Thiển Thâm chưa từng oán hận thân thể ốm yếu của mình như thế này, ngã xuống rồi không có cách gì gượng dậy, trong thân thể cứng ngắc lúc lạnh lúc nóng, trong mơ nhìn thấy hào quang sặc sỡ nhưng cuối cùng lại không biết mơ thấy cái gì. Đến khi cô có thể nâng mí mắt nặng nề dậy, bất ngờ không hề ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, vừa đập vào mắt chính là đèn treo thạch anh được tạo hình kì dị trên trần nhà, trong óc Thiển Thâm ong ong mờ mịt, đây là nơi nào?
Cô vội vàng từ trên giường ngồi dậy, hơi cử động một chút mới phát hiện trên tay đang cắm dây truyền bình thuốc, trên người cũng đổi thành áo ngủ rộng rãi, tiếp tục hướng nhìn bốn phía đích thật là một căn phòng xa lạ, phong cách rất hay, đồ dùng trong nhà thực sự xa hoa, không giống với vẻ trầm ổn của Tân Tử, phong cách nơi này vô cùng hiện đại đơn giản, thậm chí có chút đối lập. Căn phòng như vậy, Thiển Thâm mơ hồ đoán được chủ nhân của nó là ai, sau đó cả người cảm thấy mất tự nhiên.
Thiển Thâm tìm kiếm khắp nơi, không tìm thấy quần áo gì của mình, đành hướng về phía cửa kêu lên: “Có ai không?”
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, người nọ còn chưa vào phòng, tiếng nói gấp gáp cũng đã hừng hực truyền vào: “Em đã tỉnh rồi?”
Thiển Thâm không ngẩng đầu, nhắm mắt nhíu mày, không quá bình tĩnh hỏi: “Đây là đâu vậy, nhà ‘ông già’?”
Nghê Uyên quỳ xuống bên giường, nhẹ giọng “uhm”, nói: “Em ngất xỉu, tôi chỉ có thể đưa em về nhà, bác sĩ Hứa đã khám qua cho em, nói em…”
“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Thiển Thâm không kiên nhẫn nghe những lời này, mở mắt ra ngắt lời Nghê Uyên, hỏi.
Nghê Uyên ngừng một chút, đáp: “Một ngày.”
“Một ngày?”
Thiển Thâm hít sâu một hơi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên trên giường, nhưng trên đầu choáng váng một trận khiến cô không thể không ngã lăn xuống giường, cô điều hoà hô hấp lập tức vô cùng lo lắng chỉ vào Nghê Uyên nói: “Tân Tử có biết tôi ở trong này hay không? Anh ấy có gọi điện thoại cho tôi không?”
Thiển Thâm nhìn thấy trên mặt Nghê Uyên xuất hiện một tia do dự, chuông báo động trong lòng nhất thời reo to, nhéo tay Nghê Uyên hỏi: “Làm sao vậy?”
Nghê Uyên thở dài, đành phải nói thật: “Anh ta vẫn còn ở đồn cảnh sát, bên kia không thả người.”
Thiển Thâm ngẩn ra, không hiểu được: “Không thả người? Có ý gì?”
Nghê Uyên nhìn sắc mặt Thiển Thâm, liền nói giảm nói tránh: “Chuyện của anh ta dường như rất ồn ào, hình như có liên quan tới một tập đoàn buôn lậu ma tuý lớn, nên bên phía cảnh sát mới không thả người.”
Thiển Thâm ngồi một chút lại chống tay đỡ người đứng dậy, biên độ động tác lớn đến mức khiến cho chiếc kim truyền thuốc ở trên mu bàn tay bị rút ra ngay lập tức, chất lỏng màu đỏ trong nháy mắt rơi tí tách trên ga giường màu xanh đậm, nhưng cô hoàn toàn không để ý, vẫy tay hỏi: “Mau đi tìm người bảo lãnh hậu thẩm, nộp tiền bảo lãnh để anh ấy trở về đi! Mạc Thiên đâu, hai ngày nay cậu ta đang làm gì, vẫn ngu ngốc nhìn Tân Tử bị nhốt ở trong đó sao?”
Nghê Uyên hoảng hốt vội rút khăn tay đè lên tay cô cầm máu, không nhịn được khẽ trách: “Em vội vàng như vậy cũng vô dụng, vấn đề lần này của anh ta thực sự rất nghiêm trọng, cảnh sát tham dự điều tra nói chắc chắn mười phần muốn khởi tố anh ta, công ty của anh ta cũng bị điều tra.”
Thiển Thâm vừa nghe xong, đầu liền lập tức nổ tung: “Không được, tôi muốn đến cục cảnh sát.”
Nghê Uyên nhào lên ôm lấy cô, sống chết không cho cô xuống giường, không nể mặt quát: “Em cứ gây sức ép cho chính mình như vậy sao, thân thể còn chưa khoẻ đi làm sao đến cục cảnh sát được? Đến lúc đó lại té xỉu tiếp thì làm sao bây giờ!”
Thiển Thâm giận tím mặt, mặt đỏ lên tranh luận: “Vậy cậu muốn tôi trơ mắt nhìn Tân Tử bị giam ở trong đó sao? Chỗ kia cho dù không nói được cũng phải tìm người gây dựng quan hệ, cậu đừng ngăn cản tôi.”
Nghê Uyên dùng sức túm lấy cánh tay đang vùng vẫy của cô, nghiêm mặt nói: “Vậy em lo chuyện của mình thế nào đây? Bà ngoại của em còn nằm trong bệnh viện, ban giám đốc còn đang ép buộc bà, trong nhà vô cùng hỗn loạn, em cũng chỉ nghĩ đến Tân Tử Tân Tử, em có nghĩ tới bản thân mình hay không, nghĩ tới bà ngoại của em, Thiển Thâm, bây giờ em mà quan tâm sẽ bị loạn, em phải bình tĩnh từ từ suy ngẫm lại đại cục.”
Thiển Thâm dường như muốn hét lên: “Đại cục? Cậu nói chuyện đại cục gì với tôi, chuyện Tăng gia hỗn loạn như thế nào cũng không liên quan đến tôi, bọn họ muốn tài sản gì thì cứ lấy cái đó là được, con mẹ nó tôi còn lạ gì nữa, tôi chỉ cần Tân Tử bình an.”
“Hai đứa náo loạn gì đó! Ở dưới lầu cũng nghe thấy tiếng của hai đứa.”
Một tiếng trách mắng trấn trụ cả hai người trong phòng, Thiển Thâm cùng Nghê Uyên đồng thời nhìn về phía cửa, Nghê Đạo Viễn vẻ mặt âm trầm đứng ở đằng kia.
“Hừ.”
Thiển Thâm lạnh lùng thu hồi tầm mắt, hơi khẽ dùng lực giãy cổ tay vừa nãy bị Nghê Uyên túm lấy giữ chặt, trên da thịt trắng nõn lưu lại dấu đỏ nông sâu không đồng đều, Nghê Uyên ngẩn ra nhìn năm dấu tay đỏ kia, trong lòng tê rần, lúng túng đưa tay muốn xin lỗi, Thiển Thâm nghiêng thân tránh đi, thản nhiên nói: “Cậu lấy điện thoại cho tôi, tôi muốn gọi điện thoại.”
Yết hầu Nghê Uyên nghẹn lại, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô ấy chán nản không thôi, nhưng thấy thái độ của cô ấy kiên quyết như vậy, sợ nếu phản đối nữa sẽ thật sự khiến cô ấy nổi trận lôi đình, đành phải lấy từ trong túi áo ra điện thoại của cô ấy đưa tới trước mặt cô, ấp úng nói: “Em đừng nên kích động, mọi chuyện từ từ giải quyết, tôi sẽ giúp em.”
Nghê Uyên nói xong thấy Thiển Thâm vẫn lạnh mặt không phản ứng, đành phải ngượng ngùng đứng dậy, lúc đi tới cửa, Nghê Đạo Viễn nhìn cậu ta trầm giọng nói: “Đi ra ngoài đóng cửa lại, ba muốn nói chuyện với nó.”
“Có chuyện gì để nói đây?” Nghê Uyên mới rời khỏi cửa, Thiển Thâm liền tức giận hỏi.
Nghê Đạo Viễn tay vắt chéo sau lưng dạo bước đến bên bên cạnh Thiển Thâm, dùng khoé mắt liếc cô một cái, trên khuôn mặt cứng ngắc không nhìn ra cảm xúc: “Thân thể mình không tốt cần phải chú ý hơn một chút, tức giận với Tiểu Uyên làm gì, nó cũng không phải nơi trút giận của con.”
Lương Thiển Thâm hiện tại chính là một con nhím, lông toàn thâm đều là vũ khí, cô ngửa mặt lên nhìn thằng Nghê Đạo Viễn, ánh mắt sắc nhọn: “Chuyện không liên quan gì tới anh ta, anh ta đương nhiên có thể bình thản ung dung, nhưng tôi không đợi được!”
Nghê Đạo Viễn không hiểu giọng điệu quá kích của cô, chỉ bình tĩnh hỏi lại cô: “Con tin tưởng tiểu tử đó như vậy sao?”
Thiển Thâm nắm chặt di động, quay lại thở hổn hển cãi: “Tôi luôn tin tưởng anh ấy.”
“Có điều…” Nghê Đạo Viễn khẽ nheo mắt lại, ý tứ sâu xa chép miệng, nói: “Ba phái người đi nghe ngóng, lần này e rằng nó khiến cho con thất vọng rồi.”
Sắc mặt Thiển Thâm không tự giác khẽ đổi, có điều nhanh chóng bình tĩnh khôi phục lại vẻ bình thường, cô cười xoà một tiếng: “Ông cho rằng ông nói vậy tôi sẽ tin sao?”
Nghê Đạo Viễn quan sát vẻ mặt Thiển Thâm, đôi mắt thâm thuý lại nhìn chằm chằm ánh mắt của cô một hồi lâu, nở nụ cười, nói: “Xem ra con thật sự rất vừa ý với tiểu tử đó.”
Thiển Thâm chán ghét quay đầu đi, cứng ngắc nói: “Không nên gọi tiểu tử này tiểu tử nọ, anh ấy có tên, là Tân Tử.”
Nghê Đạo Viễn nhíu mày, lập tức gật gật đầu, nói: “Ba biết, quả là một thanh niên cố gắng nỗ lực phấn đấu, chẳng qua, có một số chuyện vẫn chưa đủ kinh nghiệm.”
“Tóm lại, Tân Tử tuyệt đối sẽ không làm những chuyện trái pháp luật, anh ấy bị oan, tôi nhất định sẽ không để cho anh ấy ngồi tù.”
Nghê Đạo Viễn cong khoé miệng lên, không bình luận gì thêm nói: “Vậy, ba liền mỏi mắt mong chờ, con rể Nghê gia ta rốt cuộc có phải có đúng là một người nhân phẩm lương thiện như lời con nói hay không.”
“Ông…” Thiển Thâm mặt sượng trân không nói tiếp được, cũng không biết tại sao lại buồn bực, nín thở nửa ngày không nói nên lời.
Lúc này, Nghê Đạo Viễn thu hồi khuôn mặt tươi cười, nhìn con gái mình lời nói sâu xa: “Có điều, Thiển Thâm, biết người biết mặt không biết lòng, giống như chuyện của con rốt cuộc là ai làm còn chưa thể điều tra được, chuyện của Tân Tử cũng như vậy. Nhưng, lần này ba sẽ không giúp con.”
Thiển Thâm kinh ngạc trợn mắt nhìn ông, Nghê Đạo Viễn lại nói tiếp: “Thế giới này có đôi khi rất tàn khốc, con nhất định phải tự mình trải qua mới có thể trưởng thành, hôn nhân của con và cậu ta cũng như vậy.”
Thiển Thâm nhạy bén cảm giác được câu nói của ông có hàm ý khác, ngay lập tức bắt lấy: “Ông… có phải biết chuyện gì hay không?”
Nghê Đạo Viễn lại lắc đầu phủ nhận: “Ba chẳng biết gì cả, đây chỉ là kinh nghiệm cá nhân của ba mà thôi.”
Sau khi Nghê Đạo Viễn rời đi, Thiển Thâm ngồi im trên giường ngẩn người, cô cảm thấy trong lời nói của ‘ông già’ có dấu diếm huyền cơ, nhưng cẩn thận nghĩ lại lại cảm thấy như càng thêm lọt vào trong sương mù, không biết nên làm gì. Không hề nghĩ nhiều, việc quan trọng trước mắt là phải đi thăm Tân Tử, Thiển Thâm xuống giường, kêu người hầu lấy quần áo thay xong, lúc bước đi người vẫn còn có chút yếu, dưới chân mềm nhũn giống như đang đi trên mây. Cô một tay nâng đầu, một tay chống tường dò dẫm, một lát sau đi ra khỏi phòng ngủ xuống lầu. Không khí trong phòng khách lớn như vậy rất trầm lặng, Nghê Uyên ngồi ở trên ghế sô pha không rên một tiếng, mẹ của anh ta ở bên cạnh cũng không biết nên làm sao, vừa nhìn thấy Thiển Thâm đi xuống vội đẩy đẩy con trai.
Nghê Uyên theo phản xạ lập tức đứng lên: “Em muốn đi ra ngoài?”
“Uhm.”
Thiển Thâm tuỳ ý đáp lời, cúi đầu gọi di động, điện thoại nhanh chóng nối máy, giọng nói của Mạc Thiên ở đầu dây bên kia khàn và nhỏ khẽ lo lắng: “Thiển Thâm, tình hình cậu sao rồi? Tôi gọi điện thoại di động cho cậu mà không được.”
“Tôi không sao, cậu mau nói cho tôi biết tình hình hiện tại của Tân Tử như thế nào?” Thiển Thâm vừa đi vừa gọi điện thoại, Nghê Uyên đi theo cô trái phải giúp cô mở cửa, tới cửa lại bảo người khởi động xe rồi thay Thiển Thâm mở cửa xe, Thiển Thâm nhìn anh một cái, ngồi trên xe, trong điện thoại Mạc Thiên đang nói tình hình rõ ràng với cô.
“Cần 300 vạn?” Đám cảnh sát kia là thổ phỉ hay sao, Thiển Thâm nhẫn nhịn, nói: “Có 300 vạn có thể bảo lãnh sao?… uhm, Tôi biết rồi, tôi sẽ qua ngay.”
Cúp điện thoại, Thiển Thâm quay đầu hướng Nghê Uyên nói: “Nhanh chóng đi đến cục cảnh sát, khoan đã… tôi muốn đi đến ngân hàng một chút.”
“Em muốn đi rút 300 vạn sao?”
Thiển Thâm thúc giục nói: “Uhm, mau lái xe, còn một lúc nữa ngân hàng mới ngừng hoạt động, đi ra ngân hàng công thương ở gần nhà là được, tôi có người quen.”
Đường cũng không xa, lái xe cùng lắm mất hơn mười phút là tới nơi, Thiển Thâm bảo Nghê Uyên ngồi trong xe chờ, sau đó một mình xuống xe đi thẳng đến đại sảnh, cô vừa muốn chạy đi tìm chủ tịch ngân hàng, lại nhìn thấy một cô gái đang đi tới làm Thiển Thâm sửng sốt.
Cô gái này cho dù có hoá thành tro, Lương Thiển Thâm cô cũng có thể nhận ra.
Thiển Thâm đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, liền nhìn thấy cô ta đang đi từng bước về phía mình, cuối cùng chỉ còn cách một bước chân, phía sau cô ta còn có hai người trông giống như vệ sĩ.
Cô ta nhìn Thiển Thâm thản nhiên cười, nhẹ nhàng nói: “Lương tiểu thư.”
Thiển Thâm ôn hoà trả lời: “Tôi thích người khác gọi tôi là Tân phu nhân.”
Dịch Nguyệt San tươi cười không đổi, giọng nói mềm mại chậm rãi bay vào trong tai Thiển Thâm: “Tân Tử ở trong cục ăn không ngon ngủ không yên, Tân phu nhân không đi thăm một chút sao?”
Lời nói mang tính khiêu khích quá rõ ràng, Thiển Thâm khẽ nhíu mày đánh giá cô gái chói lọi trước mắt này, cùng so sánh với cô gái lần trước mặt xám mày tro lần trước bị đuổi ra khỏi Tăng gia quả thực như hai người khác nhau.
“Tôi đương nhiên sẽ đi thăm anh ấy.” Lúc này, Thiển Thâm chú ý tới chiếc rương nhỏ trong tay cô ta đang cầm, còn có hai vệ sĩ của cô ta đứng phía sau trong tay xách hai cái rương.”
Dịch Nguyệt San nhận thấy ánh mắt của Thiển Thâm, xách thùng lên vỗ vỗ, lại chỉ chỉ phía sau, nói: “Chỗ này là tiền bảo lãnh của Tân Tử.”
Thiển Thâm đột nhiên ngẩng đầu, lại nghe thấy Dịch Nguyệt San tiếp tục nói: “Tân phu nhân nhìn qua tiều tuỵ đi không ít nhỉ, bản thân xảy ra chuyện, Tân Tử cũng xảy ra chuyện, trong lòng cô cũng chịu khổ sở đi.”
Giọng nói của cô ta ôn hoà nhẹ nhàng như thế, yếu đuối như nước, ở trong đó còn hàm chứa giọng điệu tiếc nuối tha thiết, không phân biệt được thật giả, có điều cho dù cô ta dùng giọng điệu như thế nào, vào trong tai Thiển Thâm quả thực giống như những ngôn ngữ ác độc nhất trên thế giới càng khiến cho cô nghiến răng nghiến lợi.
“Dịch tiểu thư…” Thiển Thâm cười rét lạnh đến xương, sắc mặt như sắt: “Làm sao cô biết tôi đã xảy ra chuyện?”
Cô vội vàng từ trên giường ngồi dậy, hơi cử động một chút mới phát hiện trên tay đang cắm dây truyền bình thuốc, trên người cũng đổi thành áo ngủ rộng rãi, tiếp tục hướng nhìn bốn phía đích thật là một căn phòng xa lạ, phong cách rất hay, đồ dùng trong nhà thực sự xa hoa, không giống với vẻ trầm ổn của Tân Tử, phong cách nơi này vô cùng hiện đại đơn giản, thậm chí có chút đối lập. Căn phòng như vậy, Thiển Thâm mơ hồ đoán được chủ nhân của nó là ai, sau đó cả người cảm thấy mất tự nhiên.
Thiển Thâm tìm kiếm khắp nơi, không tìm thấy quần áo gì của mình, đành hướng về phía cửa kêu lên: “Có ai không?”
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, người nọ còn chưa vào phòng, tiếng nói gấp gáp cũng đã hừng hực truyền vào: “Em đã tỉnh rồi?”
Thiển Thâm không ngẩng đầu, nhắm mắt nhíu mày, không quá bình tĩnh hỏi: “Đây là đâu vậy, nhà ‘ông già’?”
Nghê Uyên quỳ xuống bên giường, nhẹ giọng “uhm”, nói: “Em ngất xỉu, tôi chỉ có thể đưa em về nhà, bác sĩ Hứa đã khám qua cho em, nói em…”
“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Thiển Thâm không kiên nhẫn nghe những lời này, mở mắt ra ngắt lời Nghê Uyên, hỏi.
Nghê Uyên ngừng một chút, đáp: “Một ngày.”
“Một ngày?”
Thiển Thâm hít sâu một hơi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên trên giường, nhưng trên đầu choáng váng một trận khiến cô không thể không ngã lăn xuống giường, cô điều hoà hô hấp lập tức vô cùng lo lắng chỉ vào Nghê Uyên nói: “Tân Tử có biết tôi ở trong này hay không? Anh ấy có gọi điện thoại cho tôi không?”
Thiển Thâm nhìn thấy trên mặt Nghê Uyên xuất hiện một tia do dự, chuông báo động trong lòng nhất thời reo to, nhéo tay Nghê Uyên hỏi: “Làm sao vậy?”
Nghê Uyên thở dài, đành phải nói thật: “Anh ta vẫn còn ở đồn cảnh sát, bên kia không thả người.”
Thiển Thâm ngẩn ra, không hiểu được: “Không thả người? Có ý gì?”
Nghê Uyên nhìn sắc mặt Thiển Thâm, liền nói giảm nói tránh: “Chuyện của anh ta dường như rất ồn ào, hình như có liên quan tới một tập đoàn buôn lậu ma tuý lớn, nên bên phía cảnh sát mới không thả người.”
Thiển Thâm ngồi một chút lại chống tay đỡ người đứng dậy, biên độ động tác lớn đến mức khiến cho chiếc kim truyền thuốc ở trên mu bàn tay bị rút ra ngay lập tức, chất lỏng màu đỏ trong nháy mắt rơi tí tách trên ga giường màu xanh đậm, nhưng cô hoàn toàn không để ý, vẫy tay hỏi: “Mau đi tìm người bảo lãnh hậu thẩm, nộp tiền bảo lãnh để anh ấy trở về đi! Mạc Thiên đâu, hai ngày nay cậu ta đang làm gì, vẫn ngu ngốc nhìn Tân Tử bị nhốt ở trong đó sao?”
Nghê Uyên hoảng hốt vội rút khăn tay đè lên tay cô cầm máu, không nhịn được khẽ trách: “Em vội vàng như vậy cũng vô dụng, vấn đề lần này của anh ta thực sự rất nghiêm trọng, cảnh sát tham dự điều tra nói chắc chắn mười phần muốn khởi tố anh ta, công ty của anh ta cũng bị điều tra.”
Thiển Thâm vừa nghe xong, đầu liền lập tức nổ tung: “Không được, tôi muốn đến cục cảnh sát.”
Nghê Uyên nhào lên ôm lấy cô, sống chết không cho cô xuống giường, không nể mặt quát: “Em cứ gây sức ép cho chính mình như vậy sao, thân thể còn chưa khoẻ đi làm sao đến cục cảnh sát được? Đến lúc đó lại té xỉu tiếp thì làm sao bây giờ!”
Thiển Thâm giận tím mặt, mặt đỏ lên tranh luận: “Vậy cậu muốn tôi trơ mắt nhìn Tân Tử bị giam ở trong đó sao? Chỗ kia cho dù không nói được cũng phải tìm người gây dựng quan hệ, cậu đừng ngăn cản tôi.”
Nghê Uyên dùng sức túm lấy cánh tay đang vùng vẫy của cô, nghiêm mặt nói: “Vậy em lo chuyện của mình thế nào đây? Bà ngoại của em còn nằm trong bệnh viện, ban giám đốc còn đang ép buộc bà, trong nhà vô cùng hỗn loạn, em cũng chỉ nghĩ đến Tân Tử Tân Tử, em có nghĩ tới bản thân mình hay không, nghĩ tới bà ngoại của em, Thiển Thâm, bây giờ em mà quan tâm sẽ bị loạn, em phải bình tĩnh từ từ suy ngẫm lại đại cục.”
Thiển Thâm dường như muốn hét lên: “Đại cục? Cậu nói chuyện đại cục gì với tôi, chuyện Tăng gia hỗn loạn như thế nào cũng không liên quan đến tôi, bọn họ muốn tài sản gì thì cứ lấy cái đó là được, con mẹ nó tôi còn lạ gì nữa, tôi chỉ cần Tân Tử bình an.”
“Hai đứa náo loạn gì đó! Ở dưới lầu cũng nghe thấy tiếng của hai đứa.”
Một tiếng trách mắng trấn trụ cả hai người trong phòng, Thiển Thâm cùng Nghê Uyên đồng thời nhìn về phía cửa, Nghê Đạo Viễn vẻ mặt âm trầm đứng ở đằng kia.
“Hừ.”
Thiển Thâm lạnh lùng thu hồi tầm mắt, hơi khẽ dùng lực giãy cổ tay vừa nãy bị Nghê Uyên túm lấy giữ chặt, trên da thịt trắng nõn lưu lại dấu đỏ nông sâu không đồng đều, Nghê Uyên ngẩn ra nhìn năm dấu tay đỏ kia, trong lòng tê rần, lúng túng đưa tay muốn xin lỗi, Thiển Thâm nghiêng thân tránh đi, thản nhiên nói: “Cậu lấy điện thoại cho tôi, tôi muốn gọi điện thoại.”
Yết hầu Nghê Uyên nghẹn lại, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô ấy chán nản không thôi, nhưng thấy thái độ của cô ấy kiên quyết như vậy, sợ nếu phản đối nữa sẽ thật sự khiến cô ấy nổi trận lôi đình, đành phải lấy từ trong túi áo ra điện thoại của cô ấy đưa tới trước mặt cô, ấp úng nói: “Em đừng nên kích động, mọi chuyện từ từ giải quyết, tôi sẽ giúp em.”
Nghê Uyên nói xong thấy Thiển Thâm vẫn lạnh mặt không phản ứng, đành phải ngượng ngùng đứng dậy, lúc đi tới cửa, Nghê Đạo Viễn nhìn cậu ta trầm giọng nói: “Đi ra ngoài đóng cửa lại, ba muốn nói chuyện với nó.”
“Có chuyện gì để nói đây?” Nghê Uyên mới rời khỏi cửa, Thiển Thâm liền tức giận hỏi.
Nghê Đạo Viễn tay vắt chéo sau lưng dạo bước đến bên bên cạnh Thiển Thâm, dùng khoé mắt liếc cô một cái, trên khuôn mặt cứng ngắc không nhìn ra cảm xúc: “Thân thể mình không tốt cần phải chú ý hơn một chút, tức giận với Tiểu Uyên làm gì, nó cũng không phải nơi trút giận của con.”
Lương Thiển Thâm hiện tại chính là một con nhím, lông toàn thâm đều là vũ khí, cô ngửa mặt lên nhìn thằng Nghê Đạo Viễn, ánh mắt sắc nhọn: “Chuyện không liên quan gì tới anh ta, anh ta đương nhiên có thể bình thản ung dung, nhưng tôi không đợi được!”
Nghê Đạo Viễn không hiểu giọng điệu quá kích của cô, chỉ bình tĩnh hỏi lại cô: “Con tin tưởng tiểu tử đó như vậy sao?”
Thiển Thâm nắm chặt di động, quay lại thở hổn hển cãi: “Tôi luôn tin tưởng anh ấy.”
“Có điều…” Nghê Đạo Viễn khẽ nheo mắt lại, ý tứ sâu xa chép miệng, nói: “Ba phái người đi nghe ngóng, lần này e rằng nó khiến cho con thất vọng rồi.”
Sắc mặt Thiển Thâm không tự giác khẽ đổi, có điều nhanh chóng bình tĩnh khôi phục lại vẻ bình thường, cô cười xoà một tiếng: “Ông cho rằng ông nói vậy tôi sẽ tin sao?”
Nghê Đạo Viễn quan sát vẻ mặt Thiển Thâm, đôi mắt thâm thuý lại nhìn chằm chằm ánh mắt của cô một hồi lâu, nở nụ cười, nói: “Xem ra con thật sự rất vừa ý với tiểu tử đó.”
Thiển Thâm chán ghét quay đầu đi, cứng ngắc nói: “Không nên gọi tiểu tử này tiểu tử nọ, anh ấy có tên, là Tân Tử.”
Nghê Đạo Viễn nhíu mày, lập tức gật gật đầu, nói: “Ba biết, quả là một thanh niên cố gắng nỗ lực phấn đấu, chẳng qua, có một số chuyện vẫn chưa đủ kinh nghiệm.”
“Tóm lại, Tân Tử tuyệt đối sẽ không làm những chuyện trái pháp luật, anh ấy bị oan, tôi nhất định sẽ không để cho anh ấy ngồi tù.”
Nghê Đạo Viễn cong khoé miệng lên, không bình luận gì thêm nói: “Vậy, ba liền mỏi mắt mong chờ, con rể Nghê gia ta rốt cuộc có phải có đúng là một người nhân phẩm lương thiện như lời con nói hay không.”
“Ông…” Thiển Thâm mặt sượng trân không nói tiếp được, cũng không biết tại sao lại buồn bực, nín thở nửa ngày không nói nên lời.
Lúc này, Nghê Đạo Viễn thu hồi khuôn mặt tươi cười, nhìn con gái mình lời nói sâu xa: “Có điều, Thiển Thâm, biết người biết mặt không biết lòng, giống như chuyện của con rốt cuộc là ai làm còn chưa thể điều tra được, chuyện của Tân Tử cũng như vậy. Nhưng, lần này ba sẽ không giúp con.”
Thiển Thâm kinh ngạc trợn mắt nhìn ông, Nghê Đạo Viễn lại nói tiếp: “Thế giới này có đôi khi rất tàn khốc, con nhất định phải tự mình trải qua mới có thể trưởng thành, hôn nhân của con và cậu ta cũng như vậy.”
Thiển Thâm nhạy bén cảm giác được câu nói của ông có hàm ý khác, ngay lập tức bắt lấy: “Ông… có phải biết chuyện gì hay không?”
Nghê Đạo Viễn lại lắc đầu phủ nhận: “Ba chẳng biết gì cả, đây chỉ là kinh nghiệm cá nhân của ba mà thôi.”
Sau khi Nghê Đạo Viễn rời đi, Thiển Thâm ngồi im trên giường ngẩn người, cô cảm thấy trong lời nói của ‘ông già’ có dấu diếm huyền cơ, nhưng cẩn thận nghĩ lại lại cảm thấy như càng thêm lọt vào trong sương mù, không biết nên làm gì. Không hề nghĩ nhiều, việc quan trọng trước mắt là phải đi thăm Tân Tử, Thiển Thâm xuống giường, kêu người hầu lấy quần áo thay xong, lúc bước đi người vẫn còn có chút yếu, dưới chân mềm nhũn giống như đang đi trên mây. Cô một tay nâng đầu, một tay chống tường dò dẫm, một lát sau đi ra khỏi phòng ngủ xuống lầu. Không khí trong phòng khách lớn như vậy rất trầm lặng, Nghê Uyên ngồi ở trên ghế sô pha không rên một tiếng, mẹ của anh ta ở bên cạnh cũng không biết nên làm sao, vừa nhìn thấy Thiển Thâm đi xuống vội đẩy đẩy con trai.
Nghê Uyên theo phản xạ lập tức đứng lên: “Em muốn đi ra ngoài?”
“Uhm.”
Thiển Thâm tuỳ ý đáp lời, cúi đầu gọi di động, điện thoại nhanh chóng nối máy, giọng nói của Mạc Thiên ở đầu dây bên kia khàn và nhỏ khẽ lo lắng: “Thiển Thâm, tình hình cậu sao rồi? Tôi gọi điện thoại di động cho cậu mà không được.”
“Tôi không sao, cậu mau nói cho tôi biết tình hình hiện tại của Tân Tử như thế nào?” Thiển Thâm vừa đi vừa gọi điện thoại, Nghê Uyên đi theo cô trái phải giúp cô mở cửa, tới cửa lại bảo người khởi động xe rồi thay Thiển Thâm mở cửa xe, Thiển Thâm nhìn anh một cái, ngồi trên xe, trong điện thoại Mạc Thiên đang nói tình hình rõ ràng với cô.
“Cần 300 vạn?” Đám cảnh sát kia là thổ phỉ hay sao, Thiển Thâm nhẫn nhịn, nói: “Có 300 vạn có thể bảo lãnh sao?… uhm, Tôi biết rồi, tôi sẽ qua ngay.”
Cúp điện thoại, Thiển Thâm quay đầu hướng Nghê Uyên nói: “Nhanh chóng đi đến cục cảnh sát, khoan đã… tôi muốn đi đến ngân hàng một chút.”
“Em muốn đi rút 300 vạn sao?”
Thiển Thâm thúc giục nói: “Uhm, mau lái xe, còn một lúc nữa ngân hàng mới ngừng hoạt động, đi ra ngân hàng công thương ở gần nhà là được, tôi có người quen.”
Đường cũng không xa, lái xe cùng lắm mất hơn mười phút là tới nơi, Thiển Thâm bảo Nghê Uyên ngồi trong xe chờ, sau đó một mình xuống xe đi thẳng đến đại sảnh, cô vừa muốn chạy đi tìm chủ tịch ngân hàng, lại nhìn thấy một cô gái đang đi tới làm Thiển Thâm sửng sốt.
Cô gái này cho dù có hoá thành tro, Lương Thiển Thâm cô cũng có thể nhận ra.
Thiển Thâm đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, liền nhìn thấy cô ta đang đi từng bước về phía mình, cuối cùng chỉ còn cách một bước chân, phía sau cô ta còn có hai người trông giống như vệ sĩ.
Cô ta nhìn Thiển Thâm thản nhiên cười, nhẹ nhàng nói: “Lương tiểu thư.”
Thiển Thâm ôn hoà trả lời: “Tôi thích người khác gọi tôi là Tân phu nhân.”
Dịch Nguyệt San tươi cười không đổi, giọng nói mềm mại chậm rãi bay vào trong tai Thiển Thâm: “Tân Tử ở trong cục ăn không ngon ngủ không yên, Tân phu nhân không đi thăm một chút sao?”
Lời nói mang tính khiêu khích quá rõ ràng, Thiển Thâm khẽ nhíu mày đánh giá cô gái chói lọi trước mắt này, cùng so sánh với cô gái lần trước mặt xám mày tro lần trước bị đuổi ra khỏi Tăng gia quả thực như hai người khác nhau.
“Tôi đương nhiên sẽ đi thăm anh ấy.” Lúc này, Thiển Thâm chú ý tới chiếc rương nhỏ trong tay cô ta đang cầm, còn có hai vệ sĩ của cô ta đứng phía sau trong tay xách hai cái rương.”
Dịch Nguyệt San nhận thấy ánh mắt của Thiển Thâm, xách thùng lên vỗ vỗ, lại chỉ chỉ phía sau, nói: “Chỗ này là tiền bảo lãnh của Tân Tử.”
Thiển Thâm đột nhiên ngẩng đầu, lại nghe thấy Dịch Nguyệt San tiếp tục nói: “Tân phu nhân nhìn qua tiều tuỵ đi không ít nhỉ, bản thân xảy ra chuyện, Tân Tử cũng xảy ra chuyện, trong lòng cô cũng chịu khổ sở đi.”
Giọng nói của cô ta ôn hoà nhẹ nhàng như thế, yếu đuối như nước, ở trong đó còn hàm chứa giọng điệu tiếc nuối tha thiết, không phân biệt được thật giả, có điều cho dù cô ta dùng giọng điệu như thế nào, vào trong tai Thiển Thâm quả thực giống như những ngôn ngữ ác độc nhất trên thế giới càng khiến cho cô nghiến răng nghiến lợi.
“Dịch tiểu thư…” Thiển Thâm cười rét lạnh đến xương, sắc mặt như sắt: “Làm sao cô biết tôi đã xảy ra chuyện?”
/73
|