“Tuyệt!” Tu sĩ mặt ngựa có hai cái túi căng phồng, rõ ràng là linh thạch đại, Ngụy mở ra xem thì không nén được kêu ầm lên.
So với mấy cao giai tu sĩ này, Ngụy Tác đích xác còn là kẻ mạt rệp.
Tu sĩ mặt ngựa tựa hồ thích thu gom thượng phẩm linh thạch, trong linh thạch đại, không có một viên trung phẩm linh thạch nào, trừ hơn năm mươi viên hạ phẩm linh thạch, còn lại hơn ba mươi viê thượng phẩm linh thạch.
Linh khí trong một viên thượng phẩm linh thạch ngang với tổng lượng của một trăm viên hạ phẩm, Ngụy Tác đã từng thấy nhưng chưa bao giờ có viên nào, với gã thì thượng phẩm linh thạch là thứ cực hiếm.
Nên gã không nén được lấy một viên ra ngắm.
Độ lớn cũng như trung phẩm, hạ phẩm linh thạch, chỉ màu sắc là trắng ngần, trong veo lấp lánh.
Thấy gã ngắm thượng phẩm linh thạch, lục bào lão đầu tức giận kêu lên, "ngươi còn thời gian nghiên cứu thượng phẩm linh thạch? Còn không mau xem có vật gì giữ mạng không.”
Ngụy Tác toát mồ hôi, đặt viên thượng phẩm linh thạch xuống, xem xét những thứ khác.
Trong nạp bảo nang của tử bào lão đạo, trừ linh thạch còn có hai bạch ngọc đơn bình, một cuốn đạo thư mỏng, sáu tấm trông như lá liễu vàng rực và một viên ngọc đen.
"Đây là Kim linh đơn!"
Ngụy Tác lấy hai bạch ngọc đơn bình ra, tưởng trong đó cũng đựng Hồi khí đơn như của Lâm Đạo Nhất. Nhưng chỉ có một bình đựng hai mươi viên Hồi khí đơn, bình còn lại đựng ba viên đơn dược vàng nhạt. Ngụy Tác nhận ngay ra Kim linh đơn do yêu đơn tam cấp yêu thú và mấy loại linh dược luyện chế thành !
Tu sĩ hiện giờ đều dựa vào linh thạch và đơn dược do yêu đơn luyện chế thành để tu luyện. Kim linh đơn chứa lượng linh khí còn không bằng một viên thượng phẩm linh thạch, nhưng tốc độ luyện hóa linh khí lại nhanh hơn nhiều. Một viên Kim linh đơn có giá một trăm mười hạ phẩm linh thạch.
Chỉ có tu sĩ Chu thiên cảnh có khả năng giết được cao giai yêu thú như tử bào lão đạo mới dám dùng Kim linh đơn tu luyện. Tu sĩ cấp thấp bình thường tuy biết dùng đơn dược luyện chế từ yêu đơn tu luyện sẽ nhanh hơn nhưng không có đủ linh thạch để mua.
Cả Ngụy Tác cũng không đành lòng bỏ mấy chục viên hạ phẩm linh thạch mua Kim linh đơn để tu luyện.
"Huyền giai cao cấp công pháp?"
Cầm đạo thư lên, Ngụy Tác liếc qua liền không biết nên cười hay khóc. “Kim dịch lưu đơn quyết", cuốn sách của tử bào lão đạo lại là huyền giai cao cấp chân nguyên công pháp. Lúc trước gã nằm mơ cũng muốn có một môn công pháp cao giai một chút để thay cho Tử Huyền chân quyết, nhưng giờ có Bổ thiên đơn, gã không thể tu luyện Kim dịch lưu đơn quyết nữa, bản đạo thư này đương nhiên vô dụng.
"Pháp khí thành bộ?"
Ngụy Tác cầm sáu cái lá liễu vàng lên, là sáu lưỡi tinh kim phi nhận mỏng dính, phù văn trên mỗi tấm khác nhau.
"Lưu huỳnh phi nhận, bán linh khí. Tiêu hao chân nguyên không nhiều.” Trong lúc gã kinh nghi quan sát, lục bào lão đầu lạnh lùng nói ra đáp án, đồng thời dặn, "Nếu Âm lân cốt kiếm của ngươi sử dụng rồi, Âm mị nhận cũng thi triển xong, không còn chân nguyên nữa thì vẫn còn mấy thứ này để đấu một phen.”
"Bán linh khí có tính chất tấn công?" Mắt Ngụy Tác ánh lên kinh hỉ rồi lại cười khổ.
Bộ pháp khí này bình thường rất khó kiếm nhưng với đối thủ gã sắp phải đối diện thì không đáng kể gì.
"Cái gì nữa đây?"
Trong nạp bảo nang của tử bào lão đạo còn vật cuối cùng là một viên đen đen, Ngụy Tác nhìn mãi không ra.
"Phong hầu đơn", lục bào lão đầu khinh thị lạnh giọng: "Hòa vào nước vô sắc vô vị, nhưng có thể đầu độc được nhiều loại ngũ giai yêu thú, lúc nào ngươi cạn cạn nghĩ cứ nuốt vào, một trăm ngươi cũng xong đời ngay. Xem ra lão đạo này là kẻ âm hiểm.”
"Lưu sa phù, Thạch trụ phù, Hỏa thuẫn bảo phù, có vẫn hơn không.” Lục bào lão đầu thuận tiện nói luôn mấy thứ linh tinh của tu sĩ mặt ngựa.
"Đây là…" Ngụy Tác mở cái túi da khác của tu sĩ mặt ngựa lánh ngoại, bên trong chỉ có hai thứ, một túi phấn trăng và một khối ngân sắc tinh kim, có vẻ là nguyên liệu luyện khí, gã đâm ra không khỏi thất vọng. Nhưng nhìn rõ túi phần trắng thì gã lại hớn hở.
Túi phấn trắng đó là Bạch lân thú cốt phấn.
Xem ra bọn hoàng sam tu sĩ đã tính sẵn khi người của Thiết Sách và Phệ tâm trùng lưỡng bại câu thương, không đấu nổi Phệ tâm trùng thì chúng thừa cơ vào giết yêu thú.
Có túi Bạch lân thú cốt phấn này, vạn nhất Ngụy Tác xui xẻ gặp phải Phệ tâm trùng trong Thanh Phong lăng thì xác suất sống sót cũng cao hơn.
"Đó là Thanh tác ngân, nguyên liệu thượng thặng để luyện khí!" Khối ngân sắc tinh kim cỡ nửa nắm tay còn lại khiến lục bào lão đầu cả kinh, "tên tham tiền mặt ngựa này lại có thứ thế này hả?"
Ngụy Tác kinh ngạc hỏi, "Thanh tác ngân là cái gì?"
Lục bào lão đầu cấm cảu: "Bây giờ cho ngươi biết cũng vô dụng, còn sống về đã hẵng tính.”
Ngụy Tác không trả đũa, thu hết những thứ tạm thời vô dụng như linh thạch và Long hổ tử vi bào vào hắc sắc nạp bảo nang đoạn trầm ngâm tính toán bước tiếp theo.
Đúng lúc đó tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất rung rinh, Thanh Phong lăng như thể xảy ra địa chấn.
Ngụy Tác tức thì méo xệch mặt mày, "Con bà nó chứ, lão đầu, ta thích chui vào lỗ nhỏ chứ thích gì lỗ lớn thế này.”
...
Tiếng động đó đích xác từ dưới Thanh Phong lăng vọng lên.
Trong khu rực ở phía bắc Thanh Phong có mấy động quật dốc thẳng đứng xuống dưới như khoáng động, cùng với tiếng nổ, liên tục phát ra ánh sáng chói lòa.
Đi theo mấy khoáng động này xuống dưới sẽ tới địa lăng cực kỳ ghê rợn của Thanh Phong lăng.
Cung điện dưới lòng đất từ thời thượng cổ này phần lớn đã đổ nát, cũng có nơi còn khá nguyên lành nên bên trong Thanh Phong lăng vốn chỉ một góc cũng lớn hơn nhiều Thạch Thư dung động hoàn toàn phức tạp không kém gì mê cung.
Nếu không dùng ngôn ngữ để hình dung thì cứ tưởng tượng một tòa thành mấy trăm vạn người bị địa chấn khiến cho đổ nát rồi chìm vào màn đêm vĩnh hằng, không bao giờ thấy ánh nắng. Như vậy dù cư dân lâu đời trong thành cũng không biết được đường lối, bảo tìm được đến kỹ viện hay đến nhất chắc người đó cũng bó tay.
Hà huống nơi này còn có vô số yêu thú như Hủ thi trùng.
Hiện tại trong một địa cung dưới lòng Thanh Phong lăng, nhóm Nam Cung Vũ Tinh đang bị một đàn Hủ thi trùng bao vây.
Đàn Hủ thi trùng chừng hơn ba mươi con, khống chế hủ thi toàn thân đen xì, da bóng nhẫy lên như thể một toán người bị bôi dầu không rõ từ bao giờ. Hơn ba mươi hủ thi uốn éo theo những tư thế không dễ chịu chút nào, từ bốn phương tám hướng vung hai cánh tay lao vào bọn Nam Cung Vũ Tinh, cơ hồ muốn giết sống họ rồi xé tan thành từng mảnh.
Cộng thêm Nam Cung Vũ Tinh, tổng cộng có năm tu sĩ bị vây, cả Liễu Ngũ từng gặp Ngụy Tác tại Thạch Thư dung động cũng có mặt.
Ở giữa năm người có một tu sĩ râu quai nón mặc áo vải gai, mỗi lần vung tay là quanh năm người lại xuất hiện một tấm thiểm điện tiểu thuẫn tròn, lớn cỡ trái dưa.
Lúc này quanh năm người đã xuất hiện ba, bốn chục tấm.
Hủ thi nào va vào thiểm điện tiểu thuẫn sáng rực đều bị giật nảy lên, trông thập phần hoạt kê.
Cạnh y là một hắc bào tu sĩ nhỏ thó, mỗi lần thi pháp là trong vòng một, hai trượng lại mọc lên nhiều mũi đá nhọn như búp măng khiến hủ thi không thể động đậy.
Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ, cùng một tu sĩ trẻ tuổi mặt hơi vàng vọt liên tục phát ra thuật pháp tấn công. Tu sĩ mặt vàng mặc pháp y xanh biếc này lại là tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng, mỗi lần thi pháp, đều có một hủ thị bị năm đạo quang nhận xanh biếc do y phát ra cắt thành mấy mảnh.
Năm người công thủ thập phần chặt chẽ, đối phó đàn Hủ thi trùng một cách rất nhẹ nhàng, thoáng sau đã có hơn mười con bị giết.
Nhưng Nam Cung Vũ Tinh lại tỏ ra kinh nghi bất định.
"Nam Cung Vũ Tinh, sao vậy?" Đột nhiên, Liễu Ngũ cảm giác được nàng khác thường nên ngoái nhanh lại hỏi.
Nam Cung Vũ Tinh tỏ vẻ không dám tin: "Y đến rồi.”
Liễu Ngũ và ba tu sĩ còn lại đều nhìn nàng đầy nghi hoặc: "Ai?"
"Là Ngụy Tác đã gặp qua huynh đệ một lần. Chỉ khi cách y ba trăm dặm, truyền tấn ngọc phù này mới phát quang. Địa cung sâu xuống cả trăm dặm, khẳng định lúc này y cách lối vào địa cung Thanh Phong lăng không xa.” Nam Cung Vũ Tinh nhìn truyền tấn ngọc phù còn sang lên, nói với bọn Liễu Ngũ, "theo lý, lúc này y không thể nào đến Thanh Phong lăng. Lại còn dùng truyền tấn ngọc phù, chắc biết ta ở đây nên truyền tin gì đó.”
"Sự tình hình như không ổn.” Tu sĩ mặt vàng trẻ tuổi có tu vi Chu thiên cảnh nhất trọng trầm giọng: "Chúng ta phân thành ba tổ tìm Phệ tâm trùng, không thể nào cùng tụ tập ở ba chỗ vào cùng một lúc. Hủ thi trùng này cũng khác thường, hình như cố ý cầm chân, không cho chúng ta hội hợp với hai tổ kia.”
"Sao lại thế được! Hủ thi trùng không thể có trí tuệ thế được.” Hắc bào tu sĩ nhỏ thó vội lắc đầu, cất giọng the thé.
Tu sĩ mặt vàng tựa hồ là đầu lĩnh, hơi trầm ngâm, "dù thế nào cũng mau tìm cách gặp bọn Nạp Lan Băng rồi liên lạc với vị bằng hữu của Nam Cung Vũ Tinh sau.”
So với mấy cao giai tu sĩ này, Ngụy Tác đích xác còn là kẻ mạt rệp.
Tu sĩ mặt ngựa tựa hồ thích thu gom thượng phẩm linh thạch, trong linh thạch đại, không có một viên trung phẩm linh thạch nào, trừ hơn năm mươi viên hạ phẩm linh thạch, còn lại hơn ba mươi viê thượng phẩm linh thạch.
Linh khí trong một viên thượng phẩm linh thạch ngang với tổng lượng của một trăm viên hạ phẩm, Ngụy Tác đã từng thấy nhưng chưa bao giờ có viên nào, với gã thì thượng phẩm linh thạch là thứ cực hiếm.
Nên gã không nén được lấy một viên ra ngắm.
Độ lớn cũng như trung phẩm, hạ phẩm linh thạch, chỉ màu sắc là trắng ngần, trong veo lấp lánh.
Thấy gã ngắm thượng phẩm linh thạch, lục bào lão đầu tức giận kêu lên, "ngươi còn thời gian nghiên cứu thượng phẩm linh thạch? Còn không mau xem có vật gì giữ mạng không.”
Ngụy Tác toát mồ hôi, đặt viên thượng phẩm linh thạch xuống, xem xét những thứ khác.
Trong nạp bảo nang của tử bào lão đạo, trừ linh thạch còn có hai bạch ngọc đơn bình, một cuốn đạo thư mỏng, sáu tấm trông như lá liễu vàng rực và một viên ngọc đen.
"Đây là Kim linh đơn!"
Ngụy Tác lấy hai bạch ngọc đơn bình ra, tưởng trong đó cũng đựng Hồi khí đơn như của Lâm Đạo Nhất. Nhưng chỉ có một bình đựng hai mươi viên Hồi khí đơn, bình còn lại đựng ba viên đơn dược vàng nhạt. Ngụy Tác nhận ngay ra Kim linh đơn do yêu đơn tam cấp yêu thú và mấy loại linh dược luyện chế thành !
Tu sĩ hiện giờ đều dựa vào linh thạch và đơn dược do yêu đơn luyện chế thành để tu luyện. Kim linh đơn chứa lượng linh khí còn không bằng một viên thượng phẩm linh thạch, nhưng tốc độ luyện hóa linh khí lại nhanh hơn nhiều. Một viên Kim linh đơn có giá một trăm mười hạ phẩm linh thạch.
Chỉ có tu sĩ Chu thiên cảnh có khả năng giết được cao giai yêu thú như tử bào lão đạo mới dám dùng Kim linh đơn tu luyện. Tu sĩ cấp thấp bình thường tuy biết dùng đơn dược luyện chế từ yêu đơn tu luyện sẽ nhanh hơn nhưng không có đủ linh thạch để mua.
Cả Ngụy Tác cũng không đành lòng bỏ mấy chục viên hạ phẩm linh thạch mua Kim linh đơn để tu luyện.
"Huyền giai cao cấp công pháp?"
Cầm đạo thư lên, Ngụy Tác liếc qua liền không biết nên cười hay khóc. “Kim dịch lưu đơn quyết", cuốn sách của tử bào lão đạo lại là huyền giai cao cấp chân nguyên công pháp. Lúc trước gã nằm mơ cũng muốn có một môn công pháp cao giai một chút để thay cho Tử Huyền chân quyết, nhưng giờ có Bổ thiên đơn, gã không thể tu luyện Kim dịch lưu đơn quyết nữa, bản đạo thư này đương nhiên vô dụng.
"Pháp khí thành bộ?"
Ngụy Tác cầm sáu cái lá liễu vàng lên, là sáu lưỡi tinh kim phi nhận mỏng dính, phù văn trên mỗi tấm khác nhau.
"Lưu huỳnh phi nhận, bán linh khí. Tiêu hao chân nguyên không nhiều.” Trong lúc gã kinh nghi quan sát, lục bào lão đầu lạnh lùng nói ra đáp án, đồng thời dặn, "Nếu Âm lân cốt kiếm của ngươi sử dụng rồi, Âm mị nhận cũng thi triển xong, không còn chân nguyên nữa thì vẫn còn mấy thứ này để đấu một phen.”
"Bán linh khí có tính chất tấn công?" Mắt Ngụy Tác ánh lên kinh hỉ rồi lại cười khổ.
Bộ pháp khí này bình thường rất khó kiếm nhưng với đối thủ gã sắp phải đối diện thì không đáng kể gì.
"Cái gì nữa đây?"
Trong nạp bảo nang của tử bào lão đạo còn vật cuối cùng là một viên đen đen, Ngụy Tác nhìn mãi không ra.
"Phong hầu đơn", lục bào lão đầu khinh thị lạnh giọng: "Hòa vào nước vô sắc vô vị, nhưng có thể đầu độc được nhiều loại ngũ giai yêu thú, lúc nào ngươi cạn cạn nghĩ cứ nuốt vào, một trăm ngươi cũng xong đời ngay. Xem ra lão đạo này là kẻ âm hiểm.”
"Lưu sa phù, Thạch trụ phù, Hỏa thuẫn bảo phù, có vẫn hơn không.” Lục bào lão đầu thuận tiện nói luôn mấy thứ linh tinh của tu sĩ mặt ngựa.
"Đây là…" Ngụy Tác mở cái túi da khác của tu sĩ mặt ngựa lánh ngoại, bên trong chỉ có hai thứ, một túi phấn trăng và một khối ngân sắc tinh kim, có vẻ là nguyên liệu luyện khí, gã đâm ra không khỏi thất vọng. Nhưng nhìn rõ túi phần trắng thì gã lại hớn hở.
Túi phấn trắng đó là Bạch lân thú cốt phấn.
Xem ra bọn hoàng sam tu sĩ đã tính sẵn khi người của Thiết Sách và Phệ tâm trùng lưỡng bại câu thương, không đấu nổi Phệ tâm trùng thì chúng thừa cơ vào giết yêu thú.
Có túi Bạch lân thú cốt phấn này, vạn nhất Ngụy Tác xui xẻ gặp phải Phệ tâm trùng trong Thanh Phong lăng thì xác suất sống sót cũng cao hơn.
"Đó là Thanh tác ngân, nguyên liệu thượng thặng để luyện khí!" Khối ngân sắc tinh kim cỡ nửa nắm tay còn lại khiến lục bào lão đầu cả kinh, "tên tham tiền mặt ngựa này lại có thứ thế này hả?"
Ngụy Tác kinh ngạc hỏi, "Thanh tác ngân là cái gì?"
Lục bào lão đầu cấm cảu: "Bây giờ cho ngươi biết cũng vô dụng, còn sống về đã hẵng tính.”
Ngụy Tác không trả đũa, thu hết những thứ tạm thời vô dụng như linh thạch và Long hổ tử vi bào vào hắc sắc nạp bảo nang đoạn trầm ngâm tính toán bước tiếp theo.
Đúng lúc đó tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất rung rinh, Thanh Phong lăng như thể xảy ra địa chấn.
Ngụy Tác tức thì méo xệch mặt mày, "Con bà nó chứ, lão đầu, ta thích chui vào lỗ nhỏ chứ thích gì lỗ lớn thế này.”
...
Tiếng động đó đích xác từ dưới Thanh Phong lăng vọng lên.
Trong khu rực ở phía bắc Thanh Phong có mấy động quật dốc thẳng đứng xuống dưới như khoáng động, cùng với tiếng nổ, liên tục phát ra ánh sáng chói lòa.
Đi theo mấy khoáng động này xuống dưới sẽ tới địa lăng cực kỳ ghê rợn của Thanh Phong lăng.
Cung điện dưới lòng đất từ thời thượng cổ này phần lớn đã đổ nát, cũng có nơi còn khá nguyên lành nên bên trong Thanh Phong lăng vốn chỉ một góc cũng lớn hơn nhiều Thạch Thư dung động hoàn toàn phức tạp không kém gì mê cung.
Nếu không dùng ngôn ngữ để hình dung thì cứ tưởng tượng một tòa thành mấy trăm vạn người bị địa chấn khiến cho đổ nát rồi chìm vào màn đêm vĩnh hằng, không bao giờ thấy ánh nắng. Như vậy dù cư dân lâu đời trong thành cũng không biết được đường lối, bảo tìm được đến kỹ viện hay đến nhất chắc người đó cũng bó tay.
Hà huống nơi này còn có vô số yêu thú như Hủ thi trùng.
Hiện tại trong một địa cung dưới lòng Thanh Phong lăng, nhóm Nam Cung Vũ Tinh đang bị một đàn Hủ thi trùng bao vây.
Đàn Hủ thi trùng chừng hơn ba mươi con, khống chế hủ thi toàn thân đen xì, da bóng nhẫy lên như thể một toán người bị bôi dầu không rõ từ bao giờ. Hơn ba mươi hủ thi uốn éo theo những tư thế không dễ chịu chút nào, từ bốn phương tám hướng vung hai cánh tay lao vào bọn Nam Cung Vũ Tinh, cơ hồ muốn giết sống họ rồi xé tan thành từng mảnh.
Cộng thêm Nam Cung Vũ Tinh, tổng cộng có năm tu sĩ bị vây, cả Liễu Ngũ từng gặp Ngụy Tác tại Thạch Thư dung động cũng có mặt.
Ở giữa năm người có một tu sĩ râu quai nón mặc áo vải gai, mỗi lần vung tay là quanh năm người lại xuất hiện một tấm thiểm điện tiểu thuẫn tròn, lớn cỡ trái dưa.
Lúc này quanh năm người đã xuất hiện ba, bốn chục tấm.
Hủ thi nào va vào thiểm điện tiểu thuẫn sáng rực đều bị giật nảy lên, trông thập phần hoạt kê.
Cạnh y là một hắc bào tu sĩ nhỏ thó, mỗi lần thi pháp là trong vòng một, hai trượng lại mọc lên nhiều mũi đá nhọn như búp măng khiến hủ thi không thể động đậy.
Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ, cùng một tu sĩ trẻ tuổi mặt hơi vàng vọt liên tục phát ra thuật pháp tấn công. Tu sĩ mặt vàng mặc pháp y xanh biếc này lại là tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng, mỗi lần thi pháp, đều có một hủ thị bị năm đạo quang nhận xanh biếc do y phát ra cắt thành mấy mảnh.
Năm người công thủ thập phần chặt chẽ, đối phó đàn Hủ thi trùng một cách rất nhẹ nhàng, thoáng sau đã có hơn mười con bị giết.
Nhưng Nam Cung Vũ Tinh lại tỏ ra kinh nghi bất định.
"Nam Cung Vũ Tinh, sao vậy?" Đột nhiên, Liễu Ngũ cảm giác được nàng khác thường nên ngoái nhanh lại hỏi.
Nam Cung Vũ Tinh tỏ vẻ không dám tin: "Y đến rồi.”
Liễu Ngũ và ba tu sĩ còn lại đều nhìn nàng đầy nghi hoặc: "Ai?"
"Là Ngụy Tác đã gặp qua huynh đệ một lần. Chỉ khi cách y ba trăm dặm, truyền tấn ngọc phù này mới phát quang. Địa cung sâu xuống cả trăm dặm, khẳng định lúc này y cách lối vào địa cung Thanh Phong lăng không xa.” Nam Cung Vũ Tinh nhìn truyền tấn ngọc phù còn sang lên, nói với bọn Liễu Ngũ, "theo lý, lúc này y không thể nào đến Thanh Phong lăng. Lại còn dùng truyền tấn ngọc phù, chắc biết ta ở đây nên truyền tin gì đó.”
"Sự tình hình như không ổn.” Tu sĩ mặt vàng trẻ tuổi có tu vi Chu thiên cảnh nhất trọng trầm giọng: "Chúng ta phân thành ba tổ tìm Phệ tâm trùng, không thể nào cùng tụ tập ở ba chỗ vào cùng một lúc. Hủ thi trùng này cũng khác thường, hình như cố ý cầm chân, không cho chúng ta hội hợp với hai tổ kia.”
"Sao lại thế được! Hủ thi trùng không thể có trí tuệ thế được.” Hắc bào tu sĩ nhỏ thó vội lắc đầu, cất giọng the thé.
Tu sĩ mặt vàng tựa hồ là đầu lĩnh, hơi trầm ngâm, "dù thế nào cũng mau tìm cách gặp bọn Nạp Lan Băng rồi liên lạc với vị bằng hữu của Nam Cung Vũ Tinh sau.”
/1284
|