[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Q.2 - Chương 28 - Chương 28

/134


Mọi chuyện đầu tiên phát sinh vào khoảng năm năm trước.

Em họ Ngộ Phàm của Ngộ Thông, ở nông thôn nhiễm thói nghiện cờ bạc, sau khi nợ nần chồng chất, cùng đường bí lối, người nhà Ngộ Phàm nhờ vào chút quan hệ, đút lót tiền, hao hết chín trâu hai hổ mới vì hắn mà xin được một phần độ điệp (giấy xuất gia đi tu), lại có Ngộ Thông trợ giúp mới có thể vào Trấn Quốc tự tu hành.

Nhưng Ngộ Phàm thủy chung thói xấu khó sửa, rất nhanh lại không chịu nổi cuộc sống kham khổ trong chùa, bắt đầu không làm việc đàng hoàng mà lưu luyến sòng bạc.

Ngộ Thông đối với chuyện Ngộ Phàm nghiện cờ bạc hoàn toàn không biết gì, không những thế còn sắp xếp cho Ngộ Phàm làm công việc mua sắm đồ cho nhà chùa.

Ngộ Phàm lợi dụng chức vụ một mình tham ô bòn rút tiền chùa đi đánh bạc, định sau khi gỡ vốn sẽ trả lại. Thế nhưng cờ bạc là bác thằng bần, đánh mười đến chín ván thua, tươi cười cuối cùng vĩnh viễn chỉ có nhà cái. Ngộ Phàm đánh bạc vay nợ càng lúc càng nhiều, lãi mẹ đẻ lãi con, giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.

Đến khi Ngộ Phàm đang sứt đầu mẻ trán, một thương nhân tên Lưu Đào tới tìm hắn, không chỉ giúp hắn bổ sung chỗ thiếu hụt còn vì hắn mà trả đủ số nợ. Lưu Đào chỉ có một yêu cầu duy nhất, muốn Ngộ Phàm tiếp cận Phúc Thiện khuyên nhủ Phúc Thiện vì Lưu Đào hiệp lực.

Mọi chuyện sau đó càng đơn giản.

Vì thuận tiện cho Ngộ Phàm thường xuyên xuống núi, Lưu Đào tìm tới một khối thi thể có dung mạo tương tự Ngộ Phàm, sắp xếp cho Ngộ Phàm trá tử.

Bởi vì Phúc Thiện sau mỗi lần giết người sẽ ngụy trang thành ngoài ý muốn bỏ mình, lại đem thi thể ném vào trong núi sâu, nên phần lớn thi thể đều bị dã thú gặm nát hoàn toàn thay đổi. Nhóm tăng nhân sau khi xác nhận người chết, đều sẽ cẩn thận phân biệt thi thể. Vì phòng ngừa chuyện trá tử bị bại lộ, trước khi thi thể bị dã thú gặm nát, Ngộ Phàm cố tình bày kế dụ Ngộ Thông phát hiện thi thể trước, muốn mượn chuyện này lừa dối qua cửa.

Ngộ Phàm thiên tính vạn tính đều không ngờ được Ngộ Thông vô cùng cố chấp, sau khi phát hiện hắn chết bất thường, liền ngậm chặt manh mối không mở miệng, nhất định chưa điều tra tường tận không từ bỏ. Lưu Đào vốn định giết chết Ngộ Thông cho xong chuyện, cuối cùng Ngộ Phàm còn có chút lương tri, uy hiếp Lưu Đào không được giết hại Ngộ Thông, bằng không một đao đứt đoạn nói ra chân tướng.

Lưu Đào tựa hồ có chút cố kỵ, cuối cùng đành thỏa hiệp nhưng luôn có bất mãn với Ngộ Phàm.

Sau khi Phúc Thiện bị bắt, Ngộ Phàm liền chạy tới cầu cứu Lưu Đào, lại phát hiện cửa hàng nơi hai người thường xuyên gặp mặt đã sớm vườn không nhà trống.

****************

Nghe Triển Chiêu thuật lại, Bát Vương gia cuối cùng minh bạch chân tướng sự việc, lại quay sang hỏi Bao Chửng: “Còn chuyện Do Phảng là thế nào?”

“Đó là do ta bố trí!” Triệu Trăn lắc lắc móng vuốt: “Ta vốn định dùng mình làm mồi câu, nhử ra được kẻ chủ mưu đằng sau, không ngờ gã lại quá cẩn thận, đem cơ hội ngàn năm một thuở tặng lại cho Do Phảng. Do Phảng đúng là đồ ngốc, đã bị người ta bán còn thí điên thí điên đi trang điểm.” (thí điên thí điên gần như lon ta lon ton=)))

“Nhóm ám vệ đã sớm phát hiện đầu bếp có vấn đề, là ta kêu bọn họ án binh bất động. Cái tên đầu bếp hạ độc kia, cố ý để Do Phảng nghe được kế hoạch ám sát, mục đích chính là gợi ra lòng tham của Do Phảng. Gã sở liệu không sai, Do Phảng quả nhiên biết rõ sự tình lại không báo cáo, hắn một đường cứ luôn nhìn chằm chằm đầu bếp, trước khi ta bị uy hiếp đã trốn dưới gầm xe ngựa. Mục đích của Do Phảng rất đơn thuần, chỉ kiếm một cái cứu giá có công!”

Triệu Trăn sờ cằm giả làm Conan: “Chân tướng chỉ có một, kẻ chủ mưu đằng sau muốn tìm một tên ngu xuẩn tới thử ta, Do Phảng chỉ là vô tình chạm vào lưỡi dao, hắn không biết kế hoạch của kẻ chủ mưu đằng sau, thuần túy là tới diễn hề!”

Mọi người tuy rằng không hiểu thế nào là ‘diễn hề’ nhưng nội dung đều đã minh bạch.

Bát Vương gia nói: “Việc này không nên chậm trễ, lập tức phái người thẩm vấn thích khách!”

Bao Chửng lắc đầu: “Đám thích khách đó rõ ràng là do kẻ chủ mưu sai tới thử nước, chỉ sợ có thẩm vấn cũng không tra được gì.”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn mọi người: “Manh mối chẳng lẽ lại đứt đoạn?”

Bao Chửng trầm ngâm một lát: “Còn có một, thương nhân Lưu Đào.”

Triển Chiêu thở dài: “Lại mò kim đáy bể a…”

Triệu Trăn nháy mắt: “Không cần ủ rũ như vậy, chỉ cần bia ngắm là ta vẫn còn vui vẻ, sớm muộn gì hồ ly cũng sẽ lòi đuôi.”

“Hoàng thượng!” Bát Vương gia luôn luôn ôn nhã, sắc mặt lại đen kịt trước nay chưa từng có.

“Hoàng thượng là vua một nước, sao có thể dấn thân nguy hiểm!”

“Vương gia lời ấy hữu lý!” Bao Chửng cũng đen mặt, chẳng qua mặt hắn vốn đen sẵn, ngược lại thay đổi không rõ ràng: “Hoàng thượng sao có thể một mình thay đổi kế hoạch, vạn nhất dọc đường đi có mai phục thì làm sao? Vạn nhất còn có thích khách tới nữa thì làm sao? Vạn nhất ám vệ thất thủ thì làm sao?”

Bao đại nhân vừa dứt lời, Bát Vương gia lại nói tiếp: “Hoàng thượng đặt mình ở đâu, đặt chúng thần ở đâu, đặt Thái Hậu ở đâu?!”

Triệu Trăn vốn đang chơi vô cùng vui vẻ không ngờ lại bị Bao Chửng và Bát Vương gia liên thủ trấn áp, lải nha lải nhải niệm tới hoa mắt chóng mặt. Lại nghĩ tới sau khi hồi cung, còn phải trực diện nhìn thân nương nước mắt lưng tròng càm ràm vô số, nhất thời cái đuôi không vểnh, móng vuốt không động, cả người héo tàn…

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường thấy tình thế không ổn, đã sớm chuồn mất dạng không thấy tăm hơi.

Công Tôn chữa trị xong cho cấm quân, vốn định tới báo cáo một chút, hiện tại cũng không muốn vào.

Chung quanh xe ngựa nghiễm nhiên trở thành khu cấm địa, chỉ có Phúc Tuyền đại tổng quản vẫn sừng sững đứng đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đem kỹ năng nghe tai trái ra tai phải phát huy tới cảnh giới cao nhất! Phúc Tuyền thầm cảm thán: khó trách đều nói vua nào triều thần nấy…

Khi tiên đế còn tại vị, hoàng thất quý tộc cùng văn võ bá quan trong triều lúc nào cũng cảm thấy run sợ, người người cẩn thật dè dặt, không dám vượt Lôi Trì nửa bước. Bình thường nói chuyện cùng tiên đế, hận không thể hết lòng lo trước nghĩ sau, sợ chạm phải nghịch lân nào đó của tiên đế mà mạc danh kỳ diệu nhà tan cửa nát.

Nay đổi lại là Hoàng đế Triệu Trăn, cả triều văn võ bá quan càng ngày càng hoạt bát, ngay cả Bát Vương gia cẩn thận một đời cũng đã thả lỏng tâm tư.

**************

Từ sau khi ở Trấn Quốc tự trở về, ngày ngày lại trở nên bình bình thản thản.

Triệu Trăn bởi vì không thể xóa nhòa đoạn lịch sử đen tối xảy ra trong lúc tế thiên mà mỗi ngày bị thân nương giam tại trong cung, không bao giờ có thể ra đường nhảy nhót được nữa…

Mọi người yên lặng cảnh giác hơn mười ngày, phát hiện Triệu Trăn trừ bỏ mỗi ngày yên đát đát, cư nhiên không chút phản kháng?! Mỗi ngày thành thành thật thật vào triều nghe báo cáo, hạ triều nghe giảng bài, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên đi ngủ thì đi ngủ, ngũ giảng tứ mỹ*, so với khuê tú còn khuê tú hơn, đại môn không bước ra một bước, ngoan tới mức khó tin! (Ngũ giảng tứ mỹ: 5 giảng: giảng văn minh, giảng lễ phép, giảng vệ sinh, giảng trật tự, giảng đạo đức; 4 mỹ: suy nghĩ đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, lối sống đẹp; khuê tú: ý chỉ con gái của vua chúa nhà quyền quý ngày xưa, chỉ ở trong nhà học thêu thùa may vá, không bước ra ngoài một bước)

Σ(°△°|||)︴ Không bình thường! Tuyệt đối không bình thường!

Hai ngày liên tiếp gãi đầu khó hiểu, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bị mọi người đá ra kiểm tra thực hư…

A không đúng, là tới quan tâm sức khỏe thể xác và tinh thần của Hoàng thượng! [Mặt chính trực]

Nghe Triển Chiêu ân cần thăm hỏi, Triệu Trăn kỳ thật rất bất đắc dĩ, thật đúng là thiên hạ thái bình làm đám người này quá mức rảnh rỗi rồi.

Triệu Trăn chống quai hàm thở dài: “Lần trước bị ám sát, ngươi cũng thấy đám võ tướng kia rồi đấy, người nào người nấy đều ăn tới phình bụng, đừng nói vũ đao lộng thương, ngay việc trèo lên lưng ngựa cũng đã khiến bọn họ lao lực. Trong triều không có chiến tướng, ta sao có thể không phát sầu…”

Bạch Ngọc Đường không quen biết đám quan viên, trong ấn tượng cũng chỉ có mấy vị đại tướng quân thân cao tám thước, lưng eo cũng tròn tám thước, võ nghệ thế nào còn khó nói, chỉ là dáng người đều thập phần…chướng mắt!

Triển Chiêu ngửa đầu nghĩ nghĩ: “Mấy vị lão tướng quân cũng không tồi mà.”

“Ngươi cũng đã nói là lão tướng quân.” Triệu Trăn xòe tay: “Thời kỳ giáp hạt a…”

Triển Chiêu là người thành thật, thình lình nghe Triệu Trăn ưu quốc ưu dân, thật sự có chút lo lắng.

Bạch Ngọc Đường lại quá hiểu rõ bản tính Triệu Trăn, nhướn mày nói: “Ngươi lại nghĩ ra chủ ý ‘tốt’ gì rồi?”

“Sinh ta là cha mẹ, hiểu ta chỉ có Bạch đại ca ~” Triệu Trăn cảm động đầy mặt, muốn nhào tới chiếm tiệm nghi

~Bạch Ngọc Đường nhanh tay lẹ mắt, một phen túm cổ áo Triệu Trăn ném sang cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu thích nhất là ôm tiểu hài tử, tự nhiên nhận được liền ôm chặt trong lòng, còn hoan hoan hỉ hỉ xoa xoa bóp bóp, cọ tới cọ lui.

Triệu Trăn dương dương tự đắc, sớm đoán được Bạch Ngọc Đường ghét bỏ mình, vừa vặn danh chính ngôn thuận dựa sát vào lòng sư phụ

~Ánh mắt Bạch Ngọc Đường dần trở nên phức tạp, hối hận vừa rồi không đem Triệu Trăn ném xa xa chút…

Triển Chiêu thúc giục nói: “Nói tiếp a, ngươi có tính toán gì?”

Triệu Trăn cười tủm tỉm: “Ta muốn một lần nữa bồi dưỡng nhóm ám vệ.”

“Ám vệ?” Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường trăm miệng một lời.

Triệu Trăn thu lại tiếu dung, nghiêm túc nói: “Ám vệ đều đã hơn mười tuổi, học văn học võ vẫn còn kịp. Cả ngày chỉ biết trốn ở chỗ bí mật nào đó bày âm mưu, chung quy sẽ rơi xuống kém cỏi, không bằng học hành nghiêm túc đường đường chính chính làm quan, trăm năm sau Thanh sử lưu danh, cũng coi như không sống uổng phí một đời.”

Chuyện tốt như vậy, Triển Chiêu tự nhiên giơ hai tay tán thành: “Có chuyện gì khó xử sao?”

Nói tới khó xử, Triệu Trăn đã sớm nghẹn một bụng mật vàng muốn phun: “Nhóm ám vệ này của ta, hết người này tới người khác, ngay cả Thừa Ảnh cũng đã bị tẩy não, lý tưởng suốt đời chính là vì ta mà chết. Ta có khuyên nhủ bọn họ thế nào bọn họ cũng đều nhất quán thờ ơ, làm ta sầu muốn chết…”

Tẩy não là gì? Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời u mê. Cùng Triệu Trăn ở chung lâu ngày, thường xuyên nghe được từ miệng bé rất nhiều từ mới. Có nhiều từ hình dung rất chuẩn xác, cũng có từ khiến người nghe không hiểu ra sao, hai vị đại hiệp đã sớm luyện thành bản lĩnh 『 không nghe cũng phải nghe 』 từ nào nghe không hiểu trực tiếp bỏ qua.

Bạch Ngọc Đường nói: “Ngươi trực tiếp hạ lệnh không phải được rồi sao.”

“Nói thì đơn giản.” Triệu Trăn nhìn trời: “Trực tiếp hạ lệnh với nằm vùng trong triều có khác gì nhau? Ngay từ đầu tâm hồn đã bị ngăn cách, còn nói gì tới chuyện dung nhập vào trong đó. Ta không định bồi dưỡng ám vệ thành mật thám, chỉ muốn bọn họ chân chính đi ra ngoài, đừng chỉ biết sống dưới cái bóng của ta.”

Triển Chiêu xoa xoa đầu Triệu Trăn: “Chuyện như vậy, phải để cho bọn họ tự suy xét rõ ràng, cần gì ngươi phải nóng vội ôm vào mình. Nếu bọn họ nhất định không chịu, ngươi cũng không thể miễn cưỡng.” Triển Chiêu rộng lượng trước sau như một, đều không cho rằng bất đồng với mình là không đúng.

Triệu Trăn cười: “Là ta nóng vội.”

Triển Chiêu nói thêm: “Buối tổi lại đây ăn cơm đi, trù phòng đại nương mấy ngày nay đều nhắc ngươi đó.”

**************

Mấy ngày không ra ngoài tản bộ, ngoài đường vẫn phồn hoa náo nhiệt như cũ.

Từ khi có hoàng đế Triệu Trăn thích lượn phố xá, trị an trong thành nâng cao không ngừng, đám thiếu gia quý tử ăn chơi trác táng cũng đã thu liễm hơn nhiều.

Không thu liễm không được a! Đám thiếu gia thành Biện Lương xú danh truyền khắp, trước đây ở trên đường mạo hiểm khi nam bá bữ càng lúc càng lớn mật, cùng lắm cũng chỉ bị Khai Phong phủ bắt được đánh bằng roi, hiện tại rơi vào tay Hoàng thượng! Hoàng thượng không dạy con lại dạy cha, nhi tử gây họa cha già liền chịu tiếng xấu!

Thân cha dùng gia pháp dạy con, từ mẫu động nước mắt xin xỏ, tiền tiêu vặt hàng tháng đều ngâm nước, nhóm thiếu gia hết trò vui trên đời!

Hôm nay ngược lại được thấy kỳ cảnh.

Tại ngã tư đường phồn hoa ở trung tâm thành, một chiếc kiệu bị đổ mắc kẹt giữa đường, nhóm dân chúng ba tầng trong ba tầng ngoài vây kín xung quanh, choán hết đường đi. Triệu Trăn vóc dáng thấp bé, nhìn không thấy tình huống bên trong, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào đặc biệt chói tai, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc bén nhọn của nữ nhân.

Triệu Trăn buồn bực a.

Triển Chiêu cố nuốt nốt miếng bánh bao cuối cùng vào miệng! rốt cuộc bị mắc nghẹn tới giậm chân, Bạch Ngọc Đường giúp hắn vỗ lưng, Thừa Ảnh đưa tới bình nước luôn mang theo, Triển Chiêu khoát tay, thật vất vả mới nuốt xuống được miếng bánh bao, ngay cả nước còn chưa kịp uống, đã muốn chen vào trong đám đông.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, một phen giữ lại Triển Chiêu đang định bay lên: “Ngươi gấp cái gì, từ từ, náo nhiệt trong chốc lát cũng không chạy đi được.”

Triển Chiêu đẩy hắn: “Ngươi đừng nháo, ai muốn xem náo nhiệt chứ, là cỗ kiệu của Bao đại nhân bị đổ!”

Triệu Trăn sửng sốt: Ha! Dám giữ đường nhảy ra chặn ngang cỗ kiệu của Bao đại nhân, hẳn là phải có bao nhiêu đại oan tình a!

Hết chương 28

/134

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status