Cô dùng giọng giễu cợt nói với anh, anh khẽ mỉm cười. "Nghe nói em trai anh tính cách khá bướng bỉnh, cũng rất ghét ba anh, có lẽ cậu ấy giống như anh đang rất cần tiền, người bị bức bách đến bước đường cùng như bọn anh, chuyện không nguyện ý cũng sẽ phải làm."
Cô xem anh vững vàng cầm tay lái, trên cổ tay anh đang đeo một chiếc đồng hồ phản chiếu ánh nắng lập lòe. Cô cố ý dùng giọng điệu như đang tán gẫu với anh nói: "Chiếc đồng hồ này xem ra đã khá cũ."
"Mỗi ngày đều mang, nên cũ rất nhanh."
"Anh không có chiếc đồng hồ khác sao? Người chế tác đại danh nổi tiếng như anh, sẽ không chỉ có một chiếc đồng hồ có thể đeo chứ?" Ngày ngày mang theo, anh nghĩ muốn nhắc nhở mình cái gì?
"Anh đương nhiên có rất nhiều đồng hồ, nhưng đây là món quà đặc biệt anh nhận được vào ngày kỷ niệm trước khi chúng ta ly hôn."
"Đúng vậy, quà tặng đặc biệt nhân ngày ly hôn." Cô chua chát, cô tặng chiếc đồng hồ này cho anh là muốn chôn giấu sự nhớ thương cuối cùng của cô đối với anh vào nó, không ngờ ở trong lòng anh nó cũng có ý nghĩa như vậy.
"Không, là quà tặng kỷ niệm ngày kết hôn."
Cô chấn động, Giọng nói chắc chắn của anh mang theo một tình cảm sâu sắc kiên định, làm tiếng lòng của cô khẽ run.
Anh từ kính chiếu hậu liếc về phía con trai, hỏi: "Tại sao gọi nó là Tiểu Mị?"
"Ách, nói đến việc này em liền cực kỳ hối hận, sớm biết vậy em đã không dẫn nó đi đến trang trại yên bình ngoài nội thành rồi, ở đó nhìn nơi nào cũng chỉ thấy toàn là cừu non, nó trở về liền cả ngày muốn em gọi nó là mị mị, gọi tên nó, nó đều không để ý tới, phải gọi nó là Từ Tiểu Mị, thì nó mới chịu đáp lại, nó còn nói nó muốn làm một con dê."
Anh cười. "Em không dùng biện pháp gì đối với nó à?"
"Trừ việc giải thích cho nó hiểu, rằng nó không thể nào trở thành một con dê, em đúng thật là hết cách với nó rồi, cũng may là nó không học tiếng dê kêu, đại khái bởi vì Tiểu Mị không có nhiều bạn bè, có lẽ nó rất cô đơn?"
Anh nghe cô nói mà cười không ngừng, thật vất vả mới nhịn cười được, anh Thanh Thanh cổ họng. "Thật ra thì. . . . . . Lúc anh còn nhỏ cũng nghĩ anh là 1 con vịt."
Cô rất không thục nữ mà há to mồm. "Ngốc cũng có di truyền sao?"
Anh cười ra tiếng. "Anh thà để mọi người nói đây là biểu hiện của sự tưởng tượng phong phú."
"Vậy sao anh không tưởng tượng ra loài động vật nào đẹp đẽ một chút?"
"Anh muốn làm con vịt là có nguyên nhân , bởi vì con vịt có thể bay, anh thường thường ảo tưởng mình có thể bay, bay xa xa, rời khỏi nhà, vĩnh viễn không trở lại. . . . . ."
"Nhưng con vịt bay không cao cũng bay không xa nha! Anh phải làm một con chim Ưng, thì mới bay cao,bay xa được ——"
"Chim Ưng chỉ biết bay, con vịt chẳng những có thể bay còn có thể du sơn ngoạn thủy, vừa có thể di chuyển trên cạn vừa có thể bơi lội dưới nước, em không cảm thấy con vịt tương đối lợi hại sao?"
"Logic của anh thật là kỳ quái." Cô không biết nên khóc hay cười. "Thì ra thời điểm anh còn là một cậu nhóc đã nghĩ muốn rời nhà trốn đi?" Cô khó có khi được nghe anh nhắc tới tuổi thơ, anh rất ít nói về mình, cũng rất ít nhắc tới những chuyện trong nhà, bọn họ sau khi kết hôn cũng không còn cùng người nhà của anh qua lại, cô đoán anh và những người trong gia đình không có quan hệ thân thiết lắm.
"Ừ, thường thường nghĩ." Anh cười nói. "Có một lần, anh tin tưởng anh là một con vịt và anh có thể bay được, anh liền trèo lên giường trên chỗ anh họ anh đang ngủ, rồi nhảy xuống, sau đó ——"
"Sau đó liền từ cửa sổ bay ra ngoài?"
"Sau đó liền hung hăng ngã xuống nền nhà, hơn nữa còn là mặt hướng xuống, chảy máu mũi đầy nền nhà, còn đụng vỡ cả sống mũi, sau lại bị ba anh dạy dỗ một trận. Thật may là bị té như vậy, cuối cùng anh cũng đã thông suốt, hiểu mình không thể nào biến thành con vịt được, cũng không ảo tưởng rời nhà trốn đi nữa. Muốn rời khỏi nhà, chỉ còn cách là chờ anh lớn lên, trở nên mạnh mẽ hơn mới được."
Nơi này nhắc tới ba, chắc hẳn là anh nói đến cậu mình đi? Cô than thở: "Thật may là vì vậy mà khiến anh hết hi vọng, không có ngốc đến mức cho là anh ‘ cất cánh ’ ở độ cao chưa đủ, lại chạy lên đến trên nóc nhà ‘ bay ’ thử một lần nữa."
"Nếu ngốc như vậy, nói không chừng anh đã không có cơ hội cưới em rồi." Anh cười một tiếng, rồi đổi sang đề tài khác nói chuyện. Khi anh hỏi cô về việc dọn nhà sau cùng anh và cô mất liên lạc, cô lúng túng thừa nhận, là mình cố ý không nói cho anh biết phương thức liên lạc.
"Nếu đã ly hôn rồi, em nghĩ cũng không còn điều gì cần thiết để cho anh biết, em không cảm thấy anh sẽ muốn đứa bé, ít nhất em sẽ tự mình chăm sóc thật tốt cục cưng mà không phải nhận sự trợ giúp từ anh."
"Em đúng thật là hiểu anh." Anh không có tức giận, giọng nói nhàn nhạt, khiến người khác khó mà nắm bắt được cảm xúc của anh.
Không khí giữa hai người vẫn hơi gượng gạo và xa cách, nhưng cô nghe ra được trong lời nói của anh có sự quan tâm, anh là thật rất để ý đến cuộc sống của cô sau khi ly hôn có được sung túc đầy đủ hay không, anh chân thành hòa tan sự đề phòng ban đầu của cô, khi anh chọc cười cô, cô đã vui vẻ đến cơ hồ quên mất bọn họ đã ly hôn, cô giống như trở lại thời điểm lúc mới quen biết anh vậy, thời khắc đó cô rất đơn thuần tim của cô đã đập thình thịch vì người đàn ông này.
Cô có chút hi vọng đoạn đường này không có điểm cuối, cứ như vậy cùng anh tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất, cô cũng sẽ không ngán.
Lê Thượng Thần tâm tình cũng rất tốt, bên cạnh cô gái nói cười ríu rít, đề tài nói chuyện lại bình thường vụn vặt, trong mấy năm qua thời gian này cũng là khoảnh khắc vui sướng nhất của anh, điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là, con trai anh thủy chung không để ý tới anh, nhóc con ngồi ở ghế sau tò mò tháo gỡ mấy món đồ chơi, còn ngâm nga vài câu hát, nhưng trừ khi mẹ cậu nói chuyện với cậu, thì cậu mới đáp lời, còn bình thường cậu rất ít mở miệng, dĩ nhiên sẽ không chủ động cùng anh, người ba này nói chuyện.
Không vội, biến mất liền năm năm, vừa thấy mặt thái độ của cô đối với anh còn không tốt nói gì đến con trai, chắc hẳn nhóc con này không có mấy thiện cảm đối với anh, hiện tại cô cũng có thể cười híp mắt ngồi ở bên cạnh anh, anh nghĩ mình chắc chắn sẽ hòa tan được cậu nhóc này.
Anh tràn ngập sự vui xướng khó mà diễn tả bằng lời đối với hai mẹ con cô, bởi vì bọn họ là những người mà anh yêu nhất.
Lê Thượng Thần mỉm cười, vững vàng cầm tay lái, ánh nắng tươi sáng, tâm tình của anh so với ánh sáng mặt trời còn rạng rỡ hơn.
Bầu không khí đang hài hòa, thì bọn họ cũng đến nơi ——"Phong túc Độ Giả sơn trang" .
Cô xem anh vững vàng cầm tay lái, trên cổ tay anh đang đeo một chiếc đồng hồ phản chiếu ánh nắng lập lòe. Cô cố ý dùng giọng điệu như đang tán gẫu với anh nói: "Chiếc đồng hồ này xem ra đã khá cũ."
"Mỗi ngày đều mang, nên cũ rất nhanh."
"Anh không có chiếc đồng hồ khác sao? Người chế tác đại danh nổi tiếng như anh, sẽ không chỉ có một chiếc đồng hồ có thể đeo chứ?" Ngày ngày mang theo, anh nghĩ muốn nhắc nhở mình cái gì?
"Anh đương nhiên có rất nhiều đồng hồ, nhưng đây là món quà đặc biệt anh nhận được vào ngày kỷ niệm trước khi chúng ta ly hôn."
"Đúng vậy, quà tặng đặc biệt nhân ngày ly hôn." Cô chua chát, cô tặng chiếc đồng hồ này cho anh là muốn chôn giấu sự nhớ thương cuối cùng của cô đối với anh vào nó, không ngờ ở trong lòng anh nó cũng có ý nghĩa như vậy.
"Không, là quà tặng kỷ niệm ngày kết hôn."
Cô chấn động, Giọng nói chắc chắn của anh mang theo một tình cảm sâu sắc kiên định, làm tiếng lòng của cô khẽ run.
Anh từ kính chiếu hậu liếc về phía con trai, hỏi: "Tại sao gọi nó là Tiểu Mị?"
"Ách, nói đến việc này em liền cực kỳ hối hận, sớm biết vậy em đã không dẫn nó đi đến trang trại yên bình ngoài nội thành rồi, ở đó nhìn nơi nào cũng chỉ thấy toàn là cừu non, nó trở về liền cả ngày muốn em gọi nó là mị mị, gọi tên nó, nó đều không để ý tới, phải gọi nó là Từ Tiểu Mị, thì nó mới chịu đáp lại, nó còn nói nó muốn làm một con dê."
Anh cười. "Em không dùng biện pháp gì đối với nó à?"
"Trừ việc giải thích cho nó hiểu, rằng nó không thể nào trở thành một con dê, em đúng thật là hết cách với nó rồi, cũng may là nó không học tiếng dê kêu, đại khái bởi vì Tiểu Mị không có nhiều bạn bè, có lẽ nó rất cô đơn?"
Anh nghe cô nói mà cười không ngừng, thật vất vả mới nhịn cười được, anh Thanh Thanh cổ họng. "Thật ra thì. . . . . . Lúc anh còn nhỏ cũng nghĩ anh là 1 con vịt."
Cô rất không thục nữ mà há to mồm. "Ngốc cũng có di truyền sao?"
Anh cười ra tiếng. "Anh thà để mọi người nói đây là biểu hiện của sự tưởng tượng phong phú."
"Vậy sao anh không tưởng tượng ra loài động vật nào đẹp đẽ một chút?"
"Anh muốn làm con vịt là có nguyên nhân , bởi vì con vịt có thể bay, anh thường thường ảo tưởng mình có thể bay, bay xa xa, rời khỏi nhà, vĩnh viễn không trở lại. . . . . ."
"Nhưng con vịt bay không cao cũng bay không xa nha! Anh phải làm một con chim Ưng, thì mới bay cao,bay xa được ——"
"Chim Ưng chỉ biết bay, con vịt chẳng những có thể bay còn có thể du sơn ngoạn thủy, vừa có thể di chuyển trên cạn vừa có thể bơi lội dưới nước, em không cảm thấy con vịt tương đối lợi hại sao?"
"Logic của anh thật là kỳ quái." Cô không biết nên khóc hay cười. "Thì ra thời điểm anh còn là một cậu nhóc đã nghĩ muốn rời nhà trốn đi?" Cô khó có khi được nghe anh nhắc tới tuổi thơ, anh rất ít nói về mình, cũng rất ít nhắc tới những chuyện trong nhà, bọn họ sau khi kết hôn cũng không còn cùng người nhà của anh qua lại, cô đoán anh và những người trong gia đình không có quan hệ thân thiết lắm.
"Ừ, thường thường nghĩ." Anh cười nói. "Có một lần, anh tin tưởng anh là một con vịt và anh có thể bay được, anh liền trèo lên giường trên chỗ anh họ anh đang ngủ, rồi nhảy xuống, sau đó ——"
"Sau đó liền từ cửa sổ bay ra ngoài?"
"Sau đó liền hung hăng ngã xuống nền nhà, hơn nữa còn là mặt hướng xuống, chảy máu mũi đầy nền nhà, còn đụng vỡ cả sống mũi, sau lại bị ba anh dạy dỗ một trận. Thật may là bị té như vậy, cuối cùng anh cũng đã thông suốt, hiểu mình không thể nào biến thành con vịt được, cũng không ảo tưởng rời nhà trốn đi nữa. Muốn rời khỏi nhà, chỉ còn cách là chờ anh lớn lên, trở nên mạnh mẽ hơn mới được."
Nơi này nhắc tới ba, chắc hẳn là anh nói đến cậu mình đi? Cô than thở: "Thật may là vì vậy mà khiến anh hết hi vọng, không có ngốc đến mức cho là anh ‘ cất cánh ’ ở độ cao chưa đủ, lại chạy lên đến trên nóc nhà ‘ bay ’ thử một lần nữa."
"Nếu ngốc như vậy, nói không chừng anh đã không có cơ hội cưới em rồi." Anh cười một tiếng, rồi đổi sang đề tài khác nói chuyện. Khi anh hỏi cô về việc dọn nhà sau cùng anh và cô mất liên lạc, cô lúng túng thừa nhận, là mình cố ý không nói cho anh biết phương thức liên lạc.
"Nếu đã ly hôn rồi, em nghĩ cũng không còn điều gì cần thiết để cho anh biết, em không cảm thấy anh sẽ muốn đứa bé, ít nhất em sẽ tự mình chăm sóc thật tốt cục cưng mà không phải nhận sự trợ giúp từ anh."
"Em đúng thật là hiểu anh." Anh không có tức giận, giọng nói nhàn nhạt, khiến người khác khó mà nắm bắt được cảm xúc của anh.
Không khí giữa hai người vẫn hơi gượng gạo và xa cách, nhưng cô nghe ra được trong lời nói của anh có sự quan tâm, anh là thật rất để ý đến cuộc sống của cô sau khi ly hôn có được sung túc đầy đủ hay không, anh chân thành hòa tan sự đề phòng ban đầu của cô, khi anh chọc cười cô, cô đã vui vẻ đến cơ hồ quên mất bọn họ đã ly hôn, cô giống như trở lại thời điểm lúc mới quen biết anh vậy, thời khắc đó cô rất đơn thuần tim của cô đã đập thình thịch vì người đàn ông này.
Cô có chút hi vọng đoạn đường này không có điểm cuối, cứ như vậy cùng anh tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất, cô cũng sẽ không ngán.
Lê Thượng Thần tâm tình cũng rất tốt, bên cạnh cô gái nói cười ríu rít, đề tài nói chuyện lại bình thường vụn vặt, trong mấy năm qua thời gian này cũng là khoảnh khắc vui sướng nhất của anh, điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là, con trai anh thủy chung không để ý tới anh, nhóc con ngồi ở ghế sau tò mò tháo gỡ mấy món đồ chơi, còn ngâm nga vài câu hát, nhưng trừ khi mẹ cậu nói chuyện với cậu, thì cậu mới đáp lời, còn bình thường cậu rất ít mở miệng, dĩ nhiên sẽ không chủ động cùng anh, người ba này nói chuyện.
Không vội, biến mất liền năm năm, vừa thấy mặt thái độ của cô đối với anh còn không tốt nói gì đến con trai, chắc hẳn nhóc con này không có mấy thiện cảm đối với anh, hiện tại cô cũng có thể cười híp mắt ngồi ở bên cạnh anh, anh nghĩ mình chắc chắn sẽ hòa tan được cậu nhóc này.
Anh tràn ngập sự vui xướng khó mà diễn tả bằng lời đối với hai mẹ con cô, bởi vì bọn họ là những người mà anh yêu nhất.
Lê Thượng Thần mỉm cười, vững vàng cầm tay lái, ánh nắng tươi sáng, tâm tình của anh so với ánh sáng mặt trời còn rạng rỡ hơn.
Bầu không khí đang hài hòa, thì bọn họ cũng đến nơi ——"Phong túc Độ Giả sơn trang" .
/29
|