Cho nên từ từ, tâm tư đề phòng của hắn đối với Thôi Hải Long đã nhạt đi.
Lại nói, vài tên trưởng lão cường giả trong Thanh Phong Lâu, hắn cũng không quá thân thuộc, thứ nhất là vì trên giang hồ có một ít quy tắc ngầm, muốn vận dụng sát thủ là cường giả Thất phẩm rất phiền toái, cho nên chỉ có thể cho bọn họ tọa trấn ở nhà, mà hang ổ của Thanh Phong Lâu phải nói là rất kiên cố, lại thập phần che giấu, chưa từng có người nào xông vào thẳng như Tiểu Báo Tử hiện giờ, thứ hai là sau khi tu vi bước vào Thất phẩm, truy cầu lực lượng còn chấp nhất hơn cả người bình thường, thời điểm không có việc gì sẽ không lộ diện, đặc biệt là Thôi Hải Long, tu luyện chính là Vạn Độc Càn Khôn Công, cơ hồ là mấy tháng không thấy bóng dáng của hắn, không thể ngờ được, vào lúc mấu chốt thế này, đột nhiên hắn làm phản, làm cho Lam Vũ không có bất cứ cơ hội phản ứng nào.
- Phản bội Thanh Phong Lâu, ngươi cũng không có bất cứ chỗ tốt nào!
- Ta không nói mình muốn phản bội Thanh Phong Lâu a, lâu chủ, ta chỉ cảm thấy ngươi làm thống lĩnh của Thanh Phong Lâu rất bất lực, cho nên, chuẩn bị thay thế ngươi mà thôi!
- Là thay thế à, không thể ngờ ngươi lại có dã tâm lớn đến như vậy.
- Ha ha, thứ ngươi không ngờ tới còn rất nhiều đấy!
Thôi Hải Long từ từ nói ra.
- Nhưng hiện giờ, ngươi không nên suy nghĩ nhiều.
- Ngươi...
Một màu đen tràn lên ót của Lam Vũ, hắn muốn vận công kháng độc, nhưng nội khí không thể vận dụng, thân thể mềm nhũn, ngã xuống đất, sau đó bắt đầu co rút, miệng sùi bọt mép, qua một hồi lâu, rốt cuộc không thể động đậy, tay chân co lại thành một đoàn, không còn một tia sinh cơ.
- Loại độc ngươi dùng với ta không giống với hắn?
Nhìn một màn hí kịch trước mặt, Tiểu Báo Tử dùng tay chống đỡ thân thể, nói ra.
- Đương nhiên, Thanh Phong Lâu đối với ta không còn gì là bí mật, nhưng ngươi thì không giống, mười bảy tuổi đạt tới Thất phẩm, trên người của ngươi nhất định có đại bí mật, ta không khinh địch đến mức đi giết ngươi nha.
- Ngươi sợ đánh rắn không chết, bị rắn cắn sao?
- Ha ha ha ha ha...
Thôi Hải Long cười lớn.
- Ngươi biết ta hạ độc gì với ngươi không?
- Ngươi không biết, Bích Lân Độc Hạt đang ở trên tay ta sao?
Khóe miệng Tiểu Báo Tử khẽ cong lại, trên miệng xuất hiện nụ cười quỷ dị.
- A?
Thôi Hải Long sững sờ một lúc, còn chưa rõ Tiểu Báo Tử nói thế là ý gì, trong nháy mắt hắn ngây người, chỉ thấy trong tay Tiểu Báo Tử, thu hai thanh đại chùy vào trong tay, nện xuống một cái thật mạnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
- Ngươi... Phốc!
Một tiếng kêu sợ hãi, sau đó là một tiếng nổ, cuối cùng là tiếng thiết chùy va chạm vào nhau.
Tiểu Báo Tử cũng không cho thằng này bao nhiêu cơ hội để suy nghĩ, cầm hai thanh đại chùy giơ lên, đối mặt với một kích mạnh mẽ như thế, hiển nhiên Thôi Hải Long không ngờ rằng Tiểu Báo Tử lại không bị trúng độc, cho nên không có chút phòng bị nào, cho nên cứ như vậy, cái đầu bị thiết chùy đánh nát như dưa hấu, bị song chùy biến thành một đống nhão nhoẹt.
- Vốn, ta còn muốn nói, ta muốn Thanh Phong Lâu các ngươi vong, nhưng hiện tại xem ra, không phải chỉ có ta muốn Thanh Phong Lâu vong, mà ông trời cũng muốn Thanh Phong Lâu vong, nhưng ông trời lại mượn tay của ta làm mà thôi.
Giết chết tên cường giả cuối cùng của Thanh Phong Lâu, Tiểu Báo Tử cũng không có cảm giác thoải mái gi cả, trái lại, hắn còn có cảm giác quỷ dị.
Vốn hắn chờ mong một trận đại chiến, nhưng lại không xảy ra, cường giả Bát phẩm mạnh nhất Thanh Phong Lâu bởi vì thao túng Hư không thần trảm và mượn nhờ lực lượng không gian, bị nó phản phệ mà chết, cho nên không có cơ hội ra tay, về phần hai tên cường giả khác, tên Lam Vũ không chết trong tay mình, mà là bị người mình hạ độc chết, mà Thôi Hải Long, hoàn toàn có lòng tin vào công phu hạ độc của mình, cho nên không có chút phòng bị nào, cứ như vậy bị Tiểu Báo Tử đập chết.
Chuyện này đúng là quá dễ dàng, chẳng khác nào một vở hài kịch.
Dù Thanh Phong Lâu có rất nhiều ngành, rất nhiều sát thủ, nhưng lực uy hiếp không thể so sánh được với bốn tên cường giả và một tên cao thủ có chiến lực cấp cường giả, đặc biệt là đại trưởng lão có tu vi Bát phẩm. Hiện tại năm người này đều đã chết, những tên sát thủ còn lại, hoàn toàn không đáng kể.
Ba trăm năm qua, Thanh Phong Lâu ám sát biết bao nhiêu người, có bao nhiều vô tội?
Hiện tại chiến lực mạnh nhất đã không còn, những thế lực, môn phái từng có người bị sát thủ Thanh Phong Lâu giết chết, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đánh chó mù đường này.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tiểu Báo Tử từ từ đi tới bên cạnh thi thể Lam Vũ và đại trưởng lão, ngẫng đầu, một đạo hỏa diễm kim sắc hiện ra, lập tức đem thi thể Lam Vũ đốt thành tro tàn, về phần đại trưởng lão, Tiểu Báo Tử cũng không chủ quan, thao túng Tu La Âm Sát Châm còn thừa lại, đâm vào đầu của hắn, sau khi xác định thì đúng là tên này đã chết thật.
Hắn cũng không dám dùng lửa thiêu, mà hắn nhìn chằm chằm vào Hư không thần trảm dưới người của tên đại trưởng lão.
Sau khi xác định đại trưởng lão đã chết, tay Tiểu Báo Tử nhấc lên, hắn hút tấm Hư không thần trảm có công dụng xuyên toa hư không vào trong tay, một cổ sát khí vô cùng quen thuộc từ trên tấm thảm truyền ra.
- Sát khí phù quang a, nhưng mà, hình như quá mức pha tạp, hỗn tạp, trách không được mỗi lần sử dụng đều tạo ra không giân chấn động mạnh như vậy.
Tiểu Báo Tử âm thầm nắm lấy, liền biết rõ nguyên do trong đó, lại vẫy tay một cái, hắn lại chặt đứt liên hệ với Tu La Âm Sát Châm, phá vỡ Lục Long Nhận và cầm vào trong tay.
- Pháp khí tiến nhập Huyền cấp sao?
Nhìn thanh binh khí trong tay có màu xanh cổ quái Tiểu Báo Tử nhẹ giọng lẩm bẩm,
- So với Tu La Âm Sát Châm của ta cao hơn một bậc, như vậy, Tu La Âm Sát Châm của ta là sát khí cấp bậc nào? Tuy ta đã sớm biết rõ cấp bậc của pháp khí Tu La Âm Sát Châm, nhưng chưa từng có tư liệu rõ ràng, chẳng lẽ bên trong Thanh Phong Lâu này lại có?
Dùng Hư không thần trảm bao bọc Lục Long Nhận, Tiểu Báo Tử ngẩn đầu nhìn trời, lại nhìn một mảnh bừa bộn trong sân nhỏ, khẽ chau mày, bắt đầu đi và Thanh Phong Lâu đã biến thành hoang tàn.
Hắn không chút do dự vung chùy phá hủy vách tường, sau đó hủy đi vách phòng, thậm chí hắn còn dùng chùy đập xuống mặt đất, giống như bị điên vậy, nhưng sau khi gõ vài chục chùy xuống đất, đại chùy của hắn đánh bật cửa một mật thất.
Trong mật thất, cũng không có nhiều thứ, chỉ có mấy dãy giá sách, trong đó ghi lại rất nhiều danh mục sinh ý và mục tiêu của Thanh Phong Lâu đã nhận trong nhiều năm nay, hắn muốn tìm được người ủy thác giết mình là ai, liếc mắt nhìn lên một trang giấy ghi tên của mình, thuận tay xé tờ này xuống, nhét vào trong ngực, trừ các mục đó ra, trong mật thất chỉ còn một cái mộc đàn màu tím, trong hộp chứa rất nhiều ngân phiếu của Đại Tấn, đây chính là vốn sinh tồn của Thanh Phong Lâu, cũng là tất cả tài sản của Thanh Phong Lâu, số lượng kinh người, chỉ mỗi Đại Thông Tiền Trang, thì Thanh Phong Lâu đã tồn hơn hai mươi vạn lượng bạc.
/1489
|