Chuyện này xảy ra hai tháng sau khi hai người Tân Tử và Lương Thiển Thâm đi hưởng tuần trăng mật ở Châu Âu vể, hai người cảm thấy vô cùng hứng thú vui quên trời đất. Nhất là việc Thiển Thâm lúc đi thì chỉ mang theo có 03 túi hành lý, nhưng lúc về… Tân Tử có chút bất đăc dĩ nhìn đống thùng chiếm hết một phòng khách, tuy nhiênThiển Thẩm nói tất cả đều là quà tặng bạn bè thân quen.
Quay về phòng ngủ, Thiển Thâm đang loay hoay, vần vò một bức tranh mà cô lúc ở Pháp đã mua được trên phố của một người vẽ tranh dạo. Không thể nói là vì tài năng của người vẽ nhưng quả thật cô rất thích bức vẽ này, vừa nhìn thấy bức trang mô tả vẻ đẹp mênh mông, trải dài bất tận của cánh đồng hoa Oải Hương (Lavender) cô đã thích. Sau khi trở về, cô luôn cân nhắc xem nên treo nó ở chỗ nào. Tân Tử tắm rửa xong, ngồi ở trên giường, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của cô, tiện thể nói: “Tuần này hội bạn học của anh tới đây chơi”.
“Uhm” Thiển Thẩm không để tâm, ừ đại, mày nhíu lại, miệng lẩm bẩm: treo ở nhà ăn vẫn hợp hơn.
Tân Tử nghiêng đầu, cầm cuốn tạp chí ở đầu giường lật lật xem, nói tiếp: “Bọn họ sắp tới rồi, anh cũng muốn lấy danh nghĩa người chủ nhà mà tiếp đãi họ thật tốt, em thấy tổ chức họp lớp ở chỗ nào thì được?”
“Thế nào chẳng được, tìm một nhà hàng ngon ăn uống một chút, sau đó tìm quán nước nào đó tâm sự…Họp lớp?” Lúc này Thiển Thẩm mới kịp phản ứng, vội vàng quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “Họp lớp nào?”
Đôi đồng tử đeo kính mắt của Tân Tử lộ ra ánh sáng lấp lánh, thản nhiên nói: “Lúc học đại học, anh là lớp trưởng. Anh vốn dự định đợt tết vừa rồi, tụ tập mọi người một chút, nhưng sau do xảy ra nhiều chuyện quá nên trì hoãn mãi. Mấy hôm trước, hội bạn có liên lạc với anh, dường như cũng có ý này, họ dự định tuần này sẽ đến đây, anh định đồng ý, em thấy thế nào?”
Hồi thi đại học, Tân Tử thi ở nơi khác, lần họp lớp này là mọi người tụ tập nhau, coi như là một lần đi du lịch tập thể.
Thiển Thẩm buông bức tranh xuống, lên giường, một tay chống đầu, nằm nghiêng nhìn Tân Tử: “Có bao nhiêu người?”
“Chắc khoảng mười người, một số người không liên lạc được, một số không sắp xếp được thời gian”
Thiển Thâm cân nhắc một chút, đôi mắt sáng bừng thông suốt, cười nói: “Vậy ban ngày anh đưa họ đi chơi, buổi tối đưa họ qua uống rượu ở quán bar của em”
“Quán Bar?”
“Dạ, chỗ của em bọn anh thích ăn chơi thế nào cũng được, buổi tối em qua tìm anh”
Tân Tử không biết sự tính toán của Thiển Thâm, cũng không nghĩ nhiều liền gật đầu, chỉ nói là không cần quan tâm tới bọn họ quá, thoải mái là được rồi, Thiển Thâm trong lòng đầy hỗn loạn gật đầu đồng ý
Ngày họp lớp tới, Tân Tử đồng thời phát hiện Thiên Thâm rất khác thường.
Đầu tiên là từ trước tới giờ, anh phải làm mọi cách từ nịnh nọt tới cứng rắn mới mời được người nào đó rời giường, nhưng hôm nay người nào đó như một kì tích, tự mình dậy, so với anh còn sớm hơn một chút. Bạn học của anh đã lục tục tới đây từ hôm qua, anh đã sắp xếp, giúp đỡ mọi người đăng kí khách sạn tốt, buổi chiều anh cũng đã đưa mọi người đi tham quan thành phố. Lúc anh ăn cơm thì Thiển Thâm bắt đầu giúp anh lựa chọn quần áo. Sau khi dùng xong bữa, cũng đã quá trưa, anh đành đứng nguyên một chỗ để mặc cô giày vò hồi lâu. Cuối cùng anh “được” khoác một bộ đồ mà khi đi dạo phố ở Italy Thiển Thẩm ưng ý đã mua cho anh.
Áo gile màu xám xanh, rất hợp với hoa văn của chiếc áo sơmi trắng bên trong, sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái, thêm một phần lại quá mức trang trọng, bớt một phần lại có vể hơi tùy tiện, hiện tại xem như là vừa “chuẩn”. Hơn nữa thời tiết tháng 4 cũng đã ấm lên, nếu nóng quá có thể cởi áo khoác, thoải mái lại không mất đi vẻ phong nhã. Thiển Thâm vô cùng hài lòng vuốt ve chiếc áo. Cô lại chọn một đôi giày da màu ca phê đen cho đủ bộ. Tuy nói, Thiên Thâm bình thường cũng rất thích giúp anh chuẩn bị quần áo đi làm, nhưng việc cô đặc biệt cẩn thận như ngày hôm nay khiến Tân Tử rất nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì. Lúc gần đi, anh cùng cô hẹn thời gian gặp mặt. Buổi tối, quán Bar sẽ có tiệc buffet, cô sẽ tới sau khi anh đưa bạn học đến. Thiển Thâm ghi nhớ ở trong lòng, sắp chia tay, cô kiễng chân hôn lên má anh, dặn đi đường cẩn thận. Tân Tử giữ chặt cô, cực kì nghiêm túc hôn môi cô, đến tận lúc Thiển Thâm gần như ngạt thở, mới buông cô ra, mỉm cười mở cửa rời đi.
Tân Tử chân trước mới vừa đi, Thiển Thâm sau lưng cũng rời khỏi, đi thẳng một mạch tới thẩm mỹ viện, Tân Gia Ny đang đợi cô ở đó.
“Đã nói là mười hai rưỡi đợi ở đây rồi mà, bây giờ quá giờ mất rồi.” Gia Ny trên mặt tràn ngập vẻ giận dỗi.
Thiển Thâm hai mắt cười híp lại, giảng hòa: “Còn không phải tại tốn thời gian giúp anh trai em ăn diện đẹp một phen sao. Được rồi, được rồi, mau làm việc chính đi, chị chỉ còn có hơn 4 tiếng nữa thôi.”
Gia Ny thấy cô bộ dạng như đi đánh giặc, cảm thấy buồn cười, vội trêu chọc: “Chị không phải là một đóa hoa rực rỡ sao, người cao quý như chị mà cũng lo lắng sao? Không nghĩ là Lương đại mỹ nhân cũng có thời khắc lo lắng như thế này. Nếu biết sớm em sẽ không thèm nghe chị nói nữa…”
Thiển Thẩm không chút do dự, đập cho cô một phát, trừng mắt, nhưng mà hung ác không đủ nhưng phong tình có thừa, Gia Ny to gan lớn mật càng ngày càng không coi Lương Thiển Thâm cô ra gì: “Biết rồi, em hôm nay nhất định giúp chị khiến toàn trường kinh sợ, tất cả các đóa hoa ở trước mặt chị không thể tỏa ra một chút hấp dẫn nào.”
“Chị mà cần em giúp? Chị chỉ cần em ở đây góp ý thôi”. Thiển Thâm tìm được người trang điểm của mình, thản nhiên ngồi xuống, vẻ mặt mất tự nhiên, cố ra vẻ bình thường.
Gia Ny bĩu môi, không thèm để ý, còn nói thêm: “Kỳ thật chị không cần cuống lên như thế, em cảm thấy đúng là cô ấy rất được nhưng chị cũng không kém mà, nói sao thì anh của em bốn năm cũng chưa dao động một lần, làm sao có một đêm lại phản bội được…”
Thiển Thâm có vẻ hơi xấu hổ, nhìn thấy người trang điểm đang cố nhịn cười, hung tợn trách mắng: “Con nhóc con câm miêng, nếu không chị không chia quà cho em nữa”
Vừa nghe đến chữ “quà”, Gia Ny lập tức ngồi nghiêm chỉnh không dám hó hé nữa, Thiển Thẩm vừa lòng cười, nhíu nhíu đôi mi thanh tú, hạ lệnh: “Em biết điều thì kể hết mọi chuyện cho chị nghe một lần đi”.
Qua tiết xuân phân, thời gian buổi tối dài hơn, qua 5 giờ, trời bên ngoài chỉ còn sót lại chút ánh sáng, Thiển Thâm cùng Gia Ny chia tay nhau. Cô nhanh chóng tới quán bar tham gia sắp đặt, tuy rằng Tân Tử đã nói rõ cô không cần lo lắng, nhưng một trong những người chủ quán Bar này – Nghê Uyên đi rồi, cô không thể không tự mình cai quản, hơn nữa là bà chủ nhà, cô cũng cần cố gắng giữ gìn thể diện cho chồng chứ.
Dặn dò riêng phòng bếp, đêm nay thức ăn cần phải làm tốt nhất, các nguyên liệu nấu ăn phải tuyệt đối tươi ngon, màu sắc và hoa văn không thể một dạng lặp lại, cần cam đoan nửa giờ thay đổi một lần, bữa ăn Trung Quốc và Phương Tây đều giống nhau, món điểm tâm sau khi ăn cơm là bánh ngọt thuần túy. Nhóm đầu bếp cảm thấy ngạc nhiên, nhưng thấy chủ nhà vô cùng cẩn thận như vậy, cũng tập trung chiến đấu một cách hăng hái. Đêm nay, Thiển Thâm vẫn cố ý khống chế số lượng người trong quán, dàn nhạc cũng phối hợp diễn tấu những giai điệu Piano với âm hưởng tuyệt vời. Phong cách cao nhã đơn giản hàm xúc, không khí ôn hòa khiến người ta thư thái, không có chướng khí mịt mù như các quán bar khác, tự nhiên thể hiện được bộ mặt của một quán bar chất lượng nhất nhì của thành phố.
Thiển Thâm nhận được tin nhắn của Tân Tử nói anh sắp đến, vừa vặn cô cũng đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ, liền chỉ đạo quản lý phía dưới đưa đám bạn của chồng cô lên vị trí đã bố trí ở tầng hai, sau đó cô nhanh chóng chui vào toilet làm công tác chuẩn bị cuối cùng.
Vì thế, khi Tân Tử mang nhóm bạn đi vào cửa trước của quán bar xa hoa mà người thường nhìn qua sẽ phải cân nhắc ví tiền của mình thì đã gặp ngay quản lý Ngô.
“Tân tiên sinh, anh đến rồi ạ, cô chủ chỉ đạo cho tôi đưa các anh lên tầng hai, cô chủ cũng đã dành riêng chỗ tốt cho các vị.”
Tân tử cùng vị quản lý Ngô cũng đã gặp nhau vài lần, biết người này thường giúp Thiển Thâm xử lý công việc trong quán bar, liền lễ phép mỉm cười : “ Vậy làm phiền anh, Thiển Thâm tới rồi sao?”
“Dạ vâng, cô chủ nói sẽ ra ngay”
Tân Tử không hỏi nhiều, hướng về sau tiếp đón những người liên quan, nhờ người quản lý hướng dẫn vào các ghế ngồi có vị trí tốt nhất ở tầng hai. (chỗ này bịa…!hihi)
Nhóm bạn học này của Tân Tử có thể nói là tình cảm với nhau rất tốt. Trước kia khi còn học đại học, thường cùng nhau vẽ suốt đêm tại phòng học chuyên dụng của khoa kiến trúc, cùng nhau hoàn thành bản vẽ, cùng nhau ăn lẩu khuya ở quán lẩu nhỏ trong ngõ tắt phía sau trường, lúc tốt nghiệp vài người ôm đầu khóc rống khi không nhìn thấy tương lai việc làm. Mấy năm nay mặc dù cũng ít liên lạc, vậy mà vẫn thân thiết, có người phía sau đã bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Mình nói này, quán này hoành tráng ghê”. Lâm Phàm ngồi ở ghế sau của xe từ lúc đi lên đã bắt đầu đánh giá, sợ hãi than: “chủ quán này nhìn qua có vẻ rất lợi hại nhỉ, chắc là mời chuyên gia, mỗi một chỗ thiết kề đều rất độc đáo.” Những người đang ngồi đây đều là dân trong nghề nên cũng có chút bệnh nghề nghiệp, đi vào chỗ nào điều đầu tiên là quan sát kết cấu phòng ốc, trang trí nội thất.
Khi anh ta ngồi xuống, cởi áo khoác đồng thời lại mở miệng đánh giá: “Mình cũng thấy, nhìn qua có điểm giống phong cách của Vương Tồn, ông ta mấy năm trước đặc biệt thích phong cách sắc nét này.” Sau đó, đưa ánh mắt hướng sang Tân Tử .
Anh ta và Tân Tử cùng ở chung một phòng, một ánh mắt của anh ta Tân Tử cũng hiểu là anh ta muốn hỏi cái gì. Tân tử từ chối cho ý kiến, cười cười, sự trong trẻo tràn ngập trong ánh mắt: “Đúng, ông ta thiết kế đấy.”
Mấy người còn lại mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc cùng nghi ngờ. Người trong nghề không ai không biết Vương Tồn là một người rất cố chấp trong các thiết kế, liền vội vàng ngẩng lên quan sát các góc nhấn.
Phương Giản Đồng rất đắc ý với ánh mắt tinh ý của mình: “Quả nhiên, mình đã nói khí thế nơi này quá mạnh mẽ mà”.
Lúc này, quản lý Ngô đã mang theo vài người bồi bàn đi lên, bày đầy bàn các món hoa quả, thịt nguội cùng 5 bình rượu, nói: “Thức ăn tối ở dưới lầu, các vị có thể chọn tùy thích, nếu thích loại rượu khác xin cứ tự nhiên.”
Bạch Hi Hàn cầm lấy một chai rượu mà hoa cả mắt, liền thở dài: “Rượu này ghê quá, ít nhất cũng phải một vạn một chai…Xem ra lớp trưởng tối này chuẩn bị máu không ít, mang chúng ta tới đây đốt tiền”. Nói thì có vẻ thế nhưng lại nhanh chóng rót cho mình một chén.
Lâm Phàm hưng phấn, nhào qua cầm một chai: “Thật à? Tỉểu Tân, không uổng công chúng tớ trèo đèo lội suối tới đây!”
Tân Tử trong lòng hơi sững sờ, mặt không biểu lộ một chút nào, cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Mọi người thích là tốt rồi”.
“ Mấy cậu đừng có uống nhiều quá, kẻo lúc về lại phải để người khác cõng.”
Nói chuyện chính là một trong hai cô gái duy của nhóm đang ngồi phía trong, cô gái đó tay cầm một chén nước nhỏ chậm rãi uống vào, trông như đang phẩm rượu, tao nhã, u ám, dưới ánh sáng mờ mờ chỉ thấy hiện lên một thân ảnh mê mẩn người khác, tóc ngắn, váy đỏ, ánh mắt như tơ. Một ánh nhìn liếc qua cũng khiến cho tâm trí người ta hốt hoảng, đi vào mơ màng mất ba phần.
Có người lập tức phản đối: “ Nhất Nhất, cậu muốn thiên vị lớp trưởng cũng không thể cứ như thế mà thiên vị, chúng tớ vất vả lắm mới được đến đây tụ tập, đương nhiên là không say không về. Cậu nói đi, lớp trưởng…”
Lời còn chưa dứt thì đã bị Phương Giản Đồng vỗ cho một phát: “Nói chuyển chú ý quy củ”.
Tạ Nhất Nhất tầm mắt nhẹ nhàng quay lại, dừng trên thân hình người ở đối diện, đôi mắt đẹp dịu dàng ẩn long lanh, lại nhìn không ra bên trong chất chứa những gì.
Tân Tử che miệng ho nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng tỉnh bơ buông ra: “Các cậu thích thế nào thì cứ thế đi, cứ thoải mái vào.”
“Này! Mình vừa mới đi dạo một vòng ở dưới kia, gặp được một cô đẹp cực.”
Người đột nhiên gia nhập hội là một trong nhóm bốn người luôn bị ám ảnh bởi việc kết hôn – Bành Tử Tuấn, anh chàng này mấy năm gần đây đã gào lên mấy lần đòi rượu cưới, đối với việc kết hôn có chút mơ hồ, có thể nói là luôn cho mình ở vị trí rất cao, ánh mắt cay độc, yêu cầu đối tượng phải có tướng mạo, người bình thường chẳng lọt vào mắt anh ta. Cho nên, ánh mắt mấy vị đang ám ảnh về việc kết hôn đều thay đổi nhất loạt, ánh mắt sáng bừng nên có thể làm đèn pha được
“Đẹp thật không đấy, ở đây chúng ta cũng đã có một đại mỹ nữ rồi”. Một cô gái khác tên Cổ Như cất giọng có chút khinh thường khoác vai Tạ Nhất, người được khoác vai cười tự phụ, phong tư tràn đầy.
Phương Giản Đồng hừ giọng: “Đúng vậy, phu nhân lớp trưởng của chúng ta cũng là đại mỹ nữ mà.”
“Thật không?” Mọi người kêu lên kinh ngạc
Hôn lễ của Tân Tử ngày đó, bởi vì các loại nguyên nhân, nên mọi người ngồi đây không có mấy người được gặp qua Thiên Thẩm, Phương Giản Đồng vừa dứt lời một vài chú, ánh mắt nhiệt huyết dồn cả lên người Tân Tử, như sói như hổ, Tân Tư cơ hồ chịu không nổi, dở khóc dở cười giải thích: “Cô ấy một lúc nữa sẽ tới”. Ngụ ý là chính các cậu tự xem đi. Vừa nghe nói chị dâu sắp tới, đám người đó ánh mắt càng hừng hực.
Tạ Nhất Nhất nhìn chăm chăm khuôn mặt thuần khiết của Tân Tử cười nhạt một chút, ngửa đầu uống hết một ngụm rượu, chiếc cổ thon dài tạo thành một đường cong vô cùng đẹp. Cô vô ý bật ra một tiếng rên nhẹ, tuy thấp, âm điệu có thể có chút lạnh lẽo. Tân Tử không khỏi có chút bất an, cảm giác như cô cần phải lấy dũng khí thì phải.
Bành Tự Tuấn tự nhận là người có ánh mắt sắc bén không ai bằng, hiện đang cùng người khác tranh luận mỹ nữ kia thế nào, mấy người khác cũng vô tình tham gia tán gẫu tranh luận vô bờ bến, tất cả dần dần đều nói đến những việc gần đây với vẻ mặt vui mừng. Nhiều bạn học bắt đầu tâng bốc chủ nhà Tân Tử kiếm tiền ngày càng giỏi, sự nghiệp gia đình đều như ý. Tân Tử hàm ý cảm ơn, chỉ chỉ y phục trên người mỉm cười nói: Bà xã chọn. Bốn phía lập tức ồn ào, mấy người chưa kết hôn nhìn thấy ghen tị đến đỏ mắt.
Tạ Nhất Nhất không nói gì, chỉ thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm cửa cầu thang, đúng dậy như không có gì, nói: “Tiểu Như, đi theo giúp mình lấy chút gì ăn đi.”
Cổ Như vui vẻ đồng ý, Tạ Nhất Nhất cố ý như vô ý hướng ánh mắt về phía Tân Tử, nhưng Tân Tử đang ở chỗ Phương Giản Đồng, vừa nói chuyện vừa nhắn tin, hoàn toàn không chú ý tới cô. Cổ Như phất phất tay, Tạ Nhất Nhất hoàn hồn, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, cùng với vẻ nóng bỏng của y phục tạo ra sự tương phản rõ rệt. Tạ Nhất Nhất không nói được lời nào giẫm lên đôi giày cao gót hướng cửa cầu thang đi đến, vừa muốn xuống lầu liền va vào một cô gái đang cúi đầu xem di động.
“Ngại quá”.
Đối phượng lập tức phản ứng kịp, ngẩng đầu giải thích
“Không…sao”
Hai người đói diện một giây, chỉ một giây hai mắt gặp nhau này tia lửa điện, nham thạch bùng phát trong không khí vô cùng ý nhị, trực giác của phụ nữ linh mẫn vô cùng.
Tạ Nhất Nhất sắc mặt hơi thay đổi, đôi môi đỏ mọng mím nhé, ánh mắt sáng thẳng tắp gắn trên người Thiển Thâm.
Lương Thiển Thâm vô cùng thông minh, không ngại giao tiếp, có qua có lại mới toại lòng nhau, cũng đem ánh mắt liếc nhìn toàn bộ mặt mày đối phương, trong lòng yên lặng buồn bực. Con nhóc tiểu Gia Ny kia ngữ văn trong đầu chắc chỉ ở bậc tiểu học quá. Thiển Thâm dựa vào tay vịn đứng đợi, cuối cùng nhịn không được khách khí nói với vị mỹ nữ trước mặt: “Có thể nhường tôi đi qua một chút không?”
Quay về phòng ngủ, Thiển Thâm đang loay hoay, vần vò một bức tranh mà cô lúc ở Pháp đã mua được trên phố của một người vẽ tranh dạo. Không thể nói là vì tài năng của người vẽ nhưng quả thật cô rất thích bức vẽ này, vừa nhìn thấy bức trang mô tả vẻ đẹp mênh mông, trải dài bất tận của cánh đồng hoa Oải Hương (Lavender) cô đã thích. Sau khi trở về, cô luôn cân nhắc xem nên treo nó ở chỗ nào. Tân Tử tắm rửa xong, ngồi ở trên giường, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của cô, tiện thể nói: “Tuần này hội bạn học của anh tới đây chơi”.
“Uhm” Thiển Thẩm không để tâm, ừ đại, mày nhíu lại, miệng lẩm bẩm: treo ở nhà ăn vẫn hợp hơn.
Tân Tử nghiêng đầu, cầm cuốn tạp chí ở đầu giường lật lật xem, nói tiếp: “Bọn họ sắp tới rồi, anh cũng muốn lấy danh nghĩa người chủ nhà mà tiếp đãi họ thật tốt, em thấy tổ chức họp lớp ở chỗ nào thì được?”
“Thế nào chẳng được, tìm một nhà hàng ngon ăn uống một chút, sau đó tìm quán nước nào đó tâm sự…Họp lớp?” Lúc này Thiển Thẩm mới kịp phản ứng, vội vàng quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “Họp lớp nào?”
Đôi đồng tử đeo kính mắt của Tân Tử lộ ra ánh sáng lấp lánh, thản nhiên nói: “Lúc học đại học, anh là lớp trưởng. Anh vốn dự định đợt tết vừa rồi, tụ tập mọi người một chút, nhưng sau do xảy ra nhiều chuyện quá nên trì hoãn mãi. Mấy hôm trước, hội bạn có liên lạc với anh, dường như cũng có ý này, họ dự định tuần này sẽ đến đây, anh định đồng ý, em thấy thế nào?”
Hồi thi đại học, Tân Tử thi ở nơi khác, lần họp lớp này là mọi người tụ tập nhau, coi như là một lần đi du lịch tập thể.
Thiển Thẩm buông bức tranh xuống, lên giường, một tay chống đầu, nằm nghiêng nhìn Tân Tử: “Có bao nhiêu người?”
“Chắc khoảng mười người, một số người không liên lạc được, một số không sắp xếp được thời gian”
Thiển Thâm cân nhắc một chút, đôi mắt sáng bừng thông suốt, cười nói: “Vậy ban ngày anh đưa họ đi chơi, buổi tối đưa họ qua uống rượu ở quán bar của em”
“Quán Bar?”
“Dạ, chỗ của em bọn anh thích ăn chơi thế nào cũng được, buổi tối em qua tìm anh”
Tân Tử không biết sự tính toán của Thiển Thâm, cũng không nghĩ nhiều liền gật đầu, chỉ nói là không cần quan tâm tới bọn họ quá, thoải mái là được rồi, Thiển Thâm trong lòng đầy hỗn loạn gật đầu đồng ý
Ngày họp lớp tới, Tân Tử đồng thời phát hiện Thiên Thâm rất khác thường.
Đầu tiên là từ trước tới giờ, anh phải làm mọi cách từ nịnh nọt tới cứng rắn mới mời được người nào đó rời giường, nhưng hôm nay người nào đó như một kì tích, tự mình dậy, so với anh còn sớm hơn một chút. Bạn học của anh đã lục tục tới đây từ hôm qua, anh đã sắp xếp, giúp đỡ mọi người đăng kí khách sạn tốt, buổi chiều anh cũng đã đưa mọi người đi tham quan thành phố. Lúc anh ăn cơm thì Thiển Thâm bắt đầu giúp anh lựa chọn quần áo. Sau khi dùng xong bữa, cũng đã quá trưa, anh đành đứng nguyên một chỗ để mặc cô giày vò hồi lâu. Cuối cùng anh “được” khoác một bộ đồ mà khi đi dạo phố ở Italy Thiển Thẩm ưng ý đã mua cho anh.
Áo gile màu xám xanh, rất hợp với hoa văn của chiếc áo sơmi trắng bên trong, sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái, thêm một phần lại quá mức trang trọng, bớt một phần lại có vể hơi tùy tiện, hiện tại xem như là vừa “chuẩn”. Hơn nữa thời tiết tháng 4 cũng đã ấm lên, nếu nóng quá có thể cởi áo khoác, thoải mái lại không mất đi vẻ phong nhã. Thiển Thâm vô cùng hài lòng vuốt ve chiếc áo. Cô lại chọn một đôi giày da màu ca phê đen cho đủ bộ. Tuy nói, Thiên Thâm bình thường cũng rất thích giúp anh chuẩn bị quần áo đi làm, nhưng việc cô đặc biệt cẩn thận như ngày hôm nay khiến Tân Tử rất nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì. Lúc gần đi, anh cùng cô hẹn thời gian gặp mặt. Buổi tối, quán Bar sẽ có tiệc buffet, cô sẽ tới sau khi anh đưa bạn học đến. Thiển Thâm ghi nhớ ở trong lòng, sắp chia tay, cô kiễng chân hôn lên má anh, dặn đi đường cẩn thận. Tân Tử giữ chặt cô, cực kì nghiêm túc hôn môi cô, đến tận lúc Thiển Thâm gần như ngạt thở, mới buông cô ra, mỉm cười mở cửa rời đi.
Tân Tử chân trước mới vừa đi, Thiển Thâm sau lưng cũng rời khỏi, đi thẳng một mạch tới thẩm mỹ viện, Tân Gia Ny đang đợi cô ở đó.
“Đã nói là mười hai rưỡi đợi ở đây rồi mà, bây giờ quá giờ mất rồi.” Gia Ny trên mặt tràn ngập vẻ giận dỗi.
Thiển Thâm hai mắt cười híp lại, giảng hòa: “Còn không phải tại tốn thời gian giúp anh trai em ăn diện đẹp một phen sao. Được rồi, được rồi, mau làm việc chính đi, chị chỉ còn có hơn 4 tiếng nữa thôi.”
Gia Ny thấy cô bộ dạng như đi đánh giặc, cảm thấy buồn cười, vội trêu chọc: “Chị không phải là một đóa hoa rực rỡ sao, người cao quý như chị mà cũng lo lắng sao? Không nghĩ là Lương đại mỹ nhân cũng có thời khắc lo lắng như thế này. Nếu biết sớm em sẽ không thèm nghe chị nói nữa…”
Thiển Thẩm không chút do dự, đập cho cô một phát, trừng mắt, nhưng mà hung ác không đủ nhưng phong tình có thừa, Gia Ny to gan lớn mật càng ngày càng không coi Lương Thiển Thâm cô ra gì: “Biết rồi, em hôm nay nhất định giúp chị khiến toàn trường kinh sợ, tất cả các đóa hoa ở trước mặt chị không thể tỏa ra một chút hấp dẫn nào.”
“Chị mà cần em giúp? Chị chỉ cần em ở đây góp ý thôi”. Thiển Thâm tìm được người trang điểm của mình, thản nhiên ngồi xuống, vẻ mặt mất tự nhiên, cố ra vẻ bình thường.
Gia Ny bĩu môi, không thèm để ý, còn nói thêm: “Kỳ thật chị không cần cuống lên như thế, em cảm thấy đúng là cô ấy rất được nhưng chị cũng không kém mà, nói sao thì anh của em bốn năm cũng chưa dao động một lần, làm sao có một đêm lại phản bội được…”
Thiển Thâm có vẻ hơi xấu hổ, nhìn thấy người trang điểm đang cố nhịn cười, hung tợn trách mắng: “Con nhóc con câm miêng, nếu không chị không chia quà cho em nữa”
Vừa nghe đến chữ “quà”, Gia Ny lập tức ngồi nghiêm chỉnh không dám hó hé nữa, Thiển Thẩm vừa lòng cười, nhíu nhíu đôi mi thanh tú, hạ lệnh: “Em biết điều thì kể hết mọi chuyện cho chị nghe một lần đi”.
Qua tiết xuân phân, thời gian buổi tối dài hơn, qua 5 giờ, trời bên ngoài chỉ còn sót lại chút ánh sáng, Thiển Thâm cùng Gia Ny chia tay nhau. Cô nhanh chóng tới quán bar tham gia sắp đặt, tuy rằng Tân Tử đã nói rõ cô không cần lo lắng, nhưng một trong những người chủ quán Bar này – Nghê Uyên đi rồi, cô không thể không tự mình cai quản, hơn nữa là bà chủ nhà, cô cũng cần cố gắng giữ gìn thể diện cho chồng chứ.
Dặn dò riêng phòng bếp, đêm nay thức ăn cần phải làm tốt nhất, các nguyên liệu nấu ăn phải tuyệt đối tươi ngon, màu sắc và hoa văn không thể một dạng lặp lại, cần cam đoan nửa giờ thay đổi một lần, bữa ăn Trung Quốc và Phương Tây đều giống nhau, món điểm tâm sau khi ăn cơm là bánh ngọt thuần túy. Nhóm đầu bếp cảm thấy ngạc nhiên, nhưng thấy chủ nhà vô cùng cẩn thận như vậy, cũng tập trung chiến đấu một cách hăng hái. Đêm nay, Thiển Thâm vẫn cố ý khống chế số lượng người trong quán, dàn nhạc cũng phối hợp diễn tấu những giai điệu Piano với âm hưởng tuyệt vời. Phong cách cao nhã đơn giản hàm xúc, không khí ôn hòa khiến người ta thư thái, không có chướng khí mịt mù như các quán bar khác, tự nhiên thể hiện được bộ mặt của một quán bar chất lượng nhất nhì của thành phố.
Thiển Thâm nhận được tin nhắn của Tân Tử nói anh sắp đến, vừa vặn cô cũng đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ, liền chỉ đạo quản lý phía dưới đưa đám bạn của chồng cô lên vị trí đã bố trí ở tầng hai, sau đó cô nhanh chóng chui vào toilet làm công tác chuẩn bị cuối cùng.
Vì thế, khi Tân Tử mang nhóm bạn đi vào cửa trước của quán bar xa hoa mà người thường nhìn qua sẽ phải cân nhắc ví tiền của mình thì đã gặp ngay quản lý Ngô.
“Tân tiên sinh, anh đến rồi ạ, cô chủ chỉ đạo cho tôi đưa các anh lên tầng hai, cô chủ cũng đã dành riêng chỗ tốt cho các vị.”
Tân tử cùng vị quản lý Ngô cũng đã gặp nhau vài lần, biết người này thường giúp Thiển Thâm xử lý công việc trong quán bar, liền lễ phép mỉm cười : “ Vậy làm phiền anh, Thiển Thâm tới rồi sao?”
“Dạ vâng, cô chủ nói sẽ ra ngay”
Tân Tử không hỏi nhiều, hướng về sau tiếp đón những người liên quan, nhờ người quản lý hướng dẫn vào các ghế ngồi có vị trí tốt nhất ở tầng hai. (chỗ này bịa…!hihi)
Nhóm bạn học này của Tân Tử có thể nói là tình cảm với nhau rất tốt. Trước kia khi còn học đại học, thường cùng nhau vẽ suốt đêm tại phòng học chuyên dụng của khoa kiến trúc, cùng nhau hoàn thành bản vẽ, cùng nhau ăn lẩu khuya ở quán lẩu nhỏ trong ngõ tắt phía sau trường, lúc tốt nghiệp vài người ôm đầu khóc rống khi không nhìn thấy tương lai việc làm. Mấy năm nay mặc dù cũng ít liên lạc, vậy mà vẫn thân thiết, có người phía sau đã bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Mình nói này, quán này hoành tráng ghê”. Lâm Phàm ngồi ở ghế sau của xe từ lúc đi lên đã bắt đầu đánh giá, sợ hãi than: “chủ quán này nhìn qua có vẻ rất lợi hại nhỉ, chắc là mời chuyên gia, mỗi một chỗ thiết kề đều rất độc đáo.” Những người đang ngồi đây đều là dân trong nghề nên cũng có chút bệnh nghề nghiệp, đi vào chỗ nào điều đầu tiên là quan sát kết cấu phòng ốc, trang trí nội thất.
Khi anh ta ngồi xuống, cởi áo khoác đồng thời lại mở miệng đánh giá: “Mình cũng thấy, nhìn qua có điểm giống phong cách của Vương Tồn, ông ta mấy năm trước đặc biệt thích phong cách sắc nét này.” Sau đó, đưa ánh mắt hướng sang Tân Tử .
Anh ta và Tân Tử cùng ở chung một phòng, một ánh mắt của anh ta Tân Tử cũng hiểu là anh ta muốn hỏi cái gì. Tân tử từ chối cho ý kiến, cười cười, sự trong trẻo tràn ngập trong ánh mắt: “Đúng, ông ta thiết kế đấy.”
Mấy người còn lại mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc cùng nghi ngờ. Người trong nghề không ai không biết Vương Tồn là một người rất cố chấp trong các thiết kế, liền vội vàng ngẩng lên quan sát các góc nhấn.
Phương Giản Đồng rất đắc ý với ánh mắt tinh ý của mình: “Quả nhiên, mình đã nói khí thế nơi này quá mạnh mẽ mà”.
Lúc này, quản lý Ngô đã mang theo vài người bồi bàn đi lên, bày đầy bàn các món hoa quả, thịt nguội cùng 5 bình rượu, nói: “Thức ăn tối ở dưới lầu, các vị có thể chọn tùy thích, nếu thích loại rượu khác xin cứ tự nhiên.”
Bạch Hi Hàn cầm lấy một chai rượu mà hoa cả mắt, liền thở dài: “Rượu này ghê quá, ít nhất cũng phải một vạn một chai…Xem ra lớp trưởng tối này chuẩn bị máu không ít, mang chúng ta tới đây đốt tiền”. Nói thì có vẻ thế nhưng lại nhanh chóng rót cho mình một chén.
Lâm Phàm hưng phấn, nhào qua cầm một chai: “Thật à? Tỉểu Tân, không uổng công chúng tớ trèo đèo lội suối tới đây!”
Tân Tử trong lòng hơi sững sờ, mặt không biểu lộ một chút nào, cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Mọi người thích là tốt rồi”.
“ Mấy cậu đừng có uống nhiều quá, kẻo lúc về lại phải để người khác cõng.”
Nói chuyện chính là một trong hai cô gái duy của nhóm đang ngồi phía trong, cô gái đó tay cầm một chén nước nhỏ chậm rãi uống vào, trông như đang phẩm rượu, tao nhã, u ám, dưới ánh sáng mờ mờ chỉ thấy hiện lên một thân ảnh mê mẩn người khác, tóc ngắn, váy đỏ, ánh mắt như tơ. Một ánh nhìn liếc qua cũng khiến cho tâm trí người ta hốt hoảng, đi vào mơ màng mất ba phần.
Có người lập tức phản đối: “ Nhất Nhất, cậu muốn thiên vị lớp trưởng cũng không thể cứ như thế mà thiên vị, chúng tớ vất vả lắm mới được đến đây tụ tập, đương nhiên là không say không về. Cậu nói đi, lớp trưởng…”
Lời còn chưa dứt thì đã bị Phương Giản Đồng vỗ cho một phát: “Nói chuyển chú ý quy củ”.
Tạ Nhất Nhất tầm mắt nhẹ nhàng quay lại, dừng trên thân hình người ở đối diện, đôi mắt đẹp dịu dàng ẩn long lanh, lại nhìn không ra bên trong chất chứa những gì.
Tân Tử che miệng ho nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng tỉnh bơ buông ra: “Các cậu thích thế nào thì cứ thế đi, cứ thoải mái vào.”
“Này! Mình vừa mới đi dạo một vòng ở dưới kia, gặp được một cô đẹp cực.”
Người đột nhiên gia nhập hội là một trong nhóm bốn người luôn bị ám ảnh bởi việc kết hôn – Bành Tử Tuấn, anh chàng này mấy năm gần đây đã gào lên mấy lần đòi rượu cưới, đối với việc kết hôn có chút mơ hồ, có thể nói là luôn cho mình ở vị trí rất cao, ánh mắt cay độc, yêu cầu đối tượng phải có tướng mạo, người bình thường chẳng lọt vào mắt anh ta. Cho nên, ánh mắt mấy vị đang ám ảnh về việc kết hôn đều thay đổi nhất loạt, ánh mắt sáng bừng nên có thể làm đèn pha được
“Đẹp thật không đấy, ở đây chúng ta cũng đã có một đại mỹ nữ rồi”. Một cô gái khác tên Cổ Như cất giọng có chút khinh thường khoác vai Tạ Nhất, người được khoác vai cười tự phụ, phong tư tràn đầy.
Phương Giản Đồng hừ giọng: “Đúng vậy, phu nhân lớp trưởng của chúng ta cũng là đại mỹ nữ mà.”
“Thật không?” Mọi người kêu lên kinh ngạc
Hôn lễ của Tân Tử ngày đó, bởi vì các loại nguyên nhân, nên mọi người ngồi đây không có mấy người được gặp qua Thiên Thẩm, Phương Giản Đồng vừa dứt lời một vài chú, ánh mắt nhiệt huyết dồn cả lên người Tân Tử, như sói như hổ, Tân Tư cơ hồ chịu không nổi, dở khóc dở cười giải thích: “Cô ấy một lúc nữa sẽ tới”. Ngụ ý là chính các cậu tự xem đi. Vừa nghe nói chị dâu sắp tới, đám người đó ánh mắt càng hừng hực.
Tạ Nhất Nhất nhìn chăm chăm khuôn mặt thuần khiết của Tân Tử cười nhạt một chút, ngửa đầu uống hết một ngụm rượu, chiếc cổ thon dài tạo thành một đường cong vô cùng đẹp. Cô vô ý bật ra một tiếng rên nhẹ, tuy thấp, âm điệu có thể có chút lạnh lẽo. Tân Tử không khỏi có chút bất an, cảm giác như cô cần phải lấy dũng khí thì phải.
Bành Tự Tuấn tự nhận là người có ánh mắt sắc bén không ai bằng, hiện đang cùng người khác tranh luận mỹ nữ kia thế nào, mấy người khác cũng vô tình tham gia tán gẫu tranh luận vô bờ bến, tất cả dần dần đều nói đến những việc gần đây với vẻ mặt vui mừng. Nhiều bạn học bắt đầu tâng bốc chủ nhà Tân Tử kiếm tiền ngày càng giỏi, sự nghiệp gia đình đều như ý. Tân Tử hàm ý cảm ơn, chỉ chỉ y phục trên người mỉm cười nói: Bà xã chọn. Bốn phía lập tức ồn ào, mấy người chưa kết hôn nhìn thấy ghen tị đến đỏ mắt.
Tạ Nhất Nhất không nói gì, chỉ thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm cửa cầu thang, đúng dậy như không có gì, nói: “Tiểu Như, đi theo giúp mình lấy chút gì ăn đi.”
Cổ Như vui vẻ đồng ý, Tạ Nhất Nhất cố ý như vô ý hướng ánh mắt về phía Tân Tử, nhưng Tân Tử đang ở chỗ Phương Giản Đồng, vừa nói chuyện vừa nhắn tin, hoàn toàn không chú ý tới cô. Cổ Như phất phất tay, Tạ Nhất Nhất hoàn hồn, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, cùng với vẻ nóng bỏng của y phục tạo ra sự tương phản rõ rệt. Tạ Nhất Nhất không nói được lời nào giẫm lên đôi giày cao gót hướng cửa cầu thang đi đến, vừa muốn xuống lầu liền va vào một cô gái đang cúi đầu xem di động.
“Ngại quá”.
Đối phượng lập tức phản ứng kịp, ngẩng đầu giải thích
“Không…sao”
Hai người đói diện một giây, chỉ một giây hai mắt gặp nhau này tia lửa điện, nham thạch bùng phát trong không khí vô cùng ý nhị, trực giác của phụ nữ linh mẫn vô cùng.
Tạ Nhất Nhất sắc mặt hơi thay đổi, đôi môi đỏ mọng mím nhé, ánh mắt sáng thẳng tắp gắn trên người Thiển Thâm.
Lương Thiển Thâm vô cùng thông minh, không ngại giao tiếp, có qua có lại mới toại lòng nhau, cũng đem ánh mắt liếc nhìn toàn bộ mặt mày đối phương, trong lòng yên lặng buồn bực. Con nhóc tiểu Gia Ny kia ngữ văn trong đầu chắc chỉ ở bậc tiểu học quá. Thiển Thâm dựa vào tay vịn đứng đợi, cuối cùng nhịn không được khách khí nói với vị mỹ nữ trước mặt: “Có thể nhường tôi đi qua một chút không?”
/73
|