Cửa phòng Hội học sinh bị đá mạnh mở tung ra, Nghê Tử Uyển giống một trận gió lốc chạy ào vào,vọt đến nhào vào lòng Nghê Ngạo khóc lớn tiếng, "Anh hai, thật quá đáng, hắn thật là quá đáng…"
Trong phòng Hội học sinh cũng còn một số thành viên, nhìn thấy Tử Uyển thương tâm khóc lớn như thế, nhất thời mỗi người trong lòng cũng cảm thấy căm phẫn. "Tử Uyển, là ai chọc giận em, làm em thương tâm? Nói cho anh biết, anh lập tức thay em dạy hắn một bài học." Những người này tất cả đều là những sinh viên tinh anh của Hội học sinh, cũng là bằng hữu tốt của Nghê Ngạo, Nghê Ngạo là Hội trưởng của Hội học sinh, cũng bởi vì vậy, Tử Uyển cùng những người này đều rất quen thuộc với nhau, bọn họ đều không muốn nhìn thấy Tử Uyển thương tâm.
"Nói cho anh hai nghe, có phải là vì Hạo?" Nghê Ngạo rất hiểu nàng, chỉ có Long Thiếu Hạo mới có thể làm cho nàng thương tâm khổ sở như thế, đại khái lại là tại cái tên Thiếu Hạo kia mà bị tức giận.
Một câu đã đánh trúng! "Oa…" Nghê Tử Uyển càng thương tâm khóc lớn.
Vừa nghe đến tên Long Thiếu Hạo, lời thề vì Tử Uyển trút giận mới rồi của vài vị nam sinh nhất thời như quả bóng cao su xì hơi, lặng im không nói. Bởi vì người tên Long Thiếu Hạo kia không phải là người mà bọn họ có thể hạ được.
"Hạo, hắn đã làm gì?" Nghê Ngạo bất đắc dĩ hỏi. Đâu có thể lúc nào cũng can thiệp vào chuyện riêng tư tình cảm giữa Hạo và cô em gái, chỉ là khi chứng kiến khuôn mặt đầy thương tâm của Tử Uyển, lòng hắn lại mềm đi. Chung quy từ nhỏ đến lớn hắn đều xem cô em gái này như bảo bối, hắn không có cách nào không để ý đến tình cảm của em gái mình.
Nghe được anh Hai nguyện ý giúp nàng, Nghê Tử Uyển nhất thời nín khóc mà cười, nói đến chuyện này, trên mặt nàng lại tràn ngập oán hận cùng vẻ không cam lòng, "Chuyện lần này không liên quan đến Hạo, đều là do cái cô ả kia. Anh hai, hôm nay em lại chính mắt nhìn thấy nhỏ đó dây dưa với Hạo. Từ sau khi ả xuất hiện, Hạo đối xử lạnh nhạt hờ hững với em, còn muốn chia tay em, em hận chết ả. Anh hai phải làm mọi cách đuổi cô ả đi? Chỉ cần Hạo không nhìn thấy ả nữa, ả cũng không có cách nào mê hoặc Hạo nữa".
"Chuyện này…?" Nghê Ngạo có điểm khó xử.
"Anh hai, anh giúp em đi." Nghê Tử Uyển lên tiếng cầu xin, "Chẳng lẻ anh muốn cho em gái anh cả đời thương tâm khổ sở sao chứ?"
Nghê Ngạo biết bản thân sẽ không cự tuyệt nàng, miễn cưỡng gật đầu đồng ý, "Anh sẽ cố gắng nghĩ biện pháp."
Lần này, phải dùng mọi thủ đoạn với cô gái đó. Nghĩ đến lúc phải cùng Hạo trở thành kẻ địch, Nghê Ngạo thật có chút cảm khái. Thật lòng mà nói, cùng Hạo trở thành địch nhân, là chuyện mà suốt đời này hắn thật sự không muốn làm.
Bởi vì, hắn biết hắn không hề có phần thắng.
Luyến Luyến ngồi một mình lặng lẽ ăn cơm trưa, đột nhiên một bóng người xuất hiện ở trước mặt. "Anh có thể ngồi đây không?" Long Thiếu Hạo không cho nàng có cơ hội cự tuyệt, đặt mông ngồi xuống phía đối diện.
"Ai da, sao em ăn ít như vậy? Hèn chi không trách được em luôn có một bộ dáng mảnh mai như vậy, này, ăn cái này đi, ăn nhiều một chút, như vậy mới có thể có dáng người đầy đặn, bọn con trai chỉ thích những người con gái như vậy thôi!" Long Thiếu Hạo một bên lải nhải, thản nhiên gắp thịt bò trong phần ăn đầy ắp của mình sang phần ăn của nàng.
Luyến Luyến rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn .
Long Thiếu Hạo trên mặt có ý cười, chỉ vào phần ăn của nàng. "Mau ăn đi, đừng lãng phí tâm ý của anh, đây chính là anh cố ý cho em đó, em không ăn, anh sẽ rất đau lòng a." Để phối hợp với lời nói, hắn làm ra vẻ mặt tan nát cõi lòng.
Mặt Luyến Luyến vẫn không chút cảm xúc nhìn hắn đầy thờ ơ.
"Làm ơn đi, tiểu Luyến Luyến, em làm ơn ăn nhiều một chút đi, gì chứ như vậy không phải là quật cường đâu, em không phải là muốn anh đút cho em ăn chứ, nếu em không phản đối, anh sẽ dùng hết sức mà phục vụ cho em, này, ngoan, mở miệng." Long Thiếu Hạo gắp thức ăn đưa đến trước miệng nàng, "Aaa…?" Miệng hắn há thật to thành hình chữ O, vẻ mặt mong chờ nhìn nàng. Thế nhưng giai nhân không chút nào cảm kích, lạnh lùng, không thèm đoái hoài, quay đầu đi.
"Đừng như vậy, ngoan nha!" Long Thiếu Hạo ngồi vào bên cạnh nàng, "Này, nghe lời đi."
Cảm nhận được những ánh mắt từ bốn phương tám hướng ngó tới, Luyến Luyến thật sự không thể bỏ qua, nàng rốt cục không mở miệng không được, "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Theo đuổi em!" Long Thiếu Hạo thản nhiên trả lời. Đột nhiên, hắn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, "Anh đã biểu hiện thật sự rõ ràng với em, em không biết sao? Chết tiệt, không ngờ em thật sự không biết, vậy thật ra là do anh biểu hiện quá kém hay do em quá ngây ngốc?"
Luyến Luyến ngẩng đầu nhìn hắn tức giận.
Ai da.., không xong, nhất thời lanh mồm lanh miệng nói sai lời, Long Thiếu Hạo thông minh vội giả lả cười làm lành: "Em đừng nóng giận, đừng để ý a, anh không phải nói là em ngu ngốc, anh là nói anh. Em nói xem, trên đời này như thế nào lại có người xinh đẹp như vậy lại ngu ngốc bao giờ chứ, em nói có đúng hay không?"
"Thật sự cám ơn lời khen của ngươi." Nàng lạnh lùng nói xong xoay người bước đi.
"Không cần khách khí, không cần khách khí." Long Thiếu Hạo cười đến thập phần vui vẻ, "Tiểu Luyến Luyến, em đi thong thả nha, sau giờ tan học anh lại đến đón em."
Luyến Luyến mới vừa đi đến nhà ăn của sinh viên, đã bị một người cao lớn chặn lại
"Cô nương, ta là Nghê Ngạo, ta có việc muốn cùng cô nói chuyện."
"Không rảnh." Luyến Luyến lướt qua hắn.
Nghê Ngạo lại rất nhanh chắn ở trước mặt nàng, sắc mặt không chút thay đổi nói: "Cô không thể cự tuyệt."
"Thật vậy sao? Ta không quen biết ngươi, sao lại nhất định muốn nói chuyện với ta?" Luyến Luyến trào phúng nhìn hắn.
Nghê Ngạo sắc mặt nhất thời trầm xuống, không muốn lãng phí thời giờ, hắn không nói không rằng kéo cô nhắm thẳng hướng núi phía sau trường học chạy đi. Trên đường đi vô số người chú ý, dù sao cũng muốn xem một hội trưởng hội học sinh bình thường trầm mặc ít lời, luôn giữ mình trong sạch, giờ không để ý đến hình tượng lôi kéo một cô gái trong vườn trường chạy như điên, đây chính là chuyện lạ ngàn năm khó gặp.
"Ta muốn cô rời khỏi Long Thiếu Hạo." Nghê Ngạo mở miệng nói thẳng ra mục đích của hắn.
Trong phòng Hội học sinh cũng còn một số thành viên, nhìn thấy Tử Uyển thương tâm khóc lớn như thế, nhất thời mỗi người trong lòng cũng cảm thấy căm phẫn. "Tử Uyển, là ai chọc giận em, làm em thương tâm? Nói cho anh biết, anh lập tức thay em dạy hắn một bài học." Những người này tất cả đều là những sinh viên tinh anh của Hội học sinh, cũng là bằng hữu tốt của Nghê Ngạo, Nghê Ngạo là Hội trưởng của Hội học sinh, cũng bởi vì vậy, Tử Uyển cùng những người này đều rất quen thuộc với nhau, bọn họ đều không muốn nhìn thấy Tử Uyển thương tâm.
"Nói cho anh hai nghe, có phải là vì Hạo?" Nghê Ngạo rất hiểu nàng, chỉ có Long Thiếu Hạo mới có thể làm cho nàng thương tâm khổ sở như thế, đại khái lại là tại cái tên Thiếu Hạo kia mà bị tức giận.
Một câu đã đánh trúng! "Oa…" Nghê Tử Uyển càng thương tâm khóc lớn.
Vừa nghe đến tên Long Thiếu Hạo, lời thề vì Tử Uyển trút giận mới rồi của vài vị nam sinh nhất thời như quả bóng cao su xì hơi, lặng im không nói. Bởi vì người tên Long Thiếu Hạo kia không phải là người mà bọn họ có thể hạ được.
"Hạo, hắn đã làm gì?" Nghê Ngạo bất đắc dĩ hỏi. Đâu có thể lúc nào cũng can thiệp vào chuyện riêng tư tình cảm giữa Hạo và cô em gái, chỉ là khi chứng kiến khuôn mặt đầy thương tâm của Tử Uyển, lòng hắn lại mềm đi. Chung quy từ nhỏ đến lớn hắn đều xem cô em gái này như bảo bối, hắn không có cách nào không để ý đến tình cảm của em gái mình.
Nghe được anh Hai nguyện ý giúp nàng, Nghê Tử Uyển nhất thời nín khóc mà cười, nói đến chuyện này, trên mặt nàng lại tràn ngập oán hận cùng vẻ không cam lòng, "Chuyện lần này không liên quan đến Hạo, đều là do cái cô ả kia. Anh hai, hôm nay em lại chính mắt nhìn thấy nhỏ đó dây dưa với Hạo. Từ sau khi ả xuất hiện, Hạo đối xử lạnh nhạt hờ hững với em, còn muốn chia tay em, em hận chết ả. Anh hai phải làm mọi cách đuổi cô ả đi? Chỉ cần Hạo không nhìn thấy ả nữa, ả cũng không có cách nào mê hoặc Hạo nữa".
"Chuyện này…?" Nghê Ngạo có điểm khó xử.
"Anh hai, anh giúp em đi." Nghê Tử Uyển lên tiếng cầu xin, "Chẳng lẻ anh muốn cho em gái anh cả đời thương tâm khổ sở sao chứ?"
Nghê Ngạo biết bản thân sẽ không cự tuyệt nàng, miễn cưỡng gật đầu đồng ý, "Anh sẽ cố gắng nghĩ biện pháp."
Lần này, phải dùng mọi thủ đoạn với cô gái đó. Nghĩ đến lúc phải cùng Hạo trở thành kẻ địch, Nghê Ngạo thật có chút cảm khái. Thật lòng mà nói, cùng Hạo trở thành địch nhân, là chuyện mà suốt đời này hắn thật sự không muốn làm.
Bởi vì, hắn biết hắn không hề có phần thắng.
Luyến Luyến ngồi một mình lặng lẽ ăn cơm trưa, đột nhiên một bóng người xuất hiện ở trước mặt. "Anh có thể ngồi đây không?" Long Thiếu Hạo không cho nàng có cơ hội cự tuyệt, đặt mông ngồi xuống phía đối diện.
"Ai da, sao em ăn ít như vậy? Hèn chi không trách được em luôn có một bộ dáng mảnh mai như vậy, này, ăn cái này đi, ăn nhiều một chút, như vậy mới có thể có dáng người đầy đặn, bọn con trai chỉ thích những người con gái như vậy thôi!" Long Thiếu Hạo một bên lải nhải, thản nhiên gắp thịt bò trong phần ăn đầy ắp của mình sang phần ăn của nàng.
Luyến Luyến rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn .
Long Thiếu Hạo trên mặt có ý cười, chỉ vào phần ăn của nàng. "Mau ăn đi, đừng lãng phí tâm ý của anh, đây chính là anh cố ý cho em đó, em không ăn, anh sẽ rất đau lòng a." Để phối hợp với lời nói, hắn làm ra vẻ mặt tan nát cõi lòng.
Mặt Luyến Luyến vẫn không chút cảm xúc nhìn hắn đầy thờ ơ.
"Làm ơn đi, tiểu Luyến Luyến, em làm ơn ăn nhiều một chút đi, gì chứ như vậy không phải là quật cường đâu, em không phải là muốn anh đút cho em ăn chứ, nếu em không phản đối, anh sẽ dùng hết sức mà phục vụ cho em, này, ngoan, mở miệng." Long Thiếu Hạo gắp thức ăn đưa đến trước miệng nàng, "Aaa…?" Miệng hắn há thật to thành hình chữ O, vẻ mặt mong chờ nhìn nàng. Thế nhưng giai nhân không chút nào cảm kích, lạnh lùng, không thèm đoái hoài, quay đầu đi.
"Đừng như vậy, ngoan nha!" Long Thiếu Hạo ngồi vào bên cạnh nàng, "Này, nghe lời đi."
Cảm nhận được những ánh mắt từ bốn phương tám hướng ngó tới, Luyến Luyến thật sự không thể bỏ qua, nàng rốt cục không mở miệng không được, "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Theo đuổi em!" Long Thiếu Hạo thản nhiên trả lời. Đột nhiên, hắn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, "Anh đã biểu hiện thật sự rõ ràng với em, em không biết sao? Chết tiệt, không ngờ em thật sự không biết, vậy thật ra là do anh biểu hiện quá kém hay do em quá ngây ngốc?"
Luyến Luyến ngẩng đầu nhìn hắn tức giận.
Ai da.., không xong, nhất thời lanh mồm lanh miệng nói sai lời, Long Thiếu Hạo thông minh vội giả lả cười làm lành: "Em đừng nóng giận, đừng để ý a, anh không phải nói là em ngu ngốc, anh là nói anh. Em nói xem, trên đời này như thế nào lại có người xinh đẹp như vậy lại ngu ngốc bao giờ chứ, em nói có đúng hay không?"
"Thật sự cám ơn lời khen của ngươi." Nàng lạnh lùng nói xong xoay người bước đi.
"Không cần khách khí, không cần khách khí." Long Thiếu Hạo cười đến thập phần vui vẻ, "Tiểu Luyến Luyến, em đi thong thả nha, sau giờ tan học anh lại đến đón em."
Luyến Luyến mới vừa đi đến nhà ăn của sinh viên, đã bị một người cao lớn chặn lại
"Cô nương, ta là Nghê Ngạo, ta có việc muốn cùng cô nói chuyện."
"Không rảnh." Luyến Luyến lướt qua hắn.
Nghê Ngạo lại rất nhanh chắn ở trước mặt nàng, sắc mặt không chút thay đổi nói: "Cô không thể cự tuyệt."
"Thật vậy sao? Ta không quen biết ngươi, sao lại nhất định muốn nói chuyện với ta?" Luyến Luyến trào phúng nhìn hắn.
Nghê Ngạo sắc mặt nhất thời trầm xuống, không muốn lãng phí thời giờ, hắn không nói không rằng kéo cô nhắm thẳng hướng núi phía sau trường học chạy đi. Trên đường đi vô số người chú ý, dù sao cũng muốn xem một hội trưởng hội học sinh bình thường trầm mặc ít lời, luôn giữ mình trong sạch, giờ không để ý đến hình tượng lôi kéo một cô gái trong vườn trường chạy như điên, đây chính là chuyện lạ ngàn năm khó gặp.
"Ta muốn cô rời khỏi Long Thiếu Hạo." Nghê Ngạo mở miệng nói thẳng ra mục đích của hắn.
/80
|