Hai vợ chồng ở trong phòng nói chuyện, bên ngoài Hổ Phách đứng ở trong sân đang hết sức tùy ý cùng Hồng Tú tán gẫu: “Mới vừa rồi ta đi vào lúc gặp lại ngươi đang cùng Hầu gia nói chuyện. nói cái gì đó? Hầu gia thật giống như rất cao hứng !”
Hồng Tú che miệng cười: “Hầu gia vào cửa liền hỏi ta phu nhân đâu? Ta nói, phu nhân mấy ngày nay bộ dạng thật giống như không thoải mái, nên đi ra ngoài tản bộ.” Sau đó giảm thấp giọng xuống đối với Hổ Phách rỉ tai, “Hầu gia nghe, còn hỏi phu nhân đi nơi nào tản bộ rồi ?”
Hổ phách nghe khẽ cười cười: “Ngươi lá gan thật là lớn. Ngay cả ta cũng không dám ở Hầu gia trước mặt nói lung tung.”
Hồng Tú xem thường: “Kiều di nương mang thai, đúng là cơ hội thật tốt của phu nhân. Chúng ta tất nhiên là phải giúp đở phu nhân ở trước mặt Hầu gia tranh thủ một chuyến rồi!”
Hổ phách không hề nữa nói gì, “Y” một tiếng: “Lục Vân làm sao vẫn chưa về?”
Lời của nàng vừa rơi xuống, Lục Vân thản nhiên đi đến.
Nhìn thấy bọn nha hoàn đều đứng ở trong sân, thì tiến lên thấp giọng nói: “Hầu gia đã trở lại!”
Hổ phách”Ừ” một tiếng, nói: “Tam phu nhân bên kia nói như thế nào?”
“Nói là chuẩn bị để cho Dịch di nương đi qua đó dâng hương.” Lục Vân nói, “Nói đây là nể mặt Ngũ phu nhân vì Hiểu Lan lập đàn tế bái mà đối đãi .”
Hổ phách khó mà nói cái gì.
Tam phòng chỉ có một di nương, mà các nàng bên này thì có đến ba vị.
Hồng Tú thì cười nói: “Ai nha, phu nhân phái vị di nương kia đi, vậy vị di nương này chẳng phải chính là vị đứng đầu trong viện chúng ta rồi.”
Hổ Phách cùng Lục Vân đều cười không có lên tiếng.
Hồng Tú có chút ít ngượng ngùng, phối hợp nói hai câu, liền lấy cớ có việc mà cáo từ.
Đợi Từ lệnh nghi cùng Thập Nhất Nương đi chỗ Thái phu nhân ăn cơm trở lại, Lục Vân đã đem chuyện này bẩm với Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương thấy Từ Lệnh Nghi cũng đang ở đây, liền cùng hắn thương lượng: “Nếu không, chúng ta phái Tần di nương đi qua đi? Nàng là mẹ đẻ của Dụ ca nhi.”
“Những chuyện này ngươi làm chủ là được!” Từ Lệnh Nghi gật đầu, hỏi Hiểu Lan , “. . . . . . Là thế nào chết ?” Giọng nói có chút do dự.
“Ngô thái y nói là nóng người máu ứ đọng.” Loại chuyện này không tiện nhiều lời, nên Thập Nhất Nương nói chuyện liền tận lực đơn giản.
Từ Lệnh Nghi nghe xong không có lên tiếng, thần sắc đang có chút âm tình bất định.
Thập Nhất Nương nghĩ đến Đông di nương mất sớm . . . . . .
Đang muốn rón rén đi ra ngoài, đem không gian để lại cho Từ lệnh nghi, thì Tần di nương cùng Văn di nương vội tới vấn an Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương nhân cơ hội này đem chuyện này nói ra.
Ai biết Tần di nương vừa nghe đầu liền dao động giống như sắp gãy cổ: “Ta không đi, ta không đi!”
Từ lệnh nghi nhìn thấy sắc mặt trầm xuống.
Tần di nương không ngờ lại bị làm cho sợ đến thất kinh, thấy Văn di nương bên cạnh , giống như bắt được một cây cỏ cứu mạng liền đưa tay bắt được nàng: “Để cho Văn di nương đi, để cho Văn di nương đi. Nàng so với ta biết nói chuyện. . . . . . Ta đi , sẽ mất thể diện !”
Thập Nhất Nương đã mở miệng, Từ Lệnh Nghi lại đang ở đây, Văn di nương làm sao mà dám tự nhận. Bận rộn từ chối nói: “Tần tỷ tỷ nói gì mê sảng vậy. Nếu phu nhân bảo ngươi đi, đó chính là coi trọng ngươi. Huống chi ngươi là mẹ đẻ của Dụ ca nhi chúng ta, làm sao lại mất thể diện đây!”
Nghe Văn di nương nhắc tới Từ Tự Dụ, Tần di nương ngây ngốc, ấp úng giải thích: “Ta, ta chưa làm qua. . . . . .”
“Người nào mà trời sanh đã biết làm.” Văn di nương cười khuyên nàng, “Chuyện gì cũng đều có lần đầu. . . . . .” Tần di nương nghe rồi mới miễn cưỡng gật đầu.
Đợi hai người lui ra, Từ lệnh nghi không khỏi than thở: “Uổng phí ý tốt của ngươi. Ngươi sau này cũng đừng mặc kệ nàng. Nàng luôn luôn như vậy, lên không được mặt bàn.”
Thập Nhất Nương trong lòng có chút kỳ quái.
Một chuyện đơn giản như thế , Tần di nương đâu cần phản ứng lớn như vậy. . . . . .
Nàng thuận miệng đáp: “Là ta suy nghĩ không chu đáo. Trước đó hẳn là hỏi ý của nàng trước mới phải. Tự an bài lung tung như vậy, cũng không trách nàng nhất thời không thể tiếp nhận.”
Từ Lệnh Nghi nghe ngẩn ngơ, nói: “Ngươi an bài dở, còn cũng cần các nàng đồng ý làm cái gì?”
Chẳng lẽ mình có thể bởi vì Tần di nương không muốn ra mặt cho nên phạt nàng sao ? Nhiều nhất sau này có cái chuyện tốt gì cũng không cần đem nàng vào.
Thập Nhất Nương không muốn vì chuyện này mà cùng hắn có nhiều rút mắc, nên cười dời đi đề tài: “Hầu gia hai ngày này đã vì chuyện của Vương gia bôn ba, ta gặp phải Hầu gia cũng nói không hơn hai câu nói.” Sau đó đem chuyện Lưu Thái Bình cùng Thường Học Trí nói ra, “Người xem có nơi thích hợp hay không —— ngài cũng biết, thôn trang của ta tiền lời không tốt, có thể tìm cho bọn họ con đường nào thì hay con đường đó.”
Từ Lệnh Nghi đáp ứng rất sảng khoái: “Ngươi xem có nơi nào tốt thì an bài đến chỗ đó. Chuyện này ta sẽ cùng Bạch tổng quản nói.”
Cả hai đều chỉ mới có mười mấy tuổi, là lúc tính dẻo mạnh nhất. Nàng sau này còn muốn dựa vào bọn họ, nên cũng không thể chìu hư họ.
“Tổng yếu nên đem bọn họ an bài đến chỗ thích hợp của bọn họ đi.” Thập Nhất Nương cười nói, “Trước đàng hoàng từ nhỏ làm lên. Xem tạo hóa của bọn họ nữa, đến lúc đó Hầu gia nói một chút là được. Nếu là không có tạo hóa kia, thì cũng đừng cưỡng cầu. Tránh cho đến lúc đó làm mất mặt của ta.”
Đang nói, thì tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Hầu gia, Ngũ Gia cầu kiến!”
Lúc này?
Từ Lệnh Nghi mỉm cười ngạc nhiên, đối với Thập Nhất Nương nói: “Ta đi xem một chút!” Sau đó đi phòng khách.
Hai huynh đệ nói chuyện cả một canh giờ, hắn mới trở về nội thất.
Thập Nhất Nương dựa vào trong chăn đọc sách, Từ Lệnh Nghi cởi giày lên giường: “Nói Hiểu Lan chết đi đã đem Ngũ đệ muội dọa , hắn muốn mời nghỉ dài hạn ở nhà để chiếu cố nàng cuộc sống hàng ngày. Nghe nói ngoại viện đã thay đổi người, nên muốn đem người bên trong viện mình cũng đổi lại một lần nữa.”
Giọng nói rất bình tĩnh, buổi tối thì lại trằn trọc trở mình một phen.
Thập Nhất Nương thấy bộ dạng hắn có tâm sự lo lắng, thấp giọng nói: “Hầu gia, có muốn cùng thiếp thân trò chuyện không?”
Từ Lệnh Nghi trầm mặc một hồi, đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực: “Nghe Tiểu Ngũ nói, Hiểu Lan sở dĩ sảy thai, toàn bộ là bởi vì Hiểu Mai bình thời giúp nàng bồi bổ quá độ mà gây nên.” Giọng nói hơi có chút thổn thức.
Chuyện nhà người ta, Thập Nhất Nương có thể nói cái gì.
“Có thể là không hiểu hiểu rõ nên đã gây ra chuyện sao?” Nàng ba phải nói.
Từ Lệnh Nghi không có lên tiếng, ôm nàng không động đậy nữa, để cho nàng núp ở trong lòng ngực của hắn, Thập Nhất Nương thanh thản ổn định địa ngủ một giấc ngon.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Thập Nhất Nương giật mình tỉnh giấc, lúc này Lục Vân đang làm nhiệm vụ nhỏ giọng nói cho nàng biết: “Tần di nương sáng sớm đã tới, bảo là muốn thỉnh tội với ngài.”
Thập Nhất Nương nhìn chỗ rỗng tuếch bên giường, thấp giọng hỏi: “Hầu gia lúc đi có từng gặp phải Tần di nương không?”
“Gặp được.” tiếng nói của Lục Vân liền giảm đi mấy phần, “Tần di nương vừa thấy được Hầu gia đã quỳ xuống. Nói, ngày hôm qua đầu óc bị mê sảng, cho nên sáng sớm hôm nay vội tới nhận lỗi với ngài. Hầu gia nghe xong sắc mặt đã khá nhiều. Còn hỏi Tần di nương ăn điểm tâm chưa?”
“Vậy Tần di nương nói như thế nào?”
“Nói, ăn rồi.” Lục Vân nói, “Hầu gia nghe liền cho nàng đến trong thính đường đợi. Còn sai tiểu nha hoàn bưng chén trà nóng cho nàng.”
“Nếu nàng ở trong sãnh đường uống trà, chúng ta cũng không cần gấp.” Thập Nhất Nương rửa mặt một phen để đi gặp Tần di nương.
Tần di nương vào cửa đã quỳ xuống: “Phu nhân, ngày hôm qua tất cả đều là lỗi của ta. Ta biết ngài là cho ta cơ hội, muốn cho ta được nở mặt. Là ta tự mình nhát gan hèn yếu. . . . . .”
“Tốt lắm, tốt lắm.” Thập Nhất Nương thật đúng là không có thói quen có người quỳ nói xin lỗi nàng như vậy, nàng để cho Lục Vân đem Tần di nương đở dậy, “Mọi chuyện nếu là hiểu lầm, nói xong là tốt rồi.” Sau đó bưng trà, “Dịch di nương cùng ngươi có quen biết không? Ngươi thay nàng đi thắp nén hương cho Hiểu Lan!”
Tần di nương thấy Thập Nhất Nương bộ dạng không muốn nhiều lời, nên không thể làm gì khác hơn là cúi đầu đáp “dạ” rồi lui xuống.
Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhỏm, lúc này nhà Lưu Nguyên Thụy nhà tới đón người.
Nàng bảo nhà Lưu Nguyên Thụy hai ngày nữa đem con mang tới.
Nhà Lưu Nguyên Thụy nghe xong khuôn mặt tươi cười, nói cám ơn xong rồi còn tạ ơn.
Bên kia Hổ Phách đi vào, nhìn thấy nhà Lưu Nguyên Thụy còn ở chỗ này, muốn nói lại thôi.
Nhà Lưu Nguyên Thụy cũng là người thông minh, lập tức lánh đi ra ngoài: “Phu nhân cùng Hổ Phách cô nương nói chuyện một chút trước đi, ta đi giúp đở khuân đồ.”
“Sao vậy?” Thập Nhất Nương hỏi hổ phách.
Hổ Phách tiến lên mấy bước đi tới bên người nàng rồi mới thấp giọng nói: “Đông Thanh náo loạn muốn gặp ngài. Nói, muốn hỏi rõ ràng.”
Khóe mắt đuôi lông mày của Thập Nhất Nương cũng không có động một chút: “Nói với nàng. Những gì cần nói ta cũng nói rồi. Có chuyện gì, nếu nàng nghĩ mãi mà không rõ, cũng không cần suy nghĩ nữa. Nói cho cùng, nàng cũng là tỳ nữ mà La gia ta mua được. Hiện tại ta đem văn tự bán mình trả lại cho nàng, mặt khác còn đưa ba trăm lượng bạc làm lộ phí. Nếu nàng còn có cái gì không hài lòng , thì cứ cho là ta sức yếu địa vị kém, không đạt được yêu cầu của nàng. Nàng đã theo sai người.”
Hổ phách nghe lời này, trong mềm có cứng, không dám nói thêm gì nữa, vội vã đi ra.
Chỉ chốc lát, trong viện vang lên tiếng khóc rống.
Nhưng cũng bất quá mấy tiếng, liền lập tức an tĩnh lại.
Thập Nhất Nương ngồi ở gần cửa sổ trên giường gạch lớn, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ.
Buổi tối, nguyệt sự của nàng lại đến.
Cùng lúc đó, Kiều Liên Phòng biết được tin tức Hiểu Lan chết đi.
Nàng có chút ngoài ý muốn: “Hiểu Lan đã chết? Biết là chết như thế nào sao?”
Tú Duyên đem tin hỏi thăm được một năm một mười nói cho nàng nghe: “. . . . . . mất đi là một nam anh!”
Kiều Liên Phòng trầm ngâm nói: “Biết là ai đã hạ thủ sao?”
“Nói là Hiểu Mai.” Tú Duyên nói, “Ngũ phu nhân thưởng mấy cây nhân sâm cho Hiểu Lan bổ thân thể. Kết quả Hiểu Mai để nhiều. . . . . .”
Nhân sâm là đại bổ, bổ mạnh không bổ yếu.
Hiểu Lan liều mạng ăn lung tung như vậy, làm sao mà không có chuyện được.
Có chút ít dược liệu, nhìn như là thuốc bổ, nhưng nếu ăn cùng những thứ khác, thì sẽ trở thành bùa đòi mạng.
Kiều Liên Phòng nghe lạnh lùng cười: “Để nhiều? Ta xem chưa chắc! Dù nói thế nào, thì Hiểu Mai cũng là từ chỗ Hầu gia mà ra, chút kiến thức hẳn phải hiểu chứ?” Vừa nói, nàng vừa nâng chung trà lên chung uống một hớp, thuận miệng hỏi, “Vậy Thái phu nhân thì sao? Thái phu nhân nói như thế nào?”
Ánh mắt Tú Duyên tối sầm lại: “Thái phu nhân để cho Đỗ ma ma cầm thuốc bổ đưa đến chỗ Ngũ phu nhân, an ủi Ngũ phu nhân cố gắng dưỡng trong tháng.”
Hiểu Lan mặc dù chỉ là thông phòng, nhưng nàng là mang xương thịt của Từ gia.
Tay của Kiều Liên Phòng bất giác sờ lên bụng của mình.
Phải biết rằng, Thập Nhất Nương kia gian trá giảo hoạt, vừa lại không có hài tử, ai biết nàng ta ghen ghét dữ dội sẽ làm ra những chuyện gì. Mặc dù hiện tại có Thái phu nhân đang nơi này trấn giữ, nhưng là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. . . . . .
Nghĩ đến những thứ này, đôi môi Kiều Liên Phòng cũng có chút trắng bệch.
Tú Duyên so với nàng nghĩ càng xa hơn.
Thái phu nhân đối với Hiểu Lan như thế, nếu như tiểu thư nhà các nàng cũng xảy ra chuyện gì, chỉ sợ cũng giống nhau đều không trông cậy vào được.
Nàng không khỏi thấp giọng nói: “Người xem, chúng ta có nên gửi thư cho thái thái hay không? Làm cho nàng đến thăm ngài một chút hay không?”
Kiều Liên Phòng nghe chợt bắt tay nàng: “Ngươi nói rất đúng. Ta làm sao lại quên điều này!” Vừa nói, xuống giường mang giày.
Tú Duyên bận rộn ngồi xổm xuống mang giày cho nàng.
Kiều Liên Phòng động tác bỗng chậm lại.
“Không được, chuyện này phải nói với Hầu gia.” Nàng lẩm bẩm, “Nói với Hầu gia, để cho nương đến thăm ta.”
Kiều Tam thái thái muốn gặp Kiều Liên Phòng, nếu Thập Nhất Nương không đồng ý thì cũng không được gặp.
Tú duyên cũng cảm thấy chuyện này nói cùng Từ lệnh nghi sẽ tốt hơn, huống chi giờ phút này Kiều Liên Phòng đang mang hài tử.
Nàng cẩn thận từng li từng tí vịn Kiều Liên Phòng đi ra nội thất.
Chạm mặt đụng vào một vị ma ma được Thái phu nhân phái qua.
“Di nương là muốn đi nơi nào vậy?” Nàng cười nhẹ nhàng nói, “Phía ngoài gió lớn, coi chừng bị lạnh.”
Kiều Liên Phòng vội vã nói một câu”Ta muốn đi gặp Hầu gia” , sau đó giống như sợ bị người ngăn cản vậy, vội vàng cùng Tú Duyên ra cửa.
Hồng Tú che miệng cười: “Hầu gia vào cửa liền hỏi ta phu nhân đâu? Ta nói, phu nhân mấy ngày nay bộ dạng thật giống như không thoải mái, nên đi ra ngoài tản bộ.” Sau đó giảm thấp giọng xuống đối với Hổ Phách rỉ tai, “Hầu gia nghe, còn hỏi phu nhân đi nơi nào tản bộ rồi ?”
Hổ phách nghe khẽ cười cười: “Ngươi lá gan thật là lớn. Ngay cả ta cũng không dám ở Hầu gia trước mặt nói lung tung.”
Hồng Tú xem thường: “Kiều di nương mang thai, đúng là cơ hội thật tốt của phu nhân. Chúng ta tất nhiên là phải giúp đở phu nhân ở trước mặt Hầu gia tranh thủ một chuyến rồi!”
Hổ phách không hề nữa nói gì, “Y” một tiếng: “Lục Vân làm sao vẫn chưa về?”
Lời của nàng vừa rơi xuống, Lục Vân thản nhiên đi đến.
Nhìn thấy bọn nha hoàn đều đứng ở trong sân, thì tiến lên thấp giọng nói: “Hầu gia đã trở lại!”
Hổ phách”Ừ” một tiếng, nói: “Tam phu nhân bên kia nói như thế nào?”
“Nói là chuẩn bị để cho Dịch di nương đi qua đó dâng hương.” Lục Vân nói, “Nói đây là nể mặt Ngũ phu nhân vì Hiểu Lan lập đàn tế bái mà đối đãi .”
Hổ phách khó mà nói cái gì.
Tam phòng chỉ có một di nương, mà các nàng bên này thì có đến ba vị.
Hồng Tú thì cười nói: “Ai nha, phu nhân phái vị di nương kia đi, vậy vị di nương này chẳng phải chính là vị đứng đầu trong viện chúng ta rồi.”
Hổ Phách cùng Lục Vân đều cười không có lên tiếng.
Hồng Tú có chút ít ngượng ngùng, phối hợp nói hai câu, liền lấy cớ có việc mà cáo từ.
Đợi Từ lệnh nghi cùng Thập Nhất Nương đi chỗ Thái phu nhân ăn cơm trở lại, Lục Vân đã đem chuyện này bẩm với Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương thấy Từ Lệnh Nghi cũng đang ở đây, liền cùng hắn thương lượng: “Nếu không, chúng ta phái Tần di nương đi qua đi? Nàng là mẹ đẻ của Dụ ca nhi.”
“Những chuyện này ngươi làm chủ là được!” Từ Lệnh Nghi gật đầu, hỏi Hiểu Lan , “. . . . . . Là thế nào chết ?” Giọng nói có chút do dự.
“Ngô thái y nói là nóng người máu ứ đọng.” Loại chuyện này không tiện nhiều lời, nên Thập Nhất Nương nói chuyện liền tận lực đơn giản.
Từ Lệnh Nghi nghe xong không có lên tiếng, thần sắc đang có chút âm tình bất định.
Thập Nhất Nương nghĩ đến Đông di nương mất sớm . . . . . .
Đang muốn rón rén đi ra ngoài, đem không gian để lại cho Từ lệnh nghi, thì Tần di nương cùng Văn di nương vội tới vấn an Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương nhân cơ hội này đem chuyện này nói ra.
Ai biết Tần di nương vừa nghe đầu liền dao động giống như sắp gãy cổ: “Ta không đi, ta không đi!”
Từ lệnh nghi nhìn thấy sắc mặt trầm xuống.
Tần di nương không ngờ lại bị làm cho sợ đến thất kinh, thấy Văn di nương bên cạnh , giống như bắt được một cây cỏ cứu mạng liền đưa tay bắt được nàng: “Để cho Văn di nương đi, để cho Văn di nương đi. Nàng so với ta biết nói chuyện. . . . . . Ta đi , sẽ mất thể diện !”
Thập Nhất Nương đã mở miệng, Từ Lệnh Nghi lại đang ở đây, Văn di nương làm sao mà dám tự nhận. Bận rộn từ chối nói: “Tần tỷ tỷ nói gì mê sảng vậy. Nếu phu nhân bảo ngươi đi, đó chính là coi trọng ngươi. Huống chi ngươi là mẹ đẻ của Dụ ca nhi chúng ta, làm sao lại mất thể diện đây!”
Nghe Văn di nương nhắc tới Từ Tự Dụ, Tần di nương ngây ngốc, ấp úng giải thích: “Ta, ta chưa làm qua. . . . . .”
“Người nào mà trời sanh đã biết làm.” Văn di nương cười khuyên nàng, “Chuyện gì cũng đều có lần đầu. . . . . .” Tần di nương nghe rồi mới miễn cưỡng gật đầu.
Đợi hai người lui ra, Từ lệnh nghi không khỏi than thở: “Uổng phí ý tốt của ngươi. Ngươi sau này cũng đừng mặc kệ nàng. Nàng luôn luôn như vậy, lên không được mặt bàn.”
Thập Nhất Nương trong lòng có chút kỳ quái.
Một chuyện đơn giản như thế , Tần di nương đâu cần phản ứng lớn như vậy. . . . . .
Nàng thuận miệng đáp: “Là ta suy nghĩ không chu đáo. Trước đó hẳn là hỏi ý của nàng trước mới phải. Tự an bài lung tung như vậy, cũng không trách nàng nhất thời không thể tiếp nhận.”
Từ Lệnh Nghi nghe ngẩn ngơ, nói: “Ngươi an bài dở, còn cũng cần các nàng đồng ý làm cái gì?”
Chẳng lẽ mình có thể bởi vì Tần di nương không muốn ra mặt cho nên phạt nàng sao ? Nhiều nhất sau này có cái chuyện tốt gì cũng không cần đem nàng vào.
Thập Nhất Nương không muốn vì chuyện này mà cùng hắn có nhiều rút mắc, nên cười dời đi đề tài: “Hầu gia hai ngày này đã vì chuyện của Vương gia bôn ba, ta gặp phải Hầu gia cũng nói không hơn hai câu nói.” Sau đó đem chuyện Lưu Thái Bình cùng Thường Học Trí nói ra, “Người xem có nơi thích hợp hay không —— ngài cũng biết, thôn trang của ta tiền lời không tốt, có thể tìm cho bọn họ con đường nào thì hay con đường đó.”
Từ Lệnh Nghi đáp ứng rất sảng khoái: “Ngươi xem có nơi nào tốt thì an bài đến chỗ đó. Chuyện này ta sẽ cùng Bạch tổng quản nói.”
Cả hai đều chỉ mới có mười mấy tuổi, là lúc tính dẻo mạnh nhất. Nàng sau này còn muốn dựa vào bọn họ, nên cũng không thể chìu hư họ.
“Tổng yếu nên đem bọn họ an bài đến chỗ thích hợp của bọn họ đi.” Thập Nhất Nương cười nói, “Trước đàng hoàng từ nhỏ làm lên. Xem tạo hóa của bọn họ nữa, đến lúc đó Hầu gia nói một chút là được. Nếu là không có tạo hóa kia, thì cũng đừng cưỡng cầu. Tránh cho đến lúc đó làm mất mặt của ta.”
Đang nói, thì tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Hầu gia, Ngũ Gia cầu kiến!”
Lúc này?
Từ Lệnh Nghi mỉm cười ngạc nhiên, đối với Thập Nhất Nương nói: “Ta đi xem một chút!” Sau đó đi phòng khách.
Hai huynh đệ nói chuyện cả một canh giờ, hắn mới trở về nội thất.
Thập Nhất Nương dựa vào trong chăn đọc sách, Từ Lệnh Nghi cởi giày lên giường: “Nói Hiểu Lan chết đi đã đem Ngũ đệ muội dọa , hắn muốn mời nghỉ dài hạn ở nhà để chiếu cố nàng cuộc sống hàng ngày. Nghe nói ngoại viện đã thay đổi người, nên muốn đem người bên trong viện mình cũng đổi lại một lần nữa.”
Giọng nói rất bình tĩnh, buổi tối thì lại trằn trọc trở mình một phen.
Thập Nhất Nương thấy bộ dạng hắn có tâm sự lo lắng, thấp giọng nói: “Hầu gia, có muốn cùng thiếp thân trò chuyện không?”
Từ Lệnh Nghi trầm mặc một hồi, đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực: “Nghe Tiểu Ngũ nói, Hiểu Lan sở dĩ sảy thai, toàn bộ là bởi vì Hiểu Mai bình thời giúp nàng bồi bổ quá độ mà gây nên.” Giọng nói hơi có chút thổn thức.
Chuyện nhà người ta, Thập Nhất Nương có thể nói cái gì.
“Có thể là không hiểu hiểu rõ nên đã gây ra chuyện sao?” Nàng ba phải nói.
Từ Lệnh Nghi không có lên tiếng, ôm nàng không động đậy nữa, để cho nàng núp ở trong lòng ngực của hắn, Thập Nhất Nương thanh thản ổn định địa ngủ một giấc ngon.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Thập Nhất Nương giật mình tỉnh giấc, lúc này Lục Vân đang làm nhiệm vụ nhỏ giọng nói cho nàng biết: “Tần di nương sáng sớm đã tới, bảo là muốn thỉnh tội với ngài.”
Thập Nhất Nương nhìn chỗ rỗng tuếch bên giường, thấp giọng hỏi: “Hầu gia lúc đi có từng gặp phải Tần di nương không?”
“Gặp được.” tiếng nói của Lục Vân liền giảm đi mấy phần, “Tần di nương vừa thấy được Hầu gia đã quỳ xuống. Nói, ngày hôm qua đầu óc bị mê sảng, cho nên sáng sớm hôm nay vội tới nhận lỗi với ngài. Hầu gia nghe xong sắc mặt đã khá nhiều. Còn hỏi Tần di nương ăn điểm tâm chưa?”
“Vậy Tần di nương nói như thế nào?”
“Nói, ăn rồi.” Lục Vân nói, “Hầu gia nghe liền cho nàng đến trong thính đường đợi. Còn sai tiểu nha hoàn bưng chén trà nóng cho nàng.”
“Nếu nàng ở trong sãnh đường uống trà, chúng ta cũng không cần gấp.” Thập Nhất Nương rửa mặt một phen để đi gặp Tần di nương.
Tần di nương vào cửa đã quỳ xuống: “Phu nhân, ngày hôm qua tất cả đều là lỗi của ta. Ta biết ngài là cho ta cơ hội, muốn cho ta được nở mặt. Là ta tự mình nhát gan hèn yếu. . . . . .”
“Tốt lắm, tốt lắm.” Thập Nhất Nương thật đúng là không có thói quen có người quỳ nói xin lỗi nàng như vậy, nàng để cho Lục Vân đem Tần di nương đở dậy, “Mọi chuyện nếu là hiểu lầm, nói xong là tốt rồi.” Sau đó bưng trà, “Dịch di nương cùng ngươi có quen biết không? Ngươi thay nàng đi thắp nén hương cho Hiểu Lan!”
Tần di nương thấy Thập Nhất Nương bộ dạng không muốn nhiều lời, nên không thể làm gì khác hơn là cúi đầu đáp “dạ” rồi lui xuống.
Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhỏm, lúc này nhà Lưu Nguyên Thụy nhà tới đón người.
Nàng bảo nhà Lưu Nguyên Thụy hai ngày nữa đem con mang tới.
Nhà Lưu Nguyên Thụy nghe xong khuôn mặt tươi cười, nói cám ơn xong rồi còn tạ ơn.
Bên kia Hổ Phách đi vào, nhìn thấy nhà Lưu Nguyên Thụy còn ở chỗ này, muốn nói lại thôi.
Nhà Lưu Nguyên Thụy cũng là người thông minh, lập tức lánh đi ra ngoài: “Phu nhân cùng Hổ Phách cô nương nói chuyện một chút trước đi, ta đi giúp đở khuân đồ.”
“Sao vậy?” Thập Nhất Nương hỏi hổ phách.
Hổ Phách tiến lên mấy bước đi tới bên người nàng rồi mới thấp giọng nói: “Đông Thanh náo loạn muốn gặp ngài. Nói, muốn hỏi rõ ràng.”
Khóe mắt đuôi lông mày của Thập Nhất Nương cũng không có động một chút: “Nói với nàng. Những gì cần nói ta cũng nói rồi. Có chuyện gì, nếu nàng nghĩ mãi mà không rõ, cũng không cần suy nghĩ nữa. Nói cho cùng, nàng cũng là tỳ nữ mà La gia ta mua được. Hiện tại ta đem văn tự bán mình trả lại cho nàng, mặt khác còn đưa ba trăm lượng bạc làm lộ phí. Nếu nàng còn có cái gì không hài lòng , thì cứ cho là ta sức yếu địa vị kém, không đạt được yêu cầu của nàng. Nàng đã theo sai người.”
Hổ phách nghe lời này, trong mềm có cứng, không dám nói thêm gì nữa, vội vã đi ra.
Chỉ chốc lát, trong viện vang lên tiếng khóc rống.
Nhưng cũng bất quá mấy tiếng, liền lập tức an tĩnh lại.
Thập Nhất Nương ngồi ở gần cửa sổ trên giường gạch lớn, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ.
Buổi tối, nguyệt sự của nàng lại đến.
Cùng lúc đó, Kiều Liên Phòng biết được tin tức Hiểu Lan chết đi.
Nàng có chút ngoài ý muốn: “Hiểu Lan đã chết? Biết là chết như thế nào sao?”
Tú Duyên đem tin hỏi thăm được một năm một mười nói cho nàng nghe: “. . . . . . mất đi là một nam anh!”
Kiều Liên Phòng trầm ngâm nói: “Biết là ai đã hạ thủ sao?”
“Nói là Hiểu Mai.” Tú Duyên nói, “Ngũ phu nhân thưởng mấy cây nhân sâm cho Hiểu Lan bổ thân thể. Kết quả Hiểu Mai để nhiều. . . . . .”
Nhân sâm là đại bổ, bổ mạnh không bổ yếu.
Hiểu Lan liều mạng ăn lung tung như vậy, làm sao mà không có chuyện được.
Có chút ít dược liệu, nhìn như là thuốc bổ, nhưng nếu ăn cùng những thứ khác, thì sẽ trở thành bùa đòi mạng.
Kiều Liên Phòng nghe lạnh lùng cười: “Để nhiều? Ta xem chưa chắc! Dù nói thế nào, thì Hiểu Mai cũng là từ chỗ Hầu gia mà ra, chút kiến thức hẳn phải hiểu chứ?” Vừa nói, nàng vừa nâng chung trà lên chung uống một hớp, thuận miệng hỏi, “Vậy Thái phu nhân thì sao? Thái phu nhân nói như thế nào?”
Ánh mắt Tú Duyên tối sầm lại: “Thái phu nhân để cho Đỗ ma ma cầm thuốc bổ đưa đến chỗ Ngũ phu nhân, an ủi Ngũ phu nhân cố gắng dưỡng trong tháng.”
Hiểu Lan mặc dù chỉ là thông phòng, nhưng nàng là mang xương thịt của Từ gia.
Tay của Kiều Liên Phòng bất giác sờ lên bụng của mình.
Phải biết rằng, Thập Nhất Nương kia gian trá giảo hoạt, vừa lại không có hài tử, ai biết nàng ta ghen ghét dữ dội sẽ làm ra những chuyện gì. Mặc dù hiện tại có Thái phu nhân đang nơi này trấn giữ, nhưng là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. . . . . .
Nghĩ đến những thứ này, đôi môi Kiều Liên Phòng cũng có chút trắng bệch.
Tú Duyên so với nàng nghĩ càng xa hơn.
Thái phu nhân đối với Hiểu Lan như thế, nếu như tiểu thư nhà các nàng cũng xảy ra chuyện gì, chỉ sợ cũng giống nhau đều không trông cậy vào được.
Nàng không khỏi thấp giọng nói: “Người xem, chúng ta có nên gửi thư cho thái thái hay không? Làm cho nàng đến thăm ngài một chút hay không?”
Kiều Liên Phòng nghe chợt bắt tay nàng: “Ngươi nói rất đúng. Ta làm sao lại quên điều này!” Vừa nói, xuống giường mang giày.
Tú Duyên bận rộn ngồi xổm xuống mang giày cho nàng.
Kiều Liên Phòng động tác bỗng chậm lại.
“Không được, chuyện này phải nói với Hầu gia.” Nàng lẩm bẩm, “Nói với Hầu gia, để cho nương đến thăm ta.”
Kiều Tam thái thái muốn gặp Kiều Liên Phòng, nếu Thập Nhất Nương không đồng ý thì cũng không được gặp.
Tú duyên cũng cảm thấy chuyện này nói cùng Từ lệnh nghi sẽ tốt hơn, huống chi giờ phút này Kiều Liên Phòng đang mang hài tử.
Nàng cẩn thận từng li từng tí vịn Kiều Liên Phòng đi ra nội thất.
Chạm mặt đụng vào một vị ma ma được Thái phu nhân phái qua.
“Di nương là muốn đi nơi nào vậy?” Nàng cười nhẹ nhàng nói, “Phía ngoài gió lớn, coi chừng bị lạnh.”
Kiều Liên Phòng vội vã nói một câu”Ta muốn đi gặp Hầu gia” , sau đó giống như sợ bị người ngăn cản vậy, vội vàng cùng Tú Duyên ra cửa.
/755
|