- Ầm!
Dị biến nổi lên, ở ngoài điện đám người Chu Sẹo căn bản là không có phản ứng kịp, đợi khi tất cả tiêu tan thành mây khói, bọn họ mới chạy vào. Chu Báo đã đứng ở trước mặt, trong tay dẫn theo Yến Vân Phỉ vẻ mặt hoảng sợ.
- Đại nhân, sao người lại đến? Đã xảy ra chuyện gì?
Thấy Chu Báo đột nhiên xuất hiện, mọi người đều là thất kinh, đặc biệt Chu Sẹo, thần sắc càng thêm khó coi. Chu Báo xuất hiện, còn một chưởng đánh nát Tống Tử Phật, điều này chứng tỏ vừa rồi trong điện xảy ra vấn đề. Hắn thân là hộ vệ, lại một chút động tĩnh cũng không có phát hiện, còn để Chu Báo tự mình động thủ, vô luận từ phương diện nào đều là cực kỳ thất trách. Do đó, hắn khoát tay, nắm lấy cổ áo Đức Linh hòa thượng quát:
- Hòa thượng thật lớn mật, thật là ăn gan hùm mật báo, ngay cả phu nhân chúng ta cũng dám tính toán?
Chu Sẹo bản tính trời sinh hung ác vô cùng, lần này nổi giận đùng đùng, vết đao trên mặt phảng phất như sống dậy, đem lão hòa thượng doạ cho hồn phi phách tán, run như cầy sấy:
- Đại nhân bớt giận, đại nhân bớt giận, tiểu tăng thật không biết, thật không biết!
- Ngươi không biết? Hừ, Tịnh Đàn Tự này chính ngươi xây, ngươi lại không biết, còn dám chống chế, xem ta không...!
Chu Sẹo nộ quát một tiếng, dương tay định đánh hắn.
- Được rồi, Chu Sẹo, ngươi như vậy cũng hỏi không ra nguồn gốc gì!
Chu Báo cau mày liếc hắn một cái:
- Đem tất cả hòa thượng ở đây đều bắt về. Ta muốn tỉ mỉ tra hỏi.
- Dạ, đại nhân!
Chu Sẹo lớn tiếng đáp, thét to đem mấy hòa thượng trong tự kia vây lại, tất cả đều áp giải đi.
Thẳng đến lúc này, Vân Phỉ mới hồi phục tinh thần lại, có chút kỳ quái nhìn xung quanh:
- Chu Báo, đây là thế nào, đã xảy ra chuyện gì?
- Tịnh Đàn Tự này có chuyện!
Chu Báo mỉm cười, nhẹ vỗ về phía sau lưng nàng:
- Không có chuyện lớn gì cả, một đám nhảy nhót đóng kịch mà thôi, nàng về trước đi. Sự tình ở đây đã có ta xử lý rồi.
Yến Vân Phỉ gật đầu, nàng vốn là tính tình ôn nhu, nghe được Chu Báo nói như vậy, cũng không hỏi nhiều, chỉ là liếc mắt nhìn Yến Vân Yên vẫn đang đứng trong chùa, nói nhỏ:
- Tỷ tỷ, chúng ta trở về đi!
- A, được!
Yến Vân Yên có vẻ cũng bị dọa có chút ngây ngốc, chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài điện.
- Hừ!
Thấy Yến Vân Yên đi tới trước mặt, Chu Báo hừ lạnh một tiếng, ánh mắt như đao, hung bạo trừng mắt với nàng, một thanh âm nhỏ như muỗi kêu vang lên bên tai Vân Yên:
- Công chúa điện hạ, ngươi tốt nhất chuyện này cùng ngươi không có quan hệ, bằng không, ta nhất định đem ngươi ném đi!
Yến Vân Yên mạnh mẽ phát lạnh, còn muốn kiên cường nói gì đó, thế nhưng nghĩ đến ánh mắt băng lãnh kia của Chu Báo, trong lòng lại không dám. Nhanh chóng gục đầu xuống, không dám cùng Chu Báo đối diện, yên lặng đứng bên cạnh Yến Vân Phỉ. Xảy ra sự tình như vậy, Tịnh Đàn Tự tự nhiên là một mảnh đại loạn, theo lý mà nói, ngày hôm nay Yến Vân Phỉ muốn tới Tịnh Đàn Tự, nếu như nghiêm ngặt một chút, Tịnh Đàn Tự này hẳn là bị giới nghiêm mới phải. Bất quá Yến Vân Phỉ tính tình nhu nhược, cũng không cho rằng trong chùa có những người khác có gì không tốt. Do đó cũng không hạ lệnh giới nghiêm chùa miếu. Khi các nàng đến, trong chùa còn có người. Thế nhưng ngôi chùa này vốn nhỏ. Đột nhiên xảy ra sự tình như vậy, tự nhiên là chạy so với thỏ còn nhanh hơn. Sự tình cũng không ngăn cản. Do đó, rất nhanh đã chạy sạch sẽ.
- Quả nhiên a, Tịnh Đàn Tự này thực có chuyện!
Mọi người đi cả rồi, Thanh Linh tinh thần ba động truyền tới:
- Ha ha ha ha, tiểu tử, lúc này có phải nên cảm tạ ta a. Nếu không phải ta kiến thức rộng rãi, trên đầu ngươi đã bị chụp mũ xanh rồi, ha ha ha ha!
- Ngươi câm miệng!
Hiện tại tâm tình Chu Báo cũng không tốt, không có thời gian nghe Thanh Linh tranh công, quanh thân chớp động ám kim sắc quang hoa, Thiên Mạc Lung Tráo hình trứng hạ xuống, đem cả nơi này bao phủ.
- Đây là mười!
Bên ngoài Tịnh Đàn Tự, cũng không thiếu cao thủ, tỷ như dưới trướng Vương Xà, lúc này đến ba gã cường giả, tuy rằng tu vi chỉ có Thất phẩm. Thế nhưng Linh Giác cũng không phải thường nhân có thể sánh bằng. Lấy Linh Giác của bọn họ vừa rồi cũng không phát hiện dị thường gì cả. Đối với Chu Báo đột nhiên xuất hiện, đánh nát Tống Tử Phật cũng không rõ nguyên nhân.
Nhưng hiện tại đến Tịnh Đàn Tự, lại cảm giác được phía sau phát sinh một loạt biến hóa cổ quái, vừa quay đầu lại, thần sắc đều là thay đổi. Trong mắt thường nhân, Tịnh Đàn Tự lúc này cũng không có gì khác biệt. Thế nhưng trong Linh Giác của bọn họ, nơi này dĩ nhiên trở nên như thật như ảo. Tượng phật bị một tầng sương nhàn nhạt bao phủ, không như trước có thể thấy rõ ràng được, quả thực chính là có hư huyễn tồn tại.
- Chuyện gì xảy ra, đến tột cùng phát sinh chuyện gì?
Ba người thần sắc khẩn trương, trao đổi ánh mắt với nhau, đều muốn xoay người vào trong chùa tìm hiểu chân tướng.
Bất quá, ngay khi bọn họ muốn chuyển thân, đã thấy thanh quang chợt lóe, Vương Xà đã xuất hiện trước mặt bọn họ:
- Các ngươi hộ tống mọi người trở lại, sự tình ở đây không cần lo lắng!
Vương Xà thần sắc nghiêm trọng, phảng phất gặp phải sự tình nghiêm trọng gì đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bọn họ cũng ít thấy Vương Xà có biểu tình như vậy. Sắc mặt nhất thời nghiêm trọng, cũng không nhắc lại, hộ tống Yến Vân Phỉ rời khỏi.
Thấy bọn họ rời khỏi, trong mắt Vương Xà hiện lên một tia biểu tình như trút được gánh nặng, quay đầu hướng Tịnh Đàn Tự nhìn lại:
- Lưỡng Giới Phân Cát thuật, tiểu tử này dùng là càng lúc càng thạo!
Dứt lời, thân hình rung động tựa như hóa thành một làn khói, chui vào Tịnh Đàn Tự.
Trong Tịnh Đàn Tự, Chu Báo sắc mặt cũng khó coi, dùng Lưỡng Giới Phân Cát thuật đem cả nơi này từ trong thời không chân thực tách rời ra. Lợi dụng Linh Giác của mình đem mỗi thốn không gian quét sạch. Lại đem Tống Tử Phật vừa bị hắn đánh nát kia, tỉ mỉ kiểm tra từng mảnh nhỏ. Thế nhưng cũng không có phát hiện địa phương nào dị thường cả.
Lúc Tống Tử Phật bị đánh nát, lực lượng ba động cổ quái kia đều biến mất. Cả Tịnh Đàn Tự phảng phất lại trở thành chùa miếu bình thường. Yên lặng khiến người ta sợ hãi.
- Hừ! Ta cũng không tin!
Chu Báo cười lạnh, sau đầu kim quang lòe ra, một kim sắc hư ảnh kính hiện lên, chính là Kim Hi Ly Diễm Kính.
Kim Hi Ly Diễm Kính bị xương sọ thôn phệ, thế nhưng cũng không có nghĩa nó biến mất. Chu Báo vẫn có thể sử dụng, thậm chí so với lúc trước càng thêm thuận buồm xuôi gió, uy lực lớn hơn nữa.
Kim Hi Ly Diễm Kính hóa thành một tấm kính hư ảnh. Thuần Dương khí dày đặc phóng ra, một đạo kim quang thẳng tắp trong nháy mắt bắn ra, bắt đầu từng tấc chiếu lên cả Tịnh Đàn Tự.
/1489
|