Edit: Trang Delfosse Beta: Tiểu Tuyền Tin tức tới đột nhiên như vậy, Thập Nhất Nương sửng sốt.
Từ Lệnh Nghi đã nói: “Định là tiểu thư nhà ai?” Thanh âm ôn hòa, lộ ra vẻ trấn định.
Lâm Ba thấp giọng nói: “Cháu gái Phúc Thành công chúa, đích trưởng nữ của Chu sĩ Tranh đại nhân.”
“Phương tỷ Nhi!” Thập Nhất Nương không khỏi thấp giọng kinh hô.
Lúc trước nhưng một chút xíu dấu hiệu cũng không có, Lễ bộ cùng tông nhân phủ giống như không có báo tên Phương tỷ Nhi lên.
Từ Lệnh Nghi vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng mí mắt buông xuống, một hồi lâu không có lên tiếng.
Thập Nhất Nương nhìn không khỏi thấp giọng hỏi hắn: “Tại sao?”
“Chu gia, luôn luôn có quan hệ thông gia tôn thất.” Từ Lệnh Nghi gương mắt nhìn nàng, “Hoàng thượng làm như vậy, đã là khó được.”
Chu sĩ Tranh là biểu huynh hoàng thượng, cũng là bằng hữu tốt cùng Từ Lệnh Nghi lớn lên. Hoàng thượng tuyển một người có quan hệ tốt cùng Từ gia làm nhạc gia cho con trai lớn. Bất kể là nhớ tới tình phụ tử không muốn làm cho hoàng trường tử khó xử, hay là nhớ tới tình anh em vợ giữ lại một tia tình cảm, hoặc chỉ là hoàng thượng cảm thấy Chu gia là thích hợp nhất để làm thân gia, có thể có kết quả như thế, đối với Từ gia mà nói, đã là tốt nhất.
Thập Nhất Nương gật đầu.
Từ Lệnh Nghi cười nhìn nàng: “Cứ như vậy, nàng cũng không cần khó xử!”
Thập Nhất Nương kinh ngạc: “Khó xử cái gì?”
“Nàng không phải là không nguyện ý công tử của Vương gia sao?” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Nếu như vậy, hai nhà chúng ta kết thân nữa cũng có chút quá lộ liễu. Nàng cũng có thể thẳng thắn thoái thác cửa hôn sự này.”
Có rõ ràng như vậy sao?
Thập Nhất Nương xấu hổ.
Nếu như công tử Vương gia cùng vị tỳ nữ lớn hơn ba tuổi kia chẳng qua là tình nghĩa bình thường, người đi tìm hiểu tin tức quyết sẽ không đặc biệt cường điệu sự tồn tại của người tỳ nữ này. . . . . .
Nàng không khỏi có chút ngượng ngùng: “Nhìn dáng dấp, ngày mai ta không chỉ đi chúc mừng Chu phu nhân, còn phải đi giội cho nàng bầu nước lạnh.”
Từ Lệnh Nghi cười. Quay đầu lại nhìn một cánh cửa ngoại thư phòng đóng, nói: “Hai người chỉ sợ không nói xong nhanh như vậy. Chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút đi.”
Thập Nhất Nương gật đầu, chỉ chừa Mộc Phù ở ngoài cửa hầu hạ, đi theo Từ Lệnh Nghi quẹo vào ngõ hẻm bên cạnh ngoại thư phòng, vào một viện nho nhỏ.
Phố gạch đá xanh ở giữa có một cây hương thung to đến người ôm. Nhà giữa ba gian. Tường trắng ngói xám, trụ sơn đen. Mộc mạc mang theo mấy phân yên tĩnh.
Thập Nhất Nương mở mắt nhìn xung quanh.
“Nơi này là?”
“Ngoại thư phòng!” Từ Lệnh Nghi cười nói.
Có một đồng tử bảy tám tuổi từ trong nhà chạy đến hành lễ, rồi lại lộn trở lại đi giúp bọn họ vén rèm.
Từ Lệnh Nghi mang theo Thập Nhất Nương vào chính phòng.
Ba gian thông thành phòng lớn. Chính giữa nhà treo bức tranh sơn thủy tri âm tri kỷ, một bàn hương án sơn đen, bên cạnh là giường la hán hoa mai chân thấp sơn đen, một chiếc ghế dựa, hai cái ghế Thái sư, hai bên đầu là khung bác cổ, chạm đến nóc nhà tất cả đều là sách, vạc lớn bằng sứ thanh hoa cắm tranh cuộn lâm lập.
Từ Lệnh Nghi chỉ La Hán giường nói với Thập Nhất Nương một tiếng “Ngồi”, sau đó phân phó tiểu Đồng kia: “Dùng nước Ngọc Tuyền Sơn, đại hồng bào.”
Tiểu Đồng ứng thuận, chạy đi ra ngoài.
Thập Nhất Nương đánh giá chung quanh.
Nàng vẫn cho là Ngoại thư phòng là phòng làm việc của Từ Lệnh Nghi, chức năng chủ yếu là tiếp khách quan trọng, không nghĩ tới thật sự có thư phòng, hơn nữa nhìn tàng thư phong phú, so với Bán nguyệt phán còn nhiều hơn.
“Bán nguyệt phán là thư phòng của riêng ta.” Từ Lệnh Nghi thấy giải thích, “Nơi này là thư phòng ngoại viện của các vị Vĩnh Bình hầu.”
Thì ra là như vậy!
Thập Nhất Nương chợt hiểu ra.
Hai tiểu Đồng một mang Tiểu lò bùn đỏ, một mang khay ấm trà tử sa hình lá sen vào.
Thập Nhất Nương đứng dậy hỗ trợ.
Từ Lệnh Nghi lại nói: “Nàng ngồi đi. Nếm thử công phu của ta.”
Thập Nhất Nương nghe giọng hắn rất trịnh trọng, biết hắn am hiểu sâu, nên an tâm ngồi xuống, nhìn pha trà.
Ấm tử sa nho nhỏ, nước rất nhanh nổi lồng bồng. .
Từ Lệnh Nghi dùng nước trà đầu nóng dội chung trà, sau đổ nước trà hai mời nàng thưởng thức.
Màu hồng rám nắng, màu sắc nước trà diễm lệ, mùi vị nồng đậm.
Thập Nhất Nương ngửi ngửi, sau đó nếm một ngụm nhỏ.
“Như thế nào?” Từ Lệnh Nghi hỏi nàng. Tự mình nâng chung trà lên ngửi ngửi, uống một hơi cạn sạch.
Thập Nhất Nương nhìn thần sắc hắn lộ mấy phân mong đợi, cảm giác mình vẫn là ăn ngay nói thật: “Rất cam thuần. Những thứ khác, không hiểu lắm!”
Từ Lệnh Nghi nghe ngẩn ra, sau đó cười to: “Uống ra đến cam thuần đã là hiếm thấy.” Lại nói, “Vậy nàng thích uống trà gì?”
Thập Nhất Nương thấy không khí rất tốt, thì cười nói: “Ta thích uống Hồng Trà. Tốt nhất ở bên trong thêm hai thìa mật ong.”
“Thêm mật ong?” Từ Lệnh Nghi rất ngoài ý muốn, nhíu mày, “Giống như Nhị tẩu, đem đá nóng ném vào trong trà . . . . .”
Lý giải như vậy cũng coi như không!
Thập Nhất Nương cười yếu ớt một chút.
Phía ngoài đột nhiên truyền đến một trận bước chân nhẹ nhàng.
Hai người không hẹn mà cùng hướng cửa nhìn lại.
Mộc phù cách rèm bẩm: “Hầu gia, phu nhân, các ngài mau đi xem một chút sao! Đại gia cùng Đại phu nhân bên kia, giống như có cái gì không đúng!” Trong thanh âm mơ hồ lộ ra mấy phân lo âu.
Thập Nhất Nương sắc mặt biến hóa: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Mộc phù muốn nói lại thôi: “Ngài đi xem một chút sẽ biết!”
“Hầu gia, ta đi xem một chút!” Thập Nhất Nương đứng dậy, vội vã nói một câu, vén mành đi ra, cùng Mộc Phù đi phòng tiếp khách.
“Thập Nhất Nương. . . . . .” Từ Lệnh Nghi ngăn cản không được , không thể làm gì khác hơn là đi theo ra cửa.
Mặc dù mình cùng Thất Nương hồi Yên kinh không có che dấu hành tung, nhưng Chu An Bình có năng lực cách hai ngày liền đuổi kịp Yên kinh , sau đó tự nhiên hào phóng quăng danh thiếp bái kiến hắn, không lên tiếng đề cập tới để cho hắn bảo Thập Nhất Nương khuyên nhủ Thất nương, đủ thấy là một người kiêu ngạo tự tin. Người như thế, sau cánh cửa đóng kín còn dễ nói, nếu như ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, chỉ sợ là có sai cũng sẽ không nhận lồi.
Ý niệm trong đầu hiện lên, Từ Lệnh Nghi bước nhanh hơn.
Chuyển ra ngõ hẻm thì nhìn thấy Thập Nhất Nương cùng Mộc Phù đứng ở dưới mái hiên.
Hắn thả chậm cước bộ, nghe thấy tiếng khóc bi thương của Thất nương cùng thanh âm Chu An Bình nén giận chất vấn: “. . . . . . Bất quá là lúc không có người nào bưng chén trà cho ta, ngươi cảm thấy nàng mất quy củ, dạy dỗ nàng một phen là được, thế nhưng không nói tiếng nào cứ như vậy chạy. Đây là khí độ của chủ mẫu đương gia sao?” Hắn vừa nói, trong thanh âm có mấy phân mỏi mệt , “Ngươi nếu là đối với ta có một chút tình nghĩa, nghĩ tới ta đối với ngươi thật tốt, cũng sẽ không cầm những chuyện không đâu làm cớ, nhiều lần rời nhà.” Nói tới đây, hắn vừa tức vừa căm phẫn, “Ngươi biết hay không, ta lo lắng ngươi trên đường gặp chuyện không may, khắp nơi nhờ bằng hữu tìm ngươi, lại không thể nói ngươi tại sao rời nhà, hiện tại khắp Sơn Đông sợ rằng ai cũng biết Chu An Bình ta có lỗi với thê tử, làm thê tử tức giận trở về nhà mẹ đẻ.”
Hắn tức giận, Thất Nương so với hắn còn tức giận hơn. Khóc gào lên: “Ngươi cùng Hương Vân câu kết làm bậy , chẳng lẽ còn để ý tới rồi!”
“Ta cùng Hương Vân rốt cuộc là chuyện thế nào? Các ngươi tự hỏi lòng, ngươi chẳng lẽ không biết?” Chu An Bình trong thanh âm lộ ra phẫn nộ “Bằng không, ngươi tại sao ngay cả một câu giải thích của ta của cũng không nghe?”
“Các ngươi xảy ra chuyện gì? Ta làm sao biết!” Trong thanh âm Thất Nương lộ ra chột dạ hốt hoảng.
Thập Nhất Nương nghe sững sờ.
Phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Từ Lệnh Nghi đi tới, nhìn Từ Lệnh Nghi ra dấu chớ có lên tiếng.
Hai người đứng ở dưới mái hiên nghe.
“Ta biết, cửa này hôn sự là ta cưỡng cầu.” Chu An Bình thanh âm đột nhiên bình tĩnh trở lại, “Thất Nương, ngươi cũng đừng khóc! Ngươi nếu ngàn dặm xa xôi từ Sơn Đông chạy đến Yên kinh nhà muội muội Vĩnh Bình Hầu phu nhân, nói vậy cũng có quyết định của chính mình. Mượn cơ hội này, ngươi không bằng nói thật với ta, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Ngươi cũng biết, Chu An Bình ta không phải là loại người hẹp hòi. Ngươi cứ việc nói thẳng đi!”
Thập Nhất Nương trong lòng cả kinh.
Trong nhà đã truyền đến thanh âm Thất Nương sợ hãi: “Ngươi, ngươi đây là ý gì?”
“Ở trong Vĩnh Bình Hầu phủ, làm trò trước mặt Vĩnh Bình hầu, làm trò trước mặt muội muội ngươi, ngươi nghĩ như thế nào, ta tất cả đều nghe theo ngươi!” Chu An Bình giọng nói mặc dù bình tĩnh, nhưng ám chỉ Thất Nương ỷ thế hiếp người.
“Ngươi nói gì vậy?” Thất Nương nhảy lên, “Ta là loại người này sao?” Nàng không kịp khóc, “Nếu ta là loại người này, đã sớm đem Hương Vân đuổi. . . . . .”
“Vậy ngươi tại sao không đem Hương Vân đuổi?” Chu An Bình lạnh lùng hỏi.
“Ta, ta. . . . . .” Thất Nương cứng họng.
“Ngươi là chủ mẫu, tại sao ngay cả nha hoàn cũng không dám xử trí.” Chu An Bình hỏi gây sự.
“Đó là bởi vì, bởi vì. . . . . .” Thất Nương dập đầu nói lắp ba.
“Đó là bởi vì trong lòng ngươi không nỡ sao!” Chu An Bình lẳng lặng nói, “Bởi vì không có hài tử, cho nên không dám thẳng thắt lưng mạnh miệng. Biết có nha hoàn không hợp quy củ, cũng không dám lớn tiếng khiển trách. . . . . .”
“Ngươi nói nhảm, không phải như ngươi nói. . . . . .” Thất Nương lớn tiếng phản bác, nhưng anh anh khóc lên.
“Đây là cái gì?” Chu An Bình hỏi tới nàng, trong giọng nói mang theo mấy phân mong chờ.
“Dạ, phải . . . . .” Thất Nương rốt cuộc không nói ra .
“Là sợ không có hài tử, ta thu tiểu thiếp?” Chu An Bình đột nhiên nói.
Thất Nương không lên tiếng.
“Người của nhạc mẫu, người của nương, ta đều đuổi, ngươi còn muốn ta như thế nào?”
Thất Nương”Wow” một chút khóc đến lớn tiếng hơn.
“Đừng khóc!” Thập Nhất Nương nghe thấy Chu An Bình xem thường địa đạo : nói, “Tâm tư của ngươi ta cũng biết. Không phải là không có hài tử sao? Chúng ta xuất tiền đắp tượng vàng cho Quan Thế Âm, nếu không đi Phổ Đà tự cầu thần. Luôn có biện pháp !”
“Thật?” Thanh âm Thất Nương rung lên, sau đó lại trở nên khiếp đảm, “Nếu còn không được thì sao?”
“Còn không được!” Chu An Bình nói, “Ta ở trên đường suy nghĩ thật lâu. Nếu còn không được, chúng ta hãy nuôi một đứa đi!” Hắn vừa nói, thanh âm trở nên kiên định .
“Thu, thu dưỡng một đứa ?” Thất Nương kinh ngạc nói.
“Đúng vậy a.” Thanh âm Chu An Bình trở nên nhẹ nhàng, “Nếu ngươi không thích, chúng ta xin một đứa con thừa tự. Nhà các ngươi nhiều tỷ muội như vậy, chúng ta từ trong các hài tử của tỷ muội người nhận một đứa làm con thừa tự. Ngươi là dì hắn, sau này hắn nhất định thân với ngươi.”
“Chu An Bình. . . . . .” Thất Nương ô ô khóc lên.
Thập Nhất Nương khóe mắt cúi thấp, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Từ Lệnh Nghi, hai người rời sân, đi thư phòng nhỏ phía sau.
“Chu An Bình này, cũng không tệ lắm!” Nàng móc khăn lau khóe mắt.
Từ Lệnh Nghi cũng không đồng ý: “Nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện phải có khí phách. Cho dù là đối với phụ nữ và hài tử cũng giống nhau. Không có con nối dòng cũng không phải là chuyện của một mình hắn, mà là chuyện của dòng họ. Tại sao có thể xem như trò đùa đáp ứng lời hứa? Nếu như không thể tuân thủ, thì làm như thế nào?”
“Thương hải tang điền, thế sự khó liệu.” Thập Nhất Nương cảm khái nói, “Ít nhất vào giờ khắc này, đây là ý nghĩ chân thật của Chu An Bình. Vậy là đủ rồi!”
Từ Lệnh Nghi giật mình nhìn thê tử.
Thập Nhất Nương nhàn nhạt cười cười. Nàng biết Từ Lệnh Nghi không thể hiểu. Dời đề tài: “Mộc Phù, líu ríu gọi chúng ta, khiến hỏng mất bình trà ngon. Đợi lát nữa cần phải tìm Chu An Bình đòi bồi thường!”
Lời của nàng vừa hết, Mộc Phù chạy tới: “Hầu gia, phu nhân, lão gia nhà chúng ta cùng Đại phu nhân xin ngài qua đó một chuyến.”
Từ Lệnh Nghi đã nói: “Định là tiểu thư nhà ai?” Thanh âm ôn hòa, lộ ra vẻ trấn định.
Lâm Ba thấp giọng nói: “Cháu gái Phúc Thành công chúa, đích trưởng nữ của Chu sĩ Tranh đại nhân.”
“Phương tỷ Nhi!” Thập Nhất Nương không khỏi thấp giọng kinh hô.
Lúc trước nhưng một chút xíu dấu hiệu cũng không có, Lễ bộ cùng tông nhân phủ giống như không có báo tên Phương tỷ Nhi lên.
Từ Lệnh Nghi vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng mí mắt buông xuống, một hồi lâu không có lên tiếng.
Thập Nhất Nương nhìn không khỏi thấp giọng hỏi hắn: “Tại sao?”
“Chu gia, luôn luôn có quan hệ thông gia tôn thất.” Từ Lệnh Nghi gương mắt nhìn nàng, “Hoàng thượng làm như vậy, đã là khó được.”
Chu sĩ Tranh là biểu huynh hoàng thượng, cũng là bằng hữu tốt cùng Từ Lệnh Nghi lớn lên. Hoàng thượng tuyển một người có quan hệ tốt cùng Từ gia làm nhạc gia cho con trai lớn. Bất kể là nhớ tới tình phụ tử không muốn làm cho hoàng trường tử khó xử, hay là nhớ tới tình anh em vợ giữ lại một tia tình cảm, hoặc chỉ là hoàng thượng cảm thấy Chu gia là thích hợp nhất để làm thân gia, có thể có kết quả như thế, đối với Từ gia mà nói, đã là tốt nhất.
Thập Nhất Nương gật đầu.
Từ Lệnh Nghi cười nhìn nàng: “Cứ như vậy, nàng cũng không cần khó xử!”
Thập Nhất Nương kinh ngạc: “Khó xử cái gì?”
“Nàng không phải là không nguyện ý công tử của Vương gia sao?” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Nếu như vậy, hai nhà chúng ta kết thân nữa cũng có chút quá lộ liễu. Nàng cũng có thể thẳng thắn thoái thác cửa hôn sự này.”
Có rõ ràng như vậy sao?
Thập Nhất Nương xấu hổ.
Nếu như công tử Vương gia cùng vị tỳ nữ lớn hơn ba tuổi kia chẳng qua là tình nghĩa bình thường, người đi tìm hiểu tin tức quyết sẽ không đặc biệt cường điệu sự tồn tại của người tỳ nữ này. . . . . .
Nàng không khỏi có chút ngượng ngùng: “Nhìn dáng dấp, ngày mai ta không chỉ đi chúc mừng Chu phu nhân, còn phải đi giội cho nàng bầu nước lạnh.”
Từ Lệnh Nghi cười. Quay đầu lại nhìn một cánh cửa ngoại thư phòng đóng, nói: “Hai người chỉ sợ không nói xong nhanh như vậy. Chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút đi.”
Thập Nhất Nương gật đầu, chỉ chừa Mộc Phù ở ngoài cửa hầu hạ, đi theo Từ Lệnh Nghi quẹo vào ngõ hẻm bên cạnh ngoại thư phòng, vào một viện nho nhỏ.
Phố gạch đá xanh ở giữa có một cây hương thung to đến người ôm. Nhà giữa ba gian. Tường trắng ngói xám, trụ sơn đen. Mộc mạc mang theo mấy phân yên tĩnh.
Thập Nhất Nương mở mắt nhìn xung quanh.
“Nơi này là?”
“Ngoại thư phòng!” Từ Lệnh Nghi cười nói.
Có một đồng tử bảy tám tuổi từ trong nhà chạy đến hành lễ, rồi lại lộn trở lại đi giúp bọn họ vén rèm.
Từ Lệnh Nghi mang theo Thập Nhất Nương vào chính phòng.
Ba gian thông thành phòng lớn. Chính giữa nhà treo bức tranh sơn thủy tri âm tri kỷ, một bàn hương án sơn đen, bên cạnh là giường la hán hoa mai chân thấp sơn đen, một chiếc ghế dựa, hai cái ghế Thái sư, hai bên đầu là khung bác cổ, chạm đến nóc nhà tất cả đều là sách, vạc lớn bằng sứ thanh hoa cắm tranh cuộn lâm lập.
Từ Lệnh Nghi chỉ La Hán giường nói với Thập Nhất Nương một tiếng “Ngồi”, sau đó phân phó tiểu Đồng kia: “Dùng nước Ngọc Tuyền Sơn, đại hồng bào.”
Tiểu Đồng ứng thuận, chạy đi ra ngoài.
Thập Nhất Nương đánh giá chung quanh.
Nàng vẫn cho là Ngoại thư phòng là phòng làm việc của Từ Lệnh Nghi, chức năng chủ yếu là tiếp khách quan trọng, không nghĩ tới thật sự có thư phòng, hơn nữa nhìn tàng thư phong phú, so với Bán nguyệt phán còn nhiều hơn.
“Bán nguyệt phán là thư phòng của riêng ta.” Từ Lệnh Nghi thấy giải thích, “Nơi này là thư phòng ngoại viện của các vị Vĩnh Bình hầu.”
Thì ra là như vậy!
Thập Nhất Nương chợt hiểu ra.
Hai tiểu Đồng một mang Tiểu lò bùn đỏ, một mang khay ấm trà tử sa hình lá sen vào.
Thập Nhất Nương đứng dậy hỗ trợ.
Từ Lệnh Nghi lại nói: “Nàng ngồi đi. Nếm thử công phu của ta.”
Thập Nhất Nương nghe giọng hắn rất trịnh trọng, biết hắn am hiểu sâu, nên an tâm ngồi xuống, nhìn pha trà.
Ấm tử sa nho nhỏ, nước rất nhanh nổi lồng bồng. .
Từ Lệnh Nghi dùng nước trà đầu nóng dội chung trà, sau đổ nước trà hai mời nàng thưởng thức.
Màu hồng rám nắng, màu sắc nước trà diễm lệ, mùi vị nồng đậm.
Thập Nhất Nương ngửi ngửi, sau đó nếm một ngụm nhỏ.
“Như thế nào?” Từ Lệnh Nghi hỏi nàng. Tự mình nâng chung trà lên ngửi ngửi, uống một hơi cạn sạch.
Thập Nhất Nương nhìn thần sắc hắn lộ mấy phân mong đợi, cảm giác mình vẫn là ăn ngay nói thật: “Rất cam thuần. Những thứ khác, không hiểu lắm!”
Từ Lệnh Nghi nghe ngẩn ra, sau đó cười to: “Uống ra đến cam thuần đã là hiếm thấy.” Lại nói, “Vậy nàng thích uống trà gì?”
Thập Nhất Nương thấy không khí rất tốt, thì cười nói: “Ta thích uống Hồng Trà. Tốt nhất ở bên trong thêm hai thìa mật ong.”
“Thêm mật ong?” Từ Lệnh Nghi rất ngoài ý muốn, nhíu mày, “Giống như Nhị tẩu, đem đá nóng ném vào trong trà . . . . .”
Lý giải như vậy cũng coi như không!
Thập Nhất Nương cười yếu ớt một chút.
Phía ngoài đột nhiên truyền đến một trận bước chân nhẹ nhàng.
Hai người không hẹn mà cùng hướng cửa nhìn lại.
Mộc phù cách rèm bẩm: “Hầu gia, phu nhân, các ngài mau đi xem một chút sao! Đại gia cùng Đại phu nhân bên kia, giống như có cái gì không đúng!” Trong thanh âm mơ hồ lộ ra mấy phân lo âu.
Thập Nhất Nương sắc mặt biến hóa: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Mộc phù muốn nói lại thôi: “Ngài đi xem một chút sẽ biết!”
“Hầu gia, ta đi xem một chút!” Thập Nhất Nương đứng dậy, vội vã nói một câu, vén mành đi ra, cùng Mộc Phù đi phòng tiếp khách.
“Thập Nhất Nương. . . . . .” Từ Lệnh Nghi ngăn cản không được , không thể làm gì khác hơn là đi theo ra cửa.
Mặc dù mình cùng Thất Nương hồi Yên kinh không có che dấu hành tung, nhưng Chu An Bình có năng lực cách hai ngày liền đuổi kịp Yên kinh , sau đó tự nhiên hào phóng quăng danh thiếp bái kiến hắn, không lên tiếng đề cập tới để cho hắn bảo Thập Nhất Nương khuyên nhủ Thất nương, đủ thấy là một người kiêu ngạo tự tin. Người như thế, sau cánh cửa đóng kín còn dễ nói, nếu như ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, chỉ sợ là có sai cũng sẽ không nhận lồi.
Ý niệm trong đầu hiện lên, Từ Lệnh Nghi bước nhanh hơn.
Chuyển ra ngõ hẻm thì nhìn thấy Thập Nhất Nương cùng Mộc Phù đứng ở dưới mái hiên.
Hắn thả chậm cước bộ, nghe thấy tiếng khóc bi thương của Thất nương cùng thanh âm Chu An Bình nén giận chất vấn: “. . . . . . Bất quá là lúc không có người nào bưng chén trà cho ta, ngươi cảm thấy nàng mất quy củ, dạy dỗ nàng một phen là được, thế nhưng không nói tiếng nào cứ như vậy chạy. Đây là khí độ của chủ mẫu đương gia sao?” Hắn vừa nói, trong thanh âm có mấy phân mỏi mệt , “Ngươi nếu là đối với ta có một chút tình nghĩa, nghĩ tới ta đối với ngươi thật tốt, cũng sẽ không cầm những chuyện không đâu làm cớ, nhiều lần rời nhà.” Nói tới đây, hắn vừa tức vừa căm phẫn, “Ngươi biết hay không, ta lo lắng ngươi trên đường gặp chuyện không may, khắp nơi nhờ bằng hữu tìm ngươi, lại không thể nói ngươi tại sao rời nhà, hiện tại khắp Sơn Đông sợ rằng ai cũng biết Chu An Bình ta có lỗi với thê tử, làm thê tử tức giận trở về nhà mẹ đẻ.”
Hắn tức giận, Thất Nương so với hắn còn tức giận hơn. Khóc gào lên: “Ngươi cùng Hương Vân câu kết làm bậy , chẳng lẽ còn để ý tới rồi!”
“Ta cùng Hương Vân rốt cuộc là chuyện thế nào? Các ngươi tự hỏi lòng, ngươi chẳng lẽ không biết?” Chu An Bình trong thanh âm lộ ra phẫn nộ “Bằng không, ngươi tại sao ngay cả một câu giải thích của ta của cũng không nghe?”
“Các ngươi xảy ra chuyện gì? Ta làm sao biết!” Trong thanh âm Thất Nương lộ ra chột dạ hốt hoảng.
Thập Nhất Nương nghe sững sờ.
Phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Từ Lệnh Nghi đi tới, nhìn Từ Lệnh Nghi ra dấu chớ có lên tiếng.
Hai người đứng ở dưới mái hiên nghe.
“Ta biết, cửa này hôn sự là ta cưỡng cầu.” Chu An Bình thanh âm đột nhiên bình tĩnh trở lại, “Thất Nương, ngươi cũng đừng khóc! Ngươi nếu ngàn dặm xa xôi từ Sơn Đông chạy đến Yên kinh nhà muội muội Vĩnh Bình Hầu phu nhân, nói vậy cũng có quyết định của chính mình. Mượn cơ hội này, ngươi không bằng nói thật với ta, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Ngươi cũng biết, Chu An Bình ta không phải là loại người hẹp hòi. Ngươi cứ việc nói thẳng đi!”
Thập Nhất Nương trong lòng cả kinh.
Trong nhà đã truyền đến thanh âm Thất Nương sợ hãi: “Ngươi, ngươi đây là ý gì?”
“Ở trong Vĩnh Bình Hầu phủ, làm trò trước mặt Vĩnh Bình hầu, làm trò trước mặt muội muội ngươi, ngươi nghĩ như thế nào, ta tất cả đều nghe theo ngươi!” Chu An Bình giọng nói mặc dù bình tĩnh, nhưng ám chỉ Thất Nương ỷ thế hiếp người.
“Ngươi nói gì vậy?” Thất Nương nhảy lên, “Ta là loại người này sao?” Nàng không kịp khóc, “Nếu ta là loại người này, đã sớm đem Hương Vân đuổi. . . . . .”
“Vậy ngươi tại sao không đem Hương Vân đuổi?” Chu An Bình lạnh lùng hỏi.
“Ta, ta. . . . . .” Thất Nương cứng họng.
“Ngươi là chủ mẫu, tại sao ngay cả nha hoàn cũng không dám xử trí.” Chu An Bình hỏi gây sự.
“Đó là bởi vì, bởi vì. . . . . .” Thất Nương dập đầu nói lắp ba.
“Đó là bởi vì trong lòng ngươi không nỡ sao!” Chu An Bình lẳng lặng nói, “Bởi vì không có hài tử, cho nên không dám thẳng thắt lưng mạnh miệng. Biết có nha hoàn không hợp quy củ, cũng không dám lớn tiếng khiển trách. . . . . .”
“Ngươi nói nhảm, không phải như ngươi nói. . . . . .” Thất Nương lớn tiếng phản bác, nhưng anh anh khóc lên.
“Đây là cái gì?” Chu An Bình hỏi tới nàng, trong giọng nói mang theo mấy phân mong chờ.
“Dạ, phải . . . . .” Thất Nương rốt cuộc không nói ra .
“Là sợ không có hài tử, ta thu tiểu thiếp?” Chu An Bình đột nhiên nói.
Thất Nương không lên tiếng.
“Người của nhạc mẫu, người của nương, ta đều đuổi, ngươi còn muốn ta như thế nào?”
Thất Nương”Wow” một chút khóc đến lớn tiếng hơn.
“Đừng khóc!” Thập Nhất Nương nghe thấy Chu An Bình xem thường địa đạo : nói, “Tâm tư của ngươi ta cũng biết. Không phải là không có hài tử sao? Chúng ta xuất tiền đắp tượng vàng cho Quan Thế Âm, nếu không đi Phổ Đà tự cầu thần. Luôn có biện pháp !”
“Thật?” Thanh âm Thất Nương rung lên, sau đó lại trở nên khiếp đảm, “Nếu còn không được thì sao?”
“Còn không được!” Chu An Bình nói, “Ta ở trên đường suy nghĩ thật lâu. Nếu còn không được, chúng ta hãy nuôi một đứa đi!” Hắn vừa nói, thanh âm trở nên kiên định .
“Thu, thu dưỡng một đứa ?” Thất Nương kinh ngạc nói.
“Đúng vậy a.” Thanh âm Chu An Bình trở nên nhẹ nhàng, “Nếu ngươi không thích, chúng ta xin một đứa con thừa tự. Nhà các ngươi nhiều tỷ muội như vậy, chúng ta từ trong các hài tử của tỷ muội người nhận một đứa làm con thừa tự. Ngươi là dì hắn, sau này hắn nhất định thân với ngươi.”
“Chu An Bình. . . . . .” Thất Nương ô ô khóc lên.
Thập Nhất Nương khóe mắt cúi thấp, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Từ Lệnh Nghi, hai người rời sân, đi thư phòng nhỏ phía sau.
“Chu An Bình này, cũng không tệ lắm!” Nàng móc khăn lau khóe mắt.
Từ Lệnh Nghi cũng không đồng ý: “Nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện phải có khí phách. Cho dù là đối với phụ nữ và hài tử cũng giống nhau. Không có con nối dòng cũng không phải là chuyện của một mình hắn, mà là chuyện của dòng họ. Tại sao có thể xem như trò đùa đáp ứng lời hứa? Nếu như không thể tuân thủ, thì làm như thế nào?”
“Thương hải tang điền, thế sự khó liệu.” Thập Nhất Nương cảm khái nói, “Ít nhất vào giờ khắc này, đây là ý nghĩ chân thật của Chu An Bình. Vậy là đủ rồi!”
Từ Lệnh Nghi giật mình nhìn thê tử.
Thập Nhất Nương nhàn nhạt cười cười. Nàng biết Từ Lệnh Nghi không thể hiểu. Dời đề tài: “Mộc Phù, líu ríu gọi chúng ta, khiến hỏng mất bình trà ngon. Đợi lát nữa cần phải tìm Chu An Bình đòi bồi thường!”
Lời của nàng vừa hết, Mộc Phù chạy tới: “Hầu gia, phu nhân, lão gia nhà chúng ta cùng Đại phu nhân xin ngài qua đó một chuyến.”
/755
|