Mỗi cây trúc trong tử sắc trúc lâm đều phát thần quang, có vân vàng, rõ ràng không tầm thường.
Bọn Ngụy Tác tích tắc đó không có ý tìm hiểu tử sắc trúc tử mà nhìn hết lên thi thể.
Thi thể này nằm trong hố, như từ trên không rơi xuống, chết ở đó.
Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng này nằm nghiêng trong hố nhưng mẫn cao mấy trượng.
Tuy có nghe Linh Lung Thiên nói nhưng tận mắt thấy Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng thì ai cũng rợn tóc gáy.
Ba mươi hai cánh tay giơ trên không theo đủ tư thế, tạo cảm giác hãi hùng.
Thân thể khổng lồ tuy mờ đi như gỗ mục, không còn pháp lực dao động nhưng vẫn tạo thành áp lực nghẹt thở, cả Ngụy Tác cũng thế.
Chỉ khi đối diện đại năng có tu vi cao hơn quá nhiều thì mới có cảm giác này.
"Lưu manh đáng chết... y chết rồi..." Hàn Vi Vi nhận ra răng mình va cầm cập, giọng cũng khàn đi.
"Chắc chết rồi. Các vị đừng qua, để mỗ."
Ngụy Tác hít sâu một hơi, thập phần ngưng trọng từ từ đi tới.
Thần thức gã quét đi quét lại trên mình Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng, khí huyết cùng chân nguyên đã khô, không còn sinh cơ, đầu ucngx nứt toác, não tủy bị uy năng đánh thành tro.
Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng ít nhất cũng đế thiên cấp trở lên, hoàn toàn siêu việt phạm vi của gã nên gã không dám coi thường.
"Đợi đã, để ta, ta có cách khiến y giả chết cũng thành chết thật."
Linh Lung Thiên kéo gã đừng lại, một mình đến phía trên Hoang tộc đại năng có ba mươi hai cánh tay.
"Cương nha muội, định cắn nát y hả?" Có lẽ răng Linh Lung Thiên tạo cho gã ấn tượng quá sâu, tìm được tinh kim là cắn vụn nên thấy nó đáp xuống chỗ Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng thì gã tròn mắt.
"Gian thương đáng chết, im mồm!" Linh Lung Thiên vốn đnag lao đi, nghe thế thì suýt nữa rơi xuống, chỉ muốn cắn chết gã, hận hực gào lên rồi đáp xuống gần tâm mạch Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng.
"Phù!"
Hôi sắc thủ trạc rực quang hoa, bắn vào tâm mạch Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng.
"Nam Cung Vũ Tinh, đến đây." Mười mấy tích tắc sau, Linh Lung Thiên dừng kích phát hôi sắc thủ trạc, gọi Nam Cung Vũ vào.
Nam Cung Vũ Tinh sau khi tấn cấp chân tiên, lần đầu phát động chân tiên chi uy. Cũng như Đại Ưởng Thiên chiến hồn, bên ngoài hiện lên hoàng sắc thần quang hình thành một chiếc vòng, nguyên khí dao động tại kỳ dị dấy lên.
"Chắc không có vấn đề gì." Mấy chục tích tắc sau, Linh Lung Thiên gật đầu, bảo Nam Cung Vũ Tinh dừng thi pháp.
"Quả nhiên chết rồi... đáng thương thật, chết rồi còn bị hành hạ." Ngụy Tác yên tâm nói.
"Xuẩn ngốc ngươi có biết nói không hả." Linh Lung Thiên trước mắt tối sầm.
"Thứ này đáng sợ quá nên đầu óc mất khống chế." Ngụy Tác loáng lên, tất cả vào rừng trúc, đến phía trên thi thể Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng.
"Chỉ có một đầu, xem ra không phải thủy tổ lợi hại nhất nhưng nhục thân..." Xác định Hoang tộc đại năng đã chết, Ngụy Tác thở phào, lúc tới còn đùa mấy câu với Linh Lung Thiên nhưng đến nơi thì gã lại sởn gai ốc.
Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng quá khổng lồ, không có vết thương, chỉ trên đầu có một vết rách dài đủ cho gã chui vào!
Hoang tộc đại năng tựa hồ chết không nhắm mắt, nằm ngửa lên há miệng, lộ ra hàm răng nhọn, mắt ánh lên u lam sắc quang hoa cực kỳ đáng sợ.
Không còn sinh cơ, cấp như đã chết mấy vạn năm, nhưng da vẫn bóng láng như thần thiết bôi dầu, tạo cho Ngụy Tác cảm giác là nhục thân này tựa hồ còn hơn gã.
"Chát!"
Ngụy Tác giẫm lên một tay của Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng.
"Ta..." Gã nhợt nhạt, tuy suýt đá bay thi thể Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng nhưng chân gã cũng suýt nứt vì như đá vào thép.
"Đừng tự rước nhục." Linh Lung Thiên tựa hồ biết trước kết quả, hừ lạnh.
"Chết ngần ấy năm rồi còn thế, lúc sống sẽ cỡ nào?" Ngụy Tác rụt chân, nếu khí huyết cùng chân nguyên còn đủ, nhục thân Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng sẽ đáng sợ hơn.
"Ngươi biết y?" Ngụy Tác co chân lại hỏi.
"Không rõ, nhưng rất giống một Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng xuất hiện tại trận chiến Bắc Mang." Linh Lung Thiên đáp.
"Làm gì hả?!" Linh Lung Thiên lại kêu lên. Ngụy Tác đến phía trên đầu Hoang tộc đại năng, như muốn chui vào lỗ thủng xem. Linh Lung Thiên cho là gã lúc này rồi còn định giở trò thì bực mình.
"Không có gì, để mỗ xem cái gì đã giết Hoang tộc đại năng này, xem có phải pháp bảo không. Không phải pháp bảo mà là bị cường uy giết, dệt thành không ít đại đạo, trực tiếp thay đổi chất liệu trong óc Hoang tộc đại năng, như khắc thành đạo đồ." Ngụy Tác không ngẩng lên, nhìn vào khe nứt, ngữ khí như đang hít hơi lạnh.
"Chuyện này..." Linh Lung Thiên và chúng nhân đến cạnh gã, nhìn vào trong, ánh mắt bọn Nguyên Âm lão tổ đều kinh hãi.
Óc Hoang tộc đại năng trống trơn, vết thương sâu đến tận ngực, bên trong sáng bóng kết tinh thành đường vân kỳ dị, trông như đĩa xương bạch sắc, bên trên là hình sông núi.
"Đấy là uy năng của Lục đạo bạch cốt hoàng tuyền đồ gây ra, không rõ nhân vật cấp chưởng giáo Bắc Mang nào ra tay!" Linh Lung Thiên không lên tiếng cãi vã với Ngụy Tác mà run giọng.
"Nhân vật cỡ chưởng giáo Bắc Mang tu vi cỡ nào?" Ngụy Tác thớt hắt ra, gạt tóc rủ trước trán hỏi.
"Còn lợi hại hơn đế thiên, mấy Bắc Mang chưởng đều đấu được với hai, ba đế thiên." Linh Lung Thiên hít sâu một hơi, cố bình phục tâm tình. Nó hiểu rõ nơi này dù không phải vòng chiến cao nhất năm xưa thì các đỉnh cấp đại năng ở đó cũng từng giao chiến ở đây, chết đi không ít.
"Mạnh thật." Bọn Trưởng Tôn Cảnh nhìn nhau. Đúng như Ngụy Tác nói, huyết nhục trong óc Hoang tộc đại năng đã bị thay đổi, đòn của đại năng đó không chỉ chẻ đầu Hoang tộc đại năng mà còn biến đầu của y không còn thành của mình, như cắt đầu xuống mà thay vào bằng tinh thạch có thuật pháp lạc ấn. Thật quá mạnh, khiến họ vô vàn kính sợ.
"Mẹ nó chứ, đôi mắt này đáng sợ quá. Nhục thân nguyên khí không biết có thể lấy ra như thi thể thiên long không." Ngụy Tác kêu lên. Đồng thời thủy linh nguyên khí thử gột rửa Hoang tộc đại năng.
Tuy biết Hoang tộc đại năng đã chết nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt chết không nhắm mắt đó, Ngụy Tác đều hoảng sợ như thể thần hồn cũng bị hút vào đó. Nhục thân của y khiến gã có cảm giác khác cánh tay cụt, cánh tay cụt như khúc gỗ đã đốt hết, nhưng nhục thân Hoang tộc đại năng dù gì cũng là cành củi khô, không rõ có trích được nguyên khí hữu dụng không.
"Oành!"
Thủy linh nguyên khí dồn lên Hoang tộc đại năng.
"..." Ai nấy sững ra, lạnh buốt trong lòng.
Thủy linh nguyên khí dồn lên, thấm vào Hoang tộc đại năng, bị thi thể hấp thu.
Bọn Ngụy Tác tích tắc đó không có ý tìm hiểu tử sắc trúc tử mà nhìn hết lên thi thể.
Thi thể này nằm trong hố, như từ trên không rơi xuống, chết ở đó.
Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng này nằm nghiêng trong hố nhưng mẫn cao mấy trượng.
Tuy có nghe Linh Lung Thiên nói nhưng tận mắt thấy Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng thì ai cũng rợn tóc gáy.
Ba mươi hai cánh tay giơ trên không theo đủ tư thế, tạo cảm giác hãi hùng.
Thân thể khổng lồ tuy mờ đi như gỗ mục, không còn pháp lực dao động nhưng vẫn tạo thành áp lực nghẹt thở, cả Ngụy Tác cũng thế.
Chỉ khi đối diện đại năng có tu vi cao hơn quá nhiều thì mới có cảm giác này.
"Lưu manh đáng chết... y chết rồi..." Hàn Vi Vi nhận ra răng mình va cầm cập, giọng cũng khàn đi.
"Chắc chết rồi. Các vị đừng qua, để mỗ."
Ngụy Tác hít sâu một hơi, thập phần ngưng trọng từ từ đi tới.
Thần thức gã quét đi quét lại trên mình Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng, khí huyết cùng chân nguyên đã khô, không còn sinh cơ, đầu ucngx nứt toác, não tủy bị uy năng đánh thành tro.
Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng ít nhất cũng đế thiên cấp trở lên, hoàn toàn siêu việt phạm vi của gã nên gã không dám coi thường.
"Đợi đã, để ta, ta có cách khiến y giả chết cũng thành chết thật."
Linh Lung Thiên kéo gã đừng lại, một mình đến phía trên Hoang tộc đại năng có ba mươi hai cánh tay.
"Cương nha muội, định cắn nát y hả?" Có lẽ răng Linh Lung Thiên tạo cho gã ấn tượng quá sâu, tìm được tinh kim là cắn vụn nên thấy nó đáp xuống chỗ Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng thì gã tròn mắt.
"Gian thương đáng chết, im mồm!" Linh Lung Thiên vốn đnag lao đi, nghe thế thì suýt nữa rơi xuống, chỉ muốn cắn chết gã, hận hực gào lên rồi đáp xuống gần tâm mạch Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng.
"Phù!"
Hôi sắc thủ trạc rực quang hoa, bắn vào tâm mạch Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng.
"Nam Cung Vũ Tinh, đến đây." Mười mấy tích tắc sau, Linh Lung Thiên dừng kích phát hôi sắc thủ trạc, gọi Nam Cung Vũ vào.
Nam Cung Vũ Tinh sau khi tấn cấp chân tiên, lần đầu phát động chân tiên chi uy. Cũng như Đại Ưởng Thiên chiến hồn, bên ngoài hiện lên hoàng sắc thần quang hình thành một chiếc vòng, nguyên khí dao động tại kỳ dị dấy lên.
"Chắc không có vấn đề gì." Mấy chục tích tắc sau, Linh Lung Thiên gật đầu, bảo Nam Cung Vũ Tinh dừng thi pháp.
"Quả nhiên chết rồi... đáng thương thật, chết rồi còn bị hành hạ." Ngụy Tác yên tâm nói.
"Xuẩn ngốc ngươi có biết nói không hả." Linh Lung Thiên trước mắt tối sầm.
"Thứ này đáng sợ quá nên đầu óc mất khống chế." Ngụy Tác loáng lên, tất cả vào rừng trúc, đến phía trên thi thể Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng.
"Chỉ có một đầu, xem ra không phải thủy tổ lợi hại nhất nhưng nhục thân..." Xác định Hoang tộc đại năng đã chết, Ngụy Tác thở phào, lúc tới còn đùa mấy câu với Linh Lung Thiên nhưng đến nơi thì gã lại sởn gai ốc.
Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng quá khổng lồ, không có vết thương, chỉ trên đầu có một vết rách dài đủ cho gã chui vào!
Hoang tộc đại năng tựa hồ chết không nhắm mắt, nằm ngửa lên há miệng, lộ ra hàm răng nhọn, mắt ánh lên u lam sắc quang hoa cực kỳ đáng sợ.
Không còn sinh cơ, cấp như đã chết mấy vạn năm, nhưng da vẫn bóng láng như thần thiết bôi dầu, tạo cho Ngụy Tác cảm giác là nhục thân này tựa hồ còn hơn gã.
"Chát!"
Ngụy Tác giẫm lên một tay của Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng.
"Ta..." Gã nhợt nhạt, tuy suýt đá bay thi thể Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng nhưng chân gã cũng suýt nứt vì như đá vào thép.
"Đừng tự rước nhục." Linh Lung Thiên tựa hồ biết trước kết quả, hừ lạnh.
"Chết ngần ấy năm rồi còn thế, lúc sống sẽ cỡ nào?" Ngụy Tác rụt chân, nếu khí huyết cùng chân nguyên còn đủ, nhục thân Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng sẽ đáng sợ hơn.
"Ngươi biết y?" Ngụy Tác co chân lại hỏi.
"Không rõ, nhưng rất giống một Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng xuất hiện tại trận chiến Bắc Mang." Linh Lung Thiên đáp.
"Làm gì hả?!" Linh Lung Thiên lại kêu lên. Ngụy Tác đến phía trên đầu Hoang tộc đại năng, như muốn chui vào lỗ thủng xem. Linh Lung Thiên cho là gã lúc này rồi còn định giở trò thì bực mình.
"Không có gì, để mỗ xem cái gì đã giết Hoang tộc đại năng này, xem có phải pháp bảo không. Không phải pháp bảo mà là bị cường uy giết, dệt thành không ít đại đạo, trực tiếp thay đổi chất liệu trong óc Hoang tộc đại năng, như khắc thành đạo đồ." Ngụy Tác không ngẩng lên, nhìn vào khe nứt, ngữ khí như đang hít hơi lạnh.
"Chuyện này..." Linh Lung Thiên và chúng nhân đến cạnh gã, nhìn vào trong, ánh mắt bọn Nguyên Âm lão tổ đều kinh hãi.
Óc Hoang tộc đại năng trống trơn, vết thương sâu đến tận ngực, bên trong sáng bóng kết tinh thành đường vân kỳ dị, trông như đĩa xương bạch sắc, bên trên là hình sông núi.
"Đấy là uy năng của Lục đạo bạch cốt hoàng tuyền đồ gây ra, không rõ nhân vật cấp chưởng giáo Bắc Mang nào ra tay!" Linh Lung Thiên không lên tiếng cãi vã với Ngụy Tác mà run giọng.
"Nhân vật cỡ chưởng giáo Bắc Mang tu vi cỡ nào?" Ngụy Tác thớt hắt ra, gạt tóc rủ trước trán hỏi.
"Còn lợi hại hơn đế thiên, mấy Bắc Mang chưởng đều đấu được với hai, ba đế thiên." Linh Lung Thiên hít sâu một hơi, cố bình phục tâm tình. Nó hiểu rõ nơi này dù không phải vòng chiến cao nhất năm xưa thì các đỉnh cấp đại năng ở đó cũng từng giao chiến ở đây, chết đi không ít.
"Mạnh thật." Bọn Trưởng Tôn Cảnh nhìn nhau. Đúng như Ngụy Tác nói, huyết nhục trong óc Hoang tộc đại năng đã bị thay đổi, đòn của đại năng đó không chỉ chẻ đầu Hoang tộc đại năng mà còn biến đầu của y không còn thành của mình, như cắt đầu xuống mà thay vào bằng tinh thạch có thuật pháp lạc ấn. Thật quá mạnh, khiến họ vô vàn kính sợ.
"Mẹ nó chứ, đôi mắt này đáng sợ quá. Nhục thân nguyên khí không biết có thể lấy ra như thi thể thiên long không." Ngụy Tác kêu lên. Đồng thời thủy linh nguyên khí thử gột rửa Hoang tộc đại năng.
Tuy biết Hoang tộc đại năng đã chết nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt chết không nhắm mắt đó, Ngụy Tác đều hoảng sợ như thể thần hồn cũng bị hút vào đó. Nhục thân của y khiến gã có cảm giác khác cánh tay cụt, cánh tay cụt như khúc gỗ đã đốt hết, nhưng nhục thân Hoang tộc đại năng dù gì cũng là cành củi khô, không rõ có trích được nguyên khí hữu dụng không.
"Oành!"
Thủy linh nguyên khí dồn lên Hoang tộc đại năng.
"..." Ai nấy sững ra, lạnh buốt trong lòng.
Thủy linh nguyên khí dồn lên, thấm vào Hoang tộc đại năng, bị thi thể hấp thu.
/1284
|