Edit: Trang Delfosse Beta: Tiểu Tuyền Thái phu nhân lôi kéo tay Cửu tiểu thư Khương gia mặt mày tươi cười.
Cửu tiểu thư Khương gia đứng nghiêm, thanh âm thanh thúy như châu ngọc rơi: “. . . . . . Chỉ đọc đến 《 phụ nữ 》, 《 khí dụng 》, 《 giàu nghèo 》 tam thiên, những thứ khác, phụ thân nói đợi lớn hơn một chút nữa lại chăm chỉ đọc.”
Thái phu nhân nghe gật đầu lia lịa, nói với Khương thái thái ngồi ngay ngắn ở một bên cười nói: “Khương tiên sinh không hổ là người nghiên cứu học vấn.”
Khương thái thái khẽ cười, lộ ra gò má lúm đồng tiền nho nhỏ: “Thái phu nhân quá khen. Chẳng qua là nữ nhi ngu dốt, chỉ có thể dạy chút đơn giản mà thôi.”
Cửu tiểu thư Khương gia nghe không tốt buông đầu cười cười, hai đầu lông mày hiện qua một tia ngượng ngùng.
Thái phu nhân nhìn ha hả cười: “Cửu tiểu thư ngây thơ, Khương thái thái quá khiêm nhường.” Sau đó nhìn Truân ca nhi đứng ở bên cạnh mình, khuôn mặt tò mò nhìn Khương gia Cửu tiểu thư, “Đây là Khương muội muội của ngươi!”
Truân ca nhi trên mặt đất cung kính hành lễ, kêu “Khương muội muội”.
Khương gia Cửu tiểu thư ngẩng đầu lên, tự nhiên hào phóng phúc thân.
Thái phu nhân nhìn nụ cười càng sâu, giương mắt nhìn thấy Tống ma ma xuôi tay đứng ở bên cạnh màn trúc, biết tiệc rươu đã chuẩn bị tốt, lại nói, “Khương thái thái là khách quý khó gặp, chúng ta chuẩn bị chút rượu và thức ăn, mời Khương thái thái không nên từ chối.” Vừa nói, dựa vào Đỗ ma ma đứng lên.
Trong nhà mọi người đi theo tiếng xột xoạt vang lên, Khương thái thái thì khách khí từ chối một phen, lúc này mới rơi ở phía sau Thái phu nhân hai bước, đi sang hướng phòng khách bên cạnh Điểm Xuân đường.
Lúc này chính là đầu mùa hè, hoa lựu nở rực rỡ.
Thái phu nhân cùng khương thái thái nói tình hình hoa nở.
Khương thái thái ứng thuận, khóe mắt không nhịn được hướng Thập Nhất Nương đi ở phía sau mình liếc liếc.
Nàng mặc áo sam sa xanh nhạt, tuyến váy xanh nhạt, khuôn mặt tươi đẹp có nụ cười nhàn nhạt, lộ ra vẻ đoan trang diễm lệ điềm tĩnh. Ngũ thiếu gia còn chưa phân biệt quen sơ bị vú nuôi ôm vào trong ngực, ngắt thân thể muốn nàng ôm. Nàng đi tới ôm hài tử, ôn nhu thấp giọng nói mấy câu, hài tử an tĩnh lại, nằm ở trong ngực vú nuôi không động đậy nữa. Nàng sờ sờ đầu hài tử, lúc này mới đi hai ba bước tới.
Khương thái thái âm thầm gật đầu, cùng Thái phu nhân vào phòng khách.
Bốn loại hạt vỏ cứng ít nước, bốn rau ngâm, bốn đĩa đồ nguội, bốn món phụ, sáu món ăn nóng. . . . . . Tràn đầy một bàn. Vừa có món ăn Giang Tây nổi tiếng Tam tử Kê, cũng có món ăn Yên kinh nổi tiếng trong cúc hoa lý tích nục. Cuối cùng dùng một đĩa thủy tinh tử bang đựng Hồng Lăng.
Khương thái thái có chút ngoài ý muốn.
Hồng Lăng này là “Thủy bát tiên” Nam Kinh, tháng sáu mới lên phố, ra roi thúc ngựa vận chuyển đến Yên kinh, cũng đến trung tuần. Lúc này mới trung tuần tháng năm. . . . . . Có thể thấy được Từ gia hết sức coi trọng lần gặp mặt này, dung hết tâm tư để khoản đãi mình.
Ánh mắt của nàng liền quét qua bàn kề cận lên người Truân ca.
Đứa bé kia lớn lên tướng mạo tốt, hai đầu lông mày ôn hòa tú nhã, cử chỉ nho nhã lễ độ, còn biết chiếu cố đệ đệ bên cạnh ăn cái gì. Chỉ tiếc so với hài tử bình thường cùng lứa nhỏ yếu gầy ốm hơn chút ít. Nghe nói không đủ tháng đã sinh . . . . . . Trượng phu nếu cơ thể không tốt, chuyện phu thê không khỏi bớt chút mỹ mãn.
Nghĩ tới đây, Khương thái thái ở trong lòng ngầm thở dài.
Hồng Lăng trong veo ăn ở trong miệng cũng ít đi mấy phân tư vị.
Nói là nhìn nhau, trên thực tế có nhìn hay không đã không còn quan trọng. Chuyện này ngay từ hai năm trước đã định rồi. Chỉ là bọn hắn vợ chồng chưa từ bỏ ý định, con rể tương lai cũng nên một cái mới có thể yên tâm.
Ý niệm trong đầu hiện lên, nàng thầm trách mình tâm không thỏa mãn.
Sớm biết thiên hạ này không có chuyện thập toàn thập mỹ. Nàng trước khi đến còn sợ đứa nhỏ này mẹ đẻ mất sớm mọi người hoặc đối với hắn kính nhi viễn chi (chỉ nhìn từ xa), hoặc bởi vì nuôi dưới gối tổ mẫu quản giáo sơ xài không thay đổi trở nên bất hảo, hoặc là không có chỗ dựa mà bị người xem nhẹ khinh thường, trở nên sợ hãi rụt rè. Bây giờ nhìn lại, Thái phu nhân mặt mũi hiền lành, Thập Nhất Nương tính tình khoan dung, huynh đệ cung kính hữu ái. . . . . . Khương thái thái ở trong lòng suy nghĩ, chăm chú chuyển mắt nhìn đến Ngũ phu nhân bên cạnh.
Chính là vị Tiểu thẩm thẩm, nhìn cử chỉ cũng hào phóng, hành động đoan trang. So với mình tưởng tượng tốt hơn nhiều.
Có lẽ là lập trường bất đồng. chuyện Trinh tỷ nhi Thập Nhất Nương gấp gáp như ngồi trên lửa, đến phiên Truân ca, tâm tình cũng rất bình thản. Thứ nhất chuyện này đã sớm định rồi, hôm nay bất quá là đi ngang qua sân khấu một chút. Thứ hai nàng cảm thấy xã hội này đối với nữ hài tử hà khắc hơn —— Trinh tỷ nhi đến nhà người ta hỉ nộ ai ố do người khác nắm giữ. Nữ nhi nhà người ta đến nhà mình, những thứ khác không dám nói, ít nhất nàng sẽ không ra vẻ mẹ chồng mà cố ý gây khó khăn cho các nàng.
Hai người tâm tư khác nhau, một bữa cơm xong, cũng thân mật không ít.
Mọi người chuyển qua phòng khách phía Tây uống trà nói chuyện, bọn nhỏ do đám người Đỗ mama, Tống mama cùng đi hậu hoa viên.
Từ Tự Dụ ỷ mình lớn tuổi nhất, chỉ ở một bên nhìn, Trinh tỷ nhi tính tình hoà thuận, khắp nơi nhân nhượng, Cửu tiểu thư Khương gia là tuổi ngây thơ chân chất, rất nhanh cùng Truân ca, Từ Tự Giới chơi chung.
Nàng thấy hậu hoa viên muôn hồng nghìn tía nở rộ, cảm thán nói: “So với Đại phúc tự chúng ta cảnh trí còn xinh đẹp hơn!”
Trong nhà mời khách có rất ít nữ hài tử cùng lứa với Truân ca, huống chi cô bé này xinh đẹp dịu dàng. Nghe vậy liền nói: “Ngươi muốn đi bái Phật sao? Nhà chúng ta cũng có!”
Cửu tiểu thư Khương gia trợn to hai mắt: “Nhà các ngươi còn có chùa miểu?”
Truân ca đang muốn trả lời, nhìn thấy Kết Hương mang theo một đám tiểu nha hoàn đi tới.
Các nàng dẫn theo giỏ hoa, trong giỏ có bó lớn hoa lựu, hoa ngọc trâm cùng hoa sơn chi.
Mấy người nhanh chóng khom gối hành lễ cho đám người Truân ca.
Truân ca chỉ Kết Hương nói với Cửu tiểu thư Khương gia nói: “Đây là nha hoàn thiếp thân hầu hạ bên cạnh Nhị bá mẫu, gọi kết Hương.”
Chuyện thái thái, tiểu thư Khương gia muốn tới làm khách mọi người đã sớm biết được, nàng khom gối hành lễ cho Cửu tiểu thư Khương gia.
Khương gia Cửu tiểu thư hô một tiếng”Kết Hương tỷ tỷ”, khuôn mặt hâm mộ nhìn mùi thơm ngào ngạt của hoa sơn chi trắng trong ngực nàng: “Đây là hoa gì? Thật xinh đẹp a!”
“Đây là hoa sơn chi.” Kết Hương nghe nhanh chóng chọn lấy mấy đóa lớn cho Cửu tiểu thư Khương gia, “Là ấm phòng nhà chúng trồng. Thường gặp ở phía nam thường. Ở phía bắc Chúng ta rất thưa thớt.”
Cửu tiểu thư Khương gia vui mừng nhận hoa, hít một hơi thật sâu, cười nói: “Khó trách ta không nhận ra!” Khẩu khí rất lớn, làm tất cả mọi người cười lên.
Đỗ mama cười hỏi kết Hương: “Hái nhiều hoa như vậy, đây là muốn làm cái gì?”
Kết Hương nói: “Nhị phu nhân muốn làm chút hoa lộ.”
Đỗ mama không hỏi nhiều, Cửu tiểu thư Khương gia nghe cực kỳ hứng thú, hỏi truân ca: “Ta có thể đi xem làm hoa lộ sao? Khi ta tới, Tứ tỷ chúng ta cũng đang chiếu theo tàng thư của phụ thân làm hoa lộ. . . . . . Ta không có nhìn thấy đã xong rồi!” Nhìn Truân ca nháy mắt một cái, hết sức khả ái.
Truân ca lập tức nói: “Này có cái gì không thể! Nhị bá mẫu ta thường xuyên làm hoa lộ ở nhà. Còn tùy theo mùa làm ra hoa lộ khác nhau. Còn có thể làm huân hương.” Dẫn Cửu tiểu thư Khương gia hướng Thiều hoa viện đi.
Đám người Đỗ mama vốn là dẫn hài tử chơi, đi nơi nào cũng không sao cả.
Từ Tự Dụ mấy ngày nay nhốt trong nhà học, có chút lâu không thấy Nhị phu nhân rồi, cũng muốn đi ngồi một chút.
Trinh tỷ nhi là nửa chủ nhân, nên nhiệt tình khoản đãi.
Đoàn người cứ như vậy cười hì hì đi chỗ Nhị phu nhân.
Thiều hoa viện thật lâu không có náo nhiệt như vậy.
Nhị phu nhân bưng nước trái cây cùng cao tự chế chiêu đãi các nàng.
Vàng tươi bánh hoa cúc, thơm ngào ngạt cao bạch ngọc trâm, đỏ rực bánh xốp giòn cây lựu, mứt táo, ngưu bính triền, đường lá liễu. . . . . . Còn có trà Long Tĩnh Tây Hồ xanh tươi.
Cửu tiểu thư Khương gia cười híp ánh mắt.
Từ Tự Dụ nhân cơ hội hướng Nhị phu nhân thỉnh giáo công khóa. Trinh tỷ nhi sợ Từ Tự Giới ầm ĩ, nhỏ giọng nói với Truân ca cùng Cửu tiểu thư Khương gia nói: “Chúng ta đi vào trong rừng trúc chơi.”
Cửu tiểu thư Khương gia ở nhà cũng thường gặp có người muốn thỉnh giáo phụ thân công khóa, biết là không được làm ồn, liên tục gật đầu.
Trinh tỷ nhi cho Tiểu hoàng anh nhặt tất cả điểm tâm, để trong khay đỏ thẫm mạ vàng hoa hải đường, nắm tay Từ Tự Giới đi rừng trúc.
Mấy người ở trên bàn đá ụ rừng trúc ngồi xuống, ăn điểm tâm uống trà, Cửu tiểu thư Khương gia nói chuyện nhà mình, Truân ca nói chuyện Triệu tiên sinh, mọi người ngươi một câu, ta một câu, rất khoái đạt.
Đỗ mama ở một bên nhìn vui mừng nhướng mày.
Cuối cùng không biết Cửu tiểu thư Khương gia có nhìn thấy làm hoa lộ là thế nào hay không, nhưng được Nhị phu nhân đưa cho một lọ hương lộ hoa hồng và bách hợp, một lọ hương lộ mẫu đơn mộc tê.
Ngồi xe ngựa đi trở về phủ khương thái thái nghe khen ngợi: “Thật không có nghĩ đến. Vẫn còn có người làm được hương lộ kỳ diệu như thế. Ngửi sơ nghe thấy là hương hoa hồng, ngửi lại cẩn thận, là hương bách hợp.”
Khương gia Cửu tiểu thư nghe luôn miệng la “Nương”, mở to ánh mắt đen như mã não nói: “Nhị bá mẫu còn cùng Dụ ca ca nói 《Luận Ngữ 》.”
Khương thái thái nghe nhìn nữ nhi khẽ nở nụ cười, trong đôi mắt tràn đầy từ ái: “Sắt Sắt thích nhà Truân ca ca sao?”
Khuê danh Sắt Sắt, Cửu tiểu thư Khương gia gật đầu lia lịa: “Thích!”
Ngồi ở một bên Khương phu nhân nghe nhìn đệ muội cười lên: “Cái này kêu là nhân duyên trời định!”
Khương thái thái không có lên tiếng, sờ sờ tóc đen nhánh của nữ nhi, động tác mềm nhẹ thậm chí mang theo chút thương tiếc.
Bên kia Ngũ phu nhân có chút mệt mỏi rời khỏi màu thủy lam mảnh cát áo, lộ ra màu vàng nhạt thêu đỏ thẫm triền cành Hoa trung eo.
“Khí trời càng ngày càng nóng.” Trong giọng nói mang theo mấy phân oán trách.
Thạch ma ma cười nhận lấy xiêm y nàng cởi xuống đưa cho tiển nha hoàn bên cạnh, cầm lấy khăn đã vắt tốt giúp Ngũ phu nhân lau thân thể.
“Khuya hôm nay Ngũ Gia ở trong cung trực đêm, để cho vú nuôi đem Hâm Tỷ nhi ôm đến trong nhà nghỉ ngơi với ta!”
Thạch ma ma cười đáp “Vâng” , phân phó tiểu nha hoàn truyền lời.
Ngũ phu nhân liền nhớ lại một cái cọc chuyện tới : “Lần trước ta lúc trở về nghe cha nói, cấp cho duy ca xin chỉ Phong thế tử, cũng không biết rốt cuộc tiến hành ra sao?”
“Sao có thể nhanh như vậy!” Thạch ma ma cười nói, “Hầu gia là thế tập võng thế tước vị. Muốn tấu xin hoàng thượng cùng Lễ bộ. Nhanh nhất cũng đến mùa xuân sang năm.” Sau đó cho Ngũ phu nhân choàng vật bạc trắng con áo mỏng.
Ngũ phu nhân dường như nhớ tới cái gì, tự tiếu phi tiếu bĩu môi.
Trong lòng Thạch mama nhảy dựng, nhanh chóng cười nói: “Hầu gia ban đầu cũng là nhìn trúng Duy đại gia, còn không phải là bởi vì Duy đại gia tính tình ngay thẳng, cùng phu nhân rất hợp. Huống chi duy đại gia mấy năm này ở trước mặt Hầu gia tẫn hiếu. . . . . .”
“Ta biết.” Ngũ phu nhân không yên lòng cắt lời Thạch mama nói, “Ta đang suy nghĩ Truân ca. . . . . . Nhìn dáng dấp, Hầu gia muốn xin chỉ phong Truân ca làm thế tử. Không biết Thập Nhất Nương biết rồi, trong lòng nghĩ như thế nào?” Vừa nói, mím môi cười cười.
Cửu tiểu thư Khương gia đứng nghiêm, thanh âm thanh thúy như châu ngọc rơi: “. . . . . . Chỉ đọc đến 《 phụ nữ 》, 《 khí dụng 》, 《 giàu nghèo 》 tam thiên, những thứ khác, phụ thân nói đợi lớn hơn một chút nữa lại chăm chỉ đọc.”
Thái phu nhân nghe gật đầu lia lịa, nói với Khương thái thái ngồi ngay ngắn ở một bên cười nói: “Khương tiên sinh không hổ là người nghiên cứu học vấn.”
Khương thái thái khẽ cười, lộ ra gò má lúm đồng tiền nho nhỏ: “Thái phu nhân quá khen. Chẳng qua là nữ nhi ngu dốt, chỉ có thể dạy chút đơn giản mà thôi.”
Cửu tiểu thư Khương gia nghe không tốt buông đầu cười cười, hai đầu lông mày hiện qua một tia ngượng ngùng.
Thái phu nhân nhìn ha hả cười: “Cửu tiểu thư ngây thơ, Khương thái thái quá khiêm nhường.” Sau đó nhìn Truân ca nhi đứng ở bên cạnh mình, khuôn mặt tò mò nhìn Khương gia Cửu tiểu thư, “Đây là Khương muội muội của ngươi!”
Truân ca nhi trên mặt đất cung kính hành lễ, kêu “Khương muội muội”.
Khương gia Cửu tiểu thư ngẩng đầu lên, tự nhiên hào phóng phúc thân.
Thái phu nhân nhìn nụ cười càng sâu, giương mắt nhìn thấy Tống ma ma xuôi tay đứng ở bên cạnh màn trúc, biết tiệc rươu đã chuẩn bị tốt, lại nói, “Khương thái thái là khách quý khó gặp, chúng ta chuẩn bị chút rượu và thức ăn, mời Khương thái thái không nên từ chối.” Vừa nói, dựa vào Đỗ ma ma đứng lên.
Trong nhà mọi người đi theo tiếng xột xoạt vang lên, Khương thái thái thì khách khí từ chối một phen, lúc này mới rơi ở phía sau Thái phu nhân hai bước, đi sang hướng phòng khách bên cạnh Điểm Xuân đường.
Lúc này chính là đầu mùa hè, hoa lựu nở rực rỡ.
Thái phu nhân cùng khương thái thái nói tình hình hoa nở.
Khương thái thái ứng thuận, khóe mắt không nhịn được hướng Thập Nhất Nương đi ở phía sau mình liếc liếc.
Nàng mặc áo sam sa xanh nhạt, tuyến váy xanh nhạt, khuôn mặt tươi đẹp có nụ cười nhàn nhạt, lộ ra vẻ đoan trang diễm lệ điềm tĩnh. Ngũ thiếu gia còn chưa phân biệt quen sơ bị vú nuôi ôm vào trong ngực, ngắt thân thể muốn nàng ôm. Nàng đi tới ôm hài tử, ôn nhu thấp giọng nói mấy câu, hài tử an tĩnh lại, nằm ở trong ngực vú nuôi không động đậy nữa. Nàng sờ sờ đầu hài tử, lúc này mới đi hai ba bước tới.
Khương thái thái âm thầm gật đầu, cùng Thái phu nhân vào phòng khách.
Bốn loại hạt vỏ cứng ít nước, bốn rau ngâm, bốn đĩa đồ nguội, bốn món phụ, sáu món ăn nóng. . . . . . Tràn đầy một bàn. Vừa có món ăn Giang Tây nổi tiếng Tam tử Kê, cũng có món ăn Yên kinh nổi tiếng trong cúc hoa lý tích nục. Cuối cùng dùng một đĩa thủy tinh tử bang đựng Hồng Lăng.
Khương thái thái có chút ngoài ý muốn.
Hồng Lăng này là “Thủy bát tiên” Nam Kinh, tháng sáu mới lên phố, ra roi thúc ngựa vận chuyển đến Yên kinh, cũng đến trung tuần. Lúc này mới trung tuần tháng năm. . . . . . Có thể thấy được Từ gia hết sức coi trọng lần gặp mặt này, dung hết tâm tư để khoản đãi mình.
Ánh mắt của nàng liền quét qua bàn kề cận lên người Truân ca.
Đứa bé kia lớn lên tướng mạo tốt, hai đầu lông mày ôn hòa tú nhã, cử chỉ nho nhã lễ độ, còn biết chiếu cố đệ đệ bên cạnh ăn cái gì. Chỉ tiếc so với hài tử bình thường cùng lứa nhỏ yếu gầy ốm hơn chút ít. Nghe nói không đủ tháng đã sinh . . . . . . Trượng phu nếu cơ thể không tốt, chuyện phu thê không khỏi bớt chút mỹ mãn.
Nghĩ tới đây, Khương thái thái ở trong lòng ngầm thở dài.
Hồng Lăng trong veo ăn ở trong miệng cũng ít đi mấy phân tư vị.
Nói là nhìn nhau, trên thực tế có nhìn hay không đã không còn quan trọng. Chuyện này ngay từ hai năm trước đã định rồi. Chỉ là bọn hắn vợ chồng chưa từ bỏ ý định, con rể tương lai cũng nên một cái mới có thể yên tâm.
Ý niệm trong đầu hiện lên, nàng thầm trách mình tâm không thỏa mãn.
Sớm biết thiên hạ này không có chuyện thập toàn thập mỹ. Nàng trước khi đến còn sợ đứa nhỏ này mẹ đẻ mất sớm mọi người hoặc đối với hắn kính nhi viễn chi (chỉ nhìn từ xa), hoặc bởi vì nuôi dưới gối tổ mẫu quản giáo sơ xài không thay đổi trở nên bất hảo, hoặc là không có chỗ dựa mà bị người xem nhẹ khinh thường, trở nên sợ hãi rụt rè. Bây giờ nhìn lại, Thái phu nhân mặt mũi hiền lành, Thập Nhất Nương tính tình khoan dung, huynh đệ cung kính hữu ái. . . . . . Khương thái thái ở trong lòng suy nghĩ, chăm chú chuyển mắt nhìn đến Ngũ phu nhân bên cạnh.
Chính là vị Tiểu thẩm thẩm, nhìn cử chỉ cũng hào phóng, hành động đoan trang. So với mình tưởng tượng tốt hơn nhiều.
Có lẽ là lập trường bất đồng. chuyện Trinh tỷ nhi Thập Nhất Nương gấp gáp như ngồi trên lửa, đến phiên Truân ca, tâm tình cũng rất bình thản. Thứ nhất chuyện này đã sớm định rồi, hôm nay bất quá là đi ngang qua sân khấu một chút. Thứ hai nàng cảm thấy xã hội này đối với nữ hài tử hà khắc hơn —— Trinh tỷ nhi đến nhà người ta hỉ nộ ai ố do người khác nắm giữ. Nữ nhi nhà người ta đến nhà mình, những thứ khác không dám nói, ít nhất nàng sẽ không ra vẻ mẹ chồng mà cố ý gây khó khăn cho các nàng.
Hai người tâm tư khác nhau, một bữa cơm xong, cũng thân mật không ít.
Mọi người chuyển qua phòng khách phía Tây uống trà nói chuyện, bọn nhỏ do đám người Đỗ mama, Tống mama cùng đi hậu hoa viên.
Từ Tự Dụ ỷ mình lớn tuổi nhất, chỉ ở một bên nhìn, Trinh tỷ nhi tính tình hoà thuận, khắp nơi nhân nhượng, Cửu tiểu thư Khương gia là tuổi ngây thơ chân chất, rất nhanh cùng Truân ca, Từ Tự Giới chơi chung.
Nàng thấy hậu hoa viên muôn hồng nghìn tía nở rộ, cảm thán nói: “So với Đại phúc tự chúng ta cảnh trí còn xinh đẹp hơn!”
Trong nhà mời khách có rất ít nữ hài tử cùng lứa với Truân ca, huống chi cô bé này xinh đẹp dịu dàng. Nghe vậy liền nói: “Ngươi muốn đi bái Phật sao? Nhà chúng ta cũng có!”
Cửu tiểu thư Khương gia trợn to hai mắt: “Nhà các ngươi còn có chùa miểu?”
Truân ca đang muốn trả lời, nhìn thấy Kết Hương mang theo một đám tiểu nha hoàn đi tới.
Các nàng dẫn theo giỏ hoa, trong giỏ có bó lớn hoa lựu, hoa ngọc trâm cùng hoa sơn chi.
Mấy người nhanh chóng khom gối hành lễ cho đám người Truân ca.
Truân ca chỉ Kết Hương nói với Cửu tiểu thư Khương gia nói: “Đây là nha hoàn thiếp thân hầu hạ bên cạnh Nhị bá mẫu, gọi kết Hương.”
Chuyện thái thái, tiểu thư Khương gia muốn tới làm khách mọi người đã sớm biết được, nàng khom gối hành lễ cho Cửu tiểu thư Khương gia.
Khương gia Cửu tiểu thư hô một tiếng”Kết Hương tỷ tỷ”, khuôn mặt hâm mộ nhìn mùi thơm ngào ngạt của hoa sơn chi trắng trong ngực nàng: “Đây là hoa gì? Thật xinh đẹp a!”
“Đây là hoa sơn chi.” Kết Hương nghe nhanh chóng chọn lấy mấy đóa lớn cho Cửu tiểu thư Khương gia, “Là ấm phòng nhà chúng trồng. Thường gặp ở phía nam thường. Ở phía bắc Chúng ta rất thưa thớt.”
Cửu tiểu thư Khương gia vui mừng nhận hoa, hít một hơi thật sâu, cười nói: “Khó trách ta không nhận ra!” Khẩu khí rất lớn, làm tất cả mọi người cười lên.
Đỗ mama cười hỏi kết Hương: “Hái nhiều hoa như vậy, đây là muốn làm cái gì?”
Kết Hương nói: “Nhị phu nhân muốn làm chút hoa lộ.”
Đỗ mama không hỏi nhiều, Cửu tiểu thư Khương gia nghe cực kỳ hứng thú, hỏi truân ca: “Ta có thể đi xem làm hoa lộ sao? Khi ta tới, Tứ tỷ chúng ta cũng đang chiếu theo tàng thư của phụ thân làm hoa lộ. . . . . . Ta không có nhìn thấy đã xong rồi!” Nhìn Truân ca nháy mắt một cái, hết sức khả ái.
Truân ca lập tức nói: “Này có cái gì không thể! Nhị bá mẫu ta thường xuyên làm hoa lộ ở nhà. Còn tùy theo mùa làm ra hoa lộ khác nhau. Còn có thể làm huân hương.” Dẫn Cửu tiểu thư Khương gia hướng Thiều hoa viện đi.
Đám người Đỗ mama vốn là dẫn hài tử chơi, đi nơi nào cũng không sao cả.
Từ Tự Dụ mấy ngày nay nhốt trong nhà học, có chút lâu không thấy Nhị phu nhân rồi, cũng muốn đi ngồi một chút.
Trinh tỷ nhi là nửa chủ nhân, nên nhiệt tình khoản đãi.
Đoàn người cứ như vậy cười hì hì đi chỗ Nhị phu nhân.
Thiều hoa viện thật lâu không có náo nhiệt như vậy.
Nhị phu nhân bưng nước trái cây cùng cao tự chế chiêu đãi các nàng.
Vàng tươi bánh hoa cúc, thơm ngào ngạt cao bạch ngọc trâm, đỏ rực bánh xốp giòn cây lựu, mứt táo, ngưu bính triền, đường lá liễu. . . . . . Còn có trà Long Tĩnh Tây Hồ xanh tươi.
Cửu tiểu thư Khương gia cười híp ánh mắt.
Từ Tự Dụ nhân cơ hội hướng Nhị phu nhân thỉnh giáo công khóa. Trinh tỷ nhi sợ Từ Tự Giới ầm ĩ, nhỏ giọng nói với Truân ca cùng Cửu tiểu thư Khương gia nói: “Chúng ta đi vào trong rừng trúc chơi.”
Cửu tiểu thư Khương gia ở nhà cũng thường gặp có người muốn thỉnh giáo phụ thân công khóa, biết là không được làm ồn, liên tục gật đầu.
Trinh tỷ nhi cho Tiểu hoàng anh nhặt tất cả điểm tâm, để trong khay đỏ thẫm mạ vàng hoa hải đường, nắm tay Từ Tự Giới đi rừng trúc.
Mấy người ở trên bàn đá ụ rừng trúc ngồi xuống, ăn điểm tâm uống trà, Cửu tiểu thư Khương gia nói chuyện nhà mình, Truân ca nói chuyện Triệu tiên sinh, mọi người ngươi một câu, ta một câu, rất khoái đạt.
Đỗ mama ở một bên nhìn vui mừng nhướng mày.
Cuối cùng không biết Cửu tiểu thư Khương gia có nhìn thấy làm hoa lộ là thế nào hay không, nhưng được Nhị phu nhân đưa cho một lọ hương lộ hoa hồng và bách hợp, một lọ hương lộ mẫu đơn mộc tê.
Ngồi xe ngựa đi trở về phủ khương thái thái nghe khen ngợi: “Thật không có nghĩ đến. Vẫn còn có người làm được hương lộ kỳ diệu như thế. Ngửi sơ nghe thấy là hương hoa hồng, ngửi lại cẩn thận, là hương bách hợp.”
Khương gia Cửu tiểu thư nghe luôn miệng la “Nương”, mở to ánh mắt đen như mã não nói: “Nhị bá mẫu còn cùng Dụ ca ca nói 《Luận Ngữ 》.”
Khương thái thái nghe nhìn nữ nhi khẽ nở nụ cười, trong đôi mắt tràn đầy từ ái: “Sắt Sắt thích nhà Truân ca ca sao?”
Khuê danh Sắt Sắt, Cửu tiểu thư Khương gia gật đầu lia lịa: “Thích!”
Ngồi ở một bên Khương phu nhân nghe nhìn đệ muội cười lên: “Cái này kêu là nhân duyên trời định!”
Khương thái thái không có lên tiếng, sờ sờ tóc đen nhánh của nữ nhi, động tác mềm nhẹ thậm chí mang theo chút thương tiếc.
Bên kia Ngũ phu nhân có chút mệt mỏi rời khỏi màu thủy lam mảnh cát áo, lộ ra màu vàng nhạt thêu đỏ thẫm triền cành Hoa trung eo.
“Khí trời càng ngày càng nóng.” Trong giọng nói mang theo mấy phân oán trách.
Thạch ma ma cười nhận lấy xiêm y nàng cởi xuống đưa cho tiển nha hoàn bên cạnh, cầm lấy khăn đã vắt tốt giúp Ngũ phu nhân lau thân thể.
“Khuya hôm nay Ngũ Gia ở trong cung trực đêm, để cho vú nuôi đem Hâm Tỷ nhi ôm đến trong nhà nghỉ ngơi với ta!”
Thạch ma ma cười đáp “Vâng” , phân phó tiểu nha hoàn truyền lời.
Ngũ phu nhân liền nhớ lại một cái cọc chuyện tới : “Lần trước ta lúc trở về nghe cha nói, cấp cho duy ca xin chỉ Phong thế tử, cũng không biết rốt cuộc tiến hành ra sao?”
“Sao có thể nhanh như vậy!” Thạch ma ma cười nói, “Hầu gia là thế tập võng thế tước vị. Muốn tấu xin hoàng thượng cùng Lễ bộ. Nhanh nhất cũng đến mùa xuân sang năm.” Sau đó cho Ngũ phu nhân choàng vật bạc trắng con áo mỏng.
Ngũ phu nhân dường như nhớ tới cái gì, tự tiếu phi tiếu bĩu môi.
Trong lòng Thạch mama nhảy dựng, nhanh chóng cười nói: “Hầu gia ban đầu cũng là nhìn trúng Duy đại gia, còn không phải là bởi vì Duy đại gia tính tình ngay thẳng, cùng phu nhân rất hợp. Huống chi duy đại gia mấy năm này ở trước mặt Hầu gia tẫn hiếu. . . . . .”
“Ta biết.” Ngũ phu nhân không yên lòng cắt lời Thạch mama nói, “Ta đang suy nghĩ Truân ca. . . . . . Nhìn dáng dấp, Hầu gia muốn xin chỉ phong Truân ca làm thế tử. Không biết Thập Nhất Nương biết rồi, trong lòng nghĩ như thế nào?” Vừa nói, mím môi cười cười.
/755
|