Edit: Violetin_08 Từ Lệnh Trữ cảm thấy Tam phu nhân quá căng thẳng, nên cười nói: “mặc dù trong nhà nhiều khách, nhưng hắn không phải là đứa trẻ bảy, tám tuổi! Hơn nữa còn ở cùng Từ Tự Dụ. Có thể là trốn đi đâu chơi rồi.”
Đang nói, thì Từ Tự Cần và Từ Tự Dụ xuất hiện: “Cha, ngài tìm ta ạ!”
“Hai người chúng ta thấy nhiều người, nên núp ở trong noãn các sau hoa viên đọc sách đây!” Từ Tự Dụ cười giải thích.
Từ Lệnh Trữ liền nhìn Tam phu nhân một cái, cười nói: “Ta nói rồi đấy!”
Tam phu nhân thấy Từ Tự Dụ ở đây, không tiện hỏi, trách mắng mấy câu, để Từ Tự Cần đi.
“Ngươi xem đi? Không đưa Cần ca nhi đi, hắn và Dụ ca lẫn vào một chỗ, không chừng còn xảy ra chuyện gì nữa?” Tam phu nhân không khỏi oán trách: “Thế nào cũng phải mang hài tử đi. Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình.” (Ý là có ở nơi tốt thế nào cũng không bằng ở chỗ của mình)
Nghe thê tử nói Từ Tự Dụ, Tam gia có chút không vui: “ngươi nói cái gì đây? Huynh đệ bọn chúng xấp xỉ tuổi nhau, cùng nhau chơi đùa, là chuyện tốt …”
Tam phu nhân bị chạm vào giới hạn rồi, vội vàng cười nói: “Ý ta không phải như gia nói. Ta là nói, hai người bọn họ cứ ở cùng nhau như thế, không khỏi chậm trễ bài vở. Hầu gia tài năng thông thiên, Dụ ca tất nhiên không cần sợ. Nhưng chúng ta thì khác. Không đi đường học hành, còn có thể đi đường nào a!”
Lời này chạm vào đáy lòng Tam gia. Hắn suy nghĩ hồi lâu, nói: “ngày mai ta nói chuyện với Tứ đệ một chút —- chỗ nương, hắn đi thích hợp hơn.”
Đứa nhỏ là tâm can của Tam phu nhân, mặc dù nghe được lời mình muốn nghe, nàng vẫn thúc giục Tam gia: “không thì, ngay bây giờ đi nói luôn!”
“Vẫn là để ngày mai rồi nói!” Tam gia ngáp một cái: “đã mấy ngày này tứ đệ không gặp khách rồi. Mấy tên thủ hạ của hắn nhậm chức mượn cơ hội này chuốc không ít rượu cho hắn. Ta thấy hắn đi bước chân đã không vững.”
Đúng là Từ Lệnh Nghi uống hơi nhiều. Trên mặt thì nhìn không ra cái gì, nhưng mà ánh mắt lại sáng hơn so với bình thường một ít. Vừa vào cửa đã bảo Thập Nhất Nương mang canh giải rượu cho hắn: … Ta đến đông gian nghỉ, tránh lây mùi cho ngươi.” Nói xong, cũng không đợi Thập Nhất Nương trả lời, liền lê bước đi đông gian.
Thập Nhất Nương dẫn mấy người Lục Vân, Nhạn Dung tới giúp hắn thay quần áo, trải giường chiếu, hầu hạ hắn uống canh giải rượu.
Cũng may Từ Lệnh Nhi say rượu cũng không lộn xộn, chỉ yên lặng ngủ.
Lúc đầu Thập Nhất Nương còn có chút lo lắng, sau lại thấy hắn giống như không làm sao, để tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh, bảo Lục Vân đi gọi mấy người Hổ Phách, Trúc Hương tới phòng khách bàn bạc chuyện tiếp quản với Tam phu nhân mấy ngày hôm nay.
Lục Vân đáp một tiếng rồi đi, Nhạn Dung lại bước lên mấy bước thấp giọng nói: “Phu nhân, ta nhìn thấy Tú Duyên bên Kiều di nương nhìn ngó Đông giác môn.”
Thập Nhất Nương suy nghĩ một lát, nói: “Ngươi đi nhìn xem. Nếu người còn ở đó, liền hỏi nàng có chuyện gì. Nếu nàng nói quanh co, cũng không cần khách khí, nên dùng quy củ nào thì dùng quy củ đó — ngươi là nha hoàn nhị đẳng bên cạnh ta, Tú Duyên là nha hoàn tam đẳng bên cạnh Kiều di nương.” Nàng nhắc nhở Nhạn Dung việc vừa được thăng chức: “Nếu nàng là đến xem hầu gia đã trở về chưa, thì trực tiếp nói cho nàng, hầu gia uống nhiều, đã nghỉ ngơi rồi. Bảo nàng đến nói trước mặt ta.”
Nhạn Dung nghĩ nghĩ, trả lời xong, lui xuống. Mấy người Hổ Phách, Trúc Hương cùng Lục Vân tiến vào.
Hiện giờ Lục Vân giúp đỡ Hổ Phách, chuyên quản nhân sự trong phòng Thập Nhất Nương, Hồng Tú và Nhạn Dung thì giúp Trúc Hương, Hồng Tú trông coi việc giặt đồ trong phòng Thập Nhất Nương, Nhạn Dung thì quản trang phục và khố phòng cho Thập Nhất Nương. Không nhìn thấy Nhạn Dung, Hồng Tú than một tiếng: “chạy đi đâu rồi?”
Đang nói, thì Nhạn Dung tiến vào.
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu với nàng.
Nhạn Dung lập tức bẩm: “Tú Duyên nói nàng hầu hạ Kiều di nương nghỉ ngơi, nghe thấy có tiếng động lớn liền trách cứ, cho nên sang đây nhìn một cái.”
Thập Nhất Nương nhíu mi: “Ngươi làm thế nào?”
Nhạn Dung nói: “Theo như quy củ, Đông giác môn đầu giờ tuất một khắc lập tức khóa lại, hiện giờ đã là đầu giờ hợi. Ta liền phạt bà tử giữ cửa nửa tháng tiền lương. Nói rõ, nếu còn có lần tới, liền đuổi ra ngoài.”
“Không tệ, không tệ.” Thập Nhất Nương cười rộ lên. Vốn chỉ cảm thấy Nhạn Dung làm việc độ lượng, lại không nghĩ rằng là một người giỏi giang.
Mọi người thế mới biết đã xảy ra chuyện gì. Hồng Tú há mồm muốn hỏi, Thập Nhất Nương để mọi người ngồi xuống: “Ngày mai tiếp nhận chuyện khố phòng từ Tam phu nhân, mọi người phải nhớ kỹ, thà rằng tốn thêm chút thời gian, cũng không thể qua loa. Phải biết rằng, ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng. Sợ nhất phía sau có người thừa nước đục thả câu. Có chút chuyện các ngươi cũng phải chú ý. Các ngươi trực quản việc đối chiếu sổ sách với đồ đạc, có chỗ không khớp, trực tiếp giao cho người của Tam phu nhân xử trí, nhất thiết không được lắm miệng hoặc là nhúng tay hỏi nguyên do. Phải biết rằng, sổ sách của Tam phu nhân là tiếp nhận từ đại tỷ. Đừng để đến lúc đó lòi ra cây cải củ bị ủng. Ngược lại chúng ta bị nhục nhã. Chúng ta chỉ để ý xem sổ sách đã chuẩn chưa, để người của Tam phu nhân cho phép mang đến cho thái phu nhân xem qua là được.”
Lại chỉ Hổ Phách nói, “chuyện này ngươi phụ trách.” Phân phó những nha hoàn khác: “Có việc, trước nói với Hổ Phách. Không được tự mình mở miệng lung tung ở đó.”
Mọi người đồng thanh đáp “vâng”, nàng lại dặn dò vài câu, sau đó bưng trà.
Kết quả chiều ngày hôm sau, Nhạn Dung vội vàng tới gặp: “Phu nhân, đại phu nhân Trung Cần Bá Cam phủ đến đây. Tam phu nhân gọi Cam mama và Thu Lăng về. Hôm nay sợ là không đối chiếu được sổ sách.”
Hai ngày này tam phòng nhiều khách.
Thập Nhất Nương gật đầu, hỏi nàng: “danh mục sổ sách có gì không ổn không?”
“Không có!” Nhạn Dung nói: “Tổng cộng có ba mươi sáu cuốn sổ. Hiện tại chúng ta dối chiếu đến quyển thứ mười hai, toàn bộ khớp nhau.”
“Vậy Tam phu nhân nói như thế nào? Là đợi lát nữa lại đối chiếu sổ sách? Hay là ngày mai tiếp tục?”
“Không dặn dò gì, liền gọi người đi rồi!”
Nhạn Dung có chút nhụt chí, “Cứ thế này, chỉ sợ còn phải kéo dài vài ngày.”
“Kéo dài thì kéo dài đi!” Thập Nhất Nương cười nói: “Tam gia đến nhận chức là có kì hạn. Cho dù chúng ta muốn đợi, Tam phu nhân cũng không đợi được.” Lại dặn dò nàng vài câu “Chú ý”, “cẩn thận”, sau đó trở về nội thất — đã mấy ngày nay Trinh tỷ nhi đang theo nàng học châm tuyến.
Thấy Thập Nhất Nương tiến vào, nàng đem hoa lan mình thêu được một nửa cho Thập Nhất Nương xem: “Mẫu thân, ngài xem ta thêu có đúng không.”
Trinh tỷ nhi rất cẩn thận, làm chuyện cũng rất nghiêm túc, tiến bộ rất nhanh.
Thập Nhất Nương xem xét từng chi tiết một lát, cười nói: “còn tiến bộ nhanh hơn so với ta.” đây là lời nói thật.
Lúc ấy trong lòng có oán hận, thêu hoa chỉ là vì bình ổn lửa giận trong lòng. Sau lại bình tĩnh hơn, thêu nhiều rồi, mới dần dần cảm giác được niềm vui trong đó.
Trinh tỷ nhi thẹn đỏ mặt: “Mẫu thân lại muốn trêu ghẹo ta.”
Nhu thuận như Trinh tỷ nhi, đứa nhỏ hiểu chuyển phải lấy khen ngợi là chính, nhưng có khen ngợi cũng không thể khen bừa.
Thập Nhất Nương chỉ hàng thêu hoa lan phía trước: “Ngươi so sánh một chút, có phải tốt hơn nhiều không.” Trinh tỷ nhi nhìn kỹ, quả thật đường kim đều đặn hơn nhiều.
Ánh mắt nàng hơn sáng lên, mân miệng cười rộ lên. Thập Nhất Nương cũng cười.
Hai người làm châm tuyến, nhìn thấy thời điểm không còn sớm, đi chỗ Thái phu nhân.
Truân ca đang chính bắt Từ Tự Giới đọc thuộc ‘Tam Tự Kinh’. Thấy Thập Nhất Nương, hắn lập tức chạy tới: “Mẫu thân, mẫu thân!”
Thập Nhất Nương xoay người sờ sờ đầu hắn: “Phải đi đường cẩn thận. thế này dễ ngã, nhìn sẽ không đẹp.”
Từ Tự Giới tươi cười chân thành gật đầu.
Truân ca lại đây hành lễ với Thập Nhất Nương.
Mấy người cùng nhau vào nội thất.
Thạch mama đang nói về trưởng nữ của Từ Lệnh Khoan: “….. ánh mắt đen như quả nho, Ngũ gia ôm yêu thích không buông tay, hận không được ôm cả ngày lẫn đêm mới tốt.”
Khóe mắt liếc qua Từ Tự Giới bên cạnh Thập Nhất Nương, nàng thu lại ý cười trên mặt, tiến lên hành lễ chào hỏi Thập Nhất Nương.
Đỗ mama dâng bức thêu cho Thập Nhất Nương: “Thái phu nhân nhớ cháu gái nhỏ, cố ý gọi Thạch mama tới hỏi.”
Thập Nhất Nương liền theo đó hỏi Đỗ mama tình hình đứa nhỏ, trong lúc nhất thời, thật cũng cười nói thân thiết.
Chẳng qua là đợi đến dậu sơ nhất khắc, Tam phu nhân cùng Từ Tự Cần, Từ Tự Dụ, Từ Tự Kiệm cũng chưa lại đây. Không chỉ như thế, cũng không có nha hoàn, gã sai vặt lại đây bẩm cáo một tiếng.
Đỗ mama cười nói: “Sợ là bên kia nhiều khách, không thể đi ngay được!”
Thái phu nhân cũng lạnh nhạt: “vậy chúng ta không đợi, ăn cơm đi!”
Thập Nhất Nương giúp đỡ Thái phu nhân, mấy đứa nhỏ đi theo đi Đông gian.
Mọi người mới vừa ngồi xuống, Thu Lăng bên chỗ Tam phu nhân đến đây, nói bên Tam phu nhân nhiều khách, hết sức náo nhiệt, nàng cùng ba đứa nhỏ sẽ không lại đây.
Thái phu nhân nhíu mày.
Thập Nhất Nương thấy sắc mặt Thu Lăng tối tăm, trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ, trước mặt Thái phu nhân lại không tiện hỏi hiều, hầu hạ Thái phu nhân ăn bữa tối, lại ngồi nói chuyện với Thái phu nhân, sau đó mới dẫn Trinh tỷ nhi và Từ Tự Giới cáo từ.
Ai biết các nàng mới ra khỏi cửa viện của Thái phu nhân, bên cạnh liền xuất hiện một người: “Tứ phu nhân, Tam phu nhân nhà chúng ta mời ngài đi qua uống chén trà!”
Thập Nhất Nương chăm chú nhìn lại, thế mà lại là Thu Lăng vừa tới báo tin.
Nghĩ đến đối chiếu sổ sách bị gián đoạn lúc chiều, đại phu nhân Trung Cần Bá Cam phủ đột nhiên tới chơi, tam huynh đệ Từ Tự Cần không đến chỗ Thái phu nhân ăn tối… lại thấy Thu Lăng đứng chờ ngoài cửa, nàng có trực giác sự việc không đơn giản, thế nào cũng không thể liên hệ những việc này với nhau.
Nàng giấu giếm sắc mặt cười cười với Thu Lăng: “Ta sắp xếp cho đứa nhỏ tốt liền đi!”
Thu Lăng do dự một lát, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, khụy gối hành lễ đi trước.
Thập Nhất Nương vội gọi Lục Vân: “Đi, nhìn xem Hầu gia và Tam gia đang làm gì? Nhị thiếu gia đang ở đâu? Đại phu nhân Trung Cần Bá phủ đi lúc nào?’
Lục Vân trả lời mà đi.
Đợi Thập Nhất Nương sắp xếp ổn thỏa hai người con trai, Lục Vân báo tin lại: “Mã Tả Văn, Mã đại nhân tới, Hầu gia và Tam gia đều phụng bồi Mã đại nhân uống rượu ở hoa thính ngoại viện. Nhị thiếu gia không ở trong phòng, Văn Trúc hầu hạ trước mặt nói, sáng sớm do Thấm Hương hầu hạ đi chỗ Đại thiếu gia. Ta đi hỏi bên chỗ đại thiếu gia, tiểu nha hoàn trong phòng đại thiếu gia nói, đại thiếu gia và nhị thiếu gia chơi đùa bên chỗ Tam phu nhân. Đại phu nhân Trung Cần Bá phủ mới tới đi chưa tới một chung trà thời gian. Nghe bà tử canh giữ trước cửa thùy hoa nói, đại phu nhân Cam phủ đi ra nổi giận đùng đùng. Cam mama tiễn khách không ngừng cười làm lành.”
Thập Nhất Nương vẫn không nghĩ ra điều gì, dẫn Hổ Phách đi chỗ Tam phu nhân.
Trước cửa viện Tam phu nhân viện đèn đỏ cao chiếu sáng, bọn nha hoàn cười mặt mày hớn hở, vẻ mặt tỏ rõ không khí vui mừng, nhìn không ra có gì khác thường.
Thu Lăng đang đợi trên bậc thang, thấy lại đây hành lễ, dẫn Thập Nhất Nương đến phòng Tam phu nhân, dọc đường đi nha hoàn bà tử đều cung kính khom người hành lễ. Chẳng qua là càng đến phòng Tam phu nhân, càng ít người, không khí càng ngưng trọng.
Đến khi Thu Lăng vén bức mành bình thường Tam phu nhân dùng để ngăn cách chỗ yến tiệc ở đông gian, Thập Nhất Nương không che dấu được kinh ngạc mà hô một tiếng “Dụ ca nhi!”.
Đang nói, thì Từ Tự Cần và Từ Tự Dụ xuất hiện: “Cha, ngài tìm ta ạ!”
“Hai người chúng ta thấy nhiều người, nên núp ở trong noãn các sau hoa viên đọc sách đây!” Từ Tự Dụ cười giải thích.
Từ Lệnh Trữ liền nhìn Tam phu nhân một cái, cười nói: “Ta nói rồi đấy!”
Tam phu nhân thấy Từ Tự Dụ ở đây, không tiện hỏi, trách mắng mấy câu, để Từ Tự Cần đi.
“Ngươi xem đi? Không đưa Cần ca nhi đi, hắn và Dụ ca lẫn vào một chỗ, không chừng còn xảy ra chuyện gì nữa?” Tam phu nhân không khỏi oán trách: “Thế nào cũng phải mang hài tử đi. Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình.” (Ý là có ở nơi tốt thế nào cũng không bằng ở chỗ của mình)
Nghe thê tử nói Từ Tự Dụ, Tam gia có chút không vui: “ngươi nói cái gì đây? Huynh đệ bọn chúng xấp xỉ tuổi nhau, cùng nhau chơi đùa, là chuyện tốt …”
Tam phu nhân bị chạm vào giới hạn rồi, vội vàng cười nói: “Ý ta không phải như gia nói. Ta là nói, hai người bọn họ cứ ở cùng nhau như thế, không khỏi chậm trễ bài vở. Hầu gia tài năng thông thiên, Dụ ca tất nhiên không cần sợ. Nhưng chúng ta thì khác. Không đi đường học hành, còn có thể đi đường nào a!”
Lời này chạm vào đáy lòng Tam gia. Hắn suy nghĩ hồi lâu, nói: “ngày mai ta nói chuyện với Tứ đệ một chút —- chỗ nương, hắn đi thích hợp hơn.”
Đứa nhỏ là tâm can của Tam phu nhân, mặc dù nghe được lời mình muốn nghe, nàng vẫn thúc giục Tam gia: “không thì, ngay bây giờ đi nói luôn!”
“Vẫn là để ngày mai rồi nói!” Tam gia ngáp một cái: “đã mấy ngày này tứ đệ không gặp khách rồi. Mấy tên thủ hạ của hắn nhậm chức mượn cơ hội này chuốc không ít rượu cho hắn. Ta thấy hắn đi bước chân đã không vững.”
Đúng là Từ Lệnh Nghi uống hơi nhiều. Trên mặt thì nhìn không ra cái gì, nhưng mà ánh mắt lại sáng hơn so với bình thường một ít. Vừa vào cửa đã bảo Thập Nhất Nương mang canh giải rượu cho hắn: … Ta đến đông gian nghỉ, tránh lây mùi cho ngươi.” Nói xong, cũng không đợi Thập Nhất Nương trả lời, liền lê bước đi đông gian.
Thập Nhất Nương dẫn mấy người Lục Vân, Nhạn Dung tới giúp hắn thay quần áo, trải giường chiếu, hầu hạ hắn uống canh giải rượu.
Cũng may Từ Lệnh Nhi say rượu cũng không lộn xộn, chỉ yên lặng ngủ.
Lúc đầu Thập Nhất Nương còn có chút lo lắng, sau lại thấy hắn giống như không làm sao, để tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh, bảo Lục Vân đi gọi mấy người Hổ Phách, Trúc Hương tới phòng khách bàn bạc chuyện tiếp quản với Tam phu nhân mấy ngày hôm nay.
Lục Vân đáp một tiếng rồi đi, Nhạn Dung lại bước lên mấy bước thấp giọng nói: “Phu nhân, ta nhìn thấy Tú Duyên bên Kiều di nương nhìn ngó Đông giác môn.”
Thập Nhất Nương suy nghĩ một lát, nói: “Ngươi đi nhìn xem. Nếu người còn ở đó, liền hỏi nàng có chuyện gì. Nếu nàng nói quanh co, cũng không cần khách khí, nên dùng quy củ nào thì dùng quy củ đó — ngươi là nha hoàn nhị đẳng bên cạnh ta, Tú Duyên là nha hoàn tam đẳng bên cạnh Kiều di nương.” Nàng nhắc nhở Nhạn Dung việc vừa được thăng chức: “Nếu nàng là đến xem hầu gia đã trở về chưa, thì trực tiếp nói cho nàng, hầu gia uống nhiều, đã nghỉ ngơi rồi. Bảo nàng đến nói trước mặt ta.”
Nhạn Dung nghĩ nghĩ, trả lời xong, lui xuống. Mấy người Hổ Phách, Trúc Hương cùng Lục Vân tiến vào.
Hiện giờ Lục Vân giúp đỡ Hổ Phách, chuyên quản nhân sự trong phòng Thập Nhất Nương, Hồng Tú và Nhạn Dung thì giúp Trúc Hương, Hồng Tú trông coi việc giặt đồ trong phòng Thập Nhất Nương, Nhạn Dung thì quản trang phục và khố phòng cho Thập Nhất Nương. Không nhìn thấy Nhạn Dung, Hồng Tú than một tiếng: “chạy đi đâu rồi?”
Đang nói, thì Nhạn Dung tiến vào.
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu với nàng.
Nhạn Dung lập tức bẩm: “Tú Duyên nói nàng hầu hạ Kiều di nương nghỉ ngơi, nghe thấy có tiếng động lớn liền trách cứ, cho nên sang đây nhìn một cái.”
Thập Nhất Nương nhíu mi: “Ngươi làm thế nào?”
Nhạn Dung nói: “Theo như quy củ, Đông giác môn đầu giờ tuất một khắc lập tức khóa lại, hiện giờ đã là đầu giờ hợi. Ta liền phạt bà tử giữ cửa nửa tháng tiền lương. Nói rõ, nếu còn có lần tới, liền đuổi ra ngoài.”
“Không tệ, không tệ.” Thập Nhất Nương cười rộ lên. Vốn chỉ cảm thấy Nhạn Dung làm việc độ lượng, lại không nghĩ rằng là một người giỏi giang.
Mọi người thế mới biết đã xảy ra chuyện gì. Hồng Tú há mồm muốn hỏi, Thập Nhất Nương để mọi người ngồi xuống: “Ngày mai tiếp nhận chuyện khố phòng từ Tam phu nhân, mọi người phải nhớ kỹ, thà rằng tốn thêm chút thời gian, cũng không thể qua loa. Phải biết rằng, ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng. Sợ nhất phía sau có người thừa nước đục thả câu. Có chút chuyện các ngươi cũng phải chú ý. Các ngươi trực quản việc đối chiếu sổ sách với đồ đạc, có chỗ không khớp, trực tiếp giao cho người của Tam phu nhân xử trí, nhất thiết không được lắm miệng hoặc là nhúng tay hỏi nguyên do. Phải biết rằng, sổ sách của Tam phu nhân là tiếp nhận từ đại tỷ. Đừng để đến lúc đó lòi ra cây cải củ bị ủng. Ngược lại chúng ta bị nhục nhã. Chúng ta chỉ để ý xem sổ sách đã chuẩn chưa, để người của Tam phu nhân cho phép mang đến cho thái phu nhân xem qua là được.”
Lại chỉ Hổ Phách nói, “chuyện này ngươi phụ trách.” Phân phó những nha hoàn khác: “Có việc, trước nói với Hổ Phách. Không được tự mình mở miệng lung tung ở đó.”
Mọi người đồng thanh đáp “vâng”, nàng lại dặn dò vài câu, sau đó bưng trà.
Kết quả chiều ngày hôm sau, Nhạn Dung vội vàng tới gặp: “Phu nhân, đại phu nhân Trung Cần Bá Cam phủ đến đây. Tam phu nhân gọi Cam mama và Thu Lăng về. Hôm nay sợ là không đối chiếu được sổ sách.”
Hai ngày này tam phòng nhiều khách.
Thập Nhất Nương gật đầu, hỏi nàng: “danh mục sổ sách có gì không ổn không?”
“Không có!” Nhạn Dung nói: “Tổng cộng có ba mươi sáu cuốn sổ. Hiện tại chúng ta dối chiếu đến quyển thứ mười hai, toàn bộ khớp nhau.”
“Vậy Tam phu nhân nói như thế nào? Là đợi lát nữa lại đối chiếu sổ sách? Hay là ngày mai tiếp tục?”
“Không dặn dò gì, liền gọi người đi rồi!”
Nhạn Dung có chút nhụt chí, “Cứ thế này, chỉ sợ còn phải kéo dài vài ngày.”
“Kéo dài thì kéo dài đi!” Thập Nhất Nương cười nói: “Tam gia đến nhận chức là có kì hạn. Cho dù chúng ta muốn đợi, Tam phu nhân cũng không đợi được.” Lại dặn dò nàng vài câu “Chú ý”, “cẩn thận”, sau đó trở về nội thất — đã mấy ngày nay Trinh tỷ nhi đang theo nàng học châm tuyến.
Thấy Thập Nhất Nương tiến vào, nàng đem hoa lan mình thêu được một nửa cho Thập Nhất Nương xem: “Mẫu thân, ngài xem ta thêu có đúng không.”
Trinh tỷ nhi rất cẩn thận, làm chuyện cũng rất nghiêm túc, tiến bộ rất nhanh.
Thập Nhất Nương xem xét từng chi tiết một lát, cười nói: “còn tiến bộ nhanh hơn so với ta.” đây là lời nói thật.
Lúc ấy trong lòng có oán hận, thêu hoa chỉ là vì bình ổn lửa giận trong lòng. Sau lại bình tĩnh hơn, thêu nhiều rồi, mới dần dần cảm giác được niềm vui trong đó.
Trinh tỷ nhi thẹn đỏ mặt: “Mẫu thân lại muốn trêu ghẹo ta.”
Nhu thuận như Trinh tỷ nhi, đứa nhỏ hiểu chuyển phải lấy khen ngợi là chính, nhưng có khen ngợi cũng không thể khen bừa.
Thập Nhất Nương chỉ hàng thêu hoa lan phía trước: “Ngươi so sánh một chút, có phải tốt hơn nhiều không.” Trinh tỷ nhi nhìn kỹ, quả thật đường kim đều đặn hơn nhiều.
Ánh mắt nàng hơn sáng lên, mân miệng cười rộ lên. Thập Nhất Nương cũng cười.
Hai người làm châm tuyến, nhìn thấy thời điểm không còn sớm, đi chỗ Thái phu nhân.
Truân ca đang chính bắt Từ Tự Giới đọc thuộc ‘Tam Tự Kinh’. Thấy Thập Nhất Nương, hắn lập tức chạy tới: “Mẫu thân, mẫu thân!”
Thập Nhất Nương xoay người sờ sờ đầu hắn: “Phải đi đường cẩn thận. thế này dễ ngã, nhìn sẽ không đẹp.”
Từ Tự Giới tươi cười chân thành gật đầu.
Truân ca lại đây hành lễ với Thập Nhất Nương.
Mấy người cùng nhau vào nội thất.
Thạch mama đang nói về trưởng nữ của Từ Lệnh Khoan: “….. ánh mắt đen như quả nho, Ngũ gia ôm yêu thích không buông tay, hận không được ôm cả ngày lẫn đêm mới tốt.”
Khóe mắt liếc qua Từ Tự Giới bên cạnh Thập Nhất Nương, nàng thu lại ý cười trên mặt, tiến lên hành lễ chào hỏi Thập Nhất Nương.
Đỗ mama dâng bức thêu cho Thập Nhất Nương: “Thái phu nhân nhớ cháu gái nhỏ, cố ý gọi Thạch mama tới hỏi.”
Thập Nhất Nương liền theo đó hỏi Đỗ mama tình hình đứa nhỏ, trong lúc nhất thời, thật cũng cười nói thân thiết.
Chẳng qua là đợi đến dậu sơ nhất khắc, Tam phu nhân cùng Từ Tự Cần, Từ Tự Dụ, Từ Tự Kiệm cũng chưa lại đây. Không chỉ như thế, cũng không có nha hoàn, gã sai vặt lại đây bẩm cáo một tiếng.
Đỗ mama cười nói: “Sợ là bên kia nhiều khách, không thể đi ngay được!”
Thái phu nhân cũng lạnh nhạt: “vậy chúng ta không đợi, ăn cơm đi!”
Thập Nhất Nương giúp đỡ Thái phu nhân, mấy đứa nhỏ đi theo đi Đông gian.
Mọi người mới vừa ngồi xuống, Thu Lăng bên chỗ Tam phu nhân đến đây, nói bên Tam phu nhân nhiều khách, hết sức náo nhiệt, nàng cùng ba đứa nhỏ sẽ không lại đây.
Thái phu nhân nhíu mày.
Thập Nhất Nương thấy sắc mặt Thu Lăng tối tăm, trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ, trước mặt Thái phu nhân lại không tiện hỏi hiều, hầu hạ Thái phu nhân ăn bữa tối, lại ngồi nói chuyện với Thái phu nhân, sau đó mới dẫn Trinh tỷ nhi và Từ Tự Giới cáo từ.
Ai biết các nàng mới ra khỏi cửa viện của Thái phu nhân, bên cạnh liền xuất hiện một người: “Tứ phu nhân, Tam phu nhân nhà chúng ta mời ngài đi qua uống chén trà!”
Thập Nhất Nương chăm chú nhìn lại, thế mà lại là Thu Lăng vừa tới báo tin.
Nghĩ đến đối chiếu sổ sách bị gián đoạn lúc chiều, đại phu nhân Trung Cần Bá Cam phủ đột nhiên tới chơi, tam huynh đệ Từ Tự Cần không đến chỗ Thái phu nhân ăn tối… lại thấy Thu Lăng đứng chờ ngoài cửa, nàng có trực giác sự việc không đơn giản, thế nào cũng không thể liên hệ những việc này với nhau.
Nàng giấu giếm sắc mặt cười cười với Thu Lăng: “Ta sắp xếp cho đứa nhỏ tốt liền đi!”
Thu Lăng do dự một lát, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, khụy gối hành lễ đi trước.
Thập Nhất Nương vội gọi Lục Vân: “Đi, nhìn xem Hầu gia và Tam gia đang làm gì? Nhị thiếu gia đang ở đâu? Đại phu nhân Trung Cần Bá phủ đi lúc nào?’
Lục Vân trả lời mà đi.
Đợi Thập Nhất Nương sắp xếp ổn thỏa hai người con trai, Lục Vân báo tin lại: “Mã Tả Văn, Mã đại nhân tới, Hầu gia và Tam gia đều phụng bồi Mã đại nhân uống rượu ở hoa thính ngoại viện. Nhị thiếu gia không ở trong phòng, Văn Trúc hầu hạ trước mặt nói, sáng sớm do Thấm Hương hầu hạ đi chỗ Đại thiếu gia. Ta đi hỏi bên chỗ đại thiếu gia, tiểu nha hoàn trong phòng đại thiếu gia nói, đại thiếu gia và nhị thiếu gia chơi đùa bên chỗ Tam phu nhân. Đại phu nhân Trung Cần Bá phủ mới tới đi chưa tới một chung trà thời gian. Nghe bà tử canh giữ trước cửa thùy hoa nói, đại phu nhân Cam phủ đi ra nổi giận đùng đùng. Cam mama tiễn khách không ngừng cười làm lành.”
Thập Nhất Nương vẫn không nghĩ ra điều gì, dẫn Hổ Phách đi chỗ Tam phu nhân.
Trước cửa viện Tam phu nhân viện đèn đỏ cao chiếu sáng, bọn nha hoàn cười mặt mày hớn hở, vẻ mặt tỏ rõ không khí vui mừng, nhìn không ra có gì khác thường.
Thu Lăng đang đợi trên bậc thang, thấy lại đây hành lễ, dẫn Thập Nhất Nương đến phòng Tam phu nhân, dọc đường đi nha hoàn bà tử đều cung kính khom người hành lễ. Chẳng qua là càng đến phòng Tam phu nhân, càng ít người, không khí càng ngưng trọng.
Đến khi Thu Lăng vén bức mành bình thường Tam phu nhân dùng để ngăn cách chỗ yến tiệc ở đông gian, Thập Nhất Nương không che dấu được kinh ngạc mà hô một tiếng “Dụ ca nhi!”.
/755
|