Thư Đồng Công Tử

Chương 1 - Chương 1

/11


Một quyển “toàn bộ thơ Đường” mới tinh được đặt trên đầu gối, mặc dù chủ nhân của những ngón tay tinh xảo non nớt kia còn nhỏ, nhưng ngón tay thon dài trắng nõn, lặng lẽ mơn trớn mấy hàng chữ trên tờ giấy:

“Thiếp phát sơ phú ngạch

Chiết hoa môn tiền kịch

Lang kỵ trúc mã lai

Nhiễu sàng lộng thanh mai…”

Thích hai câu thơ này, giống như thích con mèo mới sinh trong nhà ngày hôm qua vậy, thích tận đáy lòng, không phải là cái loại thương tiếc mà là thích.

Lúc này tiểu chủ nhân của quyển sách đang lẳng lặng ngồi trên ghế trúc, một tay nâng má, híp cặp mắt xinh đẹp thành hình trăng lưỡi liềm, khóe miệng nở nụ cười không tranh sự đời.

Một tiếng trôi qua, trong lúc bất chợt, có một hòn đá bay vào trong quyển sách, sau đó là một giọng nói thanh thúy vang lên oang oang, truyền đến.

“Tề Hạo Nhiên! Ngươi đã đáp ứng hôm nay phải bồi ta đi đến bờ hồ đấy! Giờ còn ngồi ở chỗ này ngẩn người cái gì?”

Tiểu nam hài chậm rãi ngẩng đầu lên, có chút bất đắc dĩ, lại giống như có chút lấy lòng, vẫn ngồi ở chỗ cũ yên lặng nở nụ cười: “Không đi có được hay không? Ta tìm được một quyển sách hay, chúng ta cùng nhau học đi.”

“Ai muốn học, ta mới không cần! Ngươi muốn học để trở thành tú tài sao?”

Người ở đối diện phóng tới đoạt lấy cuốn sách đặt trên đầu gối hắn, một tay chống ở eo, một tay chỉ vào mũi hắn nói: “Nam tử hán đại trượng phu, không thể nói không giữ lời! Đã nói hôm nay phải cùng tiểu mập mạp của Trương gia đậu hũ phường quyết phân cao thấp, có phải ngươi sợ không dám đi hay không hả?”

“Tiểu thư, ngày hôm qua phu nhân có nói muốn người không được đánh nhau nữa, nói người nên có dáng vẻ của một nữ hài tử. ” Hắn tận tình khuyên bảo, hi vọng nàng có thể cải tà quy chính, bỏ ác theo thiện.

Không nghĩ tới lần tốt bụng này, càng làm cho lông mày nàng dựng ngược, cắn răng, dậm chân một cái. “Được, vậy thì ta tự đi! Nếu bọn họ đánh chết ra rồi, ngươi cũng không cần đi nhặt xác cho ta!”

“Tiểu thư, chờ một chút!” Tiểu nam hài cuống quít bỏ sách lên trên ghế, nhảy lên, đuổi theo phía sau nàng.

Mỗi lần chỉ cần nàng trợn mắt, hoặc là nhún chân, hắn liền vô kế khả thi*.

*Vô kế khả thi ( không còn cách gì có thể đem ra dùng được )

Y phục màu hồng của nàng, bay bay ở trong gió trông rất đẹp mắt, giống như sắc mặt của nàng vậy, vĩnh viễn diễm lệ như hoa đào, mang theo chút điêu ngoa ngang ngược kiêu ngạo bẩm sinh. Mà hắn, thường xuyên mặc trường sam xanh lơ nhạt hoặc màu xanh lam nhạt, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng người ngoài nhìn thấy hắn thường nói hắn nhìn qua điềm tĩnh thanh tao lịch sự, so với nàng thì càng giống nữ tử hơn.

Tiểu nữ hài chạy được mấy bước, bỗng dừng lại bước chân, quay đầu lớn tiếng nói với hắn: “Không phải đã bảo ngươi không được gọi tiểu thư rồi sao, tại sao lại gọi?”

“Phụ thân ta nói, tiểu thư chính là tiểu thư, tôn ti khác biệt. . . . . .”

Lời vừa mới nói được một nửa, liền bị nàng vung tay lên cắt ngang câu nói, “Thật là phiền, thật là phiền! Ngươi thực ngoan, nghe lời phụ mẫu ngươi, nhưng mà phụ thân ngươi lại nghe theo lời phụ mẫu ta. Phụ mẫu ta nói, chúng ta không cần câu nệ chủ tớ, cho nên ngươi phải nghe lời phụ mẫu ta, về sau chỉ cho phép gọi tên ta, không được gọi ta là tiểu thư! Có nghe hay không?”

“Nghe rõ.” Hắn híp cặp mắt cong cong cười, thuận theo đáp ứng. Thật ra thì hắn cũng thích gọi tên nàng, cảm giác khi gọi tên lẫn nhau như vậy, rất giống như bọn họ là người một nhà.

Thật ra thì hiện tại bọn họ cũng được coi là người một nhà, có điều trong mắt người ngoài, nàng là thiên kim đại tiểu thư cao cao tại thượng, mà hắn chỉ là thư đồng tùy thân, nhà hắn làm việc cho nhà nàng, phụ thân của hắn là quản gia nhà nàng.

Nói đến gia thế của tiểu thư, thật sự là rất hiển hách, toàn bộ người Toàn Đông Nhạc có ai là không biết đến đại danh “Khánh Dục phường” đâu?

Khánh Dục phường là cửa hàng tơ lụa dệt bằng máy lâu năm của Hoàng gia, phụ trách cung cấp tơ lụa mà trong cung cần. Mẫu thân nàng là đương gia của Khánh Dục phường hiện nay, phụ thân chính là một vị kiếm khách có danh tiếng trên giang hồ.

Gia quy của Bạch gia, từ trước đến giờ chỉ cho phép nữ nhi tiếp chưởng chức vị đương gia, hài tử trong nhà bất luận là nam hay nữ đều phải theo họ mẹ, nhưng đến thế hệ này, bởi vì phụ thân nàng kiên trì phải có một đứa nhỏ mang họ của mình, mà trước khi tiểu thư được sinh ra, đã có một tỷ tỷ, cho nên đương gia Bạch gia liền nghe theo ý trượng phu, cho tiểu nữ nhi theo họ phu quân, họ Vu, gọi là Giai Lập.

Có thể là do một nữ hài lại có cái tên bất nam bất nữ, cũng có thể là do có phụ thân là người giang hồ, hoặc là do trong huyết mạch của nữ nhi Bạch gia trời sinh có chút cường hãn, không an phận, cho nên mặc dù Vu Giai Lập là nữ nhi, lại hoạt bát hiếu động như một nam hài, cả ngày lẫn đêm mở miệng ra là chém chém giết giết, khí phách to lớn, so với vị phụ thân danh tiếng hiển hách ở trên giang hồ càng liều lĩnh hơn.

Nhìn đi, đây không phải là do ngày hôm qua ở trong thư viện cãi nhau với thiếu gia của Trương gia đậu hũ phường, hôm nay liền muốn tìm người ta quyết đấu sao?

Tề Hạo Nhiên không như vậy, hắn sẽ không đánh nhau, hắn là thư đồng của nàng. Cho nên cũng theo nàng đi học, chưa tới một năm, hắn đã thuộc làu làu Tam Tự kinh, Bách Gia Tính, Thiên Gia văn, Đệ Tử Quy, mỗi khi tiên sinh kiểm tra hắn đều há hốc mồm, nghe hắn trả lời, mừng rỡ liên tục gật đầu.

Học nhiều văn chương, khiến cho tính tình vốn trầm tĩnh của hắn càng ngày càng có phong độ của người trí thức, hắn thường xuyên khuyên nhủ Giai Lập: “Quân tử động khẩu bất động thủ*, sống yên phận ở văn chương.”

*Quân tử động khẩu bất động thủ: người quân tử dùng miệng không dùng tay chân

Những lần đó, Giai Lập đều sẽ hung hăng ném cho hắn một ánh mắt xem thường. “Ít nói với ta những đạo lý nhàm chán này đi, mỗi ngày phải nghe phu tử nói ta đều nhức đầu! Ta cũng không phải quân tử, lại không cần phải dựa vào văn chương mà sống, mẫu thân ta nói rồi, sau này ta lớn lên phải giúp tỷ tỷ tính toán sổ sách, tìm nhà chồng tốt rồi lập gia đình là được, bà không trông cậy vào ta có thể làm tổ tông nở mày nở mặt được.”

Mỗi lần nàng đều dùng những lời này để chặn miệng hắn, hắn chỉ có thể than thở, không nói nữa.

Sắp đi tới gần hồ nước, Tề Hạo Nhiên nhịn không được kéo tay áo Giai Lập, thấy nàng nói: “Sao thế? Nếu như muốn giảng đạo lý, thì ngươi có thể đi về nhà trước.”

“Không phải, ta muốn nhắc nhở người, bên kia hồ nước có thể có mai phục.”

“Có mai phục?” Nàng lập tức cảnh giác, đưa mắt nhìn về phía bên kia hồ nước, không nhìn thấy một bóng người.”Không phải là ngươi cố ý làm ta sợ chứ?” Nàng nghi ngờ hỏi.

Hắn kéo lấy nàng trốn sau cây đại thụ, chỉ cho nàng xem: “ Người xem, trong hồ có mấy cái lá sen đúng không?”

“Đúng vậy, vậy thì sao? Đây vốn chính là ao sen mà.”

“Nhưng mà ngày hôm qua lúc chúng ta đi học ngang qua đây, ta nhớ là trong ao sen không có một mảnh lá sen nào. “

“Không có?” Nàng không nghĩ ra, mặc dù ngày ngày đều đi qua nơi này, nhưng mà từ trước đến giờ nàng đều cẩu thả, không nhớ rõ là rốt cuộc xung quanh có cái gì, nếu như không phải là hẹn tiểu mập mạp quyết đấu ở nơi này, thì nàng thậm chí còn không thèm nhìn ao sen này một cái nào.

Tề Hạo Nhiên nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì ngày hôm qua phu tử có dạy cho chúng ta bài thơ Lý Nghĩa, người nhớ chứ?”

“Không nhớ. Ta ghét nhất là thơ của Lý Nghĩa, lải nha lải nhải không biết nói những gì!” Nàng nhíu cặp lông mày xinh đẹp lại, không hài lòng vì hắn cố ý làm vẻ huyền bí.

“Vậy bài thơ gọi là ‘ Túc lạc thị đình ký hoài thôi ung thôi duyễn ’, trong đó có một câu là: ‘ Thu âm bất tản sương phi vãn, lưu đắc khô hà thính vũ thanh’*, cho nên ngày hôm qua khi học xong ta đặc biệt đến nhìn hoa sen nơi này một chút, nhưng đáng tiếc chưa tới mùa, ngay cả lá khô cũng không có.”

*Dịch nghĩa: (nguồn thi viện.net)

Bóng thu râm mát không tan, sương bay hết,

Chỉ còn lại sen tàn khô nghe tiếng mưa.

Vu Giai Lập nghe hắn lải nha lải nhải cả một tràng, cuối cùng cũng nghe được điểm chính, trên khuôn mặt nhỏ nhắn to chừng một bàn tay, cặp mắt trong suốt thanh tú kia phá lệ lóe lên ánh sáng rực rỡ: “Ha, ta biết rồi! Mấy lá sen kia nhất định là do bọn họ đem đến, sau đó bọn họ liền trốn ở trong nước!”

Tề Hạo Nhiên gật đầu: “Ta nhớ được đậu hũ phường có lần bán một loại đậu hũ dùng để làm thức ăn, gọi là ‘Lá sen đậu hũ hương’ , cho nên trong nhà bọn họ nhất định sẽ có nhiều lá sen. Người xem bên cạnh mấy lá sen kia không phải có mấy ống trúc nhô lên sao? Làm như vậy sẽ giúp bọn họhít thở. “

Vu Giai lập cười lạnh một tiếng: “Bọn họ thật đúng là chịu chơi, trời lạnh như vậy, không sợ sẽ bị cảm lạnh sao? Xem ra nếu như bản cô nương không dạy dỗ bọn họ một trận, họ sẽ không biết sự lợi hại của ta! “

“Tiểu thư, hạ thủ lưu tình, lần trước phu nhân đã nói, nếu như tiểu thư còn gây chuyện nữa, sẽ nhốt tiểu thư lại.”

Đôi mắt Vu Giai Lập khẽ chuyển động: “Vậy ta cũng không để bọn họ chiếm tiện nghi như vậy, ngươi đứng ra xa một , nhìn ta làm là được rồi.”

Tề Hạo Nhiên nhìn thấy nàng lộ ra nụ cười xấu xa, liền biết nàng lại có âm mưu quỷ quái gì đó, chỉ có thể lo lắng đề phòng, nhìn nàng nhặt lên mấy hòn đá nhỏ trên đất, sau đó nhẹ nhàng đến gần bờ hồ, sau đó dơ tay ném, thùng thùng mấy tiếng, mấy hòn đá nhỏ liền rơi vào miệng ống trúc, che kín miệng ống trúc.

Quả nhiên Thiếu Đông Gia đậu hũ phường cùng đồng bọn đều ẩn núp dưới lá sen, đột nhiên hô hấp bị chặn lại, bọn họ không trốn được nữa, liền trồi lên mặt nước, vừa ho khan, vừa mắng to.

Nhưng Vu Giai Lập không cho đối phương cơ hội thở dốc, lập tức chạy tới, xách cổ áo của Thiếu Đông Gia, đánh về phía bụng hắn một quyền.

“Một quyền này bản cô nương gọi là ‘ Hàng Long Phục Hổ ’, dùng ở trên người của ngươi thật là lãng phí!” Đánh xong một quyền nàng còn cảm thán, mà tiểu mập mạp trúng một quyền này, thân thể lập tức ngã về phía sau, rơi xuống hồ nước.

Nàng mừng rỡ vỗ tay, chỉ tay quét một vòng: “Các ngươi ai muốn giúp hắn báo thù, thì lại đây cùng bản cô nương đánh nhau một trận, đừng có làm con rùa đen rụt đầu!”

Mấy nam hài kia vốn sợ nàng, nhưng bị tiểu mập mạp dùng ba đồng tiền mua chuộc, giờ thấy Vy Giai Lập dũng mãnh như vậy, còn ai dám lấy ba đồng tiền kia? Từ trong nước run rẩy bò lên, nhanh chóng chạy về nhà.

Thấy đã hoàn toàn thắng lợi, nàng khoát tay với Tề Hạo Nhiên đứng xa xa ở phía sau gốc cây tỏ vẻ nói:”Bổn soái đại thắng! Khải hoàn hồi triều!”

Nhìn bộ dạng vui sướng của nàng, Tề Hạo Nhiên nở nụ cười.

Ngày hôm sau khi Giai Lập cùng Tề Hạo Nhiên đi học, một trước một sau bước vào học đường, liếc mắt thấy tiểu mập mạp cùng với mấy tâm phúc đang núp ở góc thì thầm, nàng hếch cằm hỏi : “Như thế nào, không phục phải không?”

“Phục phục!” Mấy người kia luôn miệng nói. Tiểu mập mạp lại không có chút oán giận nào, vẻ mặt đầy khâm phục gật đầu cúi người nói: “Chúng ta muốn bái ngươi làm lão đại, từ nay về sau sẽ cùng Bạch nhị tiểu thư lăn lộn.”

“Cái gì mà Bạch nhị tiểu thư, ta là đại tiểu thư!” Nàng cũng không nghĩ tới mấy quả đấm của mình lại lôi kéo được một đám thuộc hạ, nàng còn đang nghĩ có nên theo đó mà sáng lập một môn phái mới tiếng tăm vang dội hay không, Tề Hạo Nhiên ở phía sau nàng lại nói nhỏ.

“Như vậy không tốt đâu, nếu bị phu nhân biết ——”

“Ngươi lại lải nhải!” Nàng cau mày liếc nhìn hắn một cái. Mỗi lần khi nàng đang cao hứng, hắn lại quấy rối. “Lát nữa lải nhải cho phu tử nghe đi! Nếu phu tử tìm ta gây phiền toái, ngươi có thể giúp ta gánh vác.”

“Ừ.” Hắn chỉ đáp lại một câu. Thật ra thì hắn cũng biết, vị đại tiểu thư này rất ít khi nghe lời hắn, nhưng mà vì muốn tốt cho nàng, hắn vẫn không nhịn được mà khuyên nhủ.

Ngày hôm qua phu tử có cho bài tập về nhà là học mấy bài thơ liên quan đến ngày xuân, còn phải giảng giải nghĩa của nó. Những thứ này cũng không làm hắn buồn rầu, bởi vì từ đầu năm hắn đã thuộc lòng 300 bài thơ Đường, tất cả chú thích cũng có thể nói rõ ràng, hắn buồn là bởi vì Vu Giai Lập, không biết phu tử lại tìm vấn đề khó gì để gây khó khăn cho nàng.

Quả nhiên, mới vừa tiến vào học đường, phu tử liền vỗ bàn một cái nói: “Vu Giai Lập, bài thơ ngày hôm qua có thuộc không? “

“Thuộc .” Nàng trả lời rất vang dội. Từ trước đến giờ đầu óc của nàng vẫn rất thông minh, khả năng học thuộc lòng tuyệt đối không thua Tề Hạo Nhiên, có điều do lười để ý, cho nên cũng chỉ nhớ qua loa đại khái thôi.

Nghe thấy phu tử gọi tên nàng, bỗng nhiên nàng đứng dậy, có chút đắc ý hỏi: “Phu tử muốn con đọc bài thơ kia sao?”

Phu tử cố ý làm khó nàng, liền nói: “Có thuộc thơ cũng không cần kiêu ngạo như thế. Có câu nói, đọc thuộc 300 bài thơ Đường, cũng sẽ ngâm ra thơ, đó là nói cho bản thân nghe. Con thông minh như thế, học thuộc nhiều bài thơ như vậy, hôm nay hãy làm một bài thơ đọc cho ta nghe đi. “

Nghe vậy, nàng không khỏi âm thầm kêu khổ. Để cho nàng ngâm thơ thì rất dễ dàng, nhưng để cho nàng làm thơ thật đúng là làm người khác khó chịu rồi, toàn thân nàng, từ trong ra ngoài, làm gì có chút khí chất thi nhân nào?

Thấy nàng vò đầu bứt tai, trong lòng phu tử cao hứng, rốt cuộc cũng có thể áp chế nhuệ khí của bị đại tiểu thư này, còn nói: “Đề mục không khó, ngày hôm qua chúng ta đã học bài có liên quan đến mùa xuân, nên hôm nay cũng lấy đề tài là mùa xuân đi, giới hạn thất ngôn tuyệt cú, cũng không khó đâu.”

Thấy nàng khổ sở đứng ở đó, trong lòng Tề Hạo Nhiên khẽ động, liền lặng lẽ ra dấu với mấy bạn học ở sau lưng. Bên trong học đường đã có không ít học trò bị Giai Lập thu phục, cam tâm tình nguyện làm thuộc hạ của nàng, nhìn thấy hắn ra hiệu bằng tay liền hiểu ý, một người trong đó lập tức ôm lấy bụng kêu to: “Ai za, ai za, bụng của ta đau quá! Thật là đau!”

Phu tử không rõ nội tình sợ hết hồn, vội đi tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Có phải buổi sáng ăn đồ gì không sạch sẽ hay không ?”

“Con không biết, bụng đau quá, đau quá!”

Phu tử thấy thế, liền quay sang nói với những bạn học khác : “Các con mau dìu bạn đến hậu đường nằm đi.”

Mấy bạn học làm bộ như nóng lòng ùa lên, ba chân bốn cẳng mang bạn học kia đến hậu đường.

Thừa dịp phu tử không chú ý, cả phòng loạn thành một đoàn, Tề Hạo Nhiên vội vàng chạy đến bên cạnh nàng, sau đó ở bên tai nàng nói nhỏ mấy câu, nàng lập tức nhoẻn miệng cười.

Chờ phu tử giải quyết xong chuyện kia, đầu đầy mồ hôi trở lại phòng học nhìn nàng: “Như thế nào, sáng tác được thơ chưa? “

“Làm được rồi.” Trên mặt Vu Giai Lập không còn lo âu hốt hoảng như vừa rồi, nàng trấn định đọc lên bốn câu thơ:

“Nhất liêm xuân sắc bích yên long,

Doanh tụ ám hương xuân diện hồng.

Đan sử xuân phong thường tương cố

Xuân trà nhất trản thoại tòng dung.”

Phu tử gật gù đắc ý, không khỏi tán thưởng: “Thơ hay thơ hay! Hiếm khi thấy con dùng liên tục bốn chữ ‘ xuân ’, không rườm rà vô dụng, xem ra con học tập rất tốt, ngồi xuống đi.”

Nàng ngồi xuống trừng mắt nhìn Tề Hạo Nhiên, lại thấy hắn nhếch miệng cười.

Tan học trên đường về nhà, hai người vẫn như cũ một trước một sau, nhưng rất nhanh Vu Giai Lập liền quay đầu lại kêu lên: “Đừng cứ mãi đi theo phía sau ta, giống như một con chó con vậy, ta muốn nói chuyện với ngươi còn phải quay đầu lại, cổ cũng đau! “

“Phụ thân ta nói. . . . . .”

Nàng túm lấy cổ áo của hắn, tiến tới gần mặt hắn, ra lệnh: “Không cho phép ngươi nói phụ thân ngươi nói nữa đấy! Ngươi phải nghe ta! Có hiểu hay không?”

Nét mặt của nàng mặc dù rất khoa trương, nhưng mà trong mắt Tề Hạo Nhiên chỉ còn gò má trắng nõn bóng loáng cùng với cánh môi xinh đẹp màu hồng, cặp mắt tràn đầy lửa giận kia cũng khiến hắn động lòng, vì vậy hắn cười nói: “Được, ở bên ngoài ta nghe lời người, nhưng mà về nhà, ta vẫn phải nghe lời phụ thân ta, nếu không phụ thân ta sẽ mắng ta.”

“Vì ngươi vĩnh viễn như vậy, luôn nghe theo lời phụ thân ngươi, cho nên phụ thân ngươi mới có thể lấn áp ngươi!” Buông tay ra, nàng ra vẻ lão đại vỗ vỗ bờ vai hắn: “Hôm nay nhờ có ngươi, giúp ta làm bài thơ kia, nếu không phu tử đáng ghét đó đã sớm đánh vào lòng bàn tay ta rồi.”

“Phải vậy, nếu không có ngươi, ta đã không được vào học đường.” Hắn là con của người làm, theo lý là không thể đi học, nếu không phải là lão gia và phu nhân nhìn trúng hắn, để cho hắn làm thư đồng của nàng, thì đại khái cả đời này hắn chỉ là một tiểu tạp dịch bình thường của Bạch gia.

“Ngươi là loại ham học mà, năm đó phụ mẫu ta liếc mắt một cái liền nhận ra, không để cho ngươi đi học mới là ủy khuất ngươi.” Nàng khoác tay lên bả vai hắn tay chưa rời đi, ngược lại còn duỗi dài cánh tay nắm lấy bờ vai hắn, bây giờ hai người bọn họ vẫn chỉ là tiểu hài tử, vóc người vẫn bé, bờ vai của hắn nhỏ hẹp giống như nàng: “Này, tương lai ta muốn ra ngoài xông pha giang hồ, thành lập một môn phái, ngươi hãy làm quân sư cho ta là được rồi.”

“Như vậy không tốt đâu?” Hắn nhẹ nói: “Bạch gia làm nghề buôn bán, chắc chắn phu nhân sẽ không đồng ý để người đi xông pha giang hồ.”

“Bạch gia làm nghề buôn bán, không sai, nhưng mà ta họ Vu mà, dĩ nhiên phải thừa kế chí hướng của phụ thân ta! Ngươi xem bây giờ không phải ta đã học được không ít võ nghệ của phụ thân ta sao? Về sau nhất định có thể trở thành đại hiệp một đời!” Nàng hào khí ngút trời quơ quơ nắm đấm: “Như thế nào? Ngươi muốn thấy sau này ta làm đại hiệp nở mày nở mặt mới hối hận, hay là theo ta cùng nhau làm đại hiệp? “

Hắn rất nghiêm túc mà suy nghĩ, gật đầu một cái.”Người ở đâu, ta liền ở đó.”

“Vậy thì đúng rồi!” Ôm lấy bờ vai của hắn, nàng vui vẻ cười lớn.

“Các ngươi nhìn hai người trước mặt kia, có giống một đôi tiểu phu thê hay không? “

Sau lưng truyền đến âm thanh nhạo báng, hai người cùng quay đầu lại, hóa ra là học trò ở thư viện cách vách, tuổi cùng vóc người lớn hơn bọn họ một chút, người cầm đầu bọn họ nàng cũng biết, chính là con trai của Huyện thái gia Tôn Minh Võ.

Từ trước đến giờ Vu Giai Lập không thích bộ dạng ý thế hiếp người của hắn, có điều bọn họ đụng chạm không nhiều, cho nên nàng cũng không để ý đến, nhưng mà hôm nay nếu đối phương đã đến tận cửa khiêu khích, nàng cũng sẽ không nuốt giận vào bụng, vì vậy xoay người nhảy lên quát: “Ngươi nói bậy nói bạ cái gì?”

“Ta nói hai người các ngươi đấy — chính là một đôi tiểu phu thê. Chỉ có điều nam lại giống như lão bà, mà nữ lại giống như trượng phu, thật là rất kỳ quái !” Tôn Minh Võ chỉ vào bọn họ, quay đầu nhìn về phía người hầu thân cận của mình nói: “Các ngươi nói có đúng hay không?”

Mấy người kia đều cười ầm lên.

Vu Giai Lập lập tức vén tay áo lên, cắn răng nghiến lợi mắng: “Muốn ăn đòn!”

Tề Hạo Nhiên vội vàng kéo nàng: “Đừng gây sự nữa, nhanh về nhà thôi. Đây là nhi tử của Huyện thái gia, người đánh hắn, thì mọi chuyện sẽ không dễ giải quyết như với Thiếu Đông Gia đâu. “

“Con trai của Huyện thái gia thì sao? Ta còn là đại tiểu thư Vu gia!” Nàng bỏ ngoài tai lời của hắn, ngẩng đầu trừng mắt với Tôn Minh Võ: “Nhanh nói xin lỗi, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi!”

“Chao ôi, cô gái nhỏ này, tính khí thật là nóng nha, tính khí như vậy cùng với tên ẻo lả kia, thật đúng là tuyệt phối.” Tôn Minh Võ không biết sự lợi hại của nàng, nên cười hì hì đưa tay phải bóp mặt của nàng.

Lông mày Vũ Giai Lập dựng lên, đưa tay bắt lấy cổ tay hắn lật lại, Tôn thiếu gia bị đau lập tức kêu oa oa.

“Ngươi, ngươi dám đả thương ta? Ta sẽ bảo phụ thân ta trị tội ngươi!”

Nàng cười lạnh: “Được, xem phụ thân ngươi có dám trông nom chuyện nhà ta hay không.”

Lúc này có người bên cạnh nhắc nhở Tôn Minh Võ: “Thiếu gia, đây là nhị tiểu thư của Khánh Dục phường.”

Nghe xong những lời này hắn cũng thanh tỉnh mấy phần. Mặc dù Khánh Dục phường không có được sắc phong, nhưng mà bởi vì địa vị đặc thù, lại cùng Hoàng gia giao thiệp rất tốt, mà phụ thân hắn chỉ là quan huyện nhỏ không quản được, nhưng mà trong lòng hắn sao có thể nuốt trôi được cục tức này?

Vừa vặn hắn nhìn thấy Tề Hạo Nhiên đứng ở chỗ không xa, mặc dù không biết thân phân của hắn, nhưng thấy hắn mặc trang phục tầm thường, vừa nhìn đã biết là một hạ nhân, vì vậy liền giận không kiềm chế được chỉ vào hắn nói: “Đánh hắn cho ta!”

Tề Hạo Nhiên còn chưa kịp phản ứng, đã bị mấy nam hài lớn tuổi hơn bẻ tay ra đằng sau, một người trong đó liền cho hắn một cái tát, lập tức gò má trắng nõn bị đánh cho sưng đỏ.

Vu Giai Lập giận tím mặt: “Được lắm, các ngươi dám ức hiếp người của ta!” Nàng phi thân tiến lên, một cước đạp những người kia ngã trên mặt đất, sau đó vung mạnh nắm đấm.

Mấy nam hài vốn ỷ vóc dáng mình lớn, có sức lực, cho là đối phó với hai người bọn họ không thành vấn đề, không nghĩ tới nàng luyện võ, ra tay ổn, chuẩn, ngoan độc, sau mấy hiệp, tất cả đều ngã trên đất kêu “Ui da ui da” .

Đánh xong, sắc mặt nàng còn chưa có dịu đi. “Có muốn báo thù thì tới tìm đại tiểu thư ta mà tính sổ, đến Khánh Dục phường , bọn ta sẽ tiếp đón các vị!” Nói xong liền lôi kép tay Tề Hạo Nhiên: “Chúng ta đi!”

“Không phải là ta đã nói với ngươi, người người đều nói trăm người vo dụng nhất là thư sinh, ngươi cũng nên luyện chút võ công đi.”

Vu Giai Lập mang theo Tề Hạo Nhiên về nhà không dám đi cửa chính, vì sợ mẫu thân nhìn thấy bộ dạng này của bọn họ, biết bọn họ đánh nhau, nên từ cửa ngách lặng lẽ đi vào. Nàng quen thuộc đường đi tới phòng dược, tìm ra loại thuốc mỡ trị ngoại thương, giúp hắn bôi lên chỗ sưng đỏ.

“Ngươi xem, nếu hôm nay không có ta ở đây, không phải là ngươi sẽ bị đánh cho thành đầu heo sao?” Nàng tức giận khi nhìn thấy những chỗ sưng đỏ trên mặt hắn, liền nhớ đến một màn vừa rồi.

Tề Hạo Nhiên nói: “Không phải là do tính khí của người quá lớn, cũng sẽ không nảy ra xung đột với đối phương, thật ra thì bọn họ chỉ tùy tiện nói vài câu, cũng không làm tổn thương được da thịt chúng ta, miệng là của bọn hắn, lỗ tai là ở trên người chúng ta, nói hay không là do bọn họ, còn nghe hay không cũng là do chúng ta, cần gì cãi nhau như vậy?”

“Ngươi là nói ta tự rước họa vào thân hay sao?” Tức giận, nàng nhét thuốc mỡ vào tay hắn, giận dỗi gầm nhẹ.”Vậy ngươi tự mình bôi đi!”

Cầm lấy thuốc, trên mặt hắn vẫn còn mang theo nụ cười, cười đến khi nàng bất an, chu miệng lên nhìn hắn.”Ngươi cười cái gì, bị đánh còn cười được?”

“Không có gì.” Hắn cúi đầu, nghĩ che giấu nụ cười trên mặt. Nhưng thật ra là bởi vì nhớ tới câu nói giễu cợt của Tôn Minh Võ, hắn mới không nhịn được mà cười. Thật ra trong lòng hắn rất là thích nàng, cho nên bị người ta nói giống như một đôi tiểu phu thê hắn cũng không có tức giận, ngược lại còn thực cao hứng, vì lời này mà bị đánh, cũng coi như đáng giá, chẳng qua là. . . . . .

“Tiểu thư …”

“Hử?” Nàng lại nhướn lông mày lên, hắn lập tức sửa lại lời nói.

“Vu. . . . . . Giai Lập .” Thật không biết nên gọi nàng như thế nào mới phải.

“Làm sao?” Nàng lại không nhịn được mà cầm lại thuốc, giúp hắn thoa thuốc, thuốc thoa lên mặt hắn rất mát, nàng lại thấy da thịt ở phía dưới càng đỏ hơn rồi. “Thật là kỳ quái, phụ thân nói đây là thuốc trị ngoại thương tốt nhất, có tác dụng giảm sưng, nhưng mà sao khi bôi lên mặt của ngươi, mặt ngươi lại đỏ như vậy? “

“Người. . . . . . Tương lai người muốn tìm một vị hôn phu như thế nào?” Hắn rốt cuộc cũng hỏi ra rồi, lấy hết dũng khí, bình thường bọn họ không có tán gẫu qua đề tài này.

Nàng không để ý, cũng không coi vấn đề này là vấn đề quan trọng: “Mấu thân ta nói tìm một nam nhân có thể trị được ta là được rồi, phụ thân ta nói, vậy thì tìm con cháu của võ lâm thế gia. “

Võ lâm thế gia? Hắn ngẩn ra, trái tim trầm xuống.”. . . . . . Vậy ý người thì sao?”

“Ta không có vấn đề gì, dù sao cũng còn lâu mới lập gia đình, chẳng qua nếu như người kia là võ lâm minh chủ thì tốt.” Nàng cười: “Ta có thể ngày ngày luyện võ, cũng không sợ bị người khác quản.”

Nghe lời này, trái tim của hắn càng chìm sâu hơn. Ai, thật sự không nên hỏi, sớm biết nàng và mình không thể nào có duyên phận, thế nhưng còn dám suy nghĩ vớ vẩn?

Hai người vừa đi ra khỏi phòng dược, liền chạm mặt đại tỷ của Vu Giai Lập, đại tiểu thư Bạch gia, Bạch Giai Âm, năm nay nàng đã tròn mười bốn tuổi rồi, đã sớm lộ ra dáng vẻ đại cô nương, chẳng qua là tính tình lãnh đạm, nhìn ai cũng đều một vẻ mặt không cởi mở. Lúc đi qua hai người nàng dừng lại liếc nhìn, sau đó nhàn nhạt hỏi: “Lại đi đánh nhau, như thế nào lại để cho Hạo Nhiên cũng bị đánh?”

“Không có gì, muội đã bôi thuốc cho hắn rồi.” Vu Giai Lập kéo tay Tề Hạo Nhiên đi ra ngoài, vẫn không quên cảnh cáo đại tỷ:.”Không cho tỷ mách với phụ thân và nương.”

Bạch Giai Âm khẽ thở dài nói: “Muội cho rằng tỷ không nói thì phụ thân và nương sẽ không biết sao? Công tử huyện thái gia mà muội cũng dám đánh?”

Hai người đồng thời chấn động, không nghĩ tới nhanh như vậy sự việc đã bại lộ.

Bạch Giai Âm cảm khái tựa như than thở: “Hạo Nhiên, ngươi là một hài tử tốt, đi theo Giai Lập thực sự là ủy khuất cho ngươi, không bằng chuyển sang đi theo ta, phụ thân ta nói sang năm sẽ để ta bắt đầu học buôn bán, mặc dù ngươi còn bé, nhưng mà lại thông minh, cùng ta học mấy năm, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ. “

“Tỷ đừng mơ tưởng!” Vu Giai Lập chắn ở trước mặt Tề Hạo Nhiên, trừng mắt, hung hăng rống. “Tề Hạo Nhiên là người của ta! Không cho tỷ giành với ta!”

“A?” Trong mắt Bạch Giai Âm hiện lên biểu tình hài hước: “Là người của muội? Người nào? Một tên nô tài cũng là nam nhân của muội à?”

Căn bản nàng còn chưa nghe rõ thâm ý trong lời nói của tỷ tỷ, trong lòng chỉ có ý nghĩ muốn bảo vệ người của mình. Nàng trợn mắt nhìn tỷ tỷ một cái, kéo chặt tay Tề Hạo Nhiên nói: “Đừng để ý tới tỷ tỷ của ta, tỷ ấy chỉ thích giành đồ của ta.”

“Muội có cái gì mà tỷ không có? Ai thèm giành đồ của muội.” Bạch Giai Âm cười nói: “Muội không nghe lời phụ thân và nương, đã gây ra phiền toái, còn không nhanh đến tiền đường nhận tội đi, nhìn xem cha mẹ có thưởng cho muội mấy cái bạt tai không. “

“Phụ thân sẽ không đánh muội đâu rồi, chỉ là nương sẽ đánh muội, nhưng trong lòng người vẫn thương muội .” Vu Giai Lập bất mãn nói to, kéo tay Tề Hạo Nhiên đi đến tiền đường, nàng cũng không biết mình phải chịu một cơn cuồng phong, cũng không biết chỉ vì một cuộc đánh nhau bình thường này, sẽ thay đổi cuộc đời nàng cùng với Tề Hạo Nhiên.

Bởi vì nhi tử bị đánh, mặc dù huyện thái gia không dám cùng Bạch gia xung đột chính diện, nhưng vẫn tự mình qua phủ tán gẫu mấy câu, vì thế đương gia Bạch gia giận tím mặt, muốn hỏi tội tiểu nữ nhi, nhưng mà Tề Hạo Nhiên đứng ra, nhận tất cả tội lỗi về mình, nên bị phụ thân hắn phạt nặng.

Ngày hôm sau, Bạch gia liền phái Tề phụ đi phụ trách cai quản chi nhánh ở phía bắc Kinh thành, vì vậy Tề Hạo Nhiên cũng đi theo phụ thân mình về phía bắc, mà lần đi này, lại là rất nhiều năm.


/11

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status