Chương 23
Tác giả: Điệp Cẩm
Edit: Zổ
Beta: chờ ~ing
Tư Văn cầm cuộn da thú nhỏ về, nhưng không mở ra xem, nơi này rõ ràng không phải Trái Đất nhưng lại có chữ giống chữ Trung. Quốc, còn là phồn thể, như vậy là trước đây cũng từng có người xuyên việt, hay nơi này kỳ thực là Trái Đất? Nếu là trường hợp sau thì anh đi tới mấy vạn năm sau hay vài vạn năm trước? Tư Văn có dự cảm rằng cuốn da thú này có lẽ sẽ giải đáp được nghi hoặc của anh, thế nhưng không phải hôm nay.
Anh có việc quan trọng hơn cần làm, nếu tộc trưởng quyết định tiếp nhận tộc Mèo Rừng thì thức ăn là quan trọng nhất, anh cần nhanh chóng tìm được món chính như lúa mì hay lúa gạo. Vì có gen dã thú, giống cái còn được, nhưng thú nhân ăn khoai tây không chỉ nhiều mà còn dễ đói hơn, vậy nên mọi người cần càng nhiều lương thực, mà tồn trữ cũng là một vấn đề lớn.
Người nơi đây chỉ có hai phương pháp cất giữ thịt, là nướng thành thịt khô hoặc là trực tiếp phơi khô, không có cách nào khác. Đối với vấn đề này, Tư Văn cũng không có biện pháp, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước. Về rau dưa và hoa quả thì có thể đào hầm, trong thôn anh ngày xưa nhà nào cũng có hầm, nhưng đào như thế nào cũng là vấn đề. Nhưng nếu thú nhân đã có kinh nghiệm đào động nước thì có lẽ đào hầm cũng không khó, cùng lắm thì làm như làm nhà, che đỉnh là được.
Chỉ là một khi làm như thế thì rất dễ khiến người khác chú ý. Thú nhân tuy phần lớn không có nhiều tâm tư, nhưng ai có thể cam đoan tất cả đều như thế chứ? Anh vốn định từ từ làm, nhưng ai ngờ ông Trời ngứa mắt anh như vậy, trực tiếp đến thú triều!!! Đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, từ từ làm vậy, giờ cũng không thể suy xét nhiều thế, dù sao cũng không thể nhìn Vân vào mùa đông phải chịu đói!
Cho dù bây giờ đã bắt đầu vào đông, trong khu an toàn vẫn xanh um tươi tốt, những cây này có xanh tốt cả mùa đông, cũng có sẽ tàn lụi trong mười ngày tới. Thú nhân khỏe mạnh đang không ngừng tuần tra trong khu an toàn, nhìn đâu cũng thấy được giống cái đang khí thế ngất trời làm việc dưới sự bảo vệ của thú nhân, khoai tây tròn vo không ngừng được đào ra trên mặt đất, hơi giũ giũ lớp đất phía trên, bỏ vào túi da bên người.
Đi một đoạn là có thể nhìn thấy những chiếc túi da hoặc to hoặc nhỏ được nhồi đầy khoai tây, chủ nhân của chúng nó cũng không lo lắng bị người khác lấy. Ở thú thế, không làm mà hưởng, hoặc ăn trộm thành quả lao động của người khác là hành vi khiến tất cả mọi người phỉ nhổ. Những chiếc túi hoặc to hoặc nhỏ này khiến sắc mặt Tư Văn tốt hơn một chút, mọi người đều đang cố gắng, đây chính là cục diện tốt nhất.
Mấy ngày nay ở chung, tuy không tiếp xúc với nhiều người, nhưng đối với những người không có tâm kế lại tốt bụng này, anh thích từ đáy lòng. Anh cũng không muốn bất kỳ ai trong số họ mất đi, vậy nên mọi người cùng nhau cố gắng mới là phương pháp duy nhất vượt qua cửa ải khó khăn này. Mà thực hiển nhiên, tất cả mọi người cũng nghĩ như vậy.
Thở ra một hơi, Tư Văn bắt đầu cố gắng cúi người tìm kiếm trên mặt đất. Thiên nhiên là nơi cho các sinh linh sinh tồn, là một kho báu vô cùng vô tận, mà hiện tại, kho báu này đang hiện ra trước mắt anh. Trừ khoai tây đã phát hiện lúc trước, các loại rau dại và vài loại trung dược thông thường anh có thể nhận ra thì anh còn phát hiện dây khoai lang. Xả dây khoai lang, đào đất, của khoai lang khá lớn ở phía dưới khiến anh nhẹ nhàng thở ra.
Tuy khí hậu nơi này phân chia thành bốn mùa nhưng cũng khá giống khí hậu trên Trái Đất, cũng bởi thế mà những thứ anh vốn biết nên thu hoạch lúc nào giờ cũng không thể xác định chính xác. Nhưng bây giờ xem ra mùa thu hoạch thứ này ở đây cũng không khác lắm.
Không tìm được món chính thì tìm thứ này cũng coi như tạm được. Kiếp trước khoai lang ở nước Z cũng không phải đồ có sắn mà là hàng nhập ngoại điển hình. Dân số nước Z tăng mạnh nên khoai lang cũng mở rộng trên quy mô lớn. Thứ này có thể trồng ở đất cằn cỗi, sản lượng lại cao, hơn nữa còn chắc bụng cho nên được trồng rộng rãi là tất nhiên. Như vậy ở đây là có thể nuôi sống giống cái và thú con. Còn về giống đực thì ăn ít thịt đi là được, tiết kiệm được phần nào thì tỷ lệ sống sót của mọi người tăng phần ấy.
Khoai lang trong tay bị để vào nước sông trong veo. Loại anh đào được là vỏ hồng ruột trắng, thích hợp luộc, nướng lên thì vị cũng khác loại da vàng ruột vàng hay ruột tím. Chậm rãi rửa xong, Tư Văn bắt đầu tìm Vân. Nhiều ngày qua đi, đối với độ nhạy của mũi mình, Tư Văn từ khiếp sợ đến hưởng thụ, mũi như vậy tìm người là tiện nhất.
Đến nơi đây anh mới biết được, thì ra mùi giữa người với người đúng là khác nhau. Có vài người có mùi khiến anh cảm giác thoải mái, có vài người mùi khiến anh không thích lắm, có vài người thì khiến anh không có phản ứng gì. Mà mùi của Vân là mùi anh thích nhất. Vậy tức là lúc anh còn chưa biết tình cảm của mình thì thân thể đã theo bản năng mà tìm người phù hợp nhất sao?
Lúc anh đến, Vân đang ngồi xổm trên mặt đất đào khoai tây, ánh mắt rất sạch sẽ, chuyên chú. Cậu cao khoảng 1m7, hơi thấp hơn những giống cái xung quanh, hơn nữa người lại hơi gầy, ngồi ở chỗ đó nhìn nho nhỏ, khuôn mặt nghiêm túc khiến lòng Tư Văn nóng lên, dịu dàng gọi: “Vân.”
Vân quay đầu, đôi mắt vì khiếp sợ mà mở to. Tư Văn ngồi xuống, bẻ thứ trong tay ra làm đôi, đưa một nửa đến trước mặt Vân: “Ăn thử cái này.”
Vân theo bản năng cắn một miếng, vị ngọt lành lan ra trong miệng, nghi hoặc nhìn thú nhân trước mắt, nói: “Đây là … trái cây?” Sau đó bỗng nhiên ý thức được đối phương vừa đút cho mình ăn, lập tức ngây cả người.
Ý cười trong mắt Tư Văn càng đậm, lắc đầu nói: “Thứ này có thể dùng làm món chính, luộc hay nướng đều rất ngon.”
Vân đang muốn nói gì thì giọng nói tràn ngập sức sống lại có chút trêu ghẹo của Sitter vang lên: “Hai người định cứ ngồi như vậy đó hả?”
Tư Văn ngẩng đầu, cười cười với Sitter, đứng lên, còn không quên kéo Vân, sau đó, lúc đối phương vừa đứng dậy liền dùng hai tay chặt chẽ bảo vệ đối phương, tránh cho đối phương vì ngồi lâu quá mà tê chân không đứng nổi.
Nụ cười trên mặt Sitter càng tươi hơn, cười tủm tỉm chỉ túi da thú dưới chân: “Tớ phát hiện rất nhiều khoai tây ở bên kia, định gọi cậu cùng đi nhưng mà giờ xem ra, cậu có Tư Văn nên chắc chắn không cần tớ. Nhưng mà…” Cậu chỉ chỉ khoai lang trên tay Tư Văn, hỏi: “Đây là cái gì? Nhìn có vẻ ăn ngon, em thấy anh vừa đút cho Vân ăn mà, cũng cho em thử đi.” Nói xong còn nheo mắt cong mày cười.
“Tất nhiên là sẽ cho em ăn thử rồi. Chiều nay Og không đi cùng em à?” Anh nói, đưa khoai lang ra, nhưng nhìn thấy đôi tay đầy đất của đối phương thì dừng lại: “Đi rửa tay trước.”
Sitter le lưỡi đáng yêu, chạy về phía sông. Cậu vừa đi, hai người liền bắt đầu trầm mặc, một lúc lâu, Tư Văn đánh vỡ im lặng: “Thương của anh đã gần khỏi rồi, vừa đến chỗ tế tự kiểm tra, tế tự nói vài ngày nữa là có thể đi săn thú.”
Trong mắt Vân đầy vui sướng, cúi đầu vâng, sau đó, giống như hạ quyết tâm mà cúi đầu hỏi: “Việc anh nói trước đây có tính toán gì không?”
Tư Văn ra vẻ nghi hoặc: “Việc gì?”
Vân vội vàng ngẩng đầu, thấy ý cười trong mắt anh, hơi sửng sốt, buồn bực quay đầu muốn đi. Tư Văn sao có thể để cậu như ý, ôm người vào trong lòng, đầu đặt lên vai đối phương, hơi thở nóng bỏng phả vào tai Vân.
“Việc anh nói với em, lúc nào anh cũng suy nghĩ đến, vậy nên, đáp ứng anh đi, anh rất muốn nói cho mọi người rằng em là bạn đời của anh, sẽ vì anh sinh một đám thú con, hai chúng ta sẽ cùng nhau sống cả đời.”
**
Zổ: =. = éo, lúc nào tôi mới có zai ôm vào lâu, thất tình đau khổ quạ
Tôi đổi cách xưng hô giữa Tư Văn và Sitter, trước 2 ng chỉ quen nhau qua Og, giờ có cả Vân nữa nên đổi cho thân mật, đổi ‘bạn lữ’ thành ‘bạn đơi’ cho dễ hiểu.
Tác giả: Điệp Cẩm
Edit: Zổ
Beta: chờ ~ing
Tư Văn cầm cuộn da thú nhỏ về, nhưng không mở ra xem, nơi này rõ ràng không phải Trái Đất nhưng lại có chữ giống chữ Trung. Quốc, còn là phồn thể, như vậy là trước đây cũng từng có người xuyên việt, hay nơi này kỳ thực là Trái Đất? Nếu là trường hợp sau thì anh đi tới mấy vạn năm sau hay vài vạn năm trước? Tư Văn có dự cảm rằng cuốn da thú này có lẽ sẽ giải đáp được nghi hoặc của anh, thế nhưng không phải hôm nay.
Anh có việc quan trọng hơn cần làm, nếu tộc trưởng quyết định tiếp nhận tộc Mèo Rừng thì thức ăn là quan trọng nhất, anh cần nhanh chóng tìm được món chính như lúa mì hay lúa gạo. Vì có gen dã thú, giống cái còn được, nhưng thú nhân ăn khoai tây không chỉ nhiều mà còn dễ đói hơn, vậy nên mọi người cần càng nhiều lương thực, mà tồn trữ cũng là một vấn đề lớn.
Người nơi đây chỉ có hai phương pháp cất giữ thịt, là nướng thành thịt khô hoặc là trực tiếp phơi khô, không có cách nào khác. Đối với vấn đề này, Tư Văn cũng không có biện pháp, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước. Về rau dưa và hoa quả thì có thể đào hầm, trong thôn anh ngày xưa nhà nào cũng có hầm, nhưng đào như thế nào cũng là vấn đề. Nhưng nếu thú nhân đã có kinh nghiệm đào động nước thì có lẽ đào hầm cũng không khó, cùng lắm thì làm như làm nhà, che đỉnh là được.
Chỉ là một khi làm như thế thì rất dễ khiến người khác chú ý. Thú nhân tuy phần lớn không có nhiều tâm tư, nhưng ai có thể cam đoan tất cả đều như thế chứ? Anh vốn định từ từ làm, nhưng ai ngờ ông Trời ngứa mắt anh như vậy, trực tiếp đến thú triều!!! Đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, từ từ làm vậy, giờ cũng không thể suy xét nhiều thế, dù sao cũng không thể nhìn Vân vào mùa đông phải chịu đói!
Cho dù bây giờ đã bắt đầu vào đông, trong khu an toàn vẫn xanh um tươi tốt, những cây này có xanh tốt cả mùa đông, cũng có sẽ tàn lụi trong mười ngày tới. Thú nhân khỏe mạnh đang không ngừng tuần tra trong khu an toàn, nhìn đâu cũng thấy được giống cái đang khí thế ngất trời làm việc dưới sự bảo vệ của thú nhân, khoai tây tròn vo không ngừng được đào ra trên mặt đất, hơi giũ giũ lớp đất phía trên, bỏ vào túi da bên người.
Đi một đoạn là có thể nhìn thấy những chiếc túi da hoặc to hoặc nhỏ được nhồi đầy khoai tây, chủ nhân của chúng nó cũng không lo lắng bị người khác lấy. Ở thú thế, không làm mà hưởng, hoặc ăn trộm thành quả lao động của người khác là hành vi khiến tất cả mọi người phỉ nhổ. Những chiếc túi hoặc to hoặc nhỏ này khiến sắc mặt Tư Văn tốt hơn một chút, mọi người đều đang cố gắng, đây chính là cục diện tốt nhất.
Mấy ngày nay ở chung, tuy không tiếp xúc với nhiều người, nhưng đối với những người không có tâm kế lại tốt bụng này, anh thích từ đáy lòng. Anh cũng không muốn bất kỳ ai trong số họ mất đi, vậy nên mọi người cùng nhau cố gắng mới là phương pháp duy nhất vượt qua cửa ải khó khăn này. Mà thực hiển nhiên, tất cả mọi người cũng nghĩ như vậy.
Thở ra một hơi, Tư Văn bắt đầu cố gắng cúi người tìm kiếm trên mặt đất. Thiên nhiên là nơi cho các sinh linh sinh tồn, là một kho báu vô cùng vô tận, mà hiện tại, kho báu này đang hiện ra trước mắt anh. Trừ khoai tây đã phát hiện lúc trước, các loại rau dại và vài loại trung dược thông thường anh có thể nhận ra thì anh còn phát hiện dây khoai lang. Xả dây khoai lang, đào đất, của khoai lang khá lớn ở phía dưới khiến anh nhẹ nhàng thở ra.
Tuy khí hậu nơi này phân chia thành bốn mùa nhưng cũng khá giống khí hậu trên Trái Đất, cũng bởi thế mà những thứ anh vốn biết nên thu hoạch lúc nào giờ cũng không thể xác định chính xác. Nhưng bây giờ xem ra mùa thu hoạch thứ này ở đây cũng không khác lắm.
Không tìm được món chính thì tìm thứ này cũng coi như tạm được. Kiếp trước khoai lang ở nước Z cũng không phải đồ có sắn mà là hàng nhập ngoại điển hình. Dân số nước Z tăng mạnh nên khoai lang cũng mở rộng trên quy mô lớn. Thứ này có thể trồng ở đất cằn cỗi, sản lượng lại cao, hơn nữa còn chắc bụng cho nên được trồng rộng rãi là tất nhiên. Như vậy ở đây là có thể nuôi sống giống cái và thú con. Còn về giống đực thì ăn ít thịt đi là được, tiết kiệm được phần nào thì tỷ lệ sống sót của mọi người tăng phần ấy.
Khoai lang trong tay bị để vào nước sông trong veo. Loại anh đào được là vỏ hồng ruột trắng, thích hợp luộc, nướng lên thì vị cũng khác loại da vàng ruột vàng hay ruột tím. Chậm rãi rửa xong, Tư Văn bắt đầu tìm Vân. Nhiều ngày qua đi, đối với độ nhạy của mũi mình, Tư Văn từ khiếp sợ đến hưởng thụ, mũi như vậy tìm người là tiện nhất.
Đến nơi đây anh mới biết được, thì ra mùi giữa người với người đúng là khác nhau. Có vài người có mùi khiến anh cảm giác thoải mái, có vài người mùi khiến anh không thích lắm, có vài người thì khiến anh không có phản ứng gì. Mà mùi của Vân là mùi anh thích nhất. Vậy tức là lúc anh còn chưa biết tình cảm của mình thì thân thể đã theo bản năng mà tìm người phù hợp nhất sao?
Lúc anh đến, Vân đang ngồi xổm trên mặt đất đào khoai tây, ánh mắt rất sạch sẽ, chuyên chú. Cậu cao khoảng 1m7, hơi thấp hơn những giống cái xung quanh, hơn nữa người lại hơi gầy, ngồi ở chỗ đó nhìn nho nhỏ, khuôn mặt nghiêm túc khiến lòng Tư Văn nóng lên, dịu dàng gọi: “Vân.”
Vân quay đầu, đôi mắt vì khiếp sợ mà mở to. Tư Văn ngồi xuống, bẻ thứ trong tay ra làm đôi, đưa một nửa đến trước mặt Vân: “Ăn thử cái này.”
Vân theo bản năng cắn một miếng, vị ngọt lành lan ra trong miệng, nghi hoặc nhìn thú nhân trước mắt, nói: “Đây là … trái cây?” Sau đó bỗng nhiên ý thức được đối phương vừa đút cho mình ăn, lập tức ngây cả người.
Ý cười trong mắt Tư Văn càng đậm, lắc đầu nói: “Thứ này có thể dùng làm món chính, luộc hay nướng đều rất ngon.”
Vân đang muốn nói gì thì giọng nói tràn ngập sức sống lại có chút trêu ghẹo của Sitter vang lên: “Hai người định cứ ngồi như vậy đó hả?”
Tư Văn ngẩng đầu, cười cười với Sitter, đứng lên, còn không quên kéo Vân, sau đó, lúc đối phương vừa đứng dậy liền dùng hai tay chặt chẽ bảo vệ đối phương, tránh cho đối phương vì ngồi lâu quá mà tê chân không đứng nổi.
Nụ cười trên mặt Sitter càng tươi hơn, cười tủm tỉm chỉ túi da thú dưới chân: “Tớ phát hiện rất nhiều khoai tây ở bên kia, định gọi cậu cùng đi nhưng mà giờ xem ra, cậu có Tư Văn nên chắc chắn không cần tớ. Nhưng mà…” Cậu chỉ chỉ khoai lang trên tay Tư Văn, hỏi: “Đây là cái gì? Nhìn có vẻ ăn ngon, em thấy anh vừa đút cho Vân ăn mà, cũng cho em thử đi.” Nói xong còn nheo mắt cong mày cười.
“Tất nhiên là sẽ cho em ăn thử rồi. Chiều nay Og không đi cùng em à?” Anh nói, đưa khoai lang ra, nhưng nhìn thấy đôi tay đầy đất của đối phương thì dừng lại: “Đi rửa tay trước.”
Sitter le lưỡi đáng yêu, chạy về phía sông. Cậu vừa đi, hai người liền bắt đầu trầm mặc, một lúc lâu, Tư Văn đánh vỡ im lặng: “Thương của anh đã gần khỏi rồi, vừa đến chỗ tế tự kiểm tra, tế tự nói vài ngày nữa là có thể đi săn thú.”
Trong mắt Vân đầy vui sướng, cúi đầu vâng, sau đó, giống như hạ quyết tâm mà cúi đầu hỏi: “Việc anh nói trước đây có tính toán gì không?”
Tư Văn ra vẻ nghi hoặc: “Việc gì?”
Vân vội vàng ngẩng đầu, thấy ý cười trong mắt anh, hơi sửng sốt, buồn bực quay đầu muốn đi. Tư Văn sao có thể để cậu như ý, ôm người vào trong lòng, đầu đặt lên vai đối phương, hơi thở nóng bỏng phả vào tai Vân.
“Việc anh nói với em, lúc nào anh cũng suy nghĩ đến, vậy nên, đáp ứng anh đi, anh rất muốn nói cho mọi người rằng em là bạn đời của anh, sẽ vì anh sinh một đám thú con, hai chúng ta sẽ cùng nhau sống cả đời.”
**
Zổ: =. = éo, lúc nào tôi mới có zai ôm vào lâu, thất tình đau khổ quạ
Tôi đổi cách xưng hô giữa Tư Văn và Sitter, trước 2 ng chỉ quen nhau qua Og, giờ có cả Vân nữa nên đổi cho thân mật, đổi ‘bạn lữ’ thành ‘bạn đơi’ cho dễ hiểu.
/74
|