Thiển Thâm nhìn cái tin nhắn kia, hoàn toàn mất hết phản ứng, cô nhìn lại một lần nữa, xác định chính mình không có nhìn nhầm, có điều, ảnh chụp gì nhỉ? Trên mạng có ảnh chụp gì?
Ngay sau đó, Thiển Thâm tung chăn lên vội xuống giường lao về phía túi đựng laptop, tay cô run bần bật, giống như có một con mãnh thú hung ác liên tục đuổi theo phía sau lưng cô, thế nên mất một thời gian khá dài cô mới có thể lấy được laptop từ trong túi ra.
“Không có khả năng, không thể.”
Laptop từ từ khởi động, màn hình sáng lên, chiếu ánh sáng trắng quỷ dị lên trên mặt cô, Thiển Thâm ngồi dưới đất tay nắm chặt, một loại cảm giác sợ hãi khó hiểu dâng lên trong lòng khiến cho cô ngạt thở.
Tân Tử từ trong phòng tắm đi ra đang cầm khăn mặt lau đầu, vừa mở cửa phòng ngủ ra, đã nhìn thấy một cảnh tượng, Thiển Thâm đang quỳ dưới đất, giấy tờ trong túi đựng máy tính rơi đầy mặt đất, còn cô ấy đang ôm laptop vẻ mặt hoảng sợ ra sức gõ bàn phím.
Trái tim Tân Tử đột nhiên ngừng đập, dường như không hề nghĩ ngợi liền xông lên trước có chút kích động hỏi: “Thiển Thiển, em đang làm gì vậy?”
Thiển Thâm hoảng hồn lập tức đóng laptop lại, ngẩng đầu khá mất tự nhiên nhìn anh nở nụ cười: “Không có gì… Kiểm tra tư liệu, em có một vụ án cần lên mạng kiểm tra lại một vài thông tin.”
Tân Tử lập tức kịp nhận ra vừa rồi giọng điệu của mình có chút hấp tấp, anh cười ngồi xổm xuống, xoa xoa hai má Thiển Thâm, dịu dàng nói: “Hôm nay không cần làm việc có được không, qua đây giúp anh.”
Thiển Thâm ôm laptop, nhún vai cười nói: “Được, có thể đợi một chút được không, em kiểm tra vài thông tin đã, rồi lập tức qua đó ngay.”
“Không được.” Dường như là buột miệng nói ra, anh cũng không biết vì sao mình lại kích động như vậy, chỉ là bản năng nhanh chóng phản đối, vừa nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô ấy, anh lại giả bộ cảm thấy có chút mệt mỏi, lập tức lại gần cô ấy hạ giọng có chút mê hoặc: “Hôm nay anh rất vất vả không muốn thức đêm, em vẫn chưa buồn ngủ, vậy giúp anh một chút đi, nha?”
Tâm tư Thiển Thâm vẫn còn đặt trên chiếc máy tính, trầm ngâm một lát, nói: “Vậy anh chờ chút đi, thật đấy, em làm xong nhanh thôi, anh xem tóc anh vẫn còn chưa khô kia kìa, mau đi sấy tóc đi.”
Cảm giác khủng hoảng trong lòng Tân Tử càng trầm trọng hơn, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thiển Thâm, nhưng mà cô ấy lại không muốn đối diện với anh, chỉ nhìn chăm chăm vào chiếc khăn mặt trên người anh.
“Thiển Thiển, ngày mai kiểm tra có được không…” giọng nói của Tân Tử rất sạch sẽ, nếu như không cố ý đè thấp cũng có cảm giác mê hoặc không ai có thể ngăn được, như có như không khẽ hôn lên vành tai của Thiển Thâm: “Chúng ta đến phòng khách chơi game đi? Lần trước không phải nói muốn đánh thắng anh sao, lại nữa tóc anh cũng ngắn, một lát là khô thôi ấy mà.”
Thiển Thâm buồn bực không hiểu tại sao, đẩy anh ra, có chút mất kiên nhẫn nói: “Anh làm sao vậy, em chỉ lên mạng kiểm tra một chút thôi mà, cũng không có mất bao nhiêu thời gian, vì sao anh lại không để em…”
Thiển Thâm bỗng nhiên dừng lại, ngẩn người nhìn Tân Tử, mắt mở to không chớp nhìn anh chằm chằm: “Vì sao anh lại không muốn để em lên mạng?”
Vẻ mặt Tân Tử trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, lập tức cố nặn ra một nụ cười: “Anh không có a, chỉ muốn em đi với anh thôi.”
“Bây giờ em muốn anh đi xuống trước chờ em thêm năm phút nữa.” Thiển Thâm từ từ thu hồi ý cười lại.
Tân Tử ngồi dưới đất không nhúc nhích, yết hầu co giật lên xuống, cố hết sức bình thản nói: “Nếu anh nói, anh muốn bây giờ em đi với anh thì sao?”
Thiển Thâm nhíu mày: “Tân Tử…”
Tân Tử rất nghiêm túc hỏi: “Anh và công việc, công việc vẫn quan trọng hơn sao?”
Thiển Thâm cảm thấy chẳng hiểu gì cả: “Vì sao anh lại so đo như vậy chứ? Có cần phải như vậy không, em chỉ muốn lên mạng kiểm tra chút thông tin, nhưng mà anh ngay cả việc này cũng không cho…”
“Nếu tôi nói, tôi muốn em lựa chọn.” Ánh mắt của anh nhìn cô không hề chớp mắt, giống như thật sư muốn để cô đưa ra lựa chọn.
Thiển Thâm nhìn thẳng anh một lát, cuối cùng chậm rãi lắc lắc đầu, cảm thấy anh có chút ngang ngạnh: “Việc nào không có gì phải lựa chọn, đây chỉ là một chuyện rất nhỏ, anh làm sao lại muốn làm tới như vậy… nông nổi…”
Thiển Thâm bỗng nhiên không nói gì cả, cả người khựng lại, cứ như vậy nhìn Tân Tử.
Tân Tử thấy thế vội vàng nở nụ cười: “Không phải, tôi chỉ đùa một chút thôi, em không nên tức giận…”
“Vì sao anh lại không cho em vào mạng?” Thiển Thâm hỏi lại lần nữa, lần này cô thật sự không cười, ngược lại sắc mặt bỗng nhiên trở nên rất khó coi.
Tân Tử cố gắng nở nụ cười, nhìn cô, nhưng không thể nào cười nổi: “Anh… không có a.”
Hai mắt Thiển Thâm đột nhiên mở lớn, liên tiếp lui về phía sau, trên mặt viết mấy chữ không dám tin
Cử chỉ bối rối đau đớn của cô ấy, cũng làm cho đầu anh rối loạn, Tân Tử tiến tới gần Thiển Thâm một chút, cô lại liên tiếp lui về phía sau, ra sức ôm laptop.
“Thiển Thiển, làm sao vậy? Anh sai rồi, tôi đi xuống dưới chờ em đây…” Tân Tử cười vươn tay về phía cô, trong lòng bàn tay, tất cả đều là mồ hôi.
Thiển Thâm nhìn theo bàn tay anh, giống như muốn đem tất cả những gì có trong lòng bàn tay kia ghi nhớ thật kỹ. Anh vẫn không thu tay về, cứ duy trì tư thế đó đợi cô.
Sau đó, anh phát hiện ra cô ấy đang run lên.
Tân Tử rốt cuộc không nhịn được nữa gọi cô một tiếng: “Thiển Thiển…”
“Anh biết những gì?” Thiển Thâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt không ngừng đảo quanh trên mặt anh
Tân Tử làm bộ như mù tịt không hiểu gì cả, bật cười hỏi lại cô: “Em cho rằng anh biết cái gì sao? Em sao vậy Thiển Thiển?”
“Anh biết, có phải hay không?” Thiển Thâm cảm thấy lời nói của anh rất ngớ ngẩn, nhìn anh chằm chằm, hơi thở rối loạn: “Hèn chi, tối nay lại nói với em những lời kia…”
Trong nháy mắt, Tân Tử cảm thấy sợ hãi, anh liều mạng muốn kéo Thiển Thâm lại, nhưng Thiển Thâm lại càng lùi trốn về phía sau: “Thiển Thiển, những lời anh nói hoàn toàn không có ý gì khác, chỉ đột nhiên cảm thấy muốn…”
Thiển Thâm buông mạnh laptop ra ôm chặt lấy đầu, bịt chặt hai tai thất thanh kêu lên: “Anh biết!”
Cô thở từng ngụm khó nhọc, ánh mắt rối loạn, hai tay áp chặt lên tai không ngừng run rẩy, thoáng chốc cô vội vàng ôm lấy laptop, liểu mạng mở ra xem.
“Đừng nhìn!” Tân Tử hô to một tiếng, tiến lên dùng sức giằng lấy laptop trong tay cô, giơ lên cao.
Thiển Thâm ngẩn người, lập tức giơ tay quơ quơ lên muốn đoạt lại: “Anh trả lại cho em, cho em xem, cho em xem!”
Tân Tử cầm laptop quay lưng về phía Thiển Thâm không cho cô đoạt được: “Trên mạng không có gì cả, Thiển Thiển, em bình tĩnh một chút! Bình tĩnh một chút!”
“Anh cho em xem đi, rốt cuộc có cái gì, là ảnh chụp gì, anh nói cho em biết đi là ảnh chụp gì!” Thiển Thâm đã ở trong trạng thái cuồng loạn, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, liều mạng kéo áo T-shirt của Tân Tử, tiếng vải bị xé rách đột ngột trở nên cao ngất, hai người đều giật mình hoảng hốt.
Tân Tử nhân lúc đó dùng hết sức mình đem laptop ném ra ngoài cửa, rầm một tiếng, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở hồng hộc.
“Thiển Thiển.” Tân Tử quay người ôm cổ cô, mặc cho cô điên cuồng đánh anh, móng tay bén nhọn cào xước da thịt anh, anh vẫn như trước đem cô ôm vào trong lòng không rên một tiếng.
“Có ảnh chụp gì vậy, rốt cuộc là ảnh chụp gì vậy! Tại sao lại có thể có ảnh chụp, không thể nào, không thể nào!” Tâm tình Thiển Thâm kích động có chút không khống chế được, gào thét đến mức giọng khan hẳn đi, nhưng mà Tân Tử vẫn mạnh mẽ giữ chặt lấy cô, đến cuối cùng cô thật sự mệt không thể nhúc nhích được nữa, cả người giống như kiệt sức ngã vào trong lòng Tân Tử hai mắt mở to, không ngừng thở gấp.
Đợi cô bình tĩnh hơn một chút, Tân Tử mới dám buông lỏng ra, anh nâng đầu Thiển Thâm lên, trên mặt cô sớm đã phủ đầy nước mắt, tóc dài ướt đẫm mồ hôi, một sợi tóc dính lên trên gò má ướt nhẹp, ánh mắt chậm chạp nhìn về phía anh.
“Thiển Thiển, em đừng nên như vậy… em như vậy, anh thật không yên lòng.”
Môi Thiển Thâm tái nhợt, mỗi một câu nói, nước mắt lại tuôn rơi: “Rốt cuộc anh… làm sao anh biết? Anh đã nhìn thấy gì? Không thể có ảnh chụp được, khi đó tại sao có thể có ảnh chụp…”
Tân Tử vén sợi tóc rối loạn của cô lên, đầu ngón tay lau đi lệ trên khoé mắt cô, còn chưa lau xong, nước mắt đã lập tức thấm ướt khuôn mặt cô, Tân Tử cố gắng hết sức dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất với cô: “Có người gửi chuyển phát nhanh cho anh… Làm sao anh biết không quan trọng, quan trọng là… em không cần phải tiếp tục chịu đựng một mình nữa, không cần phải sợ hãi nữa, Thiển Thiển, không có chuyện gì, có anh ở bên em. Ảnh chụp trên mạng… Cha của em đã bắt tay vào nhờ người khác xoá hết rồi, em không cần lo lắng.”
Anh chỉ nhớ rằng lúc ấy bản thân mình cũng bị chấn động, từ đầu đến cuối không có chú ý bức ảnh chụp đó rốt cuộc như thế nào, hình ảnh cực kì mơ hồ, màu sắc tối mờ, dường như khó có thể nhìn thấy người trong ảnh đang làm gì, nhưng chỉ cần đập vào thị giác đã muốn khiến cho tinh thần anh suýt chút nữa nổi điên. Nửa giờ sau cha của cô ấy gọi điện thoại cho anh, mới đầu giọng điệu mới chỉ dò hỏi, sau khi biết rằng anh đã biết, lập tức nghiêm khắc nói với anh chuyện này ông đã xử lý rồi, nhưng bên phía Thiển Thâm nhất định phải có người trông chừng, để tránh cô ấy làm ra những chuyện ngu ngốc. Tân Tử xé tan tờ báo trong tay, không chút do dự nói: “Con sẽ bảo vệ cô ấy, nhất định không rời cô ấy nửa bước.”
Thiển Thâm ngậm miệng mắt mở lớn, không ngừng tự hỏi bản thân: “Ông ấy cũng biết sao?”
Lúc này Thiển Thâm mới chính thức hiểu ra được, hoá ra cái lý do muốn tống tiền của tên kia chỉ là đùa, nhưng chính cô cũng ngàn vạn lần không thể ngờ được tên kia lại có một chiêu như vậy. Là cô chủ quan, cũng chính cô tự cho rằng mình có thể ứng phó được tất cả chuyện này, nhưng kết quả là, cô có thể làm gì? Cô không thể làm gì cả, vẫn giống như tám năm trước, phải nhờ ‘ông già’ mới có thể bình thường. Ngay cả cơ hội xem tấm ảnh chụp đó cô cũng không có, cô thật sự muốn nhìn thấy bức ảnh chụp đó sao? Thiển Thâm khẽ nheo mắt lại, không, cô không muốn nhìn thấy tấm ảnh đó, như vậy là nghe theo lời kẻ ác muốn cô nhìn thấy cảnh tượng đáng chết đó. Nhưng, tấm ảnh đó từ đâu mà đến?
“Thiển Thiển?” Tân Tử căng thẳng phát hiện ra Thiển Thâm đang híp con mắt lại, sắc mặt có chút dị thường: “Làm sao vậy, em đang suy nghĩ điều gì? Thiển Thiển, em nhìn anh đi!”
Thiển Thâm thong thả ngẩng mặt lên nhìn Tân Tử, lông mi run run, giọng nói khó khăn: “Thật xin lỗi… làm anh đau.”
Trong đôi mắt to của cô ngập nước mắt, mờ ảo nhìn những vết thương rớm máu trên người Tân Tử, những vết thương này đều do vừa rồi cô không thể khống chế được mà cào anh, làm sao cô có thể đem những bực tức của mình trút hết trên người anh như vậy!
Tân Tử nâng mặt của cô lên, bắt cô phải nhìn mình: “Không có vấn đề gì, em có thể đánh tôi, mắng tôi, trút bực tức lên người tôi, nhưng em không cần phải tự chịu đựng tất cả mọi chuyện một mình. Chuyện này, nhất định chúng tôi sẽ giúp em điều tra ra, em yên tâm.” Nhưng, còn có điều gì đó không thích hợp: “Làm sao em lại biết chuyện này?”
Thiển Thâm cắn môi, thấp giọng nói: “Có người gọi điện thoại cho em, nói… muốn em gửi cho hắn 500 vạn, nếu không liền đem chuyện này phơi bày ra ánh sáng…”
“Em bị kẻ khác tống tiền?” Tân Tử đau lòng không thôi, không khỏi hoảng sợ nói: “Tại sao em không nói với anh?”
Thiển Thâm nước mắt như mưa, lắc đầu nói: “Em không đưa tiền cho hắn, chuyện này tám năm trước đã bị ‘ông già’ cho chìm xuống, em cảm thấy hắn chỉ muốn uy hiếp em, sẽ không thật sự làm như vậy.” Thiển Thâm hít một hơi thật sâu, níu lấy T-shirt của Tân Tử, giọng nói khàn khàn: “Thật xin lỗi, không phải em cố ý muốn giấu diếm, em thật sự muốn nói chuyện này cho anh biết, có điều… Em không biết nên mở miệng như thế nào, rất đau khổ, em không muốn nhớ lại, không muốn một chút nào…”
Con ngươi mắt Tân Tử giăng kín một tầng sương mù, trong đôi mắt hàm chứa bi thương vỡ oà: “Anh biết, anh biết hết mà. Vì sao em phải nói xin lỗi anh? Nên là anh nói mới đúng… Thiển Thiển, tám năm trước, có phải vì như vậy nên em mới rời bỏ anh hay không?”
Thiển Thâm cúi mặt cuống, khẽ gật đầu.
“Em cho rằng vì như vậy mà anh sẽ không yêu em nữa? Thiển Thâm, tại sao em lại ngốc như vậy…” Không thể nói tiếp, Tân Tử hơi ngẩng đầu lên, trăm ngàn lời nói cũng không thể tả hết tâm trạng đau đớn của anh lúc này: “Là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh, nếu ngày đó anh không cãi nhau với em, nếu anh luôn ở bên cạnh em, em sẽ không…”
“Không phải đâu…” Ngón tay lạnh lẽo của Tân Tử nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt đau khổ của Tân Tử, “Không phải như vậy, trước khi quen biết anh, em đã làm rất nhiều chuyện sai lầm không quan tâm tới hậu quả, đắc tội rất nhiều người, tính cách quyết định vận mệnh, đó là báo ứng…”
Trong mắt Tân Tử vô cùng đau đớn, không ngừng lắc đầu, muốn nói gì đó, lại bị Thiển Thâm lấy tay che đi: “Nếu có thể quay trở lại một lần nữa, em vẫn sẽ rời bỏ anh. Khi đó em không thể đối mặt với chính bản thân mình, cảm thấy mình thật bẩn, tắm như thế nào cũng không sạch sẽ, còn anh lại sạch như vậy, nếu em tiếp tục đứng ở bên cạnh anh, bản thân em cảm thấy thật ghê tởm. Khi đó là thời khắc mấu chốt để thi đại học, em sao có thể trở thành gánh nặng của anh…” Vẻ mặt Tân Tử đau đớn thống khổ trong lòng cô, cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt của anh như vậy, cho nên, cô miễn cưỡng bày ra một nụ cười như an ủi: “Không sao đâu, tám năm, dù có đau thế nào cũng đã vượt qua được. Có điều em không muốn nói cho anh biết, vì sợ anh lại tự trách bản thân, nhưng thật sự chuyện này không liên quan tới anh, do chính em tuỳ hứng làm bậy mới dẫn tới kết quả như vậy, em không muốn anh phải dằn vặt vì em, anh hiểu được ý của em không? Nhìn thấy anh khổ sở, em sẽ càng đau khổ, cho nên, đừng để em đau khổ, được không?”
Thiển Thiển của anh, vì sao còn có thể người nói với anh những lời đó. Tân Tử cố nén cơn đau xót kịch liệt, anh biết nét mặt của mình bây giờ nhất định khó coi, nhưng…
“Để cho anh ôm em một lát, chỉ một lát thôi, sau đó, anh tuyệt đối sẽ không để em tiếp tục đau khổ…”
Tân Tử lại đem thân thể mảnh khảnh của Thiển Thâm ôm vào trong ngực, Thiển Thâm im lặng vòng tay qua lưng anh để mặc cho anh ôm. Cô có thể cảm thấy được chất lỏng ấm áp liên tục không ngừng chảy xuống cổ cô, có thể cảm giác được anh liều mạng áp chế thanh âm nghẹn ngào, có thể giảm giác được hai tay anh ôm cô không ngừng run rẩy.
Sau một lúc đợi tâm tình của hai người gần như bình phục lại, bọn họ ôm nhau ngồi ở đầu giường bắt đầu chậm rãi suy nghĩ. Thiển Thâm không muốn tìm hiểu xem bên ngoài có phải đã xôn xao dư luận rồi hay không, hay đã bị ông già áp chế rồi, cô thật mệt mỏi, thầm nghĩ muốn cứ dựa sát vào anh như vậy không không làm thêm gì.
Tân Tử nắm tay Thiển Thâm, thử nhẹ giọng hỏi: “Em cho rằng ai có khả năng làm như vậy?”
Thiển Thâm theo bản năng run lên, giọng nói yếu ớt: “Em không biết, kẻ đó dùng máy chỉnh giọng. Người biết chuyện này không nhiều lắm, hơn nữa em khẳng định không có khả năng có ảnh chụp được giữ lại… Trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?”
Trong mắt Thiển Thâm bỗng nhiên sắc bén: “Trừ khi có người cố ý làm tới, đơn giản là muốn bắt chết em.”
“Có điều…” Tân Tử do dự một chút, nói: “Nếu là người biết chuyện này, vì sao lại chọn đến bây giờ mới tìm em làm phiền?”
Thiển Thâm cười nhạt một tiếng, nắm chặt tay Tân Tử: “Bản thân em thấy được mấu chốt của vấn đề ở chỗ hắn không có liên tục thúc giục em đòi tiền, mới chỉ qua một ngày đã đem chuyện này tung ra ngoài. Nếu như vì tiền, không có khả năng dễ tức giận như vậy. Cho nên, tống tiền em là không có căn cứ, công bố chuyện này ra ánh sáng mới là việc hắn muốn làm. Có điều…” Thiển Thâm lại nghi ngờ: “Nếu như tống tiền không có căn cứ, vậy tại sao hắn còn muốn làm việc thừa này?”
Ngay sau đó, Thiển Thâm tung chăn lên vội xuống giường lao về phía túi đựng laptop, tay cô run bần bật, giống như có một con mãnh thú hung ác liên tục đuổi theo phía sau lưng cô, thế nên mất một thời gian khá dài cô mới có thể lấy được laptop từ trong túi ra.
“Không có khả năng, không thể.”
Laptop từ từ khởi động, màn hình sáng lên, chiếu ánh sáng trắng quỷ dị lên trên mặt cô, Thiển Thâm ngồi dưới đất tay nắm chặt, một loại cảm giác sợ hãi khó hiểu dâng lên trong lòng khiến cho cô ngạt thở.
Tân Tử từ trong phòng tắm đi ra đang cầm khăn mặt lau đầu, vừa mở cửa phòng ngủ ra, đã nhìn thấy một cảnh tượng, Thiển Thâm đang quỳ dưới đất, giấy tờ trong túi đựng máy tính rơi đầy mặt đất, còn cô ấy đang ôm laptop vẻ mặt hoảng sợ ra sức gõ bàn phím.
Trái tim Tân Tử đột nhiên ngừng đập, dường như không hề nghĩ ngợi liền xông lên trước có chút kích động hỏi: “Thiển Thiển, em đang làm gì vậy?”
Thiển Thâm hoảng hồn lập tức đóng laptop lại, ngẩng đầu khá mất tự nhiên nhìn anh nở nụ cười: “Không có gì… Kiểm tra tư liệu, em có một vụ án cần lên mạng kiểm tra lại một vài thông tin.”
Tân Tử lập tức kịp nhận ra vừa rồi giọng điệu của mình có chút hấp tấp, anh cười ngồi xổm xuống, xoa xoa hai má Thiển Thâm, dịu dàng nói: “Hôm nay không cần làm việc có được không, qua đây giúp anh.”
Thiển Thâm ôm laptop, nhún vai cười nói: “Được, có thể đợi một chút được không, em kiểm tra vài thông tin đã, rồi lập tức qua đó ngay.”
“Không được.” Dường như là buột miệng nói ra, anh cũng không biết vì sao mình lại kích động như vậy, chỉ là bản năng nhanh chóng phản đối, vừa nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô ấy, anh lại giả bộ cảm thấy có chút mệt mỏi, lập tức lại gần cô ấy hạ giọng có chút mê hoặc: “Hôm nay anh rất vất vả không muốn thức đêm, em vẫn chưa buồn ngủ, vậy giúp anh một chút đi, nha?”
Tâm tư Thiển Thâm vẫn còn đặt trên chiếc máy tính, trầm ngâm một lát, nói: “Vậy anh chờ chút đi, thật đấy, em làm xong nhanh thôi, anh xem tóc anh vẫn còn chưa khô kia kìa, mau đi sấy tóc đi.”
Cảm giác khủng hoảng trong lòng Tân Tử càng trầm trọng hơn, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thiển Thâm, nhưng mà cô ấy lại không muốn đối diện với anh, chỉ nhìn chăm chăm vào chiếc khăn mặt trên người anh.
“Thiển Thiển, ngày mai kiểm tra có được không…” giọng nói của Tân Tử rất sạch sẽ, nếu như không cố ý đè thấp cũng có cảm giác mê hoặc không ai có thể ngăn được, như có như không khẽ hôn lên vành tai của Thiển Thâm: “Chúng ta đến phòng khách chơi game đi? Lần trước không phải nói muốn đánh thắng anh sao, lại nữa tóc anh cũng ngắn, một lát là khô thôi ấy mà.”
Thiển Thâm buồn bực không hiểu tại sao, đẩy anh ra, có chút mất kiên nhẫn nói: “Anh làm sao vậy, em chỉ lên mạng kiểm tra một chút thôi mà, cũng không có mất bao nhiêu thời gian, vì sao anh lại không để em…”
Thiển Thâm bỗng nhiên dừng lại, ngẩn người nhìn Tân Tử, mắt mở to không chớp nhìn anh chằm chằm: “Vì sao anh lại không muốn để em lên mạng?”
Vẻ mặt Tân Tử trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, lập tức cố nặn ra một nụ cười: “Anh không có a, chỉ muốn em đi với anh thôi.”
“Bây giờ em muốn anh đi xuống trước chờ em thêm năm phút nữa.” Thiển Thâm từ từ thu hồi ý cười lại.
Tân Tử ngồi dưới đất không nhúc nhích, yết hầu co giật lên xuống, cố hết sức bình thản nói: “Nếu anh nói, anh muốn bây giờ em đi với anh thì sao?”
Thiển Thâm nhíu mày: “Tân Tử…”
Tân Tử rất nghiêm túc hỏi: “Anh và công việc, công việc vẫn quan trọng hơn sao?”
Thiển Thâm cảm thấy chẳng hiểu gì cả: “Vì sao anh lại so đo như vậy chứ? Có cần phải như vậy không, em chỉ muốn lên mạng kiểm tra chút thông tin, nhưng mà anh ngay cả việc này cũng không cho…”
“Nếu tôi nói, tôi muốn em lựa chọn.” Ánh mắt của anh nhìn cô không hề chớp mắt, giống như thật sư muốn để cô đưa ra lựa chọn.
Thiển Thâm nhìn thẳng anh một lát, cuối cùng chậm rãi lắc lắc đầu, cảm thấy anh có chút ngang ngạnh: “Việc nào không có gì phải lựa chọn, đây chỉ là một chuyện rất nhỏ, anh làm sao lại muốn làm tới như vậy… nông nổi…”
Thiển Thâm bỗng nhiên không nói gì cả, cả người khựng lại, cứ như vậy nhìn Tân Tử.
Tân Tử thấy thế vội vàng nở nụ cười: “Không phải, tôi chỉ đùa một chút thôi, em không nên tức giận…”
“Vì sao anh lại không cho em vào mạng?” Thiển Thâm hỏi lại lần nữa, lần này cô thật sự không cười, ngược lại sắc mặt bỗng nhiên trở nên rất khó coi.
Tân Tử cố gắng nở nụ cười, nhìn cô, nhưng không thể nào cười nổi: “Anh… không có a.”
Hai mắt Thiển Thâm đột nhiên mở lớn, liên tiếp lui về phía sau, trên mặt viết mấy chữ không dám tin
Cử chỉ bối rối đau đớn của cô ấy, cũng làm cho đầu anh rối loạn, Tân Tử tiến tới gần Thiển Thâm một chút, cô lại liên tiếp lui về phía sau, ra sức ôm laptop.
“Thiển Thiển, làm sao vậy? Anh sai rồi, tôi đi xuống dưới chờ em đây…” Tân Tử cười vươn tay về phía cô, trong lòng bàn tay, tất cả đều là mồ hôi.
Thiển Thâm nhìn theo bàn tay anh, giống như muốn đem tất cả những gì có trong lòng bàn tay kia ghi nhớ thật kỹ. Anh vẫn không thu tay về, cứ duy trì tư thế đó đợi cô.
Sau đó, anh phát hiện ra cô ấy đang run lên.
Tân Tử rốt cuộc không nhịn được nữa gọi cô một tiếng: “Thiển Thiển…”
“Anh biết những gì?” Thiển Thâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt không ngừng đảo quanh trên mặt anh
Tân Tử làm bộ như mù tịt không hiểu gì cả, bật cười hỏi lại cô: “Em cho rằng anh biết cái gì sao? Em sao vậy Thiển Thiển?”
“Anh biết, có phải hay không?” Thiển Thâm cảm thấy lời nói của anh rất ngớ ngẩn, nhìn anh chằm chằm, hơi thở rối loạn: “Hèn chi, tối nay lại nói với em những lời kia…”
Trong nháy mắt, Tân Tử cảm thấy sợ hãi, anh liều mạng muốn kéo Thiển Thâm lại, nhưng Thiển Thâm lại càng lùi trốn về phía sau: “Thiển Thiển, những lời anh nói hoàn toàn không có ý gì khác, chỉ đột nhiên cảm thấy muốn…”
Thiển Thâm buông mạnh laptop ra ôm chặt lấy đầu, bịt chặt hai tai thất thanh kêu lên: “Anh biết!”
Cô thở từng ngụm khó nhọc, ánh mắt rối loạn, hai tay áp chặt lên tai không ngừng run rẩy, thoáng chốc cô vội vàng ôm lấy laptop, liểu mạng mở ra xem.
“Đừng nhìn!” Tân Tử hô to một tiếng, tiến lên dùng sức giằng lấy laptop trong tay cô, giơ lên cao.
Thiển Thâm ngẩn người, lập tức giơ tay quơ quơ lên muốn đoạt lại: “Anh trả lại cho em, cho em xem, cho em xem!”
Tân Tử cầm laptop quay lưng về phía Thiển Thâm không cho cô đoạt được: “Trên mạng không có gì cả, Thiển Thiển, em bình tĩnh một chút! Bình tĩnh một chút!”
“Anh cho em xem đi, rốt cuộc có cái gì, là ảnh chụp gì, anh nói cho em biết đi là ảnh chụp gì!” Thiển Thâm đã ở trong trạng thái cuồng loạn, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, liều mạng kéo áo T-shirt của Tân Tử, tiếng vải bị xé rách đột ngột trở nên cao ngất, hai người đều giật mình hoảng hốt.
Tân Tử nhân lúc đó dùng hết sức mình đem laptop ném ra ngoài cửa, rầm một tiếng, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở hồng hộc.
“Thiển Thiển.” Tân Tử quay người ôm cổ cô, mặc cho cô điên cuồng đánh anh, móng tay bén nhọn cào xước da thịt anh, anh vẫn như trước đem cô ôm vào trong lòng không rên một tiếng.
“Có ảnh chụp gì vậy, rốt cuộc là ảnh chụp gì vậy! Tại sao lại có thể có ảnh chụp, không thể nào, không thể nào!” Tâm tình Thiển Thâm kích động có chút không khống chế được, gào thét đến mức giọng khan hẳn đi, nhưng mà Tân Tử vẫn mạnh mẽ giữ chặt lấy cô, đến cuối cùng cô thật sự mệt không thể nhúc nhích được nữa, cả người giống như kiệt sức ngã vào trong lòng Tân Tử hai mắt mở to, không ngừng thở gấp.
Đợi cô bình tĩnh hơn một chút, Tân Tử mới dám buông lỏng ra, anh nâng đầu Thiển Thâm lên, trên mặt cô sớm đã phủ đầy nước mắt, tóc dài ướt đẫm mồ hôi, một sợi tóc dính lên trên gò má ướt nhẹp, ánh mắt chậm chạp nhìn về phía anh.
“Thiển Thiển, em đừng nên như vậy… em như vậy, anh thật không yên lòng.”
Môi Thiển Thâm tái nhợt, mỗi một câu nói, nước mắt lại tuôn rơi: “Rốt cuộc anh… làm sao anh biết? Anh đã nhìn thấy gì? Không thể có ảnh chụp được, khi đó tại sao có thể có ảnh chụp…”
Tân Tử vén sợi tóc rối loạn của cô lên, đầu ngón tay lau đi lệ trên khoé mắt cô, còn chưa lau xong, nước mắt đã lập tức thấm ướt khuôn mặt cô, Tân Tử cố gắng hết sức dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất với cô: “Có người gửi chuyển phát nhanh cho anh… Làm sao anh biết không quan trọng, quan trọng là… em không cần phải tiếp tục chịu đựng một mình nữa, không cần phải sợ hãi nữa, Thiển Thiển, không có chuyện gì, có anh ở bên em. Ảnh chụp trên mạng… Cha của em đã bắt tay vào nhờ người khác xoá hết rồi, em không cần lo lắng.”
Anh chỉ nhớ rằng lúc ấy bản thân mình cũng bị chấn động, từ đầu đến cuối không có chú ý bức ảnh chụp đó rốt cuộc như thế nào, hình ảnh cực kì mơ hồ, màu sắc tối mờ, dường như khó có thể nhìn thấy người trong ảnh đang làm gì, nhưng chỉ cần đập vào thị giác đã muốn khiến cho tinh thần anh suýt chút nữa nổi điên. Nửa giờ sau cha của cô ấy gọi điện thoại cho anh, mới đầu giọng điệu mới chỉ dò hỏi, sau khi biết rằng anh đã biết, lập tức nghiêm khắc nói với anh chuyện này ông đã xử lý rồi, nhưng bên phía Thiển Thâm nhất định phải có người trông chừng, để tránh cô ấy làm ra những chuyện ngu ngốc. Tân Tử xé tan tờ báo trong tay, không chút do dự nói: “Con sẽ bảo vệ cô ấy, nhất định không rời cô ấy nửa bước.”
Thiển Thâm ngậm miệng mắt mở lớn, không ngừng tự hỏi bản thân: “Ông ấy cũng biết sao?”
Lúc này Thiển Thâm mới chính thức hiểu ra được, hoá ra cái lý do muốn tống tiền của tên kia chỉ là đùa, nhưng chính cô cũng ngàn vạn lần không thể ngờ được tên kia lại có một chiêu như vậy. Là cô chủ quan, cũng chính cô tự cho rằng mình có thể ứng phó được tất cả chuyện này, nhưng kết quả là, cô có thể làm gì? Cô không thể làm gì cả, vẫn giống như tám năm trước, phải nhờ ‘ông già’ mới có thể bình thường. Ngay cả cơ hội xem tấm ảnh chụp đó cô cũng không có, cô thật sự muốn nhìn thấy bức ảnh chụp đó sao? Thiển Thâm khẽ nheo mắt lại, không, cô không muốn nhìn thấy tấm ảnh đó, như vậy là nghe theo lời kẻ ác muốn cô nhìn thấy cảnh tượng đáng chết đó. Nhưng, tấm ảnh đó từ đâu mà đến?
“Thiển Thiển?” Tân Tử căng thẳng phát hiện ra Thiển Thâm đang híp con mắt lại, sắc mặt có chút dị thường: “Làm sao vậy, em đang suy nghĩ điều gì? Thiển Thiển, em nhìn anh đi!”
Thiển Thâm thong thả ngẩng mặt lên nhìn Tân Tử, lông mi run run, giọng nói khó khăn: “Thật xin lỗi… làm anh đau.”
Trong đôi mắt to của cô ngập nước mắt, mờ ảo nhìn những vết thương rớm máu trên người Tân Tử, những vết thương này đều do vừa rồi cô không thể khống chế được mà cào anh, làm sao cô có thể đem những bực tức của mình trút hết trên người anh như vậy!
Tân Tử nâng mặt của cô lên, bắt cô phải nhìn mình: “Không có vấn đề gì, em có thể đánh tôi, mắng tôi, trút bực tức lên người tôi, nhưng em không cần phải tự chịu đựng tất cả mọi chuyện một mình. Chuyện này, nhất định chúng tôi sẽ giúp em điều tra ra, em yên tâm.” Nhưng, còn có điều gì đó không thích hợp: “Làm sao em lại biết chuyện này?”
Thiển Thâm cắn môi, thấp giọng nói: “Có người gọi điện thoại cho em, nói… muốn em gửi cho hắn 500 vạn, nếu không liền đem chuyện này phơi bày ra ánh sáng…”
“Em bị kẻ khác tống tiền?” Tân Tử đau lòng không thôi, không khỏi hoảng sợ nói: “Tại sao em không nói với anh?”
Thiển Thâm nước mắt như mưa, lắc đầu nói: “Em không đưa tiền cho hắn, chuyện này tám năm trước đã bị ‘ông già’ cho chìm xuống, em cảm thấy hắn chỉ muốn uy hiếp em, sẽ không thật sự làm như vậy.” Thiển Thâm hít một hơi thật sâu, níu lấy T-shirt của Tân Tử, giọng nói khàn khàn: “Thật xin lỗi, không phải em cố ý muốn giấu diếm, em thật sự muốn nói chuyện này cho anh biết, có điều… Em không biết nên mở miệng như thế nào, rất đau khổ, em không muốn nhớ lại, không muốn một chút nào…”
Con ngươi mắt Tân Tử giăng kín một tầng sương mù, trong đôi mắt hàm chứa bi thương vỡ oà: “Anh biết, anh biết hết mà. Vì sao em phải nói xin lỗi anh? Nên là anh nói mới đúng… Thiển Thiển, tám năm trước, có phải vì như vậy nên em mới rời bỏ anh hay không?”
Thiển Thâm cúi mặt cuống, khẽ gật đầu.
“Em cho rằng vì như vậy mà anh sẽ không yêu em nữa? Thiển Thâm, tại sao em lại ngốc như vậy…” Không thể nói tiếp, Tân Tử hơi ngẩng đầu lên, trăm ngàn lời nói cũng không thể tả hết tâm trạng đau đớn của anh lúc này: “Là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh, nếu ngày đó anh không cãi nhau với em, nếu anh luôn ở bên cạnh em, em sẽ không…”
“Không phải đâu…” Ngón tay lạnh lẽo của Tân Tử nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt đau khổ của Tân Tử, “Không phải như vậy, trước khi quen biết anh, em đã làm rất nhiều chuyện sai lầm không quan tâm tới hậu quả, đắc tội rất nhiều người, tính cách quyết định vận mệnh, đó là báo ứng…”
Trong mắt Tân Tử vô cùng đau đớn, không ngừng lắc đầu, muốn nói gì đó, lại bị Thiển Thâm lấy tay che đi: “Nếu có thể quay trở lại một lần nữa, em vẫn sẽ rời bỏ anh. Khi đó em không thể đối mặt với chính bản thân mình, cảm thấy mình thật bẩn, tắm như thế nào cũng không sạch sẽ, còn anh lại sạch như vậy, nếu em tiếp tục đứng ở bên cạnh anh, bản thân em cảm thấy thật ghê tởm. Khi đó là thời khắc mấu chốt để thi đại học, em sao có thể trở thành gánh nặng của anh…” Vẻ mặt Tân Tử đau đớn thống khổ trong lòng cô, cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt của anh như vậy, cho nên, cô miễn cưỡng bày ra một nụ cười như an ủi: “Không sao đâu, tám năm, dù có đau thế nào cũng đã vượt qua được. Có điều em không muốn nói cho anh biết, vì sợ anh lại tự trách bản thân, nhưng thật sự chuyện này không liên quan tới anh, do chính em tuỳ hứng làm bậy mới dẫn tới kết quả như vậy, em không muốn anh phải dằn vặt vì em, anh hiểu được ý của em không? Nhìn thấy anh khổ sở, em sẽ càng đau khổ, cho nên, đừng để em đau khổ, được không?”
Thiển Thiển của anh, vì sao còn có thể người nói với anh những lời đó. Tân Tử cố nén cơn đau xót kịch liệt, anh biết nét mặt của mình bây giờ nhất định khó coi, nhưng…
“Để cho anh ôm em một lát, chỉ một lát thôi, sau đó, anh tuyệt đối sẽ không để em tiếp tục đau khổ…”
Tân Tử lại đem thân thể mảnh khảnh của Thiển Thâm ôm vào trong ngực, Thiển Thâm im lặng vòng tay qua lưng anh để mặc cho anh ôm. Cô có thể cảm thấy được chất lỏng ấm áp liên tục không ngừng chảy xuống cổ cô, có thể cảm giác được anh liều mạng áp chế thanh âm nghẹn ngào, có thể giảm giác được hai tay anh ôm cô không ngừng run rẩy.
Sau một lúc đợi tâm tình của hai người gần như bình phục lại, bọn họ ôm nhau ngồi ở đầu giường bắt đầu chậm rãi suy nghĩ. Thiển Thâm không muốn tìm hiểu xem bên ngoài có phải đã xôn xao dư luận rồi hay không, hay đã bị ông già áp chế rồi, cô thật mệt mỏi, thầm nghĩ muốn cứ dựa sát vào anh như vậy không không làm thêm gì.
Tân Tử nắm tay Thiển Thâm, thử nhẹ giọng hỏi: “Em cho rằng ai có khả năng làm như vậy?”
Thiển Thâm theo bản năng run lên, giọng nói yếu ớt: “Em không biết, kẻ đó dùng máy chỉnh giọng. Người biết chuyện này không nhiều lắm, hơn nữa em khẳng định không có khả năng có ảnh chụp được giữ lại… Trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?”
Trong mắt Thiển Thâm bỗng nhiên sắc bén: “Trừ khi có người cố ý làm tới, đơn giản là muốn bắt chết em.”
“Có điều…” Tân Tử do dự một chút, nói: “Nếu là người biết chuyện này, vì sao lại chọn đến bây giờ mới tìm em làm phiền?”
Thiển Thâm cười nhạt một tiếng, nắm chặt tay Tân Tử: “Bản thân em thấy được mấu chốt của vấn đề ở chỗ hắn không có liên tục thúc giục em đòi tiền, mới chỉ qua một ngày đã đem chuyện này tung ra ngoài. Nếu như vì tiền, không có khả năng dễ tức giận như vậy. Cho nên, tống tiền em là không có căn cứ, công bố chuyện này ra ánh sáng mới là việc hắn muốn làm. Có điều…” Thiển Thâm lại nghi ngờ: “Nếu như tống tiền không có căn cứ, vậy tại sao hắn còn muốn làm việc thừa này?”
/73
|