Tuy nhiên chuỳ tuy là vũ khí tiện tay của hắn nhưng dù sao vẫn không phải là một bộ phận thân thể của hắn cho nên muốn vận dụng phương pháp vận kình vào nó rất khó khắn. Đại đa số thời điểm nó chỉ có thể tập trung vào cánh tay nắm chuỳ mà không cách nào truyền vào thân chuỳ được. Bởi vậy, trải qua một đoạn thời gian dốc lòng nghiên cứu, rốt cuộc hắn cũng đã tìm được bí quyết có thể pháp môn vân kình của Quái Lực Quyền vào trong song chuỳ, tuy không được như hai nắm đấm của hắn, số lượng chuỳ phát ra cũng có hạn chế còn có cả sự hạn chế bởi sức nặng của song chuỳ. Chuỳ càng nặng thì số lần sử dụng Bạo kích càng thấp, cặp song chuỳ hiện tại của Tiểu Báo Tử khi tu vi hắn còn ở Nhị phẩm cũng chỉ có thể gia tăng uy lực lên chín lần, tối đa cũng đánh ra được mười lăm chuỳ thì hắn đã kiệt sức.
Mà khi tu vi hắn đến Tam phẩm hắn vẫn chưa từng thử lại Bạo Kích, không nghĩ tới hôm nay lần thứ nhất sử dụng lại có thể liên tục đánh ra mười bảy chuỳ, hơn nữa uy lực còn bạo tăng tới hai ba chục lần mà vẫn còn dư lực.
- Kỳ thật thì cũng có chút ngoài ý muốn, ta cũng chưa từng nghĩ bằng vào lực lượng của bản thân có thể đem cái cửa thành kia đập mở a!
Tiểu Báo Tử đứng tại chỗ thở dốc một lát, mắt nhìn đám đại quân ào ào tràn vào thành kia cảm thán một tiếng.
- Sư đệ, lần này ngươi nổi tiếng rồi a!
Một thanh âm mang theo sự hưng phấn truyền vào tai khiến Tiểu Báo Tử phải quay đầu lại thì thấy Kim Nam Thanh mang theo mấy vị sư đệ đang dùng vẻ mặt đầy kinh hỉ nhìn hắn. Ánh mắt của mấy người này làm cho Tiểu Báo Tử có chút khó chịu bởi vì ánh mắt của họ nhìn hắn đã không còn như trước, đặc biệt là Đoan Chính Minh, trong mắt của hắn lộ rõ sự ghen ghét, còn mơ hồ có một chút nịnh bợ và bất an.
- Sư huynh nói vậy là sao?
Mặc dù trong lòng đã biết rõ ý của Kim Nam Thanh muốn nói là gì nhưng Tiểu Báo Tử vẫn giả bộ đưa ra bộ mặt khó hiểu hỏi.
- Còn thế nào nữa, Tiểu Báo Tử, ngươi phát tài rồi a, lần này ngươi một mình công phá cửa thành là đã lập được đại công đó!
Kim Nam Thanh hung hăng vỗ lên bả vai Tiểu Báo Tử, nhìn vẻ mặt cứng họng của Tiểu Báo Tử, lại nhìn song chuỳ trong tay Tiểu Báo Tử mà trong lòng hắn thầm hối hận tại sao lúc trước không chọn chuỳ làm vũ khí, nếu không hiện tại có thể hắn là người lập công đầu a.
Kim Nam Thanh cười rất tươi, vừa cười nói vừa vỗ vai Tiểu Báo Tử:
- Không đúng, không đúng, không phải đại công mà là công đầu a ha ha ha ...
Tiểu Báo Tử chỉ cười cười, xem như đó là chùyện không đâu.
- Kim sư huynh, chúng ta không xông vào thành à?
- Đương nhiên là có!
Kim Nam Thanh vung tay lên:
- Trong thành khẳng định có không ít dư nghiệt của Bái Hoả Giáo, công đầu Tiểu Báo Tử đã đoạt rồi thì chúng ta cũng phải kiếm chút canh chút cháo chứ! Tiểu Báo Tử ngươi sẽ không đoạt luôn của chúng ta chứ hả? Ha ha ...
Tiểu Báo Tử cười ngây ngô, liên tục gật gật đầu nói:
- Sư huynh, ta nghe theo ngươi!
Một câu nói này của Tiểu Báo Tử làm cho Kim Nam Thanh rất vui vẻ. Hắn vung tay lên hăng hái dẫn theo đám đệ tử Ô gia hoà vào đám đại quân tràn vào trong thành.
So với lúc trước thì hiện giờ Trung Hoà quận thành rách nát hơn nhiều. Không còn vẻ phồn vinh như xưa nữa, khắp nơi đều là nhà cửa bị đốt cháy từng mảng, thi thể khắp nơi, có không ít thi thể đã nằm đây không biết bao lâu, mùi hủ thi cùng với mùi máu tanh và cháy khét và các loại thượng vàng hạ cám khác tràn ngập trong thành khiến cho đám người Tiểu Báo Tử vừa vào không khỏi bịt mũi lại.
- Mẹ nó, mùi vị thật khó ngửi, không biết đã chết bao nhiêu ngươi rồi nữa?
- Bái Hoả Giáo đều là một đám thị sát khát máu, thành trì bị bọn chúng đánh hạ thì còn có thể tốt đẹp sao?
Một tên đệ tử Ô gia tên là Vương Thủ Nghĩa lên tiếng nói. Tên này là nội môn đệ tử, tu vi vừa đạt tới Nhị phẩm, lần trước cũng cùng bọ họ chấp hành nhiệm vụ điều tra hàng hoá bị cướp, chỉ là bình thường hắn rất ít xuất hiện, gần đây được Kim Nam Thanh xem như thiên lôi sai đâu đánh đó nên cũng không khiến mọi người chú ý lắm.
Nhưng lần này vây đánh đám Bái Hoả Giáo hắn lại nổi giận xông pha chém giết, ra tay cũng rất tàn nhẫn, rõ ràng là bản thân hắn có thâm cừu đại hận gì đó với Bái Hoả Giáo.
- Đúng vậy, đám Bái Hoả Giáo này đúng là quá phận, vậy mà dám tập kích Trung Hoà quận thành nằm trong cảnh nội Đại Tấn, không biết bọn chúng suy nghĩ cái gì nữa?
Đoan Chính Minh cũng rất hàm xúc nói.
- Bọn chúng nghĩ cái thì thì ta đoán là rất nhanh sẽ có kết quả thôi!
Kim Nam Thanh nói.
Lúc này trước ưu thế binh lực tuyệt đối của quan quân, đám giáo chúng Bái Hoả Giáo đã hoàn toàn bị quét sạch. Tuy bọn chúng cũng có mấy cao thủ nhưng kỳ quái là hiện tại lại không thấy một ai, xuất đầu có tu vi cao nhất cũng chỉ là Tam phẩm. Đừng nói tới đại quân, cho dù chỉ bằng người của Võ Doanh cũng đủ ép chúng thúc thủ chịu trói không đường phản kháng rồi.
Mấy người Kim Nam Thanh tuy muốn lập công nhưng nhìn quanh toàn là binh sĩ Đại Tấn, còn đâu cơ hội mà lập công, cho nên cả đám chỉ đành bất đắc dĩ buông tha.
Lúc này Lý Nguyên đã đem theo thân vệ đội của hắn tiến vào trong phủ quận trưởng của Trung Hoà quận thành.
Tên quận trưởng ở đây lúc đám Bái Hoả Giáo công hạ thành đã bị giết chết, hiện tại thành đã được chiếm lại cho nên nơi này tự nhiên trở thành soái trướng của Lý Nguyên.
Đánh thắng trận, đoạt lại được thành nhưng trên mặt Lý Nguyên lại không hề có chút vui mừng nào bởi vì cả đám cao thủ Tiểu Minh Vương không hề có trong thành, điều này nói lên cái gì?
Điều này nói rõ mục đích của bọn chúng ở đây đã đạt được, mà sau khi đã đạt được mục đích thì tất nhiên là phải rút lui rồi, không cần phải chiếm cứ một cái quận thành không mấy quan trọng này làm gì. Nếu thật là như vậy thì cho dù Lý Nguyên hắn đã đoạt lại được thành cũng xem như vô công. Mười vạn đại quân vây thành gần hai mươi ngày mới đánh hạ được một cái quận thành mà còn để cho chủ sự bên địch trốn sạch ... Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenyy.com
Tuy nhiên chùyện này cũng chỉ có thể để trong lòng hắn mà thôi, dù sao thành cũng đã đoạt lại được, sau mấy tràng chiến đấu đẫm máu thì cũng phải cho chúng binh sĩ được khoản đãi thoải mái. Cho nên phải có ban thưởng, có phạt thì cũng phạt, chỉ là hiện tại tâm tình của Lý Nguyên không tốt lắm cho nên những ai bị phạt đều phải chịu khổ không thôi.
/1489
|