Edit: Khuê LoạnTân Cúc nghe thấy vội vã lấy khăn ra lau nước mắt: “Là nô tỳ hồ đồ.”
Thập Nhất Nương khóe mắt cũng ẩm ướt, chỉ Tống mama nói: “Vị này là Tống mama, chắc là các ngươi đã từng gặp mặt. Nàng lúc còn trẻ từng hầu hạ bên cạnh Thái phu nhân, Thái phu nhân cố ý đề cử đến trong nhà chúng ta làm quản sự mama.”
Tân Cúc nghe xong vội vàng cúi người hành lễ với Tống mama.
Tống mama vội vã cúi người hoàn lễ, liền nói không dám, cười nói: “Đã sớm nghe nói qua Tân Cúc cô nương trong phòng phu nhân, làm người trung trực. Hôm nay vừa nhìn thấy, mới biết được là còn thêm hiền hòa, hào phóng.”
“Không dám nhận lời khích lệ của mama.” Tân Cúc khiêm tốn nói.
Hổ Phách ở một bên che miệng cười: “Tống mama cũng có lúc nói sai cơ đấy.”
Mọi người ngẩn ra.
Hổ Phách cười nói: “Tân Cúc tỷ tỷ hiện tại không thể gọi là ‘cô nương’ nữa rồi, phải gọi là ‘Vạn Đại Hiển gia’ mới đúng.”
Tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Tân Cúc đỏ bừng mặt, trách Hổ Phách: “Chỉ ngươi có thể nói.”
Toát ra mấy phần chân chất lúc còn là cô nương.
Thập Nhất Nương nhìn thấy trong lòng vui mừng, hỏi nàng: “Ngươi đã ăn cơm chưa?”
Tân Cúc lắc đầu: “Còn chưa có ăn. Định là thỉnh an với ngài xong rồi mới hồi ngõ Kim Ngư.”
Thập Nhất Nương trầm tư chốc lát, nói: “Bọn ta đi trước, thỉnh an Thái phu nhân, rồi sau đó chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Tân Cúc vội nói: “Không cần đâu, về muộn trong thành cấm đi lại ban đêm.”
Cách thời gian cấm đi lại ban đêm còn hai canh giờ.
Nói như vậy sợ mình ở trước mặt Thái phu nhân khó nói đi.
Thập Nhất Nương phân phó Tân Cúc: “Ngươi đi theo ta.”
Tân Cúc đáp ứng “Dạ”, theo Thập Nhất Nương đi vào phòng.
Thập Nhất Nương bảo tiểu nha hoàn đem ghế con cho nàng ngồi, mình vào nhà rửa mặt xong rồi đi ra ngoài, ngồi trên kháng cùng nàng nói chuyện.
“Vạn Đại Hiển đâu?”
“Đi chỗ Bạch tổng quản rồi.”
Tống mama đứng bên cạnh bổ sung: “Hai người nhà Vạn quản sự sớm đã đến rồi, Vạn quản sự ở bên trong viện cũng không tiện, nên đi chỗ Thái phu nhân dập đầu rồi đi đến chỗ Bạch tổng quản. Vợ Vạn Đại Hiển vẫn đứng ở chỗ này chờ ngài.” Liền theo lời của Hổ Phách sửa lại lời nói.
“Vạn Đại Hiển lúc nào trở về chỗ người hầu?”
“Bạch tổng quản cho phép trong vòng bốn mươi ngày.”
Từ nơi này đến chỗ nhà Vạn Đại Hiển đi mất một ngày, Thập Nhất Nương nói: “Các ngươi tối nay chuẩn bị nghỉ ở chỗ nào?”
Tân Cúc không quen cùng Thập Nhất Nương nói những chuyện này. Nàng đỏ mặt, thấp giọng nói: “Chuẩn bị đi ngõ Kim Ngưu.”
“Vậy, sau này có tính toán như thế nào?” Thập Nhất Nương nhẹ giọng nói.
Tân Cúc mặt càng đỏ hơn, ấp úng nói: “Đại. . . . . Hiển, mẹ chồng nói, chúng ta tách ra như vậy cũng không nên. Để cho ta mướn phòng bên cạnh, Đại Hiển đủ tiền mua thức ăn nóng, bên cạnh cũng có người có thể giúp giặt quần áo. Chúng ta chuẩn bị ngày mai ra ngoài tìm phòng. Trước lúc hắn khởi công công trình sẽ làm thỏa đáng.”
Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn với sự thông minh của nhà Vạn Nghĩa Tông.
“Nơi này là Hà Hoa Lý, thuê phòng chỉ sợ không tiện.” Nàng trầm ngâm nói, “Vạn Đại Hiển hiện nay vẫn chỉ là quản sự tứ đẳng, khi lên tới nhị đẳng mới có thể ở quần phòng đi. Cũng có thể để Bạch tổng quản nghĩ biện pháp, ở khóa viện cấp cho các ngươi một gian phòng. Chẳng qua là nơi đó cũng có một vài quản sự tam đẳng, tứ đẳng, hoặc là bà tử, nha hoàn, sợ rằng có chút lộn xộn. . . . . .”
Không đợi Thập Nhất Nương nói xong Tân Cúc vội vàng nói: “Phu nhân, ta không cần để cho người tìm hộ phòng ở, Đại Hiển đã sớm hỏi thăm tốt lắm. Nói phía sau phủ chúng ta, có hai ba gian nhà không người ở, chỉ chừa lại người gác cổng và quét dọn, chủ phòng cũng không động đến. Bọn hạ nhân ở sương phòng mấy người gác cổng kia cũng dám làm chủ thuê. Một năm tám, chín lượng bạc là đủ rồi. Hai người chúng ta cũng tính toán rồi. Hắn một năm có mười hai lượng bạc tiền công, trong phủ bao ăn, mười hai lượng bạc này có thể không đụng đến.” Nói tới đây, nàng mở miệng cười, “Hiện tại mới biết được phu nhân làm việc nhìn xa trông rộng. Ngài đi theo sư phó học may vá, ta cũng đi theo học được một chút. Cầm mấy tấm màn cửa Tú lúc trước đến cửa hàng đem bán, người ta nói ta Tú đẹp, mẫu hoa mới mẻ, trả thêm hai lượng bạc. Ta tính toán, mỗi bức ba lượng bạc, ta ba tháng có thể Tú một bức, một năm cũng có mười hai lượng bạc. Hiện tại gạo tám phân một đấu, đủ cho hai người chúng ta ăn bốn, năm tháng. Còn có ngài cấp cho ta tiền áp dưới đáy hòm, ngay cả có hài tử cũng không phải lo.”
Thập Nhất Nương nghe xong trợn tròn mắt, há mồm: “Ngươi, ngươi có hài tử?”
“Không, không phải.” Tân Cúc liên tục khoát tay, đỏ mặt, “Không phải ta có hài tử, là mẹ chồng ta nói, chúng ta tuổi cũng không còn nhỏ, cho chúng ta sớm một chút. . . . . .”
Thập Nhất Nương không khỏi bật cười.
Sợ là nhà Vạn Tông Nghĩa để cho Tân Cúc đi theo Vạn Đại Hiển đến ở trong thành, cũng là vì nguyên nhân muốn sớm một chút có tôn tử để bế đi.
Nàng suy nghĩ một chút.
Hai người không chờ không đợi ai, cuộc sống đều tính toán đến nơi đến chốn, mình hẳn là nên tôn trọng sự phấn đấu của bọn họ mới đúng, Huống chi chỉ cần Vạn Đại Hiển cố gắng, tiền công tam đẳng quản sự là mười lăm lượng, tiền công nhị đẳng quản sự là hai mươi lượng, làm nhất đẳng quản sự chính là bốn mươi hai. . . . . .
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu: “Tốt lắm. Các ngươi trước hết tìm phòng ở đã. Nếu gặp phải chuyện gì, chúng ta lại thương lượng.”
Tân Cúc thở phào nhẹ nhõm.
Vạn Đại Hiển nói, muốn người khác coi trọng, thì không thể dựa vào người khác. Mình có khổ mình chịu, thì lúc sung sướng mới có cảm giác thành tựu.
Nàng cảm thấy lời nói này có đạo lý. Lúc trước vẫn lo lắng Thập Nhất Nương không đồng ý.
Thập Nhất Nương liền cười nói với Hổ Phách: “Phái tiểu nha hoàn đi theo Bạch tổng quản nói một tiếng, ta giữ Tân Cúc ở lại ăn cơm, để cho Vạn Đại Hiển một canh giờ sau hãy tới đón người.”
“Phu nhân.” Tân Cúc vội vã đứng lên.
Thập Nhất Nương khoát tay” “Ngươi cứ nghe ta.” Sau đó phân phó Tống mama, “Ngươi bảo phòng bếp nhỏ của chúng ta rán mấy con cá, làm sơn kê dược thang, cá xào măng chua, chưng chân giò thủy tinh,” nói tới đây, nàng hướng về phía Tân Cúc cười một tiếng, “Ta nhớ đây là mấy món ngươi thích ăn nhất.”
Tân Cúc có chút xấu hổ cười nói: “Phu nhân trí nhớ thật tốt.”
“Ta còn chưa có già đâu.” Thập Nhất Nương cười cùng nàng, trêu ghẹo mấy câu, lại nói, “Đem bã rượu năm trước lấy ra một ít, thịt khô thái một chút, làm mấy món tươi.”
Tống mama trong lòng cho rằng, chiêu đãi này đã vượt qua thông lệ chiêu đãi dành cho các phu nhân rồi, khó trách tất cả mọi người đều nói Tân Cúc là người đắc ý nhất trước mặt Tứ phu nhân. Ngoài miệng lại càng không dám chậm trễ, vội nói: “Phu nhân yên tâm, ta đi làm ngay.”
Thập Nhất Nương để cho Trúc Hương bồi Tân Cúc, mình thì đi chỗ Thái phu nhân.
Thái phu nhân biết hôm nay là ngày Tân Cúc lại mặt, không đợi nàng mở miệng đã nói: “Ta bên này cũng không cần ngươi hầu hạ. Ngươi cùng Tân Cúc trò chuyện đi, sau đó thưởng bữa cơm, coi như là phân tình ngày trước nàng hầu hạ ngươi.”
Thập Nhất Nương rất là cảm kích, nói: “Đang muốn cùng nương nói chuyện này đây. Không nghĩ tới nương đã nói trước.”
Thái phu nhân cười vỗ vỗ tay nàng.
Thập Nhất Nương trở về viện của mình, gọi Hổ Phách, Trúc Hương, Lục Vân, Hồng Tú, Nhạn Dung cùng Tân Cúc tới. Tống mama chỉ huy tiểu nha hoàn sắp cơm, Tống mama bưng cái bàn nhỏ đặt bên cạnh kháng, mấy người Tân Cúc, Hổ Phách ngồi vây quanh, mọi người cười cười nói nói cùng ăn cơm.
Qua vài này sau, Tân Cúc vội tới chỗ Thập Nhất Nương đáp lời, nói đã tìm được phòng ở. Rời Từ gia chưa tới thời gian uống một chén trà, nàng cho người gác cổng một đôi giày nàng làm, giá phòng giảm xuống còn bảy lượng bạc.
Thập Nhất Nương nghe xong thật cao hứng, do dự hồi lâu, để cho Trúc Hương mang một xấp giấy Cao Ly lớn cho Tân Cúc: “Cho nàng dán phòng ốc. Thuận tiện xem chỗ ở của nàng một chút xem như thế nào?”
Nàng sợ Tân Cúc chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Trúc Hương cười che ô đi thẳng, bất quá chỉ thời gian một bữa cơm đã quay lại: “Chỗ ở rất tốt. Quay lưng về hướng Bắc mặt hướng về hướng Nam, phía sau cửa là khóm chuối tây. Mặc dù có chút nghiêng, nhưng cửa chính là một cái đường rẽ, cũng thanh tĩnh. Chính là cảm thấy ngài cho giấy để dán tường là quá lãng phí rồi, nói muốn lưu lại cho Vạn tỷ phu viết chữ.”
Thập Nhất Nương bật cười, sau đó than thở: “Tân Cúc hôm nay thật là đã gả cho người rồi.”
Trúc Hương đứng một bên cười.
Hồng Tú lại ngạc nhiên nói: “Lập gia đình còn giả được sao?”
Thập Nhất Nương thấy nàng không hiểu, liền chuyển đề tài: “Đầu tháng tư con trai lớn Ngũ tỷ đầy tháng, ngươi phân phó bên châm tuyến cục làm một chút đồ lót. Ngươi đi xem nên làm như thế nào?”
Trúc Hương đáp ứng rồi đi.
Hồng Tú không khỏi có chút ngượng ngùng.
Có tiểu nha hoàn vào bẩm báo: “Phu nhân, mợ cả của Hạng gia tới.”
Thập Nhất Nương rất là kinh ngạc: “Mợ cả của Hạng gia tới? Tới gặp ta hay là Nhị phu nhân?”
Tiểu nha hoàn cười nói: “Nói là tới bái kiến ngài.”
Không đi bái kiến Nhị phu nhân lại tới gặp mình trước?
Trừ hôn sự của Từ Tự Dụ, Thập Nhất Nương không nghĩ ra nàng có chuyện gì cần bái kiến mình.
“Mau mời Hạng thái thái vào.” Nàng phân phó tiểu nha hoàn, sau đó đổi xiêm y đi tới cửa nghênh đón.
Hạng phu nhân lông mày nhíu lại có mấy phần không vui, lại bởi vì thân hình cao lớn, nhìn qua làm cho người ta cảm giác bộ dạng có chút hùng hổ.
Thập Nhất Nương nhìn thấy lại càng cảm thấy kỳ quái.
Cho dù coi như hôn sự của hai nhà không thành, nói rõ ràng ra là được, mang khuôn mặt như vậy tới đây, chẳng lẽ trong chuyện này có hiểu lầm gì?
Nàng cười đi cùng Hạng thái thái tới phòng khách ngồi xuống. Đợi tiểu nha hoàn mang trà bánh lên, nàng nâng chung trà lên nếm một ngụm xong, vẻ mặt mới có chút hòa hoãn.
“Lần trước đại tẩu ta ngã bệnh, còn phiền ngài cho cô cô chúng ta mang đồ tới thăm. Thật là áy náy.” Nàng khách khí nói, “Hôm nay ta cố ý tới cám ơn Tứ phu nhân.”
Nếu như Cao thái thái thật sự ngã bệnh, nàng vì Nhị phu nhân đi thăm mà cố ý nói cám ơn, mặc dù không đến nỗi cảm động rơi nước mắt, nhưng cũng phải là bộ dạng cao hứng mới đúng, làm sao lại là bộ dạng bất đắc dĩ đây.
Thập Nhất Nương âm thầm suy đoán.
Nhị phu nhân sở dĩ nắm chắc hôn sự hai nhà có thể thành là vì Hạng đại nhân một lời liền đáp ứng cửa hôn sự này, chẳng lẽ Hạng thái thái vì áp lực chỗ Hạng đại nhân mà bất đắc dĩ đến cùng mình nhắc lại chuyện cũ?
“Hạng thái thái không cần phải khách khí.” Nàng xã giao với Hạng thái thái, “Vốn nên tự mình đi thăm, nhưng những ngày này chuyện trong nhà thật là nhiều. Cao thái thái bệnh đã khỏe chưa?”
Hạng thái thái cùng nàng hàn huyên: “Đa tạ tứ phu nhân. Đại tẩu ta đã sớm tốt lắm. Chỉ là đại tẩu ta luôn luôn khỏe mạnh, đột nhiên ngã bệnh, không khỏi làm cho người ta lo lắng, phải chăm nom thêm mấy ngày.”
“Nghe nói Hạng thái thái từ nhỏ đi theo Cao phu nhân lớn lên, nghĩ đến tình cảm cũng không phải bình thường. Hầu hạ thêm mấy ngày cũng là lẽ thường.”
Hai người ngươi tới ta lại, nói đến nửa ngày.
Hạng thái thái nói đến Thái phu nhân: “. . . . . Lần trước đi chùa miếu thất lễ, nên bồi lão nhân gia mới phải.”
Lúc ấy vô cùng thất lễ, Thập Nhất Nương không thể thay Thái phu nhân quyết định, nàng chỉ cười bồi Hạng thái thái đi chỗ Thái phu nhân.
Thập Nhất Nương khóe mắt cũng ẩm ướt, chỉ Tống mama nói: “Vị này là Tống mama, chắc là các ngươi đã từng gặp mặt. Nàng lúc còn trẻ từng hầu hạ bên cạnh Thái phu nhân, Thái phu nhân cố ý đề cử đến trong nhà chúng ta làm quản sự mama.”
Tân Cúc nghe xong vội vàng cúi người hành lễ với Tống mama.
Tống mama vội vã cúi người hoàn lễ, liền nói không dám, cười nói: “Đã sớm nghe nói qua Tân Cúc cô nương trong phòng phu nhân, làm người trung trực. Hôm nay vừa nhìn thấy, mới biết được là còn thêm hiền hòa, hào phóng.”
“Không dám nhận lời khích lệ của mama.” Tân Cúc khiêm tốn nói.
Hổ Phách ở một bên che miệng cười: “Tống mama cũng có lúc nói sai cơ đấy.”
Mọi người ngẩn ra.
Hổ Phách cười nói: “Tân Cúc tỷ tỷ hiện tại không thể gọi là ‘cô nương’ nữa rồi, phải gọi là ‘Vạn Đại Hiển gia’ mới đúng.”
Tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Tân Cúc đỏ bừng mặt, trách Hổ Phách: “Chỉ ngươi có thể nói.”
Toát ra mấy phần chân chất lúc còn là cô nương.
Thập Nhất Nương nhìn thấy trong lòng vui mừng, hỏi nàng: “Ngươi đã ăn cơm chưa?”
Tân Cúc lắc đầu: “Còn chưa có ăn. Định là thỉnh an với ngài xong rồi mới hồi ngõ Kim Ngư.”
Thập Nhất Nương trầm tư chốc lát, nói: “Bọn ta đi trước, thỉnh an Thái phu nhân, rồi sau đó chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Tân Cúc vội nói: “Không cần đâu, về muộn trong thành cấm đi lại ban đêm.”
Cách thời gian cấm đi lại ban đêm còn hai canh giờ.
Nói như vậy sợ mình ở trước mặt Thái phu nhân khó nói đi.
Thập Nhất Nương phân phó Tân Cúc: “Ngươi đi theo ta.”
Tân Cúc đáp ứng “Dạ”, theo Thập Nhất Nương đi vào phòng.
Thập Nhất Nương bảo tiểu nha hoàn đem ghế con cho nàng ngồi, mình vào nhà rửa mặt xong rồi đi ra ngoài, ngồi trên kháng cùng nàng nói chuyện.
“Vạn Đại Hiển đâu?”
“Đi chỗ Bạch tổng quản rồi.”
Tống mama đứng bên cạnh bổ sung: “Hai người nhà Vạn quản sự sớm đã đến rồi, Vạn quản sự ở bên trong viện cũng không tiện, nên đi chỗ Thái phu nhân dập đầu rồi đi đến chỗ Bạch tổng quản. Vợ Vạn Đại Hiển vẫn đứng ở chỗ này chờ ngài.” Liền theo lời của Hổ Phách sửa lại lời nói.
“Vạn Đại Hiển lúc nào trở về chỗ người hầu?”
“Bạch tổng quản cho phép trong vòng bốn mươi ngày.”
Từ nơi này đến chỗ nhà Vạn Đại Hiển đi mất một ngày, Thập Nhất Nương nói: “Các ngươi tối nay chuẩn bị nghỉ ở chỗ nào?”
Tân Cúc không quen cùng Thập Nhất Nương nói những chuyện này. Nàng đỏ mặt, thấp giọng nói: “Chuẩn bị đi ngõ Kim Ngưu.”
“Vậy, sau này có tính toán như thế nào?” Thập Nhất Nương nhẹ giọng nói.
Tân Cúc mặt càng đỏ hơn, ấp úng nói: “Đại. . . . . Hiển, mẹ chồng nói, chúng ta tách ra như vậy cũng không nên. Để cho ta mướn phòng bên cạnh, Đại Hiển đủ tiền mua thức ăn nóng, bên cạnh cũng có người có thể giúp giặt quần áo. Chúng ta chuẩn bị ngày mai ra ngoài tìm phòng. Trước lúc hắn khởi công công trình sẽ làm thỏa đáng.”
Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn với sự thông minh của nhà Vạn Nghĩa Tông.
“Nơi này là Hà Hoa Lý, thuê phòng chỉ sợ không tiện.” Nàng trầm ngâm nói, “Vạn Đại Hiển hiện nay vẫn chỉ là quản sự tứ đẳng, khi lên tới nhị đẳng mới có thể ở quần phòng đi. Cũng có thể để Bạch tổng quản nghĩ biện pháp, ở khóa viện cấp cho các ngươi một gian phòng. Chẳng qua là nơi đó cũng có một vài quản sự tam đẳng, tứ đẳng, hoặc là bà tử, nha hoàn, sợ rằng có chút lộn xộn. . . . . .”
Không đợi Thập Nhất Nương nói xong Tân Cúc vội vàng nói: “Phu nhân, ta không cần để cho người tìm hộ phòng ở, Đại Hiển đã sớm hỏi thăm tốt lắm. Nói phía sau phủ chúng ta, có hai ba gian nhà không người ở, chỉ chừa lại người gác cổng và quét dọn, chủ phòng cũng không động đến. Bọn hạ nhân ở sương phòng mấy người gác cổng kia cũng dám làm chủ thuê. Một năm tám, chín lượng bạc là đủ rồi. Hai người chúng ta cũng tính toán rồi. Hắn một năm có mười hai lượng bạc tiền công, trong phủ bao ăn, mười hai lượng bạc này có thể không đụng đến.” Nói tới đây, nàng mở miệng cười, “Hiện tại mới biết được phu nhân làm việc nhìn xa trông rộng. Ngài đi theo sư phó học may vá, ta cũng đi theo học được một chút. Cầm mấy tấm màn cửa Tú lúc trước đến cửa hàng đem bán, người ta nói ta Tú đẹp, mẫu hoa mới mẻ, trả thêm hai lượng bạc. Ta tính toán, mỗi bức ba lượng bạc, ta ba tháng có thể Tú một bức, một năm cũng có mười hai lượng bạc. Hiện tại gạo tám phân một đấu, đủ cho hai người chúng ta ăn bốn, năm tháng. Còn có ngài cấp cho ta tiền áp dưới đáy hòm, ngay cả có hài tử cũng không phải lo.”
Thập Nhất Nương nghe xong trợn tròn mắt, há mồm: “Ngươi, ngươi có hài tử?”
“Không, không phải.” Tân Cúc liên tục khoát tay, đỏ mặt, “Không phải ta có hài tử, là mẹ chồng ta nói, chúng ta tuổi cũng không còn nhỏ, cho chúng ta sớm một chút. . . . . .”
Thập Nhất Nương không khỏi bật cười.
Sợ là nhà Vạn Tông Nghĩa để cho Tân Cúc đi theo Vạn Đại Hiển đến ở trong thành, cũng là vì nguyên nhân muốn sớm một chút có tôn tử để bế đi.
Nàng suy nghĩ một chút.
Hai người không chờ không đợi ai, cuộc sống đều tính toán đến nơi đến chốn, mình hẳn là nên tôn trọng sự phấn đấu của bọn họ mới đúng, Huống chi chỉ cần Vạn Đại Hiển cố gắng, tiền công tam đẳng quản sự là mười lăm lượng, tiền công nhị đẳng quản sự là hai mươi lượng, làm nhất đẳng quản sự chính là bốn mươi hai. . . . . .
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu: “Tốt lắm. Các ngươi trước hết tìm phòng ở đã. Nếu gặp phải chuyện gì, chúng ta lại thương lượng.”
Tân Cúc thở phào nhẹ nhõm.
Vạn Đại Hiển nói, muốn người khác coi trọng, thì không thể dựa vào người khác. Mình có khổ mình chịu, thì lúc sung sướng mới có cảm giác thành tựu.
Nàng cảm thấy lời nói này có đạo lý. Lúc trước vẫn lo lắng Thập Nhất Nương không đồng ý.
Thập Nhất Nương liền cười nói với Hổ Phách: “Phái tiểu nha hoàn đi theo Bạch tổng quản nói một tiếng, ta giữ Tân Cúc ở lại ăn cơm, để cho Vạn Đại Hiển một canh giờ sau hãy tới đón người.”
“Phu nhân.” Tân Cúc vội vã đứng lên.
Thập Nhất Nương khoát tay” “Ngươi cứ nghe ta.” Sau đó phân phó Tống mama, “Ngươi bảo phòng bếp nhỏ của chúng ta rán mấy con cá, làm sơn kê dược thang, cá xào măng chua, chưng chân giò thủy tinh,” nói tới đây, nàng hướng về phía Tân Cúc cười một tiếng, “Ta nhớ đây là mấy món ngươi thích ăn nhất.”
Tân Cúc có chút xấu hổ cười nói: “Phu nhân trí nhớ thật tốt.”
“Ta còn chưa có già đâu.” Thập Nhất Nương cười cùng nàng, trêu ghẹo mấy câu, lại nói, “Đem bã rượu năm trước lấy ra một ít, thịt khô thái một chút, làm mấy món tươi.”
Tống mama trong lòng cho rằng, chiêu đãi này đã vượt qua thông lệ chiêu đãi dành cho các phu nhân rồi, khó trách tất cả mọi người đều nói Tân Cúc là người đắc ý nhất trước mặt Tứ phu nhân. Ngoài miệng lại càng không dám chậm trễ, vội nói: “Phu nhân yên tâm, ta đi làm ngay.”
Thập Nhất Nương để cho Trúc Hương bồi Tân Cúc, mình thì đi chỗ Thái phu nhân.
Thái phu nhân biết hôm nay là ngày Tân Cúc lại mặt, không đợi nàng mở miệng đã nói: “Ta bên này cũng không cần ngươi hầu hạ. Ngươi cùng Tân Cúc trò chuyện đi, sau đó thưởng bữa cơm, coi như là phân tình ngày trước nàng hầu hạ ngươi.”
Thập Nhất Nương rất là cảm kích, nói: “Đang muốn cùng nương nói chuyện này đây. Không nghĩ tới nương đã nói trước.”
Thái phu nhân cười vỗ vỗ tay nàng.
Thập Nhất Nương trở về viện của mình, gọi Hổ Phách, Trúc Hương, Lục Vân, Hồng Tú, Nhạn Dung cùng Tân Cúc tới. Tống mama chỉ huy tiểu nha hoàn sắp cơm, Tống mama bưng cái bàn nhỏ đặt bên cạnh kháng, mấy người Tân Cúc, Hổ Phách ngồi vây quanh, mọi người cười cười nói nói cùng ăn cơm.
Qua vài này sau, Tân Cúc vội tới chỗ Thập Nhất Nương đáp lời, nói đã tìm được phòng ở. Rời Từ gia chưa tới thời gian uống một chén trà, nàng cho người gác cổng một đôi giày nàng làm, giá phòng giảm xuống còn bảy lượng bạc.
Thập Nhất Nương nghe xong thật cao hứng, do dự hồi lâu, để cho Trúc Hương mang một xấp giấy Cao Ly lớn cho Tân Cúc: “Cho nàng dán phòng ốc. Thuận tiện xem chỗ ở của nàng một chút xem như thế nào?”
Nàng sợ Tân Cúc chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Trúc Hương cười che ô đi thẳng, bất quá chỉ thời gian một bữa cơm đã quay lại: “Chỗ ở rất tốt. Quay lưng về hướng Bắc mặt hướng về hướng Nam, phía sau cửa là khóm chuối tây. Mặc dù có chút nghiêng, nhưng cửa chính là một cái đường rẽ, cũng thanh tĩnh. Chính là cảm thấy ngài cho giấy để dán tường là quá lãng phí rồi, nói muốn lưu lại cho Vạn tỷ phu viết chữ.”
Thập Nhất Nương bật cười, sau đó than thở: “Tân Cúc hôm nay thật là đã gả cho người rồi.”
Trúc Hương đứng một bên cười.
Hồng Tú lại ngạc nhiên nói: “Lập gia đình còn giả được sao?”
Thập Nhất Nương thấy nàng không hiểu, liền chuyển đề tài: “Đầu tháng tư con trai lớn Ngũ tỷ đầy tháng, ngươi phân phó bên châm tuyến cục làm một chút đồ lót. Ngươi đi xem nên làm như thế nào?”
Trúc Hương đáp ứng rồi đi.
Hồng Tú không khỏi có chút ngượng ngùng.
Có tiểu nha hoàn vào bẩm báo: “Phu nhân, mợ cả của Hạng gia tới.”
Thập Nhất Nương rất là kinh ngạc: “Mợ cả của Hạng gia tới? Tới gặp ta hay là Nhị phu nhân?”
Tiểu nha hoàn cười nói: “Nói là tới bái kiến ngài.”
Không đi bái kiến Nhị phu nhân lại tới gặp mình trước?
Trừ hôn sự của Từ Tự Dụ, Thập Nhất Nương không nghĩ ra nàng có chuyện gì cần bái kiến mình.
“Mau mời Hạng thái thái vào.” Nàng phân phó tiểu nha hoàn, sau đó đổi xiêm y đi tới cửa nghênh đón.
Hạng phu nhân lông mày nhíu lại có mấy phần không vui, lại bởi vì thân hình cao lớn, nhìn qua làm cho người ta cảm giác bộ dạng có chút hùng hổ.
Thập Nhất Nương nhìn thấy lại càng cảm thấy kỳ quái.
Cho dù coi như hôn sự của hai nhà không thành, nói rõ ràng ra là được, mang khuôn mặt như vậy tới đây, chẳng lẽ trong chuyện này có hiểu lầm gì?
Nàng cười đi cùng Hạng thái thái tới phòng khách ngồi xuống. Đợi tiểu nha hoàn mang trà bánh lên, nàng nâng chung trà lên nếm một ngụm xong, vẻ mặt mới có chút hòa hoãn.
“Lần trước đại tẩu ta ngã bệnh, còn phiền ngài cho cô cô chúng ta mang đồ tới thăm. Thật là áy náy.” Nàng khách khí nói, “Hôm nay ta cố ý tới cám ơn Tứ phu nhân.”
Nếu như Cao thái thái thật sự ngã bệnh, nàng vì Nhị phu nhân đi thăm mà cố ý nói cám ơn, mặc dù không đến nỗi cảm động rơi nước mắt, nhưng cũng phải là bộ dạng cao hứng mới đúng, làm sao lại là bộ dạng bất đắc dĩ đây.
Thập Nhất Nương âm thầm suy đoán.
Nhị phu nhân sở dĩ nắm chắc hôn sự hai nhà có thể thành là vì Hạng đại nhân một lời liền đáp ứng cửa hôn sự này, chẳng lẽ Hạng thái thái vì áp lực chỗ Hạng đại nhân mà bất đắc dĩ đến cùng mình nhắc lại chuyện cũ?
“Hạng thái thái không cần phải khách khí.” Nàng xã giao với Hạng thái thái, “Vốn nên tự mình đi thăm, nhưng những ngày này chuyện trong nhà thật là nhiều. Cao thái thái bệnh đã khỏe chưa?”
Hạng thái thái cùng nàng hàn huyên: “Đa tạ tứ phu nhân. Đại tẩu ta đã sớm tốt lắm. Chỉ là đại tẩu ta luôn luôn khỏe mạnh, đột nhiên ngã bệnh, không khỏi làm cho người ta lo lắng, phải chăm nom thêm mấy ngày.”
“Nghe nói Hạng thái thái từ nhỏ đi theo Cao phu nhân lớn lên, nghĩ đến tình cảm cũng không phải bình thường. Hầu hạ thêm mấy ngày cũng là lẽ thường.”
Hai người ngươi tới ta lại, nói đến nửa ngày.
Hạng thái thái nói đến Thái phu nhân: “. . . . . Lần trước đi chùa miếu thất lễ, nên bồi lão nhân gia mới phải.”
Lúc ấy vô cùng thất lễ, Thập Nhất Nương không thể thay Thái phu nhân quyết định, nàng chỉ cười bồi Hạng thái thái đi chỗ Thái phu nhân.
/755
|