Bốn người vốn định đợi gặp Phúc Thiện đại sư, thế nhưng đợi tới đợi lui đợi đến trời tối, cũng không thấy Phúc Thiện trở về, đành phải từ bỏ.
Công Tôn vừa đi vừa xem danh sách Phúc Nghiễm đưa, nửa đường rẽ đi tìm Bao đại nhân báo cáo tình hình tiến triển. Triển Chiêu dựa theo nguyên tắc có thứ tốt sẽ chia sẻ với hảo bằng hữu, liền kéo lười biếng Bạch Ngọc Đường đi cọ ngự thiện. Triệu Trăn lại có chút không thích hợp, bé nắm chặt vạt áo Triển Chiêu, chen vào giữa hai người, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn… vẻ mặt kia có chút giống chấn kinh thỏ nhỏ?
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng nói: “Nương sắp nhỏ, con trai làm sao vậy?”
Bạch Ngọc Đường khóe miệng co rút: “Miêu yêu! Còn dám tác quái Ngũ Gia thu ngươi!”
Triển Chiêu đôi mắt mèo vụt sáng lấp lánh: “Con chuột nhà ngươi ở trong ổ mèo còn dám vênh mặt uy phong, muốn thử Thiếu Lâm thập bát đồng nhân trận hử?!”
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên đưa tay nắm cằm Triển Chiêu, ghé sát vào quan sát một phen, thuận tay sờ soạng mặt con mèo.
Triển Chiêu cùng đồ đệ đều sợ ngây người: Bạch Ngũ gia đây là đang muốn đùa giỡn lưu manh bên đường sao?!
Biểu tình hai thầy trò giống hệt nhau, một là chấn kinh thỏ nhỏ, một là tạc mao miêu nhi….
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường mỉm cười, niết niết ngón tay nói: “Đồng nhân ở đâu? Ngươi rõ ràng là thịt.”
Triển Chiêu đỏ mặt giậm chân, cảm thấy bản thân đang chịu thiệt, nhào lên muốn sờ mặt Bạch Ngọc Đường bù lại.
“Miêu nhi đừng nháo.”
“Ta muốn sờ!”
“Không cho.”
“Cho ta sờ!”
“Không cho đấy.”
Mấy hòa thượng đi ngang qua xắn tay áo lên: sư thúc tổ muốn sờ cái gì? Có cần chúng ta giúp một tay không?
Tuần tra cấm quân thi nhau liếc mắt nhìn: hai vị đại hiệp thật không đáng tin, ở trước mặt công chúng còn sờ tới sờ lui, chậc chậc chậc
Triệu Trăn kín đáo ho khan một tiếng: “Không bằng đi ăn cơm trước, rồi… trở về phòng sờ sau?”
Hai vị đại hiệp tạm thời thu binh, mọi người vây xem cũng giải tán, Triệu Trăn lại nhìn nhìn phía sau, dường như có điều suy nghĩ.
Triển Chiêu cuối cùng mới nhớ ra vì sao mình và Bạch Ngọc Đường lại nháo ầm ĩ giữa đường như vậy, chọc chọc Triệu Trăn: “Ngươi làm sao vậy?”
Triệu Trăn nhíu mày: “Hai người không cảm thấy gì sao?”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vô cùng buồn bực: “Cảm thấy gì cơ?”
Triệu Trăn nhìn cuối hành lang tối đen, buồn bã nói: “Trong ~ kia ~ có ~ sát ~ khí ~”
“Tiểu hài tử ngươi cả ngày đừng có suy nghĩ lung tung.” Triển Chiêu kéo Triệu Trăn trở về, quay sang vứt cho Bạch Ngọc Đường một ánh mắt nghi hoặc.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn cuối hành lang: đừng nói bóng người, ngay cả quỷ ảnh cũng không có, là Triệu Trăn ảo giác sao…
***************
Hết thảy buổi tối, Triệu Trăn đều không dậy nổi tinh thần, mí mắt rũ xuống, vừa nói vừa ngáp.
Phúc Tuyền thấy Triệu Trăn lần nữa dụi dụi mắt, nhất thời nhớ tới sáng sớm nay Triệu Trăn bị hòa thượng béo khua dậy, cả ngày lại bị Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mang đi trèo đèo lội suối. Béo trắng béo trắng nội vụ tổng quản đầu đầy mây đen, trong phạm vi mười mét xung quanh sét đánh chớp giật liên hồi, cả người đều bị Ma Vương hóa!
Triển Chiêu nhanh chóng túm Bạch Ngọc Đường cáo từ, nhanh như chớp chạy khỏi tẩm cung, vừa chạy vừa sợ hãi vỗ vỗ ngực: “Phúc tổng quản uy vũ!!!”
Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Hôm nay mệt mỏi, đi ngủ sớm một chút.”
Triển Chiêu híp mắt: “Không được, ta cần tìm sư phụ nói chuyện nhân sinh, cho hắn biết đánh thức giấc ngủ của người khác là không đúng!”
Triển Chiêu vỗ vai Bạch Ngọc Đường một cái, cười tủm tỉm nói: “Bạch huynh, đêm dài đằng đẵng, vô tâm đi ngủ, chúng ta không bằng…”
“Không bằng…” Bạch Ngọc Đường nheo mắt. (Jer: anh đang nghĩ gì vậy =)))
“Không bằng chúng ta cùng nhau đi tìm sư phụ!” không đợi Bạch Ngọc Đường trả lời, Triển Chiêu đã kéo người đi mất.
“Đó là sư phụ ngươi.” Bạch Ngọc Đường nhấn mạnh.
“Ai nha ~ phân biệt ngươi ta làm gì, hảo huynh đệ không phân ngươi ta nha ~”
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lát: “Miêu nhi, chia một túi kẹo đường của ngươi cho ta đi.”
Triển Chiêu phản ứng cấp tốc — “Không cho!”
“….” Vừa nói không phân ngươi ta xong mà?
Triển Chiêu nhấn mạnh: “Sư phụ có thể chia ngươi một một nửa, kẹo đường thì không!”
“…” trọng điểm là cái này sao?
************
Rửa mặt xong, Triệu Trăn đi chân trần trèo lên giường, vừa ngáp vừa nói với Thừa Ảnh: “Ta luôn cảm thấy có loại dự cảm bất hảo, tối hôm nay ở trong chùa khả năng sẽ xảy ra chuyện không may.”
Thừa Ảnh cả kinh: “Thuộc hạ lập tức gia tăng quân số!”
Triệu Trăn khoát tay, cảm giác càng lúc càng mệt nhọc: “Bảo hộ ta làm gì, có nguy hiểm thì cũng là các hòa thượng, bên cạnh ta không cần lưu người, ngươi phái hết nhân thủ đi đi. Phát hiện gió thổi cỏ lay gì đó, nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ, tới tìm sư phụ và Bao đại nhân.”
Thừa Ảnh vô cùng không tán đồng, vừa định khuyên can hai câu, liền bị Triệu Trăn cầm tay, vỗ vỗ vai.
“Nghe lời, các ngươi là người ta tín nhiệm nhất, đừng khiến ta thất vọng.”
Thừa Ảnh mím chặt môi, cuối cùng chỉ cúi đầu: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Triệu Trăn xốc chăn chui vào: “Đã nói không cho tự xưng ‘thuộc hạ’, hôm nay ngươi gọi sai hai lần, dám coi lời ta nói là gió thoảng bên tai, chờ ngày mai ta tỉnh dậy, nhất định phải trừng phạt ngươi!” Triệu Trăn dùng ngữ khí hung tợn nói: “Dùng ngự thiện no chết ngươi!”
Thừa Ảnh: “…”
Loại chết kiểu này, Triển đại nhân hẳn rất thích…
(Jeremy: tui nữa, tui cũng muốn chết kiểu này >////
Công Tôn vừa đi vừa xem danh sách Phúc Nghiễm đưa, nửa đường rẽ đi tìm Bao đại nhân báo cáo tình hình tiến triển. Triển Chiêu dựa theo nguyên tắc có thứ tốt sẽ chia sẻ với hảo bằng hữu, liền kéo lười biếng Bạch Ngọc Đường đi cọ ngự thiện. Triệu Trăn lại có chút không thích hợp, bé nắm chặt vạt áo Triển Chiêu, chen vào giữa hai người, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn… vẻ mặt kia có chút giống chấn kinh thỏ nhỏ?
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng nói: “Nương sắp nhỏ, con trai làm sao vậy?”
Bạch Ngọc Đường khóe miệng co rút: “Miêu yêu! Còn dám tác quái Ngũ Gia thu ngươi!”
Triển Chiêu đôi mắt mèo vụt sáng lấp lánh: “Con chuột nhà ngươi ở trong ổ mèo còn dám vênh mặt uy phong, muốn thử Thiếu Lâm thập bát đồng nhân trận hử?!”
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên đưa tay nắm cằm Triển Chiêu, ghé sát vào quan sát một phen, thuận tay sờ soạng mặt con mèo.
Triển Chiêu cùng đồ đệ đều sợ ngây người: Bạch Ngũ gia đây là đang muốn đùa giỡn lưu manh bên đường sao?!
Biểu tình hai thầy trò giống hệt nhau, một là chấn kinh thỏ nhỏ, một là tạc mao miêu nhi….
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường mỉm cười, niết niết ngón tay nói: “Đồng nhân ở đâu? Ngươi rõ ràng là thịt.”
Triển Chiêu đỏ mặt giậm chân, cảm thấy bản thân đang chịu thiệt, nhào lên muốn sờ mặt Bạch Ngọc Đường bù lại.
“Miêu nhi đừng nháo.”
“Ta muốn sờ!”
“Không cho.”
“Cho ta sờ!”
“Không cho đấy.”
Mấy hòa thượng đi ngang qua xắn tay áo lên: sư thúc tổ muốn sờ cái gì? Có cần chúng ta giúp một tay không?
Tuần tra cấm quân thi nhau liếc mắt nhìn: hai vị đại hiệp thật không đáng tin, ở trước mặt công chúng còn sờ tới sờ lui, chậc chậc chậc
Triệu Trăn kín đáo ho khan một tiếng: “Không bằng đi ăn cơm trước, rồi… trở về phòng sờ sau?”
Hai vị đại hiệp tạm thời thu binh, mọi người vây xem cũng giải tán, Triệu Trăn lại nhìn nhìn phía sau, dường như có điều suy nghĩ.
Triển Chiêu cuối cùng mới nhớ ra vì sao mình và Bạch Ngọc Đường lại nháo ầm ĩ giữa đường như vậy, chọc chọc Triệu Trăn: “Ngươi làm sao vậy?”
Triệu Trăn nhíu mày: “Hai người không cảm thấy gì sao?”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vô cùng buồn bực: “Cảm thấy gì cơ?”
Triệu Trăn nhìn cuối hành lang tối đen, buồn bã nói: “Trong ~ kia ~ có ~ sát ~ khí ~”
“Tiểu hài tử ngươi cả ngày đừng có suy nghĩ lung tung.” Triển Chiêu kéo Triệu Trăn trở về, quay sang vứt cho Bạch Ngọc Đường một ánh mắt nghi hoặc.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn cuối hành lang: đừng nói bóng người, ngay cả quỷ ảnh cũng không có, là Triệu Trăn ảo giác sao…
***************
Hết thảy buổi tối, Triệu Trăn đều không dậy nổi tinh thần, mí mắt rũ xuống, vừa nói vừa ngáp.
Phúc Tuyền thấy Triệu Trăn lần nữa dụi dụi mắt, nhất thời nhớ tới sáng sớm nay Triệu Trăn bị hòa thượng béo khua dậy, cả ngày lại bị Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mang đi trèo đèo lội suối. Béo trắng béo trắng nội vụ tổng quản đầu đầy mây đen, trong phạm vi mười mét xung quanh sét đánh chớp giật liên hồi, cả người đều bị Ma Vương hóa!
Triển Chiêu nhanh chóng túm Bạch Ngọc Đường cáo từ, nhanh như chớp chạy khỏi tẩm cung, vừa chạy vừa sợ hãi vỗ vỗ ngực: “Phúc tổng quản uy vũ!!!”
Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Hôm nay mệt mỏi, đi ngủ sớm một chút.”
Triển Chiêu híp mắt: “Không được, ta cần tìm sư phụ nói chuyện nhân sinh, cho hắn biết đánh thức giấc ngủ của người khác là không đúng!”
Triển Chiêu vỗ vai Bạch Ngọc Đường một cái, cười tủm tỉm nói: “Bạch huynh, đêm dài đằng đẵng, vô tâm đi ngủ, chúng ta không bằng…”
“Không bằng…” Bạch Ngọc Đường nheo mắt. (Jer: anh đang nghĩ gì vậy =)))
“Không bằng chúng ta cùng nhau đi tìm sư phụ!” không đợi Bạch Ngọc Đường trả lời, Triển Chiêu đã kéo người đi mất.
“Đó là sư phụ ngươi.” Bạch Ngọc Đường nhấn mạnh.
“Ai nha ~ phân biệt ngươi ta làm gì, hảo huynh đệ không phân ngươi ta nha ~”
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lát: “Miêu nhi, chia một túi kẹo đường của ngươi cho ta đi.”
Triển Chiêu phản ứng cấp tốc — “Không cho!”
“….” Vừa nói không phân ngươi ta xong mà?
Triển Chiêu nhấn mạnh: “Sư phụ có thể chia ngươi một một nửa, kẹo đường thì không!”
“…” trọng điểm là cái này sao?
************
Rửa mặt xong, Triệu Trăn đi chân trần trèo lên giường, vừa ngáp vừa nói với Thừa Ảnh: “Ta luôn cảm thấy có loại dự cảm bất hảo, tối hôm nay ở trong chùa khả năng sẽ xảy ra chuyện không may.”
Thừa Ảnh cả kinh: “Thuộc hạ lập tức gia tăng quân số!”
Triệu Trăn khoát tay, cảm giác càng lúc càng mệt nhọc: “Bảo hộ ta làm gì, có nguy hiểm thì cũng là các hòa thượng, bên cạnh ta không cần lưu người, ngươi phái hết nhân thủ đi đi. Phát hiện gió thổi cỏ lay gì đó, nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ, tới tìm sư phụ và Bao đại nhân.”
Thừa Ảnh vô cùng không tán đồng, vừa định khuyên can hai câu, liền bị Triệu Trăn cầm tay, vỗ vỗ vai.
“Nghe lời, các ngươi là người ta tín nhiệm nhất, đừng khiến ta thất vọng.”
Thừa Ảnh mím chặt môi, cuối cùng chỉ cúi đầu: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Triệu Trăn xốc chăn chui vào: “Đã nói không cho tự xưng ‘thuộc hạ’, hôm nay ngươi gọi sai hai lần, dám coi lời ta nói là gió thoảng bên tai, chờ ngày mai ta tỉnh dậy, nhất định phải trừng phạt ngươi!” Triệu Trăn dùng ngữ khí hung tợn nói: “Dùng ngự thiện no chết ngươi!”
Thừa Ảnh: “…”
Loại chết kiểu này, Triển đại nhân hẳn rất thích…
(Jeremy: tui nữa, tui cũng muốn chết kiểu này >////
/134
|