Edit: Aquarius8713 Chu phu nhân nghe thì thấp giọng cười lên: “Ta không phải là đã nói với ngươi sao? Để cho ta tìm người. Hiện tại biết nhức đầu rồi à?”
Thập Nhất Nương ngượng ngùng cười.
Chu phu nhân nhìn liền cười dùng khửu tay khẽ chạm vào Thập Nhất Nương: “Chúng ta cũng là người làm mẫu thân, những gì ngươi băn khoăn người khác không biết, ta còn không biết sao ? Huống chi Trinh tỷ nhi lại là con gái duy nhất của Hầu gia, từ nhỏ nuôi ở dưới gối của Thái phu nhân. Nếu như ngươi đồng ý, tìm thời gian, ta sẽ đem người mang cho ngươi nhìn một cái.” Vừa nói, che miệng cười lên: “Cũng không phải là những thứ kia treo đầu dê bán thịt chó.” Một câu nói đem những nhà khác đều đánh tới trong khe nước nhỏ.
Vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Lý phu nhân đi tới.
“Các ngươi ở chỗ này sao?” Nàng cười nói: “Ta cũng đang chuẩn bị đi xem náo nhiệt một chút.”
Chu phu nhân cùng Thập Nhất Nương không hề nữa nói gì, cười cùng Lý phu nhân đi dãy nhà sau làm tân phòng.
Lý phu nhân liền ghé vào bên tai Thập Nhất Nương nói: “Nói lại thì Trần Các lão chúng ta cũng là đđáp đầu đủ loại quan lại, nhưng ngươi nhìn phòng này. . . . . .” Sau đó cười nói: “Còn so sánh không hơn nhà chúng ta. Ít nhất lão gia nhà chúng ta biết mua cho bọn nhỏ chút ít sản nghiệp. Của hồi môn của nữ nhi thì đừng nói, cho hai đứa con trai tòa nhà ở ngõ cây quế ba tòa nhà. Cửa ra vào cũng riêng biệt, chỉ cách gần. Chuyện nhỏ không sinh xích mích, đại sự có thể giúp đỡ.” Trong lời nói có chuyện.
Thập Nhất Nương không tiện tiếp lời, nói cười khen mấy tiếng Lý tổng binh thật tinh mắt ….
“. . . . . . Không phải là ta khoe khoang. Lão gia nhà chúng ta làm quan mặc dù kém một chút, nhưng mấy chuyện này cũng làm cho người ta yên tâm. Trong nhà có chức vụ, thì cho con trai lớn. Nhưng bàn tay mu cùng lòng bàn tay đều là thịt, đối với con thứ học nghiệp cũng tốt, võ nghệ cũng tốt, đều đôn đốc gấp rút so sánh với con trai lớn càng nghiêm hơn.” Lý phu nhân vừa nói, trên mặt lộ ra mấy phân vẻ kiêu ngạo: “Hắn mười hai tuổi ở giữa đã đậu võ tú tài, mùa thu năm nay có tham gia Võ thi hương.” Lại nói: “Cái khác không dám nói, nếu như một mình mở phủ sống, chúng ta làm cha mẹ một chút cũng không lo lắng hắn không lo được cục diện trong nhà.”
Thập Nhất Nương lúc trước vẫn không hỏi tình huống con thứ của nhà Lý tổng binh, chính là sợ nói không xong, lúc đó không tốt từ chối, bây giờ nghe Lý phu nhân vừa nói như thế, không khỏi thầm giật mình. Đang muốn hàn huyên mấy câu, thì có tiểu nha hoàn đi vào mời mọi người đến khách sảnh: “. . . . . . Bắt đầu bày tiệc.”
Trong phòng người tốp năm tốp ba đều trở về khách sảnh.
Về đến nhà, nàng hỏi trước bệnh tình của Hâm tỷ nhi, biết uống thuốc sau đã không ho, lúc này mới nói đến tình huống đi ăn cưới ở nhà Trần Các lão.
Thái phu nhân nghe nói con thứ của Lý gia mùa thu năm nay muốn tham gia cuộc thi võ, cũng rất là ngoài ý muốn. Trầm ngâm nói: “Ngươi phái người cùng Bạch tổng quản thông báo một tiếng, để cho người tìm kiếm trụ cột của Lý gia.”
Thập Nhất Nương đáp thuận.
Thái phu nhân lại nói: “Về phần chỗ Chu phu nhân, phải chậm không thể mau, thừa dịp lão Tứ không ở nhà đi xem một chút, có thể kéo dài tới sau khi lão Tứ trở về lại trả lời.”
Thập Nhất Nương cùng Thái phu nhân thương lượng: “Nếu không, liền quyết định ở hai ngày sau —— mắt thấy sắp qua tiết Đoan Ngọ.”
Thái phu nhân gật đầu, nói: “Ngày mai sẽ phái Tống ma ma đi đáp lời cho Chu phu nhân đi.”
Thập Nhất Nương đáp “Dạ”, Thái phu nhân cười thúc dục nàng mau đi xuống nghỉ ngơi: “. . . . . . Bận rộn một ngày, còn phải bôn ba vì chuyện của Trinh tỷ nhi.”
“Đây vốn là chuyện ta phải làm.” Thập Nhất Nương cười cùng Thái phu nhân khách khí mấy câu, rồi trở về Thùy Luân Thủy Tạ.
Chồng sổ sách cao ngất được xếp thật chỉnh tề. Hổ Phách thấp giọng nói: “Chỉ một buổi chiều, Văn di nương liền đối chiếu xong sổ sách.” Sau đó cầm giấy viết thư màu trắng cho Thập Nhất Nương nói: “Đây là Văn di nương viết. Những phí dụng nào chi quá lớn, những phí dụng nào tìm không được trong tờ danh sách cho phép, đều viết ở phía trên.” Sau đó thở dài nói một câu: “Văn di nương tính toán bàn tính thật là tốt. Ta xem mấy vị quản sự ngoại viện trong phủ chúng ta kia chỉ sợ cũng không có mấy người có thể so sánh được với Văn di nương.”
“Phải không?” Thập Nhất Nương cười nhận lấy sổ sách lật ra.
Một khoản bút, từng mục một, ghi lại đều rất rõ ràng.
Nàng khẽ gật đầu, để cho Hổ Phách sai người đem Văn di nương mời đi theo.
Tống ma ma đi vào đáp lời: “. . . . . . Đồ đã đưa qua. Khương phu nhân nói đa tạ ngài nhớ thương. Khương thái thái cùng Cửu tiểu thư trước tiết Đoan Ngọ sẽ đến.”
Thập Nhất Nương thế mới biết thì ra là con gái của Khương Tùng ở nhà là hàng thứ chín.
Nàng khẽ gật đầu, để cho Tống ma ma ngày mai đi một chuyến phủ Phúc Thành công chúa: “. . . . . . Cùng Chu phu nhân nói một tiếng, hai ngày nữa là đoan ngọ rồi, chỉ có ngày mai rút ra chút thời gian. Bằng không, sẽ phải đợi đến mùng sáu tháng sáu mới có thể ngủ lại.”
Tống ma ma mặc dù không biết ý gì, nhưng vẫn đáp một tiếng: “Dạ”, rồi lui xuống.
Thập Nhất Nương ngồi xuống vừa uống trà, vừa cẩn thận mà lật lật quyển sách.
Tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Văn di nương tới!”
Thập Nhất Nương mời nàng đi vào ngồi xuống.
Nàng có chút thấp thỏm bất an: “Chỉ là chiếu vào tờ danh sách để hoạch tính, cũng không biết có đúng hay không?”
Là chỉ nếu như còn có một chút sổ sách phải tính, Thập Nhất Nương tìm người cầm tờ danh sách đồng ý.
Không hổ là xuất thân thương nhân thế gia, đối với trên mặt sổ sách những thứ quy củ này đều rất tinh thông.
Thập Nhất Nương cười nói: “Ta đã xem rồi, không có nơi nào không ổn.” Sau đó phân phó Hổ Phách thu lại: “Sáng mai cùng quản sự ma ma đối với một đôi, sau đó liền giao cho trong phòng thu chi đi.”
Văn di nương có chút giật mình.
Thập Nhất Nương nói như vậy, chẳng khác nào chi bao nhiêu, báo tiêu bấy nhiêu.
Nàng không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở: “Ngoại viện hàng năm nhổ ra tiền, đều dựa theo chúng ta năm ngoái tiêu dùng mà chuẩn bị. Nếu như năm nay còn lại quá nhiều, chỉ sợ sau này tiền nhổ ra cho nội viện cũng sẽ định được thấp hơn so sánh với năm trước. Nếu như là gặp phải một năm trời ngập lục hay hạn hán thu hoạch không tốt, lương thực, dưa và trái cây cũng lên giá, đến lúc đó chỉ sợ sẽ không quay vòng được. Lại đi hướng ra phía ngoài viện ứng tiền, người khác còn tưởng rằng chúng ta chi tiêu lớn quá rồi.”
Chi tiêu quá lớn, đó chính là Thập Nhất Nương sẽ không quản nhà..
Nói gần nói xa cũng là toàn tâm toàn ý tính toán vì Thập Nhất Nương. Chỉ là Thập Nhất Nương lại cảm thấy thay vì tiêu tiền như nước như vậy để cho quản sự phía dưới có bản lĩnh tham đi, còn không bằng đem chuyện này thả lên trên mặt bàn. Đây cũng không phải là chuyện hai người nàng cùng Văn di nương thảo luận là có thể định ra tới.
“Ngươi nói có đạo lý.” Thập Nhất Nương cười nói: “Chỉ là đang mang việc trọng đại, ta xem hay là chờ Hầu gia trở lại, ta cùng Hầu gia thương nghị chuyện này sau đó mới tính toán như thế nào cũng không muộn.”
Văn di nương muốn nói lại thôi.
Thập Nhất Nương dời đi đề tài, cùng nàng nói đến tình huống đi Trần gia.
Văn di nương lắng nghe: “Vậy, phu nhân ngày mai muốn chạm mặt cùng người của Vương gia.”
“Ừ.” Thập Nhất Nương nói: “Chỗ Chu phu nhân, vô luận như thế nào cũng phải đi gặp.”
Văn di nương cũng biết chuyện này phải thận trọng xử lý, đổi cho Thập Nhất Nương một chén trà mới: “Phu nhân thật là cực khổ!” Giọng nói rất chân thành tha thiết.
Thập Nhất Nương nhận lấy chung trà, nói: “Chỉ là còn có một cọc chuyện, ta muốn Văn di nương giúp đỡ chút.”
Văn di nương nghe vội nói: “Xin phu nhân phân phó.”
“Ta đã sớm nghe nói Văn di nương đánh bàn tính rất tốt. Muốn cho ngươi giúp ta đem sổ sách trong mấy ngày này hạch tính lần một lần, sau đó xem một chút các hạng chi dùng chiếm bao nhiêu? Hàng năm đều có cái gì biến hóa?”
Văn di nương vừa nghe cũng biết Thập Nhất Nương nói tới trong nghề. Nhưng những điều này là chuyện do đương gia chủ mẫu làm. Hôm nay là Thập Nhất Nương đi ăn tiệc mừng, vội vàng cùng ngoại viện đối chiếu sổ sách, nhưng thẩm tra đối chiếu sổ sách sổ sách nội viện mấy năm nay. . . . . . Vẻ mặt nàng có chút nghi ngờ không chừng.
Thập Nhất Nương thấy nhẹ giọng nói: “Một cây làm chẳng nên non. Huống chi đây là việc dài hạn của Văn di nương.” Nói rất thành khẩn.
Văn di nương suy nghĩ kỹ một hồi, dứt khoát nói: “Nếu phu nhân coi trọng nô tỳ, nô tỳ nhất định làm hết sức.”
Thập Nhất Nương gật đầu cười, ngày thứ hai sau khi cùng quản sự ma ma đối chiếu sổ sách tháng này, lại để cho Hổ Phách đem sổ sách trong phủ ba năm nay đều đưa lại Thủy Tạ, để cho Văn di nương cùng Hổ Phách ở Đông phòng tính sổ, còn mình ở Thủy Tạ cùng Trinh tỷ nhi cùng nhau thêu thùa may vá.
Trinh tỷ nhi mấy lần ngẩng đầu muốn cùng Thập Nhất Nương nói gì, thấy gương mặt Thập Nhất Nương bình tĩnh an tường, đều nhịn đi xuống.
Thập Nhất Nương nhìn ở trong mắt, chỉ làm như không biết.
Người phải học được đón dài tránh ngắn.
Số học luôn luôn không phải là sở trường của Thập Nhất Nương. Bằng không, nàng năm đó đãlựa chọn học tài vụ kế toán rồi.
Có một Văn di nương kế toán tốt như vậy không cần mình đi tính toán. . . . . . Nàng vẫn là thêu hoa, uống chút trà mới tốt.
Ý niệm trong đầu hiện lên, thì Nhạn Dung đã chỉ huy tiểu nha hoàn bưng quả đào, cmận, anh đào cùng dưa hồng cắt tốt đi lên.
Quả đào là cây đào mật trong cung thưởng xuống, to bằng nắm tay người, phía ngoài không có vật phẩm tốt giống như vậy.
Thập Nhất Nương để cho Nhạn Dung đưa chút ít cho Văn di nương cùng Hổ Phách ở Đông phòng đang tính sổ sách, sau đó cùng Trinh tỷ nhi rửa sạch tay ăn anh đào.
Tân Cúc tới.
Thập Nhất Nương vội vàng kêu nàng đi qua ăn trái cây.
Tân Cúc sơ búi tóc tròn, đeo trâm hoa Thập Nhất Nương cho làm phần thưởng cùng hoa bối tử màu hồng sắc cánh sen, tiến lên hành lễ với Thập Nhất Nương cùng Trinh tỷ nhi, rồi ngồi xuống một bên trên ghế con.
“Vật của ngươi thêu được như thế nào?” Thập Nhất Nương đưa cho quả đào đi qua.
Tân Cúc đạo tạ ơn, cười nhận: “Mới bắt đầu thêu. Là yêu thích thêu hoa mai, vừa mới thêu cành hoa mai.”
“Như thế cũng rất nhanh.” Thập Nhất Nương cười nói.
Tân Cúc cười gật đầu nói: “Trong phủ có cơm trưa miễn phí, ta chỉ muốn sớm muộn làm một bữa là được.”
Hai người vừa nói nhàn thoại.
Trinh tỷ nhi ăn mấy khối dưa hồng xong thì phải đi thêu hoa.
Thập Nhất Nương mới hướng Tân Cúc nói: “Ta muốn để cho người vào phủ giúp ta dạy Trinh tỷ nhi nữ công.”
“Ta?” Tân Cúc rất là giật mình: “Ta nào có được tay nghề của phu nhân.”
“Ta việc vặt có quá nhiều, không có biện pháp toàn tâm toàn ý dạy nàng.” Thập Nhất Nương nói: “Muốn cho ngươi chỉ điểm Trinh tỷ nhi một chút. Ăn điểm tâm xong thì qua đây, ở đến xế chiều, buổi trưa ta sẽ bao một bữa cơm, công việc thêu của ngươi cũng có thể mang tới làm. Như vậy sẽ không trì hoãn chuyện trong nhà của ngươi. Một tháng một lượng bạc. Ngươi nhìn xem như thế nào?”
“Phu nhân lời này hỏi có vẻ kỳ quái.” Tân Cúc nghe cười nói: “Ngài có việc phân phó ta một tiếng là được. Chỉ là không có học được một thành tay nghề của phu nhân, sợ làm trì hoãn việc của đại tiểu thư.”
Tân Cúc dù sao cũng đã gả cho người, là thê tử nhà người khác. Mình vốn muốn giúp nàng một chút, nhưng nàng lại không hiểu khó xử của mình.
Thập Nhất Nương cười nói: “Ngươi hay là trở về cùng Đại Hiển thương lượng một chút. . . . . .”
Chỉ là không đợi nàng nói xong, Tân Cúc đã cười nói: “Cái này có cái gì cần thương lượng. Tự nhiên hết thảy nghe phu nhân.” Ngược lại làm cho Thập Nhất Nương có chút lời đọng lại.
Tân Cúc về đến nhà nói cùng Vạn Đại Hiển.
Vạn Đại Hiển có chút bận tâm: “Ngươi có được hay không a? Đừng làm mất mặt phu nhân? Đại tiểu thư là tiểu thư của Vĩnh Bình Hầu phủ, không phải Hỉ nhi nhà chúng ta.”
Tân Cúc cười nói: “Ta mặc dù so ra kém phu nhân, nhưng trong phủ nghĩ lướt qua ta, trừ Đông Thanh tỷ ra, còn không có người thứ hai!” Tiếng nói vừa dứt, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Vạn Đại Hiển nghe sửng sốt, khóe miệng khẽ mấp máy, muốn nói cái gì, lại một bộ dáng không biết nói cái gì cho phải.
Trong phòng an tĩnh lại, hai người đều có chút không được tự nhiên, không khí lộ ra vẻ có chút quái dị.
Hai người không hẹn mà cùng đi qua nhìn về phía đối phương, trăm miệng một lời hỏi đối phương: “Ngươi ăn cơm chưa?”
Thoại âm rơi xuống, Vạn Đại Hiển cùng Tân Cúc không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.
Mới vừa rồi lúng túng nho nhỏ tan thành mây khói.
Tân Cúc vội nói: “Ta đi nấu cơm.”
“Ta tới nhóm lửa.” Vạn Đại Hiển đi theo thê tử đi phòng bếp.
Thập Nhất Nương ngượng ngùng cười.
Chu phu nhân nhìn liền cười dùng khửu tay khẽ chạm vào Thập Nhất Nương: “Chúng ta cũng là người làm mẫu thân, những gì ngươi băn khoăn người khác không biết, ta còn không biết sao ? Huống chi Trinh tỷ nhi lại là con gái duy nhất của Hầu gia, từ nhỏ nuôi ở dưới gối của Thái phu nhân. Nếu như ngươi đồng ý, tìm thời gian, ta sẽ đem người mang cho ngươi nhìn một cái.” Vừa nói, che miệng cười lên: “Cũng không phải là những thứ kia treo đầu dê bán thịt chó.” Một câu nói đem những nhà khác đều đánh tới trong khe nước nhỏ.
Vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Lý phu nhân đi tới.
“Các ngươi ở chỗ này sao?” Nàng cười nói: “Ta cũng đang chuẩn bị đi xem náo nhiệt một chút.”
Chu phu nhân cùng Thập Nhất Nương không hề nữa nói gì, cười cùng Lý phu nhân đi dãy nhà sau làm tân phòng.
Lý phu nhân liền ghé vào bên tai Thập Nhất Nương nói: “Nói lại thì Trần Các lão chúng ta cũng là đđáp đầu đủ loại quan lại, nhưng ngươi nhìn phòng này. . . . . .” Sau đó cười nói: “Còn so sánh không hơn nhà chúng ta. Ít nhất lão gia nhà chúng ta biết mua cho bọn nhỏ chút ít sản nghiệp. Của hồi môn của nữ nhi thì đừng nói, cho hai đứa con trai tòa nhà ở ngõ cây quế ba tòa nhà. Cửa ra vào cũng riêng biệt, chỉ cách gần. Chuyện nhỏ không sinh xích mích, đại sự có thể giúp đỡ.” Trong lời nói có chuyện.
Thập Nhất Nương không tiện tiếp lời, nói cười khen mấy tiếng Lý tổng binh thật tinh mắt ….
“. . . . . . Không phải là ta khoe khoang. Lão gia nhà chúng ta làm quan mặc dù kém một chút, nhưng mấy chuyện này cũng làm cho người ta yên tâm. Trong nhà có chức vụ, thì cho con trai lớn. Nhưng bàn tay mu cùng lòng bàn tay đều là thịt, đối với con thứ học nghiệp cũng tốt, võ nghệ cũng tốt, đều đôn đốc gấp rút so sánh với con trai lớn càng nghiêm hơn.” Lý phu nhân vừa nói, trên mặt lộ ra mấy phân vẻ kiêu ngạo: “Hắn mười hai tuổi ở giữa đã đậu võ tú tài, mùa thu năm nay có tham gia Võ thi hương.” Lại nói: “Cái khác không dám nói, nếu như một mình mở phủ sống, chúng ta làm cha mẹ một chút cũng không lo lắng hắn không lo được cục diện trong nhà.”
Thập Nhất Nương lúc trước vẫn không hỏi tình huống con thứ của nhà Lý tổng binh, chính là sợ nói không xong, lúc đó không tốt từ chối, bây giờ nghe Lý phu nhân vừa nói như thế, không khỏi thầm giật mình. Đang muốn hàn huyên mấy câu, thì có tiểu nha hoàn đi vào mời mọi người đến khách sảnh: “. . . . . . Bắt đầu bày tiệc.”
Trong phòng người tốp năm tốp ba đều trở về khách sảnh.
Về đến nhà, nàng hỏi trước bệnh tình của Hâm tỷ nhi, biết uống thuốc sau đã không ho, lúc này mới nói đến tình huống đi ăn cưới ở nhà Trần Các lão.
Thái phu nhân nghe nói con thứ của Lý gia mùa thu năm nay muốn tham gia cuộc thi võ, cũng rất là ngoài ý muốn. Trầm ngâm nói: “Ngươi phái người cùng Bạch tổng quản thông báo một tiếng, để cho người tìm kiếm trụ cột của Lý gia.”
Thập Nhất Nương đáp thuận.
Thái phu nhân lại nói: “Về phần chỗ Chu phu nhân, phải chậm không thể mau, thừa dịp lão Tứ không ở nhà đi xem một chút, có thể kéo dài tới sau khi lão Tứ trở về lại trả lời.”
Thập Nhất Nương cùng Thái phu nhân thương lượng: “Nếu không, liền quyết định ở hai ngày sau —— mắt thấy sắp qua tiết Đoan Ngọ.”
Thái phu nhân gật đầu, nói: “Ngày mai sẽ phái Tống ma ma đi đáp lời cho Chu phu nhân đi.”
Thập Nhất Nương đáp “Dạ”, Thái phu nhân cười thúc dục nàng mau đi xuống nghỉ ngơi: “. . . . . . Bận rộn một ngày, còn phải bôn ba vì chuyện của Trinh tỷ nhi.”
“Đây vốn là chuyện ta phải làm.” Thập Nhất Nương cười cùng Thái phu nhân khách khí mấy câu, rồi trở về Thùy Luân Thủy Tạ.
Chồng sổ sách cao ngất được xếp thật chỉnh tề. Hổ Phách thấp giọng nói: “Chỉ một buổi chiều, Văn di nương liền đối chiếu xong sổ sách.” Sau đó cầm giấy viết thư màu trắng cho Thập Nhất Nương nói: “Đây là Văn di nương viết. Những phí dụng nào chi quá lớn, những phí dụng nào tìm không được trong tờ danh sách cho phép, đều viết ở phía trên.” Sau đó thở dài nói một câu: “Văn di nương tính toán bàn tính thật là tốt. Ta xem mấy vị quản sự ngoại viện trong phủ chúng ta kia chỉ sợ cũng không có mấy người có thể so sánh được với Văn di nương.”
“Phải không?” Thập Nhất Nương cười nhận lấy sổ sách lật ra.
Một khoản bút, từng mục một, ghi lại đều rất rõ ràng.
Nàng khẽ gật đầu, để cho Hổ Phách sai người đem Văn di nương mời đi theo.
Tống ma ma đi vào đáp lời: “. . . . . . Đồ đã đưa qua. Khương phu nhân nói đa tạ ngài nhớ thương. Khương thái thái cùng Cửu tiểu thư trước tiết Đoan Ngọ sẽ đến.”
Thập Nhất Nương thế mới biết thì ra là con gái của Khương Tùng ở nhà là hàng thứ chín.
Nàng khẽ gật đầu, để cho Tống ma ma ngày mai đi một chuyến phủ Phúc Thành công chúa: “. . . . . . Cùng Chu phu nhân nói một tiếng, hai ngày nữa là đoan ngọ rồi, chỉ có ngày mai rút ra chút thời gian. Bằng không, sẽ phải đợi đến mùng sáu tháng sáu mới có thể ngủ lại.”
Tống ma ma mặc dù không biết ý gì, nhưng vẫn đáp một tiếng: “Dạ”, rồi lui xuống.
Thập Nhất Nương ngồi xuống vừa uống trà, vừa cẩn thận mà lật lật quyển sách.
Tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Văn di nương tới!”
Thập Nhất Nương mời nàng đi vào ngồi xuống.
Nàng có chút thấp thỏm bất an: “Chỉ là chiếu vào tờ danh sách để hoạch tính, cũng không biết có đúng hay không?”
Là chỉ nếu như còn có một chút sổ sách phải tính, Thập Nhất Nương tìm người cầm tờ danh sách đồng ý.
Không hổ là xuất thân thương nhân thế gia, đối với trên mặt sổ sách những thứ quy củ này đều rất tinh thông.
Thập Nhất Nương cười nói: “Ta đã xem rồi, không có nơi nào không ổn.” Sau đó phân phó Hổ Phách thu lại: “Sáng mai cùng quản sự ma ma đối với một đôi, sau đó liền giao cho trong phòng thu chi đi.”
Văn di nương có chút giật mình.
Thập Nhất Nương nói như vậy, chẳng khác nào chi bao nhiêu, báo tiêu bấy nhiêu.
Nàng không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở: “Ngoại viện hàng năm nhổ ra tiền, đều dựa theo chúng ta năm ngoái tiêu dùng mà chuẩn bị. Nếu như năm nay còn lại quá nhiều, chỉ sợ sau này tiền nhổ ra cho nội viện cũng sẽ định được thấp hơn so sánh với năm trước. Nếu như là gặp phải một năm trời ngập lục hay hạn hán thu hoạch không tốt, lương thực, dưa và trái cây cũng lên giá, đến lúc đó chỉ sợ sẽ không quay vòng được. Lại đi hướng ra phía ngoài viện ứng tiền, người khác còn tưởng rằng chúng ta chi tiêu lớn quá rồi.”
Chi tiêu quá lớn, đó chính là Thập Nhất Nương sẽ không quản nhà..
Nói gần nói xa cũng là toàn tâm toàn ý tính toán vì Thập Nhất Nương. Chỉ là Thập Nhất Nương lại cảm thấy thay vì tiêu tiền như nước như vậy để cho quản sự phía dưới có bản lĩnh tham đi, còn không bằng đem chuyện này thả lên trên mặt bàn. Đây cũng không phải là chuyện hai người nàng cùng Văn di nương thảo luận là có thể định ra tới.
“Ngươi nói có đạo lý.” Thập Nhất Nương cười nói: “Chỉ là đang mang việc trọng đại, ta xem hay là chờ Hầu gia trở lại, ta cùng Hầu gia thương nghị chuyện này sau đó mới tính toán như thế nào cũng không muộn.”
Văn di nương muốn nói lại thôi.
Thập Nhất Nương dời đi đề tài, cùng nàng nói đến tình huống đi Trần gia.
Văn di nương lắng nghe: “Vậy, phu nhân ngày mai muốn chạm mặt cùng người của Vương gia.”
“Ừ.” Thập Nhất Nương nói: “Chỗ Chu phu nhân, vô luận như thế nào cũng phải đi gặp.”
Văn di nương cũng biết chuyện này phải thận trọng xử lý, đổi cho Thập Nhất Nương một chén trà mới: “Phu nhân thật là cực khổ!” Giọng nói rất chân thành tha thiết.
Thập Nhất Nương nhận lấy chung trà, nói: “Chỉ là còn có một cọc chuyện, ta muốn Văn di nương giúp đỡ chút.”
Văn di nương nghe vội nói: “Xin phu nhân phân phó.”
“Ta đã sớm nghe nói Văn di nương đánh bàn tính rất tốt. Muốn cho ngươi giúp ta đem sổ sách trong mấy ngày này hạch tính lần một lần, sau đó xem một chút các hạng chi dùng chiếm bao nhiêu? Hàng năm đều có cái gì biến hóa?”
Văn di nương vừa nghe cũng biết Thập Nhất Nương nói tới trong nghề. Nhưng những điều này là chuyện do đương gia chủ mẫu làm. Hôm nay là Thập Nhất Nương đi ăn tiệc mừng, vội vàng cùng ngoại viện đối chiếu sổ sách, nhưng thẩm tra đối chiếu sổ sách sổ sách nội viện mấy năm nay. . . . . . Vẻ mặt nàng có chút nghi ngờ không chừng.
Thập Nhất Nương thấy nhẹ giọng nói: “Một cây làm chẳng nên non. Huống chi đây là việc dài hạn của Văn di nương.” Nói rất thành khẩn.
Văn di nương suy nghĩ kỹ một hồi, dứt khoát nói: “Nếu phu nhân coi trọng nô tỳ, nô tỳ nhất định làm hết sức.”
Thập Nhất Nương gật đầu cười, ngày thứ hai sau khi cùng quản sự ma ma đối chiếu sổ sách tháng này, lại để cho Hổ Phách đem sổ sách trong phủ ba năm nay đều đưa lại Thủy Tạ, để cho Văn di nương cùng Hổ Phách ở Đông phòng tính sổ, còn mình ở Thủy Tạ cùng Trinh tỷ nhi cùng nhau thêu thùa may vá.
Trinh tỷ nhi mấy lần ngẩng đầu muốn cùng Thập Nhất Nương nói gì, thấy gương mặt Thập Nhất Nương bình tĩnh an tường, đều nhịn đi xuống.
Thập Nhất Nương nhìn ở trong mắt, chỉ làm như không biết.
Người phải học được đón dài tránh ngắn.
Số học luôn luôn không phải là sở trường của Thập Nhất Nương. Bằng không, nàng năm đó đãlựa chọn học tài vụ kế toán rồi.
Có một Văn di nương kế toán tốt như vậy không cần mình đi tính toán. . . . . . Nàng vẫn là thêu hoa, uống chút trà mới tốt.
Ý niệm trong đầu hiện lên, thì Nhạn Dung đã chỉ huy tiểu nha hoàn bưng quả đào, cmận, anh đào cùng dưa hồng cắt tốt đi lên.
Quả đào là cây đào mật trong cung thưởng xuống, to bằng nắm tay người, phía ngoài không có vật phẩm tốt giống như vậy.
Thập Nhất Nương để cho Nhạn Dung đưa chút ít cho Văn di nương cùng Hổ Phách ở Đông phòng đang tính sổ sách, sau đó cùng Trinh tỷ nhi rửa sạch tay ăn anh đào.
Tân Cúc tới.
Thập Nhất Nương vội vàng kêu nàng đi qua ăn trái cây.
Tân Cúc sơ búi tóc tròn, đeo trâm hoa Thập Nhất Nương cho làm phần thưởng cùng hoa bối tử màu hồng sắc cánh sen, tiến lên hành lễ với Thập Nhất Nương cùng Trinh tỷ nhi, rồi ngồi xuống một bên trên ghế con.
“Vật của ngươi thêu được như thế nào?” Thập Nhất Nương đưa cho quả đào đi qua.
Tân Cúc đạo tạ ơn, cười nhận: “Mới bắt đầu thêu. Là yêu thích thêu hoa mai, vừa mới thêu cành hoa mai.”
“Như thế cũng rất nhanh.” Thập Nhất Nương cười nói.
Tân Cúc cười gật đầu nói: “Trong phủ có cơm trưa miễn phí, ta chỉ muốn sớm muộn làm một bữa là được.”
Hai người vừa nói nhàn thoại.
Trinh tỷ nhi ăn mấy khối dưa hồng xong thì phải đi thêu hoa.
Thập Nhất Nương mới hướng Tân Cúc nói: “Ta muốn để cho người vào phủ giúp ta dạy Trinh tỷ nhi nữ công.”
“Ta?” Tân Cúc rất là giật mình: “Ta nào có được tay nghề của phu nhân.”
“Ta việc vặt có quá nhiều, không có biện pháp toàn tâm toàn ý dạy nàng.” Thập Nhất Nương nói: “Muốn cho ngươi chỉ điểm Trinh tỷ nhi một chút. Ăn điểm tâm xong thì qua đây, ở đến xế chiều, buổi trưa ta sẽ bao một bữa cơm, công việc thêu của ngươi cũng có thể mang tới làm. Như vậy sẽ không trì hoãn chuyện trong nhà của ngươi. Một tháng một lượng bạc. Ngươi nhìn xem như thế nào?”
“Phu nhân lời này hỏi có vẻ kỳ quái.” Tân Cúc nghe cười nói: “Ngài có việc phân phó ta một tiếng là được. Chỉ là không có học được một thành tay nghề của phu nhân, sợ làm trì hoãn việc của đại tiểu thư.”
Tân Cúc dù sao cũng đã gả cho người, là thê tử nhà người khác. Mình vốn muốn giúp nàng một chút, nhưng nàng lại không hiểu khó xử của mình.
Thập Nhất Nương cười nói: “Ngươi hay là trở về cùng Đại Hiển thương lượng một chút. . . . . .”
Chỉ là không đợi nàng nói xong, Tân Cúc đã cười nói: “Cái này có cái gì cần thương lượng. Tự nhiên hết thảy nghe phu nhân.” Ngược lại làm cho Thập Nhất Nương có chút lời đọng lại.
Tân Cúc về đến nhà nói cùng Vạn Đại Hiển.
Vạn Đại Hiển có chút bận tâm: “Ngươi có được hay không a? Đừng làm mất mặt phu nhân? Đại tiểu thư là tiểu thư của Vĩnh Bình Hầu phủ, không phải Hỉ nhi nhà chúng ta.”
Tân Cúc cười nói: “Ta mặc dù so ra kém phu nhân, nhưng trong phủ nghĩ lướt qua ta, trừ Đông Thanh tỷ ra, còn không có người thứ hai!” Tiếng nói vừa dứt, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Vạn Đại Hiển nghe sửng sốt, khóe miệng khẽ mấp máy, muốn nói cái gì, lại một bộ dáng không biết nói cái gì cho phải.
Trong phòng an tĩnh lại, hai người đều có chút không được tự nhiên, không khí lộ ra vẻ có chút quái dị.
Hai người không hẹn mà cùng đi qua nhìn về phía đối phương, trăm miệng một lời hỏi đối phương: “Ngươi ăn cơm chưa?”
Thoại âm rơi xuống, Vạn Đại Hiển cùng Tân Cúc không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.
Mới vừa rồi lúng túng nho nhỏ tan thành mây khói.
Tân Cúc vội nói: “Ta đi nấu cơm.”
“Ta tới nhóm lửa.” Vạn Đại Hiển đi theo thê tử đi phòng bếp.
/755
|