Triệu Trăn phải thử hơn hai mươi biện pháp thí nghiệm, mới có thể tin tưởng chính mình thật sự đã thoát khỏi ảo giác!
<( ̄▽ ̄)/ Thật sự đáng mừng!
Triệu Trăn quấn chăn bông ngồi trên giường, ngón tay bị Công Tôn cuốn như củ cải, sắc mặt trắng bệch, môi bị đông lạnh khó phát ra tiếng, Triệu Trăn bĩu môi, ngước đôi mắt tội nghiệp nhìn mọi người: “Cái kia là dược ba phần độc, ta cũng không có chuyện gì, có thể không uống dược không…”
— ngươi nói xem?!
Tầm mắt sắc như dao cau của mọi người thi nhau bắn tới, Triển Chiêu trực tiếp hành động cầm bát thuốc rót vào miệng bé.
Công Tôn bắt mạch cho bé, mày nhíu càng chặt, bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Trăn xem xét kỹ càng, vẻ mặt càng thêm khó hiểu.
Bát Vương gia gấp tới giậm chân bình bịch: “Tiên sinh a, Hoàng thượng đến cùng là bị làm sao? Ngươi nói chuyện a!”
Công Tôn phục hồi tinh thần, an ủi nói: “Vương gia đừng lo, long thể Hoàng thượng rất tốt, chỉ là có chút…”
Công Tôn ngập ngừng: “Chỉ là có chút tốt quá mức!”
Mọi người đồng loạt chớp a chớp, nghiêng đầu nhìn Công Tôn — lời ấy giải thích thế nào?
Công Tôn vẻ mặt buồn bực: “Hoàng thượng bẩm sinh thể nhược, sau khi sinh ra lại không hảo hảo điều dưỡng, vốn tưởng rằng sau khi mắc mưa một đêm, Hoàng thượng khẳng định sẽ bệnh nặng một hồi, thế nhưng hiện tại…” Công Tôn dừng một chút tổ chức lại ngôn từ: “Hoàng thượng chỉ có một chút sốt nhẹ, ngủ một giấc sẽ khỏi hẳn, ngay cả những tật xấu khác cũng đã tốt hơn bảy tám phần, thấy thế nào cũng giống như vừa ăn linh đan diệu dược, đột nhiên bách bệnh tiêu biến.”
Triệu Trăn nháy mắt mấy cái mặt đầy mờ mịt: “Nói như vậy ta là nhân họa đắc phúc?”
Bát Vương gia xoa xoa đám tóc tai rối bù trên đầu Triệu Trăn: “Như thế rất tốt, trời phù hộ Hoàng thượng trường mệnh trăm tuổi!”
Bao đại nhân nhớ tới chính sự: “Vì sao Hoàng thượng lại ở trong núi?”
Triệu Trăn nghĩ nghĩ, bỏ qua những ký ức kiếp trước, đem những ảo giác mình vô tri vô giác nhìn thấy kể lại cho mọi người nghe.
Triển Chiêu tò mò: “Ảo giác? Có thể là sốt tới hồ đồ không?”
Triệu Trăn bĩu môi: “Ta lại không đần, dù có sốt hồ đồ cũng không nhìn thấy ảo giác, ta còn có thể phân biệt được!”
Công Tôn cẩn thận kiểm tra hai mắt Triệu Trăn: “Liệu có thể là do trúng độc sinh ảo giác?”
Triệu Trăn nhún nhún vai: “Không hiểu lắm, dù sao khi ta thấy lạnh, nó sẽ hiện ra không khí ấm áp; ta đói bụng, nó hiện ra ngự thiện; ta mệt nhọc, nó sẽ ru ta ngủ; ta lo lắng cho sự an toàn của mọi người, nó lại khiến ta nhìn thấy cảnh mọi người đều chết thảm; khi ta sắp chống đỡ không được muốn buông tay, nó lại khiến ta sinh ra ảo giác được cứu sống…”
“Đáng sợ nhất là, sau khi rơi vào ảo giác, ta còn có thể tự do khống chế thân thể, đi về phía trước một bước chính là vực sâu vạn trượng a!” Triệu Trăn giống như thấy chuyện nguy hiểm vỗ vỗ ngực trấn an: “Như vậy còn không chết được, tên hung thủ kia nhất định so với ta càng buồn bực hơn.” ╮(╯_╰)╭
Mọi người nghĩ tới Triệu Trăn ngồi vài canh giờ trên vách đá chênh vênh, cũng thấy một trận sợ hãi.
Bạch Ngọc Đường nói: “Ảo giác Triển Chiêu tới cứu ngươi, làm sao ngươi phân biệt được?”
“Rất rõ rệt nha!” Triệu Trăn dùng ngón tay tròn như củ cải chỉ vào Triển Chiêu: “Sư phụ trước ôn nhu như vậy, rõ ràng là ảo giác! Sư phụ sau không chỉ thủ đoạn thô bạo, còn uy hiếp muốn cắn chết ta, đó mới là bản tính của sư phụ! tuy rằng ta thực thích ôn nhu sư phụ, nhưng giả chính là giả, con không chê mẹ xấu, đây là số mệnh a!” Triệu Trăn lệ rơi đầy mặt, bi phẫn nện giường!
Triển Chiêu nghiêng đầu nhìn Triệu Trăn, tiếp được nộ quyền mềm nhũn của bé: “Tay ngươi không đau sao?”
Triệu Trăn giật giật ngón tay: “Không đau, chỉ có chút nóng, còn có chút tê tê rát rát.”
Công Tôn giúp bé tháo băng vải ra, phát hiện mấy ngón tay bị cắn nát đã sắp lành hẳn. Công Tôn tròn mắt nhìn Triệu Trăn, Triệu Trăn trả lại cho hắn một ánh nhìn vô tội, muốn bao nhiêu thuần lương có bấy nhiêu thuần lương. Công Tôn bất đắc dĩ, lại giúp bé thay dược, lại thay băng vải mới quấn vào. “Hoàng thượng lúc ấy cả người vô lực, cắn cũng không nặng, không tới hai ngày sẽ khỏi hẳn.”
Vẫn ngồi phía xa xa niệm Phật châu, Phương Trượng bỗng nhiên lên tiếng: “A Di Đà Phật, có lẽ Hoàng thượng đã ăn nhầm Vấn Tâm.”
Bát Vương gia vội hỏi: “Dám hỏi Phương Trượng, Vấn Tâm là thế nào?”
Lão Phương Trượng trầm ngâm một lát: “Khi bần tăng tầm tuổi như Hoàng thượng, từng nghe lão tăng trong chùa kể một chuyện xưa. Nghe nói thật lâu trước đây, một vị tăng nhân trẻ tuổi thân mang trọng bệnh không lâu sẽ rời nhân thế, tăng nhân nản lòng thoái chí, cả ngày mặt cau mày có, nằm bẹp trên giường chờ chết. Phật tổ không đành lòng thấy hắn sống hoài quang âm (sống phí thời gian), liền đem 『 Vấn Tâm 』 gieo vào trong lòng tăng nhân. Từ đó về sau, tăng nhân mỗi đêm đều nằm trong ảo giác nghĩ rằng mọi chuyện sẽ thành, hoặc là mơ thấy bệnh tật khỏi hẳn, hoặc là tên đề bảng vàng, hoặc là thấy con cháu mãn đường…”
Thấy mọi người nghiêm túc lắng nghe, Phương Trượng tiếp tục nói: “Mộng cảnh càng tốt đẹp bao nhiêu thì sau khi tỉnh mộng sẽ càng thống khổ bấy nhiêu. Tăng nhân luyến tiếc mộng đẹp hàng đêm, lại hận không thể tỉnh lại mỗi khi mặt trời mọc, mỗi khi ngày đêm chuyển biến đều trải qua cực lạc cùng cực bi. Một lần, tăng nhân bệnh nặng sắp chết, bỗng nhiên trong lúc nửa tỉnh nửa mơ đại triệt đại ngộ (triệt để tỉnh ngộ) — vô luận là cực lạc hay cực bi, vô luận phú quý hay bần cùng, vô luận con cháu mãn đường hay cơ khổ một đời, hắn chung quy khó thoát khỏi cái chết.”
Tất cả mọi người đều gật đầu: mỗi người đều sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, điểm này, vương công quý tộc hay bần cùng dân chúng đều không khác gì nhau.
Phương Trượng mỉm cười: “Sau khi tăng nhân hoàn toàn ngộ ra không còn oán trách trời đất, cũng không còn chìm đắm trong mộng đẹp nữa. Hắn dùng quãng đời còn lại dốc lòng lễ Phật, cuối cùng dùng thành kính cảm động Phật tổ. Phật tổ đem 『 Vấn Tâm 』 tan vào thân thể hắn, tăng nhân nhân họa đắc phúc, không chỉ tật bệnh khỏi hẳn, còn bách bệnh bất xâm, khỏe mạnh sống tới trăm tuổi.”
Triệu Trăn khóe miệng thoáng co rút: Nguyên nhân quá trình đều nói rõ ràng, như thế nào kết cục bỗng nhiên biến thành ‘Tin Phật tổ, đắc vĩnh sinh’?
Triển Chiêu cũng bất đắc dĩ nói: “Phương Trượng, này có liên quan gì tới Hoàng thượng?”
“Sư đệ đừng vội.” Phương Trượng mỉm cười: “Cố sự có lẽ là bịa đặt, nhưng 『 Vấn Tâm 』 là chân thật tồn tại. Vấn Tâm là một loại thuốc độc, tinh luyện từ mười sáu chủng hoa độc cỏ độc mà thành, người chế dược là ai thì đã không thể nào khảo chứng, nhưng phương thuốc vẫn tồn tại trong Tàng Kinh Các.”
Phương Trượng nói: “Bốn mươi năm trước, bần tăng hữu hạnh gặp qua một người đã ăn 『 Vấn Tâm 』 người này sau khi trúng độc hành động vẫn rất tự nhiên, nhưng không nói chuyện với bất cứ ai, chỉ lầm bà lầm bầm với không khí, động tác cũng cổ quái. Năm đó bần tăng còn tưởng hắn điên rồi, nay nghe Hoàng thượng thuật lại, chỉ sợ người nọ cũng là sống trong ảo giác.”
“Nếu đã là độc dược, vì sao không tra được?” Công Tôn không tin, lại cầm tay Triệu Trăn bắt mạch, rồi rút ra một cây ngân châm, tư thế giống như không đạt được mục đích quyết không bỏ qua! Triệu Trăn nhanh chóng tránh thoát, bọc kín chăn lăn tới trốn sau lưng Bát Vương gia, chỉ lộ ra cái đầu chấn kinh ngốc mao.
Phương Trượng ha ha cười: “Vấn Tâm không chỉ là độc, còn là thuốc tiên chữa thương. Mười sáu chủng loại hoa độc tạo thành Vấn Tâm, mỗi một loại đều tương sinh tương khắc với nhau, vừa trung hòa độc tính, vừa có khả năng cường thân kiện thể, khởi tử hồi sinh, thậm chí còn bách độc bất xâm.”
Bao Chửng nói: “Dám hỏi Đại sư, người bốn mươi năm trước trúng độc là ai?”
Phương Trượng thở dài, vẫy gọi lão hòa thường đang ngồi xổm ngoài cửa: “Bốn mươi năm trước, sư thúc bị người ta ám toán trọng thương gần chết, sư thúc tổ vì cứu hắn đã hao hết tâm lực, cuối cùng trước lúc lâm chung đã cho hắn ăn 『 Vấn Tâm 』 sau khi sư thúc tổ viên tịch, sư thúc ròng rã điên điên khùng khùng suốt một năm trời, mới có thể từ trong chính ảo giác của mình đi ra.”
Triển Chiêu cả kinh: “Là ai ám toán sư phụ ta?!”
Phương Trượng lắc đầu: “Bần tăng không biết.”
Triển Chiêu lại hỏi: “Tâm trí sư phụ giống hài đồng bình thường, cũng là vì 『 Vấn Tâm 』 ?
Phương Trượng lắc đầu: “Tâm trí sư thúc bị thương tổn, là vì vết thương trên đầu, độc Vấn Tâm đã sớm giải. Theo ghi chép từ ban đầu truyền lại, những người từng nếm qua Vấn Tâm đều không chờ được tới lúc chết già, chỉ có sư thúc mang tâm tư của một đứa trẻ mới tránh được một kiếp, cũng coi như nhân họa đắc phúc.”
Phương Trượng nhìn nhìn Triệu Trăn: “Hoàng thượng ngược lại hữu duyên với nhà Phật, tứ đại giai không (thế gian tất cả đều là hư không), pháp danh Ngộ Không này đúng là chuẩn xác.”
Triệu Trăn khẽ chột dạ.
Bát Vương gia và Bao đại nhân đồng thời cùng vuốt râu.
‘Tứ đại giai không’ đặt trên người hòa thượng là chuyện tốt, đặt trên mình Hoàng đế cũng không phải mỹ đức gì.
****************
Nếu xác định trúng độc, vậy sẽ điều tra vì sao Triệu Trăn lại trúng độc, trúng độc ở đâu.
Đáng tiếc khi lão hòa thượng trúng độc năm đó, đều đã lâm vào hôn mê, Phương Trượng cũng không rõ ràng thời gian độc phát.
Triệu Trăn nghĩ nghĩ: “Hôm qua ta vẫn đi theo sư phụ và Bạch đại ca, buổi sáng tới Bát Khổ Nhai, buổi chiều tới Tàng Kinh Các, tới khi chạng vạng trở về ta cũng không đi một mình, cả ba đều tiếp xúc mọi vật như nhau, sao chỉ có một mình ta bị trúng độc….”
Triệu Trăn nhìn nhìn lão hòa thượng, vỗ tay một cái: “Đúng rồi! sáng sớm nay ta và sư tổ cùng nhau ăn điểm tâm! Sau đó khi bò lên Bát Khổ Nhai, ta luôn cảm thấy cả người vô lực, sư phụ còn phải bế ta lên mà. Chạng vạng trở về từ Tàng Kinh Các, ta còn cảm thấy có người theo dõi mình, cái đó cũng có thể là ảo giác. Hơn nữa, sau khi nếm qua cơm chiều liền bắt đầu mệt rã rời, phi thường buồn ngủ!”
Triệu Trăn hỏi Phương Trượng: “Người từng ăn qua Vấn Tâm, có thể trúng độc lần thứ hai không?”
Phương Trượng vuốt vuốt chòm râu: “Chắc là không.”
Công Tôn tiên sinh nhíu mày: “Rất có khả năng ngự thiện sáng qua có vấn đề, nếu có thể kiểm nghiệm đồ ăn thừa thì tốt rồi.”
Phúc Tuyền lúng túng, ngự thiện sáng hôm qua đều bị sư tổ đại nhân ăn sạch sẽ, thực sự không còn thừa…
Bát Vương gia nói: “Chuyện tra án giao cho Khai Phong phủ, Hoàng thượng ngài cứ an tâm tĩnh dưỡng đi.”
o(╯□╰)o Không phải chứ, lại tĩnh dưỡng a….
Triệu Trăn triệt để bơ phờ: ở đây không có Internet, ta tịch mịch nghịch lưu thành sông a….
Mọi người kiên quyết ủng hộ quyết sách anh minh của Bát Vương gia, không nhìn tới khuôn mặt bánh bao sầu khổ của Triệu Trăn, sôi nổi cáo từ.
Triển Chiêu ngồi ở bên giường chỉnh hảo góc chăn cho Triệu Trăn, hắn cũng bận rộn một ngày trời, siêu cấp muốn trở về phòng ngủ một giấc!
Triển Chiêu đứng dậy rời đi, lại cảm thấy vạt áo bị cái gì đó kéo lại.
Cúi đầu vừa thấy, tiểu móng vuốt như củ cải của Triệu Trăn ‘không cẩn thận’ túm chặt vạt áo mình.
Triển Chiêu kéo một chút, không kéo ra.
Triệu Trăn nhắm mắt hô hấp đều đều, biểu tình càng vô tội bao nhiêu thì ngủ nhan càng an tường bấy nhiêu.
Triển Chiêu nhìn trời, móng vuốt vung lên.
Bạch Ngọc Đường đi tới cửa, bỗng nhiên cảm giác phía sau một trận ác phong!
Nghiêng mặt né tránh…
Triển Chiêu ném vào miệng mình một viên kẹo đường, đứng đối diện Bạch Ngọc Đường, biểu tình giả bộ vô tội.
Bạch Ngọc Đường hết nói nổi, đành phải quay ngược lại, đứng cách Triển Chiêu ba bước — phóng ngựa lại đây.
Triển Chiêu đầy mặt vô tội: ngựa ở đâu ni?
Hai người đối diện nhau một lát, chỉ thấy mấy ám vệ khiêng một chiếc giường lớn, lặng yên không tiếng động đi vào.
Thừa Ảnh đi cuối cùng, ôm một bộ chăn màn, rải xuống mặt đất gần Triệu Trăn nhất, tất thảy quá trình đều không phát ra một tiếng động.
Nhóm ám vệ kê giường xong, cấp tốc biến mất, thân thủ mạnh mẽ trèo lên nóc nhà an vị.
Triển Chiêu nhìn nhìn cái giường kia, phát hiện đồ đạc của mình và Bạch Ngọc Đường đều được đặt trên giường…
Bạch Ngọc Đường nhướn mày.
Thừa Ảnh dùng khẩu hình miệng nói: phòng hai người lâu năm không tu sửa, sụp.
Triển Chiêu nhìn trời, Triệu Trăn nằm trên giường, khóe miệng liên tục co giật.
Bạch Ngọc Đường tựa hồ có chút bất mãn.
Thừa Ảnh đã nằm xuống bỗng nhiên ngồi dậy, dùng khẩu hình nói: tắm rửa tìm Phúc Tuyền.
Hắn nói chưa dứt lời, yêu sạch sẽ Bạch Ngũ gia liền cảm thấy cả người không thích hợp, đặc biệt là mái tóc bị mắc mưa — ngứa!
Triển Chiêu ngáp một cái, kéo Bạch Ngọc Đường không tình nguyện đi tìm Phúc Tuyền.
Nhìn thấy bồn tắm Đế vương trong truyền thuyết, hai vị đại hiệp đều sợ ngây người!
Ngược lại không phải hai người chưa từng thấy qua cảnh đời, mà là cái bồn tắm lớn siêu cấp xa hoa này … nó là tắm chung a~!!!!!
<( ̄▽ ̄)/ Thật sự đáng mừng!
Triệu Trăn quấn chăn bông ngồi trên giường, ngón tay bị Công Tôn cuốn như củ cải, sắc mặt trắng bệch, môi bị đông lạnh khó phát ra tiếng, Triệu Trăn bĩu môi, ngước đôi mắt tội nghiệp nhìn mọi người: “Cái kia là dược ba phần độc, ta cũng không có chuyện gì, có thể không uống dược không…”
— ngươi nói xem?!
Tầm mắt sắc như dao cau của mọi người thi nhau bắn tới, Triển Chiêu trực tiếp hành động cầm bát thuốc rót vào miệng bé.
Công Tôn bắt mạch cho bé, mày nhíu càng chặt, bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Trăn xem xét kỹ càng, vẻ mặt càng thêm khó hiểu.
Bát Vương gia gấp tới giậm chân bình bịch: “Tiên sinh a, Hoàng thượng đến cùng là bị làm sao? Ngươi nói chuyện a!”
Công Tôn phục hồi tinh thần, an ủi nói: “Vương gia đừng lo, long thể Hoàng thượng rất tốt, chỉ là có chút…”
Công Tôn ngập ngừng: “Chỉ là có chút tốt quá mức!”
Mọi người đồng loạt chớp a chớp, nghiêng đầu nhìn Công Tôn — lời ấy giải thích thế nào?
Công Tôn vẻ mặt buồn bực: “Hoàng thượng bẩm sinh thể nhược, sau khi sinh ra lại không hảo hảo điều dưỡng, vốn tưởng rằng sau khi mắc mưa một đêm, Hoàng thượng khẳng định sẽ bệnh nặng một hồi, thế nhưng hiện tại…” Công Tôn dừng một chút tổ chức lại ngôn từ: “Hoàng thượng chỉ có một chút sốt nhẹ, ngủ một giấc sẽ khỏi hẳn, ngay cả những tật xấu khác cũng đã tốt hơn bảy tám phần, thấy thế nào cũng giống như vừa ăn linh đan diệu dược, đột nhiên bách bệnh tiêu biến.”
Triệu Trăn nháy mắt mấy cái mặt đầy mờ mịt: “Nói như vậy ta là nhân họa đắc phúc?”
Bát Vương gia xoa xoa đám tóc tai rối bù trên đầu Triệu Trăn: “Như thế rất tốt, trời phù hộ Hoàng thượng trường mệnh trăm tuổi!”
Bao đại nhân nhớ tới chính sự: “Vì sao Hoàng thượng lại ở trong núi?”
Triệu Trăn nghĩ nghĩ, bỏ qua những ký ức kiếp trước, đem những ảo giác mình vô tri vô giác nhìn thấy kể lại cho mọi người nghe.
Triển Chiêu tò mò: “Ảo giác? Có thể là sốt tới hồ đồ không?”
Triệu Trăn bĩu môi: “Ta lại không đần, dù có sốt hồ đồ cũng không nhìn thấy ảo giác, ta còn có thể phân biệt được!”
Công Tôn cẩn thận kiểm tra hai mắt Triệu Trăn: “Liệu có thể là do trúng độc sinh ảo giác?”
Triệu Trăn nhún nhún vai: “Không hiểu lắm, dù sao khi ta thấy lạnh, nó sẽ hiện ra không khí ấm áp; ta đói bụng, nó hiện ra ngự thiện; ta mệt nhọc, nó sẽ ru ta ngủ; ta lo lắng cho sự an toàn của mọi người, nó lại khiến ta nhìn thấy cảnh mọi người đều chết thảm; khi ta sắp chống đỡ không được muốn buông tay, nó lại khiến ta sinh ra ảo giác được cứu sống…”
“Đáng sợ nhất là, sau khi rơi vào ảo giác, ta còn có thể tự do khống chế thân thể, đi về phía trước một bước chính là vực sâu vạn trượng a!” Triệu Trăn giống như thấy chuyện nguy hiểm vỗ vỗ ngực trấn an: “Như vậy còn không chết được, tên hung thủ kia nhất định so với ta càng buồn bực hơn.” ╮(╯_╰)╭
Mọi người nghĩ tới Triệu Trăn ngồi vài canh giờ trên vách đá chênh vênh, cũng thấy một trận sợ hãi.
Bạch Ngọc Đường nói: “Ảo giác Triển Chiêu tới cứu ngươi, làm sao ngươi phân biệt được?”
“Rất rõ rệt nha!” Triệu Trăn dùng ngón tay tròn như củ cải chỉ vào Triển Chiêu: “Sư phụ trước ôn nhu như vậy, rõ ràng là ảo giác! Sư phụ sau không chỉ thủ đoạn thô bạo, còn uy hiếp muốn cắn chết ta, đó mới là bản tính của sư phụ! tuy rằng ta thực thích ôn nhu sư phụ, nhưng giả chính là giả, con không chê mẹ xấu, đây là số mệnh a!” Triệu Trăn lệ rơi đầy mặt, bi phẫn nện giường!
Triển Chiêu nghiêng đầu nhìn Triệu Trăn, tiếp được nộ quyền mềm nhũn của bé: “Tay ngươi không đau sao?”
Triệu Trăn giật giật ngón tay: “Không đau, chỉ có chút nóng, còn có chút tê tê rát rát.”
Công Tôn giúp bé tháo băng vải ra, phát hiện mấy ngón tay bị cắn nát đã sắp lành hẳn. Công Tôn tròn mắt nhìn Triệu Trăn, Triệu Trăn trả lại cho hắn một ánh nhìn vô tội, muốn bao nhiêu thuần lương có bấy nhiêu thuần lương. Công Tôn bất đắc dĩ, lại giúp bé thay dược, lại thay băng vải mới quấn vào. “Hoàng thượng lúc ấy cả người vô lực, cắn cũng không nặng, không tới hai ngày sẽ khỏi hẳn.”
Vẫn ngồi phía xa xa niệm Phật châu, Phương Trượng bỗng nhiên lên tiếng: “A Di Đà Phật, có lẽ Hoàng thượng đã ăn nhầm Vấn Tâm.”
Bát Vương gia vội hỏi: “Dám hỏi Phương Trượng, Vấn Tâm là thế nào?”
Lão Phương Trượng trầm ngâm một lát: “Khi bần tăng tầm tuổi như Hoàng thượng, từng nghe lão tăng trong chùa kể một chuyện xưa. Nghe nói thật lâu trước đây, một vị tăng nhân trẻ tuổi thân mang trọng bệnh không lâu sẽ rời nhân thế, tăng nhân nản lòng thoái chí, cả ngày mặt cau mày có, nằm bẹp trên giường chờ chết. Phật tổ không đành lòng thấy hắn sống hoài quang âm (sống phí thời gian), liền đem 『 Vấn Tâm 』 gieo vào trong lòng tăng nhân. Từ đó về sau, tăng nhân mỗi đêm đều nằm trong ảo giác nghĩ rằng mọi chuyện sẽ thành, hoặc là mơ thấy bệnh tật khỏi hẳn, hoặc là tên đề bảng vàng, hoặc là thấy con cháu mãn đường…”
Thấy mọi người nghiêm túc lắng nghe, Phương Trượng tiếp tục nói: “Mộng cảnh càng tốt đẹp bao nhiêu thì sau khi tỉnh mộng sẽ càng thống khổ bấy nhiêu. Tăng nhân luyến tiếc mộng đẹp hàng đêm, lại hận không thể tỉnh lại mỗi khi mặt trời mọc, mỗi khi ngày đêm chuyển biến đều trải qua cực lạc cùng cực bi. Một lần, tăng nhân bệnh nặng sắp chết, bỗng nhiên trong lúc nửa tỉnh nửa mơ đại triệt đại ngộ (triệt để tỉnh ngộ) — vô luận là cực lạc hay cực bi, vô luận phú quý hay bần cùng, vô luận con cháu mãn đường hay cơ khổ một đời, hắn chung quy khó thoát khỏi cái chết.”
Tất cả mọi người đều gật đầu: mỗi người đều sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, điểm này, vương công quý tộc hay bần cùng dân chúng đều không khác gì nhau.
Phương Trượng mỉm cười: “Sau khi tăng nhân hoàn toàn ngộ ra không còn oán trách trời đất, cũng không còn chìm đắm trong mộng đẹp nữa. Hắn dùng quãng đời còn lại dốc lòng lễ Phật, cuối cùng dùng thành kính cảm động Phật tổ. Phật tổ đem 『 Vấn Tâm 』 tan vào thân thể hắn, tăng nhân nhân họa đắc phúc, không chỉ tật bệnh khỏi hẳn, còn bách bệnh bất xâm, khỏe mạnh sống tới trăm tuổi.”
Triệu Trăn khóe miệng thoáng co rút: Nguyên nhân quá trình đều nói rõ ràng, như thế nào kết cục bỗng nhiên biến thành ‘Tin Phật tổ, đắc vĩnh sinh’?
Triển Chiêu cũng bất đắc dĩ nói: “Phương Trượng, này có liên quan gì tới Hoàng thượng?”
“Sư đệ đừng vội.” Phương Trượng mỉm cười: “Cố sự có lẽ là bịa đặt, nhưng 『 Vấn Tâm 』 là chân thật tồn tại. Vấn Tâm là một loại thuốc độc, tinh luyện từ mười sáu chủng hoa độc cỏ độc mà thành, người chế dược là ai thì đã không thể nào khảo chứng, nhưng phương thuốc vẫn tồn tại trong Tàng Kinh Các.”
Phương Trượng nói: “Bốn mươi năm trước, bần tăng hữu hạnh gặp qua một người đã ăn 『 Vấn Tâm 』 người này sau khi trúng độc hành động vẫn rất tự nhiên, nhưng không nói chuyện với bất cứ ai, chỉ lầm bà lầm bầm với không khí, động tác cũng cổ quái. Năm đó bần tăng còn tưởng hắn điên rồi, nay nghe Hoàng thượng thuật lại, chỉ sợ người nọ cũng là sống trong ảo giác.”
“Nếu đã là độc dược, vì sao không tra được?” Công Tôn không tin, lại cầm tay Triệu Trăn bắt mạch, rồi rút ra một cây ngân châm, tư thế giống như không đạt được mục đích quyết không bỏ qua! Triệu Trăn nhanh chóng tránh thoát, bọc kín chăn lăn tới trốn sau lưng Bát Vương gia, chỉ lộ ra cái đầu chấn kinh ngốc mao.
Phương Trượng ha ha cười: “Vấn Tâm không chỉ là độc, còn là thuốc tiên chữa thương. Mười sáu chủng loại hoa độc tạo thành Vấn Tâm, mỗi một loại đều tương sinh tương khắc với nhau, vừa trung hòa độc tính, vừa có khả năng cường thân kiện thể, khởi tử hồi sinh, thậm chí còn bách độc bất xâm.”
Bao Chửng nói: “Dám hỏi Đại sư, người bốn mươi năm trước trúng độc là ai?”
Phương Trượng thở dài, vẫy gọi lão hòa thường đang ngồi xổm ngoài cửa: “Bốn mươi năm trước, sư thúc bị người ta ám toán trọng thương gần chết, sư thúc tổ vì cứu hắn đã hao hết tâm lực, cuối cùng trước lúc lâm chung đã cho hắn ăn 『 Vấn Tâm 』 sau khi sư thúc tổ viên tịch, sư thúc ròng rã điên điên khùng khùng suốt một năm trời, mới có thể từ trong chính ảo giác của mình đi ra.”
Triển Chiêu cả kinh: “Là ai ám toán sư phụ ta?!”
Phương Trượng lắc đầu: “Bần tăng không biết.”
Triển Chiêu lại hỏi: “Tâm trí sư phụ giống hài đồng bình thường, cũng là vì 『 Vấn Tâm 』 ?
Phương Trượng lắc đầu: “Tâm trí sư thúc bị thương tổn, là vì vết thương trên đầu, độc Vấn Tâm đã sớm giải. Theo ghi chép từ ban đầu truyền lại, những người từng nếm qua Vấn Tâm đều không chờ được tới lúc chết già, chỉ có sư thúc mang tâm tư của một đứa trẻ mới tránh được một kiếp, cũng coi như nhân họa đắc phúc.”
Phương Trượng nhìn nhìn Triệu Trăn: “Hoàng thượng ngược lại hữu duyên với nhà Phật, tứ đại giai không (thế gian tất cả đều là hư không), pháp danh Ngộ Không này đúng là chuẩn xác.”
Triệu Trăn khẽ chột dạ.
Bát Vương gia và Bao đại nhân đồng thời cùng vuốt râu.
‘Tứ đại giai không’ đặt trên người hòa thượng là chuyện tốt, đặt trên mình Hoàng đế cũng không phải mỹ đức gì.
****************
Nếu xác định trúng độc, vậy sẽ điều tra vì sao Triệu Trăn lại trúng độc, trúng độc ở đâu.
Đáng tiếc khi lão hòa thượng trúng độc năm đó, đều đã lâm vào hôn mê, Phương Trượng cũng không rõ ràng thời gian độc phát.
Triệu Trăn nghĩ nghĩ: “Hôm qua ta vẫn đi theo sư phụ và Bạch đại ca, buổi sáng tới Bát Khổ Nhai, buổi chiều tới Tàng Kinh Các, tới khi chạng vạng trở về ta cũng không đi một mình, cả ba đều tiếp xúc mọi vật như nhau, sao chỉ có một mình ta bị trúng độc….”
Triệu Trăn nhìn nhìn lão hòa thượng, vỗ tay một cái: “Đúng rồi! sáng sớm nay ta và sư tổ cùng nhau ăn điểm tâm! Sau đó khi bò lên Bát Khổ Nhai, ta luôn cảm thấy cả người vô lực, sư phụ còn phải bế ta lên mà. Chạng vạng trở về từ Tàng Kinh Các, ta còn cảm thấy có người theo dõi mình, cái đó cũng có thể là ảo giác. Hơn nữa, sau khi nếm qua cơm chiều liền bắt đầu mệt rã rời, phi thường buồn ngủ!”
Triệu Trăn hỏi Phương Trượng: “Người từng ăn qua Vấn Tâm, có thể trúng độc lần thứ hai không?”
Phương Trượng vuốt vuốt chòm râu: “Chắc là không.”
Công Tôn tiên sinh nhíu mày: “Rất có khả năng ngự thiện sáng qua có vấn đề, nếu có thể kiểm nghiệm đồ ăn thừa thì tốt rồi.”
Phúc Tuyền lúng túng, ngự thiện sáng hôm qua đều bị sư tổ đại nhân ăn sạch sẽ, thực sự không còn thừa…
Bát Vương gia nói: “Chuyện tra án giao cho Khai Phong phủ, Hoàng thượng ngài cứ an tâm tĩnh dưỡng đi.”
o(╯□╰)o Không phải chứ, lại tĩnh dưỡng a….
Triệu Trăn triệt để bơ phờ: ở đây không có Internet, ta tịch mịch nghịch lưu thành sông a….
Mọi người kiên quyết ủng hộ quyết sách anh minh của Bát Vương gia, không nhìn tới khuôn mặt bánh bao sầu khổ của Triệu Trăn, sôi nổi cáo từ.
Triển Chiêu ngồi ở bên giường chỉnh hảo góc chăn cho Triệu Trăn, hắn cũng bận rộn một ngày trời, siêu cấp muốn trở về phòng ngủ một giấc!
Triển Chiêu đứng dậy rời đi, lại cảm thấy vạt áo bị cái gì đó kéo lại.
Cúi đầu vừa thấy, tiểu móng vuốt như củ cải của Triệu Trăn ‘không cẩn thận’ túm chặt vạt áo mình.
Triển Chiêu kéo một chút, không kéo ra.
Triệu Trăn nhắm mắt hô hấp đều đều, biểu tình càng vô tội bao nhiêu thì ngủ nhan càng an tường bấy nhiêu.
Triển Chiêu nhìn trời, móng vuốt vung lên.
Bạch Ngọc Đường đi tới cửa, bỗng nhiên cảm giác phía sau một trận ác phong!
Nghiêng mặt né tránh…
Triển Chiêu ném vào miệng mình một viên kẹo đường, đứng đối diện Bạch Ngọc Đường, biểu tình giả bộ vô tội.
Bạch Ngọc Đường hết nói nổi, đành phải quay ngược lại, đứng cách Triển Chiêu ba bước — phóng ngựa lại đây.
Triển Chiêu đầy mặt vô tội: ngựa ở đâu ni?
Hai người đối diện nhau một lát, chỉ thấy mấy ám vệ khiêng một chiếc giường lớn, lặng yên không tiếng động đi vào.
Thừa Ảnh đi cuối cùng, ôm một bộ chăn màn, rải xuống mặt đất gần Triệu Trăn nhất, tất thảy quá trình đều không phát ra một tiếng động.
Nhóm ám vệ kê giường xong, cấp tốc biến mất, thân thủ mạnh mẽ trèo lên nóc nhà an vị.
Triển Chiêu nhìn nhìn cái giường kia, phát hiện đồ đạc của mình và Bạch Ngọc Đường đều được đặt trên giường…
Bạch Ngọc Đường nhướn mày.
Thừa Ảnh dùng khẩu hình miệng nói: phòng hai người lâu năm không tu sửa, sụp.
Triển Chiêu nhìn trời, Triệu Trăn nằm trên giường, khóe miệng liên tục co giật.
Bạch Ngọc Đường tựa hồ có chút bất mãn.
Thừa Ảnh đã nằm xuống bỗng nhiên ngồi dậy, dùng khẩu hình nói: tắm rửa tìm Phúc Tuyền.
Hắn nói chưa dứt lời, yêu sạch sẽ Bạch Ngũ gia liền cảm thấy cả người không thích hợp, đặc biệt là mái tóc bị mắc mưa — ngứa!
Triển Chiêu ngáp một cái, kéo Bạch Ngọc Đường không tình nguyện đi tìm Phúc Tuyền.
Nhìn thấy bồn tắm Đế vương trong truyền thuyết, hai vị đại hiệp đều sợ ngây người!
Ngược lại không phải hai người chưa từng thấy qua cảnh đời, mà là cái bồn tắm lớn siêu cấp xa hoa này … nó là tắm chung a~!!!!!
/134
|