- Thiên Hữu Ngô Hoàng, Thiên Hữu Ngô Hoàng!
An toàn xuất hiện bên ngoài tẩm cung, Trần lão gia tử lập tức cao giọng hô lên, hắn không có võ công, không có nội khí, một tiếng kêu gào này, chỉ là dắt cuống họng mà hô thôi, nhưng cứ như vậy lại làm cho cả hoàng cung bắt đầu chuyển động.
Sau lưng, cột sáng trên bầu trời và tẩm cung của hoàng hậu đồng loạt biến mất, không còn lại chút gì nữa. Nguồn: http://truyenyy.com
Mưa ở Tây Kinh thành càng rơi càng lớn, tại thời khắc này, bầu trời phảng phất như bị lọt xuống vậy, Yến Vân Thiên còn ôm thi thể của Lạc Tuyết Hoàn, đứng trên sân bãi cực lớn bên ngoài tẩm cung, cương khí màu vàng kim óng ánh quấn quanh toàn thân, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì nữa.
Đúng lúc này, ngoại trừ Chu Báo, không người nào dám đi lên quấy rầy hắn nữa, mà Chu Báo cũng không có tâm tư đi quản một nam tử bi thương như vậy, bất kể nói thế nào, trong Thiên Điện, còn có lão bà mang thai của hắn nữa.
Vừa ra tẩm cung, hắn liền đến thẳng Thiên Điện, có Thái Phó đứng trước đại điện Thiên Điện, cũng không gặp phải nguy hiểm gì, nhìn thấy Chu Báo tới, trên mặt Thái Phó lộ ra bộ dáng như trút được gánh nặng, hiếm thấy thi lễ với Chu Báo.
- Phò Mã đại nhân, may mắn không làm nhục mệnh!
Chu Báo cười cười, tay hướng về sau gật, ý bảo mình đã mang Yến Vân Thiên ra ngoài.
Thân hình hai người lướt qua nhau, Chu Báo tiến vào trong Thiên Điện, mà Thái Phó thì đi thẳng đến cửa ngoài tẩm cung, khí sắc của Yên Vân Phỉ đã tốt hơn nhiều, nhìn thấy Chu Báo tiến đến, trên mặt hiện lên chút vui mừng.
- Chu Báo!
- Yên tâm đi, đã không có chuyện rồi!
Chu Báo đi đến trước giường, nhẹ nhàng vịn nàng lên, một cổ dương hòa chi khí lại lần nữa lan tỏa khắp toàn thân.
- Đợi đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, cáo biệt, chúng ta trở về Tây Bắc!
- Quay trở về Tây Bắc, hiện giờ sao? !
Yên Vân Phỉ cả kinh, có chút chần chờ nhìn Chu Báo.
- Vì sao, mẫu hậu...!
- Nàng bây giờ đang có mang, trong Tây kinh thành này lại không yên ổn, ở chỗ này quá nguy hiểm!
Chu Báo nói ra, thanh âm tuy rằng nhu hòa, nhưng lại mang theo một lượng khí thế chân thật đáng tin.
- Thế nhưng...!
- Đừng nhưng gì cả, chuyện này quá phiền toái, trong đó có thể liên lụy đến mấy huynh trưởng của nàng. Ta nghĩ, nàng cũng không muốn ở lại Tây kinh thành nhìn phụ tử bọn hắn tương tàn chứ?
- Phụ tử tương tàn, huynh nói chuyện này là!
Chưa từng nghĩ đến sẽ gặp phải tình huống như vậy, miệng nhỏ của Yên Vân Phỉ há ra thật to, vẻ mặt kinh ngạc, lại bắt đầu lo lắng.
- Tốt rồi. mọi chuyện phát triển đến bước này, hỗn loạn kế tiếp đã không thể nào tránh khỏi nữa, vô luận là ta hay ngươi, ở lại chỗ này cũng không thích hợp. Trước tiên ngươi cứ ngủ đi, sau khi tỉnh dậy liền cáo biệt, chúng ta phải chạy về Vũ Dương Lĩnh trong thời gian nhanh nhất!
Đang khi nói chuyện, một đám mùi thơm nhàn nhạt từ đầu ngón tay Chu Báo chậm rãi bay ra, hít phải sợi hương khí này, Yên Vân Phỉ liền cảm thấy một hồi bối rối xông lên não, trở nên buồn ngủ.
Mê Thần Đan!
Đây là đơn thuốc mà Chu Báo mua lại từ trong tay một phá gia chi tử, đơn thuốc này đã cứu được hắn một mạng, mà theo thời gian trôi qua, Chu Báo ngày càng cảm thấy sự thần kì của đơn thuốc này, loại Mê Thần Đan này và Mê Thần Tán, không chỉ có tác dụng thôi miên mãnh liệt, còn có công hiệu tĩnh tâm ninh thần. Bởi vậy, hắn vô luận ở đâu, đều có thói quen mang theo một chút, lúc tâm tình buồn bực hít một chút, khiến tinh thần của mình thư sướng, không thể tưởng được bây giờ lại dùng trên người lão bà mình.
Bất quá vào lúc này, hắn cũng chỉ có thể dùng cách này để nàng nghỉ ngơi một chút thôi. Hiện giờ thân thể của nàng rất quan trọng
Sau khi Yên Vân Phỉ chìm vào giấc ngủ, Chu Báo cũng một mực ở trong Thiên Điện không đi ra ngoài, mặc dù có nhiều lần có người đến thỉnh hắn nhưng đều bị hắn cự tuyệt.
Hắn đã hạ quyết tâm không lẫn vào trong vũng nước đục này, hắn chuyện của mình còn chưa xử lý , nào có tâm tư giúp đỡ Yến Vân Thiên dọn dẹp chuyện của hoàng gia chứ, đợi đến lúc Yên Vân Phỉ tỉnh lại, Chu Báo liền cùng nàng đi tìm Yến Vân Thiên cáo biệt, đối với việc hai người Chu Báo rời khỏi, Yến Vân Thiên cũng có thái độ tán thành. Thực lực của tiểu tử này thật sự quá mạnh mẽ, có trời mới biết ở trong đầu hắn suy nghĩ cái gì, ở lại Tây Kinh thành đối với hắn không hề có lợi, không bằng đuổi hắn rời đi mới phải, chỉ cần không có cường giả cấp bậc như Chu Báo ở Tây Kinh, hắn liền có lòng tin khống chế tất cả thế cục, cho dù hiện giờ hắn bị người khác chơi một vố, nhưng cũng chỉ nhất thời thôi, sau khi đã có phòng bị, muốn chơi hắn, còn khó hơn lên trời.
Yên Vân Phỉ tuy rằng không muốn, nhưng thái độ của Chu Báo và Yến Vân Thiên đều giống nhau, nàng cũng không nên kiên trì, chỉ vài lạy vài cái với thi thể của Lạc Tuyết Hoàn liền theo Chu Báo rời đi.
Theo Chu Báo rời khỏi, thế cục của Tây Kinh thành, thậm chí cả toàn bộ Đại Tấn vương triều liền bắt đầu thay đổi bất ngờ.
Đáng tiếc những chuyện này không có quan hệ gì với Chu Báo cả, hắn cũng không muốn tham dự vào.
- Ha ha. Rốt cục về đến nhà rồi, Tây Kinh thành chết tiệt, vậy mà xảy ra chuyện lớn như vậy, làm ta sợ đến nhảy dựng lên!
Tốc độ trở về của Chu Báo so với lúc tới nhanh hơn gấp đôi, hiện giờ Yên Vân Phỉ mang thai, Chu Báo lại thêm một tầng cố kỵ, có thể cẩn thận thì cận thận.
- Chu Báo, mẫu hậu qua đời, phụ hoàng gặp chuyện, hiện giờ chúng ta lại rời đi, muội cảm giác, cảm thấy chút gì đó...!
- Vân Phỉ ah, nàng cũng quá coi thường phụ hoàng nàng rồi, hiện giờ hắn do bị ám toán thôi, sau khi đã có chuẩn bị, hắn có thể trấn áp mọi chuyện
Chu Báo ôn nhu nói.
- Ta ở lại nơi đó không chỉ không giúp ích gì được cho hắn, ngược lại hắn phải phân tâm ra để phòng bị ta, không phóng tay phóng chân được!
- Phụ hoàng tại sao phải phòng bị huynh, huynh đã giúp phụ hoàng mà!
- Phụ hoàng kia của nàng tu luyện chính là Đế Vương chi đạo, hắn sẽ không tin bất luận kẻ nào, hắn chú ý chính là khống chế, khống chế tuyệt đối, tuy rằng ta cứu hắn, nhưng thực lực của ta thật sự quá mạnh mẽ, mạnh đến tình trạng hắn không thể nào khống chế, cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không yên tâm với ta, không để cho ta rời đi, cho nên, chúng ta rời đi, đối với phụ hoàng nàng mới có lợi. Hắn có thể tập trung tất cả tâm tư để xử lý chuyện lần này!
Nói đến đây, hắn nhẹ nhàng vuốt bụng Yên Vân Phỉ.
/1489
|