Edit: Tiểu Tuyền Buông xuống La trướng chặn lại ánh sáng, chặn lại ồn ào náo động, an bình yên tĩnh giống như góc Hồng Trần cuồn cuộn đã rơi mất.
Từ Lệnh Nghi nhìn người bên cạnh khẽ nhô ra khỏi cái chăn không khỏi nở nụ cười: “Còn chưa chịu rời giường!” giọng nói thuần hậu ẩn chứa sự lười biếng và thỏa mãn bên trong.
Chăn vang lên tiếng động xột xoạt, sau đó lộ ra gương mặt hồng hồng của Thập Nhất Nương ở trước mặt hắn nói: “Ta muốn ngã bệnh!” Trong giọng nói trong trẻo lộ ra sự nũng nĩu mà nàng chưa từng phát hiện ra, con ngươi trong suốt mang theo mấy phần tức giận.
Từ Lệnh Nghi cười to. Cúi người hôn cái trán nàng, nhưng nàng lại muốn rút vào trong chăn.
Đôi môi lại rơi vào trên mái tóc đen nhánh.
Từ Lệnh Nghi kinh ngạc, sau đó phát ra tiếng cười hoan khoái.
Cười, cười, cười, cũng biết cười nữa.
Từ khi nàng đến Từ gia, chưa từng có rời giường trễ như thế.
Huống chi hiện tại nàng còn chủ trì việc bếp núc trong nhà, thủ hạ quản sự ma ma có bảy, tám vị, đừng bảo là nha hoàn, bà Tử. Nên trong nhà này không có gì là không thể nói . Không cần đến buổi trưa, chỉ sợ người người đều biết nàng tại sao phải dậy muộn. Sớm biết như thế, tối ngày hôm qua nên hàng phục hắn mặc hắn định đoạt. . . . . . Cũng không sẽ trở thành buổi sáng lại . . . . . Cũng sẽ không phải ngủ bù giấc, càng sẽ không dậy muộn.
Nghĩ tới đây, nàng hung hăng lôi chăn, đem mình bọc thật chặc lại, cũng không quản Từ Lệnh Nghi có chăn đắp hay không.
Trong bóng tối, áo lót tơ lụa Hàng Châu mềm mại nhu hòa đắp ở trên người của nàng.
Ngón tay thon dài tinh tế của nàng không nhịn được cầm lại thành quyền.
Nói đi nói lại, toàn bộ đều do Từ Lệnh Nghi
Lúc ấy quá mệt mỏi, trong mông mông lông lông cảm giác được hắn mặc quần áo cho mình. Hỏi hắn giờ nào rồi, hắn nói còn sớm: “. . . . . . Nhắm mắt một hồi nữa đi.”
Nàng làm sao lại tin lời ranh mãnh ma quỷ này, lại thật sự ngủ thiếp đi.
Nếu không phải tay không ý thức vô tình mò tới đồng hồ quả quýt hắn nhét trên giường, nàng còn tưởng rằng trời còn chưa sáng.
Biết rõ ràng nàng muốn dậy sớm, còn cho nàng ngủ thẳng đến lúc này.
Từ Lệnh Nghi đang nhìn Thập Nhất Nương mặc quần áo trong đơn bạc, rồi lại che phủ mình giống như kén, thì nhịn không được lại cười . Còn vừa cười, vừa đem người Thập Nhất Nương và chăn ôm vào trong ngực.
“Tốt lắm, tốt lắm.” Hắn cười trấn an nàng, “Ta thấy nàng ngủ ngon, cho nên mới không có đánh thức nàng.” Vừa nói, vừa vén góc chăn —— để mặt Thập Nhất Nương lộ ra ngoài.”Trong lòng ta đều biết.” Hắn giúp nàng vuốt lại đầu tóc rối bời, “Hiện tại mới đầu giờ Thìn. Mặc dù đi thỉnh an Nương đã muộn chút ít, nhưng cũng trễ nãy việc nàng đi khách sãnh.” Hắn nhìn ánh mắt của nàng rất ôn hòa nói, “Bên chỗ của nương chúng ta ngồi ít một chút là được —— ta và nàng cùng đi, Nương biết nàng phải hầu hạ ta, dù cho muộn một chút, cũng sẽ không trách nàng.”
Thập Nhất Nương ngơ ngẩn: “Bây giờ mới đầu giờ Thìn sao?”
Từ Lệnh Nghi thần sắc nghiêm nghị nhìn nàng, đáy mắt thì khó giấu diếm được vẻ trêu tức : “Bằng không nàng cho rằng đây là giờ nào?”
Thập Nhất Nương tay chân lóng ngóng vạch góc chăn ở trên giường sờ loạn một trận.
Đồng hồ quả quýt đột nhiên xuất hiện ở trong tay Từ Lệnh Nghi.
“Có phải đang tìm cái này hay không?”
Thập Nhất Nương nhào về phía hắn một cái, đem đồng hồ quả quýt chộp đến tay, mở ra nhìn, cây kim chỉ còn vào đầu giờ tị ba khắc.
Nàng có chút há hốc mồm.
Từ Lệnh Nghi vừa giống như làm ảo thuật từ dưới cái gối móc ra một cái đồng hồ quả quýt giống như đúc, mở ra để cho nàng nhìn.
Cây kim chỉ ở đầu giờ thìn một khắc.
Từ Lệnh Nghi liền cười lên dây cót cho nó, chỉnh lại thời gian, sau đó đem đồng hồ nhét vào trong tay Thập Nhất Nương.
“Nàng bây giờ phải trông coi chuyện trong nhà, có cái này sẽ tiện lợi hơn một chút!” Hắn thản nhiên nói.
Thập Nhất Nương cảm thụ được cảm xúc lạnh như băng của chiếc đồng hồ bạc, nhất thời lời nói nghẹn lại.
Hắn lúc nào mà làm cho mình cái đồng hồ này?
Phải biết rằng, ở nơi thời không này, đồng hồ là món đồ hết sức cần thiết.
Mà Từ Lệnh Nghi nhìn Thập Nhất Nương bình thường trấn định thong dong đột nhiên biến thành một con ngốc, không biết tại sao, tâm tình lại tốt đến trước nay chưa từng có. Thời điểm Vương Cửu Bảo tới gặp hắn có mang vài món “lễ vật nhỏ” trân quý, hắn vừa nhìn thấy đồng hồ quả quýt này liền nghĩ tới Thập Nhất Nương, cảm thấy nàng có thể xử dụng được. Hắn đột nhiên cảm thấy rất may mắn vì lúc ấy trong lòng vừa động, liền đẩy trả những lễ vật nhỏ khác chỉ nhận cái đồng hồ này. Bằng không, làm sao có thể thấy được vẻ mặt đặc sắc của Thập Nhất Nương như vậy.
Trong lòng hắn nổi lên đùa giỡn.
“Mặc Ngôn, ” Từ Lệnh Nghi đem mặt dán vào trên mặt nàng, nhẹ giọng nói, “Nếu không, nàng hôm nay ngã bệnh một lần đi nhé.” Còn mập mờ bóp chặt eo nàng, đem nàng lôi kéo vào lòng ngực của mình.
Thập Nhất Nương ngạc nhiên, sau đó mới phát hiện thì ra mình rất bất nhã đang giạng hai chân ở trên người của hắn.
Nàng lập tức nghĩ tới cái đồng hồ kia.
Nhất định là lúc ấy vội vả nhìn thời gian, không có chú ý, cho nên mới phải. . . . . . Tối ngày hôm qua cũng bởi vì hắn muốn như vậy mà mình không đồng ý. . . . . . Buổi sáng hắn mới kiên trì cái kia. . . . . . Kết quả đã như ý của hắn, cũng bị ngủ muộn. . . . . . Mới có tình cảnh vừa vội vừa tức như vừa rồi.
Nghĩ tới đây, nàng như bị điện giật mà nhảy lên.
“Ta, ta muốn đi rửa mặt”
Chạy trối chết.
Từ Lệnh Nghi cười đến không thẳng người được.
Cho đến gặp Thái phu nhân, nụ cười trên mặt hắn vẫn không có hoàn toàn thu lại.
Thái phu nhân cười đến so sánh với Từ Lệnh Nghi càng vui vẻ hơn.
Náo loạn mấy ngày không được tự nhiên, vừa mới hòa hợp tốt, liền đến muộn hơn so với ngày thường. Một người dù nghiêm mặt, nhưng vẻ mặt có mấy phần không được tự nhiên; một thì quả thực nhìn như ôn hòa , nhưng khóe mắt đuôi lông mày đều hàm chứa ý cười.
“Lại, lại, lại đây.” Thái phu nhân hướng Thập Nhất Nương ngoắc, “Đến nơi này của ta ngồi.”
Thập Nhất Nương ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thái phu nhân cầm lấy tay nànng, đang muốn hỏi cái gì, thì có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Thái phu nhân, bên Ngõ Hồng Đăng phái hai vị ma ma vội tới vấn an ngài.”
Thái phu nhân trong lòng biết rõ, liền hỏi hai câu, để cho Đỗ ma ma mang theo ngươi đi đến chỗ Ngũ phu nhân, rồi cùng Từ Lệnh Nghi thương lượng chuyện cho bọn họ xây phòng.
Thập Nhất Nương nhìn thấy không còn sớm, nên tự mình đi khách sãnh phía Tây.
Đưa mấy ma ma hồi sự đi, thì Tống ma ma đi vào.
“Ta đã hỏi rồi, cũng chỉ là một chút ít lời hỏi thăm…, cũng mang qua hai ăn, mấy mẫu khăn thêu kiểu mới. Đại tiểu thư Chúng ta thì đích thân vẽ mấy mẫu hoa, còn từ trong sách của Nhị phu nhân tìm ra mấy công thức cất rượu đưa cho bà Tử mang đi qua.”
“Công thức Cất rượu?”
“Hình như là nói Lâm gia Đại tiểu thư muốn.”
“Như vậy xem ra, hẳn là không có chỗ nào không thỏa đáng?” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói.
Nhị phu nhân tại sao không để cho Trinh tỷ nhi đi lại với Lâm gia đây?
“Ta nghe bà Tử hầu hạ Nhị phu nhân bên kia nói, Nhị phu nhân đối với việc học của các thiếu gia tiểu thư luôn luôn quản nghiêm.” Tống ma ma kín đáo nói, ” Đại tiểu thư Lâm gia thường cho ma ma tới hỏi an, trên danh nghĩa cũng là để cho Đại tiểu thư tìm này tìm kia . Sợ là Nhị phu nhân cảm thấy Đại tiểu thư Lâm gia việc vặt quá nhiều, trì hoãn học hành của Đại tiểu thư. Cho nên lần trước lúc ma ma Lâm gia tới đây mời Đại tiểu thư đi qua đó làm khách, Nhị phu nhân có vẻ mặt không vui, nói Đại tiểu thư hiếu kỳ còn chưa qua, không nên chạy loạn mới tốt. Cũng không dám nói cùng ngài.”
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu: “Biết Đại tiểu thư Lâm gia cùng Đại tiểu thư chúng ta gia hẹn vào lúc nào không?”
“Hình như là hai mươi mốt tháng ba. Nghe nói ngày đó là Đại tiểu thư Lâm gia sinh nhật.”
Có phải hay không bởi vì … cái này, cho nên Trinh tỷ nhi nhất định phải đi đây?
Thập Nhất Nương cũng trãi qua kinh nghiệm như vậy.
Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Vậy ngươi giúp ta hỏi thăm rõ ràng.”
Tống ma ma cười đáp “Dạ” .
Thập Nhất Nương nhìn sắc trời không còn sớm, nên đi đến chỗ Thái phu nhân.
Nhị phu nhân đã từ nhà mẹ đẻ trở lại.
Nàng mặc áo gắp lụa trắng, hoa bối tử màu xanh ngọc, toàn thân không có mang một đồ trang sức nào, lại lộ ra vẻ sạch sẻ trang nhã. Đang ngồi ở bên Kháng nói chuyện cùng Thái phu nhân.
Thái phu nhân nhanh chóng gọi Thập Nhất Nương đi qua: “Hạng đại nhân nói, trong nhà cũ quyết định không bán Cho nên Hạng thái thái muốn đem nhà cũ tu sửa một phen. Sợ rằng phải tới mùa thu mới có thể kết thân, người thì đi trước đến Võ Xương phủ.”
Một cái cớ vô cùng tốt.
Thập Nhất Nương cười hướng Nhị phu nhân nói cám ơn.
Nhị phu nhân khiêm nhường mấy câu, nói: “Mấy ngày nữa không phải chúng ta phải đi Từ Nguyên Tự dâng hương sao? Đến lúc đó đại tẩu cũng sẽ đi. Ta xem, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm chùa cũng tốt”
Thái phu nhân nghe khẽ gật đầu, sau đó nhìn Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương tự nhiên sẽ không phản đối, cười nói: “Hết thảy đều nghe Nhị tẩu an bài.” Sau đó muốn Thái phu nhân chú ý, “Người xem, ta cần chuẩn bị thêm những thứ gì hay không?”
Thái phu nhân cười nói: “Trang phục thật xinh đẹp đi gặp thân gia là được!”
“Nương” Thập Nhất Nương sẳng giọng, “Ta đang nói chuyện đứng đắn mà. Ta chưa có trải qua chuyện như vậy. Nếu như không có lễ ra mắt, lại sợ Hạng gia thái thái cảm thấy chúng ta lễ số không chu toàn, nếu như cho, dù sao còn không có chính thức nghị hôn, sợ Hạng thái thái cảm thấy chúng ta càn rở. Ngài làm sao cũng phải cho ta chủ ý mới được.”
“Biết rồi, biết rồi!” Thái phu nhân cười nói, “Cứ như bình thường gặp mặt mọi người là được. Không cần nhiều hình thức như vậy. Tránh cho bọn nhỏ ngại ngùng.”
Đang nói, Ngũ phu nhân ôm Hâm tỷ nhi đi vào.
Biết các nàng phải về nhà mẹ đẻ ở hai tháng, Thập Nhất Nương có chút giật mình.
Ngũ phu nhân nói là trong nhà ở xây phòng ốc, sợ ầm ĩ Hâm tỷ nhi.
Thập Nhất Nương dù sao cũng là người của hai thế giới, ở thế giới kia của nàng, con một nhiều, nên nhà mẹ đẻ và nhà chồng cũng không cần phân chia rõ ràng, nên cảm thấy không có gì. Nhưng Thái phu nhân trong lòng nàng có chút khó chịu. Nên đưa mẫu tử Ngũ phu nhân đi xong liền hướng Thập Nhất Nương giải thích: “. . . . . . trong khoảng thời gian này nàng có chút không an ổn, nên ta cho nàng về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày.” Vừa nói, vừa thở dài một hơi, “Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này vẫn bớt bị kinh sợ mới tốt. ”
Thập Nhất Nương không tiện bàn luận gì.
Buổi sáng ngày thứ hai, trong Cung có người đến, chính thức hướng Từ gia truyền đạt tin vui của Hoàng hậu nương nương. Xế chiều Thập Nhất Nương lại bắt đầu chuẩn bị để ngày thứ hai đi Từ Nguyên Tự dâng hương.
Cuối giờ tý thức dậy, đầu giờ sửu ra cửa, đi đến giờ dần thì Tới Từ Nguyên Tự.
Từ Nguyên Tự tọa lạc ở khu phố xá sầm uất, ngay trước cửa chùa còn có chợ tên là Thúy Hoa, chuyên buôn bán vật dụng của nữ tử. Ra khỏi chợ Thúy Hoa, chính là phố Tây Đại, vừa chính thức bước vào cỗng chùa, thì thấy núi xanh mờ mờ, như một cái lồng xanh biếc, thật là một … cảnh tượng khác hẳn.
Thập Nhất Nương là lần đầu tiên tới, nhìn thấy không khỏi âm thầm lấy làm kỳ.
Tể Trữ đã sớm phân phó sư phụ trong miếu đứng đợi ở trước cỗng chùa. Chờ nữ quyến Từ phủ đi vào, sẽ cho người đóng cỗng.
Từ nguyên tự là đàn tràng Quan Thế Âm. Đại Hùng bảo điện được xây ở trên gò núi nho nhỏ. Mọi người nhẹ nhàng nối đuôi bước trên bậc thang đá xanh đi vào đại điện, Do Tể Trữ dẫn lên thắp hương, điểm đèn chong. Sau đó nghênh đến một cái viện nho nhỏ cách bảo điện không xa để ngủ lại, lại có Tiểu sư phụ tu hành tặng cơm bố thí tới đây.
Thái phu nhân phân phó Tể Trữ: “Đem cỗng chùa mở ra đi. Vốn vì hoàng hậu nương nương cầu phúc, nếu vì như vậy mà làm khó tín đồ, chẳng phải là thêm một tội lỗi sao?”
“Thái phu nhân thật là Bồ Tát tâm địa!” Tể Trữ cười rồi lên tiếng đi.
Mọi người ngồi xuống ăn điểm tâm.
Từ Lệnh Nghi nhìn người bên cạnh khẽ nhô ra khỏi cái chăn không khỏi nở nụ cười: “Còn chưa chịu rời giường!” giọng nói thuần hậu ẩn chứa sự lười biếng và thỏa mãn bên trong.
Chăn vang lên tiếng động xột xoạt, sau đó lộ ra gương mặt hồng hồng của Thập Nhất Nương ở trước mặt hắn nói: “Ta muốn ngã bệnh!” Trong giọng nói trong trẻo lộ ra sự nũng nĩu mà nàng chưa từng phát hiện ra, con ngươi trong suốt mang theo mấy phần tức giận.
Từ Lệnh Nghi cười to. Cúi người hôn cái trán nàng, nhưng nàng lại muốn rút vào trong chăn.
Đôi môi lại rơi vào trên mái tóc đen nhánh.
Từ Lệnh Nghi kinh ngạc, sau đó phát ra tiếng cười hoan khoái.
Cười, cười, cười, cũng biết cười nữa.
Từ khi nàng đến Từ gia, chưa từng có rời giường trễ như thế.
Huống chi hiện tại nàng còn chủ trì việc bếp núc trong nhà, thủ hạ quản sự ma ma có bảy, tám vị, đừng bảo là nha hoàn, bà Tử. Nên trong nhà này không có gì là không thể nói . Không cần đến buổi trưa, chỉ sợ người người đều biết nàng tại sao phải dậy muộn. Sớm biết như thế, tối ngày hôm qua nên hàng phục hắn mặc hắn định đoạt. . . . . . Cũng không sẽ trở thành buổi sáng lại . . . . . Cũng sẽ không phải ngủ bù giấc, càng sẽ không dậy muộn.
Nghĩ tới đây, nàng hung hăng lôi chăn, đem mình bọc thật chặc lại, cũng không quản Từ Lệnh Nghi có chăn đắp hay không.
Trong bóng tối, áo lót tơ lụa Hàng Châu mềm mại nhu hòa đắp ở trên người của nàng.
Ngón tay thon dài tinh tế của nàng không nhịn được cầm lại thành quyền.
Nói đi nói lại, toàn bộ đều do Từ Lệnh Nghi
Lúc ấy quá mệt mỏi, trong mông mông lông lông cảm giác được hắn mặc quần áo cho mình. Hỏi hắn giờ nào rồi, hắn nói còn sớm: “. . . . . . Nhắm mắt một hồi nữa đi.”
Nàng làm sao lại tin lời ranh mãnh ma quỷ này, lại thật sự ngủ thiếp đi.
Nếu không phải tay không ý thức vô tình mò tới đồng hồ quả quýt hắn nhét trên giường, nàng còn tưởng rằng trời còn chưa sáng.
Biết rõ ràng nàng muốn dậy sớm, còn cho nàng ngủ thẳng đến lúc này.
Từ Lệnh Nghi đang nhìn Thập Nhất Nương mặc quần áo trong đơn bạc, rồi lại che phủ mình giống như kén, thì nhịn không được lại cười . Còn vừa cười, vừa đem người Thập Nhất Nương và chăn ôm vào trong ngực.
“Tốt lắm, tốt lắm.” Hắn cười trấn an nàng, “Ta thấy nàng ngủ ngon, cho nên mới không có đánh thức nàng.” Vừa nói, vừa vén góc chăn —— để mặt Thập Nhất Nương lộ ra ngoài.”Trong lòng ta đều biết.” Hắn giúp nàng vuốt lại đầu tóc rối bời, “Hiện tại mới đầu giờ Thìn. Mặc dù đi thỉnh an Nương đã muộn chút ít, nhưng cũng trễ nãy việc nàng đi khách sãnh.” Hắn nhìn ánh mắt của nàng rất ôn hòa nói, “Bên chỗ của nương chúng ta ngồi ít một chút là được —— ta và nàng cùng đi, Nương biết nàng phải hầu hạ ta, dù cho muộn một chút, cũng sẽ không trách nàng.”
Thập Nhất Nương ngơ ngẩn: “Bây giờ mới đầu giờ Thìn sao?”
Từ Lệnh Nghi thần sắc nghiêm nghị nhìn nàng, đáy mắt thì khó giấu diếm được vẻ trêu tức : “Bằng không nàng cho rằng đây là giờ nào?”
Thập Nhất Nương tay chân lóng ngóng vạch góc chăn ở trên giường sờ loạn một trận.
Đồng hồ quả quýt đột nhiên xuất hiện ở trong tay Từ Lệnh Nghi.
“Có phải đang tìm cái này hay không?”
Thập Nhất Nương nhào về phía hắn một cái, đem đồng hồ quả quýt chộp đến tay, mở ra nhìn, cây kim chỉ còn vào đầu giờ tị ba khắc.
Nàng có chút há hốc mồm.
Từ Lệnh Nghi vừa giống như làm ảo thuật từ dưới cái gối móc ra một cái đồng hồ quả quýt giống như đúc, mở ra để cho nàng nhìn.
Cây kim chỉ ở đầu giờ thìn một khắc.
Từ Lệnh Nghi liền cười lên dây cót cho nó, chỉnh lại thời gian, sau đó đem đồng hồ nhét vào trong tay Thập Nhất Nương.
“Nàng bây giờ phải trông coi chuyện trong nhà, có cái này sẽ tiện lợi hơn một chút!” Hắn thản nhiên nói.
Thập Nhất Nương cảm thụ được cảm xúc lạnh như băng của chiếc đồng hồ bạc, nhất thời lời nói nghẹn lại.
Hắn lúc nào mà làm cho mình cái đồng hồ này?
Phải biết rằng, ở nơi thời không này, đồng hồ là món đồ hết sức cần thiết.
Mà Từ Lệnh Nghi nhìn Thập Nhất Nương bình thường trấn định thong dong đột nhiên biến thành một con ngốc, không biết tại sao, tâm tình lại tốt đến trước nay chưa từng có. Thời điểm Vương Cửu Bảo tới gặp hắn có mang vài món “lễ vật nhỏ” trân quý, hắn vừa nhìn thấy đồng hồ quả quýt này liền nghĩ tới Thập Nhất Nương, cảm thấy nàng có thể xử dụng được. Hắn đột nhiên cảm thấy rất may mắn vì lúc ấy trong lòng vừa động, liền đẩy trả những lễ vật nhỏ khác chỉ nhận cái đồng hồ này. Bằng không, làm sao có thể thấy được vẻ mặt đặc sắc của Thập Nhất Nương như vậy.
Trong lòng hắn nổi lên đùa giỡn.
“Mặc Ngôn, ” Từ Lệnh Nghi đem mặt dán vào trên mặt nàng, nhẹ giọng nói, “Nếu không, nàng hôm nay ngã bệnh một lần đi nhé.” Còn mập mờ bóp chặt eo nàng, đem nàng lôi kéo vào lòng ngực của mình.
Thập Nhất Nương ngạc nhiên, sau đó mới phát hiện thì ra mình rất bất nhã đang giạng hai chân ở trên người của hắn.
Nàng lập tức nghĩ tới cái đồng hồ kia.
Nhất định là lúc ấy vội vả nhìn thời gian, không có chú ý, cho nên mới phải. . . . . . Tối ngày hôm qua cũng bởi vì hắn muốn như vậy mà mình không đồng ý. . . . . . Buổi sáng hắn mới kiên trì cái kia. . . . . . Kết quả đã như ý của hắn, cũng bị ngủ muộn. . . . . . Mới có tình cảnh vừa vội vừa tức như vừa rồi.
Nghĩ tới đây, nàng như bị điện giật mà nhảy lên.
“Ta, ta muốn đi rửa mặt”
Chạy trối chết.
Từ Lệnh Nghi cười đến không thẳng người được.
Cho đến gặp Thái phu nhân, nụ cười trên mặt hắn vẫn không có hoàn toàn thu lại.
Thái phu nhân cười đến so sánh với Từ Lệnh Nghi càng vui vẻ hơn.
Náo loạn mấy ngày không được tự nhiên, vừa mới hòa hợp tốt, liền đến muộn hơn so với ngày thường. Một người dù nghiêm mặt, nhưng vẻ mặt có mấy phần không được tự nhiên; một thì quả thực nhìn như ôn hòa , nhưng khóe mắt đuôi lông mày đều hàm chứa ý cười.
“Lại, lại, lại đây.” Thái phu nhân hướng Thập Nhất Nương ngoắc, “Đến nơi này của ta ngồi.”
Thập Nhất Nương ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thái phu nhân cầm lấy tay nànng, đang muốn hỏi cái gì, thì có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Thái phu nhân, bên Ngõ Hồng Đăng phái hai vị ma ma vội tới vấn an ngài.”
Thái phu nhân trong lòng biết rõ, liền hỏi hai câu, để cho Đỗ ma ma mang theo ngươi đi đến chỗ Ngũ phu nhân, rồi cùng Từ Lệnh Nghi thương lượng chuyện cho bọn họ xây phòng.
Thập Nhất Nương nhìn thấy không còn sớm, nên tự mình đi khách sãnh phía Tây.
Đưa mấy ma ma hồi sự đi, thì Tống ma ma đi vào.
“Ta đã hỏi rồi, cũng chỉ là một chút ít lời hỏi thăm…, cũng mang qua hai ăn, mấy mẫu khăn thêu kiểu mới. Đại tiểu thư Chúng ta thì đích thân vẽ mấy mẫu hoa, còn từ trong sách của Nhị phu nhân tìm ra mấy công thức cất rượu đưa cho bà Tử mang đi qua.”
“Công thức Cất rượu?”
“Hình như là nói Lâm gia Đại tiểu thư muốn.”
“Như vậy xem ra, hẳn là không có chỗ nào không thỏa đáng?” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói.
Nhị phu nhân tại sao không để cho Trinh tỷ nhi đi lại với Lâm gia đây?
“Ta nghe bà Tử hầu hạ Nhị phu nhân bên kia nói, Nhị phu nhân đối với việc học của các thiếu gia tiểu thư luôn luôn quản nghiêm.” Tống ma ma kín đáo nói, ” Đại tiểu thư Lâm gia thường cho ma ma tới hỏi an, trên danh nghĩa cũng là để cho Đại tiểu thư tìm này tìm kia . Sợ là Nhị phu nhân cảm thấy Đại tiểu thư Lâm gia việc vặt quá nhiều, trì hoãn học hành của Đại tiểu thư. Cho nên lần trước lúc ma ma Lâm gia tới đây mời Đại tiểu thư đi qua đó làm khách, Nhị phu nhân có vẻ mặt không vui, nói Đại tiểu thư hiếu kỳ còn chưa qua, không nên chạy loạn mới tốt. Cũng không dám nói cùng ngài.”
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu: “Biết Đại tiểu thư Lâm gia cùng Đại tiểu thư chúng ta gia hẹn vào lúc nào không?”
“Hình như là hai mươi mốt tháng ba. Nghe nói ngày đó là Đại tiểu thư Lâm gia sinh nhật.”
Có phải hay không bởi vì … cái này, cho nên Trinh tỷ nhi nhất định phải đi đây?
Thập Nhất Nương cũng trãi qua kinh nghiệm như vậy.
Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Vậy ngươi giúp ta hỏi thăm rõ ràng.”
Tống ma ma cười đáp “Dạ” .
Thập Nhất Nương nhìn sắc trời không còn sớm, nên đi đến chỗ Thái phu nhân.
Nhị phu nhân đã từ nhà mẹ đẻ trở lại.
Nàng mặc áo gắp lụa trắng, hoa bối tử màu xanh ngọc, toàn thân không có mang một đồ trang sức nào, lại lộ ra vẻ sạch sẻ trang nhã. Đang ngồi ở bên Kháng nói chuyện cùng Thái phu nhân.
Thái phu nhân nhanh chóng gọi Thập Nhất Nương đi qua: “Hạng đại nhân nói, trong nhà cũ quyết định không bán Cho nên Hạng thái thái muốn đem nhà cũ tu sửa một phen. Sợ rằng phải tới mùa thu mới có thể kết thân, người thì đi trước đến Võ Xương phủ.”
Một cái cớ vô cùng tốt.
Thập Nhất Nương cười hướng Nhị phu nhân nói cám ơn.
Nhị phu nhân khiêm nhường mấy câu, nói: “Mấy ngày nữa không phải chúng ta phải đi Từ Nguyên Tự dâng hương sao? Đến lúc đó đại tẩu cũng sẽ đi. Ta xem, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm chùa cũng tốt”
Thái phu nhân nghe khẽ gật đầu, sau đó nhìn Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương tự nhiên sẽ không phản đối, cười nói: “Hết thảy đều nghe Nhị tẩu an bài.” Sau đó muốn Thái phu nhân chú ý, “Người xem, ta cần chuẩn bị thêm những thứ gì hay không?”
Thái phu nhân cười nói: “Trang phục thật xinh đẹp đi gặp thân gia là được!”
“Nương” Thập Nhất Nương sẳng giọng, “Ta đang nói chuyện đứng đắn mà. Ta chưa có trải qua chuyện như vậy. Nếu như không có lễ ra mắt, lại sợ Hạng gia thái thái cảm thấy chúng ta lễ số không chu toàn, nếu như cho, dù sao còn không có chính thức nghị hôn, sợ Hạng thái thái cảm thấy chúng ta càn rở. Ngài làm sao cũng phải cho ta chủ ý mới được.”
“Biết rồi, biết rồi!” Thái phu nhân cười nói, “Cứ như bình thường gặp mặt mọi người là được. Không cần nhiều hình thức như vậy. Tránh cho bọn nhỏ ngại ngùng.”
Đang nói, Ngũ phu nhân ôm Hâm tỷ nhi đi vào.
Biết các nàng phải về nhà mẹ đẻ ở hai tháng, Thập Nhất Nương có chút giật mình.
Ngũ phu nhân nói là trong nhà ở xây phòng ốc, sợ ầm ĩ Hâm tỷ nhi.
Thập Nhất Nương dù sao cũng là người của hai thế giới, ở thế giới kia của nàng, con một nhiều, nên nhà mẹ đẻ và nhà chồng cũng không cần phân chia rõ ràng, nên cảm thấy không có gì. Nhưng Thái phu nhân trong lòng nàng có chút khó chịu. Nên đưa mẫu tử Ngũ phu nhân đi xong liền hướng Thập Nhất Nương giải thích: “. . . . . . trong khoảng thời gian này nàng có chút không an ổn, nên ta cho nàng về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày.” Vừa nói, vừa thở dài một hơi, “Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này vẫn bớt bị kinh sợ mới tốt. ”
Thập Nhất Nương không tiện bàn luận gì.
Buổi sáng ngày thứ hai, trong Cung có người đến, chính thức hướng Từ gia truyền đạt tin vui của Hoàng hậu nương nương. Xế chiều Thập Nhất Nương lại bắt đầu chuẩn bị để ngày thứ hai đi Từ Nguyên Tự dâng hương.
Cuối giờ tý thức dậy, đầu giờ sửu ra cửa, đi đến giờ dần thì Tới Từ Nguyên Tự.
Từ Nguyên Tự tọa lạc ở khu phố xá sầm uất, ngay trước cửa chùa còn có chợ tên là Thúy Hoa, chuyên buôn bán vật dụng của nữ tử. Ra khỏi chợ Thúy Hoa, chính là phố Tây Đại, vừa chính thức bước vào cỗng chùa, thì thấy núi xanh mờ mờ, như một cái lồng xanh biếc, thật là một … cảnh tượng khác hẳn.
Thập Nhất Nương là lần đầu tiên tới, nhìn thấy không khỏi âm thầm lấy làm kỳ.
Tể Trữ đã sớm phân phó sư phụ trong miếu đứng đợi ở trước cỗng chùa. Chờ nữ quyến Từ phủ đi vào, sẽ cho người đóng cỗng.
Từ nguyên tự là đàn tràng Quan Thế Âm. Đại Hùng bảo điện được xây ở trên gò núi nho nhỏ. Mọi người nhẹ nhàng nối đuôi bước trên bậc thang đá xanh đi vào đại điện, Do Tể Trữ dẫn lên thắp hương, điểm đèn chong. Sau đó nghênh đến một cái viện nho nhỏ cách bảo điện không xa để ngủ lại, lại có Tiểu sư phụ tu hành tặng cơm bố thí tới đây.
Thái phu nhân phân phó Tể Trữ: “Đem cỗng chùa mở ra đi. Vốn vì hoàng hậu nương nương cầu phúc, nếu vì như vậy mà làm khó tín đồ, chẳng phải là thêm một tội lỗi sao?”
“Thái phu nhân thật là Bồ Tát tâm địa!” Tể Trữ cười rồi lên tiếng đi.
Mọi người ngồi xuống ăn điểm tâm.
/755
|