Trong giới tu sĩ, phát sinh chuyện như vậy, ý vị như thế nào, chỉ cần là kẻ ngu cũng biết, nhất định là món đồ vật này bị người ta cướp đi, người bị đoạt đi, còn sống thì bỏ đi, nếu như mạng của hắn cũng mất, như vậy, phiền toái của mình sẽ lớn lắm.
Gần đây giới tu sĩ nói chuyện bằng thực lực, vì đạt được chân tướng, Cổ gia tuyệt đối sẽ không nghe mình giải thích, gia tộc lớn như vậy, đụng phải chuyện như thế, thích nhất chính là sưu hồn, trực tiếp từ trong thần hồn của mình mà đọc tin tức, về phần Kim Diệu sống hay chết, không liên qua gì tới ta.
Dưới tình huống như vậy, lựa chọn tốt nhất của Kim Diệu chính là ném Thông Linh Ngọc Phù đi, nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện làm như vậy cũng không thể cải biến tình cảnh của mình, bởi vì trên cái ngọc phù này đã lưu lại ấn ký của hắn, tuy với thực lực của hắn có thể che giấu khí tức của ngọc phù đi, nhưng có thể dấu giếm trong nhất thời, lại không dấu diếm được cả đời, cho nên, trong suy nghĩ của hắn, hắn quyết định rời khỏi Tích Vân Tinh, trốn để khỏi chết.
Với tu vi của hắn mà nói, đây là lựa chọn tốt nhất, đào tẩu, tránh truy tung, đến lúc đó nghĩ biện pháp giải trừ ấn ký của mình trên Thông Linh Ngọc Phù, mà mình đạt được một kiện Thuần Dương pháp khí, chuyện như vậy, cớ sao mà không làm chứ?
Chỉ tiếc, chuyện này không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.
Nhưng cho dù hắn có làm cách nào, áp dụng một loạt phương pháp che giấu khí tức của Thông Linh Ngọc Phù này, đồng thời thoát khỏi Tích Vân Tinh, vốn tưởng rằng như vậy là chấm dứt, nhưng hắn không nghĩ tới, hắn ở trên một khỏa tinh cầu không lớn, lại gặp được mấy tên tu sĩ bán pháp khí này cho hắn, điều này đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nhưng hắn nhận ra mấy tên tu sĩ kia, nhưng mấy tên tu sĩ kia không nhận ra hắn, trong một lần hắn tránh né Cổ gia, đã thay hình đổi dạng, thứ hai là ai mà thèm nhớ hình dáng của lão bản một cửa hàng cơ chứ? Trừ phi muốn làm sinh ý dài hạn với hắn, nhưng hiển nhiên mấy tên tu sĩ này không giống như những kẻ làm ăn lâu dài a.
Gặp được mấy tên tu sĩ này, trong lòng của hắn lập tức linh hoạt, phải biết rằng, hắn sợ Cổ gia sưu hồn nên mới thoát khỏi Tích Vân Tinh, nếu như có thể bắt lấy toàn bộ mấy tên tu sĩ này, đưa đến trước mặt người Cổ gia, vấn đề này có thể được làm rõ, mà những sản nghiệp của hắn trên Tích Vân Tinh, nói thật ra, hắn đúng là khong nỡ buông tha, bởi vậy, vì đạt được mục đích của mình, hắn liền âm thầm đi theo mấy tên tu sĩ này, điều này cũng không sao, khi đi theo, hắn đã giật mình.
Thì ra, thời điểm bán pháp khí bọn chúng đã nói với hắn, những pháp khí này bọn họ trong lúc vô tình đào móc trong một bí tàng mà phát hiện được, điểm này bọn chúng không có nói dối, bọn chúng thật sự phát hiện được bí tàng, nhưng mà, gia hỏa phát hiện được bí tàng, không chỉ có bọn chúng, mà còn có vị đệ tử dòng chính không may mắn của Cổ gia, cũng là tên đệ tử có hi vọng trở thành gia chủ đời kế tiếp là Cổ Thanh Hoa của Cổ gia, cho nên hắn có mang theo một số tôi tớ hộ vệ.
Mà mấy tên tu sĩ này đã giết chết Cổ Thanh Hoa và một ít tôi tớ hộ vệ của Cổ gia và đạt được Thông Linh Ngọc Bài này trong tay của những người này.
Về phần cái bí tàng kia, tu vi mấy tên tu sĩ này không cao, cho nên cũng chỉ đi vào tầng thứ nhất, đạt được một ít pháp khí cấp thấp, không cách nào tiến vào tầng phía trong, cũng đang nghĩ biện pháp.
Sau khi phát hiện ra chuyện này, sau khi tinh tường được nơi hạ lạc và vị trí của cái bí tàng này, lúc này Kim Diệu mới thay một bộ y phục bình thường và phục dụng Tam Thi Não Thần Đan, đi vào Xích Duyến Tinh tìm kiếm lão bằng hữu của hắn.
Cái gì là Tam Thi Não Thần Đan?
Đây là dược vật chuyên môn nhắm vào bí pháp sưu hồn, tục ngữ nói đúng, bên trên có chính sách, dưới có đối sách, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, mà Tam Thi Não Thần Đan này là đan dược chuyên bôn phòng ngừa bị người khác sưu hồn, ăn loại đan dược Tam Thi Não Thần Đan vào, một khi bị người ta sưu hồn, như vậy, đương nhiên Tam Thi Não Thần Đan tự động phản ứng, đem thần hồn thôi hủy, làm cho người ta không thể tìm được tin tức trong thần hồn của người này.
Đương nhiên, người bình thường cũng không có việc gì mà ăn loại đan dược này, mà dược hiệu của đan dược này, có thể duy trì một năm, thứ hai bởi dùng thì trực tiếp ảnh hưởng tới thần hồn, bởi vậy thần hồn của tu sĩ sẽ có tổn thương nhất định, cho nên, không phải vạn bất đắc dĩ, hoặc là thời điểm tuyệt vọng, không có tu sĩ nào nguyện ý dùng nó.
Kim Diệu sau khi nuốt đan dược này vào, liền trực tiếp đến Xích Duyến Tinh tìm lão bằng hữu của hắn, tại sao phải tìm lão bằng hữu chứ, bởi vì vị lão bằng hữu này của hắn có chút giao tình với Cổ gia.
Hắn nghĩ cách thập phần đơn giản, trước ăn Tam Thi Não Thần Đan vào, người Cổ gia tuyệt đối không cách nào thông qua sưu hồn mà biết được tin tức từ hắn, lại thông qua vị lão bằng hữu này giới thiệu một chút, dẫn đi gặp người Cổ gia, đem Thông Linh Ngọc Phù trả lại cho Cổ gia, sau đó đem chuyện này từ đầu chí cuối nói ra, kể cả chuyện bí tàng, sau đó mang theo người Cổ gia đi, đi tìm cái bí tàng kia, bắt lấy hung thủ giết Cổ Thanh Hoa, bởi như vậy, khắp nơi đều phát tài, thậm chí hắn còn có thể từ chỗ bí tàng này kiếm được chỗ tốt, tuy Cổ gia thế đại, nhưng chỉ cần thao tác tốt, sẽ chia cho mình một chén canh, đây cũng không phải là chuyện không được, nhưng muốn làm được điểm này, trước tìm phải có vị lão bằng hữu kia, việc này rất quan trọng, nhưng không nghĩ tới, vị lão bằng hữu này đã rời khỏi Xích Duyến Tinh, đi du lịch khắp nơi, cho nên cách nghĩ của hắn không dùng được.
Đương nhiên, hắn cũng có thể trực tiếp tới tìm người Cổ gia, tìm tới cửa, nhưng không có người dẫn kiến, đãi ngộ của hắn sẽ hoàn toàn bất đồng, không chừng còn có thể gặp nguy hiểm tánh mạng, rơi vào đường cùng, hắn đành phải đi khắp nơi tìm hiểu tin tức lão bằng hữu lưu lại.
Nhưng mà ngươi ngẫm lại, một người tu sĩ, muốn đi ra ngoài du lịch, có trời mới biết hắn đi phương nào, hắn vốn lấy trời đất là nhà, cho nên có thể tìm được bao nhiêu tin tức hữu dụng chứ?
Chuyện này chỉ có trời mới biết.
Tìm mấy ngày không có kết quả, cho nên Kim Diệu thập phần nản chí, vốn muốn tới tửu lâu này mượn rượu tiêu sầu, nhưng không ngờ cũng gặp được Chu Báo mượn rượu tiêu sầu như hắn, thoáng cái đã nhận ra Chu Báo chính là tên thiên tài tu luyện của bàng chi Cổ gia, lúc này mới có tâm tư tìm đến. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Mặc dù nói tên Cổ Thanh Bình này là bàng chi Cổ gia, không bằng được dòng chính Cổ gia, nhưng cho dù là gia tộc nào cũng thập phần coi trọng nhân tài, lại nói, hắn cũng không muốn Chu Báo làm chuyện gì, chỉ cần hắn dẫn kiến một chút là được, được một gã thiên tài tu luyện trong gia tộc dẫn kiến, cũng không kém gì lão bằng hữu của mình dẫn kiến, nhưng mà, sau khi nói chuyện phiếm với Chu Báo, hắn liền cải biến chủ ý, hắn phát hiện, thực lực của Chu Báo không kém, mặc dù khí tức trên người phát ra là Tán Tiên nhị cấp, nhưng giơ tay nhấc chân đều có một lượng khí tức khổng lồ, từ biểu hiện này, gã thiếu niên này không phải là Tán Tiên nhị cấp đơn giản như vậy, trọng yếu nhất là, những tên tu sĩ kia chỉ có thực lực Tán Tiên nhất nhị cấp, hơn nữa hiện tại toàn tâm toàn ý đầu nhập vào trong chỗ bí tàng kia, tuyệt đối không ngờ là có ngưòi đã phát hiện ra bí mật của hắn, nếu hắn mời Chu Báo, hắn sẽ mời thêm vài tên bằng hữu nữa, liên hợp lại, có lẽ, có thể sẽ lưu lại toàn bộ những tên tu sĩ kia, về phần trong bí tàng có chỗ tốt gì, lại tiện nghi cho nhóm người mình, tóm lại, hắn sẽ lấy được chỗ tốt, tuyệt đối sẽ không ít hơn so với hợp tác người của Cổ gia.
Suy nghĩ đến đây, hắn đã cải biến kế hoạch vốn có của mình, bắt đầu bàn tính kế hoạch với Chu Báo, Chu Báo cũng sững sờ, đầu óc xoay chuyển một hồi lâu, lúc này mới hiểu rõ chân tướng của vị lão bản Kim Diệu này.
- Ha ha, không thể ngờ là thậm chí lại có chuyện như vậy, nhưng mà, Kim lão bản, ngươi xác định, ngươi muốn hợp tác với ta?
- Đương nhiên, trừ ngươi ra, ta còn phải đi tìm vài vị lão bằng hữu cũ nữa!
Kim Diệu nói ra, đồng thời vẻ mặt xuất hiện nụ cười khổ.
- Kỳ thật nếu như không phải ta phát hiện muộn, để khí tức của mình lưu lại trên người Thông Linh Ngọc Phù, thì chuyện này làm gì phức tạp như vậy, chỉ cần liên hợp mấy bằng hữu, săn giết vài tên tu sĩ kia, liền đi được rồi, đem Thông Linh Ngọc Phù này nói là tìm được trong người của những tên kia, trả lại cho Cổ gia cũng không có chuyện gì, nhưng Thông Linh Ngọc Phù nằm trong người của ta lâu ngày, có một số việc có giải thích cũng không rõ ràng, cho nên ta mới phải đi tìm một người có quan hệ tốt với Cổ gia để nhờ dẫn kiến!
- Bí tàng, Kim huynh có biết đây là bí tàng gì không?
- Ta đây cũng không rõ ràng, dù sao lúc đó chỉ có ta làm việc, làm việc cũng làm rất nhanh, ta chỉ biết là, chỗ đó hẳn là một cái động phủ thời Thượng Cổ, mà Vạn Tinh Hải cực lớn, ai biết cái động phủ đó là của vị cao nhân nào, nhưng mà, ở Vạn Tinh Hải như vậy mà có thể làm động thủ, nghĩ đến, cũng không phải là đại tông môn gì, cũng cũng không rõ lai lịch.
Kim Diệu nói đúng không nói chuyện hiện tại, vào thời Thượng Cổ, cái Vạn Tinh Hải này chính là một nơi cằn cỗi, cho dù đưa cho người khác, người khác cũng không thèm, ở nơi này mà thành lập động phủ, hơn phân nửa cũng không phải là người nổi danh gì, nhưng bất kể thế nào, cho dù là động phủ của Chân Tiên, đối với Tán Tiên như Kim Diệu mà nói, cũng là chuyện vô cùng hưởng thụ.
- Nếu Kim huynh đã thành khẩn thẳng thắng như thế, thịnh tình tương mời, lại có chỗ tốt, đương nhiên tại hạ sẽ không cự tuyệt!
Suy nghĩ một chút, Chu Báo liền ngẩng đầu cười nói.
- Vừa vặn mấy ngày nay tâm tình không tốt, cứ đi giải sầu, nhưng không biết Kim huynh có mấy vị bằng hữu a?
- Tống cộng ba người, thực lực bọn họ đều trên ta, hơn đã đều tin được.
Trọng yếu nhất chính là câu sau, đều tin được.
Trong giới tu luyện, vô cùng nhấp nhô, chuyện giết người đoạt bảo nhiều lần phát sinh, nếu như gặp người không tin tưởng, tu vi thực lực càng mạnh, càng nguy hiểm, bởi vậy, nói những người này đều tin được, trên mặt Chu Báo hiện ra vẻ nhẹ nhõm, nhưng mà, hắn lại ngẩng đầu lên nói.
- Không sợ Kim huynh nói giỡn, tuy tiểu đệ là người Cổ gia, nhưng chỉ là bàng chi mà thôi, trọng bảo trong gia tộc là Thông Linh Ngọc Phù chưa từng gặp qua, không biết Kim huynh có thể lấy ra hay không, để cho tiểu đệ được mở mang tầm mắt?
Lời này có mục đích, đó chính là muốn kiểm nghiệm lời nói của Kim Diệu là thật hay giả.
Dù sao đầy đủ mọi thứ vừa rồi, đều là lời nói miệng của Kim Diệu, có phải là thật hay không, còn phải tiến thêm một bước là nghiệm chứng, chỉ cần lây Thông Linh Ngọc Phù ra, như vậy, chỉ cần nhìn Thông Linh Ngọc Phù một cái, có thể phân thật giả, tất cả dễ đoán hơn nhiều.
- Cái ngọc phù này vô cùng thần diệu, ở chỗ này ta không dám lấy ra.
Kim Diệu nghe xong liền cười khổ.
- Ta lấy ngọc phù này ra, cái ngọc phù sẽ bộc phát, ta đã phí hết sức chín trâu mới có thể trấn áp nó xuống che dấu đi khí tức, cũng là để không bị Cổ gia truy tung, hiện giờ nhìn bề ngoài thì sóng êm biển lặng, nhưng ta tin tưởng, có lẽ người Cổ gia đã truy tung đến Tích Vân Tinh, truy xét ra chi tiết của ta!
Nói đến đây, Kim Diệu cũng lộ ra chút bất đắc dĩ.
- Ngươi muốn nhìn ngọc phù này cũng không đáng trách, như vậy đi, nếu có cơ hội, chúng ta tìm một chỗ trong hư không hẻo lánh, ta đem đồ vật ra cho ngươi nghiệm chứng, ngươi xem coi thế nào?
- Không cần phiền toái như vậy, chỉ là một kiện Thuần Dương pháp khí mà thôi, ta có một ít thủ đoạn che giấu khí tức, không cần phải lo lắng cái Thông Linh Ngọc Phù này để lộ khí tức, nhưng ở đây đúng là không phải nơi tốt!
- A, tiểu huynh đệ thậm chí có thủ đoạn che giấu khí tức, đúng là quá tốt, việc này không nên chậm trễ, ta sẽ mang ra cho ngươi nhìn, cũng thuận tiện mượn thủ đoạn che giấu của tiểu huynh đệ một chút.
Nghe Chu Báo nói thế, Kim Diệu đại hỉ, mặt mũi tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng, cho dù thế nào cũng không lấn át được.
- Tiểu huynh đệ a, ngươi phải biết rằng, những ngày này, vì che dấu khí tức của nó, ta bị giày vò vô cùng mệt mỏi a.
Khi đang nói chuyện, cũng không đợi Chu Báo trả lời, trực tiếp lôi kéo Chu Báo, chạy ra khỏi quán rượu, hướng ra bên ngoài Vọng Hải thành mà chạy.
Bên ngoài Vọng Hải thành, là một phiến biển cả bát ngát, nhưng thân là tu sĩ, trên biển, trừ yêu thú ra, những thứ khác, đã không sinh ra ảnh hưởng gì tới họ.
Kim Diệu lôi kéo Chu Báo, vừa ra khỏi Vọng Hải Thành, liền cưỡi gió mà đi, thẳng hướng chỗ sâu trong biển cả, rất rõ ràng, cái mặt biển này đã biến thành cứ điểm tạm thời của Kim Diệu.
Quả nhiên, đi nhiều canh giờ, Kim Diệu đi tới một đảo nhỏ hoang vu trên biển mới dừng lại, toà đảo này nguyên khí thập phần mỏng manh, nhưng mà, muốn tại Vạn Tinh Hải mà tìm một địa phương có linh khí dồi dào như Bích Lạc Thiên không thể nghi ngờ là chuyện người điên nói viển vông.
/1489
|