Đến khi nhìn rõ người vừa tới, đáy mắt Thiển Thâm ngập tràn vẻ chán ghét, kinh thường nhìn y: “Hôm nay tôi không có thời gian tranh cãi với anh, tránh ra.”
Phàn Vũ đối với thái độ ngạo mạn của Thiển Thâm không buồn bực chút nào, trái lại cảm thất rất có hứng thú, y tiến lên từng bước đưa tay đỡ lấy Thiển Thâm: “Sao nào, đi theo tên tình nhân đó tốt hơn, liền bỏ quên anh sao?”
Thiển Thâm đứng không vững, lại không còn sức lực hất cái tay heo đang dính trên người mình ra, chán nản có chút níu lưỡi nói: “Không phải tôi đã từng nói với anh hai chúng ta chia tay rồi sao? Anh có phải đàn ông hay không, cứ bám chặt lấy không buông.”
“Mèo hoang bé nhỏ, khoảng thời gian trước anh bị một vài chuyện phiền lòng quấn lấy, cho nên không có thời gian tìm cưng, hiện tại không hiểu sao anh lại thấy nhớ cưng.” Phàn Vũ vừa mở miệng liền nói những lời xằng bậy, Thiển Thâm chỉ cần nghĩ đến trước đây vì giận dỗi lại kiếm y làm bạn trai mấy ngày cả người liền sợ hãi.
“Mọi người nhanh tụ nhanh tan, anh muốn đổi ý?” Thiển Thâm biết tính tình loại đàn ông này, sắc mặt cô cứng lạnh, đôi mắt hạnh chứa ý tàn ác nhìn y.
Phàn Vũ căn bản không chịu thua, ngược lại vừa nhìn thấy Thiển Thâm khẽ trừng mắt, ánh sáng lưu chuyển, nước da trắng như tuyết, môi hồng như hoa anh đào, người đẹp như ngọc, tươi đẹp đến mức làm cho người khác không chịu nổi, càng thêm kích thích thú tính trong con người y.
Y lấy thân thể trơ tráo càng áp sát vào Thiển Thâm, gần như muốn liếm lên trên lỗ tai của cô, thì thầm nói: “Cho tới bây giờ anh cũng có đồng ý đâu, lại nói tiểu tử đó có điểm gì tốt, đánh hai cái liền gục xuống, hay là cưng đá hắn quay trở lại với anh, được chứ?”
Thiển Thâm theo bản năng lùi về phía sau, cô vốn đã bị những cử động của y khiến cho vô cùng ghê tởm, trong bụng cồn cào buồn nôn, nhưng mà hai câu nói cuối cùng kia của y nhất thời khiến cho Thiển Thâm như rơi vào hầm băng.
“Là mày đánh Tân Tử?” Cô tỉnh rượu một nửa, dồn lực vào cùi chỏ thúc đẩy Phàn Vũ ra.
“Tân Tử?” Phàn Vũ sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, vuốt vuốt tóc mái dài rủ xuống, cười rất du côn nói: “Chính là tiểu tử đó, mẹ nó, xương cốt cùng rất cứng rắn đó, đánh nó mà tay tao còn thấy đau.”
Thiển Thâm nhớ ra Tân Tử năm lần bảy lượt dấu diếm tình cảnh với cô, còn có những vết thương lớn nhỏ trên người cậu ta, nhất thời vô cùng đau lòng, dường như muốn rơi lệ, cậu ta ngầm chịu đựng như thế, nhất định là sợ mình khổ sở tự trách, mà cô còn cáu gắt với cậu ta.
Nhưng mà cô ngẩng đầu lên nhìn tên đầu sỏ bộ dạng như mọi việc không liên quan đến mình kia, trong khoảng khắc sôi gan lên, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lột da tên làm cho người khác buồn nôn kia!
Cồn nhập vào não, Lương Thiển Thâm không thể khống chế cảm xúc của mình, cô giáng cho Phàn Vũ một cái tát lên trên mặt, tiếng vang giòn khiến cho những người ở chỗ này chấn động: “Mày dám đánh đại ca, mẹ nó chứ mày không muốn sống chăng!”
“Con này lại dám đánh đại ca của chúng ta?” Có người nối giận nhảy ra, đi lên muốn nện cho Lương Thiển Thâm một đấm, nhưng khi còn chưa vung nắm đấm lên đã bị Phàn Vũ ngăn lại.
Phàn Vũ nhổ ra trên mặt đất một búng máu, sờ sờ khóe miệng, ánh mắt âm u tàn nhẫn nhìn Thiển Thâm: “Không ngờ sức lực của cưng vẫn còn lớn như vậy? Hừ, như vậy chơi đùa mới tốt.”
Y dùng ánh mắt ra hiệu cho hai tên khác, bọn chúng lập tức tiến lên giữ chặt lấy Lương Thiển Thâm. Thiển Thâm tức giận, liều mạng giãy dụa, càng không ngừng gào thét: “Buông ra, cái đám khốn nạn chúng mày kia, chúng mày muốn đưa tao đi đâu?”
Với sức lực của Thiển Thân tuyệt đối không có khả năng vùng vẫy thoát ra được, huống chi hiện tại cô đã uống rất nhiều rượu, đầu óc choáng váng mụ mị, tay chân cũng không còn nghe lời, lại còn phải giãy khói trói buộc của hai tên con trai cao hơn mét tám.
Không lâu sau, cô bị ném đến sau một cái ngõ hẻm, trên đỉnh đầu là một chiếc đèn hỏng âm u u ám, cảm giác sợ hãi trên người gia tăng thêm mấy lần.
Thiển Thâm cảm thấy mí mắt phải máy liên hồi, mơ hồ có dự cảm không lành, cô đứng lên từ trên mặt đất, ngẩng đầu lên giễu cợt nhìn Phàn Vũ: “Mày đưa tao đến chỗ này làm cái gì, muốn đánh tao? Không ngờ mày cũng chẳng hơn gì bọn trộm cướp, ngay cả phụ nữ cũng muốn đánh.”
“Đánh cưng?” Phàn Vũ giống như vừa nghe được một câu chuyện rất buồn cười, hai vai run lên cười đến không còn ra hình dạng gì: “Làm sao anh lại đành lòng đánh cưng cho được, khuôn mặt tròn trịa này của cưng tất cả đàn ông đều nghĩ cần phải thương yêu cưng, chứ không phải đánh cưng.”
“Mày thật đáng ghê tởm, tao khuyên mày tốt nhất nên thả tao đi, nếu không…”
“Thả cưng đi? Lương Thiển Thâm, cưng không nên được voi đòi tiên quá.” Phàn Vũ ghé sát vào cô, hơi thở nóng rực từng ngụm phun ở trên mặt Thiển Thân, trên mặt y không hề có bất kỳ ý cười nào, lại nham hiểm đáng sợ: “Nếu cưng cùng anh đã chơi ngán, được, dù sao cũng là mọi người chỉ chơi đùa, chúng ta chia tay trong hòa bình. Nhưng mà cưng lại biến anh thành thằng ngốc, để anh làm thằng ngốc, vì muốn dụ dỗ tên tiểu tử thối kia cố ý mang anh ra để ngụy trang. Phàn Vũ này ghét nhất là bị người khác lợi dụng, nếu như vừa rồi cưng biết nhận sai chịu hối cải anh cũng không tính nữa, nhưng mà cưng lại cố tình rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, lại la lối khóc lóc với anh, anh đây đành phải để cho cưng biết những kẻ muốn đùa giỡn với anh có kết cục gì.”
Lúc này cuối cùng Thiển Thâm cũng hiểu được tiếp theo y muốn làm cái gì, nhưng mà còn chưa chờ cô hô lên thành tiếng, đã bị người ta bịt chặt miệng lại, ấn ngã xuống đất, tàn nhẫn lại điên cuồng giày vò làm nhục.
Cho dù Lương Thiển Thâm ngày thường ngang ngược kiêu ngạo giờ phút này cũng hoàn toàn ngu muội, sau khi ngẩn ra một giây, cô mới bắt đầu liều mạng giãy dụa dường như phát điên. Cô muốn quay đầu đi tránh né việc y đang cắn xé trên môi mình, thế nhưng y lại siết chặt cho đầu cô không động đậy, cô lại liều mạng cào cấu, dùng tất cả sức lực ở trên đùi đá vào trung tâm thú tính của gã này, nhưng mà không hề có tác dụng, sức phản kháng của cô đối với y mà nói chỉ như của một đứa trẻ, hoặc đúng như theo lời của y chỉ là một con mèo hoang bé nhỏ đang giơ nanh múa vuốt.
Miệng bị người bịt chặt, không khí bị cướp đoạt từng chút một, Thiển Thâm giãy dụa càng lúc càng chậm, càng lúc càng nhẹ, đến cuối cùng tê liệt mềm oặt trên mặt đất không thể nhúc nhích. Người nọ cuối cùng cũng buông cô ra, cô há to miệng giống như con cá chết điên cuồng hít thở.
Nhưng đây chẳng qua là một giây rảnh rỗi, một giây sau, cô hoảng sợ nhìn gã đàn ông kia giống như dã thú xé toang áo khoác của cô, kéo phăng nội y của cô, thậm chí cô còn nghe được tiếng vải dệt bị xé rách đang gào thét ở trong không khí.
“Bảo bối, cưng thật sự rất đẹp.” Đầu tên dã thú kia nằm sấp trên người cô, tham lam nhìn chăm chú vào thân thể xinh đẹp không mảnh vải che thân của cô.
Lúc này thân mình Thiển Thâm run lên như cầy sấy, cô không thể tin được, đây nhất định là ác mộng, không phải sự thật. Nhưng mà trong lòng tuyệt vọng sợ hãi, thân thể lạnh như băng, bên cạnh là cái cống nước phát ra mùi hôi thối cùng với lần lượt từng khuôn mặt dâm đãng trước mắt, đều nói cho cô biết, cô đang đối mặt với điều gì.
“Không nên, Phàn Vũ, không nên đụng vào tôi!”
Cô hoảng sợ, sợ hãi, chưa bao giờ cô cảm thấy hoảng loạn sắp phát điên như thế này.
Kẻ kia cười dơ bẩn, vẻ mặt dâm đãng: “Cưng hấp dẫn anh đến mức này, còn muốn bắt anh phải buông tha cho sao?”
Cô bỗng nhiên gắt gao mở to hai mắt, cảm giác được nửa thân dưới có cái vật cứng gì đó đã đặt tại chỗ kín của cô, cứng rắn nóng bỏng, vừa chạm vào sẽ nổ ngay.
“ A! Không nên, tôi cầu xin anh, buông tha cho tôi, không nên đụng vào tôi, anh muốn cái gì, tôi đều cho anh hết, tiền, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho anh, cầu xin anh buông tha cho tôi.”
Lúc này cô đã nói năng lộn xộn, cô mặc kệ bên dưới người có bao nhiêu cát bùn gạch đá xù xì thô ráp cào xước da thịt của mình, cố giãy dụa thân thể giữ mạng, sau đó sợ hãi đã làm cho cô mất đi lí trí, cô chưa bao giờ từng yếu ớt như thế, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt của cô, sương mù che hai mắt của cô, mỗi một giọt lệ đều là tiếng kêu cứu của cô, khàn cả giọng. (haizzz, thực sự ta quá đau lòng, bây h chỉ ước ai ngồi edit hộ mình chương này, đến mức này là quá sức chịu đựng của ta rồi, vừa làm vừa thấy đau lòng, vừa thấy ghê tởm >”<)
Nhưng mà, cô không biết hành động như thế của cô lại càng khơi dậy dục vọng đen tối của kẻ ở bên trên kia.
“Bảo bối, cái gì anh cũng không muốn, anh chỉ muốn cưng.”
Mà thời điểm khi lá chắn cuối cùng bị hủy ở trong tay tên kia, Thiển Thâm nhất thời mất tiếng, giống như xác chết dùng cặp mắt trống rỗng xám tro, tràn đầy nước mắt nhìn bầu trời đêm tối đen không trăng không sao.
Hai tay của cô bị người kéo qua đỉnh đầu, chân của cô bị kéo mở tối đa, cổ họng của cô đã có thể ho ra máu.
Một giây đau đớn này, tê tâm liệt phế, giống như bị người ta đâm thẳng một đường từ dưới lên trên, đau muốn chết.
Nước mắt đã chảy cạn khô trong mắt, cô giống như một con búp bê rách nát, bể tan tành ở trong con hẻm sau quán bar.
Trong không khí bao tới mùi máu tươi, quá nhiều vị dâm dục, tiếng thở, tiếng rên rỉ, Thiển Thâm nhìn lên trên bầu trời, nơi đó đen như vậy, đen như vậy, dường như vô tận không có điểm dừng, giống như những chuyển động máy móc của kẻ đang ở trên người cô cũng vô tận không có điểm dừng.
“Tân Tử, Tân Tử, Tân Tử…”
Cô không phát ra tiếng kêu nào, nhưng mà từ khẩu hình miệng của cô có thể thấy được cô đang gọi một cái tên, không ngừng, từ đầu đến cuối.
“Các người đang làm gì thế! Này! Mọi người mau tới đây, bên này có điều gì đó bất thường!”
Xa xa dường như có người đã phát hiện ra bên này có điều gì khác thường, cắt đứt trận tra tấn không ngừng lại này, người ở bên trên đột nhiên dừng lại, đau đớn tê liệt bỏng rát thoáng hòa dịu một chút.
“Đại ca, có người đến đây. Làm sao bây giờ?” Tên đàn em luôn ở bên cạnh xem phim nóng xông lên nói: “Có muốn chúng em đối phó với chúng hay không?”
Đôi mắt Phàn Vũ đang chìm đắm trong mê tình lóe lên, cất giọng khàn khàn nói: “Đi, dù sao chuyện gì cần làm cũng đã làm.”
Y rút ra khỏi thân thể Thiển Thâm, kéo theo một đám chất lỏng màu đỏ tươi. Thân thể Thiển Thâm hướng về phía trước run lên, sau khi lại ngã xuống trên mặt đất liền không có động tĩnh gì.
“Đại ca, không phải người đó đã chết rồi chứ?” Một tên đàn em ở bên cạnh nuốt nước miếng, nhìn Lương Thiển Thâm vẫn không nhúc nhích, mặt cắt không còn giọt máu nào nói.
“Hừ, làm sao chết dễ dàng như vậy được.” Y không thương tiếc chút nào vỗ vỗ lên mặt Thiển Thâm, liều lĩnh cười nói: “Bảo bối quả nhiên rất đẹp, lần sau anh tiếp tục tới tìm cưng.”
“Đại ca, có người tới.”
Khi Cố Cảnh Nhiên dẫn người đuổi tới cái đám xấu xa tồi tệ kia đã nhanh chóng chạy trốn rồi, anh ta nhìn hướng về phía ngõ nhỏ, hình như có một người nằm ở bên kia. Anh ta không có nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy vào, khi anh ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn kinh hãi.
Một nữ sinh trần truồng, tóc tai bù xù bằm nghiêng ở trong vũng bùn, cả nửa dưới thân mình tất cả đều là vết máu màu đỏ cùng một chất lỏng màu trắng đục chưa khô, cô ấy dường như đã không còn thở, hai mắt trợn tròn nhìn phía trước, môi lại đang mấp máy.
Cố Cảnh Nhiên nhanh chóng cởi áo khoác, chạy đến bên cô ấy ôm cô ấy lên, đem áo khoác bọc cô ấy cẩn thận lại, sau đó mới phát hiện ra toàn thân cô ấy lạnh như băng, nhưng vẫn còn hơi thở mong manh.
“Cô làm sao vậy? Cố chịu đựng, tôi lập tức đưa cô tới bệnh viện!”
Nữ sinh đã mất đi thần chí, sắc mặt trắng bệch làm cho người khác kinh hãi, bên bờ môi gần như trong suốt của cô đang không ngừng mấp máy.
“Cô nói cái gì?”
Anh ta ghé tai đến bên môi cô ấy, cẩn thận lắng nghe, rốt cuộc nghe được thanh âm của hơi thở mong manh kia đang nói:
Tân Tử, Tân Tử…
Từ lúc Lương Thiển Thâm hôn mê rồi tỉnh lại, đã là chuyện của ba ngày sau.
Cô cảm giác mình đang trôi bồng bềnh ở trong một khoảng không mãi mãi không có bình minh, lâu đến mức ngay cả đau đớn trên người cô đều đã quên đi.
Vì sao lại đau như vậy?
Cô bị thương sao? Ý thức dần dần tỉnh táo, cô từ từ mở mắt, ngọn đèn chói mắt làm cho cô vội vàng nhắm hai mắt lại.
Sau đó, cô nghe được có người nói: “Mau tắt đèn! Khép rèm cửa sổ vào.”
Sau khi không cảm thấy ánh sáng nữa, cô mới lại mở mắt ra. Bóng tối khiến cho cô dễ chịu hơn nhiều, cô từ từ nghiêng đầu muốn xem xem ai đang ở bên cạnh cô.
Kia là một cái bóng dáng quen thuộc lại xa lạ, cô quan sát một lúc, cố sức nghĩ một chút, cuối cùng nhận ra người này là một người đàn ông tên gọi Nghê Đạo Viễn.
Cha của cô. (kì ghê, 2 cha con khác họ =.=”)
“Không có việc gì, Thiển Thâm, chưa từng có việc gì.” Giọng nói của người đàn ông kia sao lại già nua như thế, đây mới thật là người cha lạnh lùng vô tình của cô hay sao?
Nhưng mà cái gì không có việc gì? Đã xảy ra chuyện gì?
“Thiển Thâm, có ba của con và dì ở đây, con không phải sợ.” Một giọng nữ đang khóc vang lên ở bên tai của cô.
Cô cau mày không muốn hao tâm tốn sức nghĩ xem người này là ai vậy, cô đang suy nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lương Thiển Thâm ngơ ngác nhìn trần nhà tối đen, chỗ ấy giống như ở trong trí nhớ của cô là một khoảng trời đêm màu đen vô cùng vô tận.
Bầu trời đêm màu đen…
Đồng tử chợt thu nhỏ lại, cái đoạn ngắn trong trí nhớ phút chốc quét qua linh hồn của cô.
Ngọn đèn u ám, bóng dáng quỷ quái, nụ cười tà ác, dâm đãng, còn có…
“A! ———————————— “
Cô nghĩ ra rồi, cô ở trong ngõ nhỏ sau quán bar, ở trước mắt bao nhiêu người, bị kẻ khác… cưỡng gian.
Phàn Vũ đối với thái độ ngạo mạn của Thiển Thâm không buồn bực chút nào, trái lại cảm thất rất có hứng thú, y tiến lên từng bước đưa tay đỡ lấy Thiển Thâm: “Sao nào, đi theo tên tình nhân đó tốt hơn, liền bỏ quên anh sao?”
Thiển Thâm đứng không vững, lại không còn sức lực hất cái tay heo đang dính trên người mình ra, chán nản có chút níu lưỡi nói: “Không phải tôi đã từng nói với anh hai chúng ta chia tay rồi sao? Anh có phải đàn ông hay không, cứ bám chặt lấy không buông.”
“Mèo hoang bé nhỏ, khoảng thời gian trước anh bị một vài chuyện phiền lòng quấn lấy, cho nên không có thời gian tìm cưng, hiện tại không hiểu sao anh lại thấy nhớ cưng.” Phàn Vũ vừa mở miệng liền nói những lời xằng bậy, Thiển Thâm chỉ cần nghĩ đến trước đây vì giận dỗi lại kiếm y làm bạn trai mấy ngày cả người liền sợ hãi.
“Mọi người nhanh tụ nhanh tan, anh muốn đổi ý?” Thiển Thâm biết tính tình loại đàn ông này, sắc mặt cô cứng lạnh, đôi mắt hạnh chứa ý tàn ác nhìn y.
Phàn Vũ căn bản không chịu thua, ngược lại vừa nhìn thấy Thiển Thâm khẽ trừng mắt, ánh sáng lưu chuyển, nước da trắng như tuyết, môi hồng như hoa anh đào, người đẹp như ngọc, tươi đẹp đến mức làm cho người khác không chịu nổi, càng thêm kích thích thú tính trong con người y.
Y lấy thân thể trơ tráo càng áp sát vào Thiển Thâm, gần như muốn liếm lên trên lỗ tai của cô, thì thầm nói: “Cho tới bây giờ anh cũng có đồng ý đâu, lại nói tiểu tử đó có điểm gì tốt, đánh hai cái liền gục xuống, hay là cưng đá hắn quay trở lại với anh, được chứ?”
Thiển Thâm theo bản năng lùi về phía sau, cô vốn đã bị những cử động của y khiến cho vô cùng ghê tởm, trong bụng cồn cào buồn nôn, nhưng mà hai câu nói cuối cùng kia của y nhất thời khiến cho Thiển Thâm như rơi vào hầm băng.
“Là mày đánh Tân Tử?” Cô tỉnh rượu một nửa, dồn lực vào cùi chỏ thúc đẩy Phàn Vũ ra.
“Tân Tử?” Phàn Vũ sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, vuốt vuốt tóc mái dài rủ xuống, cười rất du côn nói: “Chính là tiểu tử đó, mẹ nó, xương cốt cùng rất cứng rắn đó, đánh nó mà tay tao còn thấy đau.”
Thiển Thâm nhớ ra Tân Tử năm lần bảy lượt dấu diếm tình cảnh với cô, còn có những vết thương lớn nhỏ trên người cậu ta, nhất thời vô cùng đau lòng, dường như muốn rơi lệ, cậu ta ngầm chịu đựng như thế, nhất định là sợ mình khổ sở tự trách, mà cô còn cáu gắt với cậu ta.
Nhưng mà cô ngẩng đầu lên nhìn tên đầu sỏ bộ dạng như mọi việc không liên quan đến mình kia, trong khoảng khắc sôi gan lên, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lột da tên làm cho người khác buồn nôn kia!
Cồn nhập vào não, Lương Thiển Thâm không thể khống chế cảm xúc của mình, cô giáng cho Phàn Vũ một cái tát lên trên mặt, tiếng vang giòn khiến cho những người ở chỗ này chấn động: “Mày dám đánh đại ca, mẹ nó chứ mày không muốn sống chăng!”
“Con này lại dám đánh đại ca của chúng ta?” Có người nối giận nhảy ra, đi lên muốn nện cho Lương Thiển Thâm một đấm, nhưng khi còn chưa vung nắm đấm lên đã bị Phàn Vũ ngăn lại.
Phàn Vũ nhổ ra trên mặt đất một búng máu, sờ sờ khóe miệng, ánh mắt âm u tàn nhẫn nhìn Thiển Thâm: “Không ngờ sức lực của cưng vẫn còn lớn như vậy? Hừ, như vậy chơi đùa mới tốt.”
Y dùng ánh mắt ra hiệu cho hai tên khác, bọn chúng lập tức tiến lên giữ chặt lấy Lương Thiển Thâm. Thiển Thâm tức giận, liều mạng giãy dụa, càng không ngừng gào thét: “Buông ra, cái đám khốn nạn chúng mày kia, chúng mày muốn đưa tao đi đâu?”
Với sức lực của Thiển Thân tuyệt đối không có khả năng vùng vẫy thoát ra được, huống chi hiện tại cô đã uống rất nhiều rượu, đầu óc choáng váng mụ mị, tay chân cũng không còn nghe lời, lại còn phải giãy khói trói buộc của hai tên con trai cao hơn mét tám.
Không lâu sau, cô bị ném đến sau một cái ngõ hẻm, trên đỉnh đầu là một chiếc đèn hỏng âm u u ám, cảm giác sợ hãi trên người gia tăng thêm mấy lần.
Thiển Thâm cảm thấy mí mắt phải máy liên hồi, mơ hồ có dự cảm không lành, cô đứng lên từ trên mặt đất, ngẩng đầu lên giễu cợt nhìn Phàn Vũ: “Mày đưa tao đến chỗ này làm cái gì, muốn đánh tao? Không ngờ mày cũng chẳng hơn gì bọn trộm cướp, ngay cả phụ nữ cũng muốn đánh.”
“Đánh cưng?” Phàn Vũ giống như vừa nghe được một câu chuyện rất buồn cười, hai vai run lên cười đến không còn ra hình dạng gì: “Làm sao anh lại đành lòng đánh cưng cho được, khuôn mặt tròn trịa này của cưng tất cả đàn ông đều nghĩ cần phải thương yêu cưng, chứ không phải đánh cưng.”
“Mày thật đáng ghê tởm, tao khuyên mày tốt nhất nên thả tao đi, nếu không…”
“Thả cưng đi? Lương Thiển Thâm, cưng không nên được voi đòi tiên quá.” Phàn Vũ ghé sát vào cô, hơi thở nóng rực từng ngụm phun ở trên mặt Thiển Thân, trên mặt y không hề có bất kỳ ý cười nào, lại nham hiểm đáng sợ: “Nếu cưng cùng anh đã chơi ngán, được, dù sao cũng là mọi người chỉ chơi đùa, chúng ta chia tay trong hòa bình. Nhưng mà cưng lại biến anh thành thằng ngốc, để anh làm thằng ngốc, vì muốn dụ dỗ tên tiểu tử thối kia cố ý mang anh ra để ngụy trang. Phàn Vũ này ghét nhất là bị người khác lợi dụng, nếu như vừa rồi cưng biết nhận sai chịu hối cải anh cũng không tính nữa, nhưng mà cưng lại cố tình rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, lại la lối khóc lóc với anh, anh đây đành phải để cho cưng biết những kẻ muốn đùa giỡn với anh có kết cục gì.”
Lúc này cuối cùng Thiển Thâm cũng hiểu được tiếp theo y muốn làm cái gì, nhưng mà còn chưa chờ cô hô lên thành tiếng, đã bị người ta bịt chặt miệng lại, ấn ngã xuống đất, tàn nhẫn lại điên cuồng giày vò làm nhục.
Cho dù Lương Thiển Thâm ngày thường ngang ngược kiêu ngạo giờ phút này cũng hoàn toàn ngu muội, sau khi ngẩn ra một giây, cô mới bắt đầu liều mạng giãy dụa dường như phát điên. Cô muốn quay đầu đi tránh né việc y đang cắn xé trên môi mình, thế nhưng y lại siết chặt cho đầu cô không động đậy, cô lại liều mạng cào cấu, dùng tất cả sức lực ở trên đùi đá vào trung tâm thú tính của gã này, nhưng mà không hề có tác dụng, sức phản kháng của cô đối với y mà nói chỉ như của một đứa trẻ, hoặc đúng như theo lời của y chỉ là một con mèo hoang bé nhỏ đang giơ nanh múa vuốt.
Miệng bị người bịt chặt, không khí bị cướp đoạt từng chút một, Thiển Thâm giãy dụa càng lúc càng chậm, càng lúc càng nhẹ, đến cuối cùng tê liệt mềm oặt trên mặt đất không thể nhúc nhích. Người nọ cuối cùng cũng buông cô ra, cô há to miệng giống như con cá chết điên cuồng hít thở.
Nhưng đây chẳng qua là một giây rảnh rỗi, một giây sau, cô hoảng sợ nhìn gã đàn ông kia giống như dã thú xé toang áo khoác của cô, kéo phăng nội y của cô, thậm chí cô còn nghe được tiếng vải dệt bị xé rách đang gào thét ở trong không khí.
“Bảo bối, cưng thật sự rất đẹp.” Đầu tên dã thú kia nằm sấp trên người cô, tham lam nhìn chăm chú vào thân thể xinh đẹp không mảnh vải che thân của cô.
Lúc này thân mình Thiển Thâm run lên như cầy sấy, cô không thể tin được, đây nhất định là ác mộng, không phải sự thật. Nhưng mà trong lòng tuyệt vọng sợ hãi, thân thể lạnh như băng, bên cạnh là cái cống nước phát ra mùi hôi thối cùng với lần lượt từng khuôn mặt dâm đãng trước mắt, đều nói cho cô biết, cô đang đối mặt với điều gì.
“Không nên, Phàn Vũ, không nên đụng vào tôi!”
Cô hoảng sợ, sợ hãi, chưa bao giờ cô cảm thấy hoảng loạn sắp phát điên như thế này.
Kẻ kia cười dơ bẩn, vẻ mặt dâm đãng: “Cưng hấp dẫn anh đến mức này, còn muốn bắt anh phải buông tha cho sao?”
Cô bỗng nhiên gắt gao mở to hai mắt, cảm giác được nửa thân dưới có cái vật cứng gì đó đã đặt tại chỗ kín của cô, cứng rắn nóng bỏng, vừa chạm vào sẽ nổ ngay.
“ A! Không nên, tôi cầu xin anh, buông tha cho tôi, không nên đụng vào tôi, anh muốn cái gì, tôi đều cho anh hết, tiền, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho anh, cầu xin anh buông tha cho tôi.”
Lúc này cô đã nói năng lộn xộn, cô mặc kệ bên dưới người có bao nhiêu cát bùn gạch đá xù xì thô ráp cào xước da thịt của mình, cố giãy dụa thân thể giữ mạng, sau đó sợ hãi đã làm cho cô mất đi lí trí, cô chưa bao giờ từng yếu ớt như thế, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt của cô, sương mù che hai mắt của cô, mỗi một giọt lệ đều là tiếng kêu cứu của cô, khàn cả giọng. (haizzz, thực sự ta quá đau lòng, bây h chỉ ước ai ngồi edit hộ mình chương này, đến mức này là quá sức chịu đựng của ta rồi, vừa làm vừa thấy đau lòng, vừa thấy ghê tởm >”<)
Nhưng mà, cô không biết hành động như thế của cô lại càng khơi dậy dục vọng đen tối của kẻ ở bên trên kia.
“Bảo bối, cái gì anh cũng không muốn, anh chỉ muốn cưng.”
Mà thời điểm khi lá chắn cuối cùng bị hủy ở trong tay tên kia, Thiển Thâm nhất thời mất tiếng, giống như xác chết dùng cặp mắt trống rỗng xám tro, tràn đầy nước mắt nhìn bầu trời đêm tối đen không trăng không sao.
Hai tay của cô bị người kéo qua đỉnh đầu, chân của cô bị kéo mở tối đa, cổ họng của cô đã có thể ho ra máu.
Một giây đau đớn này, tê tâm liệt phế, giống như bị người ta đâm thẳng một đường từ dưới lên trên, đau muốn chết.
Nước mắt đã chảy cạn khô trong mắt, cô giống như một con búp bê rách nát, bể tan tành ở trong con hẻm sau quán bar.
Trong không khí bao tới mùi máu tươi, quá nhiều vị dâm dục, tiếng thở, tiếng rên rỉ, Thiển Thâm nhìn lên trên bầu trời, nơi đó đen như vậy, đen như vậy, dường như vô tận không có điểm dừng, giống như những chuyển động máy móc của kẻ đang ở trên người cô cũng vô tận không có điểm dừng.
“Tân Tử, Tân Tử, Tân Tử…”
Cô không phát ra tiếng kêu nào, nhưng mà từ khẩu hình miệng của cô có thể thấy được cô đang gọi một cái tên, không ngừng, từ đầu đến cuối.
“Các người đang làm gì thế! Này! Mọi người mau tới đây, bên này có điều gì đó bất thường!”
Xa xa dường như có người đã phát hiện ra bên này có điều gì khác thường, cắt đứt trận tra tấn không ngừng lại này, người ở bên trên đột nhiên dừng lại, đau đớn tê liệt bỏng rát thoáng hòa dịu một chút.
“Đại ca, có người đến đây. Làm sao bây giờ?” Tên đàn em luôn ở bên cạnh xem phim nóng xông lên nói: “Có muốn chúng em đối phó với chúng hay không?”
Đôi mắt Phàn Vũ đang chìm đắm trong mê tình lóe lên, cất giọng khàn khàn nói: “Đi, dù sao chuyện gì cần làm cũng đã làm.”
Y rút ra khỏi thân thể Thiển Thâm, kéo theo một đám chất lỏng màu đỏ tươi. Thân thể Thiển Thâm hướng về phía trước run lên, sau khi lại ngã xuống trên mặt đất liền không có động tĩnh gì.
“Đại ca, không phải người đó đã chết rồi chứ?” Một tên đàn em ở bên cạnh nuốt nước miếng, nhìn Lương Thiển Thâm vẫn không nhúc nhích, mặt cắt không còn giọt máu nào nói.
“Hừ, làm sao chết dễ dàng như vậy được.” Y không thương tiếc chút nào vỗ vỗ lên mặt Thiển Thâm, liều lĩnh cười nói: “Bảo bối quả nhiên rất đẹp, lần sau anh tiếp tục tới tìm cưng.”
“Đại ca, có người tới.”
Khi Cố Cảnh Nhiên dẫn người đuổi tới cái đám xấu xa tồi tệ kia đã nhanh chóng chạy trốn rồi, anh ta nhìn hướng về phía ngõ nhỏ, hình như có một người nằm ở bên kia. Anh ta không có nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy vào, khi anh ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn kinh hãi.
Một nữ sinh trần truồng, tóc tai bù xù bằm nghiêng ở trong vũng bùn, cả nửa dưới thân mình tất cả đều là vết máu màu đỏ cùng một chất lỏng màu trắng đục chưa khô, cô ấy dường như đã không còn thở, hai mắt trợn tròn nhìn phía trước, môi lại đang mấp máy.
Cố Cảnh Nhiên nhanh chóng cởi áo khoác, chạy đến bên cô ấy ôm cô ấy lên, đem áo khoác bọc cô ấy cẩn thận lại, sau đó mới phát hiện ra toàn thân cô ấy lạnh như băng, nhưng vẫn còn hơi thở mong manh.
“Cô làm sao vậy? Cố chịu đựng, tôi lập tức đưa cô tới bệnh viện!”
Nữ sinh đã mất đi thần chí, sắc mặt trắng bệch làm cho người khác kinh hãi, bên bờ môi gần như trong suốt của cô đang không ngừng mấp máy.
“Cô nói cái gì?”
Anh ta ghé tai đến bên môi cô ấy, cẩn thận lắng nghe, rốt cuộc nghe được thanh âm của hơi thở mong manh kia đang nói:
Tân Tử, Tân Tử…
Từ lúc Lương Thiển Thâm hôn mê rồi tỉnh lại, đã là chuyện của ba ngày sau.
Cô cảm giác mình đang trôi bồng bềnh ở trong một khoảng không mãi mãi không có bình minh, lâu đến mức ngay cả đau đớn trên người cô đều đã quên đi.
Vì sao lại đau như vậy?
Cô bị thương sao? Ý thức dần dần tỉnh táo, cô từ từ mở mắt, ngọn đèn chói mắt làm cho cô vội vàng nhắm hai mắt lại.
Sau đó, cô nghe được có người nói: “Mau tắt đèn! Khép rèm cửa sổ vào.”
Sau khi không cảm thấy ánh sáng nữa, cô mới lại mở mắt ra. Bóng tối khiến cho cô dễ chịu hơn nhiều, cô từ từ nghiêng đầu muốn xem xem ai đang ở bên cạnh cô.
Kia là một cái bóng dáng quen thuộc lại xa lạ, cô quan sát một lúc, cố sức nghĩ một chút, cuối cùng nhận ra người này là một người đàn ông tên gọi Nghê Đạo Viễn.
Cha của cô. (kì ghê, 2 cha con khác họ =.=”)
“Không có việc gì, Thiển Thâm, chưa từng có việc gì.” Giọng nói của người đàn ông kia sao lại già nua như thế, đây mới thật là người cha lạnh lùng vô tình của cô hay sao?
Nhưng mà cái gì không có việc gì? Đã xảy ra chuyện gì?
“Thiển Thâm, có ba của con và dì ở đây, con không phải sợ.” Một giọng nữ đang khóc vang lên ở bên tai của cô.
Cô cau mày không muốn hao tâm tốn sức nghĩ xem người này là ai vậy, cô đang suy nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lương Thiển Thâm ngơ ngác nhìn trần nhà tối đen, chỗ ấy giống như ở trong trí nhớ của cô là một khoảng trời đêm màu đen vô cùng vô tận.
Bầu trời đêm màu đen…
Đồng tử chợt thu nhỏ lại, cái đoạn ngắn trong trí nhớ phút chốc quét qua linh hồn của cô.
Ngọn đèn u ám, bóng dáng quỷ quái, nụ cười tà ác, dâm đãng, còn có…
“A! ———————————— “
Cô nghĩ ra rồi, cô ở trong ngõ nhỏ sau quán bar, ở trước mắt bao nhiêu người, bị kẻ khác… cưỡng gian.
/73
|