- Vâng.
Từ đó, mỗi ngày Tiểu Báo Tử phải ở trong cốc tập kiếm với Huyết Vô Nhai, không ngoài dự liệu của Tiểu Báo Tử, Huyết Vô Nhai giảng giải trọng điểm hắn cách làm thế nào để phát huy ra uy lực lớn nhất của chiêu kiếm đó, về phần hậu quả chiêu kiếm đó là gì, Huyết Vô Nhai cũng đã nhắc tới một chút, đồng thời còn nói cho dù là bị thương nặng, đợi đến lúc thu phục yêu thiềm, hắn sẽ chữa thương giúp mình.
Tiểu Báo Tử nhớ tất cả vào lòng, thời điểm mỗi lần ra ngoài cốc tìm huyết thực, tuy nhiên đưa về đều là vật sống, nhưng có vài chuyện lặt vặt xảy ra, luôn luôn một hai con là hôn mê, vài ngày đầu Huyết Vô Nhai còn cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nói gì, dù sao những con huyết thực này chỉ hôn mê, cũng chưa chết, không ảnh hưởng tới việc ăn uốn của hắn, hắn cho rằng Tiểu Báo Tử cảm thấy phiền toái, trực tiếp đánh ngất con mồi.
Đến mấy ngày cuối cùng, Tiểu Báo Tử đưa huyết thực vào trong tuyệt cốc, không sai biệt lắm đã có hơn phân nửa dã thú đã hôn mê, bởi như vậy, hắn đã dùng mê thần tán làm cho đám dã thú hôn mê, Huyết Vô Nhai cũng không vì chuyện này mà hoài nghi cái gì.
Thời gian, một ngày rồi lại một ngày, thời gian trôi qua trong nháy mắt, mười ngày đã qua, đêm trăng tròn đã tới.
...
Bầu trời như hoa, trăng tròn như dù.
Trong tuyệt cốc, một mảnh lo lắng, Tiểu Báo Tử ngậm Ích Độc Đan trong miệng, ngồi sau một tảng đá lớn, trong lòng loạn như hươu chạy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trong cái hang của yêu thiềm, nắm chặt Ô Kim đoản kiếm trong tay. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
- Không cần khẩn trương, con quái vật kia sau khi bị ta làm tổn thương, cũng chỉ một tháng mà thôi, thương thế sẽ không khôi phục toàn bộ đâu, với lại nó thần trí không cao, Thể Hồ Hương lại có công dụng nhiễu loạn tâm thần của nó, rất dễ đối phó!
Da mặt của Tiểu Báo Tử run lên hai cái, cười cười, có trời mới biết vì sao hôm nay hắn khẩn trương, hôm nay, hắn mang đến năm đầu huyết thực, trong đó một đầu bạch lộc bị hắn rót tất cả mười ba bình mê thần tán vào bên trong máu huyết của con vật, mê thần tán này rất thần kỳ, không chỉ gặp nước là tan, gặp máu cũng tan, sau khi đâm con bạch lộ bị thương, hắn cho tất cả mười ba bình mê thần tán vào trong máu, nếu không phải Tiểu Báo Tử tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ không dám tin tưởng.
Nhưng mà, dù hắn có tin tưởng hay không, chuyện này đã xảy ra, nhìn mấy con dã thú nằm cách Huyết Vô Nhai không xa, Tiểu Báo Tử đã khẩn trương tới cực điểm.
Hôm nay hắn mang huyết thực đến, Huyết Vô Nhai cũng không giống như lúc trước, lập tức hưởng dụng, mà từ từ nhen nhóm Thể Hồ Hương.
Sau khi đốt đám bột phấn màu vàng xám này, một làn khói mù nhàn nhạt bay lên, sau đó, một mùi vị chát đắng tản ra xung quanh, trong thời gian cực ngắn, tràn ngập cả tuyệt cốc, hoàn toàn lấn át đi mùi tanh hôi vốn tồn tại trong cốc này.
- Phương pháp tinh luyện Thể Hồ Hương này chính là bí truyền của Ma Môn, hiệu quả rất tốt, thời gian tối đa là một chén trà, con quái vật kia sẽ không nhịn được.
Nâng Thể Hồ Hương lên, sắc mặt Huyết Vô Nhai lúc này rất tốt, ngón tay nhấc lên, nhắm chuẩn vào mấy con dã thú mà Tiểu Báo Tử chuẩn bị cho hắn, hắn hấp mạnh một cái, một làn máu tươi trải dài trên không trung, bị hắn hút vào trong miệng, ở trong đó, đương nhiên cũng có máu của con bạch lộc được hòa mê thần tán vào.
- Ừng ực...
Huyết Vô Nhai nuốt toàn bộ dãi máu huyết nào vào bụng, Tiểu Báo Tử nuốt nước bọt mạnh một cái, hai mắt khẩn trương nhìn chằm chằm vào Huyết Vô Nhai, nháy mắt cũng không nháy mắt, nhưng khi Huyết Vô Nhai hút toàn bộ máu huyết vào trong bụng, thời điểm bắt đầu điều tức, đột nhiên hắn chuyển dời ánh mắt, sợ làm cho Huyết Vô Nhai chú ý.
Huyết Vô Nhai ngồi xếp bằng trên một tảng đá xanh lớn, xung quanh thân thể được một màn huyết quang bao bọc, huyết sắc nhẹ nhàng lay động xung quanh, giống như từng đoàn hỏa diễm, thỉnh thoảng có một ít quang điểm chuyển động nhanh nhẹn, chôn vùi không khí chung quanh, đây chính là Huyết Diễm Chân Cương của Huyết Vô Nhai.
Bỗng nhiên, thần sắc của Huyết Vô Nhai chấn động một cái, con mắt nhanh chóng mở ra, thần quang hiện ra một tia dữ dội, nhìn sang Tiểu Báo Tử, Tiểu Báo Tử thấy Huyết Vô Nhai bắt đầu vận công, liền bắt đầu cẩn thận quan sát hắn, thấy thần sắc của hắn không đúng, thân thể nhanh như báo, tháo chạy ra sau, hắn nhảy lên cao hai ba trượng, cơ hồ cùng lúc đó, tay trái của Huyết Vô Nhai đã mở ra, vung mạnh về phía Tiểu Báo Tử, giống như một thanh lợi khí, năm đạo hỏa diễm sáng chói từ trong tay của hắn bắn ra, sinh sinh xượt qua bàn chân của Tiểu Báo Tử, đánh vào thạch bích phía sau hắn.
- PHỐC, PHỐC, PHỐC, PHỐC, PHỐC!
Năm tiếng nổ kỳ dị, thạch bích sau lưng của hắn bốc cháy, sau khi xuất hiện ánh sáng, sau đó năm đạo ánh sáng tắt đi, ở xung quanh, một mảnh đen kịt, giống như đã bị lửa đốt cháy qua.
- Muốn chạy, không dễ dàng như vậy!
Thấy Tiểu Báo Tử né được hỏa diễm từ năm ngón tay, sắc mặt Huyết Vô Nhai dữ dội, năm ngón tay mở ra liền nắm lại, chộp vào thân thể của Tiểu Báo Tử đang ở trên không trung, theo động tác của hắn, Tiểu Báo Tử cảm giác được từ trên người của Huyết Vô Nhai truyền ra một hấp lực cực lớn, hắn còn chưa rơi xuống đã bị kéo lại.
- Không tốt!
Tiểu Báo Tử dùng nội khí trong đan điền trầm xuống, sử dụng thiên cân trụy, hiểm hiểm ổn định thân hình, rơi xuống mặt đất.
Thân hình vừa đứng trên mặt đất, hấp lực lại xuất hiện.
Lúc này đây, thiên cân trụy cũng không giúp gì được cho Tiểu Báo Tử, thân thể bị hấp lực cường đại kéo về phương hướng của Huyết Vô Nhai.
- Phiền toái!
Sắc mặt của Tiểu Báo Tử suy sụp, hắn đang sử dụng thiên cân trụy, muốn giảm bớt tác dụng của lực hút, mặt khác, hắn cầm Ô Kim đoản kiếm trong tay, bày ra một tư thế cổ quái, vừa thấy tư thế này, ánh mắt của Huyết Vô Nhai càng phóng đại, chính là tư thế này, đây chính là chiêu kiếm tuyệt thế mà Huyết Vô Nhai đã dạy cho Tiểu Báo Tử, không thể tưởng được mấy ngày hôm trước còn giảng dạy cho hắn, bây giờ lại bị hắn dùng để đối phó chính mình, một cổ uất nghẹn xuất hiện trong lòng của hắn, Huyết Vô Nhai hận không thể xé tiểu tử vong ơn phụ nghĩa này muôn vàn mãnh vụn.
Không ngờ, tâm thần của hắn kích động, hắn cảm thấy một cảm giác mê muội xuất hiện trong đầu, buồn ngủ.
- Đáng chết, rốt cuộc tiểu tử này đã động tay động chân gì, sao lại tà môn như thế?
Huyết Vô Nhai cắn răng, hung hăng cắn nát đầu lưỡi của mình, cảm giác đau đớn thấu xương làm hắn bớt bối rối, đồng thời nội khí trong người nhanh chóng vận chuyển, ý đồ đem một đồ vật kỳ quái trong cơ thể bức ra ngoài.
/1489
|