"Alô?" Vũ Thiên lạnh nhạt nghe máy.
"Vũ Thiên, tôi có thể gặp cậu chứ?" Âu Thần nói.
"Bây giờ thì giữa 2 chúng ta thật sự không có gì để nói."
"Sao?"
"Cậu không phải là cậu bé đó, đúng không?"
"Cậu đang nói gì vậy." Âu Thần trầm mặc.
"Vậy tôi hỏi cậu, tại sao hôm đó tôi lại ở trong siêu thị?"
"Vì cậu bị những tên bắt cóc đuổi theo."
"Haha… cậu sai rồi. Thực sự cậu bé đó chỉ biết tôi ở trong siêu thị chứ không biết tôi bị bắt cóc." Vũ Thiên thấy khá là vui khi biết hắn không phải.
"Lúc đó tôi… đã trở lại siêu thị để hỏi." Âu Thần ngập ngừng.
"Ồ… vậy cậu có thể cho tôi biết cái tên mà cậu đã nói với tôi hồi nhỏ không?"
"….."
"Tôi rất vui lòng nếu không phải gặp lại cậu một lần nào nữa."
Vũ Thiên tắt máy, trong lòng cảm thấy thoải mái. Hắn là một kẻ đáng thương, nhưng hắn không xứng đáng với cái gọi là hạnh phúc. Bởi cách hắn dùng để đạt được hạnh phúc hoàn toàn sai lầm.
Còn Âu Thần, kế hoạch định sẵn trong đầu đã tan vỡ, chỉ vì Vũ Thiên đã biết sự thật vào phút chót. (nếu đoạn này VT chưa biết sự thật thì truyện sẽ kéo dài thêm vài chương đau khổ nữa :D)
Điện thoại lại rung lên, lần này Vũ Thiên nghe máy với một giọng nói dịu dàng: "Gia Bảo?"
"Chị Vũ Thiên, hôm nay tới nhà em chơi được không?"
"Sao hôm nay em lại muốn chị tới nhà em?"
"Bởi vì em rất rất rất yêu quý chị mà! Em muốn chị tới nhà em chơi, sau đó em sẽ lấy cớ để được tới nhà chị chơi nữa!"
Vũ Thiên bật cười: "Muốn tới nhà chị thì cứ tới đi chứ."
"Vậy sao? Nhưng em vẫn muốn nhà em được vinh hạnh đón chào chị cơ..."
Thật ra thì cô đã tới đó một lần.
"Đi mà, em đang ở nhà một mình, rất buồn đó... Chị sang chơi với em rồi chiều chúng ta cùng đi học..."
"Em ở nhà một mình?"
"Eh... có người giúp việc và bác quản gia nữa."
"Vậy thì được rồi, chị sẽ tới."
"Oa, nhanh nhanh nhé chị! Đợi thêm phút nào là em héo thêm phút ấy đó!"
...........
King koong.
"A chị đến nhanh thật!"
Gia Bảo lanh chanh nhìn camera sau đó đích thân chạy ra cổng kéo Vũ Thiên vào.
"Bố mẹ em đều đi có việc, còn anh Vũ thì sang nhà anh Hạo từ sớm rồi. Chị chị... vào phòng em chơi!" Gia Bảo rất yêu quý Vũ Thiên, cho nên rất muốn chia sẻ cuộc sống riêng tư của mình cho cô.
Phòng riêng của Gia Bảo rất rộng nhưng không hề trống trải vì nó được lấp đầy bởi rất nhiều thứ xinh xắn đáng yêu như chính con người cô bé. Tường được sơn bằng màu xanh lá cây, rèm cửa màu xanh lá cây, ga trải giường cũng màu xanh lá cây nốt...
"A, trước tiên em muốn cho chị xem cái này..." Gia Bảo chật vật ôm một quyển album to đùng lảo đảo lảo đảo ném lên giường sau đó vỗ vỗ vị trí cạnh mình nói: "Chị ngồi đây đi!"
Gia Bảo luôn có một âm mưu... đó là biến Vũ Thiên thành chị của mình. Nếu đó là chị dâu thì càng tốt! Nhưng mà cô chưa kịp ghép đôi cho anh trai và chị Vũ Thiên thành một cặp thì đã nghe tin họ đã thành cặp từ lâu rồi @@! Bây giờ cô muốn đổi kế hoạch thành: để 2 anh chị xích lại gần nhau hơn...
"Đây là album của gia đình em, nhưng chủ yếu là của em và anh trai. Ảnh từ bé chụp thường xuyên luôn, vậy mà bây giờ lâu lâu mới có một cái để nhét vào...."
Gia Bảo lật từng trang đầu tiên: "Đây là ảnh khỏa thân của anh Vũ hồi 1 tuổi, chị thấy có đâng yêu không?"
".... à... ừ.... rất đáng yêu..." Khóe môi Vũ Thiên co giật.
"Cái này là ảnh của em... Mà chị này, em cho chị xem ảnh hồi nhỏ của em thì sau này chị cũng phải cho em xem lại ảnh hồi nhỏ của chị đấy nhé!" Có ý đồ cả!
"....."
Từng trang, từng trang ảnh lật qua, Vũ Thiên càng lúc càng thấy nôn nao trong lòng.... Hắn ngày nhỏ... cười rất xinh đẹp, xinh đẹp cứ như cậu bé đó vậy. Có giống nhau không nhỉ? Khó nhớ quá... Rồi cô bỗng đưa tay chỉ vào một dòng chữ trên bức ảnh chụp chung của 2 anh em, hỏi: "Su và Kem? Nghĩa là sao?"
"À, đó là tên hồi nhỏ so mẹ em đặt. Em là Su, anh ấy là Kem. Nhưng bây giờ anh ấy cấm em gọi, bởi vì nghe nó rất điệu."
"Kem..."
"Chị thích ăn kem sao?"
"Chị rất thích Kem." Vũ Thiên im lặng lướt đầu ngón tay trên bức ảnh.
"Thế thì hôm nào đó em sẽ đãi chị ăn kem! Haha, còn đây là lúc em với anh Vũ tranh giành một cái kẹp tóc." Gia Bảo chỉ chỉ vào bức ảnh trên góc, trong đó 2 anh em lăn lộn trên đất, còn trong tay Gia Bảo nắm chặt một chiếc kẹp tóc.
"Xì, anh ý là con trai mà cứ giữ khư khư cái kẹp tóc của con gái, em rất thích nó mà anh ấy không chịu cho. Kết quả là mẹ bắt anh Vũ phải cho em..." Sau này Gia Bảo mới nghe mẹ kể về chuyện của anh Vũ và một cô bé khác trong siêu thị. Nhưng cái chuyện này đâu thể kể cho chị Vũ Thiên!
"Là cái này sao?" Vũ Thiên run run chỉ vào ảnh khác, trong đó Gia Bảo mặt mũi nhem nhuốc cười toe toét cài trên đầu chiếc kẹp tóc có nhiều ngôi sao lấp lánh.
"Vâng?"
Đây... chính là chiếc kẹp tóc bố mẹ Vũ Thiên tự thiết kế dành tặng cô vào ngày sinh nhật. Cô rất thích những ngôi sao lấp lánh trên đó. Chỉ là... ngày cô bị bắt cóc nó đã biến mất. Cô cứ nghĩ nó đã rơi trong lúc cô chạy trốn... "Gia Bảo... gia đình em đã tới thành phố K bao giờ chưa?" Vũ Thiên khó khăn nói ra được vài từ.
"Nhà cũ của em ở đấy mà! Sao chị lại hỏi thế?"
"Gia Bảo, nhà Lâm Hạo ở đâu?" Vũ Thiên không trả lời mà hỏi tiếp.
"Chị muốn tìm anh Vũ à?"
"Ừ. Em nói đi, chị có một việc rất quan trọng."
Cô không muốn gọi điện mà chỉ muốn gặp hắn ngay lập tức. Gia Bảo ngơ ngác không hiểu gì nhưng vẫn cứ cùng Vũ Thiên tới nhà Lâm Hạo. Nhưng Lâm Hạo thì không có nhà, Thiên Vũ cũng không có ở đó. Gia Bảo gọi điện cho Lâm Hạo không được đành gọi điện cho Thiên Vũ, nhưng điện thoại lại thông báo máy bận… Sự lựa chọn cuối cùng là Thiếu Phong…
"Alô?" Tuy đang gặp rắc rối nhưng thật hiếm khi Gia Bảo mới gọi điện nên hắn đành nghe máy.
"Anh Phong, anh có biết…"
"Bây giờ cậu có thể nghe điện thoại nữa sao? Chết tiệt…"
Cạch… Gia Bảo chưa kịp nói hết đã nghe tiếng điện thoại của Thiếu Phong bị ném rơi xuống đất.
"Nói thật đi, con bé ôm cậu là ai?"
Ô hô, là giọng chị Mộc Thanh! - Gia Bảo vẫn ôm điện thoại nghe tiếp.
"Vậy ra cậu đang ghen?" Thiếu Phong nói.
"Ghen…. Ai ghen cơ chứ! Á…. Buông ra, cậu lại cưỡng hôn tôi…"
"Thích tôi rồi thì cứ nhận đi…"
"Ai thích cậu chứ! Tránh raaaaaa…"
"Con bé mà cậu nói, cậu không cần quan tâm. Bởi người tôi chỉ thích chỉ có mỗi mình cậu…. Cậu hãy thừa nhận rằng thích tôi đi." Thiếu Phong nhẹ giọng nỉ non.
"A…"
Đến đây Gia Bảo mặt đỏ tía tai cúp máy.
"Gia Bảo, Thiếu Phong hắn có biết Thiên Vũ ở đâu không?"
"Anh Phong chắc là... không biết đâu..." Gia Bảo cúi gằm mặt nói.
Không nhận ra sự bất thường của Gia Bảo, Vũ Thiên hiện tại thực sự rất nóng nảy. Cái tên này điện thoại sao lại không gọi được đúng lúc này cơ chứ! Cho nên cô đợi, đợi đến giờ đi học…
……………………..
Vũ Thiên vừa mới đến trường đã có một bạn nữ nói rằng Thiên Vũ đang đợi cô ở sân bóng rổ. Cô quá nóng lòng liền chạy tới sân bóng rổ. Nơi đó chẳng có ai, rồi cô cũng chẳng hiểu thế nào đã bị người ta nhốt vào phòng chứa dụng cụ thể dục. Cái chuyện này là sao? Cô chỉ đi vòng quanh để tìm hắn, vậy mà… cô lại bị lừa! Điện thoại đâu? Điện thoại để trong cặp…. Vũ Thiên thật sự rất muốn gặp hắn, bất chấp nỗi sợ bóng tối mà kiên trì đập cửa, đạp cửa. Những tiếng uỳnh uỳnh liên tục phát ra mà chẳng một ai nghe thấy, vì sân bóng rổ hoàn toàn không có người.
Còn kẻ đầu sỏ, tất nhiên là Lan Hoa, thì đang cười sung sướng. Cô ta đã tính hôm nay là ngày không có lớp nào học thể dục để nhốt Vũ Thiên, vì cô ta đã biết Vũ Thiên sợ bóng tối từ lần trước. Với lại Lan Hoa cũng chẳng quan tâm Vũ Thiên được cứu hay không được cứu, bởi ổ khóa là do cô ta mang đến, dù có người nghe tiếng kêu của Vũ Thiên cũng sẽ phải đợi người tới phá khóa! Haha… dám đánh đập đe dọa ta, dám làm mất mặt ta trước bao nhiêu người… thù mới nợ cũ chồng chất mà không trả thì không phải Lan Hoa này!
……………………..
Không biết đã qua bao lâu, Vũ Thiên vẫn chỉ im lặng ngồi trong bóng tối. Thực ra cũng chẳng phải tối lắm vì có chút ánh sáng từ bên ngoài chui từ kẽ cửa vào trong… Thiên Vũ sẽ tới mà…
Cô đoán vậy. Nhưng cái suy nghĩ đó đã giúp chính cô giữ bình tĩnh, không nhớ tới những kẻ đã bắt cóc cô mà chỉ nhớ tới hắn. Đúng rồi, người xuất hiện lúc cô cần nhất lúc nào cũng là hắn, cho nên… lần này cũng sẽ là hắn. Cô chỉ cần ngồi đợi….
Uỳnh uỳnh!
"Vũ Thiên, cậu ở trong đó sao?"
Cô mỉm cười, hắn thực sự đã tới rồi.
"Thiên Vũ…"
"Đúng là cậu?"
Gia Bảo vừa gặp hắn đã hỏi Vũ Thiên, hắn liền nhanh chóng đi tìm cô nhưng không thấy. Hỏi mãi mới có người nói nhìn thấy thủ lĩnh và một cô gái nào đó đi tới sân bóng rổ. Hắn thật sự không nghĩ cô sẽ ở đây nhưng vẫn muốn thử, ai ngờ lại nghe tiếng cô trả lời… Thiên Vũ thật sự rất lo lắng cho tình trạng hiện tại của cô, hẳn là cô đang rất sợ?
“Đừng sợ, tôi sẽ gọi người đến mở cửa ngay.” Hắn lôi điện thoại từ trong túi ra mới phát hiện nó đã hết pin. “Để tôi đi tìm bảo vệ… cậu cố đợi một chút…”
“Đừng đi.”
Cô nói rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để hắn nghe thấy… Và hắn dừng bước.
“Đừng đi…”
“Vũ Thiên?” Hắn lo lắng gọi.
“Tôi sợ. Cậu cứ đứng ở đó cũng được.” Vũ Thiên thì thầm.
Thiên Vũ tay chân luống cuống không biết nên làm gì cho phải. Chẳng lẽ cứ để cô ngồi mãi trong đó? Hắn đành phải thử một chút…
“Cậu… ngồi dịch sang bên phải đi.”
Rầm! Rầm! Rầm!
Vũ Thiên kinh ngạc nhìn kẻ mới phá cửa xông vào. Hắn là quái vật chắc?? Cô vừa mới ra hiệu cho hắn là mình đã ngồi sang bên phải, chẳng bao lâu sau cái cửa đã tan tành… trong khi cô không thể làm cái cửa dịch chuyển dù chỉ một chút!
Hắn ngồi xuống trước mặt cô, hỏi: “Cậu có thể đứng dậy chứ?”
“Không.” Cô bình thản đáp lại.
“Vậy thì…”
Hắn vừa định bế cô lên thì đã bị cô nhào đến ôm thật chặt khiến hắn suýt thì ngã ngửa ra sau. Vũ Thiên hiện tại đang ngồi trên đùi hắn, hai tay thì quàng trên cổ… khiến mặt hắn trở nên đỏ một cách bất thường. Nhưng hắn cũng chỉ im lặng hưởng thụ khoảnh khắc này, cho đến khi cô lên tiếng.
“Cậu còn nhớ một cô bé trong siêu thị … được cậu tặng chiếc chong chóng không?”
“Ơ… có...”
“Cô bé ấy thế nào?” Vũ Thiên nghiêm giọng hỏi.
“Thế nào… là thế nào?”
“Cậu thích cô bé đó sao?”
Hắn toát mồ hôi. Sao cô lại biết nhỉ? Việc này kiên quyết không thể thừa nhận…
“Nụ hôn đầu của cậu là cho cô bé đó đúng không?” Vũ Thiên tiếp tục trầm giọng.
Chết tiệt! Gia Bảo đã nói cho cô chuyện này sao?
“Cậu phải nói thật! Cậu thấy cô bé đó thế nào? Cậu… thích cô bé đó chứ?”
“Đúng là cô bé ấy… đáng yêu… nhưng tôi đã không còn nhớ cô ấy như thế nào nữa. Đấy đều là chuyện trẻ con, cậu đừng… Hiện tại tôi thật sự chỉ thích cậu, không còn nghĩ tới ai khác mà…” Đúng là hắn đã từng mong gặp lại cô bé đó, nhưng bây giờ hắn thật sự không cần.
“Cô bé đó đáng yêu thế nào? Bằng tôi không?”
Vũ Thiên cười thật vui vẻ, hôn chụt một cái vào miệng hắn. Còn hắn thì quá bất ngờ, mắt chữ a mồm chữ o nhìn cô.
Thấy hắn không trả lời, Vũ Thiên lại tiếp tục tấn công khắp mặt hắn.
“Là cậu quyến rũ tôi trước…”
Hắn mập mờ nói, chợt dùng tay ôm gáy Vũ Thiên lại, đặt môi mình lên môi cô, thực hiện một cái “hôn” thật sự. Cho đến khi hô hấp của cả hai trở nên khó khăn hắn mới luyến tiếc rời khỏi môi Vũ Thiên, vòng tay ôm chặt lấy cô và thì thầm nói: “Thế này mới gọi là hôn, cô bé đáng ghét.”
"Vũ Thiên, tôi có thể gặp cậu chứ?" Âu Thần nói.
"Bây giờ thì giữa 2 chúng ta thật sự không có gì để nói."
"Sao?"
"Cậu không phải là cậu bé đó, đúng không?"
"Cậu đang nói gì vậy." Âu Thần trầm mặc.
"Vậy tôi hỏi cậu, tại sao hôm đó tôi lại ở trong siêu thị?"
"Vì cậu bị những tên bắt cóc đuổi theo."
"Haha… cậu sai rồi. Thực sự cậu bé đó chỉ biết tôi ở trong siêu thị chứ không biết tôi bị bắt cóc." Vũ Thiên thấy khá là vui khi biết hắn không phải.
"Lúc đó tôi… đã trở lại siêu thị để hỏi." Âu Thần ngập ngừng.
"Ồ… vậy cậu có thể cho tôi biết cái tên mà cậu đã nói với tôi hồi nhỏ không?"
"….."
"Tôi rất vui lòng nếu không phải gặp lại cậu một lần nào nữa."
Vũ Thiên tắt máy, trong lòng cảm thấy thoải mái. Hắn là một kẻ đáng thương, nhưng hắn không xứng đáng với cái gọi là hạnh phúc. Bởi cách hắn dùng để đạt được hạnh phúc hoàn toàn sai lầm.
Còn Âu Thần, kế hoạch định sẵn trong đầu đã tan vỡ, chỉ vì Vũ Thiên đã biết sự thật vào phút chót. (nếu đoạn này VT chưa biết sự thật thì truyện sẽ kéo dài thêm vài chương đau khổ nữa :D)
Điện thoại lại rung lên, lần này Vũ Thiên nghe máy với một giọng nói dịu dàng: "Gia Bảo?"
"Chị Vũ Thiên, hôm nay tới nhà em chơi được không?"
"Sao hôm nay em lại muốn chị tới nhà em?"
"Bởi vì em rất rất rất yêu quý chị mà! Em muốn chị tới nhà em chơi, sau đó em sẽ lấy cớ để được tới nhà chị chơi nữa!"
Vũ Thiên bật cười: "Muốn tới nhà chị thì cứ tới đi chứ."
"Vậy sao? Nhưng em vẫn muốn nhà em được vinh hạnh đón chào chị cơ..."
Thật ra thì cô đã tới đó một lần.
"Đi mà, em đang ở nhà một mình, rất buồn đó... Chị sang chơi với em rồi chiều chúng ta cùng đi học..."
"Em ở nhà một mình?"
"Eh... có người giúp việc và bác quản gia nữa."
"Vậy thì được rồi, chị sẽ tới."
"Oa, nhanh nhanh nhé chị! Đợi thêm phút nào là em héo thêm phút ấy đó!"
...........
King koong.
"A chị đến nhanh thật!"
Gia Bảo lanh chanh nhìn camera sau đó đích thân chạy ra cổng kéo Vũ Thiên vào.
"Bố mẹ em đều đi có việc, còn anh Vũ thì sang nhà anh Hạo từ sớm rồi. Chị chị... vào phòng em chơi!" Gia Bảo rất yêu quý Vũ Thiên, cho nên rất muốn chia sẻ cuộc sống riêng tư của mình cho cô.
Phòng riêng của Gia Bảo rất rộng nhưng không hề trống trải vì nó được lấp đầy bởi rất nhiều thứ xinh xắn đáng yêu như chính con người cô bé. Tường được sơn bằng màu xanh lá cây, rèm cửa màu xanh lá cây, ga trải giường cũng màu xanh lá cây nốt...
"A, trước tiên em muốn cho chị xem cái này..." Gia Bảo chật vật ôm một quyển album to đùng lảo đảo lảo đảo ném lên giường sau đó vỗ vỗ vị trí cạnh mình nói: "Chị ngồi đây đi!"
Gia Bảo luôn có một âm mưu... đó là biến Vũ Thiên thành chị của mình. Nếu đó là chị dâu thì càng tốt! Nhưng mà cô chưa kịp ghép đôi cho anh trai và chị Vũ Thiên thành một cặp thì đã nghe tin họ đã thành cặp từ lâu rồi @@! Bây giờ cô muốn đổi kế hoạch thành: để 2 anh chị xích lại gần nhau hơn...
"Đây là album của gia đình em, nhưng chủ yếu là của em và anh trai. Ảnh từ bé chụp thường xuyên luôn, vậy mà bây giờ lâu lâu mới có một cái để nhét vào...."
Gia Bảo lật từng trang đầu tiên: "Đây là ảnh khỏa thân của anh Vũ hồi 1 tuổi, chị thấy có đâng yêu không?"
".... à... ừ.... rất đáng yêu..." Khóe môi Vũ Thiên co giật.
"Cái này là ảnh của em... Mà chị này, em cho chị xem ảnh hồi nhỏ của em thì sau này chị cũng phải cho em xem lại ảnh hồi nhỏ của chị đấy nhé!" Có ý đồ cả!
"....."
Từng trang, từng trang ảnh lật qua, Vũ Thiên càng lúc càng thấy nôn nao trong lòng.... Hắn ngày nhỏ... cười rất xinh đẹp, xinh đẹp cứ như cậu bé đó vậy. Có giống nhau không nhỉ? Khó nhớ quá... Rồi cô bỗng đưa tay chỉ vào một dòng chữ trên bức ảnh chụp chung của 2 anh em, hỏi: "Su và Kem? Nghĩa là sao?"
"À, đó là tên hồi nhỏ so mẹ em đặt. Em là Su, anh ấy là Kem. Nhưng bây giờ anh ấy cấm em gọi, bởi vì nghe nó rất điệu."
"Kem..."
"Chị thích ăn kem sao?"
"Chị rất thích Kem." Vũ Thiên im lặng lướt đầu ngón tay trên bức ảnh.
"Thế thì hôm nào đó em sẽ đãi chị ăn kem! Haha, còn đây là lúc em với anh Vũ tranh giành một cái kẹp tóc." Gia Bảo chỉ chỉ vào bức ảnh trên góc, trong đó 2 anh em lăn lộn trên đất, còn trong tay Gia Bảo nắm chặt một chiếc kẹp tóc.
"Xì, anh ý là con trai mà cứ giữ khư khư cái kẹp tóc của con gái, em rất thích nó mà anh ấy không chịu cho. Kết quả là mẹ bắt anh Vũ phải cho em..." Sau này Gia Bảo mới nghe mẹ kể về chuyện của anh Vũ và một cô bé khác trong siêu thị. Nhưng cái chuyện này đâu thể kể cho chị Vũ Thiên!
"Là cái này sao?" Vũ Thiên run run chỉ vào ảnh khác, trong đó Gia Bảo mặt mũi nhem nhuốc cười toe toét cài trên đầu chiếc kẹp tóc có nhiều ngôi sao lấp lánh.
"Vâng?"
Đây... chính là chiếc kẹp tóc bố mẹ Vũ Thiên tự thiết kế dành tặng cô vào ngày sinh nhật. Cô rất thích những ngôi sao lấp lánh trên đó. Chỉ là... ngày cô bị bắt cóc nó đã biến mất. Cô cứ nghĩ nó đã rơi trong lúc cô chạy trốn... "Gia Bảo... gia đình em đã tới thành phố K bao giờ chưa?" Vũ Thiên khó khăn nói ra được vài từ.
"Nhà cũ của em ở đấy mà! Sao chị lại hỏi thế?"
"Gia Bảo, nhà Lâm Hạo ở đâu?" Vũ Thiên không trả lời mà hỏi tiếp.
"Chị muốn tìm anh Vũ à?"
"Ừ. Em nói đi, chị có một việc rất quan trọng."
Cô không muốn gọi điện mà chỉ muốn gặp hắn ngay lập tức. Gia Bảo ngơ ngác không hiểu gì nhưng vẫn cứ cùng Vũ Thiên tới nhà Lâm Hạo. Nhưng Lâm Hạo thì không có nhà, Thiên Vũ cũng không có ở đó. Gia Bảo gọi điện cho Lâm Hạo không được đành gọi điện cho Thiên Vũ, nhưng điện thoại lại thông báo máy bận… Sự lựa chọn cuối cùng là Thiếu Phong…
"Alô?" Tuy đang gặp rắc rối nhưng thật hiếm khi Gia Bảo mới gọi điện nên hắn đành nghe máy.
"Anh Phong, anh có biết…"
"Bây giờ cậu có thể nghe điện thoại nữa sao? Chết tiệt…"
Cạch… Gia Bảo chưa kịp nói hết đã nghe tiếng điện thoại của Thiếu Phong bị ném rơi xuống đất.
"Nói thật đi, con bé ôm cậu là ai?"
Ô hô, là giọng chị Mộc Thanh! - Gia Bảo vẫn ôm điện thoại nghe tiếp.
"Vậy ra cậu đang ghen?" Thiếu Phong nói.
"Ghen…. Ai ghen cơ chứ! Á…. Buông ra, cậu lại cưỡng hôn tôi…"
"Thích tôi rồi thì cứ nhận đi…"
"Ai thích cậu chứ! Tránh raaaaaa…"
"Con bé mà cậu nói, cậu không cần quan tâm. Bởi người tôi chỉ thích chỉ có mỗi mình cậu…. Cậu hãy thừa nhận rằng thích tôi đi." Thiếu Phong nhẹ giọng nỉ non.
"A…"
Đến đây Gia Bảo mặt đỏ tía tai cúp máy.
"Gia Bảo, Thiếu Phong hắn có biết Thiên Vũ ở đâu không?"
"Anh Phong chắc là... không biết đâu..." Gia Bảo cúi gằm mặt nói.
Không nhận ra sự bất thường của Gia Bảo, Vũ Thiên hiện tại thực sự rất nóng nảy. Cái tên này điện thoại sao lại không gọi được đúng lúc này cơ chứ! Cho nên cô đợi, đợi đến giờ đi học…
……………………..
Vũ Thiên vừa mới đến trường đã có một bạn nữ nói rằng Thiên Vũ đang đợi cô ở sân bóng rổ. Cô quá nóng lòng liền chạy tới sân bóng rổ. Nơi đó chẳng có ai, rồi cô cũng chẳng hiểu thế nào đã bị người ta nhốt vào phòng chứa dụng cụ thể dục. Cái chuyện này là sao? Cô chỉ đi vòng quanh để tìm hắn, vậy mà… cô lại bị lừa! Điện thoại đâu? Điện thoại để trong cặp…. Vũ Thiên thật sự rất muốn gặp hắn, bất chấp nỗi sợ bóng tối mà kiên trì đập cửa, đạp cửa. Những tiếng uỳnh uỳnh liên tục phát ra mà chẳng một ai nghe thấy, vì sân bóng rổ hoàn toàn không có người.
Còn kẻ đầu sỏ, tất nhiên là Lan Hoa, thì đang cười sung sướng. Cô ta đã tính hôm nay là ngày không có lớp nào học thể dục để nhốt Vũ Thiên, vì cô ta đã biết Vũ Thiên sợ bóng tối từ lần trước. Với lại Lan Hoa cũng chẳng quan tâm Vũ Thiên được cứu hay không được cứu, bởi ổ khóa là do cô ta mang đến, dù có người nghe tiếng kêu của Vũ Thiên cũng sẽ phải đợi người tới phá khóa! Haha… dám đánh đập đe dọa ta, dám làm mất mặt ta trước bao nhiêu người… thù mới nợ cũ chồng chất mà không trả thì không phải Lan Hoa này!
……………………..
Không biết đã qua bao lâu, Vũ Thiên vẫn chỉ im lặng ngồi trong bóng tối. Thực ra cũng chẳng phải tối lắm vì có chút ánh sáng từ bên ngoài chui từ kẽ cửa vào trong… Thiên Vũ sẽ tới mà…
Cô đoán vậy. Nhưng cái suy nghĩ đó đã giúp chính cô giữ bình tĩnh, không nhớ tới những kẻ đã bắt cóc cô mà chỉ nhớ tới hắn. Đúng rồi, người xuất hiện lúc cô cần nhất lúc nào cũng là hắn, cho nên… lần này cũng sẽ là hắn. Cô chỉ cần ngồi đợi….
Uỳnh uỳnh!
"Vũ Thiên, cậu ở trong đó sao?"
Cô mỉm cười, hắn thực sự đã tới rồi.
"Thiên Vũ…"
"Đúng là cậu?"
Gia Bảo vừa gặp hắn đã hỏi Vũ Thiên, hắn liền nhanh chóng đi tìm cô nhưng không thấy. Hỏi mãi mới có người nói nhìn thấy thủ lĩnh và một cô gái nào đó đi tới sân bóng rổ. Hắn thật sự không nghĩ cô sẽ ở đây nhưng vẫn muốn thử, ai ngờ lại nghe tiếng cô trả lời… Thiên Vũ thật sự rất lo lắng cho tình trạng hiện tại của cô, hẳn là cô đang rất sợ?
“Đừng sợ, tôi sẽ gọi người đến mở cửa ngay.” Hắn lôi điện thoại từ trong túi ra mới phát hiện nó đã hết pin. “Để tôi đi tìm bảo vệ… cậu cố đợi một chút…”
“Đừng đi.”
Cô nói rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để hắn nghe thấy… Và hắn dừng bước.
“Đừng đi…”
“Vũ Thiên?” Hắn lo lắng gọi.
“Tôi sợ. Cậu cứ đứng ở đó cũng được.” Vũ Thiên thì thầm.
Thiên Vũ tay chân luống cuống không biết nên làm gì cho phải. Chẳng lẽ cứ để cô ngồi mãi trong đó? Hắn đành phải thử một chút…
“Cậu… ngồi dịch sang bên phải đi.”
Rầm! Rầm! Rầm!
Vũ Thiên kinh ngạc nhìn kẻ mới phá cửa xông vào. Hắn là quái vật chắc?? Cô vừa mới ra hiệu cho hắn là mình đã ngồi sang bên phải, chẳng bao lâu sau cái cửa đã tan tành… trong khi cô không thể làm cái cửa dịch chuyển dù chỉ một chút!
Hắn ngồi xuống trước mặt cô, hỏi: “Cậu có thể đứng dậy chứ?”
“Không.” Cô bình thản đáp lại.
“Vậy thì…”
Hắn vừa định bế cô lên thì đã bị cô nhào đến ôm thật chặt khiến hắn suýt thì ngã ngửa ra sau. Vũ Thiên hiện tại đang ngồi trên đùi hắn, hai tay thì quàng trên cổ… khiến mặt hắn trở nên đỏ một cách bất thường. Nhưng hắn cũng chỉ im lặng hưởng thụ khoảnh khắc này, cho đến khi cô lên tiếng.
“Cậu còn nhớ một cô bé trong siêu thị … được cậu tặng chiếc chong chóng không?”
“Ơ… có...”
“Cô bé ấy thế nào?” Vũ Thiên nghiêm giọng hỏi.
“Thế nào… là thế nào?”
“Cậu thích cô bé đó sao?”
Hắn toát mồ hôi. Sao cô lại biết nhỉ? Việc này kiên quyết không thể thừa nhận…
“Nụ hôn đầu của cậu là cho cô bé đó đúng không?” Vũ Thiên tiếp tục trầm giọng.
Chết tiệt! Gia Bảo đã nói cho cô chuyện này sao?
“Cậu phải nói thật! Cậu thấy cô bé đó thế nào? Cậu… thích cô bé đó chứ?”
“Đúng là cô bé ấy… đáng yêu… nhưng tôi đã không còn nhớ cô ấy như thế nào nữa. Đấy đều là chuyện trẻ con, cậu đừng… Hiện tại tôi thật sự chỉ thích cậu, không còn nghĩ tới ai khác mà…” Đúng là hắn đã từng mong gặp lại cô bé đó, nhưng bây giờ hắn thật sự không cần.
“Cô bé đó đáng yêu thế nào? Bằng tôi không?”
Vũ Thiên cười thật vui vẻ, hôn chụt một cái vào miệng hắn. Còn hắn thì quá bất ngờ, mắt chữ a mồm chữ o nhìn cô.
Thấy hắn không trả lời, Vũ Thiên lại tiếp tục tấn công khắp mặt hắn.
“Là cậu quyến rũ tôi trước…”
Hắn mập mờ nói, chợt dùng tay ôm gáy Vũ Thiên lại, đặt môi mình lên môi cô, thực hiện một cái “hôn” thật sự. Cho đến khi hô hấp của cả hai trở nên khó khăn hắn mới luyến tiếc rời khỏi môi Vũ Thiên, vòng tay ôm chặt lấy cô và thì thầm nói: “Thế này mới gọi là hôn, cô bé đáng ghét.”
/29
|