Thì ra trong đoạn thời gian này, Chu Báo một mực tu luyện Động Huyền Thần Quang, mà ở bên trong Thần Uy Hải, nguyên khí sung túc và vô cùng vô tận, không kém thời Thượng Cổ, thậm chí còn nhiều hơn thời Thượng Cổ một ít, đủ cho hắn tu hành, nhưng Động Huyền Thần Quang, vẫn kẹt ở cảnh giới dưới Hoán Huyết Giới, tầng mỏng của Định Mạch Giới và Hoán Huyết Giới, nhìn thì nh¬ư một tầng mỏng, giống như tấm lụa mỏng, nhưng không cách nào đột phá được, cảm giác, cảm thấy còn thiếu một thứ gì đó, mà bây giờ, Chu Báo đã hiểu ra nguyên nhân vì sao, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Vừa rồi hắn tiếp thu tin tức trong huyết mạch truyền thừa của Thái Cổ Yêu Viên Chu Yếm, có một thứ gọi là Huyền Môn.
Chu Báo có chút thất thần, nhưng mà, thần kinh của hắn đã sớm chết lặng với những gì xảy ra trong thân thể của mình rồi, bởi vì hắn hắn đã tìm được chìa khóa đột phá cảnh giới.
Địa Sát Hỏa Kỳ Lân!
Cần nội đan của Địa Sát Hỏa Kỳ Lân mới có thể hoàn thành quá trình đột phá.
Trên thực tế, Huyền Môn này, không chỉ cần Địa Sát Hỏa Kỳ Lân là có thể xong việc, còn cần nội đan của Thiên Cương Ngọc Kỳ Lân mới có thể tu luyện tới canh giới cao nhất.
Địa Sát Hỏa Kỳ Lân thì cũng bỏ đi, Chu Báo còn có manh mối, mà Thiên Cương Ngọc Kỳ Lân hắn đi đâu mà tìm bây giờ?
- Bỏ đi, nên đi tìm Địa Sát Hỏa Kỳ Lân để giải quyết trước đã!
Có được tin tức này, lúc này Chu Báo đã xem như có nhận thức tương đối sâu về Thái Cổ hung thú, những đầu Thái Cổ hung thú này, một chút cũng không kém hơn nhân loại, mà nhiều khi, chúng còn thông minh hơn nhân loại nhiều, xảo trá hơn nhiều, hơn nữa, pháp môn mà chúng tu luyện so với nhân loại, còn cao hơn nhiều lắm, thậm chí còn huyền diệu hơn, có khi cao hơn gấp nhiều lần.
Thí dụ như Huyền Môn này, nói cho cùng là lợi dụng Động Huyền Thần Quang Luyện Thể, nhưng lại khác biệt với công pháp tu luyện của Chu Báo hiện giờ, hiện tại Chu Báo dùng Động Huyền Thần Quang Luyện Thể hoàn toàn là xuất phát từ bản năng.
Loại tu luyện bản năng này, đạt trong nhân loại, tương đương với luyện khí thuật trụ cột nhất, tuy cũng có hiệu quả nhất định, nhưng không cao minh, mà Huyền Môn thì không giống, đây là một môn công pháp tuyệt học chuyên môn nhắm vào đặc điểm của Động Huyền Thần Quang và bổn mạng thần thông của Chu Yếm mà tạo ra, cũng là tuyệt học trấn tộc của Chu Yếm, từ những huyền diệu trong đó, đã có thể nhìn ra trí tuệ của Thái Cổ hung thú.
Huyền Môn nói cho cùng, chính là đem Động Huyền Thần Quang và bổn mạng thần thông của Chu Yếm phát huy tới mức tận cùng, khi tu luyện tới đại thành , đủ sức xé nát Tiên Thiên Thần và Thái Cổ ma đầu, loại chuyện này, cũng không phải là không có Chu Yếm làm qua.
Nhưng mà, muốn tu đến cảnh giới cao nhất, điều kiện cũng thập phần hà khắc, bởi vì Động Huyền Thần Quang luyện hóa vạn vật cho mình dùng, nhưng nếu luyện hóa nhiều quá, tất sẽ có chướng ngại, chỗ khó xử, có đôi khi, sẽ có chút phiền phức, giống như Chu Báo bây giờ, có thể thi triển Tam Giới Tiểu Na Di. Bởi vì sau khi luyện hóa sát khí phù quang, thịt trên khuôn mặt sẽ mang một ít đặc tính của sát khí phù quang, loại đặc tính này, nếu số lượng nhiều, thập phần thuận tiện, thuận tiện đến cực điểm, nhưng nếu hấp thu nguyên khí trong thiên địa, các loại sát khí, thậm chí là lúc Động Huyền Thần Quang đạt tới cảnh giới nhất định, đạt tới cảnh giới có thể luyện hóa thiên tài vạn vật cho mình dùng, sẽ có phiền toái, tuy cũng không phải mỗi lần luyện hóa nguyên khí đều có một ít đặc tính của nguyên khí lưu lại trên mặt mình, nhưng nếu luyện hóa quá nhiều nguyên khí, hoặc nhiều hoặc ít chắc chắn sẽ có một ít kỷ niệm, những kỷ niệm này tích tiểu thành đại, càng về sau, tuy không tẩu hỏa nhập ma, nhưng đối với bước tiến trong tương lai sẽ tạo thành một ít phiền toái nhỏ.
Trên thực tế, nếu như vấn đề này khó giải quyết, Huyền Môn của hắn khó tiến thêm một bước, cho dù hắn có luyện hóa bao nhiêu thiên tài địa bảo, hiệu quả quá mức nhỏ bé, thời điểm tu luyện tới bình cảnh, dựa theo đạo lý mà nói, ngươi luyện hóa một loại thiên tài địa bảo trân quý, theo trên lý luận mà nói, cường độ lực lượng sẽ gia tăng lên gấp ba lần, nhưng khi tới bình cảnh, ngươi không gia tăng được nửa thành, tốc độ tu luyện thập phần chậm chạp, uy lực của Động Huyền Thần Quang cũng không có gia tăng lên bao nhiêu lần.
Vì giải quyết vấn đề này, Thái Cổ Yêu Viên Chu Yếm và các tổ tiên của chúng trải qua nhiều lần thăm dò, rốt cục phát hiện, có một loại dị thú Kỳ Lân trong thiên địa là có thể giải quyết vấn đề này.
Mà loại dị thú Kỳ Lân này chia thành hai chủng loại, một loại tên gọi là Địa Sát Hỏa Kỳ Lân, một loại khác gọi là Thiên Cương Ngọc Kỳ Lân, lai lịch không thể kiểm chứng, nhưng nội đan của Địa Sát Hỏa Kỳ Lân có thể trợ giúp Chu Yếm làm tinh khiết thân thể, mà nội đan của Thiên Cương Ngọc Kỳ Lân có thể trợ giúp Chu Yếm làm tinh khiết Động Huyền Thần Quang, chỉ cần Chu Yếm ăn hai chủng nội đan này, mới có thể tu luyện Huyền Môn của bổn tộc tới cảnh giới cực hạn.
Ở thời đại Thái Cổ sơ khai, có thể Chu Yếm không có ý thức tới điểm này, bởi vì khi đó, trong thiên địa đều có hai chủng Kỳ Lân này du đãng, phần lớn là, chúng nằm trong chuỗi thức ăn của Chu Yếm, về sau thời Thái Cổ, cả đời Chu Yếm ăn không biết bao nhiêu Kỳ Lân, cho nên tu luyện cũng không gặp phải bình cảnh, nhưng sau này số lượng Kỳ Lân giảm bớt, sau thời đại Thái Cổ sơ khai, Chu Yếm không ăn được Kỳ Lân nữa cho nên gặp phải bình cảnh, lúc này khiến cho tộc Chu Yếm chú ý, bởi vì bắt giết đại lượng Kỳ Lân nhất tộc, cho nên số lượng Kỳ Lân giảm bớt rất nhiều, đến thời Thái Cổ trung kỳ, số lượng Kỳ Lân có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Địa Sát Hỏa Kỳ Lân, Thiên Cương Ngọc Kỳ Lân, ai, vẫn phải chú ý tới trước mắt, đem con Địa Sát Hỏa Kỳ Lân này tới tay a!
Đúng thế, hiện tại vấn đề đầu tiên chính là phải đem nội đan của Địa Sát Hỏa Kỳ Lân tới tay, hiện tại hành tung của Địa Sát Hỏa Kỳ Lân đã bại lộ, đã hấp dẫn năm đại tông môn và tất cả thế gia chú ý, ai cũng muốn đi kiếm một chén canh.
- Hừ, tuy lúc này có rất nhiều thế lực trong thế tục tham gia vào, nhưng đây cũng không tính là tục sự, bởi vì Địa Sát Hỏa Kỳ Lân có thực lực Tán Tiên, ta chém giết đoạt được, cũng không tính không tuân theo quy định, hắc hắc, tốt nhất là nên đụng các gia hỏa của năm đại tông môn, thừa cơ đoạt được Địa Sát Hỏa Kỳ Lân trong tay bọn chúng, thừa dịp này hung ác nhổ một ngụm ác khí, tránh cho việc bọn chúng chiếm tiện nghi của ta mà ta không làm được gì.
Chu Báo hạ quyết tâm, không do dự nữa, thân hình phát vỡ hư không, thẳng tiến tới Tùy Châu.
Tùy Châu, Phong Kiếm Sơn.
Nơi đây vốn là hoang vu chi địa, giờ phút này đã phi thường náo nhiệt, dưới Phong Kiếm Sơn rất vắng vẻ, vốn chỉ có mấy thôn xóm, hiện tại đã có rất nhiều người, những người tới chậm, giang hồ hào khách không tìm ra chỗ ở, dứt khoát tìm một nơi ngoài trời mà nghỉ ngơi, đương nhiên, đây cũng là chuyện bình thường, bọn họ tới đây chủ yếu là tham gia cho có khí thế, đều là người xem náo nhiệt, phàm là kẻ có chút giá trị trên người, sau lưng có chút hậu trường, đương nhiên có chuẩn bị sung túc, một cái lều xa hoa, dựng ở trong rừng, nhưng trong thời gian một tháng ngắn ngủi, cả Thanh Kiếm Sơn này, cũng trở thành căn cứ của giang hồ hào khách và các gia tộc quyền thế.
- Lão tổ, tiếp tục như vậy cũng không có biện pháp, những người kia đúng là quá đáng mà, cứ như vậy tùy tùy tiện tiện ở lại trong sơn môn của Xích Diễm Môn chúng ta, đúng là không đem Xích Diễm Môn chúng ta để vào mắt mà!
Lúc này, trong tổng đàn của Xích Diễm Môn đang cãi nhau rất dữ dội, môn chủ Xích Diễm Môn như con kiến ngồi trong chảo lửa, đứng ngồi không yên, tán loạn khắn nơi, vừa vặn hôm nay lão tổ Liệt Hỏa xuất quan, hắn vô cùng lo lắng tới cầu kiến.
Sau khi nghe xong lời của môn chủ Xích Diễm Môn, trên mặt lão tử Liệt Hỏa hiện ra thần sắc ngoài ý muốn, hắn liền cười khổ, nói ra:
- Chuyện đã tới nước này, ngươi còn tâm tư đi quản chuyện này, đi nói cho thủ hạ của ngươi tán đi!
- Tán... Tán đi?
Môn chủ Xích Diễm Môn còn cho rằng mình nghe lầm, ngơ ngác nhìn lão tổ Liệt Hỏa.
- Lão tổ, người...
- Ta nói tất cả mọi người tán, ở lại trong Xích Diễm Môn cũng không phải chuyện tốt, tất cả mọi người nên dọn dẹp những thứ quan trọng của mình, dùng tốc độ nhanh nhất rời khởi Xích Diễm Sơn, đợi chuyện này qua đi rồi trở lại!
- À? Chẳng phải là chúng ta sợ bọn họ?
Môn Chủ Xích Diễm Môn trách móc, hắn là đệ tử mà lão tổ Liệt Hỏa sủng ái nhất, mà tính tình lại nóng như lửa.
- Ngươi không sợ, ta sợ!
Lão tổ Liệt Hỏa nghe thấy hắn nói như vậy, thiếu chút nữa đá hắn một cước.
- Đây chính là Địa Sát Hỏa Kỳ Lân, là Thái Cổ hung thú, tuy không được xưng là mạnh mẽ. Nhưng nó đã hiện thế, nhưng cũng là tồn tại khủng bố, Thái Cổ hung thú, cho dù là yếu nhất, vừa ra đời cũng có được thực lực Thông Huyền Bí Cảnh, hiện tại ta chỉ là Cửu phẩm, Cửu phẩm biết không? Có thể so sánh sao? Mà những người ở dưới núi, tất cả đều là pháo hôi, ngu ngốc, căn bản là không cần sợ, nhưng những người chân chính tới đoạt Hỏa Kỳ Lân, không người nào là người mà chúng ta có thể chọc nổi, không chỉ là chúng ta, cho dù là Bái Hỏa Huyền Giáo của chúng ta cũng trêu chọc không nổi, kế tiếp, tất nhiên sẽ diễn ra một hồi long tranh hổ đấu, ngươi hiểu chưa? Ở lại đây chính là đại họa, ngươi còn có tâm tư đùa nghịch uy phong ở đây, tìm đường chết à? Hiện tại rời đi, chỉ là đi tránh họa, sau khi chấm dứt chúng ta sẽ quay trở lại, một khi không chịu đi, như vậy, muốn trở lại cũng khó, nhanh lên đi, chiếu theo lời ta nói, trong vòng ba ngày, rời khỏi Thanh Kiếm Sơn!
Lão tổ Liệt Hỏa gầm thét lên, tuy trong lòng môn chủ Xích Diễm Môn không muốn, nhưng lão tổ Liệt Hỏa đã xây dựng ảnh hưởng đã lâu, sao mà dám cãi, đành phải lúng túng đồng ý, lui về.
Cái khác không nói, chỉ an bài công việc như vậy, đã nói rõ ánh mắt lão tổ Liệt Hỏa rất cao minh, hiểu được tiến thối, nếu ở lại, chính là đại họa của Xích Diễm Môn.
Bây giờ đang là tiết thanh minh đi viếng mộ, nhưng hiện tại, dưới Thanh Kiếm Sơn, không có người nào còn nhớ chuyện phải đi viếng mộ, trong lòng của mọi người chỉ có một thứ, đó chính là Địa Sát Hỏa Kỳ Lân.
Địa Sát Hỏa Kỳ Lân, Thái Cổ hung thú, Thượng Cổ thụy thú, toàn thân là bảo, không cầu bắt được nó, chỉ cần một giọt máu của nó đã đủ cho hơn phân nửa người trong võ lâm đột phát cảnh giới, bình cảnh, thậm chí còn có đồn đãi là người nào có được máu huyết Hỏa Kỳ Lân sẽ có được năng lực khó có thể tưởng tượng, chính vì lời đồn đãi này, người dưới Thanh Kiếm Sơn càng lúc càng nhiều, người trên đời này thường mang theo tâm lý may mắn, đều cho rằng mình là nhân vật chính trong thiên địa, có được cơ duyên lớn lao, là cơ duyên tuyệt đối không thể bỏ qua, nhưng lại không nghĩ tới chuyện sói nhiều thịt ít, làm sao mà có nhiều nhân vật chính như vậy? Dưới sự thúc dục của tham niệm, đại bộ phận những kẻ này xem nhẹ điều này, thậm chí còn nghĩ tới lấy được chỗ tốt, kết quả là biến thành cục diện hiện giờ.
Những ngày này, những người này ngừng tìm tới Thanh Kiếm Sơn, muốn sưu tầm huyền bí, lúc bắt đầu, cũng có một ít xung đột với đệ tử Xích Diễm Môn, nhưng hiện tại, bọn họ rất kỳ quái khi phát hiện, môn nhân Xích Diễm Môn, không ngờ biến mất trong một đêm, ở bên trong tông môn, không còn lại người nào, mới đầu là kinh dị, nhưng sau đó những người giang hồ này không quan tâm, vừa vặn không có chỗ ở, cho nên, có một bộ phận nhỏ có chút thực lực, muốn đoạt sơn môn của Xích Diễm Môn, ở lại bên trong Xích Diễm Môn, biến mình thành chủ nhân nơi này.
Mà Thanh Kiếm Sơn lúc này, đã hoàn toàn lâm vào một cảnh nôn nóng khó nói nên lời.
Một ngày này mặt trời trên cao rực rỡ, vạn dặm không mây, một đám người giang hồ như thường ngày lui tới Thanh Kiếm Sơn, tiến xuống hỏa mạch, liều mạng sưu tầm, đột nhiên trên bầu trời tối sầm lại, những người giang hồ tiến vào bên trong hỏa mạch cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, tuy những người đi tìm trong núi nhìn thấy rõ ràng, trên đỉnh đầu, bầu trời vạn dặm vốn không có một chút mây, một màn sáng màu xanh từ trên trời chụp xuống, trong mắt những phàm nhân và người trong giang hồ, thì làm sao nhìn rõ trong quần sáng có gì chứ, cho nên không biết có chuyện gì, mà màn sáng kia hạ xuống Thanh Kiếm Sơn, khi vừa hạ xuống, thiên địa biến hóa.
Cả Thanh Kiếm Sơn biến mất vo ảnh vô tung. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Đây là chuyện gì vậy?
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
- Rốt cuộc vừa rồi là chuyện gì, từ phía trên bầu trời hạ xuống, đó là vật gì?
- Nhìn kia, các ngươi mau nhìn kìa, núi... Núi không còn, Thanh Kiếm Sơn đã biến mất!
- Làm sao có thể, làm sao có thể chứ?
- Kháo, không phải đâu? Ta đang nằm mơ sao? Hay là ta vừa gặp quỷ, tại sao Thanh Kiếm Sơn lại biến mất?
Người giang hồ tụ tập dưới Thanh Kiếm Sơn đúng là quá nhiều, có một bộ phận có chút thực lực tiến vào trong hỏa mạch, còn một bộ phận khác tham gia cho có khí thế, xem náo nhiệt, bọn họ không có lên núi, chỉ ở dưới Thanh Kiếm Sơn đợi tin tức, lúc này bọn họ đều âm thầm may mắn là bản thân mình không có lên núi, nếu không, chỉ sợ muốn khóc cũng không kịp, những người này, hiện tại đều có vẻ mặt như thế, hiện ra bộ dáng không thể tưởng tượng được, nhìn về phía trước, ở nơi đó, một khắc trước đó trước mặt là một ngọn núi không nhỏ đứng sừng sững trước mắt mọi người, nhưng bây giờ biến mất vô tung vô ảnh, đại đa số người nhịn không được mà véo thịt của mình, muốn xác định bản thân của mình có phải đang nằm mơ hay không.
/1489
|