Nhưng mà, hắn vẫn nằm ở đó. Sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển.
- Hảo tiểu tử, đừng giả bộ, ta ra tay có chừng mực, ta biết rõ thương thế của ngươi không có nặng như vậy!
Sau khi tất cả mọi người rời đi, bạch y nữ tử vung tay áo lên, thông đạo không gian cũng đóng lại.
Tiểu Báo Tử cười khổ từ trên mặt đất bò dậy, nhưng trong quá trình bò dậy, hung hăng khục hai tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn bạch y nữ tử, đồng thời, cảnh vật chung quanh cũng hoàn toàn nằm trong mắt của hắn, không có biện pháp, ai bảo còn mắt của ca dễ dùng như vậy.
Đây chính là một địa phương mây phù ngàn dặm, chợt nhìn, còn tưởng rằng đây là Dao Trì tiên cảnh, nhưng Tiểu Báo Tử nhanh chóng hiểu ra, tại đây, hẳn là có cấm chế trùng trùng điệp điệp. Trận pháp vây quanh, nếu như luyện thành Lưỡng Nghi Vi Trần Trận, cũng không có khả năng nhiều như ở nơi đây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Nhưng mà, loại cấp bậc cấm chế, trận pháp này, cũng không phải trận đồ có thể dựng lên, còn cần đại lượng vật tư, mà những vật tư này, cho dù dốc toàn bộ tư tàng của Đại Tấn, cũng không có khả năng gom đủ.
- Tiên Cung Ki Thủy Báo, bái kiến Ngọc Thanh chưởng giáo!
Tiểu Báo Tử đứng lên, không che dấu sắc mặt tái nhợt trên mặt, cung kính thi lễ.
- Tại hạ trong lúc vô tình, ngộ nhập Bích Lạc Bí Cảnh, dưới tình huống bất đắc dĩ, đành phải mượn thông đạo của quý phái để trở về, nếu có chỗ mạo phạm, xin tha thứ.
- Tiên Cung Ki Thủy Báo?
Ngọc Thanh cười cười,
- Ta cũng nghe nói, Tiên Cung Nhị Thập Bát Túc đã lâu không có gom góp lại, mà vị trí Ki Thủy Báo này, mấy vạn năm này không có người ngồi, đoạn thời gian trước còn nghe Ki Thủy Báo xuất thế, ngược lại không nghĩ tới ngươi lại xuất hiện ở đây.
Nàng dò xét Tiểu Báo Tử vài lần.
- Xem ra Tiên Cung có ánh mắt không tệ, thu người có đại số phận, không ngờ ngươi lại phát hiện cửa vào của Bích Lạc bí cảnh, nhưng mà, ngươi cũng phải hiểu, nếu như ta không thả ngươi đi, cho dù ngươi có phát hiện một trăm cửa vào, cũng không có bất kỳ tác dụng gì!
- Đương nhiên tại hạ biết rõ, cho nên mới nghĩ đến việc kiên trì xông ra, không thể ngờ rằng, lại đụng phải chưởng giáo.
- Biết rõ vì cái gì, ta lại bảo bọn Dạ Nguyệt rời đi không? Còn quát lui mọi người nữa?
- Chưởng giáo cao thâm mạt trắc, tại hạ không biết.
- Ngươi đúng là rất biết cách nói chuyện, còn cao thâm mạt trắc, ta mặc kệ ngươi tại Bích Lạc bí cảnh làm cái gì. Cũng mặc kệ cái cửa ra vào Bích Lạc bí cảnh của ngươi nằm ở đâu, không có quan hệ tới ta, ta quan tâm không phải ngươi, mà là Tiên Cung, đối với Dao Trì ta mà nói, nhiều hay ít một cửa vào không có gì khác nhau cả, nhưng đối với Tiên Cung mà nói, đây là một bảo tàng cực lớn, ta lưu ngươi lại, cũng là vì điểm này, ta sẽ không xử lý gì ngươi cả, chỉ đem ngươi lưu ở Dao Trì mấy ngày, lại bảo Thanh lão đầu nhi tới lãnh ngươi, ta tin tưởng, nhất định hắn sẽ rất vui vẻ.
- Vì Bích Lạc bí cảnh, ta tin tưởng, Thanh lão sẽ rất vui vẻ!
Tiểu Báo Tử cười khổ nói ra, hắn đã hiểu ý định của chưởng giáo.
Đem mình giữ lại đây, lại bảo Tiên Cung đến lĩnh, thứ nhất, là nói cho Tiên Cung, người của các ngươi chọc ta, các ngươi cần phải cho ta một lời giải thích. Thứ hai, thông qua mình nói tin tức cửa vào Bích Lạc bí cảnh thứ mười nói cho Tiên Cung, tuy cũng từ miệng của Tiểu Báo Tử, nhưng nhân tình này Tiên Cung sẽ được chia phân nửa, dù như thế nào, nàng cũng không lỗ lả.
Tiểu Báo Tử rất phiền muộn.
Tuy bà nương Ngọc Thanh này không có ý muốn làm khó mình, nhưng ta lại cảm thấy, mình lúc này giống như thằng xui xẻo đi chơi gái, sau đó bị chộp vào đồn công an, sau đó gọi điện thoại cho người nhà đến lĩnh về.
Đúng là quá mất mặt.
- Không nên nghĩ đến chuyện chạy trốn, ta biết rõ ngươi có một ít thủ đoạn, nhưng chung quanh Dao Trì toàn là cấm chế, trận pháp, cho dù người của Tiên Cung các ngươi tới, cũng cần người chỉ dẫn, dù ngươi có thủ đoạn thông thiên, cũng không thể từ nơi này chạy thoát, cho nên, chờ người Tiên Cung tới đón ngươi a.
Ngọc Thanh liếc nhìn Tiểu Báo Tử, một câu này đã làm Tiểu Báo Tử dẹp tâm tư này.
- Nhưng ngươi cũng yên tâm, ngươi đã ở tại Dao Trì, chính là khách nhân của Dao Trì, dù ngươi ở trong Bích Lạc bí cảnh có làm gì bọn Cơ Dạ Nguyệt, Dao Trì ta cũng không làm khó ngươi.
- À?
Tiểu Báo Tử hơi sững sờ một chút, có chút thất thần nhìn Ngọc Thanh.
- Hừ, nhìn bộ dáng phẫn hận của Khánh Dũng và Lăng Tiêu khi nhìn ngươi, ở bên trong Bích Lạc bí cảnh, chắc chắn ngươi và bọn họ có xung đột, nhưng bọn họ vẫn còn sống, Dạ Nguyệt cũng không có chuyện, cho nên chuyện này bỏ qua, đi theo ta, ta mang ngươi đi chỗ ngươi sẽ ở!
- Vậy làm phiền chưởng giáo.
Chưởng giáo tự mình dẫn hắn tới chỗ ở, trong khoảng thời gian ngắn, Tiểu Báo Tử có cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Một đường bước đi, Tiểu Báo Tử coi như cũng có hiểu biết về Dao Trì, nơi này, được cấm chế bao phủ hoàn toàn, ngay cả thiên địa nguyên khí cũng dày đặc hơn ngoại giới gấp bốn năm lần, nhưng không cách nào so sánh với Bích Lạc bí cảnh.
Bởi vì nguyên nhân cấm chế, cho nên, cả Dao Trì đều như một thế giới được sương mù bao phủ, chung quanh có mây mù lượn lờ, dưới chân là hành lang gấp khúc do bạch ngọc tạo thành, cũng giống như mây mù phía trên.
Dưới hành lang gấp khúc có nước, chất nước rất tinh khiết, nhưng không cách nào nhìn thấy nguồn nước, trong ao hoa sen đua nở, tản ra hương thơm nhàn nhạt, giống như tiên cảnh.
- Đây chính là Dao Trì a, tuy không có cảnh tượng như trong tưởng tượng của ta, nhưng cũng có khí phái của tiên gia!
Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng,cái gọi là khí phái tiên gia, thì đó chính là do Tiểu Báo Tử là đồ hai lúa, đối với Thanh Linh mà nói, không có cảm giác nào, thậm chí, trong nội tâm, tuy nhìn Dao Trì này hoa lệ, tuy tiên cơ dạt dào, nhưng trên thực tế, chỉ là phù hoa.
Đương nhiên Tiểu Báo Tử cũng không nhìn ra phù hoa hay không phù hoa, trong lòng của hắn đang nghĩ đối sách.
Mà lão bà nương Ngọc Thanh giam lỏng mình, cách nghĩ rất đơn giản, chính là làm cho Tiên Cung thiếu hắn một nhân tình sâu sắc, cửa vào Bích Lạc bí cảnh, nhân tình này đúng là quá lớn, nhưng với điều kiện tiên quyết, chính là nàng không biết mình có được thứ gì trong Bích Lạc bí cảnh.
Mà chuyện mình làm cho Vu Khánh Dũng và Ngũ Lăng Tiêu ăn thiệt thòi cũng không sao cả, chỉ là hai đệ tử tu vi chưa đạt tới Thất phẩm mà thôi, mà lão bà nương Ngọc Thanh cũng là người biết phân đâu nặng đâu nhẹ, nhưng Bảo Hoa Thanh Liên Tử thì sao?
/1489
|