Tiểu Báo Tử gật đầu, vẻ mặt quả quyết, nói:
- Đánh chết ta cũng không nói.
- Ha ha, ai dám đánh ngươi chứ!
Thấy Tiểu Báo Tử thức thời như thế, Kim Nam Thanh yên tâm cười nói, hắn cũng nhìn ra, tuy Tiểu Báo Tử còn nhỏ, nhưng cũng có vài phần tâm cơ, lại nói, dù cho Tiểu Báo Tử nói chuyện này cho Từ Ung nghe, hắn cũng không sợ.
Từ Ung chỉ có một mình Tiểu Báo Tử là đệ tử đích truyền, cho nên rất để bụng đến Tiểu Báo Tử, gặp được chuyện tốt như vậy, hắn cao hứng còn không kịp đấy chứ, sở dĩ bảo Tiểu Báo Tử không nói cho Từ Ung nghe, chỉ là để bảo hiểm mà thôi.
- Đã như vậy, cứ quyết định như thế đi, nhưng nhiệm vụ lần này, chúng ta lại thất bại, tiền thù lao...
- Cái gì mà tiền thù lao hay không thù lao, Kim sư huynh quá xem thường chúng ta rồi, có những dược liệu này, còn cần tiền thưởng làm gì chứ?
Chu Chính Minh vừa nói câu này tất cả mọi người đều cười, nhìn qua mười xe dược liệu kia, ánh mắt càng thêm nóng bỏng.
- Tên Kim Nam Thanh này đúng là giỏi tính toán!
Nhìn thấy bộ dáng liên tục gật đầu của những người khác, lại nhìn vẻ mặt hớn hở của Kim Nam Thanh, Tiểu Báo Tử cười.
Nếu như lúc này thuận lợi vượt qua kiểm tra, như vậy, Kim Nam Thanh thu hoạch không chỉ có hai xe dược liệu, bởi vì mười xe dược liệu này, đều liên quan đến lợi ích cộng đồng của tám người, mà lợi ích này khó đưa ra ánh sáng, nhưng nếu làm như vậy thì quan hệ với tám người này sẽ càng sâu hơn so với các sư huynh đệ bình thường.
Hơn nữa thân phận Kim Nam Thanh mạnh mẽ như thế, sau khi trở về Ô gia, sau khi từ nhiệm vụ lần này, sẽ có quan hệ mật thiết với Kim Nam Thanh, bởi vì có quan hệ tới lợi ích, cho nên người khác rất khó phá vỡ, vì thế một tập đoàn lợi ích cứ như vậy mà sinh ra.
Có lẽ bây giờ lợi ích của tập đoàn lợi ích này còn rất ít, tuổi cũng nhỏ, không có lực ảnh hưởng gì ở Ô gia, nhưng mười năm sau thì thế nào? Hai mươi năm sau thì sao?
Có đám dược liệu này trợ giúp, thực lực của tám người này sẽ tăng lên rất nhanh, không nói toàn bộ đều có thể đột phá đoán cốt giới, dù chỉ có ba bốn người thôi, đã là cổ thế lực không ai dám coi thường.
Hiện tại nắm giữ bọn họ trong tay, trong tương lai, Kim Nam Thanh muốn không thượng vị cũng khó.
Có lẽ, đây mới chính là mục đích cuối cùng của Kim nam Thanh.
Nghĩ tới đây, Tiểu Báo Tử cười xoa xoa cái trán, nói:
- Những tên cướp này đúng là không biết nhìn hàng a, những dược liệu này còn quý trọng hơn binh khí rất nhiều, bọn họ lại lưu lại, còn mang binh khí đi, cũng không biết bọn họ vận chuyển thế nào, ngay cả xe cũng không có, chẳng lẽ bọn họ ôm binh khí đi?
- Việc này đúng là có chút dị thường.
Nghe được Tiểu Báo Tử nhắc tới chuyện này, Kim Nam Thanh cũng từ loại cảm xúc cuồng nhiệt quay trở lại, nhìn quét qua xung quanh, nói:
- Nếu chúng ta đã quyết định không quan tâm tới chuyện này, như vậy, bọn họ làm cách nào đem binh khí đi, chúng ta không cần quan tâm, hiện tại nên nghĩ cách làm thế nào đem dược liệu đi đây, nơi này có người trông coi, nói rõ bọn cướp không tử bỏ dược liệu này, đem dược liệu để chỗ này, cũng không an toàn!
Mấy người khác cũng nghĩ đến điểm này, trên mặt lộ vẻ khó xử.
Đúng thế a, đây cũng không phải chuyện nên làm quang minh chính đại a, trên xe ngựa là dược liệu, bởi vì hàng hóa Ô gia bị cướp, cho nên các châu huyện chung quanh đều bị phong tỏa, những thứ này rất dễ chú ý, trên xe còn có dấu hiệu của Ô gia, chỉ cần đưa ra quan đạo, sẽ bị phát hiện ngay.
Nghĩ đến những tên cướp để dược liệu ở chỗ này, chắc là cũng căn nhắc tới tình huống này.
- Trước tìm một nơi, đem những dược liệu này cất giấu đi, nơi này không thể ở lại, Chu Chính Minh, khinh công của ngươi không tệ, đi bốn phía nhìn một cái, nhìn xem ở đâu thích hợp cất giấu, tiểu Lâu, ngươi và Trịnh Long phụ trách dẫn xe ngựa, dược thảo không nặng, cho ngựa của ta và ngựa của ngươi kéo hai xe, đợi đến lúc xác định được phương hướng, liền đem xe đuổi theo, những người còn lại xử lý dấu vết ở đây, đặc biệt là đầu lĩnh kia, đem thi thể đốt đi, ngàn vạn lần đừng để người ta nhìn ra hắn bị chùy đập chết!
Nói đến đây, hắn liếc nhìn Tiểu Báo Tử, nghĩ đến cảnh tượng khủng bố Tiểu Báo Tử vung chùy đánh xuống, trong nội tâm cũng nhịn không được run rẩy một chút.
Với tư cách đệ tử Ô gia, chín chín tám mươi mốt lộ Loạn Phi Phong Chùy Pháp hắn rất quen thuộc, nhưng mà, so với Tiểu Báo Tử, bọn họ đều lựa chọn tinh tu võ nghệ, Ô gia trừ bộ chùy pháp này ra, cũng có đủ loại võ học, mỗi nhất mạch đều có không ít của riêng, bởi vậy, những đệ tử tinh tu võ học, người học Loạn Phi Phong Chùy Pháp như Tiểu Báo Tử không nhiều, hơn nữa trừ Tiểu Báo Tử là nội môn đệ tử hạch tâm ra, những đệ tử nội môn bình thường, dù muốn học, tối đa cũng chỉ học được ba mươi sáu thức, cho nên. Đại đa số đều buông tha cho môn võ công này, nhưng Kim Nam Thanh hiểu được, dù có học bảy mươi hai thức, nhưng mất đi chín chiêu tinh túy nhất, không đủ hoàn mỹ, vung không ra uy lực lớn nhất, bởi vậy cũng không chăm chú học, đem tinh lực của mình đặt lên trên đao pháp. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Nhưng không ngờ hôm nay nhìn thấy Tiểu Báo Tử vung đôi chùy bạc không lớn mà lại có uy lực vượt xa sức tưởng tượng của hắn, trong nội tâm cũng sinh ra vài tia hối hận.
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm hắn hối hận ánh mắt của mình, mà là phải giải quyết thật tốt những việc ở đây, không để cho người ta nhìn ra sơ hở, làm cho người ta không liên tưởng tới bọn họ, tuy nhiên đây là việc khó.
Cũng may trừ hắc y đại hán ra, những thi thể khác đều do đao kiếm làm tổn thương không gì đặc biệt. Mười người trong võ lâm, có chin dùng những binh khí này, không giống Tiểu Báo Tử dùng chùy gây tổn thương, làm cho người ta liên tưởng đầu tiên đến Ô gia Vân Châu.
Mấy người loay hoay một giờ, sau khi xử lý hiện trường sạch sẽ, Chu Chính Minh cũng trở lại, lộ ra chút chật vật, cũng rất hưng phấn, hắn nói cho mọi người, hắn phát hiện một sơn cốc ẩn khuất cách đây không xa, trong cốc còn có một sơn động, rất lớn, đủ cho bọn họ vận chuyển dược liệu vào.
Mọi người nghe thấy liền vui vẻ, liền muốn đánh xe tiến đến, không ngờ Chu Chính Minh lại nói, tuy sơn cốc kia rất ẩn khuất, động cũng rất lớn, nhưng phải đi qua một lòng sông chảy xiết, sông dù không rộng, người cũng có thể qua, nhưng ngựa và xe không thể đi qua.
Nghe thế mọi người muốn bạt tay hắn một cái cho hắn chết.
- Ngươi trước dẫn đường đi, đến đó nói sau, chỉ là mấy xe ngựa dược liệu thôi, nếu sông không lớn thì chúng ta động thủ đem dược liệu qua sông. Chúng ta còn thời gian, vì đám dược liệu này, mệt mỏi một chút cũng không sao cả.
Tất cả mọi người gật đầu đồng ý, đúng là vì dược liệu này, hao phí chút sức lực, cũng không có gì lớn.
Đúng như lời Chu Chính Minh nói, khúc sông này chảy rất xiết, mặt sông rất rộng, ước chừng mấy trượng, nhưng sông không quá sâu, bọn họ thử một chút, tuy nước sông chảy rất xiết, lại không quá sâu, bình thường ngựa có thể thông qua, bởi vậy, bọn họ cũng không phải gấp, sau khi tháo dược liệu trên xe ngựa xuống, sau đó dùng ngựa cõng qua, dù có chút giống con kiến dọn nhà, biện pháp cũng hỏi ngu ngốc một chút, nhưng được cái hữu dụng, mà mấy gia hỏa này cũng kiên nhẫn, kỳ thật, gặp phải chuyện như vậy, dù là ai cũng phải kiên nhẫn, đây là việc trọng đại, quan hệ tới thành tựu tương lai của bọn họ sau này.
Tám người dùng hết một ngày đêm, mới vận chuyển mười xe dược liệu xong, toàn bộ đều mang vào trong sơn động của Chu Chính Minh phát hiện.
Cái động này cũng giống như lời Chu Chính Minh nói, rất lớn, giống như cái hang động thổ phỉ trong phim trước kia, đừng nói là mười xe dược liệu, dù một trăm xe cũng giấu được.
- Chính Minh tìm được nơi này không tệ a.
Kim Nam Thanh nhìn nhìn đống dược liệu chất đầy trong động kia, tuy tinh lực hao tổn, nhưng tinh thần rất tràn đầy, đống dược liệu này, chính là tương lai của bọn họ, chính là thứ bọn họ nhờ vào để đột phát bình cảnh, mà Kim Nam Thanh hắn, nắm giữ địa vị chủ đạo trong nhóm, tương lai, tiểu tập đoàn ở đây, cũng sẽ nắm vị trí lãnh đạo, đến lúc đó, bản thân hắn cũng có quyền thế ở Ô gia.
Nghĩ đến chuyện này, lòng của hắn nống như lửa đốt.
- Ha ha, may mắn mà thôi, may mắn mà thôi.
Chu Chính Minh được Kim Nam Thanh tâng bốc như thế, đương nhiên phi thường đắc ý.
- Trước tiên chúng ta để dược liệu ở đây, đợi thêm một thời gian ngắn, tiếng gió qua đi, lại nghĩ biện pháp đem những dược liệu này vận chuyển ra ngoài.
Nói đến đây, hắn quét mắt nhìn qua mọi người, nói:
- Ta biết rõ mọi người rất để mắt đến dược liệu này, cũng biết mọi người muốn nhanh chóng dùng chúng, nhưng không có biện pháp, hiện tại chúng ta đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, gấp cũng không được, nhịn không được cũng phải nhịn, những vật này không chỉ quan hệ tới tương lai của chúng ta, cũng quan hệ đến tính mạng của chúng ta, nếu có ai không biết phân biệt, cũng không phân nặng nhẹ, gây phiền toái cho chúng ta, vậy thì đừng trách lão Kim ta vô tình.
Thời điểm nói đến lời cuối cùng, ngữ khí đã lạnh như băng, trong tay cầm đoản đao như răng sói chớp động quang mang, nói:
- Các vị, có nghe rõ không?
- Xin nghe theo Kim sư huynh phân phó!
Trong lòng mọi người phát lạnh, cùng kêu lên.
Chỉ có Tiểu Báo Tử không nói gì, hai tay nhẹ nhàng vuốt tiểu chùy, hai mắt đã híp lại thành khe hở, nói:
- Kim sư huynh, ai không nghe ngươi cứ nói cho Tiểu Báo Tử ta biết, ta giúp ngươi gõ hắn ba trăm chùy, ta muốn xem ai dám không nghe lời.
- Ha ha ha, tốt, tốt!
Kim Nam Thanh vỗ bả vai Tiểu Báo Tử, cười lên, rất đắc ý.
- Tuổi còn nhỏ đã biết cách đen ăn đen, đúng là không biết trời cao đất rộng, không biết làm sao Ô gia lại có thể dạy dỗ ra!
Đột nhiên xuất hiện âm thanh, làm cho đám đệ tử Ô gia cả kinh trong lòng, tất cả đều rút binh khí ra, làm ra tư thế đề phòng.
- Người nào, đi ra!
Kim Nam Thanh cầm đoản đao răng sói để trước người, sắc mặt lộ ra chút dữ tợn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa động, cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục là như thế nào? Có lẽ chính là tâm tình hiện tại của đám đệ tử Ô gia này.
Đương nhiên, có lẽ bọn họ còn chưa rơi thẳng xuống địa ngục, chỉ đang đau khổ giảy dụa trên thiên đàng mà thôi.
Nhưng mà, với tư cách đệ tử Ô gia, bọn họ không phải là đồ ngốc, sẽ không cho rằng đối phương không có nắm chắc mà dám mở miệng, đã dám mở miệng, đã nói rõ hắn không để đám người này vào mắt.
Một bóng người từ ngoài cửa động đi vào, dừng lại cách bọn họ ba trượng, mượn ánh trăng và ánh đuốc, đi tới trước mặt mọi người, một hán tử gầy gò hơn ba mươi tuổi, ăn mặc một thân trang phục màu tím, liếc nhìn lên trên, giống như nhìn đám nhân viên cấp dưới, hoặc là đi vào các kỹ viện và sòng bạc, trên tay ngươi không tấc sắt, nhưng trên tay ngươi lại đầy nhẫn và vòng vàng.
- Ngươi là người nào?
Kim Nam Thanh nghiêm nghị hỏi, dù bất luận thế nào, cũng phải hỏi rõ trước đã.
- Ta họ Liễu, người khác đều gọi ta là Liễu Tứ!
Gã hán tử Liễu Tứ mỉm cười, ánh mắt nhìn đống dược liệu sau lưng bọn họ, nói:
- Động tác các ngươi rất nhanh a, ta chỉ mời rời đi có một ngày, các ngươi đã giết người cướp của.
- Hừ, những vật này, đều là do ngươi cướp đoạt từ Ô gia mà thôi.
- Không phải các ngươi chuẩn bị đem những vật này trả lại cho Ô giá chứ?
Liễu bốn cười nói:
- Cái này gọi là đen ăn đen, nếu là đen ăn đen, thì đừng có nói đạo lý với ta, các ngươi còn non lắm.
- Được lắm, đúng là chúng ta quá non!
Tiểu Báo Tử quát lớn một tiếng, song chùy trong ta lóe ra hai luồn ngân quang, phóng về Liễu Tứ.
- Ô gia Loạn Phi Phong Chùy Pháp sao? Ta phải kiến thức mới được!
Khi đang nói chuyện, hắn đưa tay nghênh đón chùy pháp của Tiểu Báo Tử, hắn muốn dùng tay không nghênh đón song chùy!
/1489
|