Tính cách Lương Thiển Thâm nóng nảy, tính nết hay thay đổi, miệng lưỡi ác độc vô tình, “mỹ danh” kiêu căng phách lối sớm đã truyền bá ra ngoài, nhưng khi thật sự đem kiến thức của mình ra lại là một “mỹ cảnh” khác.
Tân Tử không biết đây là lần thứ mấy được cả lớp ủy thác thay mặt chạy tới tiến hành “khai thông” với Lương Thiển Thâm, rất có cảm giác sứt đầu mẻ trán. Đám người trong lớp tuy rằng lúc đầu vì Lương Thiển Thâm chịu lên biểu diễn mà vui mừng trong chốc lát, nhưng mà dần dần bị những yêu cầu hà khắc và tính nết khó khăn của cô ấy làm cho ai nấy mệt bở hơi tai, cũng không muốn tiếp tục hợp tác với cô ấy, chỉ có Tân Tử chạy tới chạy lui hai bên, muốn làm dịu đi cục diện căng thẳng của hai bên.
Nhưng mà mọi người cũng nhận ra, Lương Thiển Thâm đối với lớp trưởng cũng nghe lời vài phần, cho nên bên này bọn họ muốn bàn bạc cái gì tất nhiên sẽ giao cho Tân Tử đi nói chuyện với Lương Thiển Thâm. Thiển Thâm thấy Tân Tử khổ cực như vậy mà bộ dạng lại vẫn đặc biệt có trách nhiệm, cũng bị mềm lòng không bắt bẻ gì nữa đồng ý hát bài 《 Bỏ mặc Bỏ mặc 》của Tiêu Á Hiên. Cuối cùng, cái đám chết tiệt kia lại không biết suy xét truy hỏi đến cùng: Cậu biết chơi nhạc cụ không?
Thiển Thâm đè nén cơn tức lại, tươi cười sáng lạn trả lời: “Rốt cuộc các cậu muốn tôi vừa hát vừa nhảy, hay là muốn tôi vừa hát vừa đánh đàn, hay là muốn tôi vừa hát vừa nhảy vừa đánh đàn a?”
Một vài tiếng “A” véo von vang lên, nghe xong một đám người trong ban ủy viên của lớp rụt đầu không dám lên tiếng.
Thiển Thâm giận dỗi hừ một tiếng, ai mà không biết cái tiểu tâm tư của bọn họ, Văn Tiêu là tài nữ lần này lên sân khấu biểu diễn là vừa đàn vừa hát, bọn họ sợ tiết mục của lớp mình không sánh bằng, thật sự muốn dùng thêm chút mánh khóe gì đó. Thiển Thâm từ nhỏ đi theo mẹ học Piano, nhưng mà ngay khi còn bé tính cách đã không tốt không thể hứng thú nổi với cái cách đào tạo truyền tình cảm gì gì đó, học qua loa vài năm liền ngừng tay. Đến tận khi mẹ của cô mất, cô chịu đả kích lớn, lại một lần nữa học môn nghệ thuật này để tưởng nhớ về mẹ, bởi vậy, mỗi ngày cũng sẽ lặng lẽ luyện tập khoảng một giờ. Mặc dù không đạt đến trình độ người khác xem mà thán phục, lên biểu diễn trên sân khấu cũng không phải là chuyện khó, nhưng mà cô lại không muốn không có ý tưởng mới cứ phải đi theo đuôi Văn Tiêu, nên lựa chọn ca hát thêm múa phụ họa.
Mỗi ngày tập luyện ca múa cũng là một chuyện hành hạ người khác, tính khí Lương Thiển Thâm vốn cũng không phải là một người giỏi kiên nhẫn, cho nên đối với mấy cô bạn nữ học cùng lớp lên nhảy phụ họa cô vô cùng bực mình. Không phải chỉ là mấy bước nhảy thôi sao, nhưng tại sao mấy cô ấy học ba ngày vẫn cứ học trước quên sau. Thiển Thâm lúc đầu còn có thể nén cơn tức giận xuống làm mẫu một lượt, nhưng mà lại cứ lặp đi lặp lại nhiều lần cuối cùng không nhịn được nữa chửi ầm lên với sáu cô nữ sinh này một phen.
Đợi đến khi Tân Tử tới mọi chuyện đã hỏng bét, Thiệu Chi Chi ở giữa đang ngăn lấy Lương Thiển Thâm ở bên trái và sáu nữ sinh kia ở bên phải, Tuyên Hồng đau đầu tay chống nạnh mặt xanh mét không nói được câu nào. Lương Thiển Thâm hai tay vòng qua ngực liếc xéo, mấy nữ sinh kia chỉ cần mở miệng nói câu nào, bên kia lại giống như được dịp bùng nổ như mấy người đàn bà chanh chua chửi đổng chỉ vào mũi của mấy cô đó mắng to không dứt.
Tân Tử vội vội vàng vàng bước lên phía trước kéo Thiển Thâm qua một bên thấp giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiển Thâm nhìn Tân Tử, cũng nhíu chặt mi lại, tức giận nói: “Đám người kia ngu đến mức không có cách nào có thể dạy được.”
Tân Tử lại đi qua khuyên giải một hồi, bên kia cuối cùng cũng ổn định, có điều những ánh mắt hung tợn kia vẫn còn đang đảo quanh trên người Thiển Thâm.
Tân Tử đi trở về bên cạnh Thiển Thâm nói với cô: “Hôm nay không tập luyện nữa, cái bộ dạng này có luyện tập tiếp cũng vô dụng.”
Thiển Thâm ậm ừ không đưa ra ý kiến, vốn cô cũng không có tâm tình gì dạy tiếp được nữa, vì thế rất rõ ràng gật gật đầu.
Tân Tử cúi đầu hắng giọng, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì… chúng ta đi ăn cơm đi.”
Mặt Thiển Thâm mới ban nãy còn nổi giận đùng đùng nháy mắt tiến thoái lưỡng nan cứng lên, tức giận chưa tiêu tan mà lại bị làm cho kinh ngạc đến mức mở to hai mắt nhìn,trong lòng vừa bùng nổ vừa nhảy dựng lên: “Cậu nói cái gì?”
Tân Tử vấn hơi ngẩng đầu ánh mắt dịu dàng thanh nhã, tiếp theo lặp lại một lần nữa: “Không phải tôi nói rằng sẽ mời cậu ăn bữa cơm sao, hôm nay được không? Vốn muốn thứ bảy mời cậu đi, nhưng mà em gái của tôi hiếm khi được về nhà một chuyến, tôi phải đi cùng nó, cho nên…”
“Cũng được, đúng lúc tôi cũng đang đói bụng.” Không đợi Tân Tử nói hết lời, Thiển Thâm lập tức ngắt lời cậu ta: “Mau thu dọn đồ đạc đi, chúng ta đi thôi.”
Ý của Thiển Thâm là chọn qua một quán ăn là được rồi, cô không muốn làm khó Tân Tử. Nhưng mà, ở phương diện này Tân Tử cố chấp như trước, thật sự dẫn Thiển Thâm đến một nhà hàng cách trường học một đoạn đường khá tinh tế sạch sẽ. Thiển Thâm đánh giá, tuy nói mặt tiền của nhà hàng này không lớn, nhưng mà bên trong lại độc đáo mát mẻ thoải mái, trên bàn ăn bên cửa sổ bày biện những món ăn cũng làm cho người ta thấy thèm, nhưng mà…
Thiển Thâm kéo Tân Tử đang muốn đi vào trong lại, cẩn thận nói: “Bên trong này hình như không có nhiều người, hay là đi sang nhà khác đi.”
Tân Tử nhìn chằm chằm ánh mắt của cô ấy đang di chuyển quan sát khắp nơi, trên mặt mang theo ý cười: “Cậu không cần lo lắng, nơi này tôi nghe nói đồ ăn ngon giá cũng rất hợp lí.”
“Ai lo lắng cho cậu.” Thiển Thâm thực không chịu được kích động, khẽ lúng túng trừng mắt lườm Tân Tử một cái, lập tức đi vào.
Tân Tử hỏi Thiển Thâm thích ăn cái gì, Thiển Thâm nói ngay một câu tùy ý, Tân Tử đành phải tự mình chọn bốn món ăn và một món canh.
“Nghe nói cháo vịt ở nơi này rất ngon, hôm nay nếm thử đi.” Cậu ta lại nghĩ tới điều gì, hỏi: “Cậu muốn gọi đồ uống gì?”
Không ngờ cậu ta vẫn còn nhớ bản thân mình lúc ăn cơm thích uống đồ uống, Thiển Thâm mỉm cười nói: “Không cần, có canh là được rồi.”
Từng món ăn được mang lên, Thiển Thâm nếm thử từng thứ một, quả nhiên rất ngon miệng. Cô thật sự rất đói bụng, thức ăn đầy bàn giống như đang nở nụ cười vẫy gọi cô mau chóng bắt tay vào hành động, cô cũng không khách khí bắt đầu ăn. Nhưng mà ăn nửa ngày lại phát hiện người đối diện không có động tĩnh gì, động tác lấy đồ ăn dừng lại, Thiển Thâm khó hiểu nhìn Tân Tử hỏi: “Nhìn tôi ăn thì sẽ no sao? Cậu cũng ăn đi.”
Tân Tử nở nụ cười, rất cẩn thận tháo kính mắt xuống cất kỹ, tiếp tục không nhanh không chậm gắp đồ ăn ăn một miếng, nói: “Tôi vẫn chưa ăn, còn cậu nên ăn từ từ thôi, ăn quá nhanh sẽ bị nghẹn mất.”
Thiển Thâm nhất thời hiểu ra vừa rồi tướng ăn của mình mất hết cả hình tượng, chán nản đến mức thiếu chút nữa cắn gãy đũa, đầu cũng nhanh chóng chôn vùi vào trong bát cơm.
“Gần đây cậu biên đạo múa rất khổ cực.”
Thiển Thâm sửng sốt, lập tức ngẩng đầu.
Tân Tử cũng không có nhìn cô ấy, đũa trong tay gắp lên một miếng sườn xào chua ngọt, dịu dàng nói: “Cậu biên đạo phần múa kia tôi cũng nhìn thấy, rất đẹp, nhưng mà, có lẽ tại cậu đã từng học múa nên không cảm thấy khó khăn, nhưng mà các bạn ấy lại lần đầu tiên tập múa như vậy, e rằng trong chốc lát không học tốt cũng khó tránh. Cho nên, cậu có thể điều chỉnh mức độ khó giảm xuống một chút được hay không?” Cậu ta nâng mi lên nhìn về phía cô, đôi mắt sáng kia phảng phất như một dòng suối mát, nhìn đến mức trong lòng Thiển Thâm xoay chuyển ngàn vạn lần.
Thiển Thâm không phải là người ưa nịnh, lại càng không phải là một người thích cứng rắn, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy không có chút sức chống cự nào, không tự chủ gật gật đầu: “Quay về tôi sẽ sửa đổi lại.”
Tân Tử vốn nghĩ rằng cần phải hao phí một thời gian mới có thể khuyên bức tượng phật này di chuyển, không ngờ lại dễ dàng như thế trái lại khiến cậu ta lập tức không đón nhận kịp, một lúc lâu mới cười nói: “Cám ơn.”
Một bữa cơm ăn trong bầu không khí cực kỳ ấm áp, trong không khí ngoại trừ mùi thơm cửa món cháo vịt dường như còn mờ ảo thêm cái gì nữa. Lương Thiển Thâm thu tính cách nóng nảy lại mặc dù không tính là dịu ngoan nhưng cũng khá ôn hòa, điều duy nhất khiến cô không thoải mái chính là tốc độ tim đập rất không bình thường, có chút hưng phấn quá độ nhưng lại không thể bày ra cho thiên hạ nhìn thấy, phải nhẫn nhịn làm cho cô có chút vất vả. Nụ cười trên mặt Tân Tử so với thường ngày nhiều hơn vài phần, con ngươi màu sáng lại càng tràn ngập các loại màu sắc trong ánh mắt, cùng nói chuyện phiếm với Thiển Thâm càng lúc càng tự nhiên. Tư thế dùng cơm của cậu ta rất bình tĩnh, ngón tay thon dài cầm đũa rất linh động, Thiển Thâm thỉnh thoảng lại liếc trộm cậu ta vài lần, cảm thấy bộ dạng của cậu ta hiện tại rất dễ nhìn, lại tự cúi đầu hé miệng cười trộm.
Lúc tính tiền Thiển Thâm còn có chút lo lắng, nhưng mà thấy giá tiền quả thật cũng có vẻ hợp lý, trên mặt Tân Tử cũng không lộ ra điều gì, rất tự nhiên thanh toán tiền, cô cũng yên tâm. Vừa muốn đứng dậy, lại thấy trong cặp sách của Tân Tử có một vật gì đó rơi trên mặt đất, cúi đầu nhìn lại liền sửng sốt: “… Cái móc khóa được khuyến mại của cậu rơi nè.”
Tân Tử cúi người nhặt nó lên, nắm ở trong tay thổi một chút, nói: “May mà cậu nhìn thấy.”
Trong đầu Thiển Thâm choáng váng một trận, cảm xúc giống như từng đợt sóng muốn phá tan lớp đê chắn mà ào ra, lòng bàn tay nắm ba lô đã lại ẩm ướt, cuối cùng cô cũng bắt tinh thần mình phải dồn nén không được xúc động, khoác ba lô trên lưng đi theo sau Tân Tử ra khỏi cửa hàng.
Ngày hôm sau, tâm tình Thiển Thâm rất tốt, đương nhiên cũng không hề chấp nhặt với đám nữ sinh đang nhìn cô thù hằn kia. Thời gian rất gấp, cô cũng lần đầu tiên đem mổ chuyện để ở trong lòng rất nghiêm túc chỉnh sửa lại những bước nhảy một lần nữa, những bước nhảy mới không hề khó như trước, sáu nữ sinh khác tập nhảy cũng suôn sẻ thoải mái hơn rất nhiều.
Rốt cuộc, ở buổi tập tổng duyệt, tiết mục của lớp bọn họ được thông qua một lần, cuối cùng cũng khiến cho mọi người thở phào một hơi, mấy ngày này thái độ của các bạn cùng lớp cộng thêm thầy chủ nhiệm đối với Lương Thiển Thâm cũng thay đổi rất nhiều. Mấy thầy cô giáo xem buổi tổng duyệt đều sôi nổi ước ao có một nữ sinh tài nghệ xuất chúng giống thầy chủ nhiệm như vậy, thầy chủ nhiệm cảm thán, đứa nhỏ này tuy rằng thành tích không tốt, không tuân thủ quy củ, thật ra cũng có một số năng khiếu, cũng chưa đến mức hết thuốc chữa.
Ngày kỉ niệm thành lập trường cuối cùng cũng đến, những học sinh bị áp lực học tập đè nén đâu có chịu bỏ qua cơ hội như vậy để có thể xả hơi thả lỏng. Nhà trường đặc biệt thuê riêng hội trường biểu diễn ca nhạc làm sân khấu biểu diễn. Sáu giờ tối, tại đây ánh đèn sáng lung linh, đầy ắp những học sinh mặc đồng phục cũng gia đình tụm năm tụm ba, cười cười nói nói đi vào.
Tân tử đem tất cả các bạn học của lớp mình sắp xếp chỗ ngồi thật tốt liền đi vào trong hậu trường xem tình hình chuẩn bị của mấy người Thiển Thâm. Tuyên Hồng ở đây đang giúp đỡ bọn Ngải Nghệ hóa trang, thấy Tân Tử đến cũng không có dừng bút kẻ lông mày trên tay lại: “Mình ở đây cũng được rồi, không biết Lương Thiển Thâm ở bên đó thế nào, cậu qua bên cạnh xem xem.”
Tân Tử tránh những người biểu diễn đang qua lại, tìm Lương Thiển Thâm khắp nơi, nhưng vẫn không thấy cô ấy đang ở nơi nào.
“Xin hỏi, cậu có nhìn thấy Lương Thiển Thâm không?”
Tân Tử mơ hồ nhớ được người trước mặt này đã từng là một người bạn trai gì đó của Lương Thiển Thâm, trong hội học sinh với mình cũng có vài phần giao tình liền tiến đến hỏi thăm.
Nam sinh kia vừa nghe thấy tìm Lương Thiển Thâm, sắc mặt nháy mắt khá khó coi, lấy ngón tay chỉ về phía sau, giọng điệu là lạ nói: “Tôi nhìn thấy cậu ấy cùng một nam sinh đi vào phòng thay đồ phía sau kia.”
Tân Tử sửng sốt, hướng về phía sau nhìn lại, cửa đang đóng, bên trên treo một tấm biển “Người không phận sự miễn vào”. Trong lòng Tân Tử không hiểu sao lại có chút bất an, do dự một chút vẫn không đi gõ cửa. Nhưng đúng lúc này, cửa được mở ra, Thiển Thâm vội vàng từ bên trong cúi đầu đi ra cũng không có nhìn thấy Tân Tử.
Tân Tử quay đầu lại vừa nhìn vào trong phòng, chỉ thấy Trang Thanh Hứa hai tay chống lên trên cạnh bàn đứng ở nơi đó.
Tân Tử không biết đây là lần thứ mấy được cả lớp ủy thác thay mặt chạy tới tiến hành “khai thông” với Lương Thiển Thâm, rất có cảm giác sứt đầu mẻ trán. Đám người trong lớp tuy rằng lúc đầu vì Lương Thiển Thâm chịu lên biểu diễn mà vui mừng trong chốc lát, nhưng mà dần dần bị những yêu cầu hà khắc và tính nết khó khăn của cô ấy làm cho ai nấy mệt bở hơi tai, cũng không muốn tiếp tục hợp tác với cô ấy, chỉ có Tân Tử chạy tới chạy lui hai bên, muốn làm dịu đi cục diện căng thẳng của hai bên.
Nhưng mà mọi người cũng nhận ra, Lương Thiển Thâm đối với lớp trưởng cũng nghe lời vài phần, cho nên bên này bọn họ muốn bàn bạc cái gì tất nhiên sẽ giao cho Tân Tử đi nói chuyện với Lương Thiển Thâm. Thiển Thâm thấy Tân Tử khổ cực như vậy mà bộ dạng lại vẫn đặc biệt có trách nhiệm, cũng bị mềm lòng không bắt bẻ gì nữa đồng ý hát bài 《 Bỏ mặc Bỏ mặc 》của Tiêu Á Hiên. Cuối cùng, cái đám chết tiệt kia lại không biết suy xét truy hỏi đến cùng: Cậu biết chơi nhạc cụ không?
Thiển Thâm đè nén cơn tức lại, tươi cười sáng lạn trả lời: “Rốt cuộc các cậu muốn tôi vừa hát vừa nhảy, hay là muốn tôi vừa hát vừa đánh đàn, hay là muốn tôi vừa hát vừa nhảy vừa đánh đàn a?”
Một vài tiếng “A” véo von vang lên, nghe xong một đám người trong ban ủy viên của lớp rụt đầu không dám lên tiếng.
Thiển Thâm giận dỗi hừ một tiếng, ai mà không biết cái tiểu tâm tư của bọn họ, Văn Tiêu là tài nữ lần này lên sân khấu biểu diễn là vừa đàn vừa hát, bọn họ sợ tiết mục của lớp mình không sánh bằng, thật sự muốn dùng thêm chút mánh khóe gì đó. Thiển Thâm từ nhỏ đi theo mẹ học Piano, nhưng mà ngay khi còn bé tính cách đã không tốt không thể hứng thú nổi với cái cách đào tạo truyền tình cảm gì gì đó, học qua loa vài năm liền ngừng tay. Đến tận khi mẹ của cô mất, cô chịu đả kích lớn, lại một lần nữa học môn nghệ thuật này để tưởng nhớ về mẹ, bởi vậy, mỗi ngày cũng sẽ lặng lẽ luyện tập khoảng một giờ. Mặc dù không đạt đến trình độ người khác xem mà thán phục, lên biểu diễn trên sân khấu cũng không phải là chuyện khó, nhưng mà cô lại không muốn không có ý tưởng mới cứ phải đi theo đuôi Văn Tiêu, nên lựa chọn ca hát thêm múa phụ họa.
Mỗi ngày tập luyện ca múa cũng là một chuyện hành hạ người khác, tính khí Lương Thiển Thâm vốn cũng không phải là một người giỏi kiên nhẫn, cho nên đối với mấy cô bạn nữ học cùng lớp lên nhảy phụ họa cô vô cùng bực mình. Không phải chỉ là mấy bước nhảy thôi sao, nhưng tại sao mấy cô ấy học ba ngày vẫn cứ học trước quên sau. Thiển Thâm lúc đầu còn có thể nén cơn tức giận xuống làm mẫu một lượt, nhưng mà lại cứ lặp đi lặp lại nhiều lần cuối cùng không nhịn được nữa chửi ầm lên với sáu cô nữ sinh này một phen.
Đợi đến khi Tân Tử tới mọi chuyện đã hỏng bét, Thiệu Chi Chi ở giữa đang ngăn lấy Lương Thiển Thâm ở bên trái và sáu nữ sinh kia ở bên phải, Tuyên Hồng đau đầu tay chống nạnh mặt xanh mét không nói được câu nào. Lương Thiển Thâm hai tay vòng qua ngực liếc xéo, mấy nữ sinh kia chỉ cần mở miệng nói câu nào, bên kia lại giống như được dịp bùng nổ như mấy người đàn bà chanh chua chửi đổng chỉ vào mũi của mấy cô đó mắng to không dứt.
Tân Tử vội vội vàng vàng bước lên phía trước kéo Thiển Thâm qua một bên thấp giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiển Thâm nhìn Tân Tử, cũng nhíu chặt mi lại, tức giận nói: “Đám người kia ngu đến mức không có cách nào có thể dạy được.”
Tân Tử lại đi qua khuyên giải một hồi, bên kia cuối cùng cũng ổn định, có điều những ánh mắt hung tợn kia vẫn còn đang đảo quanh trên người Thiển Thâm.
Tân Tử đi trở về bên cạnh Thiển Thâm nói với cô: “Hôm nay không tập luyện nữa, cái bộ dạng này có luyện tập tiếp cũng vô dụng.”
Thiển Thâm ậm ừ không đưa ra ý kiến, vốn cô cũng không có tâm tình gì dạy tiếp được nữa, vì thế rất rõ ràng gật gật đầu.
Tân Tử cúi đầu hắng giọng, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì… chúng ta đi ăn cơm đi.”
Mặt Thiển Thâm mới ban nãy còn nổi giận đùng đùng nháy mắt tiến thoái lưỡng nan cứng lên, tức giận chưa tiêu tan mà lại bị làm cho kinh ngạc đến mức mở to hai mắt nhìn,trong lòng vừa bùng nổ vừa nhảy dựng lên: “Cậu nói cái gì?”
Tân Tử vấn hơi ngẩng đầu ánh mắt dịu dàng thanh nhã, tiếp theo lặp lại một lần nữa: “Không phải tôi nói rằng sẽ mời cậu ăn bữa cơm sao, hôm nay được không? Vốn muốn thứ bảy mời cậu đi, nhưng mà em gái của tôi hiếm khi được về nhà một chuyến, tôi phải đi cùng nó, cho nên…”
“Cũng được, đúng lúc tôi cũng đang đói bụng.” Không đợi Tân Tử nói hết lời, Thiển Thâm lập tức ngắt lời cậu ta: “Mau thu dọn đồ đạc đi, chúng ta đi thôi.”
Ý của Thiển Thâm là chọn qua một quán ăn là được rồi, cô không muốn làm khó Tân Tử. Nhưng mà, ở phương diện này Tân Tử cố chấp như trước, thật sự dẫn Thiển Thâm đến một nhà hàng cách trường học một đoạn đường khá tinh tế sạch sẽ. Thiển Thâm đánh giá, tuy nói mặt tiền của nhà hàng này không lớn, nhưng mà bên trong lại độc đáo mát mẻ thoải mái, trên bàn ăn bên cửa sổ bày biện những món ăn cũng làm cho người ta thấy thèm, nhưng mà…
Thiển Thâm kéo Tân Tử đang muốn đi vào trong lại, cẩn thận nói: “Bên trong này hình như không có nhiều người, hay là đi sang nhà khác đi.”
Tân Tử nhìn chằm chằm ánh mắt của cô ấy đang di chuyển quan sát khắp nơi, trên mặt mang theo ý cười: “Cậu không cần lo lắng, nơi này tôi nghe nói đồ ăn ngon giá cũng rất hợp lí.”
“Ai lo lắng cho cậu.” Thiển Thâm thực không chịu được kích động, khẽ lúng túng trừng mắt lườm Tân Tử một cái, lập tức đi vào.
Tân Tử hỏi Thiển Thâm thích ăn cái gì, Thiển Thâm nói ngay một câu tùy ý, Tân Tử đành phải tự mình chọn bốn món ăn và một món canh.
“Nghe nói cháo vịt ở nơi này rất ngon, hôm nay nếm thử đi.” Cậu ta lại nghĩ tới điều gì, hỏi: “Cậu muốn gọi đồ uống gì?”
Không ngờ cậu ta vẫn còn nhớ bản thân mình lúc ăn cơm thích uống đồ uống, Thiển Thâm mỉm cười nói: “Không cần, có canh là được rồi.”
Từng món ăn được mang lên, Thiển Thâm nếm thử từng thứ một, quả nhiên rất ngon miệng. Cô thật sự rất đói bụng, thức ăn đầy bàn giống như đang nở nụ cười vẫy gọi cô mau chóng bắt tay vào hành động, cô cũng không khách khí bắt đầu ăn. Nhưng mà ăn nửa ngày lại phát hiện người đối diện không có động tĩnh gì, động tác lấy đồ ăn dừng lại, Thiển Thâm khó hiểu nhìn Tân Tử hỏi: “Nhìn tôi ăn thì sẽ no sao? Cậu cũng ăn đi.”
Tân Tử nở nụ cười, rất cẩn thận tháo kính mắt xuống cất kỹ, tiếp tục không nhanh không chậm gắp đồ ăn ăn một miếng, nói: “Tôi vẫn chưa ăn, còn cậu nên ăn từ từ thôi, ăn quá nhanh sẽ bị nghẹn mất.”
Thiển Thâm nhất thời hiểu ra vừa rồi tướng ăn của mình mất hết cả hình tượng, chán nản đến mức thiếu chút nữa cắn gãy đũa, đầu cũng nhanh chóng chôn vùi vào trong bát cơm.
“Gần đây cậu biên đạo múa rất khổ cực.”
Thiển Thâm sửng sốt, lập tức ngẩng đầu.
Tân Tử cũng không có nhìn cô ấy, đũa trong tay gắp lên một miếng sườn xào chua ngọt, dịu dàng nói: “Cậu biên đạo phần múa kia tôi cũng nhìn thấy, rất đẹp, nhưng mà, có lẽ tại cậu đã từng học múa nên không cảm thấy khó khăn, nhưng mà các bạn ấy lại lần đầu tiên tập múa như vậy, e rằng trong chốc lát không học tốt cũng khó tránh. Cho nên, cậu có thể điều chỉnh mức độ khó giảm xuống một chút được hay không?” Cậu ta nâng mi lên nhìn về phía cô, đôi mắt sáng kia phảng phất như một dòng suối mát, nhìn đến mức trong lòng Thiển Thâm xoay chuyển ngàn vạn lần.
Thiển Thâm không phải là người ưa nịnh, lại càng không phải là một người thích cứng rắn, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy không có chút sức chống cự nào, không tự chủ gật gật đầu: “Quay về tôi sẽ sửa đổi lại.”
Tân Tử vốn nghĩ rằng cần phải hao phí một thời gian mới có thể khuyên bức tượng phật này di chuyển, không ngờ lại dễ dàng như thế trái lại khiến cậu ta lập tức không đón nhận kịp, một lúc lâu mới cười nói: “Cám ơn.”
Một bữa cơm ăn trong bầu không khí cực kỳ ấm áp, trong không khí ngoại trừ mùi thơm cửa món cháo vịt dường như còn mờ ảo thêm cái gì nữa. Lương Thiển Thâm thu tính cách nóng nảy lại mặc dù không tính là dịu ngoan nhưng cũng khá ôn hòa, điều duy nhất khiến cô không thoải mái chính là tốc độ tim đập rất không bình thường, có chút hưng phấn quá độ nhưng lại không thể bày ra cho thiên hạ nhìn thấy, phải nhẫn nhịn làm cho cô có chút vất vả. Nụ cười trên mặt Tân Tử so với thường ngày nhiều hơn vài phần, con ngươi màu sáng lại càng tràn ngập các loại màu sắc trong ánh mắt, cùng nói chuyện phiếm với Thiển Thâm càng lúc càng tự nhiên. Tư thế dùng cơm của cậu ta rất bình tĩnh, ngón tay thon dài cầm đũa rất linh động, Thiển Thâm thỉnh thoảng lại liếc trộm cậu ta vài lần, cảm thấy bộ dạng của cậu ta hiện tại rất dễ nhìn, lại tự cúi đầu hé miệng cười trộm.
Lúc tính tiền Thiển Thâm còn có chút lo lắng, nhưng mà thấy giá tiền quả thật cũng có vẻ hợp lý, trên mặt Tân Tử cũng không lộ ra điều gì, rất tự nhiên thanh toán tiền, cô cũng yên tâm. Vừa muốn đứng dậy, lại thấy trong cặp sách của Tân Tử có một vật gì đó rơi trên mặt đất, cúi đầu nhìn lại liền sửng sốt: “… Cái móc khóa được khuyến mại của cậu rơi nè.”
Tân Tử cúi người nhặt nó lên, nắm ở trong tay thổi một chút, nói: “May mà cậu nhìn thấy.”
Trong đầu Thiển Thâm choáng váng một trận, cảm xúc giống như từng đợt sóng muốn phá tan lớp đê chắn mà ào ra, lòng bàn tay nắm ba lô đã lại ẩm ướt, cuối cùng cô cũng bắt tinh thần mình phải dồn nén không được xúc động, khoác ba lô trên lưng đi theo sau Tân Tử ra khỏi cửa hàng.
Ngày hôm sau, tâm tình Thiển Thâm rất tốt, đương nhiên cũng không hề chấp nhặt với đám nữ sinh đang nhìn cô thù hằn kia. Thời gian rất gấp, cô cũng lần đầu tiên đem mổ chuyện để ở trong lòng rất nghiêm túc chỉnh sửa lại những bước nhảy một lần nữa, những bước nhảy mới không hề khó như trước, sáu nữ sinh khác tập nhảy cũng suôn sẻ thoải mái hơn rất nhiều.
Rốt cuộc, ở buổi tập tổng duyệt, tiết mục của lớp bọn họ được thông qua một lần, cuối cùng cũng khiến cho mọi người thở phào một hơi, mấy ngày này thái độ của các bạn cùng lớp cộng thêm thầy chủ nhiệm đối với Lương Thiển Thâm cũng thay đổi rất nhiều. Mấy thầy cô giáo xem buổi tổng duyệt đều sôi nổi ước ao có một nữ sinh tài nghệ xuất chúng giống thầy chủ nhiệm như vậy, thầy chủ nhiệm cảm thán, đứa nhỏ này tuy rằng thành tích không tốt, không tuân thủ quy củ, thật ra cũng có một số năng khiếu, cũng chưa đến mức hết thuốc chữa.
Ngày kỉ niệm thành lập trường cuối cùng cũng đến, những học sinh bị áp lực học tập đè nén đâu có chịu bỏ qua cơ hội như vậy để có thể xả hơi thả lỏng. Nhà trường đặc biệt thuê riêng hội trường biểu diễn ca nhạc làm sân khấu biểu diễn. Sáu giờ tối, tại đây ánh đèn sáng lung linh, đầy ắp những học sinh mặc đồng phục cũng gia đình tụm năm tụm ba, cười cười nói nói đi vào.
Tân tử đem tất cả các bạn học của lớp mình sắp xếp chỗ ngồi thật tốt liền đi vào trong hậu trường xem tình hình chuẩn bị của mấy người Thiển Thâm. Tuyên Hồng ở đây đang giúp đỡ bọn Ngải Nghệ hóa trang, thấy Tân Tử đến cũng không có dừng bút kẻ lông mày trên tay lại: “Mình ở đây cũng được rồi, không biết Lương Thiển Thâm ở bên đó thế nào, cậu qua bên cạnh xem xem.”
Tân Tử tránh những người biểu diễn đang qua lại, tìm Lương Thiển Thâm khắp nơi, nhưng vẫn không thấy cô ấy đang ở nơi nào.
“Xin hỏi, cậu có nhìn thấy Lương Thiển Thâm không?”
Tân Tử mơ hồ nhớ được người trước mặt này đã từng là một người bạn trai gì đó của Lương Thiển Thâm, trong hội học sinh với mình cũng có vài phần giao tình liền tiến đến hỏi thăm.
Nam sinh kia vừa nghe thấy tìm Lương Thiển Thâm, sắc mặt nháy mắt khá khó coi, lấy ngón tay chỉ về phía sau, giọng điệu là lạ nói: “Tôi nhìn thấy cậu ấy cùng một nam sinh đi vào phòng thay đồ phía sau kia.”
Tân Tử sửng sốt, hướng về phía sau nhìn lại, cửa đang đóng, bên trên treo một tấm biển “Người không phận sự miễn vào”. Trong lòng Tân Tử không hiểu sao lại có chút bất an, do dự một chút vẫn không đi gõ cửa. Nhưng đúng lúc này, cửa được mở ra, Thiển Thâm vội vàng từ bên trong cúi đầu đi ra cũng không có nhìn thấy Tân Tử.
Tân Tử quay đầu lại vừa nhìn vào trong phòng, chỉ thấy Trang Thanh Hứa hai tay chống lên trên cạnh bàn đứng ở nơi đó.
/73
|