Editor: Mandy Cá Ngừ
Sự quen thuộc con đường đi đến công ty của Bạch Uyển Minh khiến Thẩm Nhã Hinh phải kinh ngạc, lúc cô ấy qua đường không hề ngẩng đầu nhìn phương hướng, và cũng không nhìn tứ phương tám hướng để mà kiếm vị trí, Thẩm Nhã Hinh cảm nhận được đây không phải lần đầu tiên Bạch Uyển Minh đến đây. Có khi nào trước khi cô ấy từ chức thì đã đến đây không ít lần rồi không? Cô ấy muốn nói chuyện rõ ràng với Mạnh Dục Thành, nhưng cuối cùng vẫn quay đầy trở về như hôm nay? Về cha mẹ, về Bạch thị, cô ấy nhất định có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng lại không biết nên mở miệng ra sao, không biết câu chuyện mà Bạch Uyển Minh được nghe lại là phiên bản nào? Nếu như những gì mà cô ấy biết được có sự chênh lệch quá lớn với sự thật thì sao? “Không liên quan gì đến anh cả.” Mạnh Dục Thành nhàn nhạt nói, mọi thứ anh làm cho Bạch đều đã nhânk được hồi đáp, anh cũng chẳng cần danh tiếng, thế thì tại sao lại phải quan tâm đến hình tượng của mình trong lòng người khác ra sao chứ? Chỉ là Thẩm Nhã Hinh quan tâm đến chuyện này như thế khiến anh có chút kinh ngạc, lúc trước khi cô nhắc đến, anh tưởng rằng cô chỉ là hiếu kỳ, đợi đến khi lòng hiếu kỳ nhạt dần đi thì cô sẽ quên mất nó thôi, tiết tấu của xã hội này chính là vậy, có ai quan tâm đến quá khứ xa xôi cơ chứ, vả lại còn là quá khứ của người khác nữa? “Anh đừng như thế mà, cũng tại anh cứ trưng bộ mặt thúi hoắc này ra nên người ta mới hiểu lằm anh đó.” Cô vừa định rướn người qua vuốt mặt anh, như lại chợt nhớ đến việc phải giữ khoảng cách thì lập tức thu người lại. Haizz, người đàn ông này cứ như vậy, hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của ta về mình. “Tại sao lại phải để ý như thế cơ chứ?” Mạnh Dục Thành vỗ vỗ dùi, ngỏ ý kêu cô qua ngồi, ở chung một chỗ với nhau mà không đượcuôm lấy thân thể mềm mại của cô, anh chẳng muốn tự ngược đãi bản thân đâu. Do dự một hồi, Thẩm Nhã Hinh cuối cùng vẫn quyết định đi qua ngồi vào lòng anh, nhưng đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy tay anh, phòng hờ anh ‘làm việc xấu’, “Em không muốn anh bị người ta hiểu lằm.” Cô suy nghĩ đi suy nghĩ lại, vẫn là không thể buông tha cơ hội giúp anh ‘giải oan’ được, anh đã bị người ta hiểu lằm quá lâu, lâu đến nỗi anh chẳng thèm để ý đến vấn đề đó nữa, có lẽ là do anh quá kiên cường chăng? Nhưng cô vẫn cứ cảm thấy buồn thay anh, không ai muốn làm người xấu trong mắt người khác cả, ngược lại người xấu luôn tự kiếm cách để che giấu cho bản thân. “Chỉ thế thôi à?” Khuôn mặt cô đỏ lựng lên, ôm lấy cổ anh khẽ nói: “Bởi vì anh là tốt nhất.” Mạnh Dục Thành siết chặt cánh tay ôm cô vào ngực, lồng ngực bỗng trào dưng một dòng nước ấm áp, cô gái nhỏ này dùng bộ dáng dễ thương như vậy để mà nói ra những lời kia là đang mời mọc anh sao? Anh ảo não thở dài, giờ đã gần nửa đêm rồi, sáng mai còn rất nhiều việc để xử lý, anh quả thật không thể nhẫn tâm bắt cô xách theo hai con mắt gấu trúc đi làm. “Em quả thật phải cảm tạ những công việc của ngày mai đã cứu em đấy.” Mạnh Dục Thành nói khẽ bên tai cô, hơi thở nóng rực khiến cô cảm thấy ngưa ngứa. “Đáng ghét!” Thẩm Nhã Hinh đẩy anh ra, từ trên đùi anh nhảy xuống, “Thiệt tình, anh không biết mệt sao?” “Em nói xem?” Anh khẽ nghiêng đầu, dáng vẻ tỉnh táo khiến cô cảm thán cho sự bất công của vận mệnh. Được thôi, sự chênh lệch giữa người với người quả thật không hề ít mà, cô sẽ mệt, và còn có thể sẽ ngủ gật nữa, còn anh thì lúc nào cũng là một bộ dạng thoải mái tỉnh táo, thật khiến người ta hận đến mức phải nghiến răng ken két mà, thật là kỳ lạ, về phương diện tiêu hao sức lực mà nói, chẳng phải anh mới là người tốn sức nhất sao? “Không giỡn với anh nữa đâu, em về nhà đây.” Thẩm Nhã Hinh vơ lấy túi xách của mình, vuốt lại chiếc váy nhăn nhúm, lần nào từ trong anh đứng lên thì vấy cũng trở nên nhăn nheo hết trơn, cũng đều tại anh cả. “Ngủ ở đây đi, dù sao đi nữa thì sáng mai Y Lâm sẽ đưa quần áo của em qua đây, không cần lo lắng chuyện không có quần áo để thay.” “Nhưng…” “Nhưng cái gì, trong phòng vệ sinh có bàn chải dự bị, em tự đi lấy đi.” Thẩm Nhã Hinh nhìn chiếc giường to đó, nghĩ cỡ nào cũng không thể tin tưởng được lời hứa của anh, thực sự chỉ đơn thuần cùng ngủ trên một chiếc giường thôi sao? Thật khó tin mà, “Em nghĩ em vẫn nên về thì hơn…” “Ngoan ngoãn ngủ lại ở nơi này, hay em muốn làm chuyện gì khác, em tự chọn đi.” Vật nam tính nóng rực bổng chốc áp lên người cô từ phía sau lưng. “Ngủ ở đây, ngủ ở đây.” Làm chuyện gì, làm chuyện cho anh ăn sạch sành sanh à! Mới bắt đầu, Thẩm Nhã Hinh tưởng rằng có nguyên con sói xám kế bên nhìn cô chằm chằm thì chắc chắn sẽ không thể nào chợp mắt được, nhưng a dè cô ngủ cả đêm một cách ngon lành, nhưng nếu buổi sáng tinh mơ này có được một khởi đầu tốt hơn thì cô nhất định sẽ cảm thấy đây là một giấc ngủ tuyệt vời hoàn mỹ nhất. Nguyện vọng tươi đẹp cùng với sự thật tàn khốc luôn có một sự chênh lệch nhất định, lúc tám giờ kém thì cánh cửa phòng làm việc đã bị hai người nào đó mở ra, Văn Diệp Nhiên và Y Lâm túi lớn túi nhỏ mà xuất hiện ở giữa phòng làm việc. “Hai người không biết xem giờ sao? Mạnh Dục Thành ngáp một cái, đóng cửa phòng nghỉ lại, nhìn bạn thân và em họ của mình với vẻ không vui. |
/48
|