Kim Ngọc Tuyền trả lời vô cùng nắm chắc, mặc dù Tiểu Báo Tử có chút khó hiểu nhưng mà cũng không hỏi nhiều.
Hai người tiến vào bên trong lều, lều trại tuy lớn, nhưng bày biện bên trong lại cực kỳ đơn giản, cho nên có đồ vật gì nhìn qua là biết ngay, dường như không có chỗ nào có thể giấu đồ được.
Cách cách!
Chiếc bàn của Mã Thiên Trường bị Tiểu Báo Tử dùng một chưởng đập nát, nhưng trừ bỏ một đống gỗ vụn ra thì cái gì cũng không có, theo sau cái bàn là cái ghế dựa cũng bị Tiểu Báo Tử đập vỡ.
- Này, ngươi kiềm chế chút !
- Kiềm cái rắm à, cổ bảo của cường giả Thông Huyền Cảnh, không có khả năng ngay cả một chưởng của ta cũng không chịu nổi?
Vẻ mặt của Tiểu Báo tử ra vẻ không sao cả nói.
Một câu nói này khiến cho Kim Ngọc Tuyền á khẩu không nói được gì nữa, đúng vậy loại cổ bảo cấp bậc này, làm sao có thể bị Tiểu Báo Tử tát một cái mà đã vỡ vụn ra được?
- Ta muốn nói là ngươi làm ra động tĩnh nhỏ một chút!
Kim Ngọc Tuyền bất đắc dĩ nói, trong lúc hắn nói chuyện, Tiểu Báo Tử đã đã tung chậu lửa kia ra. Khiến cho than văng đầy mặt đất, rồi cầm lấy cái chậu, xem xét cẩn thận một hồi nhưng không có nhìn ra được cái gì.
- Mã Thiên Trường sẽ không đem đồ vật đó ném vào trong chậu than đâu!
Nhìn thấy Tiểu Báo Tử cầm chậu than nghiên cứu cả nửa ngày, Kim Ngọc Tuyền có chút không kiên nhẫn nói.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Đào ba thước đất sao?
Tiểu Báo Tử cười khổ nói.
- Cái đó cũng không, ngươi muốn làm gì?
Lời nói của Kim Ngọc Tuyền còn chưa dứt, liền vội vàng kêu lên, chỉ thấy Tiểu Báo Tử ném chậu lửa xống, cả người bùng lên kiếm quang màu xanh.
Kiếm quang như mưa, hướng tới xung quanh vọt tới mãnh liệt, kiếm khí sắc như những thanh tiểu đao. Những thứ xung quanh đều bị cắt thành mảnh nhỏ.
- Ngươi điên rồi, nơi này là lều chủ soái của đại quân!
Kim Ngọc Tuyền cả kinh rống lên.
- Tinh Hà Câu Phần, phá hết cho ta!
Tiểu Báo Tử cũng không để ý đến Kim Ngọc Tuyền, chẳng biết từ lúc nào trong tay hắn đã nắm một đoản kiếm màu xanh biếc, kiếm quang tung hoành hiện lên vô số ánh sao lấp lánh. Nháy mắt, cả bên trong lều đều được bao phủ trong quang mang màu xanh như ngọc.
- Đây là!
Kim Ngọc Tuyền mờ mịt, tuy rằng hắn là cường giả thất phẩm, tuy rằng đã luyện thành cương khí, nhưng mà đột nhiên Tiểu Báo Tử bùng lên, dùng một trong tam đại sát chiêu của Ngân Nguyệt kiếm pháp. Hắn căn bản là không có tư tưởng phòng bị, mà cũng rất rõ ràng, Tiểu Báo Tử cũng không có nhằm vào hắn, cho nên, hắn cũng không lộn xộn.
Vô số ánh sao phát ra ánh sáng lấp lánh như ngọc, tràn đầy cả bên trong lều lớn, sau đó mãnh liệt phát nổ.
Oanh, oanh, oanh!
Mỗi một điểm tinh quang đều nổ tung, mỗi một điểm đều tương đương với một kích toàn lực của cao thủ lục phẩm, ở trong lều lớn có ít nhất mấy ngàn điểm, những điểm này đồng thời nổ tung sinh ra uy lực không thua gì một kích toàn lực của cường giả bát phẩm.
- Ngươi bị điên à!
Kim Ngọc Tuyền gào thét, nhưng mà cuối cùng cùng không có tiếp tục rống lên, mà đờ đẫn nhìn xung quanh.
Sau khi kiếm khí nổ tung, toàn bộ quang mang tản đi, hết thảy bên trong lều chủ soái so với trước khi kiếm quang của Tiểu Báo Tử nổ tung thì không có bất kỳ cái gì khác nhau cả.
Bốn tên thị vệ bị chế trụ vẫn đờ đẫn đứng đó, cái bàn và ghế dựa đã hóa thành bụi phấn thì được sắp xếp trở lại như cũ, cái bản đồ Bắc Nguyên đã bị xé thành nhiều mảnh rơi trên mặt đất, cũng hợp trở lại như cũ, cái chậu than vương vãi trên mắt đất cũng được xếp lại ngay ngắn như cũ. Tất cả vừa như quen thuộc, lại tựa như xa lạ.
Nháy mắt, sắc mặt của Kim Ngọc Tuyền trở nên cực kỳ khó coi.
- Đây là!
- Huyễn thuật!
Thần sắc của Tiểu Báo Tử ngưng trọng.
- Đây là huyễn thuật, khi chúng ta vừa mới tiến vào, thì đã lâm vào bên trong huyễn thuật của đối phương, chỉ là huyễn thuật này thật quá mức giống như thật cho nên chúng ta đều không phát hiện ra.
- Đáng chết, là do ta quá mức khinh địch !
Trên mặt Kim Ngọc Tuyền hiện lên một chút xấu hổ.
Hành động lần này là do hắn làm chủ, hắn là lão nhân của Tiên Cung, Tu vi cũng là thất phẩm, tuổi cũng lớn hơn so với Tiểu Báo Tử, nhưng mà hiện tại không ngờ Tiểu Báo Tử phát hiện ra có điều không đúng trước. Nếu không phải Tiểu Báo Tử phát hiện ra, bây giờ hắn vẫn còn giống như kẻ ngu, tìm đông tìm tây bên trong lều chủ soái, thậm chí có thể đào cả ba thước đất lên, nếu mà như vậy thì thật là làm trò cười cho thiên hạ.
Cho nên hiện tại, hắn có chút cảm giác thẹn quá hóa giận.
Hai tay hắn mạnh mẽ điểm lên người của mình mấy lần, từng cỗ cảm giác đau nhức truyền vào trong óc của hắn, đây là biện pháp phá giải huyễn thuật ngu ngốc nhất, nhưng cũng là biện pháp hữu hiệu nhất.
Nhưng mà ngoài cảm giác đau đớn cực kỳ ra, thì những cảnh vật bên ngoài không hề thay đổi gì cả, một chút tác dụng cũng không có.
- Cái này hình như là trận pháp, chúng ta đã lâm vào bên trong một cái trận pháp!
Nhìn thấy hành động của Kim Ngọc Tuyền, Tiểu Báo Tử chút nữa bật cười.
- Trận pháp?
Kim Ngọc Tuyền cười lạnh một tiếng nói:
- Trận pháp thì như thế nào?
Khi đang nói chuyện, kim quang trên người đột nhiên hiện ra dữ dội, nhưng chỉ thấy một con gà màu vàng ẩn hiện ở giữa kim quang, hai cánh giương lên, một đôi lợi trảo giống y như thật, theo hướng cánh tay của Kim Ngọc Tuyền chộp xuống mắt đất.
Tứ Tuyệt Kim Quang Trảo. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Đệ nhất tuyệt.
Xé!
Móng vuốt kim quang chớp động yêu dị hung mãnh chộp xuống mắt đất, hung hăng xé mặt đất thành hai nửa.
Công hiệu của một trảo này giống như y tên, mặt đất rung động đột trận. Tiểu Báo Tử chỉ cảm thấy dưới chân truyền đến từng đợt lực lượng khổng lồ đến cực điểm, thân hình theo bản năng chợt động, nhảy lên đứng ở giữa không trung dưới chân là một mảnh quang mang màu xanh. Hắn ngự kiếm mà đứng, lại nhìn Kim Ngọc Tuyền sử dụng một trảo kim quang xé mặt đất thành hai nửa.
Hô!
Trong nháy mắt khi mặt đất bị xé nứt ra, từ trong kẽ nứt liền tuôn ra một trận sương khói màu trắng, chỉ trong mấy lần hô hấp đã bao phủ trọn bên trong lều chủ soái.
- Xông ra!
Tiểu Báo Tử thầm kêu không tốt, quát lớn một tiếng. Thanh quang duới chân chợt lóe, hướng tới chỗ bên ngoài lều lớn vọt ra. Kim Ngọc Tuyền cũng không dám chậm trễ, toàn thân được bao phủ trong một tầng kim quang. Cũng hướng tới bên ngoài chạy đi giống như Tiểu Báo Tử.
- Khách khách, hai vị đã đến nơi đây, sao không ở lại chơi chốc lát mà đã vội vã chạy đi như vậy sao? Cũng quá không nể mặt mũi bổn phu nhân rồi!
/1489
|