Người này cũng bất ngờ đến mức không thể khép miệng lại được, đặc biệt là người như Vương Xà, đợi một lúc hắn mới ngậm mồm lại, đột ngột xuất hiện trước mặt Tiểu Báo Tử, đúng là quá quỷ dị, ngay cả Tiểu Báo Tử cũng cảm thấy không chân thật.
- Chu Báo? Tại sao ngươi lại ở đây?
Rất rõ ràng, Vương Xà đối với việc Tiểu Báo Tử xuất hiện ở đây hết sức kỳ quái, càng kỳ quái hơn là, bên cạnh Tiểu Báo Tử là sáu bảy tiểu hài tử, nhìn trang phục là biết những hài tử này là người thảo nguyên, hoàn toàn không có quan hệ gì với Tiểu Báo Tử.
Nhưng mà, hắn còn chưa kịp nghi vấn, cơ mặt co rút hai cái, bịch một tiếng, quỳ rạp xuống mặt đất, một tay chống đỡ thân thể, hé miệng, phun ra từng ngụm máu tươi, làm cho tim Tiểu Báo Tử đập nhanh không thôi.
- Vượng tọa, ngài không có chuyện gì chứ?
Không dám lãnh đạm, vội vàng tiến lên đỡ Vương Xà, kiểm tra thân thể của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Không nên nhìn, là Toái Tinh Thủ của lão ma đầu, không có thời gian ba năm không thể khôi phục.
Vương Xà cố hết sức khoát tay, đẩy Tiểu Báo Tử ra, ngồi xếp bằng xuống mặt đất.
- Dập lửa đi, lão ma đầu kia đang truy đuổi ta, nếu nhìn thấy ánh lửa, sẽ không tốt.
Tiểu Báo Tử nghe xong, không dám lãnh đạm, phất tay áo một cái, dập tắt hai đống lửa trên động, lập tức, trong nham động, đã biến thành bóng tối.
- Nghe nói Bắc Nguyên Tam đại Tông Sư là Côn Luân thượng sư đã rời đi, chỉ còn Ma Tôn Diệt Trần và Kim Thân Hoạt Phật đuổi giết Vương tọa?
- Bát Tư Ba cũng rời đi, nhưng trước đó ta còn bị Côn Luân thượng sư và Bát Tư Ba liên thủ đánh tổn thương phổi, mà tên Trần Thiên kia có tu vi cao hơn ta một bậc, cho nên mới ăn thiệt thòi lớn như vậy.
Vương Xà nói ra.
- Tại sao ngươi lại chạy tới Bắc Nguyên?
- Thủ tọa một mực ở tại Bắc Nguyên, chỉ sợ còn không hiểu tình thế, hiện giờ, vận số của Bắc Nguyên, không sai biệt lắm, đã hết rồi, tin tưởng không lâu sau, cả đại thảo nguyên, đều thuộc sở hữu của Đại Tấn, rất nhiều người đều chạy tới thảo nguyên kiếm tiện nghi.
- Nói như vậy, âm mưu của tên kia đã thực hiện xong?
Tuy đống lửa đã tắt, nhưng Tiểu Báo Tử vẫn nhìn thấy nụ cười lạnh trên mặt của Vương Xà.
-Tiểu tử, ngươi cũng đến Bắc Nguyên kiếm tiện nghi, tại sao lại nhặt mấy tiểu hài tử này?
...
- Chuyện này à? Đó là tư tàng của bộ tộc Bạch Nguyệt, đúng là có ý tứ, bọn họ cho ngươi cái gì, ngươi đã đáp ứng điều kiện của bọn họ!
Tiểu Báo Tử cũng không nói chuyện, xuất cái hộp ra, đưa tới trước mặt Vương Xà, giống như Tiểu Báo Tử, cho dù đang ở trong bóng tối, ánh mắt của hắn cũng không gặp bất cứ trở ngại gì.
- Ồ, có ý tứ, có hai thứ này, không chỉ bảy đứa, cho dù bảy mươi, bảy trăm cũng không có trở ngại gì.
- Giá trị cái rắm!
Trong nội tâm Tiểu Báo Tử thầm mắng một tiếng, thầm nghĩ nếu đổi thành ngươi, không thể nói trước cầm bí tịch, vừa ra khỏi bộ lạc, ngươi đã giết tất cả hài tử rồi.
- Nhưng ngươi đúng là ngu xuẩn, chuyện như vậy, đoạt là được, cần gì phải dẫn theo nhiều tảng đá như vậy? Không sợ mình gây phiền toái à.
Quả nhiên, một câu sau, Vương Xà đã bắt đầu cười nhạo hắn.
- Ngươi tiểu tử a, võ công đúng là cao, còn có rất nhiều quỷ dị, nhưng dù sao tuổi còn trẻ, không hiểu được giang hồ hiểm ác, tâm địa hiền lành a, ngươi xem mấy tiểu tử này, hiện tại thì đáng thương, nhưng khó nói trước, sau này có biến thành diêm vương đòi mạng hay không, không bằng giết cho thống khoái!
Tuy hang động rất tối, mấy tiểu hài tử không nhìn thấy cái gì, nhưng bóng tối không ngăn cách âm thanh, lời của Vương Xà, rất rành mạch, dù mấy tiểu hài tử không hiểu chuyện, tuy nghe thì sợ hãi, nhưng không cảm giác nguy cơ chút nào, chỉ có Tháp Na và tiểu nam hài kia, nghe được thì nội tâm nhảy mạnh, chợt cảm thấy một cổ hàn ý từ đỉnh đầu kéo dài xuống tận sống lưng.
- Ta là người tốt, sẽ không làm chuyện như vậy.
Tiểu Báo Tử tiếp lời nói ra.
- Nhận ủy thác của người, phải làm chuyện của người, đây là chuyện của ta, không phiền Vương tọa quan tâm!
Tiểu Báo Tử bất mãn nói ra, nói ra bốn chữ "Ta là người tốt", làm cho Vương Xà sửng sờ.
Nhưng mà, hắn cũng nghe ra được tâm ý trong lời nói của Tiểu Báo Tử, cũng không dây dưa chuyện này nữa, nhẹ nhàng đóng hộp gỗ lại, đưa tới tay Tiểu Báo Tử.
- Ta nhìn nội tức của ngươi, khí định thần nhàn, chắc tu vi đã tới Ngũ phẩm a?
- Đoạn trước thời gian mới đột phá Ngũ phẩm!
Tiểu Báo Tử nói ra.
- Không biết thủ tọa có gì chỉ giáo!
- Chỉ giáo thì chưa nói tới, nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi, Ma Tôn Diệt Trần ở gần đây, nếu chỉ có hai chúng ta, cũng không bị hắn phát hiện, nhưng ở đây có tới mấy tiểu hài tử muốn che dấu tung tích thì không dễ dàng!
Ý của Vương Xà, Tiểu Báo Tử đã hiểu, hai người bọn họ đều biết Thiên Xà Liễm Tức Thuật, mà khắp nơi đều là gió tuyết và bóng đem, trốn ở đây, đừng nói tên Ma Tôn Diệt Trần kia là cường giả Cửu phẩm đỉnh phong, cho dù hắn bước vào Thông Huyền Bí Cảnh, cũng khó tìm ra hành tung của hai người, mà ở đây có mấy tiểu hài tử bình thường, ở cùng một chỗ với bọn họ, muốn che dấu hành tung cũng khó khăn.
- Cũng không còn cách nào, ta thấy như thế này, trong sơn cốc này, ta tìm giúp Vương tọa một nơi ẩn thân, thế nào?
Tiểu Báo Tử nói ra.
- Đây cũng là một biện pháp, nhưng hiện giờ thương thế của ta quá nặng, lúc ta điều tức, không thể di động thân thể trong chốc lát.
- Như vậy, vương tọa có biện pháp nhất kích tất sát không?
Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng nói ra, trong giọng nói, lại ẩn chứa sát khí khôn cùng.
- Ta có bản lãnh gì, thủ tọa cũng biết rõ, nếu như trên người của thủ tọa có pháp khí uy lực vô cùng lớn, ta muốn nó, cho dù Diệt Trần là cường giả Cửu phẩm đỉnh phong, ta không phải là không có cơ hội.
- Tín tâm của ngươi, so với lúc ta mới gặp ngươi, đã tăng lên rất nhiêu, rốt cuộc là có chuyện gì, mà cho ngươi tin tưởng lớn như vậy? Cho dù ngươi có Ngoại Đan ở trên người, tu vi chẳng qua chỉ tới Lục phẩm, Diệt Trần tung hoành thảo nguyên hơn trăm năm, cũng là một cường nhân trong thiên hạ, ngươi cho rằng chỉ bằng một chút thông minh của mình, một chút thủ đoạn là có thể giết hắn sao? Nếu hắn dễ giết như ngươi nói, cũng không thể trở thành một trong ba đại Tông Sư của thảo nguyên!
Vương Xà lạnh lùng nói ra.
- Ta thừa nhận, đúng là ngươi có chút bổn sự, nhưng những bổn sự này, trước mặt cường giả Cửu phẩm, chỉ là trò cười mà thôi.
- Như vậy, nếu như liên thủ với thủ tọa thì sao?
Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng nói .
/1489
|