"Vũ Thiên đâu?" Thiên Vũ túm chặt lấy cánh tay Lan Hoa, gằn giọng hỏi.
Vừa rồi đợi đến khi có chuông vào lớp hắn vẫn không thấy Vũ Thiên trở lại, hắn bỗng có linh cảm không tốt. Nghĩ Vũ Thiên khá thân với Diệp Tinh nên hắn hỏi Diệp Tinh. Nhưng Diệp Tinh cũng nói không biết. Kẻ duy nhất hắn nghĩ ra hiện tại chỉ có thể là Lan Hoa.
"A.. đau." Bàn tay hắn như muốn bóp nát cánh tay Lan Hoa.
"Nói!"
"Làm sao tôi biết được!"
"Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi." Bàn tay hắn siết mạnh hơn.
Cô ta nãy giờ không chịu hé miệng, nhưng hiện tại đau đến bật khóc, nức nở nói: "Huhu... Ở... ở nhà kho."
Thiên Vũ hất tay Lan Hoa chạy ra ngoài.
Cứ tưởng là xong, Lan Hoa lại bị một bàn tay khác túm cổ áo.
Mộc Thanh cười cười: "Mày nói nhốt ai trong nhà kho cơ?"
Mộc Thanh cũng biết chuyện cô ta đổ rác lên bàn đại tỷ, giờ điều duy nhất Mộc Thanh muốn làm bây giờ là dạy cho cô ta một bài học.
"Liên quan gì đến cô chứ, thả tay ra."
"Được thôi." Mộc Thanh không chỉ thả tay mà còn đẩy cô ta ngã mạnh xuống đất.
Giây tiếp theo Mộc Thanh ngồi lên người Lan Hoa.
"Hôm nay tao phải cho mày biết, dám động tay động chân với Vũ Thiên là sai lầm lớn nhất của mày."
Bốp, một cái tát giáng lên mặt Lan Hoa.
"Cứu, cứu...."
Hai cô gái vẫn đi cùng Lan Hoa định kéo Mộc Thanh dậy, nhưng chưa kịp làm gì đã thấy Mộc Thanh đứng lên cho mỗi người họ một đạp ngã ra sau.
Số người xem ngoài cửa phòng càng lúc càng đông.
Bên trong thì có 3 kẻ vẫn đang liều mạng với 1 người.
"Dừng lại đi." Thiếu Phong kéo tay Mộc Thanh.
"Buông ra."
"Đánh nặng quá cô sẽ bị đuổi học."
Nghe vậy Mộc Thanh mới chịu dừng lại.
Ba đứa kia thì nằm rúm ró dưới đất.
"Đánh cô ta không nghĩ tới hậu quả sao?" Thiếu Phong nói.
"Ai sợ ai chứ!"
Lan Hoa khóc lóc gọi điện thoại: "Bác Trương, cho tài xế đến trường đón tôi ngay." Sau đó chỉ vào mặt Mộc Thanh: "Đừng vội đắc ý, ngày mai chắc chắn mày sẽ bị đuổi học!"
"Haha, nhìn cái mặt xấu xí của cô chẳng khác gì con lợn, tức cười quá đi!" Quả thật là mặt của Lan Hoa chỗ sưng phồng chỗ méo mó, trông rất dị dạng.
Lan Hoa không nói thêm, rời khỏi phòng học.
"Mặt cậu bẩn này." Thiếu Phong dùng tay lau vệt đen trên khuôn mặt Mộc Thanh.
Cô gái này tính tình rất trẻ con, yêu ghét rõ ràng. Cô luôn đối xử thật lòng vui vẻ với mọi người chứ không kênh kiệu coi thường người khác như Lan Hoa. Cho nên vừa rồi chẳng ai muốn giúp Lan Hoa cả.
Thấy hắn lau mặt cho mình, Mộc Thanh có chút không tự nhiên đẩy tay hắn ra.
Cảm giác mềm mại trên bàn tay biến mất, Thiếu Phong thấy có chút hụt hẫng.
"Các em mau giải tán hết cho tôi, học sinh nào về lại lớp đó, nhanh."
Đoàn người bắt đầu tản ra.
Có mấy người trong số họ định đi tìm đại tỷ, nhưng bị giáo viên giữ lại để tra hỏi chuyện vừa rồi nên không ai được ra ngoài.
oOo
"Vũ Thiên!"
Nhà kho nằm khá xa nơi học nên cô có kêu cũng không ai nghe thấy. Cửa nhà kho cũng chỉ có khóa ngoài chứ không có khóa trong.
Bên trong tối om, hắn gọi mà không nghe tiếng cô trả lời.
Vừa mò mẫm được công tắc đèn, hắn đã bị ai đó ôm chặt.
"Cậu sao thế?"
Khuôn mặt Vũ Thiên trắng bệch, chảy rất nhiều mồ hôi lạnh. Cánh tay cô run rẩy ôm ngang thắt lưng hắn.
Nhận thấy sự bất thường, Thiên Vũ bế cô lên và chạy đến phòng y tế.
......
Phòng y tế.
"Bạn em không sao, chỉ là do sợ hãi quá độ thôi. Gọi người nhà đến đón bạn về đi. Bọn trẻ dạo này đùa dai thật đấy." Giáo viên trong phòng y tế nói.
Sợ hãi quá độ sao? Đâu đến mức đấy chứ?
"Tôi không sao." Lúc bấy giờ Vũ Thiên mới tỉnh táo lại một chút, kéo tay hắn nói.
"Thấy đỡ rồi hả? Em có thể lên lớp học tiếp hoặc xin nghỉ. Cô có việc ra đây một chút." Cô giáo bước ra ngoài.
Thiên Vũ dùng chiếc khăn mềm lau đi mồ hôi lạnh trên khuôn mặt cô, thấy chiếc kính khá vướng liền tháo nó ra.
Vừa rồi đợi đến khi có chuông vào lớp hắn vẫn không thấy Vũ Thiên trở lại, hắn bỗng có linh cảm không tốt. Nghĩ Vũ Thiên khá thân với Diệp Tinh nên hắn hỏi Diệp Tinh. Nhưng Diệp Tinh cũng nói không biết. Kẻ duy nhất hắn nghĩ ra hiện tại chỉ có thể là Lan Hoa.
"A.. đau." Bàn tay hắn như muốn bóp nát cánh tay Lan Hoa.
"Nói!"
"Làm sao tôi biết được!"
"Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi." Bàn tay hắn siết mạnh hơn.
Cô ta nãy giờ không chịu hé miệng, nhưng hiện tại đau đến bật khóc, nức nở nói: "Huhu... Ở... ở nhà kho."
Thiên Vũ hất tay Lan Hoa chạy ra ngoài.
Cứ tưởng là xong, Lan Hoa lại bị một bàn tay khác túm cổ áo.
Mộc Thanh cười cười: "Mày nói nhốt ai trong nhà kho cơ?"
Mộc Thanh cũng biết chuyện cô ta đổ rác lên bàn đại tỷ, giờ điều duy nhất Mộc Thanh muốn làm bây giờ là dạy cho cô ta một bài học.
"Liên quan gì đến cô chứ, thả tay ra."
"Được thôi." Mộc Thanh không chỉ thả tay mà còn đẩy cô ta ngã mạnh xuống đất.
Giây tiếp theo Mộc Thanh ngồi lên người Lan Hoa.
"Hôm nay tao phải cho mày biết, dám động tay động chân với Vũ Thiên là sai lầm lớn nhất của mày."
Bốp, một cái tát giáng lên mặt Lan Hoa.
"Cứu, cứu...."
Hai cô gái vẫn đi cùng Lan Hoa định kéo Mộc Thanh dậy, nhưng chưa kịp làm gì đã thấy Mộc Thanh đứng lên cho mỗi người họ một đạp ngã ra sau.
Số người xem ngoài cửa phòng càng lúc càng đông.
Bên trong thì có 3 kẻ vẫn đang liều mạng với 1 người.
"Dừng lại đi." Thiếu Phong kéo tay Mộc Thanh.
"Buông ra."
"Đánh nặng quá cô sẽ bị đuổi học."
Nghe vậy Mộc Thanh mới chịu dừng lại.
Ba đứa kia thì nằm rúm ró dưới đất.
"Đánh cô ta không nghĩ tới hậu quả sao?" Thiếu Phong nói.
"Ai sợ ai chứ!"
Lan Hoa khóc lóc gọi điện thoại: "Bác Trương, cho tài xế đến trường đón tôi ngay." Sau đó chỉ vào mặt Mộc Thanh: "Đừng vội đắc ý, ngày mai chắc chắn mày sẽ bị đuổi học!"
"Haha, nhìn cái mặt xấu xí của cô chẳng khác gì con lợn, tức cười quá đi!" Quả thật là mặt của Lan Hoa chỗ sưng phồng chỗ méo mó, trông rất dị dạng.
Lan Hoa không nói thêm, rời khỏi phòng học.
"Mặt cậu bẩn này." Thiếu Phong dùng tay lau vệt đen trên khuôn mặt Mộc Thanh.
Cô gái này tính tình rất trẻ con, yêu ghét rõ ràng. Cô luôn đối xử thật lòng vui vẻ với mọi người chứ không kênh kiệu coi thường người khác như Lan Hoa. Cho nên vừa rồi chẳng ai muốn giúp Lan Hoa cả.
Thấy hắn lau mặt cho mình, Mộc Thanh có chút không tự nhiên đẩy tay hắn ra.
Cảm giác mềm mại trên bàn tay biến mất, Thiếu Phong thấy có chút hụt hẫng.
"Các em mau giải tán hết cho tôi, học sinh nào về lại lớp đó, nhanh."
Đoàn người bắt đầu tản ra.
Có mấy người trong số họ định đi tìm đại tỷ, nhưng bị giáo viên giữ lại để tra hỏi chuyện vừa rồi nên không ai được ra ngoài.
oOo
"Vũ Thiên!"
Nhà kho nằm khá xa nơi học nên cô có kêu cũng không ai nghe thấy. Cửa nhà kho cũng chỉ có khóa ngoài chứ không có khóa trong.
Bên trong tối om, hắn gọi mà không nghe tiếng cô trả lời.
Vừa mò mẫm được công tắc đèn, hắn đã bị ai đó ôm chặt.
"Cậu sao thế?"
Khuôn mặt Vũ Thiên trắng bệch, chảy rất nhiều mồ hôi lạnh. Cánh tay cô run rẩy ôm ngang thắt lưng hắn.
Nhận thấy sự bất thường, Thiên Vũ bế cô lên và chạy đến phòng y tế.
......
Phòng y tế.
"Bạn em không sao, chỉ là do sợ hãi quá độ thôi. Gọi người nhà đến đón bạn về đi. Bọn trẻ dạo này đùa dai thật đấy." Giáo viên trong phòng y tế nói.
Sợ hãi quá độ sao? Đâu đến mức đấy chứ?
"Tôi không sao." Lúc bấy giờ Vũ Thiên mới tỉnh táo lại một chút, kéo tay hắn nói.
"Thấy đỡ rồi hả? Em có thể lên lớp học tiếp hoặc xin nghỉ. Cô có việc ra đây một chút." Cô giáo bước ra ngoài.
Thiên Vũ dùng chiếc khăn mềm lau đi mồ hôi lạnh trên khuôn mặt cô, thấy chiếc kính khá vướng liền tháo nó ra.
/29
|