- Nàng họ Cơ.
Vẻ mặt nam tử cầm kiếm cười lạnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Lại là môn hạ Ngọc Thanh Dao Trì phái, ta không tin trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến như vậy!
Lời nói nói đến đây, Hoan Hỉ hòa thượng hình như có chút hiểu ra, thì thào tự nói.
- Họ Cơ, môn hạ Ngọc Thanh, ngươi có ý gì?
Bỗng nhiên lúc này, đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì đó, thân hình mập mạp rung lên, ánh mắt mở lớn như chuông đồng, thân thể rung lên như mèo bị dẫm phải đuôi, tim đập mạnh, nói:
- Ý các ngươi là nàng là, cái này không thể...
- Không thể sao? Hắc hắc, không thể a, trên đời này không có mèo nào chê cá tanh cả!
Trung niên cao lớn cười rất hèn mọn.
- Hoan Hỉ hòa thượng a, chúng ta cũng muốn tốt cho ngươi, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất a, vạn nhất là do tên kia và Ngọc Thanh... Ngươi cảm thấy, Tuyết Sơn Đại Luân Tự sẽ bảo vệ ngươi sao?
- Nàng là ai, liên quan gì ta!
Hoan Hỉ hòa thượng hú lên quái dị, giống như nghe được một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
- Ta chỉ gặp qua nàng một lần thì bỏ đi, không cần phải vì nàng mà bị liên lụy chứ?
Trung niên cao lớn và nam tử cầm kiếm nhìn nhau cười cười, nhưng không nói thêm gì nữa, đều xếp bằng ngồi bên cạnh hàn đàm, nhắm mắt lại.
- Ha ha, đúng là khắp nơi trong nhân gian đều có chuyện lạ a.
Tiểu Báo Tử giấu trong thân cây đại thụ giống như ngửi được mùi ngon, tuy ba người nói chuyện thập phần giấu diếm, nhưng Tiểu Báo Tử vẫn có thể từ lời nới của bọn họ mà hiểu ra, cho dù không phân tích rõ mười mươi được, nhưng cũng biết được một ít tin tức cơ mật của võ lâm, đó chính là Cơ Dạ Nguyệt này, rất có thể là con tư sinh của đại nhân vật và chưởng môn Dao Trì phái Ngọc Thanh.
Vì cái gì mà đoán là đại nhân vật?
Người ta còn không phải đã nói rồi sao? Cho dù là Hoan Hỉ hòa thượng và cộng thêm mấy tên hoạt phật sau lưng, cũng không được làm được gì, hắn đã từng nghe nói qua về Đại Luân Tự, dù không biết mấy tôn hoạt phật là ai, nhưng bản thân Hoan Hỉ hòa thượng là một cường giả Cửu phẩm, hơn nữa từ một ý nào đó, bước vào Thông Huyền Bí Cảnh là không có vấn đề, mà hắn không dám trêu vào, có thể là tiểu nhân vật sao?
Nhưng mà, những chuyện bát quái này có quan hệ gì tới hắn chứ, chuyện hắn cần toàn tâm toàn ý làm chính là đoạt một khỏa Thanh Liên Tử từ trong tay ba vị cường giả Cửu phẩm này.
Kỳ thật, nói chuyện này khó khăn thì khó khăn, nhưng nói dễ dàng thì cũng dễ dàng, mấu chốt chính là mục tiêu.
Hắn hiểu được Tam Giới Tiểu Na Di, hơn nữa theo tu vi của hắn ngày càng cao, Tam Giới Tiểu Na Di cũng thi triển đến mức xuất thần nhập hóa, khoảng cách hơn trăm trượng, chỉ một lần na di là xong, chỉ cần nắm giữ thời cơ tốt, đoạt lại một khỏa Thanh Liên Tử không thành vấn đề.
Nhưng sau khi đoạt xong thì sao?
Bằng vào Tam Giới Tiểu Na Di, hắn cũng có lòng tin dưới sự vây công của ba cường giải Cửu phẩm mà chạy trốn, đương nhiên, hắn cũng không ngốc đến mức dây vào ba cường giải Cửu phẩm, mục tiêu của hắn chính là Hoan Hỉ hòa thượng, nếu như đã kết thù, hắn cũng không quan tâm nếu mối thù này lớn hơn một chút, dù sao hắn không tin, sau khi mình đoạt Thanh Liên Tử từ tay Hoan Hỉ hòa thượng, thì những người này sẽ đi xuất đầu thay cho tên hòa thượng phá giới này đâu.
Tuy Hoan Hỉ hòa thượng là cường giải Cửu phẩm, nhưng mà, sau khi đánh mấy chiêu, Tiểu Báo Tử biết rõ, mình không thể đánh thắng hắn, nhưng muốn chạy trốn trong tay hắn, lại là chuyện rất dễ dàng.
Hiện tại vấn đề lớn nhất là, từ trong tay Hoan Hỉ hòa thượng chạy trốn thì dễ dàng, nhưng rời khỏi Bích Lạc bí cảnh này rất khó khăn.
Hiện tại hắn biết rõ Bích Lạc bí cảnh này có chín lối ra, phân biệt nắm giữ trong tay chín đại thế lực, có thể nói, Bích Lạc bí cảnh này được chín đại thế lực chia cắt, dù là một thế lực nào, cửa vào Bích Lạc bí cảnh có phòng ngự rất sâm nghiêm, mình không thể khinh địch mà đi ra ngoài, hơn nữa, mình đối với nơi này, không có quá nhiều hiểu biết về Bích Lạc bí cảnh, hắn cần thêm tin tức.
- Hiện tại ta chỉ còn thời gian ít nhất là ba ngày, mà ba ngày sau Tiên Thiên Bảo Hoa Thanh Liên mới thò đầu ra, không bằng ta thừa dịp này hiểu thêm một chút về Bích Lạc bí cảnh vậy, không thể đánh chủ ý lên ba lão gia hỏa kia, nhưng ba người Cơ Dạ Nguyệt, lại không thành vấn đề.
Cơ Dạ Nguyệt chỉ là Thất phẩm, mà hai người còn lại chỉ là Lục phẩm, nhưng lại bị thương rất nặng, từ trong miệng bọn họ, có lẽ có thể đạt được một ít tin tức trọng yếu về Bích Lạc bí cảnh.
Nghĩ tới đây, thân hình Tiểu Báo Tử chớp động, vận dụng dị thuật Tam Giới Tiểu Na Di, na di bốn lần, rốt cục cũng đi được đến một nơi cách đó năm trăm trượng.
Năm trăm trượng, có thể nói là đã thoát ra khỏi phạm vi cảm ứng của ba tên cường giả Cửu phẩm, nhưng Tiểu Báo Tử vẫn không dám khinh thường, sử dụng Thiên Xà Liễm Tức Thuật, đi theo ba người.
Ba người này không có bổn sự ẩn nấp tung tích như Tiểu Báo Tử, mà trong rừng rậm Bích Lạc bí cảnh này không an bình, dù không gặp được dị thú cấp bậc cao như Long Tước, nhưng mà, một ít yêu thú có thực lực Ngũ Lục cấp thì có không ít, thậm chí còn xuất hiện mấy con yêu thú có tu vi Thất phẩm, tất cả đều bị Cơ Dạ Nguyệt đánh lui, có thể nói, mấy trăm trượng này toàn bằng một thân tu vi của Cơ Dạ Nguyệt giết ra.
Mặc dù tu vi Cơ Dạ Nguyệt là Thát phẩm, sáu bảy yêu thú Thất phẩm không thể làm khó nàng được, nhưng nàng chỉ có một người, không phải máy móc, một hai tốp thì khá tốt, ba bốn tốp thì có hết sức, một giờ đã gặp được sáu bảy tốp yêu thú, đúng là nàng không chịu nổi, hai người sau lưng đã mất đi chiến lực, cho nên, đi một bước, cũng rất khó khăn.
- Tiểu tử, thế nào, không phải ngươi rất thương hoa tiếc ngọc sao? Tại sao không đi giúp nàng một tay?
Thời điểm này, Thanh Linh lại xuất hiện, vẻ mặt ác ý bộ dáng tươi cười.
- Khoảng cách này, ba lão quái vật kia có phát giác được không?
- Đã không sai biệt lắm, sáu bảy trăm trượng, tất cả lực chú ý của bọn họ đều đặt tại hàn đàm, đương nhiên không phát giác được.
- Vậy là tốt rồi!
Tiểu Báo Tử gật đầu, đưa ra quyết định.
- Sư muội, tìm địa phương nghỉ ngơi một chút đi, ngươi cứ tiếp tục như vậy không được a.
Vu Khánh Dũng nhìn thấy Cơ Dạ Nguyệt thở hồng hộc, ân cần nói ra.
- Ở đây không an toàn, đến nơi an toàn mới có thể nghỉ ngơi, ta tạm thời còn chịu được!
Cơ Dạ Nguyệt lắc đầu, thần sắc cảnh giác nhìn bốn phía.
/1489
|