Ngụy Tác cực kỳ hớn hở đứng lên “vịt nướng lớn”, sau khi lớn vụt lên, ngọc hạc vốn có vẻ ngoài bạch quang liễu nhiễu như tiên khí trông càng xấu, nhiều chỗ đã cháy đen, không khác gì một con vịt nướng quá lửa.
Ngụy Tác thử dồn chân nguyên vào, ngọc hạc bay lên, thiếu chút nữa khiến gã va vào mái nhà.
Ngụy Tác giật mình, lại thiếu chút nữa rơi xuống đất, chật vật khống chế ngọc hạc lơ lửng trên không, xiên xiên xẹo xẹo bay mấy lần trong phòng thì trán gã đã đổ mồ hôi, đáp xuống thu ngọc hạc lại.
Vật này cần có chân nguyên để khống chế phương hướng, gã phải luyện tập vài ngày mới thuần thục được.
Ngọc hạc bị âm lân cốt hỏa thiêu đốt bề ngoài thành xơ xác, pháp trận khắc trên mình phần nào phá tổn, lúc bay không được bình ổn như thường mà hơi lắc lư.
Bất quá ít nhất đó cũng là một phi độn pháp bảo thật sự.
Gã đã thử nghiệm được pháp bảo này không tiêu hao bao nhiêu chân nguyên, với tu vi Thần hải cảnh tứ trọng tương đương với huyền cấp trung giai công pháp, điều khiển liền hai canh giờ không thành vấn đề. Tốc độ của ngọc hạc thì thời gian này đủ để bay hơn một nghìn mấy trăm dặm.
Dù là tu sĩ Chu thiên cảnh, thi triển phi độn thuật pháp tầm thường cũng không thể liên tục trong một canh giờ.
Ngụy Tác cũng muốn mình như cao thủ Chu thiên cảnh trở lên, bay lên không xem cảm giác thế nào nhưng phi độn pháp bảo và nạp bảo nang đều khó kiếm, tu sĩ may mắn có được đều đem sử dụng, hơn nữa dù xuất hiện trên thị trường thì cũng bị tu sĩ có hậu đài mua mất, tán tu như gã dù có tiền cũng không mua được.
Hơn nữa ngọc hạc này không dễ dàng tổn hại như pháp khí có tốc độ phi hành cực chậm kiểu Tự tại chỉ diên của Thiên Nhất môn. Nên dù hơi khó coi nhưng Ngụy Tác vẫn hớn hở thu nhận.
Lục tìm xong mọi thứ của Văn Đạo Các, gã tìm sang đồ của đạo sĩ lùn mập.
Đạo sĩ này cũng không khiến gã thất vọng, trong linh thạch đại chưa các loại linh thạch giá trị hơn bốn nghìn viên hạ phẩm linh thạch.
Trừ Hỗn kim đoản mâu, đạo sĩ lùn mập còn một cây hàng ma xử hoàng đồng sắc tựa hồ là bán linh khí để sử dụng khi cần. Ngoài vài thứ linh tinh khác, Ngụy Tác còn tìm hai viên Kim linh đơn, xem ra đạo sĩ lùn mập cũng có lúc xa xỉ, dùng loại đơn dược dễ luyện hóa này để tu luyện thay cho linh thạch.
Tử bào lão đạo, lão đạo lùn mập, cả hai đạo sĩ này đều có Kim linh đơn, vô tình nhắc nhở gã rằng trong số này còn Thanh lão đạo có một món linh khí chân chính.
Cơ hồ cùng lúc kịp phản ứng, Ngụy Tác tìm được một cái hồ lô trắng toát trên mình Thanh lão đạo, món linh khí hoàng quang bảo tán đã bị hủy diệt, cái hồ lô này xem ra cũng uy thế phi phàm, khiến bọn Nam Cung Vũ Tinh luống cuống.
Nhưng rồi gã thập phần thất vọng vì trong hồ lô không còn bao nhiêu Hủ thi thủy, gần như cạn đến đáy.
Thanh lão đạo trừ hơn ban nghìn hạ phẩm linh thạch và vài thứ bình thường, Ngụy Tác không phát hiện thêm gì nữa, chỉ có tấm hộ tâm đồng kính lớn cỡ miệng bát gã nhặt ở trong ngôi mộ khiến gã chú ý.
Lúc nguy hiểm, tấm hộ tâm đồng kính này đã đỡ được mảnh vỡ pháp bảo của Nam Cung Vũ Tinh khiến Thanh lão đạo chỉ bị cắt một tai.
Hiện tại giữa tấm đồng kính bị xuyên thủng một lỗ chừng nửa thước, nhưng lúc cầm lên gã nhận ra linh khí không tiêu tan bao nhiêu, tựa hồ tổn hại không nghiêm trọng.
Kinh ngạc nhất là khi gã thử dồn chân nguyên vào, cơ hồ tâm ý mới máy động, đồng kính đã rời tay, lơ lửng trước mắt.
Kích phát đồng kính chuyên dụng phòng ngự còn nhanh hơn cả đôi vòng tay màu đỏ của Văn Đạo Các!
Phát hiện này khiến gã hớn hở, học theo Thanh lão đạo, để đồng kính vào vị trí ngực ở trong pháp y.
Pháp khí phòng ngự có tốc độ kích phát cỡ này, khi bị người khác hoặc yêu đánh lén thì có thể cứu mạng gã.
Ba tu sĩ còn lại, gã cũng tìm được ba pháp bảo công kích bán linh khí là nửa cái ấn màu bạc hình đầu sư tử, một cái thanh sắc mộc ngư, và cây búa bằng ngọc màu vàng đã tặng Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi.
Lấy thêm được một mớ linh thạch từ ba tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng này xong, gã còn tìm được hai tấm pháp thuẫn ngang ngửa với Huyền quy thuẫn.
Một tấm huyền thiết tiểu thuẫn nặng trịch, được luyện chế từ xương Xuyên vân mãng.
Qua lần giao thủ với Văn Đạo Các, gã biết phòng ngự pháp thuẫn có bao nhiêu cũng không thừa, gã có nạp bảo nang để chứa đủ.
Trừ vài thứ linh tinh không đáng kể, thứ khiến gã kinh ngạc là trên mình ba người này có một quyển sách ghi lại thuật pháp Thổ thần chân pháp.
Môn thổ hệ thuật pháp này là khôi lỗi thuật pháp, chia làm năm tầng.
Tầng thứ nhất, tu sĩ Thần hải cảnh tam trọng có thể sử dụng, chỉ cần ở nơi có đất đá là hóa thành một thổ khôi lỗi lực khí bất phàm.
Tầng thứ hai, tu sĩ Thần hải cảnh tứ trọng có thể sử dụng, có thể hóa ra hai thổ khôi lỗi.
Tầng thứ ba phải tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng mới có thể sử dụng, có thể hóa thành thạch khôi lỗi có sức lực và độ cứng gấp mấy lần thổ khôi lỗi.
Tầng thứ tư phải tu sĩ Chu thiên cảnh tam trọng trở lên mới có sử dụng, có thể hóa thành thạch cự nhân cao mấy trượng.
Tầng cuối cùng phải tu sĩ Phân niệm cảnh trở lên mới có thể sử dụng, ở nơi bình thường sẽ hóa thành thạch cự nhân cao lớn hung mãnh hơn, ở nơi đặc thù, ví như dung nham chi địa sẽ hóa thành dung nham cự nhân uy lực càng phi phàm.
Tử bào lão đạo có hơn ba nghìn hạ phẩm linh thạch, tu sĩ mặt ngựa có hơn ba nghìn, tên mặc áo choàng đen có hơn hai nghìn, độc nhãn tu sĩ cũng hơn hai nghìn, Lưu Tam Pháo có một nghìn năm trăm viên, Văn Đạo Các có hơn năm nghìn, đạo sĩ lùn mập hơn bốn nghìn, Thanh lão đạo hơn ba nghìn, ba tu sĩ sau chót cộng lại có hơn sáu nghìn.
Tổng cộng là ba vạn ba nghìn năm trăm viên được gã đổ ra chất thành đống, nhìn đống linh thạch mà gã cơ hồ phát khóc.
Cả đời gã chưa thấy ngần ấy linh thạch chất trước mặt.
Con bà nó chứ, sau cùng cũng thành vạn linh thạch hộ, còn chưa kể đến rất nhiều bán linh khí bình thường khó mà chạm tay vào, chỉ riêng linh thạch cũng đủ phát tài rồi.
Quan trọng nhất là còn năm quả Phệ tâm trùng noãn.
Trung niên tu sĩ ăn vận áo xanh kiểu văn sĩ của Thiết Sách tựa hồ cũng hơi hiểu biết về Phệ tâm trùng, trên đường về Linh Nhạc thành cho gã biết Phệ tâm trùng noãn chắc mới đẻ, chừng trong vòng một tháng là sẽ tự động nở, hiện giờ gã bày năm quả trứng trước mặt một cách thoải mái, bằng không cứ nghĩ đến hình dáng đáng sợ của Phệ tâm trùng mà đột nhiên nở được mấy con trùng non biết ẩn hình là gã rợn tóc gáy.
Gã có trong tay hai cái nô thú đại, không cần hai con mà chỉ cần như độc nhãn tu sĩ, có thể điều khiển một con Phệ tâm trùng thành niên gã không đi giết người cướp thì thật lãng phí.
Mang theo một con Phệ tâm trùng, mặt mũi tươi như hoa nở chào hỏi rồi lén thả Phệ tâm trùng đánh lén, chỉ nghĩ thế là gã đã thấy âm hiểm, thấy sảng khoái vô cùng.
"Sao lại cũng như chó đẻ con thế nhỉ, có to có nhỏ hả?"
Năm quả trứng bày trước mặt gã, đặt trên thảm Ngân ti thảo gã đang ngồi xếp bằng lên, gã nhận thấy có to có nhỏ, quả to nhất lớn gấp đôi quả khác, trứng đã trông uy mãnh như thế thì nở ra nhất định rất khỏe mạnh, quả nhỏ nhất chỉ bằng nữu, Ngụy Tác hoài nghi ở ra liệu có chết yểu không.
Ấp nở rồi thì khống chế bằng cách nào, nuôi bằng cách nào?
Ngụy Tác vội vàng mở nô thú tàn thiên của độc nhãn tu sĩ ra đọc.
Đọc đến trang viết về Phệ tâm trùng, ghé mắt vào là gã trợn tròn mắt gào lên rồi nhanh chóng lật lại đọc kỹ, đọc xong thì mặt mày nhăn nhó cực độ.
Nô thú tàn thiên ghi rất tường tận về cách nuôi dưỡng Phệ tâm trùng, cách cho ăn, cách khiến chúng tiến giai thì dùng não tủy yêu thú nào, dùng linh dược nào là tốt nhất.
Nhưng cách khống chế thì nô thú tàn thiên chỉ có một phương pháp cho mọi yêu thú là bàn tay sắt bọc nhung, là thông qua uy bức lợi dụ mà thuần phục yêu thú. Nghe lời thì cho ăn, không nghe lời thì đánh, thế thôi.
Quả thật Ngụy Tác muốn khóc mà không có nước mắt.
Yêu thú khác may ra còn sử dụng được nhưng với Phệ tâm trùng thù sao có thể sử dụng được? Lẽ nào mang theo mấy trăm túi Bạch lân thú cốt phấn liên tục rải rồi huấn luyện?
Càng khiến gã muốn khóc mà không có nước mắt nô thú tàn thiên nói rõ là nuôi yêu thú có nguy hiểm, tu sĩ nên cẩn thận, đừng quên cho ăn bằng không yêu thú đói thì cả chủ nhân cũng sẵn sàng ăn thịt. Yêu thú khác đã đành, huấn luyện Phệ tâm trùng mà quên một lần, nó chi cầm chạm vào đầu gã hai lần thì không chết cũng thành ngớ ngẩn, hà huống sách còn bảo não tủy tu sĩ là bổ phẩm khiến chúng tiến giai nhanh nhất. Ngụy Tác không muốn mình thành bổ phẩm của yêu thú mình nuôi.
Rõ ràng đây là sách còn thiếu, không cần lục bào lão đầu nhắc nhở gã cũng biết nhưng môn phái nuôi yêu thú bây giờ đều có thuật pháp dùng linh thức khống chế yêu thú. Chỉ thuật pháp đó mới có thể hoàn toàn khống chế yêu thú, không chỉ khi đối địch an toàn hơn mà lúc nuôi dưỡng cũng vậy.
Nhưng trong một tháng thì lấy đâu ra thuật pháp đó? Gã nhăn nhó cơ hồ muốn khóc.
Ngụy Tác thử dồn chân nguyên vào, ngọc hạc bay lên, thiếu chút nữa khiến gã va vào mái nhà.
Ngụy Tác giật mình, lại thiếu chút nữa rơi xuống đất, chật vật khống chế ngọc hạc lơ lửng trên không, xiên xiên xẹo xẹo bay mấy lần trong phòng thì trán gã đã đổ mồ hôi, đáp xuống thu ngọc hạc lại.
Vật này cần có chân nguyên để khống chế phương hướng, gã phải luyện tập vài ngày mới thuần thục được.
Ngọc hạc bị âm lân cốt hỏa thiêu đốt bề ngoài thành xơ xác, pháp trận khắc trên mình phần nào phá tổn, lúc bay không được bình ổn như thường mà hơi lắc lư.
Bất quá ít nhất đó cũng là một phi độn pháp bảo thật sự.
Gã đã thử nghiệm được pháp bảo này không tiêu hao bao nhiêu chân nguyên, với tu vi Thần hải cảnh tứ trọng tương đương với huyền cấp trung giai công pháp, điều khiển liền hai canh giờ không thành vấn đề. Tốc độ của ngọc hạc thì thời gian này đủ để bay hơn một nghìn mấy trăm dặm.
Dù là tu sĩ Chu thiên cảnh, thi triển phi độn thuật pháp tầm thường cũng không thể liên tục trong một canh giờ.
Ngụy Tác cũng muốn mình như cao thủ Chu thiên cảnh trở lên, bay lên không xem cảm giác thế nào nhưng phi độn pháp bảo và nạp bảo nang đều khó kiếm, tu sĩ may mắn có được đều đem sử dụng, hơn nữa dù xuất hiện trên thị trường thì cũng bị tu sĩ có hậu đài mua mất, tán tu như gã dù có tiền cũng không mua được.
Hơn nữa ngọc hạc này không dễ dàng tổn hại như pháp khí có tốc độ phi hành cực chậm kiểu Tự tại chỉ diên của Thiên Nhất môn. Nên dù hơi khó coi nhưng Ngụy Tác vẫn hớn hở thu nhận.
Lục tìm xong mọi thứ của Văn Đạo Các, gã tìm sang đồ của đạo sĩ lùn mập.
Đạo sĩ này cũng không khiến gã thất vọng, trong linh thạch đại chưa các loại linh thạch giá trị hơn bốn nghìn viên hạ phẩm linh thạch.
Trừ Hỗn kim đoản mâu, đạo sĩ lùn mập còn một cây hàng ma xử hoàng đồng sắc tựa hồ là bán linh khí để sử dụng khi cần. Ngoài vài thứ linh tinh khác, Ngụy Tác còn tìm hai viên Kim linh đơn, xem ra đạo sĩ lùn mập cũng có lúc xa xỉ, dùng loại đơn dược dễ luyện hóa này để tu luyện thay cho linh thạch.
Tử bào lão đạo, lão đạo lùn mập, cả hai đạo sĩ này đều có Kim linh đơn, vô tình nhắc nhở gã rằng trong số này còn Thanh lão đạo có một món linh khí chân chính.
Cơ hồ cùng lúc kịp phản ứng, Ngụy Tác tìm được một cái hồ lô trắng toát trên mình Thanh lão đạo, món linh khí hoàng quang bảo tán đã bị hủy diệt, cái hồ lô này xem ra cũng uy thế phi phàm, khiến bọn Nam Cung Vũ Tinh luống cuống.
Nhưng rồi gã thập phần thất vọng vì trong hồ lô không còn bao nhiêu Hủ thi thủy, gần như cạn đến đáy.
Thanh lão đạo trừ hơn ban nghìn hạ phẩm linh thạch và vài thứ bình thường, Ngụy Tác không phát hiện thêm gì nữa, chỉ có tấm hộ tâm đồng kính lớn cỡ miệng bát gã nhặt ở trong ngôi mộ khiến gã chú ý.
Lúc nguy hiểm, tấm hộ tâm đồng kính này đã đỡ được mảnh vỡ pháp bảo của Nam Cung Vũ Tinh khiến Thanh lão đạo chỉ bị cắt một tai.
Hiện tại giữa tấm đồng kính bị xuyên thủng một lỗ chừng nửa thước, nhưng lúc cầm lên gã nhận ra linh khí không tiêu tan bao nhiêu, tựa hồ tổn hại không nghiêm trọng.
Kinh ngạc nhất là khi gã thử dồn chân nguyên vào, cơ hồ tâm ý mới máy động, đồng kính đã rời tay, lơ lửng trước mắt.
Kích phát đồng kính chuyên dụng phòng ngự còn nhanh hơn cả đôi vòng tay màu đỏ của Văn Đạo Các!
Phát hiện này khiến gã hớn hở, học theo Thanh lão đạo, để đồng kính vào vị trí ngực ở trong pháp y.
Pháp khí phòng ngự có tốc độ kích phát cỡ này, khi bị người khác hoặc yêu đánh lén thì có thể cứu mạng gã.
Ba tu sĩ còn lại, gã cũng tìm được ba pháp bảo công kích bán linh khí là nửa cái ấn màu bạc hình đầu sư tử, một cái thanh sắc mộc ngư, và cây búa bằng ngọc màu vàng đã tặng Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi.
Lấy thêm được một mớ linh thạch từ ba tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng này xong, gã còn tìm được hai tấm pháp thuẫn ngang ngửa với Huyền quy thuẫn.
Một tấm huyền thiết tiểu thuẫn nặng trịch, được luyện chế từ xương Xuyên vân mãng.
Qua lần giao thủ với Văn Đạo Các, gã biết phòng ngự pháp thuẫn có bao nhiêu cũng không thừa, gã có nạp bảo nang để chứa đủ.
Trừ vài thứ linh tinh không đáng kể, thứ khiến gã kinh ngạc là trên mình ba người này có một quyển sách ghi lại thuật pháp Thổ thần chân pháp.
Môn thổ hệ thuật pháp này là khôi lỗi thuật pháp, chia làm năm tầng.
Tầng thứ nhất, tu sĩ Thần hải cảnh tam trọng có thể sử dụng, chỉ cần ở nơi có đất đá là hóa thành một thổ khôi lỗi lực khí bất phàm.
Tầng thứ hai, tu sĩ Thần hải cảnh tứ trọng có thể sử dụng, có thể hóa ra hai thổ khôi lỗi.
Tầng thứ ba phải tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng mới có thể sử dụng, có thể hóa thành thạch khôi lỗi có sức lực và độ cứng gấp mấy lần thổ khôi lỗi.
Tầng thứ tư phải tu sĩ Chu thiên cảnh tam trọng trở lên mới có sử dụng, có thể hóa thành thạch cự nhân cao mấy trượng.
Tầng cuối cùng phải tu sĩ Phân niệm cảnh trở lên mới có thể sử dụng, ở nơi bình thường sẽ hóa thành thạch cự nhân cao lớn hung mãnh hơn, ở nơi đặc thù, ví như dung nham chi địa sẽ hóa thành dung nham cự nhân uy lực càng phi phàm.
Tử bào lão đạo có hơn ba nghìn hạ phẩm linh thạch, tu sĩ mặt ngựa có hơn ba nghìn, tên mặc áo choàng đen có hơn hai nghìn, độc nhãn tu sĩ cũng hơn hai nghìn, Lưu Tam Pháo có một nghìn năm trăm viên, Văn Đạo Các có hơn năm nghìn, đạo sĩ lùn mập hơn bốn nghìn, Thanh lão đạo hơn ba nghìn, ba tu sĩ sau chót cộng lại có hơn sáu nghìn.
Tổng cộng là ba vạn ba nghìn năm trăm viên được gã đổ ra chất thành đống, nhìn đống linh thạch mà gã cơ hồ phát khóc.
Cả đời gã chưa thấy ngần ấy linh thạch chất trước mặt.
Con bà nó chứ, sau cùng cũng thành vạn linh thạch hộ, còn chưa kể đến rất nhiều bán linh khí bình thường khó mà chạm tay vào, chỉ riêng linh thạch cũng đủ phát tài rồi.
Quan trọng nhất là còn năm quả Phệ tâm trùng noãn.
Trung niên tu sĩ ăn vận áo xanh kiểu văn sĩ của Thiết Sách tựa hồ cũng hơi hiểu biết về Phệ tâm trùng, trên đường về Linh Nhạc thành cho gã biết Phệ tâm trùng noãn chắc mới đẻ, chừng trong vòng một tháng là sẽ tự động nở, hiện giờ gã bày năm quả trứng trước mặt một cách thoải mái, bằng không cứ nghĩ đến hình dáng đáng sợ của Phệ tâm trùng mà đột nhiên nở được mấy con trùng non biết ẩn hình là gã rợn tóc gáy.
Gã có trong tay hai cái nô thú đại, không cần hai con mà chỉ cần như độc nhãn tu sĩ, có thể điều khiển một con Phệ tâm trùng thành niên gã không đi giết người cướp thì thật lãng phí.
Mang theo một con Phệ tâm trùng, mặt mũi tươi như hoa nở chào hỏi rồi lén thả Phệ tâm trùng đánh lén, chỉ nghĩ thế là gã đã thấy âm hiểm, thấy sảng khoái vô cùng.
"Sao lại cũng như chó đẻ con thế nhỉ, có to có nhỏ hả?"
Năm quả trứng bày trước mặt gã, đặt trên thảm Ngân ti thảo gã đang ngồi xếp bằng lên, gã nhận thấy có to có nhỏ, quả to nhất lớn gấp đôi quả khác, trứng đã trông uy mãnh như thế thì nở ra nhất định rất khỏe mạnh, quả nhỏ nhất chỉ bằng nữu, Ngụy Tác hoài nghi ở ra liệu có chết yểu không.
Ấp nở rồi thì khống chế bằng cách nào, nuôi bằng cách nào?
Ngụy Tác vội vàng mở nô thú tàn thiên của độc nhãn tu sĩ ra đọc.
Đọc đến trang viết về Phệ tâm trùng, ghé mắt vào là gã trợn tròn mắt gào lên rồi nhanh chóng lật lại đọc kỹ, đọc xong thì mặt mày nhăn nhó cực độ.
Nô thú tàn thiên ghi rất tường tận về cách nuôi dưỡng Phệ tâm trùng, cách cho ăn, cách khiến chúng tiến giai thì dùng não tủy yêu thú nào, dùng linh dược nào là tốt nhất.
Nhưng cách khống chế thì nô thú tàn thiên chỉ có một phương pháp cho mọi yêu thú là bàn tay sắt bọc nhung, là thông qua uy bức lợi dụ mà thuần phục yêu thú. Nghe lời thì cho ăn, không nghe lời thì đánh, thế thôi.
Quả thật Ngụy Tác muốn khóc mà không có nước mắt.
Yêu thú khác may ra còn sử dụng được nhưng với Phệ tâm trùng thù sao có thể sử dụng được? Lẽ nào mang theo mấy trăm túi Bạch lân thú cốt phấn liên tục rải rồi huấn luyện?
Càng khiến gã muốn khóc mà không có nước mắt nô thú tàn thiên nói rõ là nuôi yêu thú có nguy hiểm, tu sĩ nên cẩn thận, đừng quên cho ăn bằng không yêu thú đói thì cả chủ nhân cũng sẵn sàng ăn thịt. Yêu thú khác đã đành, huấn luyện Phệ tâm trùng mà quên một lần, nó chi cầm chạm vào đầu gã hai lần thì không chết cũng thành ngớ ngẩn, hà huống sách còn bảo não tủy tu sĩ là bổ phẩm khiến chúng tiến giai nhanh nhất. Ngụy Tác không muốn mình thành bổ phẩm của yêu thú mình nuôi.
Rõ ràng đây là sách còn thiếu, không cần lục bào lão đầu nhắc nhở gã cũng biết nhưng môn phái nuôi yêu thú bây giờ đều có thuật pháp dùng linh thức khống chế yêu thú. Chỉ thuật pháp đó mới có thể hoàn toàn khống chế yêu thú, không chỉ khi đối địch an toàn hơn mà lúc nuôi dưỡng cũng vậy.
Nhưng trong một tháng thì lấy đâu ra thuật pháp đó? Gã nhăn nhó cơ hồ muốn khóc.
/1284
|