Tối hôm qua mạc danh kỳ diệu bị ép buộc một đêm, nhóm thúc thúc phụ thân đều đang say giấc nồng, ngay cả Triển Chiêu chịu khó nhất bọn hôm nay cũng không đưa Bao đại nhân vào triều, thậm chí việc luyện công buổi sáng cũng bỏ vào việc ngủ nướng cùng Bạch Ngọc Đường. Chỉ có Triệu Tiểu Trăn lao động trẻ em số khổ, ngủ chưa được hai canh giờ đã bị Phúc Tuyền đào ra khỏi ổ tống lên triều sớm, ngồi trên long ỷ mơ màng buồn ngủ, tựa như bánh bao qua đêm, héo héo đát, nhiều nếp nhăn.
Lâm triều trước sau như một không có nội dung gì mới mẻ, sau khi Triệu Trăn đăng cơ, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, quốc nội không có thiên tai địch họa, biên ải không có hàng xóm quấy rối, trong ngoài triều đình cảnh tượng yên tĩnh hài hòa, gần đây chỉ có duy nhất một chuyện phiền toái, đó chính là thi hội ba năm một lần.
Từ mấy ngày trước, buổi triều sớm đã trở thành thiên hạ của quan viên Lễ bộ, mấy vị đại thần Lễ bộ râu tóc bạc phơ sức chiến đấu kinh người, người này ngừng, người kia tiếp, bla bla blo blo lải nhải từ đầu buổi cho tới hết buổi, nói từ đạo Khổng Mạnh sang đạo trị quốc, từ Tam Hoàng Ngũ Đế tới tam cương ngũ thường, có liên quan hay không liên quan đều bị lôi ra để nói. Mà mấy vị đại thần đó toàn thích nói kiểu trích dẫn điển tích điển cố vô hạn phát triển, hở một cái liền mở rộng đề tài, dưới sự cố gắng không ngừng của Lễ Bộ thượng thư, cuối cùng bọn họ đi một vòng lớn cuối cùng cũng quay về chủ đề chính, nhắc lại một lần từ đầu tới đuôi quy củ thi hội, kỹ năng thôi miên Triệu Trăn và văn võ bá quan trong triều mãn cấp.
PS: bình thường Bao đại nhân thần thái sáng láng cũng sắp ngủ gục tới nơi, nhưng Bao đại nhân phúc hậu, nhéo đùi miễn cưỡng bảo trì thanh tỉnh.
Triệu Trăn ỷ mình ngồi trên cao, không ai dám nhìn chằm chằm Hoàng thượng, ngang nhiên chống cằm trắng trợn ngủ gà ngủ gật. Bởi vì hình thể gầy yếu, Triệu Trăn vẫn có chút đầu nặng chân nhẹ, ngủ ngủ liền trượt đầu xuống dưới. May mắn Phúc Tuyền nhanh tay lẹ mắt vớt bé trở về, bằng không Triệu Trăn rất có khả năng trở thành vị hoàng đế đầu tiên trong lịch sử lăn từ trên long ỷ của mình xuống đất, loại cảm giác vinh quang lưu danh sử sách này, thực chả vui chút nào!
Kỳ thật thân thể Triệu Trăn đã được [Vấn Tâm] cải tạo, so với người bình thường còn khỏe mạnh hơn, chỉ là không hiểu vì sao, Triệu Trăn trước sau vẫn không thoát khỏi dáng người que diêm, bộ dạng suy dinh dưỡng đầu nặng chân nhẹ, ngay cả chiều cao cũng thấp hơn đám bạn cùng lứa nửa cái đầu. Triệu Trăn mỗi ngày đều uống ba cốc sữa tươi cũng không thấy khởi sắc thêm chút nào, ngược lại cái mặt bánh bao trắng nõn trông càng ngày càng ngon miệng, Triệu Tiểu Trăn vốn chuyên tâm trở thành một vị hoàng đế tà mị cuồng quyến, tâm đau đớn!
╰(*°▽°*)╯ Lạc đề, quay lại chủ đề chính!
Bởi vì ngủ gật suýt chút nữa lăn từ trên long ỷ xuống sàn nhà, Triệu Tiểu Trăn sợ tới mức triệt để thanh tỉnh. Vừa dụi dụi mắt vừa đánh giá cả triều văn võ phía dưới cũng đang ngủ gà ngủ gật giống mình, bỗng nhiên phát hiện Bàng Cát có chút không thích hợp? Dưới tình huống tất cả mọi người đều đang bị thôi miên, Bàng Cát ngược lại thần kỳ thanh tỉnh, còn thường dụi dụi mắt?
Khoan đã, Dụi mắt?! Sao hốc mắt Bàng Cát lại sưng phù thế kia?
Triệu Trăn hiếu kỳ hỏi: “Bình Dương hầu, mắt khanh làm sao vậy?”
Quan viên Lễ bộ đang nước miếng tung bay, văn võ bá quan đang mơ ngủ, thình lình nghe Triệu Trăn hỏi như vậy, mọi người theo bản năng nhìn về phía Bàng Cát. Một bên mắt của Bàng Cát bị đánh thành đen xì, thấy mọi người đều nhìn mình, Bàng Cát lấy tay che mặt — hu hu hu, lão phu không còn mặt mũi nhìn người!
Bát Hiền Vương vừa thấy liền vui vẻ: “Bình Dương hầu, mắt ngươi sao lại tím xanh thế kia, té ngã à?” mọi người đều cười vang. Vết thương này rõ ràng là bị đánh, người có thể đánh Bàng Cát thành như vậy, còn khiến Bàng Cát không thể mở miệng, ngoại trừ Bàng phu nhân ra không còn người thứ hai.
Bàng Cát ha ha cười khổ chắp tay: “Bị ngã, bị ngã thôi.” Các vị đồng nghiệp thỉnh giơ cao đánh khẽ!
Đây chính là cái gọi nhà có quyển kinh khó niệm, Thánh nhân cũng đã nói ‘tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ’ nhưng ở đây có rất nhiều vị đại thần ngay cả việc ‘tu thân’ còn không làm được, chứ đừng nói tới việc ‘tề gia trị quốc bình thiên hạ’. Nhà ai mà không có vài người thân xui xẻo, nhà ai mà không có vài nữ nhân bại gia, chưa biết chừng ngày mai ngươi sẽ trở thành chủ đề chê cười của người khác. Người làm quan đều hiểu được đạo lý có chừng mực, bởi vậy, mọi người chỉ thiện ý giễu cợt hai câu, tùy theo tình thế, nói hai câu lên tinh thần rồi liền ngậm miệng không nói nữa.
…………………..
Sau khi hạ triều, Triệu Trăn lưu mình Bàng Cát lại bàn chính sự. Văn võ bá quan liếc nhau, dựa vào Bình Dương hầu chỉ biết ở nhà hỗn ăn hỗn uống thì có thể bàn ‘chính sự’ cái gì? Ngẫu nhiên ra chủ ý cũng toàn là ngu ý, khẳng định Hoàng thượng chỉ muốn nghe chuyện bát quái. Mấy vị đại nhân tặc lưỡi, Hoàng thượng thật sự vẫn còn là trẻ con…
Bàng Cát che một bên mắt đi vào Ngự Thư phòng, Triệu Trăn cười nói: “Rốt cuộc ngươi có chuyện gì?”
Bàng Cát trộm liếc nhìn Triệu Trăn, cố ý nói: “Còn không phải là do phu nhân nhà ta, là chuyện của nhà mẹ đẻ nàng.”
Triệu Trăn cảm giác thần thái của Bàng Cát có vấn đề, tựa hồ hắn cố ý đang thử mình?
Triệu Trăn nghĩ nghĩ, quyết định trực tiếp đi thẳng vào chủ đề: “Là vì chuyện của Tiểu Hồng sao, trẫm đã nghe Bao đại nhân nhắc tới, chuyện của Tiểu Hồng còn được huyên náo lưu truyền trong dân chúng, những chuyện nàng ta đã trải qua còn được dân chúng cải biên thành một vở kịch, tên gọi… tên gì ấy nhỉ?”
“Tên là Hồng nữ oán.” Bàng Cát bổ sung nói.
“Đúng rồi, chính là Hồng nữ oán.” Triệu Trăn cố gắng khống chế khuôn mặt tươi như hoa sung sướng khi người gặp họa: “Bên nhà nhạc phục ngươi đến cùng suy nghĩ cái gì? Hiện tại ngoài đường đều mắng chửi nhạc phụ ngươi chê bần yêu phú, không chịu thừa nhận tiểu nữ nhi lưu lạc phong trần, lại nịnh bợ gả con gái lớn vào hầu phủ. Tuy nhạc phụ ngươi nhận hay không nhận con gái là việc riêng của nhà ông ta, nhưng nhạc phụ ngươi dù sao cũng là mệnh quan triều đình, việc này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới danh dự của các quan viên khác trong triều, vẫn nên nhanh chóng giải quyết cho thỏa đáng đi.”
Thật ra phụ thân Tôn thị, Tôn Đức Nhân chỉ lớn hơn Bàng Cát có 3 tuổi.
Triệu Trăn mở miệng một câu ‘nhạc phụ ngươi’ hai câu ‘nhạc phụ ngươi’ khiến Bàng Cát mặt đỏ tai hồng, xấu hổ vô cùng.
Niên đại này, nam nhân có quyền có tiền có tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, Bàng Cát lại tham hoan háo sắc, trong nhà mĩ thiếp thành đàn cũng không có gì kỳ quái. Năm đó tuy rằng lấy Tôn thị về làm tiểu thiếp lại chưa từng nghĩ sẽ đưa Tôn thị lên làm chính, nhưng cái bụng Tôn thị không chịu thua kém, trước sau sinh hạ một nam một nữ tọa ổn vị trí, còn rất có thủ đoạn, quay Bàng Cát trở nên dễ bảo, cứ như vây hi lí hồ đồ được lên làm chính thất.
Vì chuyện này mà đuổi cả đại nhi tử Bàng Thống ra khỏi nhà, Bàng Cát vẫn luôn cảm thấy hối hận.
Tôn gia dù sao cũng là tiểu môn tiểu hộ, cho dù sau này Tôn thị được đưa lên làm chính, thì Bàng Cát vẫn không coi Tôn Đức Nhân là nhạc phụ, càng không coi Tôn gia là thông gia nhà mình, chỉ coi bọn họ là thân thích nhà nghèo chuyên tới cửa tống tiền. Vừa rồi nghe Triệu Trăn một câu ‘nhạc phụ’ hai câu ‘nhạc phụ’ Bàng Cát chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, nhà mình và Tôn gia đã sớm đứng chung trên cùng một sợi dây, làm ra loại chuyện này, Tôn gia mất hết mặt mũi, danh dự nhà mình cũng không còn.
Chỉ vì chuyện này mà Tôn thị ở nhà náo loạn một đêm, còn ném chén trà đập trúng mắt Bàng Cát thâm tím! Lâm triều hôm nay, Bàng Cát vốn có thể xin nghỉ, nhưng hắn vẫn cố ý mang thương tích vào triều, vì muốn thử suy nghĩ của Triệu Trăn. Không ngờ kỹ không bằng người, lại bị Triệu Trăn phản ngược trở lại.
Bàng Cát thở dài, hiện tại có muốn mặc kệ cũng không được…
Triệu Trăn muốn chính là cái hiệu quả này!
Có cái gọi là ‘mỗi người có chuyên môn riêng’, bảo Bàng Cát ngâm thơ đối câu, hắn không biết, bảo Bàng Cát phá án bắt tặc hắn không giỏi, bảo Bàng Cát công chính liêm khiết hắn không làm được. Thế nhưng, nếu bảo Bàng Cát xử lý mấy chuyện bàng môn tả đạo, tuyệt đối dễ như trở bàn tay, đảm bảo làm đến xinh đẹp hoàn mỹ!
…………………….
Đuổi đi sầu mi khổ kiểm Bàng Cát, Triệu Tiểu Trăn mĩ tư tư hồi cung ngủ bù.
Không biết ngủ được bao lâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ lại nghe thấy một loạt tiếng đánh nhau ‘ầm ầm bịch bịch’, Triệu Trăn mơ mơ màng màng mở to mắt, chỉ thấy Thừa Ảnh đang đánh nhau cùng bảy tám ám vệ, trên trời dưới đất đánh loạn xì ngầu, may mắn bọn họ coi như khắc chế, chỉ đánh tay không, ai cũng không dùng binh khí hay ám khí gì đó, bằng không tẩm cung của Triệu Trăn chắc chắn phải phá đi xây lại rồi.
Triệu Trăn dụi dụi mắt chống người ngồi dậy, bọc chăn ngồi trên giường, vây xem ám vệ quần ẩu Thừa Ảnh, xem đến cao hứng còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Hay lắm! Lại đánh một quyền! Đừng chỉ giật tóc, tạt tai hắn đi! Chiêu đoạn tử tuyệt tôn đá hay lắm! Đánh hay!”
Thừa Ảnh bị nhóm ám vệ quần ẩu: tên khốn khiếp nào nhằm vào chỗ kia mà đá! Ta có thù gì oán gì với ngươi!
Chúng ám vệ quần ẩu Thừa Ảnh: Đáng tiếc, thiếu chút nữa là đá trúng rồi! đá cho mi thành thái giám xem mi có còn dám bò lên giường Hoàng thượng nữa không!
Phúc Tuyền vẫn đứng chờ ở gian ngoài, nghe tiếng Triệu Trăn trầm trồ khen ngợi mới lặng lẽ mở cửa đi vào. Phúc Tuyền không biết võ công, cũng không dám ngăn cản chúng ám vệ đánh nhau tranh giành tình nhân, chỉ uốn éo thân hình béo mập tránh khỏi chiến trường mà lách mình tới cạnh Triệu Trăn: “Hoàng thượng đã muốn rửa mặt chưa?”
Triệu Trăn bọc chăn bông lắc lắc đầu: “Ta còn muốn ngủ nữa, bảo bọn họ ra ngoài đánh đi.”
Lời Triệu Trăn còn chưa nói xong, nhóm ám vệ đã triệt để biến mất khỏi tầm nhìn, quay trở về chỗ ngồi tiếp tục cương vị công tác, không cho Triệu Trăn có cơ hội ghét bỏ mà đuổi bọn họ đi. Trong tẩm điện chỉ còn Thừa Ảnh bản mặt vô tội, Thừa Ảnh không nhìn tới ánh mắt hình băng đạn của Triệu Trăn, thần sắc thản nhiên đi tới bên giường ngồi xuống, giúp Triệu Trăn chỉnh sửa góc chăn, sau đó bản thân cũng nằm xuống ôm cả người cả chăn vào lòng cọ ~ a ~ cọ
~“Một đêm không ngủ, thực mệt.” Vừa rồi, Thừa Ảnh muốn mò lên giường Triệu Trăn, nhóm ám vệ phát hiện ý đồ bò lên giường của hắn liền vây công chặn đường ra tay tàn nhẫn hòng muốn đoạn tử tuyệt tôn dập tắt Thừa Ảnh si tâm vọng tưởng. Song phương càng đánh càng hăng, rốt cuộc đánh thức cả Triệu Trăn dậy.
“Buông tay!” Triệu Trăn bọc trong chăn bông, ghé lên ngực Thừa Ảnh giãy dụa.
“Đừng ồn.” Thừa Ảnh nhắm mắt lại, giả vờ mình đã ngủ.
Triệu Trăn mỉm cười uy hiếp nói: “Buông tay hoặc chặt tay, ngươi chọn đi.”
Suy xét đến tác phong nói là làm bưu hãn của Triệu Trăn, Thừa Ảnh cuối cùng vẫn quyết định buông tay, loại chuyện như chiếm tiệm nghi này vẫn còn nhiều thời gian, làm gì cũng không thoát khỏi móng vuốt mình được. Thừa Ảnh thức thời buông tay ra, bị Triệu Trăn giơ chân đá một cái rơi xuống giường cũng không né tránh, vững vàng tiếp đất, thuận tiện bắt được cái chân thứ hai đang đá tới của Triệu Trăn — cước thứ hai là chiêu đoạn tử tuyệt tôn, tuyệt đối không thể cứng rắn!
Trải qua một khoảng thời gian chăm chỉ khổ luyện, Triệu Trăn đã nắm vững căn cơ luyện võ, thời gian gần đây võ công tiến bộ thuần tốc, nhưng so với Thừa Ảnh dựa vào công phu kiếm cơm thì thật sự còn kém xa lắm lắm, bị hắn nắm hết chân giãy mãi không ra, Triệu Trăn tức tối cầm gối sống chết đập Thừa Ảnh.
Triệu Trăn không quen dùng gối sứ, vẫn luôn dùng gối mềm đặc chế từ lông ngỗng. Dùng gối lông đánh người, tự nhiên lông trắng bay đầy trời, trên người Thừa Ảnh dính đầy lông trắng, nhịn không được hắt xì hai cái, phủi phủi mấy cái lông tơ dính đầy trên đầu xuống lại liên tục hắt xì bốn năm cái nữa.
Triệu Trăn tức giận nói: “Có chuyện mau nói, không nói liền cút!”
Thừa Ảnh sờ sờ mũi còn muốn hắt xì nữa: “Ta có một tin tức, ngươi nhất định muốn biết.”
Triệu Tiểu Trăn nghi hoặc nói: “Tin gì?”
Thừa Ảnh vẫn cảm thấy mũi ngứa ngáy, há há miệng liền muốn hắt xì, vì thế đối với Triệu Trăn khoa tay múa chân thành hình chữ [Nhất].
Triệu Trăn nheo mắt lại: “Bán một tin tức, 100 lượng?”
Thừa Ảnh lắc đầu, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
Triệu Trăn tiếp tục đoán: “Một ngàn lượng? một vạn hai? Không bằng ngươi đi ăn cướp luôn đi!”
Thừa Ảnh bịt mũi cố nén xúc động muốn hắt xì: “Ngươi có thể đừng nhắc tới chuyện tiền nong có được không, ta muốn ‘cùng nhau ngủ’.”
Khóe miệng Triệu Trăn giật giật, nhìn gối mềm lông ngỗng trong tay, lần đầu tiên cảm thấy mình hẳn nên nhập gia tùy tục, đổi thành gối sứ đại chúng có phải đã đập bươu đầu hắn rồi không? Không thì gối đồng, gối sắt cũng được? Tranh thủ đập một nhát giải quyết tai họa trực tiếp tiễn tên này đi gặp chúa Jesus luôn!
Thừa Ảnh tiếp tục hắt xì: “Ta nghe nói, người của hắn đã trà trộn vào lần thi hội này.”
“Hắn?” Triệu Trăn nheo mắt lại.
Hết chương 110
Lâm triều trước sau như một không có nội dung gì mới mẻ, sau khi Triệu Trăn đăng cơ, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, quốc nội không có thiên tai địch họa, biên ải không có hàng xóm quấy rối, trong ngoài triều đình cảnh tượng yên tĩnh hài hòa, gần đây chỉ có duy nhất một chuyện phiền toái, đó chính là thi hội ba năm một lần.
Từ mấy ngày trước, buổi triều sớm đã trở thành thiên hạ của quan viên Lễ bộ, mấy vị đại thần Lễ bộ râu tóc bạc phơ sức chiến đấu kinh người, người này ngừng, người kia tiếp, bla bla blo blo lải nhải từ đầu buổi cho tới hết buổi, nói từ đạo Khổng Mạnh sang đạo trị quốc, từ Tam Hoàng Ngũ Đế tới tam cương ngũ thường, có liên quan hay không liên quan đều bị lôi ra để nói. Mà mấy vị đại thần đó toàn thích nói kiểu trích dẫn điển tích điển cố vô hạn phát triển, hở một cái liền mở rộng đề tài, dưới sự cố gắng không ngừng của Lễ Bộ thượng thư, cuối cùng bọn họ đi một vòng lớn cuối cùng cũng quay về chủ đề chính, nhắc lại một lần từ đầu tới đuôi quy củ thi hội, kỹ năng thôi miên Triệu Trăn và văn võ bá quan trong triều mãn cấp.
PS: bình thường Bao đại nhân thần thái sáng láng cũng sắp ngủ gục tới nơi, nhưng Bao đại nhân phúc hậu, nhéo đùi miễn cưỡng bảo trì thanh tỉnh.
Triệu Trăn ỷ mình ngồi trên cao, không ai dám nhìn chằm chằm Hoàng thượng, ngang nhiên chống cằm trắng trợn ngủ gà ngủ gật. Bởi vì hình thể gầy yếu, Triệu Trăn vẫn có chút đầu nặng chân nhẹ, ngủ ngủ liền trượt đầu xuống dưới. May mắn Phúc Tuyền nhanh tay lẹ mắt vớt bé trở về, bằng không Triệu Trăn rất có khả năng trở thành vị hoàng đế đầu tiên trong lịch sử lăn từ trên long ỷ của mình xuống đất, loại cảm giác vinh quang lưu danh sử sách này, thực chả vui chút nào!
Kỳ thật thân thể Triệu Trăn đã được [Vấn Tâm] cải tạo, so với người bình thường còn khỏe mạnh hơn, chỉ là không hiểu vì sao, Triệu Trăn trước sau vẫn không thoát khỏi dáng người que diêm, bộ dạng suy dinh dưỡng đầu nặng chân nhẹ, ngay cả chiều cao cũng thấp hơn đám bạn cùng lứa nửa cái đầu. Triệu Trăn mỗi ngày đều uống ba cốc sữa tươi cũng không thấy khởi sắc thêm chút nào, ngược lại cái mặt bánh bao trắng nõn trông càng ngày càng ngon miệng, Triệu Tiểu Trăn vốn chuyên tâm trở thành một vị hoàng đế tà mị cuồng quyến, tâm đau đớn!
╰(*°▽°*)╯ Lạc đề, quay lại chủ đề chính!
Bởi vì ngủ gật suýt chút nữa lăn từ trên long ỷ xuống sàn nhà, Triệu Tiểu Trăn sợ tới mức triệt để thanh tỉnh. Vừa dụi dụi mắt vừa đánh giá cả triều văn võ phía dưới cũng đang ngủ gà ngủ gật giống mình, bỗng nhiên phát hiện Bàng Cát có chút không thích hợp? Dưới tình huống tất cả mọi người đều đang bị thôi miên, Bàng Cát ngược lại thần kỳ thanh tỉnh, còn thường dụi dụi mắt?
Khoan đã, Dụi mắt?! Sao hốc mắt Bàng Cát lại sưng phù thế kia?
Triệu Trăn hiếu kỳ hỏi: “Bình Dương hầu, mắt khanh làm sao vậy?”
Quan viên Lễ bộ đang nước miếng tung bay, văn võ bá quan đang mơ ngủ, thình lình nghe Triệu Trăn hỏi như vậy, mọi người theo bản năng nhìn về phía Bàng Cát. Một bên mắt của Bàng Cát bị đánh thành đen xì, thấy mọi người đều nhìn mình, Bàng Cát lấy tay che mặt — hu hu hu, lão phu không còn mặt mũi nhìn người!
Bát Hiền Vương vừa thấy liền vui vẻ: “Bình Dương hầu, mắt ngươi sao lại tím xanh thế kia, té ngã à?” mọi người đều cười vang. Vết thương này rõ ràng là bị đánh, người có thể đánh Bàng Cát thành như vậy, còn khiến Bàng Cát không thể mở miệng, ngoại trừ Bàng phu nhân ra không còn người thứ hai.
Bàng Cát ha ha cười khổ chắp tay: “Bị ngã, bị ngã thôi.” Các vị đồng nghiệp thỉnh giơ cao đánh khẽ!
Đây chính là cái gọi nhà có quyển kinh khó niệm, Thánh nhân cũng đã nói ‘tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ’ nhưng ở đây có rất nhiều vị đại thần ngay cả việc ‘tu thân’ còn không làm được, chứ đừng nói tới việc ‘tề gia trị quốc bình thiên hạ’. Nhà ai mà không có vài người thân xui xẻo, nhà ai mà không có vài nữ nhân bại gia, chưa biết chừng ngày mai ngươi sẽ trở thành chủ đề chê cười của người khác. Người làm quan đều hiểu được đạo lý có chừng mực, bởi vậy, mọi người chỉ thiện ý giễu cợt hai câu, tùy theo tình thế, nói hai câu lên tinh thần rồi liền ngậm miệng không nói nữa.
…………………..
Sau khi hạ triều, Triệu Trăn lưu mình Bàng Cát lại bàn chính sự. Văn võ bá quan liếc nhau, dựa vào Bình Dương hầu chỉ biết ở nhà hỗn ăn hỗn uống thì có thể bàn ‘chính sự’ cái gì? Ngẫu nhiên ra chủ ý cũng toàn là ngu ý, khẳng định Hoàng thượng chỉ muốn nghe chuyện bát quái. Mấy vị đại nhân tặc lưỡi, Hoàng thượng thật sự vẫn còn là trẻ con…
Bàng Cát che một bên mắt đi vào Ngự Thư phòng, Triệu Trăn cười nói: “Rốt cuộc ngươi có chuyện gì?”
Bàng Cát trộm liếc nhìn Triệu Trăn, cố ý nói: “Còn không phải là do phu nhân nhà ta, là chuyện của nhà mẹ đẻ nàng.”
Triệu Trăn cảm giác thần thái của Bàng Cát có vấn đề, tựa hồ hắn cố ý đang thử mình?
Triệu Trăn nghĩ nghĩ, quyết định trực tiếp đi thẳng vào chủ đề: “Là vì chuyện của Tiểu Hồng sao, trẫm đã nghe Bao đại nhân nhắc tới, chuyện của Tiểu Hồng còn được huyên náo lưu truyền trong dân chúng, những chuyện nàng ta đã trải qua còn được dân chúng cải biên thành một vở kịch, tên gọi… tên gì ấy nhỉ?”
“Tên là Hồng nữ oán.” Bàng Cát bổ sung nói.
“Đúng rồi, chính là Hồng nữ oán.” Triệu Trăn cố gắng khống chế khuôn mặt tươi như hoa sung sướng khi người gặp họa: “Bên nhà nhạc phục ngươi đến cùng suy nghĩ cái gì? Hiện tại ngoài đường đều mắng chửi nhạc phụ ngươi chê bần yêu phú, không chịu thừa nhận tiểu nữ nhi lưu lạc phong trần, lại nịnh bợ gả con gái lớn vào hầu phủ. Tuy nhạc phụ ngươi nhận hay không nhận con gái là việc riêng của nhà ông ta, nhưng nhạc phụ ngươi dù sao cũng là mệnh quan triều đình, việc này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới danh dự của các quan viên khác trong triều, vẫn nên nhanh chóng giải quyết cho thỏa đáng đi.”
Thật ra phụ thân Tôn thị, Tôn Đức Nhân chỉ lớn hơn Bàng Cát có 3 tuổi.
Triệu Trăn mở miệng một câu ‘nhạc phụ ngươi’ hai câu ‘nhạc phụ ngươi’ khiến Bàng Cát mặt đỏ tai hồng, xấu hổ vô cùng.
Niên đại này, nam nhân có quyền có tiền có tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, Bàng Cát lại tham hoan háo sắc, trong nhà mĩ thiếp thành đàn cũng không có gì kỳ quái. Năm đó tuy rằng lấy Tôn thị về làm tiểu thiếp lại chưa từng nghĩ sẽ đưa Tôn thị lên làm chính, nhưng cái bụng Tôn thị không chịu thua kém, trước sau sinh hạ một nam một nữ tọa ổn vị trí, còn rất có thủ đoạn, quay Bàng Cát trở nên dễ bảo, cứ như vây hi lí hồ đồ được lên làm chính thất.
Vì chuyện này mà đuổi cả đại nhi tử Bàng Thống ra khỏi nhà, Bàng Cát vẫn luôn cảm thấy hối hận.
Tôn gia dù sao cũng là tiểu môn tiểu hộ, cho dù sau này Tôn thị được đưa lên làm chính, thì Bàng Cát vẫn không coi Tôn Đức Nhân là nhạc phụ, càng không coi Tôn gia là thông gia nhà mình, chỉ coi bọn họ là thân thích nhà nghèo chuyên tới cửa tống tiền. Vừa rồi nghe Triệu Trăn một câu ‘nhạc phụ’ hai câu ‘nhạc phụ’ Bàng Cát chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, nhà mình và Tôn gia đã sớm đứng chung trên cùng một sợi dây, làm ra loại chuyện này, Tôn gia mất hết mặt mũi, danh dự nhà mình cũng không còn.
Chỉ vì chuyện này mà Tôn thị ở nhà náo loạn một đêm, còn ném chén trà đập trúng mắt Bàng Cát thâm tím! Lâm triều hôm nay, Bàng Cát vốn có thể xin nghỉ, nhưng hắn vẫn cố ý mang thương tích vào triều, vì muốn thử suy nghĩ của Triệu Trăn. Không ngờ kỹ không bằng người, lại bị Triệu Trăn phản ngược trở lại.
Bàng Cát thở dài, hiện tại có muốn mặc kệ cũng không được…
Triệu Trăn muốn chính là cái hiệu quả này!
Có cái gọi là ‘mỗi người có chuyên môn riêng’, bảo Bàng Cát ngâm thơ đối câu, hắn không biết, bảo Bàng Cát phá án bắt tặc hắn không giỏi, bảo Bàng Cát công chính liêm khiết hắn không làm được. Thế nhưng, nếu bảo Bàng Cát xử lý mấy chuyện bàng môn tả đạo, tuyệt đối dễ như trở bàn tay, đảm bảo làm đến xinh đẹp hoàn mỹ!
…………………….
Đuổi đi sầu mi khổ kiểm Bàng Cát, Triệu Tiểu Trăn mĩ tư tư hồi cung ngủ bù.
Không biết ngủ được bao lâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ lại nghe thấy một loạt tiếng đánh nhau ‘ầm ầm bịch bịch’, Triệu Trăn mơ mơ màng màng mở to mắt, chỉ thấy Thừa Ảnh đang đánh nhau cùng bảy tám ám vệ, trên trời dưới đất đánh loạn xì ngầu, may mắn bọn họ coi như khắc chế, chỉ đánh tay không, ai cũng không dùng binh khí hay ám khí gì đó, bằng không tẩm cung của Triệu Trăn chắc chắn phải phá đi xây lại rồi.
Triệu Trăn dụi dụi mắt chống người ngồi dậy, bọc chăn ngồi trên giường, vây xem ám vệ quần ẩu Thừa Ảnh, xem đến cao hứng còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Hay lắm! Lại đánh một quyền! Đừng chỉ giật tóc, tạt tai hắn đi! Chiêu đoạn tử tuyệt tôn đá hay lắm! Đánh hay!”
Thừa Ảnh bị nhóm ám vệ quần ẩu: tên khốn khiếp nào nhằm vào chỗ kia mà đá! Ta có thù gì oán gì với ngươi!
Chúng ám vệ quần ẩu Thừa Ảnh: Đáng tiếc, thiếu chút nữa là đá trúng rồi! đá cho mi thành thái giám xem mi có còn dám bò lên giường Hoàng thượng nữa không!
Phúc Tuyền vẫn đứng chờ ở gian ngoài, nghe tiếng Triệu Trăn trầm trồ khen ngợi mới lặng lẽ mở cửa đi vào. Phúc Tuyền không biết võ công, cũng không dám ngăn cản chúng ám vệ đánh nhau tranh giành tình nhân, chỉ uốn éo thân hình béo mập tránh khỏi chiến trường mà lách mình tới cạnh Triệu Trăn: “Hoàng thượng đã muốn rửa mặt chưa?”
Triệu Trăn bọc chăn bông lắc lắc đầu: “Ta còn muốn ngủ nữa, bảo bọn họ ra ngoài đánh đi.”
Lời Triệu Trăn còn chưa nói xong, nhóm ám vệ đã triệt để biến mất khỏi tầm nhìn, quay trở về chỗ ngồi tiếp tục cương vị công tác, không cho Triệu Trăn có cơ hội ghét bỏ mà đuổi bọn họ đi. Trong tẩm điện chỉ còn Thừa Ảnh bản mặt vô tội, Thừa Ảnh không nhìn tới ánh mắt hình băng đạn của Triệu Trăn, thần sắc thản nhiên đi tới bên giường ngồi xuống, giúp Triệu Trăn chỉnh sửa góc chăn, sau đó bản thân cũng nằm xuống ôm cả người cả chăn vào lòng cọ ~ a ~ cọ
~“Một đêm không ngủ, thực mệt.” Vừa rồi, Thừa Ảnh muốn mò lên giường Triệu Trăn, nhóm ám vệ phát hiện ý đồ bò lên giường của hắn liền vây công chặn đường ra tay tàn nhẫn hòng muốn đoạn tử tuyệt tôn dập tắt Thừa Ảnh si tâm vọng tưởng. Song phương càng đánh càng hăng, rốt cuộc đánh thức cả Triệu Trăn dậy.
“Buông tay!” Triệu Trăn bọc trong chăn bông, ghé lên ngực Thừa Ảnh giãy dụa.
“Đừng ồn.” Thừa Ảnh nhắm mắt lại, giả vờ mình đã ngủ.
Triệu Trăn mỉm cười uy hiếp nói: “Buông tay hoặc chặt tay, ngươi chọn đi.”
Suy xét đến tác phong nói là làm bưu hãn của Triệu Trăn, Thừa Ảnh cuối cùng vẫn quyết định buông tay, loại chuyện như chiếm tiệm nghi này vẫn còn nhiều thời gian, làm gì cũng không thoát khỏi móng vuốt mình được. Thừa Ảnh thức thời buông tay ra, bị Triệu Trăn giơ chân đá một cái rơi xuống giường cũng không né tránh, vững vàng tiếp đất, thuận tiện bắt được cái chân thứ hai đang đá tới của Triệu Trăn — cước thứ hai là chiêu đoạn tử tuyệt tôn, tuyệt đối không thể cứng rắn!
Trải qua một khoảng thời gian chăm chỉ khổ luyện, Triệu Trăn đã nắm vững căn cơ luyện võ, thời gian gần đây võ công tiến bộ thuần tốc, nhưng so với Thừa Ảnh dựa vào công phu kiếm cơm thì thật sự còn kém xa lắm lắm, bị hắn nắm hết chân giãy mãi không ra, Triệu Trăn tức tối cầm gối sống chết đập Thừa Ảnh.
Triệu Trăn không quen dùng gối sứ, vẫn luôn dùng gối mềm đặc chế từ lông ngỗng. Dùng gối lông đánh người, tự nhiên lông trắng bay đầy trời, trên người Thừa Ảnh dính đầy lông trắng, nhịn không được hắt xì hai cái, phủi phủi mấy cái lông tơ dính đầy trên đầu xuống lại liên tục hắt xì bốn năm cái nữa.
Triệu Trăn tức giận nói: “Có chuyện mau nói, không nói liền cút!”
Thừa Ảnh sờ sờ mũi còn muốn hắt xì nữa: “Ta có một tin tức, ngươi nhất định muốn biết.”
Triệu Tiểu Trăn nghi hoặc nói: “Tin gì?”
Thừa Ảnh vẫn cảm thấy mũi ngứa ngáy, há há miệng liền muốn hắt xì, vì thế đối với Triệu Trăn khoa tay múa chân thành hình chữ [Nhất].
Triệu Trăn nheo mắt lại: “Bán một tin tức, 100 lượng?”
Thừa Ảnh lắc đầu, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
Triệu Trăn tiếp tục đoán: “Một ngàn lượng? một vạn hai? Không bằng ngươi đi ăn cướp luôn đi!”
Thừa Ảnh bịt mũi cố nén xúc động muốn hắt xì: “Ngươi có thể đừng nhắc tới chuyện tiền nong có được không, ta muốn ‘cùng nhau ngủ’.”
Khóe miệng Triệu Trăn giật giật, nhìn gối mềm lông ngỗng trong tay, lần đầu tiên cảm thấy mình hẳn nên nhập gia tùy tục, đổi thành gối sứ đại chúng có phải đã đập bươu đầu hắn rồi không? Không thì gối đồng, gối sắt cũng được? Tranh thủ đập một nhát giải quyết tai họa trực tiếp tiễn tên này đi gặp chúa Jesus luôn!
Thừa Ảnh tiếp tục hắt xì: “Ta nghe nói, người của hắn đã trà trộn vào lần thi hội này.”
“Hắn?” Triệu Trăn nheo mắt lại.
Hết chương 110
/134
|