Dưới Thuần Dương pháp khí, còn có thông linh pháp khí và Nhập Huyền pháp khí, mà gần mấy năm qua trên giang hồ vẫn rất nổi danh. Khi Bắc Nguyên bị diệt đó là ỷ vào một kiện thông linh pháp khí đánh chết bát phẩm cường giả của họ.
Thông linh pháp khí liền để một Ngũ Phẩm cao thủ giết chết một bát phẩm cường giả, như vậy, Thuần Dương pháp khí cao hơn nó hai cấp thì sao?
Đây là một quá trình đủ để cho cả giang hồ, lẫn võ lâm điên cuồng suy nghĩ, tưởng tượng.
Tuy rằng cái này theo Tiểu Báo Tử thấy chỉ là chuyện cười thôi. Thế nhưng lại đủ để đốt lên mộng tưởng của vô số người trong võ lâm.
Hơn nữa, thiên hạ anh hùng đại hội này không chỉ có một kiện Thuần Dương pháp khí. Nếu như đạt được thứ tự tốt, còn có phần thưởng khác, về phần đến tột cùng là loại phần thưởng gì, tin tưởng, tin tức rất nhanh sẽ truyền tới.
- Được rồi, không nên nghĩ nhiều như vậy. Chu Sẹo, ta phỏng chừng a, lấy thực lực hiện tại của ngươi coi như là đi, cũng không có khả năng đạt được phần thưởng gì. Nên đừng ở đây nghĩ linh tinh làm gì, gặp phải cường giả chân chính, có thể đi xa tới đâu thì đi tới đó, không nên cậy mạnh cố đấu, không đáng đâu!
- Đạ tạ đại nhân quan tâm!
- Được rồi, đều trở về đi ! Chuyện này, ai muốn tham gia cũng được. Ta sẽ không ngăn cản, bất quá, vẫn nên lượng sức mà đi, hiểu chưa?
- Dạ, đại nhân!
Khi mọi người chuẩn bị rời khỏi đây, thần tình Tiểu Báo Tử đột nhiên khẽ biến, nét mặt hiện lên vẻ nghi hoặc:
- Giang Hiểu, ngươi dẫn người đi xem, bên ngoài tựa hồ là có khách đến.
Lời còn chưa dứt, liền nghe bên ngoài truyền đến một trận tiếng xôn xao.
Mấy người Chu Sẹo thần sắc đều là trầm xuống. Nhất tề đi ra phía ngoài, thế nhưng còn không có đợi được bọn họ đi tới bên ngoài, đã thấy cửa viện bị phá ra. Nhân Chân Thố lảo đảo từ ngoài cửa bị một cổ lực mạnh đẩy vào.
- Chu Báo, ngươi thật cao ngạo a!
Theo Nhân Chân Thố tiến đến, còn có ba người, một lão giả, một trung niên nhân và một thiếu niên. Trong đó chỉ có lão giả là Tiểu Báo Tử nhận được. Chính là Ô gia đại trưởng lão Lữ Nhất Nguyệt. Lúc này hắn đang vẻ mặt xấu hổ, nhìn vào bên trong. Đón nhận ánh mắt của Tiểu Báo Tử, lập tức đem ánh mắt của mình né ra.
Phát ra tiếng kêu là thiếu niên kia, niên kỷ cùng Tiểu Báo Tử không sai biệt lắm. Một thân cẩm bào, ngạo khí mười phần, nét mặt mang theo một tia cười nhạt. Tiểu Báo Tử nhìn có chút quen mặt. Nhất thời lại không nhớ rõ đã gặp ở nơi nào.
Ở phía sau hắn, trung niên nam tử, một thân hắc y, vóc người hùng tráng, nét mặt hờ hững, lộ ra một cổ thần sắc không giận mà uy.
- Bát phẩm cường giả?
Từ khí thế của hắc y nam tử này, Tiểu Báo Tử rất dễ dàng nhận thấy được tu vi của đối phương. Ngươi này dĩ nhiên là một bát phẩm cường giả.
- Lữ trưởng lão đại giá quang lâm, không có đón tiếp từ xa. Thứ tội!
- Không dám nhận!
Lữ Nhất Nguyệt vội vàng nói:
- Chu trưởng lão. Ta tới giới thiệu một chút, vị này chính là nhị thiếu gia Ô Ngọc Long, vị này chính là Thiên Long Đạo Lâm Hiếu Thanh trưởng lão!
- Ô Ngọc Long, Lâm Hiếu Thanh?
Ánh mắt Tiểu Báo Tử vừa ngưng, nghĩ lại năm đó bản thân tại Ô gia chân tuyển đại hội cũng từng gặp qua vị nhị thiếu gia Ô Ngọc Long này. Bởi vì ngay sau chân tuyển đại hội chính là yến tiệc bái sư của Ô Ngọc Long. Chỉ là bởi vì lúc đó bản thân đối với chuyện này cũng không quan tâm. Mới chớp mắt đã hơn mười năm trôi qua, Ô Ngọc Long cũng từ một tiểu hài tử trưởng thành một thiếu niên anh vũ. Bản thân không ngờ không nhận ra.
- Nguyên lai là Lâm trưởng lão, nhị thiếu gia a!
Tiểu Báo Tử chắp tay nói:
- Chư vị, mời vào bên trong, Nhân Chân Thố, dâng trà!
- Hừ!
Nghe vậy, nhị thiếu gia Ô Ngọc Long kia hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Tiểu Báo Tử, đi theo phía sau Lâm Hiếu Thanh trực tiếp vào trong phòng. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Kỳ quái, ta và Ô nhị thiếu gia này không quen biết, hắn địch ý đối với ta tựa hồ rất sâu a!
Tiểu Báo Tử chau mày, hắn không có tâm tư trêu chọc loại quần áo lụa là như Ô Ngọc Long. Bất quá, nếu như đối phương trêu chọc hắn. Vậy hắn cũng không cần phải nể mặt nhường nhịn. Dù sao chính mình hiện tại đã không phải môn đồ của Ô gia năm đó nữa. Đó là ngay cả Ô gia gia chủ và đại gia lão gặp mình cũng phải lễ nhượng ba phần. Huống chi một tiểu tử như vậy. Quan trọng nhất là tiểu tử này còn là đồ đệ Vương Xà.
Giang Hiểu, Chu Sẹo, Vương Thành ba người cũng bất mãn. Đặc biệt là Chu Sẹo, hàn quang trong mắt chớp động, nếu như không phải bị nhãn thần của Tiểu Báo Tử ngăn lại, sớm đã trở mặt.
- Các người đều xuống phía dưới đi, nơi này có ta là được.
- Mẹ nó, tiểu tử kia cũng quá kiêu ngạo. Thứ đồ chó má gì cũng dám chạy đến địa bàn của chúng ta. Nếu không phải đại nhân nói, lão tử đã sớm cho hắn một quyền.
- Đủ rồi, Chu Sẹo, đại nhân chúng ta xuất thân Ô gia. Tuy rằng hiện tại đã danh mãn thiên hạ. Nhưng dù sao vẫn là Ô gia ngoại môn trưởng lão. Ô Ngọc Long kia là Ô gia thiếu chủ, đại nhân có chút cố kỵ cũng là bình thường.
- Thế nhưng...
- Ngươi cũng đừng lo lắng.
Giang Hiểu cười vỗ vỗ vai Chu Sẹo nói:
- Đại nhân chúng ta không phải loại người thích chịu thiệt a. Ngươi hãy chờ xem, phía sau còn trò hay để xem!
- Ý ngươi là đại nhân sẽ...
Chu Sẹo vui vẻ nói. Bất quá rất nhanh liền bị Giang Hiểu che miệng lại:
- Nói nhỏ giọng chút đi, bọn họ chí ít có hai cường giả đấy!
- Ngươi làm sao mà biết?
- Nói như rắm, Thiên Long Đạo chính là một trong môn phái cường đại nhất thiên hạ, có thể tại đó hỗn đến vị trí trưởng lão, không có thực lực Thất phẩm là không được!
- A, như vậy a. Ta hiểu rồi.
Chu Sẹo vỗ đầu mình, cười nói.
Tiểu Báo Tử đem ba người dẫn vào trong phòng, phân chủ khách ngồi vào chỗ của mình, Nhân Chân Thố dâng trà, rồi lui ra ngoài.
- Lữ trưởng lão, không biết ba vị đại giá quang lâm, có gì chỉ giáo a?
- Cái này, ta thấy vẫn là để Lâm trưởng lão nói với các ngươi đi. Ngày hôm nay ta chỉ là một người tiếp khách mà thôi.
Lữ Nhất Nguyệt cười khổ nói, cố tình muốn đi gặp Tiểu Báo Tử truyền lại tin tức. Bất quá Lâm Hiếu Thanh cũng là một bát phẩm cường giả. Đó là dùng truyền âm nhập bí chi thuật cũng không gạt được hắn.
- Như vậy a. Lâm trưởng lão, không biết người tới nơi này tìm tại hạ là có chuyện gì?
Báo Tử chuyển hướng Lâm Hiếu Thanh hỏi.
- Sự tình thiên hạ anh hùng đại hội, ngươi hẳn là đã biết rồi chứ?
Đây là lần đầu tiên Lâm Hiếu Thanh mở miệng, thanh âm rất êm tai, mang theo một chút từ tính, chỉ là ngữ khí lạnh lùng một chút, còn có một cổ vị đạo từ trên cao nhìn xuống.
/1489
|