta biết rồi!”
Sau đó sai bọn nha hoàn đi báo cho thái phu nhân, Nhị phu nhân và Ngũ phu nhân, còn mình thì gọi Hổ Phách vào, quay về phòng thay lễ phục, vội vã đi đến viện thái phu nhân.
Trong bóng đêm tĩnh lặng, cửa chính của Vĩnh Bình Hầu phủ nặng nề kêu “cót két” chậm rãi mở ra, đèn đuốc hậu viện cũng theo thứ tự mở đại môn mà được thắp sáng lên. Không đến một lúc sau, đèn trên dưới Hầu phủ đã sáng rực.
Thần sắc thái phu nhân trầm ngưng nói: “Lão Tứ còn chưa về?”
“Chưa ạ!” Thập Nhất Nương bừa mở miệng trả lời, Nhị phu nhân đã nói: “Nương không cần lo lắng. Nếu chuyện có liên quan đến Hầu gia, nhất định là thánh ý chứ không phải là ý chỉ.”
Thái phu nhân gật đầu, Ngũ phu nhân tiến lên đỡ thái phu nhân, một đoàn người đi từ sân viện qua phòng khách nhỏ rồi đến chính sảnh.
Đến truyền chỉ chính là Tổng quản nội thị của Từ Ninh Cung. Nhìn thấy nội quyến của Hầu phủ, thần sắc của hắn lộ vẻ mấy phần lúng túng, chắp tay hướng Thái phu nhân vái chào, sau đó mở lụa gấm ngũ thải phượng hoa văn màu vàng đọc:
“Kiến Ninh hầu tộc huynh Dương Trung tam nữ, tuổi nhỏ lễ phép, sớm có nét dịu dàng thùy mị, xuất thân dòng dõi quý tộc giàu sang, nổi danh tài nữ. Nay ban cho Vĩnh Bình hầu Từ Lệnh Nghi làm thị thiếp. Chiêm cát ngày lành tháng tốt vào ngày mười hai tháng ba.”
Âm thanh âm nhu như hòn đá rơi xuống biển rộng lặng lẽ không một tiếng động.
Mà nội thị kia lúc này không được tự nhiên”khụ” một tiếng, cầu trợ như hô lên “Thái phu nhân”
Thái phu nhân mặt mày có chút tái nhợt, hai tay vịn đầu gối quỳ ở nơi đó, hồi lâu cũng không đứng lên.
Ngũ phu nhân thấy vậy trên mặt hiện lên một tia lo sợ, vội vàng nâng thái phu nhân đứng dậy.
Thần sắc Nhị phu nhân thì nghiêm túc.
Ý chỉ đã hạ, không lẽ còn có thể không tiếp nhân? Huống hồ quỳ như thế này cũng không thể giải quyết được vẫn đề! Nếu để truyền tới tai Thái Hậu, ngược lại còn thêm tội danh.
Nàng đưa tay kéo Thập Nhất Nương.
Đây là chuyện của Tứ phòng, chỉ có Thập Nhất Nương nhận ý chỉ rồi, trong lòng thái phu nhân mới có thể xoay chuyển được.
Ai ngờ vừa giơ tay, Thập Nhất Nương quỳ ở trước mặt nàng đã nhẹ nhàng đứng dậy.
“Công công vất vả rồi.” Thập Nhất Nương cười nói tiến tới tiếp nhân ý chỉ, hướng Bạch tổng quản quỳ gối ở ngoài cửa nháy mắt, “Hầu gia vẫn còn ở trong cung, Ngũ gia đang làm nhiệm vụ, chỉ có thể mời công công hạ cố vào trong sảnh đường uống chén trà.”
Thái giám kia nghe thấy vậy liền thở phào một hơi, như ném bỏ được củ khoai lang nóng bỏng tay, mang ý chỉ đưa cho Thập Nhất Nương. Đầu tiên tiến lên vái lạy thái phu nhân: “Thái phu nhân, sắc trời không còn sớm nữa, nô tài phải quay về cung phục mệnh rồi. Ngày khác trở lại thỉnh an thái phu nhân.” Không đợi thái phu nhân trả lời, lại hướng tới Thập Nhất Nương chắp tay thi lễ: “Vĩnh Bình hầu phu nhân, nô tài cáo từ trước.” nói xong hướng tiểu thái giám đi theo bên cạnh đưa mắt ra hiệu, nhấc chân đi ra tiểu viện.
Bạch tổng quản vội đi theo tiến lên phía trước, một bên khom người phụng bồi đưa tiễn ra ngoài, một bên nhét thứ gì đó vào tay thái giám
Liên quan đến sinh tử vinh nhục của Dương gia sau khi Thái Hậu thiên thu (chết). Thái Hậu sẽ không nhượng bộ. Điểm này Thập Nhất Nương đã sớm có sự chuẩn bị. Mà sự tình không biết này đều khiến mọi người lo lắng sợ hãi. Trong nháy mắt nghe được ý chỉ, Thập Nhất Nương có cảm giác như có một chiếc giày tuột ra khỏi chân. Mọi chuyện cũng trở nên yên bình và tĩnh lặng như chưa có gì xảy ra cả.
Nghĩ đến sắc mặt của thái phu nhân, Thập Nhất Nương xoay người đỡ bờ vai hiu quạnh của thái phu nhân: “Nương, để con bồi người trở về!”
Thái phu nhân nắm chặt lấy Thập Nhất Nương vịn vào tay của nàng, khẽ gật đầu.
Ngũ phu nhân lập tức biết ý, khéo léo thả tay, chân tay nhẹ nhàng đứng ở một bên.
Thái phu nhân ngẩng cao đầu nhìn Nhị phu nhân và Ngũ phu nhân, nghiêm nghị nói: “Các ngươi đều đi về phòng nghỉ ngơi đi! Không cần cùng nhau đi theo phụng bồi điên cuồng!”
Lời này cực kỳ tức giận không nể mặt.
Nhị phu nhân và Ngũ phu nhân cúi thấp đầu “Vâng ạ”, đứng tại chỗ đưa mắt nhìn bóng lưng của thái phu nhân và Thập Nhất Nương bị đám nha hoàn, bà tử vây quanh dần dần biến mất ở trước mắt, lúc này từng người mới giải tán về phòng.
Thập Nhất Nương nhìn vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi của thái phu nhân, không muốn thái phu nhân khó xử, nàng nhận lấy chén trà trong tay của Đỗ ma ma đưa cho thái phu nhân: “Không cần quan tâm ý tứ của Hoàng thượng như thế nào, ý tứ của Hầu gia ra sao, ý chỉ của Thái hậu nương nương nếu đã ban xuống, tuyệt đối không có đạo lý thu hồi lại. Bằng không thể diện hoàng thất đặt ở chỗ nào? Uy nghiêm của thiên gia nằm ở đâu chứ? Nương cứ yên tâm, con biết có chừng mực, sẽ cẩn thận mà làm việc, sẽ không để cho người ngoài nhìn vào chê cười Từ gia chúng ta.”
Thái phu nhân nhận chén trà rồi để qua một bên, thật sự là không biết nói lời nào. Nắm chặt tay Thập Nhất Nương thở dài nói: “Con thật là một hài tử hiểu chuyện…” còn muốn nói những thứ khác, nhưng là một câu cũng không nói ra được.
“Nếu đã đồng ý cho người mới vào cửa, ngày quyết định lại gấp, còn một số việc vặt phải làm. Con lại là lần đầu tiên gặp phải chuyện nhu vậy, cũng không biết phải chú ý những thứ gì, chỉ sợ mọi chuyện còn phải nhờ nương chỉ bảo.” Thập Nhất Nương vừa cười vừa đứng dậy, “nương, con hầu hạ người nghỉ ngơi nhé!”
Thái phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu: “con đi nghỉ đi! Ta uống hết chén trà này rồi mới ngủ,”
Đối với Từ gia mà nói chuyện của Dương thị đúng là tránh không kịp. nữ nhi Dương thị vào cửa không phải là chuyện vui gì đáng để ăn mừng cả. Huồng hồ tin tức này bất ngờ như thế, thái phu nhân cũng muốn nghĩ một chút về chuyện tình sau đó.
Thập Nhất Nương cười dặn dò thái phu nhân vài câu đại loại như “nên đi ngủ sớm”, sau đó theo Đỗ ma ma ra cửa.
Hổ Phách thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, thỉnh thoảng còn lộ vẻ trầm tư, một bên động tác nhẹ nhàng lại, một bên dùng ánh mắt sắc bén ngó chừng đám nha hoàn, bà tử, sợ lúc này các nàng tại đây gây tiếng động mà quấy rầy Thập Nhất Nương.
Một đám người lặng yên theo sau Thập Nhất Nương, xuyên qua hành lang gấp khúc, dừng lại ở trước cửa viện.
Thập Nhất Nương đứng ở trên bậc thang đánh giá sân viện được thắp đèn đuốc sáng trưng, một hồi lâu cũng không có lên tiếng.
Đình viện to như thế, chỉ nghe thấy âm thanh “xào xạc” của gió đêm thổi qua ngọn cây.
“Phu nhân!” cửa sân viện là nơi đầu gió, nếu bị nhiễm gió lạnh thì nguy mất, nói không chừng sẽ bị người có tâm nói thành tức giận mà bệnh hoặc là giả bệnh mất. Hổ phách rón ra rón rén tiến lên trước, nhẹ nhàng gọi Thập Nhất Nương, “ Phu nhân có muốn nô tỳ mang áo choàng lại cho người không?”
Hổ Phách là đang khéo léo nhắc nhở nàng nơi này có gió.
Thập Nhất Nương “a” một tiếng, nói: “Không cần. chúng ta đi vào trong phòng thôi!”
Hổ Phách thở phào một hơi.
Liền nghe thấy Thập Nhất Nương nói: “Ngươi nói, người mới vào cửa, là một mình một chỗ ở riêng, hay là cùng chúng ta ở một khu. Theo như đạo lý mà nói, nàng ấy là do thái hậu ban thưởng, không giống với thiếp, một mình ở một nơi riêng cũng là lẽ thường. Nếu là như vậy, thì chỉ có thể ở tại Lưu Danh Ổ của phía tây Hoa viện, chiếu theo đường trang hoặc là Nông Hương quán. Lưu Danh Ổ gần sông, không an toàn lắm, Nông Hương quán lại có chút đơn sơ, sợ người khác nói chúng ta lạnh nhạt, không chu đáo…. Cùng ở với chúng ta thì..,” Thập Nhất Nương vừa nói vừa nhìn lướt qua bốn phía sương phòng. “Như thế nào cũng là thiếp, ở trước tiền viện cũng không được. Ở dãy nhà phía sau? Vậy các ngươi phải làm thế nào? Cùng với các di nương ở đông tiểu viện, Văn di nương lại ở đệ nhất Triêu Nam, không lẽ bảo Văn di nương chuyển đi nơi khác hay sao?” Thập Nhất Nương phân tích thấu triệt, “Thật là chuyện phiền toái!”
Tóm lại phu nhân đang suy nghĩ cái gì vậy? Lúc này sao không phái người đi hỏi thăm rốt cuộc trong cung xảy ra chuyện gì? Hầu gia có an toàn hay không? Lại ở đây còn có lòng để ý nói những thứ này!
Hổ Phách nghe thấy nhất thời tức giận, nửa ngày mới hòa hoãn. Thấp giọng nói: “Những việc này, chung quy là vẫn nên hỏi ý tứ của Hầu gia mới được!”
Thập Nhất Nương thật giống như nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Hổ Phách, gật đầu nói: “Vậy thì đợi Hầu gia trở về quyết định lại rồi làm!” Sau đó bước nhanh vào phòng trong.
/755
|